Chương 28:
Thịnh Thế Bạch Y /盛世白衣
23/07/2022
Bàn tay cầm ly trà của Chung Dập không khỏi phát giác mà run lên, ánh mắt của anh lại lần nữa không chút dấu vết phóng lên người của cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng tinh, càng tôn lên làn da tráng nõn của mình, quần jean màu xanh nhạt ôm sát đôi chân thon dài, đôi giày boot màu nâu kéo dài phần thân dưới, bắp chân nhìn rất mảnh mai và cân xứng.
Đây là trang phục đơn giản nhất dành cho học sinh, sinh viên, nhưng mà khi nó được mặc trên người cô thì lại có vẻ sành điệu, khác hẳn với phong cách thường ngày của cô.
Chung Dập cảm thấy mới mẻ và cố ý muốn biết cô có thể giả vờ được bao lâu, thế nhưng khi nghe cô gọi như vậy, chính anh lại có chút chịu không nổi.
Tiếng "Cậu Chung" được cô gọi có chút mềm mại êm tai, âm thanh ngọt ngào ngây ngô phát ra từ miệng của một cô gái ở độ tuổi sinh viên này, cứ như là chân của mèo con đang nhẹ nhàng gãi nhẹ trái tim anh.
Thật ngứa ngáy.
Quý Huyền Tinh quả thực tức muốn chết, anh vẫn còn cười! Anh lại còn đang cười nữa! Nhìn cô như thế này anh vui lắm sao?!
Chung Dập cảm thấy mình có chút kỳ quái, theo bản năng anh quay sang, lại bị cô gái nhỏ hung hăng trợn mắt nhìn.
Một đôi mắt đào hoa như say như không cứ như vậy mà trừng anh, không mang theo bất kỳ sự uy hiếp nào, trái lại càng giống như một ánh mắt hờn dỗi.
Chung Dập có chút không được tự nhiên mà uống một ngụm trà, đúng là điên rồi.
Thẩm Khởi Vân không nhìn ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, bắt đầu gọi người đem thức ăn lên.
Trong lúc ăn, Chung Dập bọn họ nói chuyện vô cùng vui vẻ, từ tình hình trong nước và quốc tế cho tới giá thị trường chứng khoán, và lại từ các sản nghiệp mới nổi cho tới sự chuyển đổi thị trường.
Toàn bộ quá trình thì Quý Huyền Tinh đều ngồi nghiêm chỉnh, cô sợ cô bị hỏi tới đột ngột. Nói đùa chứ trình độ chuyên nghiệp của hai người này có thể đến trường của bọn họ làm giảng viên luôn cho rồi. Cô có cảm giác như mình không phải chỉ đơn giản tới tham gia gia bữa ăn mà là tới để nghe hội thảo kinh doanh.
Quả nhiên, ăn cơm không được bao lâu thì Trầm Khởi Vân gắp đồ ăn cho cô, đồng thời thản nhiên nói: "Huyền Tinh, con nên nghe nhiều hơn, điều này sẽ giúp ích cho con trong tương lai."
Quý Huyền Tinh nhìn cái càng cua mập mạp trước mặt, chớp mắt một cái, qua vài giây sau mới nhẹ nhàng nói: "Con đang nghe đây."
Chung Dập nhìn thấy trong chén cô có càng cua thì ánh mắt trở nên thâm trầm, ngước mắt lên thì vẻ mặt lại như bình thường, giọng điệu có chút dịu dàng: "Huyền Tinh rất thiết thực và có các kiến thức cơ bản rất tốt."
". . ."
Cô thiết thực ở trước mặt anh lúc nào, sao mà cô không biết?
Thẩm Khởi Vân hiếm khi trong mắt hiện lên ý cười, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: "Làm phiền Chung Tổng chiếu cố."
Quý Huyền Tinh một bên ăn, một bên lặng lẽ nhìn anh, nhưng vừa hay lại bị Chung Dập bắt gặp. Đuôi mắt của anh khẽ nhếch lên, thản nhiên quét mắt qua nhìn cô một cái, ánh mắt đều không di chuyển mà vẫn tiếp tục cùng Thẩm Khởi Vân nói chuyện.
"Tôi và Bách Xuyên là bạn tốt nhiều năm, cho nên Huyền Tinh cũng coi như là được tôi nhìn lớn lên." Chung Dập ôn đạm nói: "Khi cô bé ngồi ở đây, tôi cũng coi nó là một nửa người lớn rồi."
Quý Huyền Tinh bị ánh mắt của anh khẽ liếc, nhịp tim đập có chút nhanh. Anh có bản lĩnh như vậy, nhìn qua thì thần sắc nho nhã nghiêm trang chững chạc, rõ ràng là cái gì cũng không có làm, nhưng chỉ cần một ánh mắt thôi cũng khiến cô thích gần chết.
Nhưng giây kế tiếp, lời của anh nói ra làm cho cô có chút khó chịu.
Cái gì mà người nửa người lớn chứ???
Liệu bọn họ còn có thể được không! Có hiệu quả! Tăng thêm tình cảm!!!!
Thẩm Khởi Vân cũng biết con gái nhà mình từ nhỏ đã chơi thân với anh, nhưng vẫn là cố ý dặn dò: "Huyền Tinh con không có việc gì thì đừng làm phiền Chung Tổng, Chung Tổng phải quản lý một công ty lớn như vậy rất bận rộn. Thực sự không thể giải quyết thêm chuyện nữa đâu, có biết chưa?"
Quý Huyền Tinh ở dưới bàn gảy gảy ngón tay, không ai có thể biết Chung Dập bận rộn như thế nào bằng cô, muốn gặp anh mỗi lần đều rất khó khăn.
Trong lòng cô có chút chua xót liếc nhìn Chung Dập một cái, lại thấy anh đang ở bên kia khách khí ôn hòa mà cười. Cười rất nhã nhặn, thật giống như vừa rồi người nhìn cô gặp chuyện không phải là anh vậy.
Người đàn ông chết tiệt!
Quý Huyền Tinh vừa rồi nhịn không được đem anh ở trong lòng mắng một lần, trên mặt lại biểu hiện rất bình tĩnh, ngoan ngoãn mà đáp lời: "Con biết rồi, sẽ không tùy tiện đem đến phiền phức cho cậu Chung đâu."
Cô gần như nghiến răng để nói ra được từ "cậu" đó. Sợ mình nhịn không được mà đem câu "Chung Dập sao mà anh diễn giỏi như vậy" mắng ra.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng tinh, càng tôn lên làn da tráng nõn của mình, quần jean màu xanh nhạt ôm sát đôi chân thon dài, đôi giày boot màu nâu kéo dài phần thân dưới, bắp chân nhìn rất mảnh mai và cân xứng.
Đây là trang phục đơn giản nhất dành cho học sinh, sinh viên, nhưng mà khi nó được mặc trên người cô thì lại có vẻ sành điệu, khác hẳn với phong cách thường ngày của cô.
Chung Dập cảm thấy mới mẻ và cố ý muốn biết cô có thể giả vờ được bao lâu, thế nhưng khi nghe cô gọi như vậy, chính anh lại có chút chịu không nổi.
Tiếng "Cậu Chung" được cô gọi có chút mềm mại êm tai, âm thanh ngọt ngào ngây ngô phát ra từ miệng của một cô gái ở độ tuổi sinh viên này, cứ như là chân của mèo con đang nhẹ nhàng gãi nhẹ trái tim anh.
Thật ngứa ngáy.
Quý Huyền Tinh quả thực tức muốn chết, anh vẫn còn cười! Anh lại còn đang cười nữa! Nhìn cô như thế này anh vui lắm sao?!
Chung Dập cảm thấy mình có chút kỳ quái, theo bản năng anh quay sang, lại bị cô gái nhỏ hung hăng trợn mắt nhìn.
Một đôi mắt đào hoa như say như không cứ như vậy mà trừng anh, không mang theo bất kỳ sự uy hiếp nào, trái lại càng giống như một ánh mắt hờn dỗi.
Chung Dập có chút không được tự nhiên mà uống một ngụm trà, đúng là điên rồi.
Thẩm Khởi Vân không nhìn ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, bắt đầu gọi người đem thức ăn lên.
Trong lúc ăn, Chung Dập bọn họ nói chuyện vô cùng vui vẻ, từ tình hình trong nước và quốc tế cho tới giá thị trường chứng khoán, và lại từ các sản nghiệp mới nổi cho tới sự chuyển đổi thị trường.
Toàn bộ quá trình thì Quý Huyền Tinh đều ngồi nghiêm chỉnh, cô sợ cô bị hỏi tới đột ngột. Nói đùa chứ trình độ chuyên nghiệp của hai người này có thể đến trường của bọn họ làm giảng viên luôn cho rồi. Cô có cảm giác như mình không phải chỉ đơn giản tới tham gia gia bữa ăn mà là tới để nghe hội thảo kinh doanh.
Quả nhiên, ăn cơm không được bao lâu thì Trầm Khởi Vân gắp đồ ăn cho cô, đồng thời thản nhiên nói: "Huyền Tinh, con nên nghe nhiều hơn, điều này sẽ giúp ích cho con trong tương lai."
Quý Huyền Tinh nhìn cái càng cua mập mạp trước mặt, chớp mắt một cái, qua vài giây sau mới nhẹ nhàng nói: "Con đang nghe đây."
Chung Dập nhìn thấy trong chén cô có càng cua thì ánh mắt trở nên thâm trầm, ngước mắt lên thì vẻ mặt lại như bình thường, giọng điệu có chút dịu dàng: "Huyền Tinh rất thiết thực và có các kiến thức cơ bản rất tốt."
". . ."
Cô thiết thực ở trước mặt anh lúc nào, sao mà cô không biết?
Thẩm Khởi Vân hiếm khi trong mắt hiện lên ý cười, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: "Làm phiền Chung Tổng chiếu cố."
Quý Huyền Tinh một bên ăn, một bên lặng lẽ nhìn anh, nhưng vừa hay lại bị Chung Dập bắt gặp. Đuôi mắt của anh khẽ nhếch lên, thản nhiên quét mắt qua nhìn cô một cái, ánh mắt đều không di chuyển mà vẫn tiếp tục cùng Thẩm Khởi Vân nói chuyện.
"Tôi và Bách Xuyên là bạn tốt nhiều năm, cho nên Huyền Tinh cũng coi như là được tôi nhìn lớn lên." Chung Dập ôn đạm nói: "Khi cô bé ngồi ở đây, tôi cũng coi nó là một nửa người lớn rồi."
Quý Huyền Tinh bị ánh mắt của anh khẽ liếc, nhịp tim đập có chút nhanh. Anh có bản lĩnh như vậy, nhìn qua thì thần sắc nho nhã nghiêm trang chững chạc, rõ ràng là cái gì cũng không có làm, nhưng chỉ cần một ánh mắt thôi cũng khiến cô thích gần chết.
Nhưng giây kế tiếp, lời của anh nói ra làm cho cô có chút khó chịu.
Cái gì mà người nửa người lớn chứ???
Liệu bọn họ còn có thể được không! Có hiệu quả! Tăng thêm tình cảm!!!!
Thẩm Khởi Vân cũng biết con gái nhà mình từ nhỏ đã chơi thân với anh, nhưng vẫn là cố ý dặn dò: "Huyền Tinh con không có việc gì thì đừng làm phiền Chung Tổng, Chung Tổng phải quản lý một công ty lớn như vậy rất bận rộn. Thực sự không thể giải quyết thêm chuyện nữa đâu, có biết chưa?"
Quý Huyền Tinh ở dưới bàn gảy gảy ngón tay, không ai có thể biết Chung Dập bận rộn như thế nào bằng cô, muốn gặp anh mỗi lần đều rất khó khăn.
Trong lòng cô có chút chua xót liếc nhìn Chung Dập một cái, lại thấy anh đang ở bên kia khách khí ôn hòa mà cười. Cười rất nhã nhặn, thật giống như vừa rồi người nhìn cô gặp chuyện không phải là anh vậy.
Người đàn ông chết tiệt!
Quý Huyền Tinh vừa rồi nhịn không được đem anh ở trong lòng mắng một lần, trên mặt lại biểu hiện rất bình tĩnh, ngoan ngoãn mà đáp lời: "Con biết rồi, sẽ không tùy tiện đem đến phiền phức cho cậu Chung đâu."
Cô gần như nghiến răng để nói ra được từ "cậu" đó. Sợ mình nhịn không được mà đem câu "Chung Dập sao mà anh diễn giỏi như vậy" mắng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.