Chương 40:
Thịnh Thế Bạch Y /盛世白衣
23/07/2022
Chung Dập bình tĩnh nhìn điện thoại di động, vừa nhìn thấy màn hình hiển thị thì đã bị khói thuốc làm cho sặc, ho khan vài tiếng, sau đó mới kết nối điện thoại, lẳng lặng chờ người bên kia mở miệng.
“Này, gần đây cậu có bận gì không, có liên lạc được với đứa nhỏ nhà tớ không?” Một giọng nam lười biếng truyền đến từ đầu dây bên kia.
Bàn tay đang cầm điếu thuốc của Chung Dập hơi hơi run lên, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ và…… Hổ thẹn. Qua vài giây, mới nhàn nhạt mở miệng: “Có chút bận, làm sao vậy?”
“Hai ngày trước tớ đã gọi cho con bé, cảm thấy nó có gì đó không thích hợp, có chút buồn bã.” Khi Thẩm Bách Xuyên nói chuyện luôn cao giọng ở âm cuối, cho dù đang nói chuyện nghiêm túc thì cũng không thèm điều chỉnh: “Này, cậu giúp tớ chú ý một chút, xem xem có phải con bé đang lén lút có đối tượng hay không.”
Điếu thuốc đang cháy dở trên đầu ngón tay anh bất giác rơi xuống, ánh mắt Chung Dập hơi tối sầm lại, anh ngồi thẳng dậy, giọng nói vô thức có chút khẩn trương: “Cái gì?”
Thẩm Bách Xuyên không nghe ra được ý nghĩa gì, tiếp tục nói: “Đứa nhỏ nhà tớ cậu cũng đã biết rồi đó, từ nhỏ đã vô cũng ngoan ngoãn. Đám con trai thời nay lại rất biết nói những lời ngon tiếng ngọt, cậu phải chú ý đến nó, ngàn vạn lần đừng để Huyền Tinh bị lừa.”
Đáy mắt Chung Dập có vô số cảm xúc cuồn cuộn, nhưng cuối cùng lại giống như thủy triều rút đi, trở lại sự bình tĩnh. Khi mở miệng, anh đã khôi phục lại vẻ trầm ổn trước đây, trầm giọng nói: “Được.”
Hai người lại tùy tiện hàn huyên vài câu, khi chuẩn bị cúp máy thì Thẩm Bách Xuyên bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “Giọng nói của cậu có chút khàn khàn, không có việc gì thì uống nhiều trà hoa cúc vào, giúp hạ sốt.”
“……” Một câu bình thường nhưng khi vào tai Chung Dập thì lại có một loại ảo giác bị người nhà của “Người bị hại” hưng sư vấn tội. Tay của anh không tự giác mà nắm thật chặt, nhỏ giọng nói: “Cúp máy đây.”
Cuộc điện thoại này làm anh càng thêm bực bội, vì bực bội mà ngực có chút khó chịu. Anh theo bản năng tìm thuốc lá, lại phát hiện không biết từ khi nào thuốc đã cháy tàn hết, chỉ còn lại một đầu lọc trơ trọi.
Chung Dập hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động tìm lịch sử trò chuyện với Quý Huyền Tinh. Tin nhắn cuối cùng là vào một tuần trước.
[ Quý Huyền Tinh ]: Có một cửa hàng mới mở ở Hoa Mâu, khi nào có thời gian chúng ta đi thử đi.
[ Chung Dập ]: Gần đây phải đi công tác, từ từ đi.
[ Quý Huyền Tinh ]: Được rồi (icon thở dài)
Lại lướt lên trên, tất cả những cuộc đối thoại đều dừng lại như vậy, bị anh lấy các loại lý do bận đi công tác để từ chối.
Cho nên trong khoảng thời gian kia là do cô gái nhỏ thất tình, tâm trạng không tốt nên muốn gọi anh ra, nhưng bởi vì anh không có cách nào để đối mặt với cô nên luôn cố ý thoái thác, vậy thì cô sẽ khổ sở biết bao nhiêu.
Cô gái nhỏ kia không thích khóc lóc, lần trước bị thương ở chân thì cũng chỉ rơm rớm nước mắt. Nhưng bộ dạng kia lại càng khiến người ta đau lòng hơn, dáng vẻ đó lại lần nữa trùng hợp với hình ảnh trong giấc mơ, toàn thân anh không khỏi có chút căng thẳng.
Anh nhíu mày, gạt đi một số điều không nên nghĩ tới.
Lần này cô có khóc không?
Chung Dập cau mày càng ngày càng chặt, rốt cuộc cô đã yêu đương từ khi nào?
Anh lại lướt lướt vòng bạn bè của Quý Huyền Tinh, hy vọng tìm được chút dấu vết để lại. Nhưng khi anh nhấp vào lại phát hiện không biết từ khi nào quyền truy cập đã bị cô đổi thành chỉ hiển thị trong ba ngày.
Trong lòng Chung Dập trầm xuống, bấm gọi vào một dãy số. Cơn gió lạnh của tháng mười hai khiến anh càng thêm mất kiên nhẫn, mãi cho đến khi điện thoại tự động cúp máy cũng không có ai trả lời.
Mọi chuyện có vẻ còn rất nghiêm trọng.
Đầu lưỡi của anh chạm nhẹ vào hàm răng dưới, gọi điện thoại cho Lý Hạng Minh: “Lập tức sắp xếp một bài diễn thuyết ở Giang Đại.”
Lý Hạng Minh có chút sững sờ, từ trước đến nay Chung tổng chưa bao giờ tham gia mấy loại diễn thuyết này, lúc trước khi nhận được lời mời thì đều đùn đẩy. Nhưng lúc này trong giọng điệu của anh lại có thêm một phần nóng nảy và nghiêm túc, điều này khiến cho anh ta hoảng sợ, không dám hỏi nhiều liền vội vàng đáp ứng.
Quý Huyền Tinh thật sự không phải vì giận dỗi mà không nghe điện thoại, mà hôm nay là ngày thi đấu cuối cùng, thống kê điểm số đã kết thúc vào 10 giờ sáng, đội bọn họ không hề trì hoãn mà giành được vị trí đầu tiên.
Ban đầu nghĩ rằng chuyện này đã kết thúc, mọi người đều muốn trở về nhà để tắm rửa và ngủ một giấc thật ngon. Không nghĩ tới bọn họ lại bị dẫn đi ký hết tài liệu này đến tài liệu khác, khiến cho cả người Quý Huyền Tinh đều trở nên rã rời.
Cái quái gì vậy, sao lại nhiều chuyện như vậy.
“Này, gần đây cậu có bận gì không, có liên lạc được với đứa nhỏ nhà tớ không?” Một giọng nam lười biếng truyền đến từ đầu dây bên kia.
Bàn tay đang cầm điếu thuốc của Chung Dập hơi hơi run lên, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ và…… Hổ thẹn. Qua vài giây, mới nhàn nhạt mở miệng: “Có chút bận, làm sao vậy?”
“Hai ngày trước tớ đã gọi cho con bé, cảm thấy nó có gì đó không thích hợp, có chút buồn bã.” Khi Thẩm Bách Xuyên nói chuyện luôn cao giọng ở âm cuối, cho dù đang nói chuyện nghiêm túc thì cũng không thèm điều chỉnh: “Này, cậu giúp tớ chú ý một chút, xem xem có phải con bé đang lén lút có đối tượng hay không.”
Điếu thuốc đang cháy dở trên đầu ngón tay anh bất giác rơi xuống, ánh mắt Chung Dập hơi tối sầm lại, anh ngồi thẳng dậy, giọng nói vô thức có chút khẩn trương: “Cái gì?”
Thẩm Bách Xuyên không nghe ra được ý nghĩa gì, tiếp tục nói: “Đứa nhỏ nhà tớ cậu cũng đã biết rồi đó, từ nhỏ đã vô cũng ngoan ngoãn. Đám con trai thời nay lại rất biết nói những lời ngon tiếng ngọt, cậu phải chú ý đến nó, ngàn vạn lần đừng để Huyền Tinh bị lừa.”
Đáy mắt Chung Dập có vô số cảm xúc cuồn cuộn, nhưng cuối cùng lại giống như thủy triều rút đi, trở lại sự bình tĩnh. Khi mở miệng, anh đã khôi phục lại vẻ trầm ổn trước đây, trầm giọng nói: “Được.”
Hai người lại tùy tiện hàn huyên vài câu, khi chuẩn bị cúp máy thì Thẩm Bách Xuyên bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “Giọng nói của cậu có chút khàn khàn, không có việc gì thì uống nhiều trà hoa cúc vào, giúp hạ sốt.”
“……” Một câu bình thường nhưng khi vào tai Chung Dập thì lại có một loại ảo giác bị người nhà của “Người bị hại” hưng sư vấn tội. Tay của anh không tự giác mà nắm thật chặt, nhỏ giọng nói: “Cúp máy đây.”
Cuộc điện thoại này làm anh càng thêm bực bội, vì bực bội mà ngực có chút khó chịu. Anh theo bản năng tìm thuốc lá, lại phát hiện không biết từ khi nào thuốc đã cháy tàn hết, chỉ còn lại một đầu lọc trơ trọi.
Chung Dập hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động tìm lịch sử trò chuyện với Quý Huyền Tinh. Tin nhắn cuối cùng là vào một tuần trước.
[ Quý Huyền Tinh ]: Có một cửa hàng mới mở ở Hoa Mâu, khi nào có thời gian chúng ta đi thử đi.
[ Chung Dập ]: Gần đây phải đi công tác, từ từ đi.
[ Quý Huyền Tinh ]: Được rồi (icon thở dài)
Lại lướt lên trên, tất cả những cuộc đối thoại đều dừng lại như vậy, bị anh lấy các loại lý do bận đi công tác để từ chối.
Cho nên trong khoảng thời gian kia là do cô gái nhỏ thất tình, tâm trạng không tốt nên muốn gọi anh ra, nhưng bởi vì anh không có cách nào để đối mặt với cô nên luôn cố ý thoái thác, vậy thì cô sẽ khổ sở biết bao nhiêu.
Cô gái nhỏ kia không thích khóc lóc, lần trước bị thương ở chân thì cũng chỉ rơm rớm nước mắt. Nhưng bộ dạng kia lại càng khiến người ta đau lòng hơn, dáng vẻ đó lại lần nữa trùng hợp với hình ảnh trong giấc mơ, toàn thân anh không khỏi có chút căng thẳng.
Anh nhíu mày, gạt đi một số điều không nên nghĩ tới.
Lần này cô có khóc không?
Chung Dập cau mày càng ngày càng chặt, rốt cuộc cô đã yêu đương từ khi nào?
Anh lại lướt lướt vòng bạn bè của Quý Huyền Tinh, hy vọng tìm được chút dấu vết để lại. Nhưng khi anh nhấp vào lại phát hiện không biết từ khi nào quyền truy cập đã bị cô đổi thành chỉ hiển thị trong ba ngày.
Trong lòng Chung Dập trầm xuống, bấm gọi vào một dãy số. Cơn gió lạnh của tháng mười hai khiến anh càng thêm mất kiên nhẫn, mãi cho đến khi điện thoại tự động cúp máy cũng không có ai trả lời.
Mọi chuyện có vẻ còn rất nghiêm trọng.
Đầu lưỡi của anh chạm nhẹ vào hàm răng dưới, gọi điện thoại cho Lý Hạng Minh: “Lập tức sắp xếp một bài diễn thuyết ở Giang Đại.”
Lý Hạng Minh có chút sững sờ, từ trước đến nay Chung tổng chưa bao giờ tham gia mấy loại diễn thuyết này, lúc trước khi nhận được lời mời thì đều đùn đẩy. Nhưng lúc này trong giọng điệu của anh lại có thêm một phần nóng nảy và nghiêm túc, điều này khiến cho anh ta hoảng sợ, không dám hỏi nhiều liền vội vàng đáp ứng.
Quý Huyền Tinh thật sự không phải vì giận dỗi mà không nghe điện thoại, mà hôm nay là ngày thi đấu cuối cùng, thống kê điểm số đã kết thúc vào 10 giờ sáng, đội bọn họ không hề trì hoãn mà giành được vị trí đầu tiên.
Ban đầu nghĩ rằng chuyện này đã kết thúc, mọi người đều muốn trở về nhà để tắm rửa và ngủ một giấc thật ngon. Không nghĩ tới bọn họ lại bị dẫn đi ký hết tài liệu này đến tài liệu khác, khiến cho cả người Quý Huyền Tinh đều trở nên rã rời.
Cái quái gì vậy, sao lại nhiều chuyện như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.