Chương 50:
Thịnh Thế Bạch Y /盛世白衣
23/07/2022
Trong đầu Quý Huyền Tinh nảy lên một ý nghĩ, thế là soạn tin nhắn gửi qua: [Anh có thể trở về trước chín giờ sao?]
Chung Dập sải bước tiêu sái ở sân bay, đồng thời nói chuyện với Lý Hạng Minh: “Có vài vị hơi khó đối phó, đến lúc đó phải tùy cơ ứng biến.”
Ánh mắt của anh hơi lạnh lùng, nhưng lúc nhìn đến đoạn tin nhắn kia lông mày liền nhíu lại trông rất sống động. Anh hơi trầm giọng trả lời: “Không thể chắc chắn được, chắc là năm sáu giờ sẽ về.”
Lý Hạng Minh đứng bên cạnh nghe xong lại kinh ngạc không thôi, lần này cần phải đối phó với vài vị rất cứng rắn, hạng mục M&T đã được đầu tư vào rất nhiều tiền, việc quảng bá ban đầu đã bị trì hoãn nên chỉ có thể đẩy các hạng mục bình thường khác lên mới có thể bổ sung vào để hoạt động bình thường.
Nhưng khi Chung lão gia vẫn còn nắm quyền thì một số vấn đề còn sót lại từ lúc ấy lại cố tình bùng nổ ngay lúc này. Lúc ấy Chung tổng là kiểu lúc lâm nguy mới tiếp nhận nhiệm vụ, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn nên khó tránh khỏi sẽ có sơ sẩy. Không ngờ tới cái vực sâu này lại nhả ra vào thời điểm mấu chốt thế này.
Nhưng cũng không phải là chuyện gì quá lớn, Chung tổng trong hai năm này đã đưa Hoa Dật càng ngày càng lớn mạnh, cho dù là ai cũng không dám dễ dàng đắc tội với anh. Nhưng những người hợp tác với Chung lão gia khi đó xét về mặt thâm niên thì cũng là bậc cha chú của Chung tổng, về phần thể diện cũng phải chừa lại cho các ông ấy một phần.
Tình cảm là một chuyện tốt, nhưng đôi khi lại khiến người ta phải đau đầu.
Đối với tình huống bây giờ làm sao có thể trơ mắt buông một trong hai cái ra được, anh ta nghi hoặc mà nhìn qua xem thử, trong lòng lại chấn động.
Thế mà lại phát hiện ra người vốn đang còn lạnh lùng ban nãy hiện giờ khóe miệng lại cong lên mang theo ý cười.
Quý Huyền Tinh dựa theo địa chỉ mà nhận phòng, cũng không ra ngoài làm gì. Cô tắm rửa một cái, sau đó ngồi xếp bằng xuống giường tìm kiếm các địa điểm du lịch trên mạng.
Vừa kiếm cô vừa dụng tâm ghi nhớ, để tránh cho lúc Chung Dập về lại hỏi cô đã đi những đâu thì cô còn biết đường trả lời. Đồng thời lên mạng đặt về những món ăn đặc sản được giới thiệu đến, dù sao đã diễn thì phải diễn cho ra trò.
Nếu không phải vì Chung Dập, trời lạnh như vậy ai mà muốn đi ra ngoài chứ.
Vì thế cô cũng từ từ thưởng thức đồ ăn vặt, ngồi xem phim rồi lẳng lặng chờ Chung Dập trở về. Nhưng trong lòng như mọc ra cây cỏ, cách vài phút cô lại nhìn đồng hồ một lần, cô không ngừng ngẩng đầu cuối cùng phát hiện thời gian mới trôi qua có bốn mươi phút.
Thật vất vả lắm mới trải qua hơn một tiếng đồng hồ, giờ đã năm giờ.
Cô nhìn khung trò chuyện không có động tĩnh gì.
Quý Huyền Tinh bĩu môi, thử thăm dò gửi cho anh một tin nhắn.
—— [Anh còn chưa về sao? Bánh gạo rán thật sự rất ngon đó, có muốn em mua một phần mang về cho anh không?]
Cô chờ một hồi, tin nhắn gửi đi như đá chìm vào đáy biển, cô tiếp tục việc gặm bánh gạo rán này.
Rất ngon rất ngấy, cô lại cảm thấy khó chịu và cáu gắt :(
Lại một giờ trôi qua, cô lại hỏi:
[Chúng em chuẩn bị đi ăn tối, anh đã xong chưa đó, có muốn cùng đi ăn hay không?]
Cô nói với anh một cách uyển chuyển ——
Em! Còn! Chưa! Ăn! Cơm!!!
Kết quả không ngoài dự đoán, vẫn như đá chìm vào đáy biển.
Được rồi.
Tốt lắm.
Đặc biệt tốt.
Quý Huyền Tinh tức giận ăn đồ ăn vặt còn lại, cơ hồ cách nửa tiếng thì nhắn tin hỏi anh một lần, cuối cùng một câu cô cũng không muốn nhắn nữa.
Cô mơ mơ màng màng nằm trên giường, không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi, trong lúc khẽ buông tay khiến điện thoại rơi “Ba” một tiếng rớt xuống mặt đất, lúc này cô mới giật mình bừng tỉnh.
Cô nhẹ nhàng dụi mắt, xoay người lại nhìn điện thoại, nhìn điện thoại xong mới phát hiện đã gần mười một giờ.
Chung Dập còn chưa trở về???
Quý Huyền Tinh có chút lo lắng muốn gọi điện thoại hỏi thử, lúc này ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng sột soạt.
Trong lòng cô căng thẳng, mặc dù biết rằng an ninh của khách sạn năm sao không có vấn đề, nhưng dù sao cô vẫn là con gái, tóm lại là rất sợ hãi.
Cô mang dép, nhẹ nhàng bước qua, từ mắt mèo mà nhìn khung cảnh bên ngoài xem sao. Có thể là do chất lượng giấc ngủ nên cứ cảm thấy đèn bên ngoài rất mờ.
Chung Dập sải bước tiêu sái ở sân bay, đồng thời nói chuyện với Lý Hạng Minh: “Có vài vị hơi khó đối phó, đến lúc đó phải tùy cơ ứng biến.”
Ánh mắt của anh hơi lạnh lùng, nhưng lúc nhìn đến đoạn tin nhắn kia lông mày liền nhíu lại trông rất sống động. Anh hơi trầm giọng trả lời: “Không thể chắc chắn được, chắc là năm sáu giờ sẽ về.”
Lý Hạng Minh đứng bên cạnh nghe xong lại kinh ngạc không thôi, lần này cần phải đối phó với vài vị rất cứng rắn, hạng mục M&T đã được đầu tư vào rất nhiều tiền, việc quảng bá ban đầu đã bị trì hoãn nên chỉ có thể đẩy các hạng mục bình thường khác lên mới có thể bổ sung vào để hoạt động bình thường.
Nhưng khi Chung lão gia vẫn còn nắm quyền thì một số vấn đề còn sót lại từ lúc ấy lại cố tình bùng nổ ngay lúc này. Lúc ấy Chung tổng là kiểu lúc lâm nguy mới tiếp nhận nhiệm vụ, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn nên khó tránh khỏi sẽ có sơ sẩy. Không ngờ tới cái vực sâu này lại nhả ra vào thời điểm mấu chốt thế này.
Nhưng cũng không phải là chuyện gì quá lớn, Chung tổng trong hai năm này đã đưa Hoa Dật càng ngày càng lớn mạnh, cho dù là ai cũng không dám dễ dàng đắc tội với anh. Nhưng những người hợp tác với Chung lão gia khi đó xét về mặt thâm niên thì cũng là bậc cha chú của Chung tổng, về phần thể diện cũng phải chừa lại cho các ông ấy một phần.
Tình cảm là một chuyện tốt, nhưng đôi khi lại khiến người ta phải đau đầu.
Đối với tình huống bây giờ làm sao có thể trơ mắt buông một trong hai cái ra được, anh ta nghi hoặc mà nhìn qua xem thử, trong lòng lại chấn động.
Thế mà lại phát hiện ra người vốn đang còn lạnh lùng ban nãy hiện giờ khóe miệng lại cong lên mang theo ý cười.
Quý Huyền Tinh dựa theo địa chỉ mà nhận phòng, cũng không ra ngoài làm gì. Cô tắm rửa một cái, sau đó ngồi xếp bằng xuống giường tìm kiếm các địa điểm du lịch trên mạng.
Vừa kiếm cô vừa dụng tâm ghi nhớ, để tránh cho lúc Chung Dập về lại hỏi cô đã đi những đâu thì cô còn biết đường trả lời. Đồng thời lên mạng đặt về những món ăn đặc sản được giới thiệu đến, dù sao đã diễn thì phải diễn cho ra trò.
Nếu không phải vì Chung Dập, trời lạnh như vậy ai mà muốn đi ra ngoài chứ.
Vì thế cô cũng từ từ thưởng thức đồ ăn vặt, ngồi xem phim rồi lẳng lặng chờ Chung Dập trở về. Nhưng trong lòng như mọc ra cây cỏ, cách vài phút cô lại nhìn đồng hồ một lần, cô không ngừng ngẩng đầu cuối cùng phát hiện thời gian mới trôi qua có bốn mươi phút.
Thật vất vả lắm mới trải qua hơn một tiếng đồng hồ, giờ đã năm giờ.
Cô nhìn khung trò chuyện không có động tĩnh gì.
Quý Huyền Tinh bĩu môi, thử thăm dò gửi cho anh một tin nhắn.
—— [Anh còn chưa về sao? Bánh gạo rán thật sự rất ngon đó, có muốn em mua một phần mang về cho anh không?]
Cô chờ một hồi, tin nhắn gửi đi như đá chìm vào đáy biển, cô tiếp tục việc gặm bánh gạo rán này.
Rất ngon rất ngấy, cô lại cảm thấy khó chịu và cáu gắt :(
Lại một giờ trôi qua, cô lại hỏi:
[Chúng em chuẩn bị đi ăn tối, anh đã xong chưa đó, có muốn cùng đi ăn hay không?]
Cô nói với anh một cách uyển chuyển ——
Em! Còn! Chưa! Ăn! Cơm!!!
Kết quả không ngoài dự đoán, vẫn như đá chìm vào đáy biển.
Được rồi.
Tốt lắm.
Đặc biệt tốt.
Quý Huyền Tinh tức giận ăn đồ ăn vặt còn lại, cơ hồ cách nửa tiếng thì nhắn tin hỏi anh một lần, cuối cùng một câu cô cũng không muốn nhắn nữa.
Cô mơ mơ màng màng nằm trên giường, không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi, trong lúc khẽ buông tay khiến điện thoại rơi “Ba” một tiếng rớt xuống mặt đất, lúc này cô mới giật mình bừng tỉnh.
Cô nhẹ nhàng dụi mắt, xoay người lại nhìn điện thoại, nhìn điện thoại xong mới phát hiện đã gần mười một giờ.
Chung Dập còn chưa trở về???
Quý Huyền Tinh có chút lo lắng muốn gọi điện thoại hỏi thử, lúc này ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng sột soạt.
Trong lòng cô căng thẳng, mặc dù biết rằng an ninh của khách sạn năm sao không có vấn đề, nhưng dù sao cô vẫn là con gái, tóm lại là rất sợ hãi.
Cô mang dép, nhẹ nhàng bước qua, từ mắt mèo mà nhìn khung cảnh bên ngoài xem sao. Có thể là do chất lượng giấc ngủ nên cứ cảm thấy đèn bên ngoài rất mờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.