Chương 5:
Thịnh Thế Bạch Y /盛世白衣
14/06/2022
“.....”
Quý Huyền Tinh gần như là nghi ngờ liệu tai của bản thân có phải đã nghe nhầm rồi không, cô chớp mắt nhìn anh đầy nghi hoặc: “Anh... Anh đã lớn như vậy rồi, sao còn như học sinh tiểu học chuyện nhỏ cũng báo cáo vậy?”
Chung Dập đối diện cô nói: “Em đã lớn như vậy rồi sao em có thể như thế, biết xấu hổ hay không.” Biểu tình lên án không có một chút gì là bối rối.
“Không còn cách nào khác.” Anh giơ ngón tay lên giả vờ đau đầu xoa xoa thái dương: “Trẻ nhỏ khó quản lý quá.”
Quý Huyền Tinh khẽ giật giật khóe miệng, vô thức cất giọng lên: “Em đã không phải là trẻ con rồi!”
Báo nhỏ bắt đầu nhe răng múa vuốt để lộ hàm răng sắc nhọn.
Chung Dập không hề nhúc nhích, thậm chí còn mạnh dạn thử xem hàm răng đó có sắc bén không, khẽ nhướng mày nói: “Phương pháp chứng minh của em thiếu một chút sáng tạo, không được thỏa đáng.”
----- Anh đang nói đến việc tự mình dùng cách uống rượu để chứng minh bản thân không phải trẻ con không có gì quá mới mẻ.
Quý Huyền Tinh vừa nghe đã hiểu, cảm thấy phổi của bản thân sắp bị nổ tung.
Cô vô cùng chán ghét loại giọng điệu “người lớn” cao cao tại thượng của anh, như thể là cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, cô vẫn là “đứa trẻ” của năm đó. Anh sẽ bao dung, sẽ quản giáo, sẽ chăm sóc, nhưng duy nhất.... sẽ không hòa hợp “bình đẳng” với cô.
Càng sẽ không.... có bất kỳ loại cảm tình nào khác với cô.
Lúc đang tức giận, một cảm giác bất lực chợt ập đến trong cô.
Quý Huyền Tinh lặng lẽ thở dài, và nhìn ra ngoài cửa sổ. Lá bạch quả hai bên đã bắt đầu hơi ngả vàng, nắng thu theo cửa kính ô tô chiếu vào một bên sườn mặt của cô, phủ một lớp ánh sáng vàng dịu.
Chung Dập đợi vài giây cũng không thấy báo nhỏ phản kích, cảm thấy hơi lạ, anh đưa mắt nhìn sang bên phải. Chỉ thấy đôi môi vốn mím lại, bây giờ đã trở thành một đường thẳng.
Rõ ràng là đang tức giận rồi.
Anh sững sờ nhíu mày, vừa định nói gì đó.
Đột nhiên điện thoại vang lên.
Chung Dập thu hồi ánh mắt, liếc nhẹ điện thoại rồi sau đó bắt máy.
Không biết bên kia đã nói cái gì, trong đôi mắt của anh yên lặng không thể nhìn thấy cảm xúc nào. Qua một lúc, sắc mặt của anh trở nên thâm trầm hơn một chút.
Mặc dù không nói lời nào, nhưng áp suất trong không khí càng lúc càng mạnh mẽ. Tài xế phía trước càng lên tinh thần tập trung lái xe hơn vì sợ bản thân không cẩn thận châm thuốc gây cháy nổ.
Mà Quý Huyền Tinh vốn dĩ đang ngồi ủ rũ sang một bên, đột nhiên lấy lại tinh thần, mặc dù vẫn như cũ không chuyển động, vẫn quay đầu mình nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trọng tâm đã vô thức chuyển sang bên trái. Hận không thể làm lỗ tai dài ra dán vào bên cạnh điện thoại.
Bởi vì lúc nãy cô nhạy cảm nghe được ba chữ “Thư Vi Nhi”.
Nhưng cũng không biết là giọng người bên trong điện thoại quá nhỏ hay do chống rò rỉ âm thanh của điện thoại Chung Dập quá mạnh. Ngay cả khi cô đã nín thở nhưng vẫn không nghe được những gì người bên trong đang nói.
Cô lo lắng đến mức cào tim gãi phổi.
Giọng nhỏ như vậy, người đó vẫn chưa ăn cơm sao!!!!
Quý Huyền Tinh đã không duy trì được tư thế ngồi, nửa mông rời ghế xoay người sang một bên, nhưng đầu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như bịt tay trộm chuông.
Vào lúc này, thân xe đột nhiên lắc lư, Quý Huyền Tinh có cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc, cả người sắp bị văng ra ngoài.
Cô lắc lư choáng váng cả người, ngã đập đầu vào đâu đó, chưa kịp kêu lên thì cô đã nghe thấy một tiếng càu nhàu không giải thích được từ trên đỉnh đầu.
Giọng nói trầm thấp như viên đá dưới biển sâu, bề mặt phẳng lặng nhưng trong sâu thẳm lại khơi dậy từng lớp sóng làm lòng người ngứa ngáy.
Khiến Quý Huyền Tinh nhất thời quên đau.
Cũng chính lúc này, cô cảm nhận được sau lưng mình đang áp sát vào một chỗ ấm áp, cường tráng mà có lực độ. Quý Huyền Tinh đột nhiên phúc chí tâm linh hiểu ra một điều gì đó.
Cô đang ở trong vòng tay của Chung Dập.
Lưng của Quý Huyền Tinh vô thức căng chặt, khi chiếc xe lắc lư, lưng cô hơi treo lơ lửng một lúc rồi rơi vào vòng tay rắn chắc ấy, trong lúc nhấp nhô thậm chí cô còn nghe thấy tiếng vải cọ xát nhẹ.
Âm thanh này kích thích mạnh mẽ đến não bộ của cô, gợi lên sự nhục nhã mà vốn dĩ cô nghĩ không tồn tại. Mà cùng lúc đó, một mùi hương tưởng chừng như không như có xộc vào mũi cô. Như mặt trời thổi vào Phật, lại giống như pha trộn với mùi hương của dòng suối mát ở trong núi, ấm áp và sạch sẽ.
Quý Huyền Tinh gần như là nghi ngờ liệu tai của bản thân có phải đã nghe nhầm rồi không, cô chớp mắt nhìn anh đầy nghi hoặc: “Anh... Anh đã lớn như vậy rồi, sao còn như học sinh tiểu học chuyện nhỏ cũng báo cáo vậy?”
Chung Dập đối diện cô nói: “Em đã lớn như vậy rồi sao em có thể như thế, biết xấu hổ hay không.” Biểu tình lên án không có một chút gì là bối rối.
“Không còn cách nào khác.” Anh giơ ngón tay lên giả vờ đau đầu xoa xoa thái dương: “Trẻ nhỏ khó quản lý quá.”
Quý Huyền Tinh khẽ giật giật khóe miệng, vô thức cất giọng lên: “Em đã không phải là trẻ con rồi!”
Báo nhỏ bắt đầu nhe răng múa vuốt để lộ hàm răng sắc nhọn.
Chung Dập không hề nhúc nhích, thậm chí còn mạnh dạn thử xem hàm răng đó có sắc bén không, khẽ nhướng mày nói: “Phương pháp chứng minh của em thiếu một chút sáng tạo, không được thỏa đáng.”
----- Anh đang nói đến việc tự mình dùng cách uống rượu để chứng minh bản thân không phải trẻ con không có gì quá mới mẻ.
Quý Huyền Tinh vừa nghe đã hiểu, cảm thấy phổi của bản thân sắp bị nổ tung.
Cô vô cùng chán ghét loại giọng điệu “người lớn” cao cao tại thượng của anh, như thể là cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, cô vẫn là “đứa trẻ” của năm đó. Anh sẽ bao dung, sẽ quản giáo, sẽ chăm sóc, nhưng duy nhất.... sẽ không hòa hợp “bình đẳng” với cô.
Càng sẽ không.... có bất kỳ loại cảm tình nào khác với cô.
Lúc đang tức giận, một cảm giác bất lực chợt ập đến trong cô.
Quý Huyền Tinh lặng lẽ thở dài, và nhìn ra ngoài cửa sổ. Lá bạch quả hai bên đã bắt đầu hơi ngả vàng, nắng thu theo cửa kính ô tô chiếu vào một bên sườn mặt của cô, phủ một lớp ánh sáng vàng dịu.
Chung Dập đợi vài giây cũng không thấy báo nhỏ phản kích, cảm thấy hơi lạ, anh đưa mắt nhìn sang bên phải. Chỉ thấy đôi môi vốn mím lại, bây giờ đã trở thành một đường thẳng.
Rõ ràng là đang tức giận rồi.
Anh sững sờ nhíu mày, vừa định nói gì đó.
Đột nhiên điện thoại vang lên.
Chung Dập thu hồi ánh mắt, liếc nhẹ điện thoại rồi sau đó bắt máy.
Không biết bên kia đã nói cái gì, trong đôi mắt của anh yên lặng không thể nhìn thấy cảm xúc nào. Qua một lúc, sắc mặt của anh trở nên thâm trầm hơn một chút.
Mặc dù không nói lời nào, nhưng áp suất trong không khí càng lúc càng mạnh mẽ. Tài xế phía trước càng lên tinh thần tập trung lái xe hơn vì sợ bản thân không cẩn thận châm thuốc gây cháy nổ.
Mà Quý Huyền Tinh vốn dĩ đang ngồi ủ rũ sang một bên, đột nhiên lấy lại tinh thần, mặc dù vẫn như cũ không chuyển động, vẫn quay đầu mình nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trọng tâm đã vô thức chuyển sang bên trái. Hận không thể làm lỗ tai dài ra dán vào bên cạnh điện thoại.
Bởi vì lúc nãy cô nhạy cảm nghe được ba chữ “Thư Vi Nhi”.
Nhưng cũng không biết là giọng người bên trong điện thoại quá nhỏ hay do chống rò rỉ âm thanh của điện thoại Chung Dập quá mạnh. Ngay cả khi cô đã nín thở nhưng vẫn không nghe được những gì người bên trong đang nói.
Cô lo lắng đến mức cào tim gãi phổi.
Giọng nhỏ như vậy, người đó vẫn chưa ăn cơm sao!!!!
Quý Huyền Tinh đã không duy trì được tư thế ngồi, nửa mông rời ghế xoay người sang một bên, nhưng đầu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như bịt tay trộm chuông.
Vào lúc này, thân xe đột nhiên lắc lư, Quý Huyền Tinh có cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc, cả người sắp bị văng ra ngoài.
Cô lắc lư choáng váng cả người, ngã đập đầu vào đâu đó, chưa kịp kêu lên thì cô đã nghe thấy một tiếng càu nhàu không giải thích được từ trên đỉnh đầu.
Giọng nói trầm thấp như viên đá dưới biển sâu, bề mặt phẳng lặng nhưng trong sâu thẳm lại khơi dậy từng lớp sóng làm lòng người ngứa ngáy.
Khiến Quý Huyền Tinh nhất thời quên đau.
Cũng chính lúc này, cô cảm nhận được sau lưng mình đang áp sát vào một chỗ ấm áp, cường tráng mà có lực độ. Quý Huyền Tinh đột nhiên phúc chí tâm linh hiểu ra một điều gì đó.
Cô đang ở trong vòng tay của Chung Dập.
Lưng của Quý Huyền Tinh vô thức căng chặt, khi chiếc xe lắc lư, lưng cô hơi treo lơ lửng một lúc rồi rơi vào vòng tay rắn chắc ấy, trong lúc nhấp nhô thậm chí cô còn nghe thấy tiếng vải cọ xát nhẹ.
Âm thanh này kích thích mạnh mẽ đến não bộ của cô, gợi lên sự nhục nhã mà vốn dĩ cô nghĩ không tồn tại. Mà cùng lúc đó, một mùi hương tưởng chừng như không như có xộc vào mũi cô. Như mặt trời thổi vào Phật, lại giống như pha trộn với mùi hương của dòng suối mát ở trong núi, ấm áp và sạch sẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.