Kinh Đào

Quyển 1 - Chương 1: Phật Đạo phân tranh

Hòa Chính Tử

29/01/2015



"Gia trung hữu bảo, hưu tầm mịch

Đối cảnh vô tâm, mạc vấn thiền"

Bia đá sừng sững, trải cùng tuế nguyệt. Mưa gió cũng chẳng lay chuyển nổi. Hai tấm bia chặn đứng trước cửa ngôi cổ tự. Đôi câu thơ được khắc hằn vào đá, mặt trong chữ láng mượt, toát lên vẻ thanh cao khó ai sánh bằng. Một đạo nhân ăn mặc rách rưới, tay vuốt dòng chữ, dáng vẻ chăm chú như nhìn vào báu vật. Lát sau, bèn chặc lưỡi mà rằng:" Vua một nước lại trốn tránh thế sự, ở đây đối cảnh vô tâm. Nếu vậy sao chẳng nhường ngôi cho người có tài"

Tiếng đạo nhân cao vút, vang xa vào hẳn trong đại điện của chùa. Vậy mà vẫn không tiếng hồi đáp. Đạo nhân bèn vứt hẳn cái bộ dạng uể oải, phất cái tay áo rách rưới. Chẳng hiểu sao hai tấm bia đá như bị đạo nhân sai khiến, ngã ầm xuống như sấm động. Hai tấm bia đá trên nghìn cân, ngã xuống tông vỡ cả cánh cửa chùa

Như còn chưa vừa ý, đạo nhân bèn huýt một tiếng lanh lảnh vang tận trời cao

_ Trần Hoảng đầu đà, bần đạo từ cửa biển Thần Phù vượt nghìn dặm đến yết kiến. Ông định trốn tránh cố nhân chăng???

Chỉ thấy hai hàng ngự lâm quân ào ạt tuôn ra, vây quanh đạo nhân. Hắn dong dỏng cao, lại ăn mặc rách rưới, đầu dùng một cọng lông nhím vấn tóc lại, chân chẳng mang hài, trông nhếch nhác tựa như ăn mày. Nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn vào, ai cũng cảm giác hắn đứng giữa ba quân như hạc giữa bầy gà vậy

Một âm thanh quát lớn đáp lời:

_ Nghịch tặc to gan, sao dám quấy rầy nơi thánh thượng thanh tu. Giết!!!

Một loạt tiếng xoang xoảng vang lên, đao kiếm rút ra sáng lóa. Tên ngự lâm quân cầm đầu xông vào trước tiên, chém hẳn vào đầu của đạo nhân. Nào ngờ, hắn chỉ bước lên một bước, tên ngự lâm quân bèn mất đà ngã dúi dụi. Đạo nhân cười lớn, một tay đỡ lấy, một tay giơ lên cao

Bọn quân lính chẳng hiểu chuyện gì, trố mắt nhìn. Bỗng dưng hắn hô:

_ Trời nổi gió rồi

Tức thì, gió ào ào thổi. Quân lính bị thổi cho ngã nghiêng cả ra. Lại nghe một tiếng hô:

_ Gió dừng rồi

Tức thì gió ngưng lại. Đạo nhân lại chỉ vào 3 tên lính đi đầu:

_ Ngươi, ngươi, ngươi nữa. Cẩn thận, sau câu này các ngươi sẽ té

Vừa dứt lời, người ba tên lính mềm nhũn. Đầu gối dại đi, khuỵu xuống, té lăn cù cả ra. Bọn lính mặt xanh như chàm đổ, bèn quẳng cả đao kiếm, miệng la :" có quỷ, có quỷ" rồi mạnh ai nấy chạy

Bỗng trong ngôi cổ tự một tiếng chuông lớn vang lên. Trầm hùng, thâm nghiêm, mà ẩn chứa đầy sát khí như tiếng trống trận. Bọn quân lính đang tan hàng xẻ ngũ, bỗng như được tiếp thêm sức mạnh, tự hình thành một vòng vây bảo vệ trước cổng chùa. Một tiếng nói vang ra:"



_ Huyền đạo hữu, công phu "Thánh nhân khai khẩu, ngôn xuất pháp tùy" của Áp Lãng chân nhân mi đã có được chín phần. Dùng đối phó với cấm vệ quân của ta chẳng phải làm mất mặt Áp Lãng chân nhân sao?

Chỉ thấy một hòa thượng già nua, người gầy nhẵn bước ra từ đại điện của cổ tự. Ông ta cùng đạo nhân hai mắt đối diện nhìn nhau. Hồi lâu chẳng thấy động đậy, nhưng bọn quân binh ở giữa như bị vài quả núi đè lên ngực. Máu huyết trong người sôi sùng sục, lát sau có tên ngất xỉu, đao kiếm cũng thi nhau gãy đôi cả.

Đạo nhân bỗng dưng ngước mắt lên nhìn. Đôi đồng tử đen huyền, sâu hút, như cả một vực sâu ẩn chứa bên trong. Hắn phất áo bào, quân binh đang bị vây ở giữa bỗng dưng bị hất văng ra ngoài. Mỗi tên đều cảm thấy một luồng hơi ấm chảy vào giữa ngực, ngưa ngứa, tê tê, sau đó tự dưng không kềm nổi ho khan một tiếng, máu bầm tụ trong ngực cũng bị đẩy hẳn ra ngoài

_ Bất tham đại sư, xin thứ lỗi. Giặc Nguyên đã đánh đến nơi, ngài chẳng ra mặt Đại Việt sẽ thất thủ. Bần đạo cực chẳng đã mới kinh động đến nơi ẩn tu của ngài

Chỉ thấy nhà sư già chắp tay áo, miệng niệm một câu :"Vô lượng thọ phật". Rồi nhìn trời mà thở dài

Đạo nhân lúc này cũng thu tay áo, thần thái nhàn nhã. Hai mắt nhìn thẳng, sống lưng thẳng tắp, chờ một câu trả lời của vị sư già

_ Huyền đạo hữu, ta đã chán ghét cảnh binh đao loạn lạc, bỏ hoàng bào mà ẩn cư nơi sơn dã. Đạo hữu sao còn mang chuyện thế tục làm loạn nơi tu hành của ta

Huyền đạo nhân cũng tặc lưỡi thở dài:

_ Bất tham đại sư, người chán ghét hồng trần muốn ẩn vào không môn. Bần đạo chẳng dám cản ngăn. Nhưng vua mới tuổi còn trẻ, chưa đủ kinh nghiệm trị nước. Loạn thần trong triều lại manh nha liên kết cùng Nguyên quân làm phản. Nội ứng ngoại hợp, đánh vào Đại Việt. Bần đạo chỉ mong người xuất thế trị loạn, để muôn dân được sống an cư lạc nghiệp

Vị sư già lên tiếng:

_ Vạn pháp giai không, ta chẳng có, đạo hữu chẳng có, đất nước chẳng có, vậy thì có ta hay không có ta có quan trọng chăng?

_ Vô lý- Huyền đạo nhân quát lớn- Người là vua một nước, sao có thể nói lời vô trách nhiệm. Nếu tất cả là không thì phật tổ cũng là không, an lạc cũng là không, không môn cũng là không. Ngài cho dù ẩn cư không môn hay không ẩn cư có khác gì nhau?

Vừa nói, tay áo đã phất lên. Tức thì hai tấm thạch bi sau lưng vị sư già vỡ vụn. Đạo nhân lại khẽ lật bàn tay, mấy hòn đá vụn bay đến cách vị sư khoảng gần một trượng. Tổng cộng ba mươi mốt viên đá, sắp xếp theo quy luật kỳ lạ nào đó, như có như không. Trận thế vừa thành thì một áp lực tự động đè lên hai vai vị sư

_ Tam thập nhất tinh khốn tiên đại trận, xem ra đạo hữu nhất quyết ép ta xuất thế

Vừa nói, vị sư già vừa vận công. Chỉ thấy tăng bào chẳng gió mà động, dưới lớp áo căng phồng, nội lực tích tụ nhiều năm như muốn xé áo thoát ra

_ Ta không có lòng tin thắng được Tam thập tam quán âm pháp tướng của đại sư. Đành phải mượn trận pháp của tổ phụ, thỉnh đại sư xuất thế- chữ "thế" vừa ra khỏi miệng, cũng là lúc đạo nhân vọt tới. Hắn vung ngón tay đâm thẳng tới trước, thế như vẽ phù, nhắm thẳng vào huyệt Đản Trung của nhà sư

Nhà sư già thấy thế, bèn quát to một tiếng:" HÂY". Sau đó nội lực từ người cuồn cuộn trút vào hai đầu ngón cái và giữa, tay nhón lại như Quán âm bồ tát cầm cành dương liễu, đang phổ độ chúng sinh

Sau đó, kình tụ đã đủ, tay nhà sư biến ấn thành quyền. Đấm thẳng vào ngón tay của đạo nhân. Một quyền này hàm chứa nhiều biến hóa, lại là thế đi ngược từ dưới lên. Ra sau tới trước



Chỉ thấy đạo nhân tay phải vẫn giữ thế điểm ra, tay trái lại không để ngưng trệ, phất tay áo. Hai hòn đá ở vị trí Thái Vi, Thiên Thị bèn lăn lùi về khoảng ba xích. Hai hòn đá ở Thanh long giác vị, Bạch hổ khuê vị lại bay thẳng tới trước.

Bỗng dưng một cỗ sát khí như có như không bốc lên sau lưng vị sư. Thế quyền của ông đang đánh tới, nào ngờ chựng lại. Tâm thần vị sư già chợt động, tay quyền đang ở trước bèn phất thẳng ra sau

Chỉ nghe ầm một tiếng, nắm đấm và ngón tay chạm nhau. Đạo nhân lùi hẳn ba bước, nhà sư già bị đẩy lùi một trượng. Lúc này, bỗng dưng đá ở Chu tước chẩn vị, dực vị lại lăn trọn một vòng ra sau nhà sư, còn hòn đá đại diện cho Tử vi viên tinh đang ở đằng sau, bỗng dưng nhảy hẫng lên, vòng qua đầu nhà sư mà bay đến trước mặt

Đạo nhân chắp tay nói

_ Đại sư, bần đạo không muốn tổn hại long thể của người. Chỉ mong người xuất thế trị loạn, sau khi việc thiên hạ an định, ta sẽ an bày một chỗ khác để đại sư tham thiền ngộ đạo. La Huyền ta sẵn sàng lo việc trà nước cho đại sư để bồi tội

Nhà sư già hít sâu một hơi điều hòa hơi thở, sau đó nói:

_ Huyền đạo hữu, ngươi được chân truyền thần thông " ngôn xuất pháp tùy" cùng Thiên tượng chỉ pháp của áp lãng chân nhân. Sao không đem nó làm thứ tạo phúc muôn dân, xung trận giết giặc, lại đem ra ép buộc bần tăng bước chân vào cõi trần

_ Ta cũng muốn giết giặc bình loạn can qua- Đạo nhân nói- Nhưng chỉ một thân một mình La Huyền ta thì có thể chống nổi vạn vạn quân Nguyên sao? Lại nói, Trần quốc công binh pháp vô song, dùng binh như thần, võ công có thể sánh cùng gia sư là Vô dụng Chân nhân. Quân ta chỉ thiếu một thứ, là tinh thần. Mà đại sư ngài hoàn toàn có thể bù đắp được chỗ thiếu này

Bỗng dưng, một tiếng chim kêu thất thanh vang lên. Một người lưng đeo trường thương vàng kim, thân mặc giáp, đạp lưng chim mà tới. Vừa mượn lực ở lưng chim, trường thương bèn hoa lên, sau đó phóng thẳng tới chỗ ba mươi mốt hòn đá vây quanh vị sư. Thương như có linh tính, gặp đá là hủy, thoáng chốc đã đánh vỡ hết hai mươi tám hòn

_ Người nên tới đã tới, đại sư, nhiệm vụ ta đã hoàn thành, xin bái biệt- Đạo nhân người thoáng động, ba hòn đá ở vị trí Tam viên đế tinh bỗng dưng chuyển động, xoay vòng. Cát bụi bị tung lên mù mịt, đạo nhân theo đó cũng biến mất

Người đeo trường thương quát lớn:" Chạy đâu". Cây trường thương cao gấp hai đầu người, như con rồng rẽ mây bay đến. Đám bụi mù kia bị khí kình từ mũi thương đánh dạt cả ra, thương lao vút theo đạo nhân, đâm hẳn vào búi tóc

_ Ối da- Đạo nhân la lớn- Mũi thương xảo diệu đánh gãy cây trâm cài bằng lông nhím của hắn, tóc bị xõa ra, bù xù, bê bết. Hắn bèn lộn người, điểm nhẹ mũi thương mượn đà, sau đó chạy biến. Thoáng chốc đã thấy chỉ còn là một chấm nhỏ dưới núi

Người nọ hừ nhẹ, cất tiếng như chuông đồng, vọng khắp núi:

_ La tiểu tử, nhất định là lão mũi trâu Vô dụng bảo ngươi đến. Lần này việc quân quan trọng, chẳng thể so đo với Huyền phù bộ pháp của đạo môn. Chỉ giáo huấn đánh gãy trâm cài đầu của mi mà thôi

Người đeo thương nói xong, bèn quỳ xuống:

_ Thần hộ giá chậm trễ, làm thái thượng hoàng kinh sợ, tội đáng chết

Chỉ thấy nhà sư già cúi xuống đỡ người ấy lên. Gương mặt ngước lên, mày như kiếm, mắt như sao, da ngăm đen như đồng, râu dài đến ngực, uy vũ nhiếp nguời. Rõ ràng là một vị đại tướng đã từng chinh chiến trận mạc, nhưng không hiểu sao vẫn có phong cách ung dung của những đại nho thời xưa. Hai luồng khí chất hòa vào nhau, càng cho thấy sự bất phàm của người này

_ Ta nào dám trách phạt Quốc công. Người đã đến tận nơi này, xem ra việc quân đã cấp bách lắm. Ta cũng chẳng yên lòng mà ẩn thế nữa, đành phải đi một chuyến rồi

Sau đó, hai người, một quân một thần này chẳng cần ngựa xe. Cứ trổ khinh công chạy băng băng trên con đường nhỏ xuống núi. Bóng người khuất dần trong tầm mắt. Ánh mặt trời cũng dần tắt hẳn nhường chỗ cho màn đêm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kinh Đào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook