Kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện
Chương 5: ☸ Phẩm 4: Nghiệp Cảm Của Chúng Sanh Ở Châu Thắng Kim
Tại gia Bồ-tát giới Thanh tín nam Nguyên Thuận
03/06/2022
☸ PHẨM 4: NGHIỆP CẢM CỦA CHÚNG SANH Ở CHÂU THẮNG KIM
Lúc bấy giờ Địa Tạng Đại Bồ-tát thưa với Phật rằng:
"Thưa Thế Tôn! Con nương nhờ sức uy thần của Đức Phật Như Lai mà có thể phân thân hình này đến khắp tỷ ức thế giới để cứu vớt tất cả chúng sanh mắc nghiệp báo. Nếu không phải do sức đại từ của Như Lai thì con không thể nào biến hóa được như vậy.
Nay con lại được Phật phó chúc:
'Từ đây cho đến khi Vô Năng Thắng Bồ-tát thành Phật, hãy khiến cho các chúng sanh trong sáu đường được độ thoát.'
Dạ vâng, thưa Thế Tôn! Xin Ngài chớ lo lắng."
Lúc bấy giờ Phật bảo Địa Tạng Bồ-tát rằng:
"Hết thảy chúng sanh nào còn chưa giải thoát thì tánh thức bất định. Tập khí ác kết nghiệp; tập khí thiện kết quả. Làm thiện làm ác đều tùy theo cảnh duyên mà sanh, nên họ luân chuyển trong năm đường mà không chút tạm ngưng. Họ trải qua số kiếp nhiều như bụi, si mê lầm lạc, chướng nạn bủa vây, như cá bơi trong lưới trôi theo dòng nước chảy. Tuy tạm thoát ra nhưng mắc vào lưới trở lại. Do những chúng sanh như thế mà Ta lo nhớ. Nhưng đã có ông từ nhiều kiếp phát thệ nguyện hoằng thâm để rộng cứu độ những kẻ mắc tội ấy, vậy Ta còn âu lo gì nữa?"
Khi nói lời ấy xong, trong Pháp hội có một vị đại Bồ-tát tên là Định Tự Tại Vương.
Ngài bạch Phật rằng:
"Bạch Thế Tôn! Từ nhiều kiếp đến nay, Địa Tạng Bồ-tát đã phát thệ nguyện gì mà nay được Thế Tôn ân cần ngợi khen như thế? Kính mong Thế Tôn hãy lược nói."
Lúc bấy giờ Thế Tôn bảo Định Tự Tại Vương Bồ-tát:
"Lắng nghe, lắng nghe và khéo tư duy! Ta sẽ phân biệt và giảng giải cho ông.
❖
Vào thuở quá khứ vô lượng vô số nayuta bất khả thuyết kiếp về trước, lúc ấy có Đức Phật, hiệu là Nhất Thiết Trí Thành Tựu Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hành Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật, Thế Tôn. Thọ mạng của Đức Phật đó là 60.000 kiếp.
Khi chưa xuất gia, ngài là vua của một nước nhỏ và cùng kết bạn với vua của nước lân cận. Cả hai ngài cùng tu hành Mười Nghiệp Lành để mang lợi ích tới chúng sanh. Thế nhưng dân chúng trong nước láng giềng lại tạo nhiều nghiệp ác, nên hai vị quốc vương luận nghị tìm kế và rộng thiết lập phương tiện.
Một vị vua phát nguyện rằng:
'Tôi nguyện sớm thành Phật Đạo để độ hết những kẻ ấy--không sót một ai.'
Còn vị vua kia phát nguyện rằng:
'Nếu tôi vẫn còn chưa độ hết những kẻ tội khổ để khiến họ được an lạc và cho đến đắc Đạo, thì tôi nguyện mãi mãi chẳng thành Phật.'"
Phật bảo Định Tự Tại Vương Bồ-tát:
"Vị vua phát nguyện để sớm thành Phật, đó chính là Nhất Thiết Trí Thành Tựu Như Lai. Còn vị vua phát nguyện vĩnh viễn cứu độ chúng sanh tội khổ và vẫn chưa chịu thành Phật, đó là Địa Tạng Bồ-tát.
❖
Lại vào thuở quá khứ vô lượng vô số kiếp, có Đức Phật xuất hiện ở thế gian, hiệu là Thanh Tịnh Liên Hoa Mục Như Lai. Thọ mạng của Đức Phật đó là 40 kiếp.
Trong thời Tượng Pháp của Đức Phật ấy có một vị Ứng Chân với phước đức cứu độ chúng sanh. Nhân đi tuần tự giáo hóa, ngài gặp một người nữ tên là Quang Mục và được cô dọn thức ăn để cúng dường.
Vị Ứng Chân hỏi rằng:
'Con muốn cầu điều chi?'
Quang Mục đáp rằng:
'Vào ngày mẹ con mất, con có tu phước hầu cứu vớt, song vẫn chưa rõ mẫu thân con đã thác sanh về đâu?'
Vị Ứng Chân thương cảm nên nhập định quán sát, thì thấy mẹ của Quang Mục đọa đường ác và chịu đau đớn khôn xiết.
Vị Ứng Chân hỏi Quang Mục rằng:
'Mẫu thân con lúc sanh tiền đã làm những nghiệp gì, mà nay phải ở trong đường ác để chịu thống khổ khôn xiết như thế kia?'
Quang Mục đáp rằng:
'Mẹ con chỉ ưa ăn cá, ba ba, và những loài hải sản khác. Bà đặc biệt rất thích chiên hoặc luộc trứng cá và trứng ba ba để tha hồ ăn cho thỏa thích. Nếu tính đếm sanh mạng đó thì gấp hơn ngàn muôn.
Thưa Tôn Giả từ mẫn! Con phải làm thế nào để giải cứu mẫu thân.'
Vị Ứng Chân thương xót nên dùng phương tiện khuyên Quang Mục rằng:
'Con nên chí thành niệm danh hiệu của Thanh Tịnh Liên Hoa Mục Như Lai và đắp vẽ hình tượng của Ngài, thì người sống cùng kẻ đã khuất đều sẽ được phước báo.'
Khi nghe xong, Quang Mục liền xả bỏ những đồ yêu quý, rồi tìm người vẽ hình tượng Phật để cúng dường. Với lòng cung kính, cô thương cảm khi chiêm ngưỡng và đảnh lễ hình tượng Phật.
Bỗng nhiên vào nửa đêm, cô mộng thấy thân sắc vàng sáng chói của Phật lớn như núi Diệu Cao, phóng đại quang minh và bảo Quang Mục rằng:
'Thân mẫu con chẳng bao lâu nữa sẽ sanh vào nhà con và khi vừa biết đói lạnh thì liền biết nói.'
Sau đó, người nữ tỳ trong nhà sanh một bé trai và chưa đầy ba ngày thì nó đã biết nói.
Đầu của đứa trẻ cúi xuống than khóc và nói với Quang Mục rằng:
'Sanh tử nghiệp duyên, quả báo tự thọ. Tôi là mẹ của người, lâu nay ở chốn tối tăm. Từ khi vĩnh biệt người, tôi phải rơi vào các đại địa ngục. May nhờ phước lực của người nên mới được thọ sanh làm kẻ hạ tiện, nhưng phải chịu thọ mạng ngắn ngủi. Khi đến 13 tuổi thì tôi sẽ phải đọa đường ác. Người có phương kế gì khiến tôi được thoát miễn chăng?'
Khi Quang Mục nghe lời ấy, cô biết chắc là mẹ mình và không còn nghi gì nữa nên nghẹn ngào thương cảm.
Cô nói với con của nữ tỳ rằng:
'Nếu là mẹ tôi thì hẳn rõ đời trước đã làm nghiệp tội gì mà phải đọa đường ác như thế?'
Con của nữ tỳ đáp rằng:
'Do hai nghiệp, đó là giết hại và hủy báng nên phải thọ báo. Nếu không nhờ phước lực của người cứu vớt khổ nạn, thì tôi vẫn còn chưa giải thoát bởi nghiệp đó.'
Quang Mục hỏi rằng:
'Những tội báo trong địa ngục ra sao?'
Con của nữ tỳ đáp rằng:
'Những việc tội khổ nói ra càng bất nhẫn. Cho dù cả trăm ngàn năm thì cũng khó mà kể hết.'
Khi nghe xong, Quang Mục nghẹn ngào rơi lệ và thưa với hư không rằng:
'Nguyện cho thân mẫu con vĩnh viễn thoát khỏi địa ngục. Khi hết 13 tuổi thì mẹ con sẽ không còn trọng tội và cũng chẳng phải trải qua các đường ác. Cúi mong mười phương chư Phật từ bi thương xót, lắng nghe con nay vì mẹ mà phát lời thệ nguyện quảng đại.
Nếu thân mẫu con được vĩnh viễn lìa khỏi ba đường ác và hàng hạ tiện, cho đến vĩnh viễn không còn phải thọ thân nữ, thì con xin ở trước tượng của Thanh Tịnh Liên Hoa Mục Như Lai mà phát nguyện rằng:
Kể từ hôm nay cho đến tỷ ức kiếp về sau, hễ nơi nào có thế giới còn có những chúng sanh chịu tội khổ ở địa ngục và ba đường ác, con nguyện sẽ cứu vớt và làm cho họ rời xa địa ngục, ngạ quỷ, và chốn bàng sanh xấu ác. Chỉ khi nào những kẻ mắc tội báo như thế đều đã thành Phật hết, sau đó con mới thành chánh giác.'
Khi phát nguyện xong, cô liền nghe Thanh Tịnh Liên Hoa Mục Như Lai bảo rằng:
'Này Quang Mục! Con quả có lòng đại từ mẫn, khéo vì mẹ mà phát lời đại nguyện như thế. Ta quán sát thấy mẹ con lúc hết 13 tuổi, khi xả báo thân ấy rồi thì sẽ sanh làm một vị Phạm Chí và sống lâu đến 100 tuổi. Sau khi hết báo thân đó, mẹ con sẽ sanh về cõi nước vô ưu, thọ mạng lâu dài đến không thể tính kể số kiếp. Sau cùng mẹ con sẽ thành tựu Phật Đạo và rộng độ trời người nhiều như cát sông Hằng.'"
Phật bảo ngài Định Tự Tại Vương:
"Vị Ứng Chân phước đức độ Quang Mục thuở đó, nay chính là Vô Tận Ý Bồ-tát. Thân mẫu Quang Mục tức là Giải Thoát Bồ-tát. Còn Quang Mục là Địa Tạng Bồ-tát đây vậy.
Từ kiếp xa xưa trong quá khứ, ngài đã có lòng từ mẫn như thế và phát thệ nguyện nhiều như số cát sông Hằng để rộng cứu độ chúng sanh.
❖
Trong đời vị lai, nếu có nam tử nữ nhân nào không làm việc lành mà làm việc ác, thậm chí chẳng tin nhân quả, tà dâm, nói dối, nói đâm thọc, nói lời ác, hoặc hủy báng Đại Thừa, thì những chúng sanh với nghiệp tội như vậy tất sẽ đọa đường ác.
Nhưng nếu họ gặp Thiện Tri Thức khuyên bảo hãy quy y Địa Tạng Bồ-tát trong thời gian chừng khảy móng tay, thì các chúng sanh này liền được giải thoát tội báo của ba đường ác. Nếu họ có thể chí tâm quy y, cung kính, chiêm ngưỡng, đảnh lễ và tán thán, rồi dùng hương hoa, y phục, muôn loại trân bảo, hoặc thức ăn nước uống như thế để phụng sự, thì suốt tỷ ức kiếp về sau, họ sẽ thường ở tại các cõi trời để thọ hưởng an vui thù thắng vi diệu. Giả như thiên phước đã hết và sanh xuống nhân gian, thì suốt trăm ngàn kiếp, họ sẽ luôn làm đế vương và có thể nhớ các việc nhân quả ở đời trước.
Này Định Tự Tại Vương! Địa Tạng Bồ-tát có sức đại uy thần chẳng thể nghĩ bàn để rộng làm lợi ích cho chúng sanh như thế. Chư Bồ-tát các ông nên ghi nhớ Kinh này và lưu truyền rộng rãi."
Ngài Định Tự Tại Vương thưa với Phật rằng:
"Thưa Thế Tôn! Xin Như Lai chớ lo lắng. Ngàn vạn ức chư đại Bồ-tát chúng con đều có thể nương uy thần của Phật mà rộng giảng Kinh này để làm lợi ích cho chúng sanh ở châu Thắng Kim."
Khi Định Tự Tại Vương Bồ-tát đã thưa với Thế Tôn xong, ngài chắp tay cung kính, đảnh lễ và lui ra.
❖
Lúc bấy giờ Bốn Vị Thiên Vương của bốn phương đều từ chỗ ngồi đứng dậy, chắp tay cung kính và bạch Phật rằng:
"Bạch Thế Tôn! Địa Tạng Bồ-tát từ kiếp xa xưa đến nay đã phát đại nguyện như thế, nhưng vì sao cho đến nay ngài vẫn còn chưa độ hết và lại phải phát thêm thệ nguyện quảng đại? Kính mong Thế Tôn thuyết giảng cho chúng con."
Phật bảo Bốn Vị Thiên Vương:
"Lành thay, lành thay! Ta nay sẽ vì sự lợi ích rộng lớn của các ông và hàng trời người ở hiện tại cùng vị lai, mà nói về những việc phương tiện của Địa Tạng Bồ-tát ở châu Thắng Kim tại Thế giới Kham Nhẫn; ngài ở trong sanh tử từ bi cứu hộ và độ thoát hết thảy chúng sanh tội khổ."
Bốn Vị Thiên Vương thưa rằng:
"Dạ vâng, thưa Thế Tôn! Chúng con vui thích muốn nghe."
❖
Phật bảo Bốn Vị Thiên Vương:
"Địa Tạng Bồ-tát từ kiếp xa xưa đến nay đã và đang độ thoát chúng sanh. Do vì thệ nguyện chưa hoàn tất và từ mẫn chúng sanh tội khổ ở thế giới này. Lại quán thấy trong vô lượng kiếp ở vị lai, các nghiệp duyên cứ liên miên mãi không dứt. Cho nên vị Bồ-tát này ở châu Thắng Kim của Thế giới Kham Nhẫn, lại phát thêm trọng nguyện và dùng tỷ ức phương tiện để giáo hóa họ.
Này Tứ Đại Thiên Vương! Nếu Địa Tạng Bồ-tát gặp kẻ sát sanh thì nói quả báo là chết yểu.
Nếu gặp kẻ trộm cắp thì nói quả báo là bần cùng khổ sở.
Nếu gặp kẻ tà dâm thì nói quả báo là sanh làm chim se sẻ, bồ câu, hay uyên ương.
Nếu gặp kẻ ác khẩu thì nói quả báo là quyến thuộc tranh đấu.
Nếu gặp kẻ hủy báng thì nói quả báo là không lưỡi hoặc miệng lở.
Nếu gặp kẻ nóng giận thì nói quả báo là xấu xí tàn tật.
Nếu gặp kẻ keo kiệt thì nói quả báo là sở cầu trái nguyện.
Nếu gặp kẻ ăn uống vô độ thì nói quả báo là đói khát đau cổ.
Nếu gặp kẻ săn bắn bừa bãi thì nói quả báo là điên cuồng mất mạng.
Nếu gặp kẻ ngỗ nghịch cha mẹ thì nói quả báo là trời đất giết chết.
Nếu gặp kẻ thiêu đốt núi rừng thì nói quả báo là cuồng mê đến chết.
Nếu gặp cha mẹ hoặc cha mẹ kế ác độc thì nói quả báo là đời sau bị roi quất.
Nếu gặp kẻ giăng lưới bắt những động vật còn nhỏ thì nói quả báo là cốt nhục phân ly.
Nếu gặp kẻ hủy báng Tam Bảo thì nói quả báo là mù điếc câm ngọng.
Nếu gặp kẻ khinh mạn giáo Pháp thì nói quả báo là vĩnh viễn đọa đường ác.
Nếu gặp kẻ phá hoại hoặc lạm dụng Thường Trụ thì nói quả báo là ức kiếp luân hồi ở địa ngục.
Nếu gặp kẻ ô nhục tịnh hạnh hoặc vu khống chư Tăng thì nói quả báo là vĩnh viễn ở chốn bàng sanh.
Nếu gặp kẻ nung đốt, chém chặt, và giết hại chúng sanh thì nói quả báo là luân hồi thọ lại.
Nếu gặp kẻ phạm giới phá trai thì nói quả báo là sanh làm cầm thú đói khát.
Nếu gặp kẻ phá hủy đồ dùng phi lý thì nói quả báo là sở cầu thiếu hụt.
Nếu gặp kẻ kiêu căng ngã mạn thì nói quả báo là sanh làm kẻ hạ tiện và bị sai khiến.
Nếu gặp kẻ nói đâm thọc để gây tranh đấu thì nói quả báo là không lưỡi hoặc trăm lưỡi.
Nếu gặp kẻ tà kiến thì nói quả báo là sanh ở chốn biên địa.
Tập khí xấu từ nghiệp thân ngữ ý của chúng sanh ở châu Thắng Kim kết tạo thành trăm ngàn báo ứng như vậy. Nay Ta chỉ lược nói. Do nghiệp cảm của chúng sanh ở châu Thắng Kim sai khác, nên Địa Tạng Bồ-tát phải dùng trăm ngàn phương tiện để giáo hóa họ.
Trước tiên, những chúng sanh này sẽ thọ quả báo như thế. Sau đó, họ sẽ đọa địa ngục và trải qua số kiếp mà không có kỳ hạn ra khỏi. Vì thế các ông hãy hộ nhân hộ quốc và đừng để các nghiệp ác mê hoặc chúng sanh."
Khi nghe xong, Bốn Vị Thiên Vương rơi lệ than thở, chắp tay và lui ra.
Lúc bấy giờ Địa Tạng Đại Bồ-tát thưa với Phật rằng:
"Thưa Thế Tôn! Con nương nhờ sức uy thần của Đức Phật Như Lai mà có thể phân thân hình này đến khắp tỷ ức thế giới để cứu vớt tất cả chúng sanh mắc nghiệp báo. Nếu không phải do sức đại từ của Như Lai thì con không thể nào biến hóa được như vậy.
Nay con lại được Phật phó chúc:
'Từ đây cho đến khi Vô Năng Thắng Bồ-tát thành Phật, hãy khiến cho các chúng sanh trong sáu đường được độ thoát.'
Dạ vâng, thưa Thế Tôn! Xin Ngài chớ lo lắng."
Lúc bấy giờ Phật bảo Địa Tạng Bồ-tát rằng:
"Hết thảy chúng sanh nào còn chưa giải thoát thì tánh thức bất định. Tập khí ác kết nghiệp; tập khí thiện kết quả. Làm thiện làm ác đều tùy theo cảnh duyên mà sanh, nên họ luân chuyển trong năm đường mà không chút tạm ngưng. Họ trải qua số kiếp nhiều như bụi, si mê lầm lạc, chướng nạn bủa vây, như cá bơi trong lưới trôi theo dòng nước chảy. Tuy tạm thoát ra nhưng mắc vào lưới trở lại. Do những chúng sanh như thế mà Ta lo nhớ. Nhưng đã có ông từ nhiều kiếp phát thệ nguyện hoằng thâm để rộng cứu độ những kẻ mắc tội ấy, vậy Ta còn âu lo gì nữa?"
Khi nói lời ấy xong, trong Pháp hội có một vị đại Bồ-tát tên là Định Tự Tại Vương.
Ngài bạch Phật rằng:
"Bạch Thế Tôn! Từ nhiều kiếp đến nay, Địa Tạng Bồ-tát đã phát thệ nguyện gì mà nay được Thế Tôn ân cần ngợi khen như thế? Kính mong Thế Tôn hãy lược nói."
Lúc bấy giờ Thế Tôn bảo Định Tự Tại Vương Bồ-tát:
"Lắng nghe, lắng nghe và khéo tư duy! Ta sẽ phân biệt và giảng giải cho ông.
❖
Vào thuở quá khứ vô lượng vô số nayuta bất khả thuyết kiếp về trước, lúc ấy có Đức Phật, hiệu là Nhất Thiết Trí Thành Tựu Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hành Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật, Thế Tôn. Thọ mạng của Đức Phật đó là 60.000 kiếp.
Khi chưa xuất gia, ngài là vua của một nước nhỏ và cùng kết bạn với vua của nước lân cận. Cả hai ngài cùng tu hành Mười Nghiệp Lành để mang lợi ích tới chúng sanh. Thế nhưng dân chúng trong nước láng giềng lại tạo nhiều nghiệp ác, nên hai vị quốc vương luận nghị tìm kế và rộng thiết lập phương tiện.
Một vị vua phát nguyện rằng:
'Tôi nguyện sớm thành Phật Đạo để độ hết những kẻ ấy--không sót một ai.'
Còn vị vua kia phát nguyện rằng:
'Nếu tôi vẫn còn chưa độ hết những kẻ tội khổ để khiến họ được an lạc và cho đến đắc Đạo, thì tôi nguyện mãi mãi chẳng thành Phật.'"
Phật bảo Định Tự Tại Vương Bồ-tát:
"Vị vua phát nguyện để sớm thành Phật, đó chính là Nhất Thiết Trí Thành Tựu Như Lai. Còn vị vua phát nguyện vĩnh viễn cứu độ chúng sanh tội khổ và vẫn chưa chịu thành Phật, đó là Địa Tạng Bồ-tát.
❖
Lại vào thuở quá khứ vô lượng vô số kiếp, có Đức Phật xuất hiện ở thế gian, hiệu là Thanh Tịnh Liên Hoa Mục Như Lai. Thọ mạng của Đức Phật đó là 40 kiếp.
Trong thời Tượng Pháp của Đức Phật ấy có một vị Ứng Chân với phước đức cứu độ chúng sanh. Nhân đi tuần tự giáo hóa, ngài gặp một người nữ tên là Quang Mục và được cô dọn thức ăn để cúng dường.
Vị Ứng Chân hỏi rằng:
'Con muốn cầu điều chi?'
Quang Mục đáp rằng:
'Vào ngày mẹ con mất, con có tu phước hầu cứu vớt, song vẫn chưa rõ mẫu thân con đã thác sanh về đâu?'
Vị Ứng Chân thương cảm nên nhập định quán sát, thì thấy mẹ của Quang Mục đọa đường ác và chịu đau đớn khôn xiết.
Vị Ứng Chân hỏi Quang Mục rằng:
'Mẫu thân con lúc sanh tiền đã làm những nghiệp gì, mà nay phải ở trong đường ác để chịu thống khổ khôn xiết như thế kia?'
Quang Mục đáp rằng:
'Mẹ con chỉ ưa ăn cá, ba ba, và những loài hải sản khác. Bà đặc biệt rất thích chiên hoặc luộc trứng cá và trứng ba ba để tha hồ ăn cho thỏa thích. Nếu tính đếm sanh mạng đó thì gấp hơn ngàn muôn.
Thưa Tôn Giả từ mẫn! Con phải làm thế nào để giải cứu mẫu thân.'
Vị Ứng Chân thương xót nên dùng phương tiện khuyên Quang Mục rằng:
'Con nên chí thành niệm danh hiệu của Thanh Tịnh Liên Hoa Mục Như Lai và đắp vẽ hình tượng của Ngài, thì người sống cùng kẻ đã khuất đều sẽ được phước báo.'
Khi nghe xong, Quang Mục liền xả bỏ những đồ yêu quý, rồi tìm người vẽ hình tượng Phật để cúng dường. Với lòng cung kính, cô thương cảm khi chiêm ngưỡng và đảnh lễ hình tượng Phật.
Bỗng nhiên vào nửa đêm, cô mộng thấy thân sắc vàng sáng chói của Phật lớn như núi Diệu Cao, phóng đại quang minh và bảo Quang Mục rằng:
'Thân mẫu con chẳng bao lâu nữa sẽ sanh vào nhà con và khi vừa biết đói lạnh thì liền biết nói.'
Sau đó, người nữ tỳ trong nhà sanh một bé trai và chưa đầy ba ngày thì nó đã biết nói.
Đầu của đứa trẻ cúi xuống than khóc và nói với Quang Mục rằng:
'Sanh tử nghiệp duyên, quả báo tự thọ. Tôi là mẹ của người, lâu nay ở chốn tối tăm. Từ khi vĩnh biệt người, tôi phải rơi vào các đại địa ngục. May nhờ phước lực của người nên mới được thọ sanh làm kẻ hạ tiện, nhưng phải chịu thọ mạng ngắn ngủi. Khi đến 13 tuổi thì tôi sẽ phải đọa đường ác. Người có phương kế gì khiến tôi được thoát miễn chăng?'
Khi Quang Mục nghe lời ấy, cô biết chắc là mẹ mình và không còn nghi gì nữa nên nghẹn ngào thương cảm.
Cô nói với con của nữ tỳ rằng:
'Nếu là mẹ tôi thì hẳn rõ đời trước đã làm nghiệp tội gì mà phải đọa đường ác như thế?'
Con của nữ tỳ đáp rằng:
'Do hai nghiệp, đó là giết hại và hủy báng nên phải thọ báo. Nếu không nhờ phước lực của người cứu vớt khổ nạn, thì tôi vẫn còn chưa giải thoát bởi nghiệp đó.'
Quang Mục hỏi rằng:
'Những tội báo trong địa ngục ra sao?'
Con của nữ tỳ đáp rằng:
'Những việc tội khổ nói ra càng bất nhẫn. Cho dù cả trăm ngàn năm thì cũng khó mà kể hết.'
Khi nghe xong, Quang Mục nghẹn ngào rơi lệ và thưa với hư không rằng:
'Nguyện cho thân mẫu con vĩnh viễn thoát khỏi địa ngục. Khi hết 13 tuổi thì mẹ con sẽ không còn trọng tội và cũng chẳng phải trải qua các đường ác. Cúi mong mười phương chư Phật từ bi thương xót, lắng nghe con nay vì mẹ mà phát lời thệ nguyện quảng đại.
Nếu thân mẫu con được vĩnh viễn lìa khỏi ba đường ác và hàng hạ tiện, cho đến vĩnh viễn không còn phải thọ thân nữ, thì con xin ở trước tượng của Thanh Tịnh Liên Hoa Mục Như Lai mà phát nguyện rằng:
Kể từ hôm nay cho đến tỷ ức kiếp về sau, hễ nơi nào có thế giới còn có những chúng sanh chịu tội khổ ở địa ngục và ba đường ác, con nguyện sẽ cứu vớt và làm cho họ rời xa địa ngục, ngạ quỷ, và chốn bàng sanh xấu ác. Chỉ khi nào những kẻ mắc tội báo như thế đều đã thành Phật hết, sau đó con mới thành chánh giác.'
Khi phát nguyện xong, cô liền nghe Thanh Tịnh Liên Hoa Mục Như Lai bảo rằng:
'Này Quang Mục! Con quả có lòng đại từ mẫn, khéo vì mẹ mà phát lời đại nguyện như thế. Ta quán sát thấy mẹ con lúc hết 13 tuổi, khi xả báo thân ấy rồi thì sẽ sanh làm một vị Phạm Chí và sống lâu đến 100 tuổi. Sau khi hết báo thân đó, mẹ con sẽ sanh về cõi nước vô ưu, thọ mạng lâu dài đến không thể tính kể số kiếp. Sau cùng mẹ con sẽ thành tựu Phật Đạo và rộng độ trời người nhiều như cát sông Hằng.'"
Phật bảo ngài Định Tự Tại Vương:
"Vị Ứng Chân phước đức độ Quang Mục thuở đó, nay chính là Vô Tận Ý Bồ-tát. Thân mẫu Quang Mục tức là Giải Thoát Bồ-tát. Còn Quang Mục là Địa Tạng Bồ-tát đây vậy.
Từ kiếp xa xưa trong quá khứ, ngài đã có lòng từ mẫn như thế và phát thệ nguyện nhiều như số cát sông Hằng để rộng cứu độ chúng sanh.
❖
Trong đời vị lai, nếu có nam tử nữ nhân nào không làm việc lành mà làm việc ác, thậm chí chẳng tin nhân quả, tà dâm, nói dối, nói đâm thọc, nói lời ác, hoặc hủy báng Đại Thừa, thì những chúng sanh với nghiệp tội như vậy tất sẽ đọa đường ác.
Nhưng nếu họ gặp Thiện Tri Thức khuyên bảo hãy quy y Địa Tạng Bồ-tát trong thời gian chừng khảy móng tay, thì các chúng sanh này liền được giải thoát tội báo của ba đường ác. Nếu họ có thể chí tâm quy y, cung kính, chiêm ngưỡng, đảnh lễ và tán thán, rồi dùng hương hoa, y phục, muôn loại trân bảo, hoặc thức ăn nước uống như thế để phụng sự, thì suốt tỷ ức kiếp về sau, họ sẽ thường ở tại các cõi trời để thọ hưởng an vui thù thắng vi diệu. Giả như thiên phước đã hết và sanh xuống nhân gian, thì suốt trăm ngàn kiếp, họ sẽ luôn làm đế vương và có thể nhớ các việc nhân quả ở đời trước.
Này Định Tự Tại Vương! Địa Tạng Bồ-tát có sức đại uy thần chẳng thể nghĩ bàn để rộng làm lợi ích cho chúng sanh như thế. Chư Bồ-tát các ông nên ghi nhớ Kinh này và lưu truyền rộng rãi."
Ngài Định Tự Tại Vương thưa với Phật rằng:
"Thưa Thế Tôn! Xin Như Lai chớ lo lắng. Ngàn vạn ức chư đại Bồ-tát chúng con đều có thể nương uy thần của Phật mà rộng giảng Kinh này để làm lợi ích cho chúng sanh ở châu Thắng Kim."
Khi Định Tự Tại Vương Bồ-tát đã thưa với Thế Tôn xong, ngài chắp tay cung kính, đảnh lễ và lui ra.
❖
Lúc bấy giờ Bốn Vị Thiên Vương của bốn phương đều từ chỗ ngồi đứng dậy, chắp tay cung kính và bạch Phật rằng:
"Bạch Thế Tôn! Địa Tạng Bồ-tát từ kiếp xa xưa đến nay đã phát đại nguyện như thế, nhưng vì sao cho đến nay ngài vẫn còn chưa độ hết và lại phải phát thêm thệ nguyện quảng đại? Kính mong Thế Tôn thuyết giảng cho chúng con."
Phật bảo Bốn Vị Thiên Vương:
"Lành thay, lành thay! Ta nay sẽ vì sự lợi ích rộng lớn của các ông và hàng trời người ở hiện tại cùng vị lai, mà nói về những việc phương tiện của Địa Tạng Bồ-tát ở châu Thắng Kim tại Thế giới Kham Nhẫn; ngài ở trong sanh tử từ bi cứu hộ và độ thoát hết thảy chúng sanh tội khổ."
Bốn Vị Thiên Vương thưa rằng:
"Dạ vâng, thưa Thế Tôn! Chúng con vui thích muốn nghe."
❖
Phật bảo Bốn Vị Thiên Vương:
"Địa Tạng Bồ-tát từ kiếp xa xưa đến nay đã và đang độ thoát chúng sanh. Do vì thệ nguyện chưa hoàn tất và từ mẫn chúng sanh tội khổ ở thế giới này. Lại quán thấy trong vô lượng kiếp ở vị lai, các nghiệp duyên cứ liên miên mãi không dứt. Cho nên vị Bồ-tát này ở châu Thắng Kim của Thế giới Kham Nhẫn, lại phát thêm trọng nguyện và dùng tỷ ức phương tiện để giáo hóa họ.
Này Tứ Đại Thiên Vương! Nếu Địa Tạng Bồ-tát gặp kẻ sát sanh thì nói quả báo là chết yểu.
Nếu gặp kẻ trộm cắp thì nói quả báo là bần cùng khổ sở.
Nếu gặp kẻ tà dâm thì nói quả báo là sanh làm chim se sẻ, bồ câu, hay uyên ương.
Nếu gặp kẻ ác khẩu thì nói quả báo là quyến thuộc tranh đấu.
Nếu gặp kẻ hủy báng thì nói quả báo là không lưỡi hoặc miệng lở.
Nếu gặp kẻ nóng giận thì nói quả báo là xấu xí tàn tật.
Nếu gặp kẻ keo kiệt thì nói quả báo là sở cầu trái nguyện.
Nếu gặp kẻ ăn uống vô độ thì nói quả báo là đói khát đau cổ.
Nếu gặp kẻ săn bắn bừa bãi thì nói quả báo là điên cuồng mất mạng.
Nếu gặp kẻ ngỗ nghịch cha mẹ thì nói quả báo là trời đất giết chết.
Nếu gặp kẻ thiêu đốt núi rừng thì nói quả báo là cuồng mê đến chết.
Nếu gặp cha mẹ hoặc cha mẹ kế ác độc thì nói quả báo là đời sau bị roi quất.
Nếu gặp kẻ giăng lưới bắt những động vật còn nhỏ thì nói quả báo là cốt nhục phân ly.
Nếu gặp kẻ hủy báng Tam Bảo thì nói quả báo là mù điếc câm ngọng.
Nếu gặp kẻ khinh mạn giáo Pháp thì nói quả báo là vĩnh viễn đọa đường ác.
Nếu gặp kẻ phá hoại hoặc lạm dụng Thường Trụ thì nói quả báo là ức kiếp luân hồi ở địa ngục.
Nếu gặp kẻ ô nhục tịnh hạnh hoặc vu khống chư Tăng thì nói quả báo là vĩnh viễn ở chốn bàng sanh.
Nếu gặp kẻ nung đốt, chém chặt, và giết hại chúng sanh thì nói quả báo là luân hồi thọ lại.
Nếu gặp kẻ phạm giới phá trai thì nói quả báo là sanh làm cầm thú đói khát.
Nếu gặp kẻ phá hủy đồ dùng phi lý thì nói quả báo là sở cầu thiếu hụt.
Nếu gặp kẻ kiêu căng ngã mạn thì nói quả báo là sanh làm kẻ hạ tiện và bị sai khiến.
Nếu gặp kẻ nói đâm thọc để gây tranh đấu thì nói quả báo là không lưỡi hoặc trăm lưỡi.
Nếu gặp kẻ tà kiến thì nói quả báo là sanh ở chốn biên địa.
Tập khí xấu từ nghiệp thân ngữ ý của chúng sanh ở châu Thắng Kim kết tạo thành trăm ngàn báo ứng như vậy. Nay Ta chỉ lược nói. Do nghiệp cảm của chúng sanh ở châu Thắng Kim sai khác, nên Địa Tạng Bồ-tát phải dùng trăm ngàn phương tiện để giáo hóa họ.
Trước tiên, những chúng sanh này sẽ thọ quả báo như thế. Sau đó, họ sẽ đọa địa ngục và trải qua số kiếp mà không có kỳ hạn ra khỏi. Vì thế các ông hãy hộ nhân hộ quốc và đừng để các nghiệp ác mê hoặc chúng sanh."
Khi nghe xong, Bốn Vị Thiên Vương rơi lệ than thở, chắp tay và lui ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.