Kinh Diễm Nhất Thương

Chương 36: Dược cục

Ôn Thụy An

20/12/2013

Con ngươi Cố Thiết Tam co lại, đột nhiên trở nên sắc bén, hỏi:

- Ngươi còn muốn gắng sức chống đỡ sao?

Câu trả lời của Chu Đại Khối Nhi lại chẳng liên quan gì đến câu hỏi của hắn:

- Buông đao của ta…

Sau đó lại thêm hai chữ:

- Và kiếm.

Cố Thiết Tam lau đi vết máu nơi khóe miệng.

Nếu như hắn không dùng tay áo lau máu, Đường Bảo Ngưu còn không phát hiện hắn cũng phun máu. Bởi vì Cố Thiết Tam luôn gây cho người khác cảm giác dũng mãnh, cường hãn, giống như làm bằng sắt vậy.

Tư thế hắn lau không che giấu được ánh mắt khát máu.

Hắn lại hỏi:

- Ngươi chống đỡ được sao?

Chu Đại Khối Nhi cười hào sảng, giống như đang phấn khích.

Cũng không biết là vì tiếng cười của hắn quá hào hùng, đến nỗi làm rung động mặt đất sau đó mới chấn động lòng người, hay là tiếng cười quá mãnh liệt, trước tiên làm chấn động lòng người sau đó mới rung động mặt đất.

- Ngươi không muốn giống như hắn thì bỏ đao và kiếm của ta xuống, sau đó cút đi.

"Hắn" ở đây đương nhiên là Lưu Toàn Ngã đang bị Chu Đại Khối Nhi kẹp trong khuỷu tay.

Cố Thiết Tam vuốt vuốt cằm.

- Tại sao ta phải trả lại đao kiếm cho ngươi?

Hắn còn thử dò xét:

- Ngươi không có đao và kiếm này, giống như con cọp không có móng và răng, chẳng phải là cơ hội tốt của ta sao?

Chu Đại Khối Nhi sảng khoái nói:

- Ngươi có thể không trả, nhưng đao và kiếm này ngươi lấy được cũng vô dụng. Ngươi không trả, ta sẽ không để cho ngươi mang đi. Ta đã bị thương, nhưng ngươi cũng bị thương. Hai người các ngươi hợp sức công kích mà vẫn chết một người, bây giờ chỉ còn lại ngươi, vì nó mà mất đi tính mạng có đáng không?

Hắn bỗng nhiên hành động.

Bộ pháp kỳ lạ, thoạt nhìn chậm như rùa nhưng lại cực nhanh.

Hắn phân chia dược liệu trên mặt đất ra thành một đống nhỏ, ít nhất có mười bảy mười tám loại thuốc, trong đó bao gồm hạt sa la, vỏ kén tằm và hán phòng kỷ. Hắn không dùng tay mà lại dùng chân chia thuốc.

- Nếu như ngươi bỏ đao kiếm xuống, nội thương của ngươi có thể dùng những thuốc này chữa khỏi.

Cố Thiết Tam nhìn thấy, thở dài một hơi, trong mắt lóe lên ánh sáng thất vọng và ác độc.

- Ta đã nhớ kỹ phương thuốc này, sẽ dùng thử.

Hắn vứt bỏ đao, còn có kiếm, sau khi chúng rơi xuống đất mới nói tiếp:

- Tối nay xem ra không giải quyết được ngươi, sau này gặp lại.

Nói xong hắn liền bỏ đi, cũng không thèm nhìn Lưu Toàn Ngã còn đang nằm trong ngực Chu Đại Khối Nhi, giống như từ trước đến giờ hắn không biết người này, mà trên đời vốn cũng không có người này.

Lúc này Chu Đại Khối Nhi lại thở phào nhẹ nhõm (lúc hắn thở máu lại từ trong cổ họng chảy ra), nói:

- Hiệp thứ tư đã xong rồi.

Nói xong hắn nuốt nước bọt một tiếng mới ngã xuống.

Trong cánh tay hắn, Lưu Toàn Ngã bị bẻ gãy xương cổ, kẹp vỡ xương đầu và cắt đứt xương sống cũng rơi xuống đất.

Hiệp thứ tư?

Đường Bảo Ngưu không hiểu.

Không phải chỉ đánh ba hiệp sao?

Nếu như có "hiệp thứ tư", dáng vẻ của Chu Đại Khối Nhi so với ba hiệp trước chắc hẳn còn phải trầy trật và gian khổ hơn nhiều.

Hiện giờ Đường Bảo Ngưu lại hiểu rõ một chuyện, hóa ra võ công của Chu Đại Khối Nhi lại cao đến như vậy.

Hắn dùng sức một người giết chết thủ lĩnh Phong phái Lưu Toàn Ngã, lại đuổi đi "Thần Quyền" Cố Thiết Tam nổi danh ngang với Tứ Đại Danh Bổ.

Nhưng sau khi Đường Bảo Ngưu đã hiểu điểm này, lại càng không rõ.

Nếu như bản lĩnh của Chu Đại Khối Nhi lớn như vậy, tại sao từ trước giờ luôn biểu hiện nhát gan?

Nếu như từ trước đến giờ Chu Đại Khối Nhi luôn nhát gan, vì sao trong chiến dịch tối nay lại anh dũng hào hùng, vô cùng gan dạ như vậy?

Hắn đang muốn hỏi, lại thấy Chu Đại Khối Nhi cố sức ngồi dậy.

Chu Đại Khối Nhi vơ lấy một số dược liệu trên mặt đất, đặt trong lòng bàn tay, dùng nội lực nghiền nát, há miệng nhai và nuốt vào, sau đó lại thu gom một số thuốc giao cho Đường Bảo Ngưu:

- Làm giống như ta, ăn vào!

Đường Bảo Ngưu vừa nhìn, trông thấy dược liệu có tai tượng Úc, cỏ dào tiên, đất lòng bếp, đều là những loại thuốc cầm máu dưỡng thương.



Dưới ánh trăng u ám như vậy, Chu Đại Khối Nhi lại đang bị thương, nhưng vẫn có thể phân biệt thuốc một cách rõ ràng.

Đường Bảo Ngưu đột nhiên cảm thấy bội phục, bội phục con người trước mắt mà hắn vẫn luôn xem thường này.

Nhưng hắn vẫn không hiểu, cho nên hắn hỏi.

Hắn không hiểu thì sẽ hỏi.

Trên đời có loại người tự cho mình là thông minh, không hiểu vẫn không hỏi, cho rằng làm như vậy thì có thể khiến người khác tưởng là hắn hiểu. Nhưng không biết rằng hắn chỉ giậm chân tại chỗ mà thôi, chẳng những học được ít hơn người khác, chậm hơn người khác, hơn nữa mọi người đều biết là hắn không hiểu.

Cũng có một loại người, lợi dụng việc đặt câu hỏi để tạo nên quyền uy của hắn. Mỗi lần hắn đề xuất vấn đề, không phải vì muốn thành tâm khiêm tốn thỉnh giáo người khác, cũng không phải vì muốn tìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề, mà là vì muốn khoe khoang kiến thức, chiều sâu hoặc "trí tuệ" của hắn. Đương nhiên, loại người này và cách làm này, bình thường đều chẳng có "trí tuệ" gì để nói.

Phần lớn người, không hỏi không phải vì hắn hiểu được, mà là vì hắn vốn không hiểu.

Đường Bảo Ngưu rất thẳng thắn, có lúc cũng rất lỗ mãng, hơn nữa còn mang theo một chút bá đạo. Nhưng trên cơ bản, hắn vẫn là một người khá được bằng hữu hoan nghênh.

Bởi vì hắn có lúc tự đại, là vì cười mình cười người; có lúc tự phụ, thật ra là khôi hài vui vẻ.

Hắn không hề cô độc.

Hắn lấy việc giúp người làm niềm vui.

Hắn thích đặt câu hỏi, thỉnh giáo một cách thật lòng.

- Ngươi gạt ta?

- Ta gạt ngươi cái gì?

- Võ công của ngươi rất giỏi.

- Từ trước đến giờ ngươi chưa từng nói võ công của ta không giỏi.

- Ngươi giả vờ ngớ ngẩn.

- Ta chỉ là không thích khoe khoang.

- Ngươi giả vờ nhát gan như chuột.

- Lá gan của ta không lớn bằng ngươi, thấy con gián con chuột cũng không nhịn được phải kêu lên cứu mạng. Có điều kết quả là ta là sẽ liều mạng. Ta chỉ không thích rêu rao mà thôi.

- Lúc ta đấu với Lưu Toàn Ngã, ngươi lại khoanh tay đứng nhìn.

- Khi đó ngươi và Lưu Toàn Ngã là một chọi một, chỉ cần một chọi một thì ta không thể giúp ngươi.

- Nếu như ta không phải đối thủ của hắn thì sao?

- Vậy ngươi đành phải thua.

- Xì! Ngươi sẽ đứng nhìn hắn giết ta sao?

- Hắn thắng ngươi thì được, nhưng nếu giết ngươi thì ta nhất định sẽ ngăn cản.

- Ngươi… ngươi anh hùng, ngày thường lại giả bộ làm cẩu hùng.

- Ta cũng không quan tâm có anh hùng hay không. Ta sợ chuyện, nhưng nếu như chuyện ép tới cửa, ta sẽ dám liều.

- Cho nên ngươi giao đấu với hai người bọn chúng, mỗi chiêu đều tấn công, chính là muốn dọa bọn chúng?

- Bởi vì ta đánh giá chiến lực, ngươi đã bị thương nặng, với sức lực cá nhân của ta, nhiều nhất chỉ có thể đánh ngang tay với Cố Thiết Tam trong ba trăm hiệp. Cho nên nếu như không cậy mạnh dọa lui một trong số bọn chúng, lại dùng sức liều mạng giết chết một kẻ khác, tối nay quyết không sống được.

- Hà, ngươi thật sự đã làm được, ngươi dùng ngón chân chia thuốc, có thể đánh tan sự hoài nghi của Cố Thiết Hầu kia, khiến hắn cúp đuôi chuồn mất.

- Thật ra ta từ nhỏ xuất thân ở hiệu thuốc, khi trời còn chưa sáng đã phải phân chia các loại thuốc, đã thành thói quen, chuyện này vốn không làm khó được ta.

- Ai, xem ra trước khi xông pha giang hồ, biết nhiều nghề nghiệp một chút cũng có chỗ tốt.

- Bây giờ chờ ngươi thi triển sở trường.

- Sở trường gì?

- Không phải Thất Đại Khấu có phương thức liên lạc đặc biệt sao?

- Đúng vậy.

- Ngươi còn không mau thông báo cho Phương công tử đi theo bên cạnh cư sĩ, nhất định không được tới bên phía Điềm sơn này, bảo hắn lập tức chuyển lời cho cư sĩ, cố gắng đừng rơi vào mai phục.

- Không phải Thất Đạo Toàn Phong của Đào Hoa xã các ngươi cũng có phương pháp liên lạc đặc biệt sao?

- Không sai, nhưng thương thế của ta…

- Thực ra ngươi đã bị thương rất nặng?

- Đúng như Cố Thiết Tam nói, ta chỉ liều chết chống đỡ mà thôi. Lúc đó ta không thể ngã.

- Ngươi là vì ta.

- Cũng là vì chính ta, vì mọi người chúng ta.

- Ta vẫn luôn xem thường ngươi, cho rằng ngươi chỉ là một tên nhát gan sợ chuyện, bình thường nhìn thấy một con kỳ nhông cũng kêu gào.

- Ta sợ chuyện, nhưng không nhát gan. Nhìn thấy máu chảy thì sợ đến tay run, không có nghĩa là vào giây phút sống chết không dám đại khai sát giới. Điều này giống như một người dễ cười cũng dễ khóc, chưa chắc đã không có khí phách, không đủ kiên nhẫn. Khóc và cười chỉ nói rõ hắn là một người hữu tình mà thôi, người hữu tình cũng có thể xương cốt cứng rắn.

- Đúng, ta có một bằng hữu cũng như vậy, là đầu than đen kia. Hở một chút là đen miệng đen mặt, dáng vẻ giống như lo lắng việc nước, thực ra chỉ là thích giận dỗi. Hắn bị đau liền kêu cha gọi mẹ, cầu xin tha thứ, nhưng khi gặp phải chuyện lớn có thể thà chết không phục.

- Ngươi muốn nói đến Trương Thán?



- Hà, không phải hắn thì trên giang hồ còn có cục than nào?

- Nhưng ngươi nên phát tín hiệu đi.

- Ta đã sớm phát rồi.

- Ồ?

- Lúc ngươi một mình đối phó với hai người bọn chúng, ta tuy bị thương gần chết, nhưng vẫn có thể làm cái chuyện mười vạn khẩn cấp này giống như mười một vạn khẩn cấp.

Lần này đến Chu Đại Khối Nhi thở dài một hơi, nói:

- Xem ra ta cũng đã khinh thường ngươi rồi.

Nói xong hắn liền nôn ra máu, giống như trước khi biết rõ đã thông báo biến cố này cho Thiên Y Cư Sĩ hay chưa, hắn còn không dám phun máu bầm trong ngực ra ngoài.

Đường Bảo Ngưu lẩm bẩm nói:

- Ngươi đối phó với Cố Hầu Nhi và Lưu Trường Tụ này, đối phương hung thì ngươi càng hung, kẻ địch biến thì ngươi đại biến, đối thủ công thì ngươi giành công, đúng là dùng mười vạn biến ứng thiên biến, rất giỏi. Ta cũng bị ngươi làm cho hoa cả mắt, thiếu chút nữa đã không qua được tiểu hạn năm nay.

Chu Đại Khối Nhi cười thảm nói:

- Chúng ta ở đây chỉ là tiểu hạn, nhưng chỗ Thiên Y Cư Sĩ chính là đại hạn. Sống chết của chúng ta chỉ là cá nhân, còn nếu cư sĩ xảy ra chuyện, đám người chúng ta chỉ sợ là toàn quân bị diệt, mà gian tướng vẫn hoành hành bạo ngược, không biết còn bao nhiêu người lương thiện phải chết oan, quốc gia còn phải mất đi bao nhiêu nguyên khí. Ngươi đừng quan tâm đến ta, mau đi trợ giúp đám người Thiên Y Cư Sĩ. Tên này tuy bị ta bẻ gãy xương, nhưng Song Tụ Kim Phong của hắn cũng đâm vào ngũ tạng của ta, cho nên vừa rồi trước mặt Cố lão tam ta không dám buông tay. Một khi buông tay thì sẽ trút khí, thi thể sẽ không che giấu được thương thế của ta.

Đường Bảo Ngưu trừng cặp mắt trâu, không chịu làm theo lời hắn:

- Ngươi bị thương quá nặng, ta không bảo vệ ngươi thì ai bảo vệ?

Chu Đại Khối Nhi gấp đến mức muốn đập bàn tay lớn xuống đất:

- Ta không sao cả, sống chết tồn vong của chúng ta không quan trọng, chỗ Thiên Y Cư Sĩ đang nguy ngập, quốc gia hưng vong mới là chủ yếu.

Đường Bảo Ngưu lại nói:

- Ai nói không quan trọng? Không có bản thân thì làm gì có quốc gia dân tộc? Một quốc gia lại muốn nhân dân hi sinh vì nó, ta thấy cũng không phải là quốc gia tốt gì. Thân là triều đình lại luôn bóc lột dân chúng, sớm nên phản nó thì hơn. Trước tiên phải cố chăm sóc cho mình, sau đó mới có nhà, mới có nước, mới có dân tộc.

Lúc này Chu Đại Khối Nhi trố mắt nói:

- Chẳng trách ngươi lại là "khấu" (đạo tặc).

Đường Bảo Ngưu nhếch miệng cười:

- Trong thời thế này, làm tặc ít nhất còn có phẩm chất hơn một chút so với làm quan. Huống hồ chúng ta cướp ác giúp thiện, giết xấu giúp tốt, nếu không phải do mình lao động đổi lấy, trước giờ đều không lấy một phân.

Chu Đại Khối Nhi năn nỉ hắn:

- Ngươi hãy mau đi giúp Thiên Y Cư Sĩ một tay đi!

Đường Bảo Ngưu gãi gãi đầu nói:

- Nhưng ngài ở đâu?

Chu Đại Khối Nhi vội la lên:

- Nếu quả thật đúng như Cố lão tam nói, Nguyên Thập Tam Hạn đã đoán trúng, nhất định ngài đang ở khu vực Điềm sơn này, âm thầm trợ giúp chúng ta. Vừa rồi chúng ta gặp nguy hiểm như vậy mà ngài vẫn không xuất hiện, nhất định là đang ở trong nhóm người lão Thái tại Lão Lâm tự. Lúc này ngài còn chưa đến đây, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.

Đường Bảo Ngưu nâng cằm, quan sát Chu Đại Khối Nhi, giống như đang "nghiên cứu" hắn:

- Không ngờ ngươi cũng rất có đầu óc.

Chu Đại Khối Nhi thúc giục:

- Mau, nhanh đi!

Đường Bảo Ngưu vẫn không yên lòng:

- Ngươi… một mình ngươi ở đây, thật sự không có gì đáng ngại chứ?

Chu Đại Khối Nhi nói:

- Ta có thể tự mình chữa thương.

Đường Bảo Ngưu lại hỏi:

- Ngươi thật không muốn ta cõng ngươi đến đó sao?

Chu Đại Khối Nhi tức giận nói:

- Chính ngươi cũng bị thương không nhẹ, nếu cõng ta thì còn đi được sao?

Lúc này Đường Bảo Ngưu lại nói thật, không cậy mạnh nữa:

- Cõng ngươi vẫn có thể đi, nhưng khi đến Lão Lâm tự e rằng trời đã sáng rồi.

Sau đó hắn khom lưng về phía Chu Đại Khối Nhi, lẩm bẩm nói:

- Cũng được, năm nay tiểu hạn của ta không tốt, khó tránh phải đổ máu. Nhân sinh một đời chỉ cầu thoả nguyện, thương khó tránh khỏi, chết cũng không ngại. Họ Đường ta đội trời đạp đất, sao có thể bỏ mặc bằng hữu bị thương không quan tâm.

Vừa nằm lên trên lưng Đường Bảo Ngưu, Chu Đại Khối Nhi đã kêu một tiếng, hôn mê bất tỉnh. Giống như nếu không có ai đi tiếp viện đám người Thiên Y Cư Sĩ (hơn nữa bất kể có giúp được hay không), hắn còn không dám mất đi tri giác.

Lúc hắn ngất đi, phát ra một tiếng "ọc", gần giống như âm thanh lúc bụng đói.

Nếu như Chu Đại Khối Nhi còn tỉnh, nhất định lại bị Đường Bảo Ngưu dùng âm thanh khi hắn ngất đi để cười cợt một phen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kinh Diễm Nhất Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook