Chương 104
Vưu Tứ Tỷ
09/01/2023
Năm ngày sau, cuối cùng đại quân Định vương cũng tới đạo Quan Nội, Thần Hà giao nộp binh phù, mười ba vạn binh mã được chia thành mười đội, điều đến các nơi. Thế lực khổng lồ đã sụp đổ, không còn tạo thành uy hiếp gì cho Trung Nguyên nữa, cung Đại Minh mới bắt đầu truyền tin hoàng thượng băng hà với bên ngoài. Sớm hôm sau, chuông báo tử ngân vang, Tề vương lên ngôi, cuối cùng thì cuộc chiến tranh vị nhiều biến động cũng đã hạ màn. Tề vương không còn đối thủ, có thể tạo nên thời đại thái bình thịnh thế mới.
Liên Đăng ngồi tĩnh tọa ở trong viện, nhận được sắc phong của tân hoàng, phong cô làm công chúa Đồng An, Thần Hà kế thừa tước vị của cha, đồng thời được ban cho dinh thự, ruộng nương và nô tì. Cô không mấy để tâm đến tước hiệu gì đó, chỉ vội chạy ra ngoài tìm Thần Hà. Sau khi vào thành, Thần Hà đã lập tức vào cung diện thành, cô vẫn chưa được gặp anh ta, bèn tính đến trước cổng hoàng cung đợi, chắc là sẽ gặp được anh ta. Liên Đăng sai người đánh xe đưa đi, nhưng vừa mới tới đường Chu Tước đã thấy anh ta đang cưỡi trên lưng ngựa chậm rãi đi tới trên con đường đất vàng, bên cạnh có tùy tùng đi theo hộ vệ.
Cô xuống xe, hô to gọi: “Anh ơi.” Thần Hà vội xuống ngựa tới đón cô, anh em gặp nhau, mừng tủi lẫn lộn. Thần Hà vuốt tóc cô, nhìn cô một lượt: “Em vẫn khỏe chứ? Bọn họ có gây khó dễ cho em không?”
Cô đáp không, rồi lại hỏi quan tài A gia đang ở đâu. Thần Hà đáp buồn rười rượi: “Đã an táng ở vùng thượng du sông Hoàng Hà rồi. A gia vẫn luôn mong mỏi Trung Nguyên, an táng ở đó, ngày đêm nghe tiếng Hoàng Hà sóng đánh, như thế chắc người cũng không còn cô đơn.”
Liên Đăng chậm rãi gật đầu: “Vậy cũng tốt, mồ yên mả đep, A gia cũng không phải chịu tròng trành nữa.”. Có gì ho????? Chọ???? ????hử ????ra????g ( ????????Ù???????? ????UYỆN.???????? )
“Ừm. Thánh thượng để anh ở lại Trường An, sau này không trở về thành Toái Diệp nữa.”
Liên Đăng cẩn thận để ý ánh mắt Thần Hà: “Anh không vui à?”
Thần Hà có vẻ hơi buồn phiền, nhưng rồi lại nhanh chóng bật cười: “Anh còn chưa tới Trường An bao giờ, anh thấy dọc đường giàu có phồn thịnh, chắc hẳn là nơi tốt đẹp. Có được thịnh tình của bệ hạ, anh thấy ở lại đây cũng không có gì không tốt cả. Đại mạc cát bay rợp trời cũng không tốt cho sức khỏe của anh.”
Liên Đăng thầm thở phào. Cô biết suy nghĩ của cánh nam nhi khác với đàn bà con gái, đoạt lại binh quyền thì sẽ mất hết tất cả, ai lòng dạ nông cạn có lẽ sẽ bị giày vò nung nấu mất một thời gian. Cũng may là Thần Hà nghĩ thoáng, không đau đáu quyền thế giống A gia. Anh không coi trọng danh lợi mà muốn cuộc sống tự do tự tại hơn. Liên Đăng nắm tay anh: “Sau này em sẽ không rời khỏi anh nữa. Sau khi rời thành Toái Diệp, em đã gặp phải rất nhiều chuyện, khiến em rất mệt mỏi, em muốn ở bên anh, nghỉ ngơi thư giãn.”
Thần Hà nở nụ cười ấm áp với cô, khẽ búng mũi cô như hồi còn bé.
Nhưng đáng tiếc, cô lại không thể ở chung phủ với Thần Hà, cô có phủ công chúa của riêng mình. Bởi cả hai anh em đều đã lớn, lại chưa thành thân, tuy là ruột thịt nhưng cũng vẫn phải tránh hiềm nghi. May mà phủ Định vương cách phủ công chúa không xa, đi bộ một tuần nhanh là đã đến, cô muốn gặp Thần Hà cũng rất tiện.
Vận mệnh xoay vòng, cuối cùng vẫn dừng ở nơi đây. Đôi lúc ngoảnh lại suy nghĩ mà cứ ngỡ nằm mơ. Từ lúc được Vương A Bồ đào ra khỏi hố cát cho tới bây giờ áo gấm lụa là, cô bị họ lừa dối đến mức đầu óc quay cuồng. Sau cùng, họ ban cho tước hiệu công chúa để đền bù, mọi chuyện coi như chấm dứt.
Đàm Nô nói: “Thôi. Thế này cũng được, bây giờ muội không phải lo cơm áo, tôi cũng buông xuống được rồi.”
Liên Đăng chỉ cười: “Tôi đã cho người nói chuyện với Tiêu tướng quân, anh ta có thể chuẩn bị hôn lễ được rồi. Tỷ xuất giá từ đây, làm phu nhân tướng quân vẻ vang đi thôi!”
Đàm Nô đỏ bừng mặt, song vẫn còn chút ngần ngừ: “Xuất thân của tôi… thực sự không xứng với người ta.”
“Sao lại không xứng? Không xứng ở đâu? Tuy tỷ không có cha mẹ nhưng đã có bọn tôi đây rồi. Tôi và Chuyển Chuyển là chị em của tỷ. Dù cho lai lịch của chúng tôi không được chính thống nhưng dẫu sao cũng một người là quý phi, một người là công chúa đấy nhé.” Nói rồi, cô bật cười, người như bọn cô đã đánh giết suốt dọc đường, nay lại ngồi lên vị trí này, quả cũng đến lạ.
Lúc này, Đàm Nô mới bình tâm lại, cúi đầu nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Cũng đúng. Tôi chẳng được tích sự gì nhưng lại có hai người chị em có vai vế ra trò. Hai người đắc đạo thì tôi cũng thăng thiên. Muốn tôi lấy chồng không khó, nhưng tôi đi rồi, một mình muội biết làm sao đây?”
“Ầy… Sớm muộn gì tôi cũng lấy chồng thôi. Tỷ cũng không thể trông coi tôi cả đời được. Bây giờ mà không đi làm phu nhân tướng quân, để Tiêu tướng quân cưới người khác thì sau này tỷ hối hận cũng không kịp đâu. Không cần lo cho tôi, tôi hiện giờ có gì phải lo chứ?”
Tước hiệu công chúa sẽ đảm bảo cho cô được sống giàu sang phú quý nốt phần đời còn lại. Ngoài vấn đề tình cảm ra thì quả thật là không còn gì phải lo lắng nữa. Đến đây cũng coi như Đàm Nô đã đại công cáo thành, bắt đầu lo cho cuộc đời của mình được rồi. Tiêu Triều Đô đơn phương đợi cô lên tiếng, chỉ cần cô gật đầu là sẽ lập tức đến nhà cầu hôn. Lúc này, tướng quân Vân Huy oai phong lẫm liệt lại vừa nôn nóng vừa ngại ngùng, mặt đỏ đến tận mang tai, buồn cười mà cũng rất đáng yêu.
Họ mời người xem bát tự, chọn ngày hoàng đạo. Thời gian tổ chức đám hỉ được ấn định vào ngày mồng sáu tháng ba. Liên Đăng không hiểu nhiều về chuyện này, bèn mời vu nuôi lo liệu giúp, còn cô thì thỉnh thoảng mới tham gia chọn đồ. Vận đen đeo bám dai dẳng, mượn chuyện vui để xung hỉ cũng rất tốt. Chỉ là đêm khuya vắng vẻ, lòng cô không khỏi sầu thương. Chỉ còn cách ngày Đàm Nô thành thân hơn một tháng nữa. Hơn một tháng… thời gian của Lâm Uyên cũng không còn nhiều.
Những lúc nghĩ tới đó, cô lại tự cảnh tỉnh bản thân, sống ch3t của chàng ta không liên quan gì đến cô hết. Nếu có hay tin chàng ta ch3t thì cùng lắm cô chỉ thoáng buồn chút thôi, sẽ chẳng đau thương quá độ đâu… Cô cúi đầu ngồi trên chiếu, đầu óc rối như tơ vò. Liên Đăng thấy hơi đói, mâm son trước mặt có bày bánh thấu hoa từ. Cô nhón một miếng lên, không hiểu sao lại không thấy đói nữa, lại đặt xuống.
Sắc trời đã tối, Cửu Sắc và Giai Nhân đã về đi nghỉ. Tân hôn của chúng vô cùng ngọt ngào. Có lúc Liên Đăng nhìn chúng đi có cặp về có đôi mà ngưỡng mộ không thôi. Nơi này nhà cao cửa rộng, nô tì nhiều nhưng lòng cô lại trống rỗng. Cô nhắm mắt lại, đỡ trán lim dim ngủ gật, bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, lòng cô lập tức run lên, biết chàng ta lại tới rồi.
Cô đứng dậy, quả nhiên trông thấy bóng dáng ấy in trên giấy dán cửa sổ. Cô còn chưa kịp đuổi đi, cửa đã mở ra. Ánh nến le lói chiếu sáng một khoảng không gian nhỏ ngoài cửa. Chàng ta mặc áo bào đen đứng đó, vạt áo thêu kim tuyến, ánh nến chao đảo khiến vạt áo cũng lấp lánh. Cô hơi hoảng sợ nhìn chàng ta. Mặt mày chàng ta nghiêm nghị lạnh lẽo, không đợi cô lên tiếng, chàng ta đã nhấc áo bào bước vào.
Liên Đăng ngồi tĩnh tọa ở trong viện, nhận được sắc phong của tân hoàng, phong cô làm công chúa Đồng An, Thần Hà kế thừa tước vị của cha, đồng thời được ban cho dinh thự, ruộng nương và nô tì. Cô không mấy để tâm đến tước hiệu gì đó, chỉ vội chạy ra ngoài tìm Thần Hà. Sau khi vào thành, Thần Hà đã lập tức vào cung diện thành, cô vẫn chưa được gặp anh ta, bèn tính đến trước cổng hoàng cung đợi, chắc là sẽ gặp được anh ta. Liên Đăng sai người đánh xe đưa đi, nhưng vừa mới tới đường Chu Tước đã thấy anh ta đang cưỡi trên lưng ngựa chậm rãi đi tới trên con đường đất vàng, bên cạnh có tùy tùng đi theo hộ vệ.
Cô xuống xe, hô to gọi: “Anh ơi.” Thần Hà vội xuống ngựa tới đón cô, anh em gặp nhau, mừng tủi lẫn lộn. Thần Hà vuốt tóc cô, nhìn cô một lượt: “Em vẫn khỏe chứ? Bọn họ có gây khó dễ cho em không?”
Cô đáp không, rồi lại hỏi quan tài A gia đang ở đâu. Thần Hà đáp buồn rười rượi: “Đã an táng ở vùng thượng du sông Hoàng Hà rồi. A gia vẫn luôn mong mỏi Trung Nguyên, an táng ở đó, ngày đêm nghe tiếng Hoàng Hà sóng đánh, như thế chắc người cũng không còn cô đơn.”
Liên Đăng chậm rãi gật đầu: “Vậy cũng tốt, mồ yên mả đep, A gia cũng không phải chịu tròng trành nữa.”. Có gì ho????? Chọ???? ????hử ????ra????g ( ????????Ù???????? ????UYỆN.???????? )
“Ừm. Thánh thượng để anh ở lại Trường An, sau này không trở về thành Toái Diệp nữa.”
Liên Đăng cẩn thận để ý ánh mắt Thần Hà: “Anh không vui à?”
Thần Hà có vẻ hơi buồn phiền, nhưng rồi lại nhanh chóng bật cười: “Anh còn chưa tới Trường An bao giờ, anh thấy dọc đường giàu có phồn thịnh, chắc hẳn là nơi tốt đẹp. Có được thịnh tình của bệ hạ, anh thấy ở lại đây cũng không có gì không tốt cả. Đại mạc cát bay rợp trời cũng không tốt cho sức khỏe của anh.”
Liên Đăng thầm thở phào. Cô biết suy nghĩ của cánh nam nhi khác với đàn bà con gái, đoạt lại binh quyền thì sẽ mất hết tất cả, ai lòng dạ nông cạn có lẽ sẽ bị giày vò nung nấu mất một thời gian. Cũng may là Thần Hà nghĩ thoáng, không đau đáu quyền thế giống A gia. Anh không coi trọng danh lợi mà muốn cuộc sống tự do tự tại hơn. Liên Đăng nắm tay anh: “Sau này em sẽ không rời khỏi anh nữa. Sau khi rời thành Toái Diệp, em đã gặp phải rất nhiều chuyện, khiến em rất mệt mỏi, em muốn ở bên anh, nghỉ ngơi thư giãn.”
Thần Hà nở nụ cười ấm áp với cô, khẽ búng mũi cô như hồi còn bé.
Nhưng đáng tiếc, cô lại không thể ở chung phủ với Thần Hà, cô có phủ công chúa của riêng mình. Bởi cả hai anh em đều đã lớn, lại chưa thành thân, tuy là ruột thịt nhưng cũng vẫn phải tránh hiềm nghi. May mà phủ Định vương cách phủ công chúa không xa, đi bộ một tuần nhanh là đã đến, cô muốn gặp Thần Hà cũng rất tiện.
Vận mệnh xoay vòng, cuối cùng vẫn dừng ở nơi đây. Đôi lúc ngoảnh lại suy nghĩ mà cứ ngỡ nằm mơ. Từ lúc được Vương A Bồ đào ra khỏi hố cát cho tới bây giờ áo gấm lụa là, cô bị họ lừa dối đến mức đầu óc quay cuồng. Sau cùng, họ ban cho tước hiệu công chúa để đền bù, mọi chuyện coi như chấm dứt.
Đàm Nô nói: “Thôi. Thế này cũng được, bây giờ muội không phải lo cơm áo, tôi cũng buông xuống được rồi.”
Liên Đăng chỉ cười: “Tôi đã cho người nói chuyện với Tiêu tướng quân, anh ta có thể chuẩn bị hôn lễ được rồi. Tỷ xuất giá từ đây, làm phu nhân tướng quân vẻ vang đi thôi!”
Đàm Nô đỏ bừng mặt, song vẫn còn chút ngần ngừ: “Xuất thân của tôi… thực sự không xứng với người ta.”
“Sao lại không xứng? Không xứng ở đâu? Tuy tỷ không có cha mẹ nhưng đã có bọn tôi đây rồi. Tôi và Chuyển Chuyển là chị em của tỷ. Dù cho lai lịch của chúng tôi không được chính thống nhưng dẫu sao cũng một người là quý phi, một người là công chúa đấy nhé.” Nói rồi, cô bật cười, người như bọn cô đã đánh giết suốt dọc đường, nay lại ngồi lên vị trí này, quả cũng đến lạ.
Lúc này, Đàm Nô mới bình tâm lại, cúi đầu nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Cũng đúng. Tôi chẳng được tích sự gì nhưng lại có hai người chị em có vai vế ra trò. Hai người đắc đạo thì tôi cũng thăng thiên. Muốn tôi lấy chồng không khó, nhưng tôi đi rồi, một mình muội biết làm sao đây?”
“Ầy… Sớm muộn gì tôi cũng lấy chồng thôi. Tỷ cũng không thể trông coi tôi cả đời được. Bây giờ mà không đi làm phu nhân tướng quân, để Tiêu tướng quân cưới người khác thì sau này tỷ hối hận cũng không kịp đâu. Không cần lo cho tôi, tôi hiện giờ có gì phải lo chứ?”
Tước hiệu công chúa sẽ đảm bảo cho cô được sống giàu sang phú quý nốt phần đời còn lại. Ngoài vấn đề tình cảm ra thì quả thật là không còn gì phải lo lắng nữa. Đến đây cũng coi như Đàm Nô đã đại công cáo thành, bắt đầu lo cho cuộc đời của mình được rồi. Tiêu Triều Đô đơn phương đợi cô lên tiếng, chỉ cần cô gật đầu là sẽ lập tức đến nhà cầu hôn. Lúc này, tướng quân Vân Huy oai phong lẫm liệt lại vừa nôn nóng vừa ngại ngùng, mặt đỏ đến tận mang tai, buồn cười mà cũng rất đáng yêu.
Họ mời người xem bát tự, chọn ngày hoàng đạo. Thời gian tổ chức đám hỉ được ấn định vào ngày mồng sáu tháng ba. Liên Đăng không hiểu nhiều về chuyện này, bèn mời vu nuôi lo liệu giúp, còn cô thì thỉnh thoảng mới tham gia chọn đồ. Vận đen đeo bám dai dẳng, mượn chuyện vui để xung hỉ cũng rất tốt. Chỉ là đêm khuya vắng vẻ, lòng cô không khỏi sầu thương. Chỉ còn cách ngày Đàm Nô thành thân hơn một tháng nữa. Hơn một tháng… thời gian của Lâm Uyên cũng không còn nhiều.
Những lúc nghĩ tới đó, cô lại tự cảnh tỉnh bản thân, sống ch3t của chàng ta không liên quan gì đến cô hết. Nếu có hay tin chàng ta ch3t thì cùng lắm cô chỉ thoáng buồn chút thôi, sẽ chẳng đau thương quá độ đâu… Cô cúi đầu ngồi trên chiếu, đầu óc rối như tơ vò. Liên Đăng thấy hơi đói, mâm son trước mặt có bày bánh thấu hoa từ. Cô nhón một miếng lên, không hiểu sao lại không thấy đói nữa, lại đặt xuống.
Sắc trời đã tối, Cửu Sắc và Giai Nhân đã về đi nghỉ. Tân hôn của chúng vô cùng ngọt ngào. Có lúc Liên Đăng nhìn chúng đi có cặp về có đôi mà ngưỡng mộ không thôi. Nơi này nhà cao cửa rộng, nô tì nhiều nhưng lòng cô lại trống rỗng. Cô nhắm mắt lại, đỡ trán lim dim ngủ gật, bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, lòng cô lập tức run lên, biết chàng ta lại tới rồi.
Cô đứng dậy, quả nhiên trông thấy bóng dáng ấy in trên giấy dán cửa sổ. Cô còn chưa kịp đuổi đi, cửa đã mở ra. Ánh nến le lói chiếu sáng một khoảng không gian nhỏ ngoài cửa. Chàng ta mặc áo bào đen đứng đó, vạt áo thêu kim tuyến, ánh nến chao đảo khiến vạt áo cũng lấp lánh. Cô hơi hoảng sợ nhìn chàng ta. Mặt mày chàng ta nghiêm nghị lạnh lẽo, không đợi cô lên tiếng, chàng ta đã nhấc áo bào bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.