Chương 59
Vưu Tứ Tỷ
09/01/2023
Edit: Méo
Beta: Cá cầm bốn đôi thông
Lăng mộ tiền triều đã có gần hai trăm năm nay, là nơi chôn cất quý tộc nước Hồi Hồi cổ. Tương truyền, đó là vị vương hầu có địa vị rất cao, thống lĩnh thành Toái Diệp thuở ấy. Sau khi Định vương cắm rễ ở đây, ông ta đã phái người đến bảo vệ khu lăng mộ này. Nhưng càng canh giữ lâu thì mấy người đó càng chểnh mảng, chỉ cần đút cho ít tiền là đã có thể dễ dàng đi vào.
Trời đêm nay tối tăm mịt mờ, là cơ hội tốt để hành động. Thạch Bàn Đà dẫn bọn họ và bốn trợ thủ lẻn vào khu mộ, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thật ra mọi người không cần phải đi làm chuyện nguy hiểm thế này đâu, cứ ở dịch trạm đợi tin tức của tôi là được…” Nói rồi, gã mượn ánh lửa le lói quay đầu nhìn sang, phát hiện hình như mĩ nhân của gã hơi khác ngày thường. Tất cả mọi người đều đổi sang đồ dạ hành, không đeo trang sức gì có thể phân biệt nam nữ. Tóc mỹ nhân buộc lỏng, vẫn là gương mặt đó nhưng vóc dáng cứ thấy khác khác thế nào. Vai rộng, eo hẹp, chân dài, sao trông giống đàn ông thế nhỉ? Gã thấy khó hiểu, chẳng lẽ gã bị ảo giác do hít phải khí độc ư? Thạch Bàn Đà nhìn quốc sư đầy khó hiểu, mĩ nhân liếc sang, gã lập tức hoàn hồn, xốc lại tinh thần.
Đây là lăng mộ của dòng họ, vị trí các ngôi mộ được xếp theo chòm Bắc Đẩu, ngôi mộ có áp bất lô mọc nằm ở vị trí Thiên Cương, chính là phần chuôi đấu. Đứng ở đây nhìn sang thì không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần chiếu ánh sáng vào là sẽ hiện lên dải sáng méo mó, về cơ bản có thể xác nhận chính là chỗ đó.
Thạch Bàn Đà đưa dây vải ngâm nước măng tây cho mọi người, bảo bọn cô tránh xa ra, sau đó dẫn người của mình đi tìm lối vào lăng mộ. Thông thường, cổng vào sẽ nằm giữa phương thành và bảo đỉnh*, nhưng nơi này rất kỳ quái, có lẽ người Hồi Hột sợ bị trộm mộ nên đã giấu lối vào rất kĩ, tìm mãi mà không thấy.
*Thông thường thì lối vào nằm như trong ảnh
Ba người đứng một bên nhìn bọn họ đi vòng quanh mộ hồi lâu, thậm chí leo lên nóc mộ mà vẫn không tìm thấy gì. Liên Đăng hơi sốt ruột, còn tìm nữa thì trời cũng sắp sáng rồi, cô bịt dây vải, định đích thân ra trận.
Quốc sư giữ cô lại: “Cô đi làm gì?”
Cô đáp: “Thời gian có hạn, trời sáng là không kịp nữa đâu. Mọi người chờ ở đây, tôi qua đó xem sao.”
Chàng ta nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đúng là đã tốn quá nhiều thời gian. Thạch Bàn Đà rất thông minh, nếu đến gã cũng không tìm được lối vào thì e rằng người khác sẽ càng khó hơn. Chàng ta không có nhiều thời gian, hôm nay nhất định phải làm xong chuyện này. Quốc sư vỗ tay, hộ vệ thần cung đang ẩn náu bắt đầu xuất hiện từ bốn phương tám hướng.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, ngơ ngác nhìn những cẩm y vệ đang cất công đo đạc. Tất cả các lăng mộ đều được xây theo một quy luật nhất định, cửa nào đối vị trí nào, nếu nhìn bằng mắt thường thì rất khó tìm ra. Quốc sư tinh thông kỳ môn độn giáp, thật ra việc này cũng không quá khó đối với chàng ta, chỉ cần có đồ nghề và người hỗ trợ thì sẽ nhanh chóng tìm ra.
Quả nhiên, có phát hiện ở dưới tường phù điêu, Hạ quan chắp tay gọi “Tọa thượng” rồi ra hiệu cho chàng ta nhìn chỗ đất trũng xuống. Chàng ta gật đầu, thuốc nổ chôn dưới đất đã được đốt, nhưng vì phạm vi mục tiêu rất nhỏ nên không gây ra tiếng nổ quá lớn. “Đoàng”, sau khi bụi mù tan đi, mặt đất xuất hiện một miệng hố hình vuông, bên trong tối đen, tỏa ra hàn khí âm u lạnh lẽo.
Thạch Bàn Đà sợ mất mật, đám người mĩ nhân dẫn theo hành động rất nhanh nhẹn, rõ ràng là được huấn luyện bài bản. Gã bỗng thấy sợ hãi, rốt cuộc bọn họ có lai lịch thế nào? Gã chỉ muốn tìm một người vợ dịu dàng tình cảm, chưa bao giờ muốn bị cuốn vào tranh chấp này nọ.
Nếu đã có nhiều người hỗ trợ như vậy thì chắc gã rời đi được rồi nhỉ? Thạch Bàn Đà lần lữa không chịu tiến lên, có người đi sau đẩy một cái khiến gã lảo đảo, bị ép vào lăng mộ cùng bọn họ.
Quốc sư buộc dây vải của mình cho Liên Đăng, trách cô: “Cuối cùng thì cô vẫn không đòi lại viên giao châu. Nhìn đi, lúc cần đến cô mới biết được lợi ích của nó.”
Liên Đăng nhìn chàng ta với vẻ khó hiểu. Tại sao dường như tất cả đều đã nằm trong dự liệu của chàng ta thế? Chẳng lẽ lúc trước chàng ta tặng cô viên giao châu chính là để hôm nay dùng đến sao?
Dường như chàng ta hơi chột dạ, không nhìn cô nữa, chỉ giơ đuốc rồi bảo vệ cô ở phía sau.
Liên Đăng quay người kéo Đàm Nô. Đàm Nô rón rén đi từng bước một, bên trong lăng mộ rất ẩm ướt, mấy lần trượt chân suýt ngã. Không khí cũng rất khó ngửi, mùi ẩm mốc, thối rữa xuyên qua lớp vải, xộc vào mũi khiến người ta ngạt thở.
Thạch Bàn Đà đã hoàn toàn trở thành công cụ dò đường, eo bị người khác dí đao. Gã gian nan quay đầu lại: “Trường An, nàng làm gì vậy?”
Quốc sư hờ hững liếc nhìn gã: “Muốn sống thì câm miệng, tìm được áp bất lô sẽ không làm khó ngươi.”
Gã hoàn toàn thất vọng, giọng của mĩ nhân cũng biến thành đàn ông. Người gã thương nhớ mấy ngày nay hóa ra lại là đàn ông. Gã khóc không ra nước mắt, trái tim rỉ máu, lẩm bẩm: “Sao anh lại lừa tôi…”
Quốc sư làm lơ, đoạn đường hầm phía trước có một cánh cửa làm bằng đá, vừa dày vừa nặng, cần mọi người hợp lực mới đẩy được nó ra.
Dù sao cũng là ngôi mộ mấy trăm năm, âm khí rất nặng nề, giữa hè mà vẫn lạnh run cầm cập. Liên Đăng sợ Đàm Nô không chịu được, nhỏ giọng dặn dò: “Tỷ không đi tiếp được đâu, tôi đi tìm hài cốt, tỷ ở đây chờ tôi nhé.”
Đàm Nô nắm tay cô không buông, quốc sư thấy vậy thì bật cười: “Sợ à? Liên Đăng nói không sai, cơ thể cô không chịu nổi khí lạnh, tốt nhất là đợi ở đây đi.” Nói đoạn, chàng ta quay sang sai hai người ở lại canh cửa cùng Đàm Nô.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, bó đuốc chiếu sáng con đường, dưới đất loang lổ màu xanh. Nhìn kĩ mới biết, thì ra hành lang được rải đầy tiền đồng, qua nhiều năm bị ăn mòn nên đã chuyển màu xanh rêu.
Thạch Bàn Đà vẫn còn lẩm bẩm, lửa giận tích tụ mấy ngày nay của quốc sư cũng sắp bùng lên đến nơi, cuối hành lang chính là gian trước, chàng ta đạp một phát lên m0ng Thạch Bàn Đà: “Đi vào thăm dò, còn lải nhải nữa là bổn tọa làm thịt ngươi!”
Thạch Bàn Đà không còn cách nào, đành giơ đuốc sợ hãi tiến vào cửa hang.
Gian trước có diện tích tương đương với phòng khách, được bài trí rất xa xỉ, tường vẽ bức bích họa rộng lớn, sắc thái diễm lệ. Bốn góc lăng mộ chất đầy đồ tùy táng và lễ vật. Thạch Bàn Đà phát hiện, đúng là bọn họ không tới vì bảo vật tùy táng, tuy Hồi Hồi không phải là đất nước giàu có tột bậc nhưng cuộc sống của đám quý tộc lại sung sướng hơn dân thường hàng vạn lần. Lúc sống không hưởng thụ hết thì ch3t cũng phải chôn theo. Bởi vậy nên lăng mộ của nước Hồi Hồi hoành tráng hơn nhiều so với các nước Tây Vực khác. Ấy vậy mà họ chẳng thèm ngó ngàng tới đống vàng bạc châu báu bày khắp nơi, có vẻ đã quen cảnh xa hoa. Mĩ nhân chỉ mải thúc giục gã đi tới gian sau, Thạch Bàn Đà quay đầu nhìn chàng ta: “Áp bất lô ở ngay đằng trước, anh không bịt miệng mũi lại, coi chừng trúng độc đó.”
Chàng ta hất cằm: “Không cần ngươi quan tâm, dẫn đường tiếp đi.”
Thạch Bàn Đà cũng đành chịu. Gã men theo bức tường tiến về phía trước,đi qua cánh cửa bằng cẩm thạch trắng, căn phòng phía trước chính là nơi đặt quan tài. Gian sau còn xa hoa hơn gian trước nhiều, nóc phòng được xây dạng hình vòm cao tít, vẽ kín hình mặt trăng mặt trời và các vì sao, đồ dùng cho cầm kỳ thư họa và vật dụng thường ngày được sắp xếp gọn gàng ở trong góc. Mọi thứ đều rất bình thường nhưng quan tài của chủ ngôi mộ lại vô cùng quỷ dị.
Lăng mộ này không chỉ chôn cất một người. Trước khi ch3t, quý tộc Hồi Hồi sẽ có bảy kẻ chôn cùng, bảy cỗ quan tài đặt quanh cỗ quan tài vàng như vì sao vây quanh mặt trăng. Nắp quan tài mở hé, để lộ những cơ thể khỏe mạnh, tất cả hợp lại để nuôi dưỡng thứ quỷ quái khổng lồ trông giống đầu người ở trên đỉnh.
Liên Đăng giật nảy mình, mùi thi thể thối rữa khiến cô suýt nôn mửa, ngay cả quốc sư cũng không nhịn được, phải nâng tay áo bịt mũi. Cô đánh bạo thò đầu từ sau chàng ta ra xem. Thứ kia nhìn thì giống đầu người, nhưng thực chất chỉ là cây nấm khổng lồ, rễ trông khá giống nhân sâm nhưng to hơn nhân sâm hàng trăm lần.
Đó chính là áp bất lô! Liên Đăng mừng rỡ, định đi tới xem xét thì lại bị Thạch Bàn Đà cản: “Độc tính rất mạnh, không thể cứ thế chạm vào, dược tính sẽ biến mất sau khi phần rễ rời khỏi quan tài và đất.”
Người của Thần cung không cần quốc sư ra lệnh đã quăng dây thừng qua, trói chặt phần lộ ra khỏi quan tài, mười mấy người hợp sức kéo khiến quan tài lung lay, đến khi nghe thấy một tiếng vang nhỏ mới nhổ được loài cây độc đó ra.
Liên Đăng chưa từng thấy thứ gì kinh tởm đến vậy, phần rễ của nó xuyên qua hài cốt, rễ cây trong suốt nhỏ xíu trông giống hàng ngàn con rết đang ngọ nguậy dưới ánh lửa. Mọi người lùi về sau hai bước, bỗng không biết phải làm sao. Cuối cùng, vẫn là Thạch Bàn Đà cầm đuốc lên đốt, chỉ hơi chạm vào nó đã cháy đen một mảng lớn, áp bất lô sợ lửa.
Đốt rễ xong, Thạch Bàn Đà vui vẻ phủi tay: “Cây sâm độc to bằng cả người tôi, quả là đồ tốt. Nếu mang đến Trung Nguyên bán thì mua được không biết bao nhiêu căn nhà đây!” Gã nhặt lên đưa cho Liên Đăng, cười nói: “Cầm lấy đi, nó là của cô rồi.”
Song Liên Đăng lại lắc đầu, cô ngồi xuống đập vỡ một khúc xương đùi, giơ lên rồi nói: “Thứ tôi muốn là cái này, áp bất lô là của anh, coi như thù lao mấy hôm nay.”
Xét tổng thể, có thể coi là ai nấy đều thỏa lòng. Thạch Bàn Đà lập tức thôi đau lòng, mất tình yêu bù lại được tiền bạc, coi như không lỗ vốn. Người Túc Đặc là vậy đấy, có cơ hội phát tài thì nhất định sẽ không bỏ qua. Mấy người đi cùng cũng tranh thủ nhặt ít châu báu ôm trong lòng, vui vẻ rời khỏi.
Liên Đăng không ham mê tiền tài, cô vừa đi vừa xem xét khúc xương trong tay. Đi được hai bước mới phát hiện không thấy quốc sư đâu, cô cuống quýt tìm quanh, nhìn thấy phòng bên cạnh có ánh sáng. Chàng ta đang cầm đuốc đứng ngẩn người trước một cái hộp sắt.
Liên Đăng nhìn theo mắt chàng ta, trong hộp là một tấm Đan Thư Thiết Khoán*, trên miếng sắt đỏ có chi chít hai loại chữ bằng thếp vàng và chu sa, một loại là chữ Hán, loại còn lại có thể là chữ Khiết Đan hoặc Hồi Hột. Cô không rõ nội tình, chỉ giương mắt nhìn chàng ta. Quốc sư để lộ vẻ mặt mà cô chưa từng thấy, vừa điên cuồng lại vừa như ao ước đã lâu, không nén được sự nôn nóng.
*Đan Thư Thiết Khoán
Chàng ta tiến lên hai bước, cẩn thận cung kính vươn tay chạm vào. Vừa đụng phải góc Thiết Khoán, chàng ta lập tức rụt tay lại như bị bỏng, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
Liên Đăng nghiêng đầu nhìn chàng ta: “Lâm Uyên, đang làm gì vậy?”
Chàng ta xoay người, đặt hai tay lên vai cô: “Liên Đăng, tôi muốn thứ đó.”
Cô gật đầu: “Chủ nhân ngôi mộ này đã ch3t mấy trăm năm rồi, quốc sư muốn thì cứ lấy thôi.”
Có lẽ vì chưa mở thiên nhãn nên cô không hiểu, thứ cô thấy chỉ là một miếng sắt màu đỏ. Nhưng trong mắt chàng ta, Thiết Khoán đang cháy hừng hực, máu thuần dương của chàng ta sẽ làm nó mạnh hơn, nếu dám cả gan chạm vào thì sẽ bị đốt thành tro bụi.
Bây giờ đã đến lúc cô báo đáp rồi, chàng ta kéo tay cô, vuốt nhẹ làn da trên cổ tay cô. Chẳng biết chàng ta cắt lên đó một đường từ bao giờ, máu tươi tuôn ra xối xả. Cô hoảng sợ giật mình nhưng vẫn nghe theo, chàng ta không nhìn cô, cũng không nói chuyện, chỉ dùng sức đặt vết thương lên góc Thiết Khoán. Toàn thân cô bắt đầu run lên, chàng ta biết cô đang rất đau, Thiết Khoán sẽ hút máu của cô, nếu không may thì có thể nó sẽ hút cạn máu cô. Lòng chàng ta chợt nhói nhưng không thể dừng lại. Mất bao nhiêu công sức mới đưa được cô đến đây. Bây giờ, thứ chàng ta khát khao đang ở ngay trước mắt, không thể chỉ vì nhất thời mềm lòng mà từ bỏ.
Sư phụ đã từng chỉ cho chàng ta cách này: “Cần một người máu thuần âm, cam tâm tình nguyện cho nó ăn no. Cho dù là lúc cận kề cái ch3t, người đó cũng thể mang bất cứ chút oán hận nào.”
Chàng ta vuốt v3 mặt cô, cúi đầu hôn cô: “Liên Đăng, tôi yêu cô.” Không biết lời này có thể an ủi cô không, nhưng nếu cô ch3t, hi vọng cô sẽ không ghét chàng ta.
Liên Đăng là cô gái ngốc nghếch, luôn luôn hi sinh vì “áp trại phu nhân” của mình. Cô ngây ngô nghĩ, yêu còn cao hơn cả thích, chàng ta nói yêu cô, thật kì lạ, thì ra quốc sư cũng có thể yêu người khác.
Cô nén đau mỉm cười, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm tóc mai. Cô hơi xấu hổ, lúc này chắc chắn là cô rất xấu xí.
Đầu cô quay cuồng, gương mặt chàng ta chồng lên nhau. Cô quay đầu nhìn Thiết Khoán, toàn bộ máu của cô đều đổ vào đó tựa như thủy triều đang lên. Tấm sắt đỏ chậm rãi chuyển sang đỏ sậm, phủ lên những hàng chữ, cuối cùng, gần như bao trọn các góc. Liên Đăng không tài nào vén nổi mí mắt, cơn sóng lớn ập tới, cô chìm vào trong bóng tối vô tận.
Hết thảy đều đã kết thúc, quốc sư buông thõng tay áo đứng đó. Chàng ta cúi đầu thấy sắc mặt cô tái nhợt, sau đó đặt ngón lên cổ cô, mạch đập rất yếu. Chàng ta buông cô ra, lấy Đan Thư Thiết Khoán ra khỏi hộp rồi chợt cười giễu. Ban nãy hãy còn lửa bay rợp trời, bây giờ chỉ là một cục sắt.
Chàng ta bước qua cô, đến trước cửa, sai bảo Thu quan: “Lúc đóng cửa mộ thì đưa Đàm Nô vào, để họ có người bầu bạn.”
Thu quan đáp vâng, tiếp đó dẫn chàng ta quay về gian trước.
Đế giày giẫm lên đống tiền đồng, phát ra tiếng lạo xạo. Chàng ta đi rất chậm, lẽ ra phải rất thỏa mãn, nhưng chàng ta lại thấy như đã đánh mất thứ gì đó khiến lòng không yên. Liên Đăng ở lại đây, tình yêu mờ mịt của chàng ta cũng ở lại nơi này, chàng ta thật sự muốn vậy ư? Chàng ta bước từng bước một, càng đi càng nặng nề. Quốc sư bỗng dừng bước, giật bó đuốc quay trở lại. Trước đây, chàng ta không biết sợ là gì, nhưng bây giờ, chàng ta đang thấy rất sợ hãi. Chàng ta chạy như bay về căn phòng, khoảng cách mười trượng bỗng trở nên xa tít tắp. Chàng ta chạy mà lòng như lửa đốt. May thay, cô vẫn ở đó, chàng ta ôm siết cô vào lòng. Dù cô còn sống hay không, chàng ta cũng không nên bỏ cô lại.
Quốc sư bế cô ra khỏi lăng mộ. Đàm Nô nhìn thấy Liên Đăng như vậy thì vô cùng khiếp sợ nhưng không hé răng lấy một lời. Cô là người thông minh, cho dù trong lăng mộ đã xảy ra chuyện gì, bây giờ tốt nhất là nên im lặng.
Đương nhiên, không thể trở lại dịch trạm được nữa, người của Thần cung đã thâm nhập thành Toái Diệp, sắp xếp chốn ở trong thành từ lâu. Cũng không cần sợ người Túc Đặc để rò rỉ tin tức, bọn họ cũng được lợi, hôm sau trời vừa sáng đã lập tức khởi hành.
Đàm Nô không biết nên trách ai, Liên Đăng thoi thóp nằm đó, trừ khóc ra thì cô chẳng thể làm được gì.
Thật ra, đầu sỏ gây tội vốn là cô. Nếu không phải do cô bị trúng độc áp bất lô thì Liên Đăng sẽ không phải vào lăng mộ, cũng không thành ra như bây giờ. Đàm Nô không tìm được nguyên nhân Liên Đăng bị thương, vết thương của cô đã được băng bó, nhưng Đàm Nô vẫn không quên được cảnh tượng đau xót ấy.
Quốc sư lặng thinh, chàng ta cũng rất sốt ruột. Chàng ta sai người sắc thuốc bổ máu rồi tự tay đút cho cô. Hết cách thì tự cắt cổ tay để cô uống máu, nhưng cô lại không uống được, máu dây ra khắp nơi. Chàng ta sợ máu, lảo đảo ngã xuống cạnh giường.
Đến cuối cùng thì chàng ta cũng không thể ở lại quá lâu, chàng ta vẫn còn có việc cần làm. Ba ngày sau, Liên Đăng vẫn không khá hơn, chàng ta đành dẫn người rời đi.
Đàm Nô nhìn Liên Đăng mê man, nước mắt cũng cạn khô. Cô bị mất máu quá nhiều, người nhẹ như tờ giấy. Đàm Nô đã quen với dáng vẻ hoạt bát của cô. Suốt đường đi, cô chăm sóc chu toàn cho bọn họ, ngồi trên lưng ngựa hát vang bài Cáo đỏ là lúc cô vui vẻ nhất. Bây giờ Liên Đăng chẳng còn còn sức sống, cô biết lấy gì để cứu Liên Đăng đây?
Đôi khi Đàm Nô cảm thấy ân tình mỏng như giấy. Quốc sư đối tốt với Liên Đăng là thế mà cũng chỉ ở lại chăm sóc ba ngày. Quả nhiên, đàn ông là thứ không đáng tin nhất trên đời. May có ông trời thương xót, Liên Đăng không chịu bỏ cuộc, gắng gượng mấy ngày rồi dần tỉnh táo lại.
Cô nói: “Tai họa sống ngàn năm, tôi nhất định chính là yêu quái.”
Đàm Nô lại không cười nổi, càng chăm sóc cô tận tụy hơn. Liên Đăng tựa đầu vào vai cô ấy, thở dài: “May mà tôi có chị em tốt.” Đồng thời, cô cũng lo lắng về thứ độc trong người Đàm Nô, cô ấy nói đã giải được rồi, cô đã hôn mê bảy ngày liền.
Sau khi cơ thể khá lên, cô bắt đầu ủ mưu làm cách nào để vào phủ Định vương. Về phần quốc sư, cô chỉ cảm thấy rầu rĩ, thứ không phải của cô thì mãi mãi không thuộc về cô. Chàng ta sẽ bay rất cao, cô không thể giữ chân chàng ta được.
Đàm Nô vẫn canh cánh trong lòng chuyện cô bị thương: “Rốt cuộc vết cắt trên cổ tay muội là sao? Sâu hơn chút nữa là coi như bỏ rồi.”
Liên Đăng rất đau lòng. Nhưng cô không có ý định nói sự thật cho Đàm Nô. Lòng cô vẫn hướng về chàng ta, muốn bảo vệ chàng ta. Cô ậm ờ che giấu, nói có thể là do lúc nhổ áp bất lô chẳng may quẹt phải. Cô hỏi bọn họ rời khỏi lăng mộ như thế nào, Đàm Nô đáp quốc sư đã đưa bọn họ ra. Liên Đăng thoáng cảm thấy được an ủi, ít ra chàng ta không bỏ cô lại, thế là tốt lắm rồi.
Cô quay đầu nhìn cây chuối tây đung đưa trong gió bên ngoài cửa sổ, tàu lá vỗ phần phật nghe như tiếng sóng. Không biết bây giờ chàng ta đi đâu, có còn ở thành Toái Diệp không. Chàng ta muốn đối phó với Định Vương, nhưng Định Vương lại nắm quyền trong tay, ngoài ám sát ra thì không còn cách nào khác. Cô đã đồng ý giúp chàng ta, hứa rồi thì không thể nuốt lời. Huống hồ chàng ta còn nói yêu cô. Có lẽ do cô ngốc nên cũng tin đó là thật.
- -----oOo------
Beta: Cá cầm bốn đôi thông
Lăng mộ tiền triều đã có gần hai trăm năm nay, là nơi chôn cất quý tộc nước Hồi Hồi cổ. Tương truyền, đó là vị vương hầu có địa vị rất cao, thống lĩnh thành Toái Diệp thuở ấy. Sau khi Định vương cắm rễ ở đây, ông ta đã phái người đến bảo vệ khu lăng mộ này. Nhưng càng canh giữ lâu thì mấy người đó càng chểnh mảng, chỉ cần đút cho ít tiền là đã có thể dễ dàng đi vào.
Trời đêm nay tối tăm mịt mờ, là cơ hội tốt để hành động. Thạch Bàn Đà dẫn bọn họ và bốn trợ thủ lẻn vào khu mộ, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thật ra mọi người không cần phải đi làm chuyện nguy hiểm thế này đâu, cứ ở dịch trạm đợi tin tức của tôi là được…” Nói rồi, gã mượn ánh lửa le lói quay đầu nhìn sang, phát hiện hình như mĩ nhân của gã hơi khác ngày thường. Tất cả mọi người đều đổi sang đồ dạ hành, không đeo trang sức gì có thể phân biệt nam nữ. Tóc mỹ nhân buộc lỏng, vẫn là gương mặt đó nhưng vóc dáng cứ thấy khác khác thế nào. Vai rộng, eo hẹp, chân dài, sao trông giống đàn ông thế nhỉ? Gã thấy khó hiểu, chẳng lẽ gã bị ảo giác do hít phải khí độc ư? Thạch Bàn Đà nhìn quốc sư đầy khó hiểu, mĩ nhân liếc sang, gã lập tức hoàn hồn, xốc lại tinh thần.
Đây là lăng mộ của dòng họ, vị trí các ngôi mộ được xếp theo chòm Bắc Đẩu, ngôi mộ có áp bất lô mọc nằm ở vị trí Thiên Cương, chính là phần chuôi đấu. Đứng ở đây nhìn sang thì không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần chiếu ánh sáng vào là sẽ hiện lên dải sáng méo mó, về cơ bản có thể xác nhận chính là chỗ đó.
Thạch Bàn Đà đưa dây vải ngâm nước măng tây cho mọi người, bảo bọn cô tránh xa ra, sau đó dẫn người của mình đi tìm lối vào lăng mộ. Thông thường, cổng vào sẽ nằm giữa phương thành và bảo đỉnh*, nhưng nơi này rất kỳ quái, có lẽ người Hồi Hột sợ bị trộm mộ nên đã giấu lối vào rất kĩ, tìm mãi mà không thấy.
*Thông thường thì lối vào nằm như trong ảnh
Ba người đứng một bên nhìn bọn họ đi vòng quanh mộ hồi lâu, thậm chí leo lên nóc mộ mà vẫn không tìm thấy gì. Liên Đăng hơi sốt ruột, còn tìm nữa thì trời cũng sắp sáng rồi, cô bịt dây vải, định đích thân ra trận.
Quốc sư giữ cô lại: “Cô đi làm gì?”
Cô đáp: “Thời gian có hạn, trời sáng là không kịp nữa đâu. Mọi người chờ ở đây, tôi qua đó xem sao.”
Chàng ta nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đúng là đã tốn quá nhiều thời gian. Thạch Bàn Đà rất thông minh, nếu đến gã cũng không tìm được lối vào thì e rằng người khác sẽ càng khó hơn. Chàng ta không có nhiều thời gian, hôm nay nhất định phải làm xong chuyện này. Quốc sư vỗ tay, hộ vệ thần cung đang ẩn náu bắt đầu xuất hiện từ bốn phương tám hướng.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, ngơ ngác nhìn những cẩm y vệ đang cất công đo đạc. Tất cả các lăng mộ đều được xây theo một quy luật nhất định, cửa nào đối vị trí nào, nếu nhìn bằng mắt thường thì rất khó tìm ra. Quốc sư tinh thông kỳ môn độn giáp, thật ra việc này cũng không quá khó đối với chàng ta, chỉ cần có đồ nghề và người hỗ trợ thì sẽ nhanh chóng tìm ra.
Quả nhiên, có phát hiện ở dưới tường phù điêu, Hạ quan chắp tay gọi “Tọa thượng” rồi ra hiệu cho chàng ta nhìn chỗ đất trũng xuống. Chàng ta gật đầu, thuốc nổ chôn dưới đất đã được đốt, nhưng vì phạm vi mục tiêu rất nhỏ nên không gây ra tiếng nổ quá lớn. “Đoàng”, sau khi bụi mù tan đi, mặt đất xuất hiện một miệng hố hình vuông, bên trong tối đen, tỏa ra hàn khí âm u lạnh lẽo.
Thạch Bàn Đà sợ mất mật, đám người mĩ nhân dẫn theo hành động rất nhanh nhẹn, rõ ràng là được huấn luyện bài bản. Gã bỗng thấy sợ hãi, rốt cuộc bọn họ có lai lịch thế nào? Gã chỉ muốn tìm một người vợ dịu dàng tình cảm, chưa bao giờ muốn bị cuốn vào tranh chấp này nọ.
Nếu đã có nhiều người hỗ trợ như vậy thì chắc gã rời đi được rồi nhỉ? Thạch Bàn Đà lần lữa không chịu tiến lên, có người đi sau đẩy một cái khiến gã lảo đảo, bị ép vào lăng mộ cùng bọn họ.
Quốc sư buộc dây vải của mình cho Liên Đăng, trách cô: “Cuối cùng thì cô vẫn không đòi lại viên giao châu. Nhìn đi, lúc cần đến cô mới biết được lợi ích của nó.”
Liên Đăng nhìn chàng ta với vẻ khó hiểu. Tại sao dường như tất cả đều đã nằm trong dự liệu của chàng ta thế? Chẳng lẽ lúc trước chàng ta tặng cô viên giao châu chính là để hôm nay dùng đến sao?
Dường như chàng ta hơi chột dạ, không nhìn cô nữa, chỉ giơ đuốc rồi bảo vệ cô ở phía sau.
Liên Đăng quay người kéo Đàm Nô. Đàm Nô rón rén đi từng bước một, bên trong lăng mộ rất ẩm ướt, mấy lần trượt chân suýt ngã. Không khí cũng rất khó ngửi, mùi ẩm mốc, thối rữa xuyên qua lớp vải, xộc vào mũi khiến người ta ngạt thở.
Thạch Bàn Đà đã hoàn toàn trở thành công cụ dò đường, eo bị người khác dí đao. Gã gian nan quay đầu lại: “Trường An, nàng làm gì vậy?”
Quốc sư hờ hững liếc nhìn gã: “Muốn sống thì câm miệng, tìm được áp bất lô sẽ không làm khó ngươi.”
Gã hoàn toàn thất vọng, giọng của mĩ nhân cũng biến thành đàn ông. Người gã thương nhớ mấy ngày nay hóa ra lại là đàn ông. Gã khóc không ra nước mắt, trái tim rỉ máu, lẩm bẩm: “Sao anh lại lừa tôi…”
Quốc sư làm lơ, đoạn đường hầm phía trước có một cánh cửa làm bằng đá, vừa dày vừa nặng, cần mọi người hợp lực mới đẩy được nó ra.
Dù sao cũng là ngôi mộ mấy trăm năm, âm khí rất nặng nề, giữa hè mà vẫn lạnh run cầm cập. Liên Đăng sợ Đàm Nô không chịu được, nhỏ giọng dặn dò: “Tỷ không đi tiếp được đâu, tôi đi tìm hài cốt, tỷ ở đây chờ tôi nhé.”
Đàm Nô nắm tay cô không buông, quốc sư thấy vậy thì bật cười: “Sợ à? Liên Đăng nói không sai, cơ thể cô không chịu nổi khí lạnh, tốt nhất là đợi ở đây đi.” Nói đoạn, chàng ta quay sang sai hai người ở lại canh cửa cùng Đàm Nô.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, bó đuốc chiếu sáng con đường, dưới đất loang lổ màu xanh. Nhìn kĩ mới biết, thì ra hành lang được rải đầy tiền đồng, qua nhiều năm bị ăn mòn nên đã chuyển màu xanh rêu.
Thạch Bàn Đà vẫn còn lẩm bẩm, lửa giận tích tụ mấy ngày nay của quốc sư cũng sắp bùng lên đến nơi, cuối hành lang chính là gian trước, chàng ta đạp một phát lên m0ng Thạch Bàn Đà: “Đi vào thăm dò, còn lải nhải nữa là bổn tọa làm thịt ngươi!”
Thạch Bàn Đà không còn cách nào, đành giơ đuốc sợ hãi tiến vào cửa hang.
Gian trước có diện tích tương đương với phòng khách, được bài trí rất xa xỉ, tường vẽ bức bích họa rộng lớn, sắc thái diễm lệ. Bốn góc lăng mộ chất đầy đồ tùy táng và lễ vật. Thạch Bàn Đà phát hiện, đúng là bọn họ không tới vì bảo vật tùy táng, tuy Hồi Hồi không phải là đất nước giàu có tột bậc nhưng cuộc sống của đám quý tộc lại sung sướng hơn dân thường hàng vạn lần. Lúc sống không hưởng thụ hết thì ch3t cũng phải chôn theo. Bởi vậy nên lăng mộ của nước Hồi Hồi hoành tráng hơn nhiều so với các nước Tây Vực khác. Ấy vậy mà họ chẳng thèm ngó ngàng tới đống vàng bạc châu báu bày khắp nơi, có vẻ đã quen cảnh xa hoa. Mĩ nhân chỉ mải thúc giục gã đi tới gian sau, Thạch Bàn Đà quay đầu nhìn chàng ta: “Áp bất lô ở ngay đằng trước, anh không bịt miệng mũi lại, coi chừng trúng độc đó.”
Chàng ta hất cằm: “Không cần ngươi quan tâm, dẫn đường tiếp đi.”
Thạch Bàn Đà cũng đành chịu. Gã men theo bức tường tiến về phía trước,đi qua cánh cửa bằng cẩm thạch trắng, căn phòng phía trước chính là nơi đặt quan tài. Gian sau còn xa hoa hơn gian trước nhiều, nóc phòng được xây dạng hình vòm cao tít, vẽ kín hình mặt trăng mặt trời và các vì sao, đồ dùng cho cầm kỳ thư họa và vật dụng thường ngày được sắp xếp gọn gàng ở trong góc. Mọi thứ đều rất bình thường nhưng quan tài của chủ ngôi mộ lại vô cùng quỷ dị.
Lăng mộ này không chỉ chôn cất một người. Trước khi ch3t, quý tộc Hồi Hồi sẽ có bảy kẻ chôn cùng, bảy cỗ quan tài đặt quanh cỗ quan tài vàng như vì sao vây quanh mặt trăng. Nắp quan tài mở hé, để lộ những cơ thể khỏe mạnh, tất cả hợp lại để nuôi dưỡng thứ quỷ quái khổng lồ trông giống đầu người ở trên đỉnh.
Liên Đăng giật nảy mình, mùi thi thể thối rữa khiến cô suýt nôn mửa, ngay cả quốc sư cũng không nhịn được, phải nâng tay áo bịt mũi. Cô đánh bạo thò đầu từ sau chàng ta ra xem. Thứ kia nhìn thì giống đầu người, nhưng thực chất chỉ là cây nấm khổng lồ, rễ trông khá giống nhân sâm nhưng to hơn nhân sâm hàng trăm lần.
Đó chính là áp bất lô! Liên Đăng mừng rỡ, định đi tới xem xét thì lại bị Thạch Bàn Đà cản: “Độc tính rất mạnh, không thể cứ thế chạm vào, dược tính sẽ biến mất sau khi phần rễ rời khỏi quan tài và đất.”
Người của Thần cung không cần quốc sư ra lệnh đã quăng dây thừng qua, trói chặt phần lộ ra khỏi quan tài, mười mấy người hợp sức kéo khiến quan tài lung lay, đến khi nghe thấy một tiếng vang nhỏ mới nhổ được loài cây độc đó ra.
Liên Đăng chưa từng thấy thứ gì kinh tởm đến vậy, phần rễ của nó xuyên qua hài cốt, rễ cây trong suốt nhỏ xíu trông giống hàng ngàn con rết đang ngọ nguậy dưới ánh lửa. Mọi người lùi về sau hai bước, bỗng không biết phải làm sao. Cuối cùng, vẫn là Thạch Bàn Đà cầm đuốc lên đốt, chỉ hơi chạm vào nó đã cháy đen một mảng lớn, áp bất lô sợ lửa.
Đốt rễ xong, Thạch Bàn Đà vui vẻ phủi tay: “Cây sâm độc to bằng cả người tôi, quả là đồ tốt. Nếu mang đến Trung Nguyên bán thì mua được không biết bao nhiêu căn nhà đây!” Gã nhặt lên đưa cho Liên Đăng, cười nói: “Cầm lấy đi, nó là của cô rồi.”
Song Liên Đăng lại lắc đầu, cô ngồi xuống đập vỡ một khúc xương đùi, giơ lên rồi nói: “Thứ tôi muốn là cái này, áp bất lô là của anh, coi như thù lao mấy hôm nay.”
Xét tổng thể, có thể coi là ai nấy đều thỏa lòng. Thạch Bàn Đà lập tức thôi đau lòng, mất tình yêu bù lại được tiền bạc, coi như không lỗ vốn. Người Túc Đặc là vậy đấy, có cơ hội phát tài thì nhất định sẽ không bỏ qua. Mấy người đi cùng cũng tranh thủ nhặt ít châu báu ôm trong lòng, vui vẻ rời khỏi.
Liên Đăng không ham mê tiền tài, cô vừa đi vừa xem xét khúc xương trong tay. Đi được hai bước mới phát hiện không thấy quốc sư đâu, cô cuống quýt tìm quanh, nhìn thấy phòng bên cạnh có ánh sáng. Chàng ta đang cầm đuốc đứng ngẩn người trước một cái hộp sắt.
Liên Đăng nhìn theo mắt chàng ta, trong hộp là một tấm Đan Thư Thiết Khoán*, trên miếng sắt đỏ có chi chít hai loại chữ bằng thếp vàng và chu sa, một loại là chữ Hán, loại còn lại có thể là chữ Khiết Đan hoặc Hồi Hột. Cô không rõ nội tình, chỉ giương mắt nhìn chàng ta. Quốc sư để lộ vẻ mặt mà cô chưa từng thấy, vừa điên cuồng lại vừa như ao ước đã lâu, không nén được sự nôn nóng.
*Đan Thư Thiết Khoán
Chàng ta tiến lên hai bước, cẩn thận cung kính vươn tay chạm vào. Vừa đụng phải góc Thiết Khoán, chàng ta lập tức rụt tay lại như bị bỏng, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
Liên Đăng nghiêng đầu nhìn chàng ta: “Lâm Uyên, đang làm gì vậy?”
Chàng ta xoay người, đặt hai tay lên vai cô: “Liên Đăng, tôi muốn thứ đó.”
Cô gật đầu: “Chủ nhân ngôi mộ này đã ch3t mấy trăm năm rồi, quốc sư muốn thì cứ lấy thôi.”
Có lẽ vì chưa mở thiên nhãn nên cô không hiểu, thứ cô thấy chỉ là một miếng sắt màu đỏ. Nhưng trong mắt chàng ta, Thiết Khoán đang cháy hừng hực, máu thuần dương của chàng ta sẽ làm nó mạnh hơn, nếu dám cả gan chạm vào thì sẽ bị đốt thành tro bụi.
Bây giờ đã đến lúc cô báo đáp rồi, chàng ta kéo tay cô, vuốt nhẹ làn da trên cổ tay cô. Chẳng biết chàng ta cắt lên đó một đường từ bao giờ, máu tươi tuôn ra xối xả. Cô hoảng sợ giật mình nhưng vẫn nghe theo, chàng ta không nhìn cô, cũng không nói chuyện, chỉ dùng sức đặt vết thương lên góc Thiết Khoán. Toàn thân cô bắt đầu run lên, chàng ta biết cô đang rất đau, Thiết Khoán sẽ hút máu của cô, nếu không may thì có thể nó sẽ hút cạn máu cô. Lòng chàng ta chợt nhói nhưng không thể dừng lại. Mất bao nhiêu công sức mới đưa được cô đến đây. Bây giờ, thứ chàng ta khát khao đang ở ngay trước mắt, không thể chỉ vì nhất thời mềm lòng mà từ bỏ.
Sư phụ đã từng chỉ cho chàng ta cách này: “Cần một người máu thuần âm, cam tâm tình nguyện cho nó ăn no. Cho dù là lúc cận kề cái ch3t, người đó cũng thể mang bất cứ chút oán hận nào.”
Chàng ta vuốt v3 mặt cô, cúi đầu hôn cô: “Liên Đăng, tôi yêu cô.” Không biết lời này có thể an ủi cô không, nhưng nếu cô ch3t, hi vọng cô sẽ không ghét chàng ta.
Liên Đăng là cô gái ngốc nghếch, luôn luôn hi sinh vì “áp trại phu nhân” của mình. Cô ngây ngô nghĩ, yêu còn cao hơn cả thích, chàng ta nói yêu cô, thật kì lạ, thì ra quốc sư cũng có thể yêu người khác.
Cô nén đau mỉm cười, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm tóc mai. Cô hơi xấu hổ, lúc này chắc chắn là cô rất xấu xí.
Đầu cô quay cuồng, gương mặt chàng ta chồng lên nhau. Cô quay đầu nhìn Thiết Khoán, toàn bộ máu của cô đều đổ vào đó tựa như thủy triều đang lên. Tấm sắt đỏ chậm rãi chuyển sang đỏ sậm, phủ lên những hàng chữ, cuối cùng, gần như bao trọn các góc. Liên Đăng không tài nào vén nổi mí mắt, cơn sóng lớn ập tới, cô chìm vào trong bóng tối vô tận.
Hết thảy đều đã kết thúc, quốc sư buông thõng tay áo đứng đó. Chàng ta cúi đầu thấy sắc mặt cô tái nhợt, sau đó đặt ngón lên cổ cô, mạch đập rất yếu. Chàng ta buông cô ra, lấy Đan Thư Thiết Khoán ra khỏi hộp rồi chợt cười giễu. Ban nãy hãy còn lửa bay rợp trời, bây giờ chỉ là một cục sắt.
Chàng ta bước qua cô, đến trước cửa, sai bảo Thu quan: “Lúc đóng cửa mộ thì đưa Đàm Nô vào, để họ có người bầu bạn.”
Thu quan đáp vâng, tiếp đó dẫn chàng ta quay về gian trước.
Đế giày giẫm lên đống tiền đồng, phát ra tiếng lạo xạo. Chàng ta đi rất chậm, lẽ ra phải rất thỏa mãn, nhưng chàng ta lại thấy như đã đánh mất thứ gì đó khiến lòng không yên. Liên Đăng ở lại đây, tình yêu mờ mịt của chàng ta cũng ở lại nơi này, chàng ta thật sự muốn vậy ư? Chàng ta bước từng bước một, càng đi càng nặng nề. Quốc sư bỗng dừng bước, giật bó đuốc quay trở lại. Trước đây, chàng ta không biết sợ là gì, nhưng bây giờ, chàng ta đang thấy rất sợ hãi. Chàng ta chạy như bay về căn phòng, khoảng cách mười trượng bỗng trở nên xa tít tắp. Chàng ta chạy mà lòng như lửa đốt. May thay, cô vẫn ở đó, chàng ta ôm siết cô vào lòng. Dù cô còn sống hay không, chàng ta cũng không nên bỏ cô lại.
Quốc sư bế cô ra khỏi lăng mộ. Đàm Nô nhìn thấy Liên Đăng như vậy thì vô cùng khiếp sợ nhưng không hé răng lấy một lời. Cô là người thông minh, cho dù trong lăng mộ đã xảy ra chuyện gì, bây giờ tốt nhất là nên im lặng.
Đương nhiên, không thể trở lại dịch trạm được nữa, người của Thần cung đã thâm nhập thành Toái Diệp, sắp xếp chốn ở trong thành từ lâu. Cũng không cần sợ người Túc Đặc để rò rỉ tin tức, bọn họ cũng được lợi, hôm sau trời vừa sáng đã lập tức khởi hành.
Đàm Nô không biết nên trách ai, Liên Đăng thoi thóp nằm đó, trừ khóc ra thì cô chẳng thể làm được gì.
Thật ra, đầu sỏ gây tội vốn là cô. Nếu không phải do cô bị trúng độc áp bất lô thì Liên Đăng sẽ không phải vào lăng mộ, cũng không thành ra như bây giờ. Đàm Nô không tìm được nguyên nhân Liên Đăng bị thương, vết thương của cô đã được băng bó, nhưng Đàm Nô vẫn không quên được cảnh tượng đau xót ấy.
Quốc sư lặng thinh, chàng ta cũng rất sốt ruột. Chàng ta sai người sắc thuốc bổ máu rồi tự tay đút cho cô. Hết cách thì tự cắt cổ tay để cô uống máu, nhưng cô lại không uống được, máu dây ra khắp nơi. Chàng ta sợ máu, lảo đảo ngã xuống cạnh giường.
Đến cuối cùng thì chàng ta cũng không thể ở lại quá lâu, chàng ta vẫn còn có việc cần làm. Ba ngày sau, Liên Đăng vẫn không khá hơn, chàng ta đành dẫn người rời đi.
Đàm Nô nhìn Liên Đăng mê man, nước mắt cũng cạn khô. Cô bị mất máu quá nhiều, người nhẹ như tờ giấy. Đàm Nô đã quen với dáng vẻ hoạt bát của cô. Suốt đường đi, cô chăm sóc chu toàn cho bọn họ, ngồi trên lưng ngựa hát vang bài Cáo đỏ là lúc cô vui vẻ nhất. Bây giờ Liên Đăng chẳng còn còn sức sống, cô biết lấy gì để cứu Liên Đăng đây?
Đôi khi Đàm Nô cảm thấy ân tình mỏng như giấy. Quốc sư đối tốt với Liên Đăng là thế mà cũng chỉ ở lại chăm sóc ba ngày. Quả nhiên, đàn ông là thứ không đáng tin nhất trên đời. May có ông trời thương xót, Liên Đăng không chịu bỏ cuộc, gắng gượng mấy ngày rồi dần tỉnh táo lại.
Cô nói: “Tai họa sống ngàn năm, tôi nhất định chính là yêu quái.”
Đàm Nô lại không cười nổi, càng chăm sóc cô tận tụy hơn. Liên Đăng tựa đầu vào vai cô ấy, thở dài: “May mà tôi có chị em tốt.” Đồng thời, cô cũng lo lắng về thứ độc trong người Đàm Nô, cô ấy nói đã giải được rồi, cô đã hôn mê bảy ngày liền.
Sau khi cơ thể khá lên, cô bắt đầu ủ mưu làm cách nào để vào phủ Định vương. Về phần quốc sư, cô chỉ cảm thấy rầu rĩ, thứ không phải của cô thì mãi mãi không thuộc về cô. Chàng ta sẽ bay rất cao, cô không thể giữ chân chàng ta được.
Đàm Nô vẫn canh cánh trong lòng chuyện cô bị thương: “Rốt cuộc vết cắt trên cổ tay muội là sao? Sâu hơn chút nữa là coi như bỏ rồi.”
Liên Đăng rất đau lòng. Nhưng cô không có ý định nói sự thật cho Đàm Nô. Lòng cô vẫn hướng về chàng ta, muốn bảo vệ chàng ta. Cô ậm ờ che giấu, nói có thể là do lúc nhổ áp bất lô chẳng may quẹt phải. Cô hỏi bọn họ rời khỏi lăng mộ như thế nào, Đàm Nô đáp quốc sư đã đưa bọn họ ra. Liên Đăng thoáng cảm thấy được an ủi, ít ra chàng ta không bỏ cô lại, thế là tốt lắm rồi.
Cô quay đầu nhìn cây chuối tây đung đưa trong gió bên ngoài cửa sổ, tàu lá vỗ phần phật nghe như tiếng sóng. Không biết bây giờ chàng ta đi đâu, có còn ở thành Toái Diệp không. Chàng ta muốn đối phó với Định Vương, nhưng Định Vương lại nắm quyền trong tay, ngoài ám sát ra thì không còn cách nào khác. Cô đã đồng ý giúp chàng ta, hứa rồi thì không thể nuốt lời. Huống hồ chàng ta còn nói yêu cô. Có lẽ do cô ngốc nên cũng tin đó là thật.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.