Chương 12
Thất Thủy
04/10/2024
Thậm chí hắn còn nói: "Ta đã g.i.ế.c nàng ta rồi, chẳng phải điều đó đã chứng minh được tấm lòng của ta với nàng hay sao?"
Hoắc thị lạnh lùng nhìn hắn: "Chứng minh thế nào?"
Tôn Bân: "Cái gì?"
Hoắc thị nói: "Chứng minh chính chàng đã g.i.ế.c nàng ấy."
Tôn Bân vẫn còn giấu diếm, không nói ra hết.
Hắn khai báo: "Thực ra ta không có ý định g.i.ế.c nàng ấy, chỉ là muốn sai người trói nàng ấy lại rồi gả cho nhà khác."
Hắn nói hắn nghĩ Nguyễn Hoan đã làm thê tử người ta, tự nhiên sẽ hết hy vọng với hắn.
"Ai ngờ nàng ấy tâm cao khí ngạo, thà c.h.ế.t cũng không chịu khuất phục, nên ta mới sai người giết..."
Ninh Hoan hỏi: "Kẻ ra tay là ai?"
"Hai tên nông phu ở Vọng Cốc Lĩnh."
Hoắc thị chìm vào im lặng hồi lâu.
Tôn Bân chủ động nói: "Phu nhân, hai tên nông phu đó đã bị dã thú cắn c.h.ế.t rồi, giờ có muốn đối chứng cũng không được."
Hoắc thị ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn về phía bình phong: "Vậy sao..."
Tôn Bân nắm tay nàng ta, nói: "Đương nhiên là thật. Phu nhân, nói rõ ra như vậy cũng tốt. Chúng ta là phu thê, nên thẳng thắn với nhau."
Hoắc thị nhìn hắn, cười như có như không.
Tôn Bân lẩm bẩm: "Chúng ta là phu thê nhiều năm, cho dù nàng không nghĩ đến Hầu phủ, cũng nên nghĩ đến Cảnh nhi. Dù sao, nàng cũng sẽ không có con nữa."
Hoắc thị: "..."
Tôn Bân nói sau này hắn sẽ thay đổi. Nhất định sẽ sống tốt với Hoắc thị.
Tôn Bân nán lại đến tận nửa đêm mới rời đi.
Ta bước ra từ sau tấm bình phong, nói: "Cô nương sẽ không tin những lời ma quỷ của hắn chứ?"
Hoắc thị vẫn còn đang ngây người, nghe ta nói, bỗng ngẩng đầu lên nhìn ta.
"Ta có thể, hỏi cô nương một câu được không?"
Ta gật đầu: "Cứ hỏi."
Hoắc thị hỏi ta, Nguyễn Hoan có từng oán hận Tôn Bân và nàng ta hay không.
Ta nhíu mày: "Ban đầu thì không."
Nguyễn Hoan luôn tự trách bản thân, cho rằng mọi chuyện đều là lỗi của mình. Nàng ta càng không thể nào oán hận Hoắc thị, bởi Tôn Bân từng nói "Nàng ấy xuất thân cao quý, nàng không nên tranh với nàng ấy".
Hoắc thị nghe vậy bật cười, nhưng cười rồi, khóe mắt lại đỏ hoe.
"Cô nương có biết Tôn Bân đã nói gì với ta không?"
Hắn nói với Hoắc thị rằng "Đừng tranh với một người chết".
Quả nhiên, Tôn Bân rất am hiểu cách thức trị thê tử!
"Năm xưa Nguyễn phu nhân hết lòng vì hắn, hắn lại lấy cớ xuất thân thấp hèn khiến nàng ấy tự ti mặc cảm. Sau đó hắn quay sang cưới ta, ta tuy xuất thân cao quý, hắn lại lấy cớ ta chưa từng cùng hắn đồng cam cộng khổ để mà chèn ép ta!"
Nguyễn Hoan tự dằn vặt, nàng ta lại chẳng tự dằn vặt sao?
Khi nam nhân nói "Nàng đừng tranh với nàng ấy", thực chất chính là nói nàng không thể nào tranh lại!
Chính thê kết tóc, cùng hắn đồng cam cộng khổ, ôn nhu đại nghĩa, lại bạc mệnh hồng nhan. Đã không thể so bì, nàng ta chỉ còn cách cố gắng hết sức, phấn đấu trở thành một chủ mẫu Hầu phủ xứng đáng.
Kết quả chỉ chứng minh rằng, chỉ khi nữ nhân đấu đá lẫn nhau, nam nhân mới được hưởng lợi nhiều nhất.
Nói đến đây, Hoắc thị như muốn vò đầu bứt tóc: Ta nào có không biết mình đã bị hắn giày vò đến sắp phát điên rồi, ngày nào cũng tự kiểm điểm, cảm thấy bản thân chẳng có chút điểm tốt nào!"
Hoắc thị lạnh lùng nhìn hắn: "Chứng minh thế nào?"
Tôn Bân: "Cái gì?"
Hoắc thị nói: "Chứng minh chính chàng đã g.i.ế.c nàng ấy."
Tôn Bân vẫn còn giấu diếm, không nói ra hết.
Hắn khai báo: "Thực ra ta không có ý định g.i.ế.c nàng ấy, chỉ là muốn sai người trói nàng ấy lại rồi gả cho nhà khác."
Hắn nói hắn nghĩ Nguyễn Hoan đã làm thê tử người ta, tự nhiên sẽ hết hy vọng với hắn.
"Ai ngờ nàng ấy tâm cao khí ngạo, thà c.h.ế.t cũng không chịu khuất phục, nên ta mới sai người giết..."
Ninh Hoan hỏi: "Kẻ ra tay là ai?"
"Hai tên nông phu ở Vọng Cốc Lĩnh."
Hoắc thị chìm vào im lặng hồi lâu.
Tôn Bân chủ động nói: "Phu nhân, hai tên nông phu đó đã bị dã thú cắn c.h.ế.t rồi, giờ có muốn đối chứng cũng không được."
Hoắc thị ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn về phía bình phong: "Vậy sao..."
Tôn Bân nắm tay nàng ta, nói: "Đương nhiên là thật. Phu nhân, nói rõ ra như vậy cũng tốt. Chúng ta là phu thê, nên thẳng thắn với nhau."
Hoắc thị nhìn hắn, cười như có như không.
Tôn Bân lẩm bẩm: "Chúng ta là phu thê nhiều năm, cho dù nàng không nghĩ đến Hầu phủ, cũng nên nghĩ đến Cảnh nhi. Dù sao, nàng cũng sẽ không có con nữa."
Hoắc thị: "..."
Tôn Bân nói sau này hắn sẽ thay đổi. Nhất định sẽ sống tốt với Hoắc thị.
Tôn Bân nán lại đến tận nửa đêm mới rời đi.
Ta bước ra từ sau tấm bình phong, nói: "Cô nương sẽ không tin những lời ma quỷ của hắn chứ?"
Hoắc thị vẫn còn đang ngây người, nghe ta nói, bỗng ngẩng đầu lên nhìn ta.
"Ta có thể, hỏi cô nương một câu được không?"
Ta gật đầu: "Cứ hỏi."
Hoắc thị hỏi ta, Nguyễn Hoan có từng oán hận Tôn Bân và nàng ta hay không.
Ta nhíu mày: "Ban đầu thì không."
Nguyễn Hoan luôn tự trách bản thân, cho rằng mọi chuyện đều là lỗi của mình. Nàng ta càng không thể nào oán hận Hoắc thị, bởi Tôn Bân từng nói "Nàng ấy xuất thân cao quý, nàng không nên tranh với nàng ấy".
Hoắc thị nghe vậy bật cười, nhưng cười rồi, khóe mắt lại đỏ hoe.
"Cô nương có biết Tôn Bân đã nói gì với ta không?"
Hắn nói với Hoắc thị rằng "Đừng tranh với một người chết".
Quả nhiên, Tôn Bân rất am hiểu cách thức trị thê tử!
"Năm xưa Nguyễn phu nhân hết lòng vì hắn, hắn lại lấy cớ xuất thân thấp hèn khiến nàng ấy tự ti mặc cảm. Sau đó hắn quay sang cưới ta, ta tuy xuất thân cao quý, hắn lại lấy cớ ta chưa từng cùng hắn đồng cam cộng khổ để mà chèn ép ta!"
Nguyễn Hoan tự dằn vặt, nàng ta lại chẳng tự dằn vặt sao?
Khi nam nhân nói "Nàng đừng tranh với nàng ấy", thực chất chính là nói nàng không thể nào tranh lại!
Chính thê kết tóc, cùng hắn đồng cam cộng khổ, ôn nhu đại nghĩa, lại bạc mệnh hồng nhan. Đã không thể so bì, nàng ta chỉ còn cách cố gắng hết sức, phấn đấu trở thành một chủ mẫu Hầu phủ xứng đáng.
Kết quả chỉ chứng minh rằng, chỉ khi nữ nhân đấu đá lẫn nhau, nam nhân mới được hưởng lợi nhiều nhất.
Nói đến đây, Hoắc thị như muốn vò đầu bứt tóc: Ta nào có không biết mình đã bị hắn giày vò đến sắp phát điên rồi, ngày nào cũng tự kiểm điểm, cảm thấy bản thân chẳng có chút điểm tốt nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.