Chương 15
Thất Thủy
04/10/2024
Lúc này Tôn Bân còn ở trong phòng vừa mới ngủ. Cái đầu của Nguyễn Hoan bay vào. Tiểu yêu ngu muội trước kia ngay cả lời nói cũng không rõ ràng, trải qua kích thích khai khiếu, quả nhiên linh hoạt hơn không ít.
Cái đầu của nàng ở trong phòng Tôn Bân bay tới bay lui.
"Tôn lang..."
Tôn Bân sợ tới mức suýt chút nữa c.h.ế.t ngất.
"Ngươi, ngươi là cái gì?!"
Nàng nói: "Ta là Hoan nhi, Tôn lang, ngươi không nhận ra ta sao?
"Tôn lang, ta một lòng một dạ với ngươi.
"Sao ngươi có thể nhẫn tâm hại ta..."
Cái đầu của nàng ở trong phòng Tôn Bân bay tới bay lui. Tôn Bân sợ tới mức kêu khóc thảm thiết. Chỉ là ta ở ngay cửa, tiếng của hắn không thể truyền ra ngoài.
"Là Hoắc thị! Hoắc Hỉ Quân, đồ tiện nhân kia hại ngươi! Ngươi không nhìn thấy sao? Những năm này ta lạnh nhạt nàng, trong lòng ta chỉ có ngươi..."
Tiếng của Nguyễn Hoan nghe như tiếng quỷ khóc.
"Hại ta còn chưa đủ, ngươi còn muốn hại bao nhiêu người nữa? Ngươi là tai họa, ta không thể để ngươi ở lại nhân gian..."
Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Nói thật, đầu của nàng ấy nhắm không được tốt lắm.
Cứ "ầm ầm" đ.â.m loạn xạ trong phòng.
Hơn nữa nàng cũng không có lực công kích gì, chỉ có thể dùng đầu đuổi theo người ta mà cắn. May mà Tôn Bân bị gãy chân, để nàng cắn cho hả giận.
Tôn Bân tuy rằng không bị thương gân động cốt, nhưng bị dọa đến mức sùi bọt mép, ngất đi một lúc. Nhưng hắn lại không bị dọa điên. Cũng không quan tâm đến chuyện mình sắp bị hòa li, việc đầu tiên hắn làm là sai người đến Thanh Vân Quán mời mấy chục đạo sĩ đến bắt yêu.
Đáng tiếc không mời được Tĩnh Hư.
Một lũ ô hợp, ùa vào sân ta, bày trận muốn khai đàn làm phép. Tôn Cảnh chen chúc trong đám người, đầu tiên là hét lớn: "Đánh c.h.ế.t yêu nghiệt này!"
Trong phòng, cái đầu nhỏ ở trong lòng ta run lẩy bẩy.
Ta nói: "Ngươi run cái gì, lũ gà con này mà đã dọa ngươi sợ rồi? Nghĩ năm đó, chín vị đạo sĩ giỏi nhất Thanh Vân Quán đến vây công ta, bị ta c.h.é.m rụng mất tám đấy."
Thanh Vân Quán đúng là suy đồi rồi, bây giờ toàn nuôi một lũ ngu ngốc. Thật là tổ sư gia có sống dậy cũng không đè nổi cái nắp quan tài.
Cái đầu nhỏ nghi hoặc: "Còn một cái nữa?"
Ta đang định nói, đột nhiên nghe thấy một chút động tĩnh thú vị. Tôn Bân, bỏ mặc con trai hắn một mình trong phủ, chạy trốn rồi. Hình như hắn không biết ta một cắn là có thể cắn c.h.ế.t đứa con trai duy nhất của hắn.
Cái đầu của nàng ở trong phòng Tôn Bân bay tới bay lui.
"Tôn lang..."
Tôn Bân sợ tới mức suýt chút nữa c.h.ế.t ngất.
"Ngươi, ngươi là cái gì?!"
Nàng nói: "Ta là Hoan nhi, Tôn lang, ngươi không nhận ra ta sao?
"Tôn lang, ta một lòng một dạ với ngươi.
"Sao ngươi có thể nhẫn tâm hại ta..."
Cái đầu của nàng ở trong phòng Tôn Bân bay tới bay lui. Tôn Bân sợ tới mức kêu khóc thảm thiết. Chỉ là ta ở ngay cửa, tiếng của hắn không thể truyền ra ngoài.
"Là Hoắc thị! Hoắc Hỉ Quân, đồ tiện nhân kia hại ngươi! Ngươi không nhìn thấy sao? Những năm này ta lạnh nhạt nàng, trong lòng ta chỉ có ngươi..."
Tiếng của Nguyễn Hoan nghe như tiếng quỷ khóc.
"Hại ta còn chưa đủ, ngươi còn muốn hại bao nhiêu người nữa? Ngươi là tai họa, ta không thể để ngươi ở lại nhân gian..."
Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Nói thật, đầu của nàng ấy nhắm không được tốt lắm.
Cứ "ầm ầm" đ.â.m loạn xạ trong phòng.
Hơn nữa nàng cũng không có lực công kích gì, chỉ có thể dùng đầu đuổi theo người ta mà cắn. May mà Tôn Bân bị gãy chân, để nàng cắn cho hả giận.
Tôn Bân tuy rằng không bị thương gân động cốt, nhưng bị dọa đến mức sùi bọt mép, ngất đi một lúc. Nhưng hắn lại không bị dọa điên. Cũng không quan tâm đến chuyện mình sắp bị hòa li, việc đầu tiên hắn làm là sai người đến Thanh Vân Quán mời mấy chục đạo sĩ đến bắt yêu.
Đáng tiếc không mời được Tĩnh Hư.
Một lũ ô hợp, ùa vào sân ta, bày trận muốn khai đàn làm phép. Tôn Cảnh chen chúc trong đám người, đầu tiên là hét lớn: "Đánh c.h.ế.t yêu nghiệt này!"
Trong phòng, cái đầu nhỏ ở trong lòng ta run lẩy bẩy.
Ta nói: "Ngươi run cái gì, lũ gà con này mà đã dọa ngươi sợ rồi? Nghĩ năm đó, chín vị đạo sĩ giỏi nhất Thanh Vân Quán đến vây công ta, bị ta c.h.é.m rụng mất tám đấy."
Thanh Vân Quán đúng là suy đồi rồi, bây giờ toàn nuôi một lũ ngu ngốc. Thật là tổ sư gia có sống dậy cũng không đè nổi cái nắp quan tài.
Cái đầu nhỏ nghi hoặc: "Còn một cái nữa?"
Ta đang định nói, đột nhiên nghe thấy một chút động tĩnh thú vị. Tôn Bân, bỏ mặc con trai hắn một mình trong phủ, chạy trốn rồi. Hình như hắn không biết ta một cắn là có thể cắn c.h.ế.t đứa con trai duy nhất của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.