Kinh Doanh Suối Nướng Nóng Ở Thiên Tai Cực Hàn
Chương 30
Bằng Lan Thính Vũ
10/09/2024
Để tồn tại trong thế giới hậu tận thế, ngay cả trẻ em chưa thành niên như Trần Ngọc cũng phải cầm vũ khí! Tuy nhiên, vẫn còn một số người già yếu và trẻ em ở lại trong thị trấn, cùng với không ít game thủ chiến đấu chịu trách nhiệm bảo vệ.
Dù là ban ngày hay ban đêm, nơi này luôn là nơi sôi động nhất trong game.
Đường phố rộng lớn, các tòa nhà cao tầng san sát và người qua kẻ lại tấp nập.
Trước một tòa nhà cao lớn gần chợ, Hạ Kính Bình và một phụ nữ trẻ đứng đối diện, nụ cười có phần gượng gạo: "800 điểm là giá cao nhất chúng tôi có thể đưa ra."
Người phụ nữ trẻ mặc áo choàng trắng có in hình lưỡi liềm, liếc hắn một cái: “800 điểm cũng được nhưng tôi muốn chọn một thứ từ vật phẩm rơi ra của boss."
Hạ Kính Bình tỏ ra không hài lòng: “Chị Trương! Phí của chị có phải hơi cao không? Chỉ tốn một chút ma lực mà đã thu lãi ròng 800! Cả đội mười người chúng tôi một ngày kiếm được cộng lại cũng không đến con số này!"
Người phụ nữ mất kiên nhẫn liếc hắn, cười như có như không: “Đó là vì các người quá yếu."
Ánh mắt của người phụ nữ chứa đầy khinh thường.
Hạ Kính Bình cảm thấy bị sỉ nhục, cơn tức giận sắp bùng nổ… Đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng người bán hàng ở chợ không xa hét lên.
"Thu mua [Áo choàng Kỵ Sĩ Bóng Tối] với giá 1200 điểm, có thể thương lượng!!"
Lại là một đại gia thu mua vật liệu với giá cao.
Chắc hẳn người đó đang mắc kẹt vì thiếu mảnh nguyên liệu cuối cùng để chế tạo trang bị nên giọng điệu toát ra sự nôn nóng.
Hạ Kính Bình cảm thấy tim mình đập mạnh.
1200 điểm ư!
Hắn cố gắng kìm nén sự tức giận, cười gượng gạo: “Chị Trương..."
Hạ Kính Bình đang chuẩn bị nói rằng mọi chuyện đều có thể thương lượng thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên cạnh.
"Tôi có [Áo choàng Kỵ Sĩ Bóng Tối] nhưng giá của anh..."
Tiếp đó là tiếng phấn khích của kẻ giàu có: “Giá cả có thể thương lượng!"
Hạ Kính Bình bỗng nhiên cảm thấy một linh cảm xấu, rất xấu… Hắn chậm rãi quay đầu lại.
Người đứng trước quầy hàng chính là Trần Huy và những thành viên không mấy xuất sắc của đội anh ấy.
Hạ Kính Bình: [???]
Hắn bất giác thốt lên: "Các người đã giết Kỵ Sĩ Bóng Tối? Dùng bột phấn hồi phục trong cửa hàng à?"
Trên đời này còn có kẻ ngốc như vậy!
Không biết thuê mục sư có thể tiết kiệm ít nhất một nửa điểm số sao?
"Hạ Kính Bình?" Trần Huy nhìn thấy hắn, lập tức tỏ ra ghê tởm… Một lúc sau, anh ấy lại phản ứng: “Bột phấn hồi phục gì? Dùng bột phấn hồi phục để đánh Kỵ Sĩ Bóng Tối, anh có bị điên không?"
Giọng điệu của anh ấy cực kỳ không thể tin được, như đang nhìn một thứ gì đó rất ngớ ngẩn.
Ánh mắt liếc sang một bên, thấy người phụ nữ mặc áo choàng mục sư tự cao tự đại, rồi nhìn thấy biển hiệu Hội Mục Sư Cao Cấp phía sau cô ta tức thì hiểu ra tất cả.
Trần Huy cười khúc khích.
"Đi thôi, chúng ta qua bên kia thương lượng giá cả" Anh ấy vỗ vai đại gia kia, tự tin bước đi: “Đừng làm trễ công việc của người ta."
"Còn phải thuê mục sư nữa... tốn kém lắm..." Trần Ngọc thở dài lắc đầu, theo sau đội trưởng của mình.
Hạ Kính Bình: [???]
Không thuê mục sư, cũng không sử dụng bột phấn hồi phục mà đã đánh bại Kỵ Sĩ Bóng Tối?
Đùa kiểu gì vậy!
Rốt cuộc thì tên Trần Huy này đã gặp may mắn gì vậy chứ!
***
Trần Huy dẫn đội đi một vòng quanh chợ… Sau khi anh ấy bán hết nguyên liệu và chia điểm số cho các thành viên theo công sức đóng góp xong mới tuyên bố giải tán.
Cuối cùng, anh ấy kịp về đến nhà trước khi trời tối.
Trong phòng khách, hai bóng dáng một lớn một nhỏ ngồi trước bàn ăn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Dù là ban ngày hay ban đêm, nơi này luôn là nơi sôi động nhất trong game.
Đường phố rộng lớn, các tòa nhà cao tầng san sát và người qua kẻ lại tấp nập.
Trước một tòa nhà cao lớn gần chợ, Hạ Kính Bình và một phụ nữ trẻ đứng đối diện, nụ cười có phần gượng gạo: "800 điểm là giá cao nhất chúng tôi có thể đưa ra."
Người phụ nữ trẻ mặc áo choàng trắng có in hình lưỡi liềm, liếc hắn một cái: “800 điểm cũng được nhưng tôi muốn chọn một thứ từ vật phẩm rơi ra của boss."
Hạ Kính Bình tỏ ra không hài lòng: “Chị Trương! Phí của chị có phải hơi cao không? Chỉ tốn một chút ma lực mà đã thu lãi ròng 800! Cả đội mười người chúng tôi một ngày kiếm được cộng lại cũng không đến con số này!"
Người phụ nữ mất kiên nhẫn liếc hắn, cười như có như không: “Đó là vì các người quá yếu."
Ánh mắt của người phụ nữ chứa đầy khinh thường.
Hạ Kính Bình cảm thấy bị sỉ nhục, cơn tức giận sắp bùng nổ… Đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng người bán hàng ở chợ không xa hét lên.
"Thu mua [Áo choàng Kỵ Sĩ Bóng Tối] với giá 1200 điểm, có thể thương lượng!!"
Lại là một đại gia thu mua vật liệu với giá cao.
Chắc hẳn người đó đang mắc kẹt vì thiếu mảnh nguyên liệu cuối cùng để chế tạo trang bị nên giọng điệu toát ra sự nôn nóng.
Hạ Kính Bình cảm thấy tim mình đập mạnh.
1200 điểm ư!
Hắn cố gắng kìm nén sự tức giận, cười gượng gạo: “Chị Trương..."
Hạ Kính Bình đang chuẩn bị nói rằng mọi chuyện đều có thể thương lượng thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên cạnh.
"Tôi có [Áo choàng Kỵ Sĩ Bóng Tối] nhưng giá của anh..."
Tiếp đó là tiếng phấn khích của kẻ giàu có: “Giá cả có thể thương lượng!"
Hạ Kính Bình bỗng nhiên cảm thấy một linh cảm xấu, rất xấu… Hắn chậm rãi quay đầu lại.
Người đứng trước quầy hàng chính là Trần Huy và những thành viên không mấy xuất sắc của đội anh ấy.
Hạ Kính Bình: [???]
Hắn bất giác thốt lên: "Các người đã giết Kỵ Sĩ Bóng Tối? Dùng bột phấn hồi phục trong cửa hàng à?"
Trên đời này còn có kẻ ngốc như vậy!
Không biết thuê mục sư có thể tiết kiệm ít nhất một nửa điểm số sao?
"Hạ Kính Bình?" Trần Huy nhìn thấy hắn, lập tức tỏ ra ghê tởm… Một lúc sau, anh ấy lại phản ứng: “Bột phấn hồi phục gì? Dùng bột phấn hồi phục để đánh Kỵ Sĩ Bóng Tối, anh có bị điên không?"
Giọng điệu của anh ấy cực kỳ không thể tin được, như đang nhìn một thứ gì đó rất ngớ ngẩn.
Ánh mắt liếc sang một bên, thấy người phụ nữ mặc áo choàng mục sư tự cao tự đại, rồi nhìn thấy biển hiệu Hội Mục Sư Cao Cấp phía sau cô ta tức thì hiểu ra tất cả.
Trần Huy cười khúc khích.
"Đi thôi, chúng ta qua bên kia thương lượng giá cả" Anh ấy vỗ vai đại gia kia, tự tin bước đi: “Đừng làm trễ công việc của người ta."
"Còn phải thuê mục sư nữa... tốn kém lắm..." Trần Ngọc thở dài lắc đầu, theo sau đội trưởng của mình.
Hạ Kính Bình: [???]
Không thuê mục sư, cũng không sử dụng bột phấn hồi phục mà đã đánh bại Kỵ Sĩ Bóng Tối?
Đùa kiểu gì vậy!
Rốt cuộc thì tên Trần Huy này đã gặp may mắn gì vậy chứ!
***
Trần Huy dẫn đội đi một vòng quanh chợ… Sau khi anh ấy bán hết nguyên liệu và chia điểm số cho các thành viên theo công sức đóng góp xong mới tuyên bố giải tán.
Cuối cùng, anh ấy kịp về đến nhà trước khi trời tối.
Trong phòng khách, hai bóng dáng một lớn một nhỏ ngồi trước bàn ăn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.