Kinh Doanh Suối Nướng Nóng Ở Thiên Tai Cực Hàn
Chương 41: chương 41
Bằng Lan Thính Vũ
06/11/2024
Trước khi nhấn xác nhận, một tiếng chào ngạc nhiên bất ngờ vang lên bên tai.
“Chủ quán?”
Giọng nói quen thuộc ấy khiến Thư Mặc quay đầu... Cô nhìn thấy Trần Ngọc, Tống Vi, Trần Huy cùng một số người khác không biết từ khi nào đã xuất hiện trước xe đẩy nhỏ của mình.
Bên cạnh Trần Huy có một người phụ nữ, họ trông rất thân mật và còn dắt theo một bé gái khoảng năm sáu tuổi.
“Thật sự là cô!” Trần Ngọc thấy cô liền tỏ ra nụ cười như fan nhỏ gặp thần tượng: “Cô đến thị trấn này làm gì? Suối nước nóng thì sao?”
“Gần suối nước nóng ít người quá nên tôi đến đây mở một quầy hàng,” Thư Mặc chỉ vào quầy hàng trước mặt: “Tiện thể quảng cáo một chút.”
Ngay khi cô nói, Tống Vi cảm thấy ngại ngùng: “Xin lỗi nhé! Chúng tôi hôm qua gần tối mới về, chưa kịp quảng cáo cho cô.”
Thư Mặc không trách họ, cười và vẫy tay: “Không sao.”
Bên kia, Trần Huy bắt đầu suy nghĩ: [Chẳng lẽ chủ quán định chuyển cửa hàng đến Quang Minh Trấn?]
Ánh mắt anh ấy lóe lên tia hứng thú.
Nếu thực sự như vậy, vợ và Thanh Thanh của anh ấy không cần phải đi xa để thưởng thức đồ nóng hay tắm nước nóng nữa.
Thư Mặc lắc đầu: “Không! Địa điểm cửa hàng đã được chọn xong, không thể thay đổi… Chúng tôi vẫn sẽ kinh doanh chủ yếu ở đó.”
Một gáo nước lạnh được dội xuống, làm tan vỡ mộng tưởng đẹp đẽ của Trần Huy.
Anh ấy thất vọng đến mức một lúc lặng im, còn Trần Ngọc nhanh chóp lấy cơ hội, hỏi: “Lần này chủ quán đến bày bán gì vậy?”
Cô ấy nhớ lại món ăn ngày xưa, nước miếng chảy ra: “Còn bán bánh bao không?”
“Bánh bao thì không có nhưng…”
“Trần Huy!”
Lời của Thư Mặc bị cắt ngang bởi một tiếng gọi chói tai.
Cô nhíu mày khi thấy một người dẫn đầu bảy tám gã, tỏ vẻ không mấy thiện cảm, tiến về phía mình như một bức tường người chặn trước quầy hàng.
Người dẫn đầu là một gã đầu trọc với vẻ mặt hung tợn, hắn ta không thèm nhìn cô mà chỉ vào Trần Huy một cách kiêu ngạo rồi cười lạnh: “Thật là trùng hợp khi lại gặp nhau ở đây.”
Hạ Kính Bình trằn trọc suy nghĩ suốt đêm, càng nghĩ càng tin chắc rằng Trần Huy chắc chắn đã sử dụng bột xua đuổi để đánh bại Kỵ Sĩ Bóng Tối.
Kỵ Sĩ Bóng Tối cần thời gian ngưng tụ trước khi sử dụng phép trầm mặc, muốn gián đoạn cần phải phản ứng cực kỳ nhanh. Làm sao sức mạnh của vài chiến binh trong đội của Trần Huy có thể làm được điều đó?
Việc khăng khăng nói không mua bột xua đuổi, phần lớn chỉ là cố chấp mà thôi.
Về việc không đi thuê một mục sư, Hạ Kính Bình cũng tìm ra một lời giải thích cực kì hợp lý.
Hôm đó trong rừng, Trần Huy cùng nhóm của anh ấy chắc chắn đã thấy nhóm của mình, vì vậy mới không tiếc giá cao để chen lấn trước họ tiêu diệt boss.
Nghĩ vậy, Hạ Kính Bình lập tức cảm thấy tức giận đến mức ngứa răng.
Nếu mình thuê được mục sư, việc giành lấy Kỵ Sĩ Bóng Tối chẳng phải là chuyện nhỏ thôi sao? Trong lòng hắn ta, Kỵ Sĩ Bóng Tối đó đã là của hắn ta và Trần Huy chính là kẻ tiểu nhân đã cướp mất quái vật của mình.
Hạ Kính Bình hoàn toàn quên mất rằng quái vật hoang dã từ trước đến nay không thuộc về ai, cũng quên mất bản thân hắn ta đã làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu hơn thế! Ngay khi trời sáng, đã tụ tập một nhóm người chạy khắp thành phố, cuối cùng tình cờ gặp được Trần Huy và nhóm của anh ấy đang ra ngoài dạo chợ buổi chiều.
Thấy hắn ta có vẻ như đến kiếm chuyện, vợ của Trần Huy là Trương Lệ lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Có vợ và con gái ở đây, anh ấy không muốn gây rối liền kéo con gái nhút nhát ra sau lưng, quay qua nói với vợ: “Tiểu Lệ! Em dẫn Thanh Thanh đi trước đi.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
“Chủ quán?”
Giọng nói quen thuộc ấy khiến Thư Mặc quay đầu... Cô nhìn thấy Trần Ngọc, Tống Vi, Trần Huy cùng một số người khác không biết từ khi nào đã xuất hiện trước xe đẩy nhỏ của mình.
Bên cạnh Trần Huy có một người phụ nữ, họ trông rất thân mật và còn dắt theo một bé gái khoảng năm sáu tuổi.
“Thật sự là cô!” Trần Ngọc thấy cô liền tỏ ra nụ cười như fan nhỏ gặp thần tượng: “Cô đến thị trấn này làm gì? Suối nước nóng thì sao?”
“Gần suối nước nóng ít người quá nên tôi đến đây mở một quầy hàng,” Thư Mặc chỉ vào quầy hàng trước mặt: “Tiện thể quảng cáo một chút.”
Ngay khi cô nói, Tống Vi cảm thấy ngại ngùng: “Xin lỗi nhé! Chúng tôi hôm qua gần tối mới về, chưa kịp quảng cáo cho cô.”
Thư Mặc không trách họ, cười và vẫy tay: “Không sao.”
Bên kia, Trần Huy bắt đầu suy nghĩ: [Chẳng lẽ chủ quán định chuyển cửa hàng đến Quang Minh Trấn?]
Ánh mắt anh ấy lóe lên tia hứng thú.
Nếu thực sự như vậy, vợ và Thanh Thanh của anh ấy không cần phải đi xa để thưởng thức đồ nóng hay tắm nước nóng nữa.
Thư Mặc lắc đầu: “Không! Địa điểm cửa hàng đã được chọn xong, không thể thay đổi… Chúng tôi vẫn sẽ kinh doanh chủ yếu ở đó.”
Một gáo nước lạnh được dội xuống, làm tan vỡ mộng tưởng đẹp đẽ của Trần Huy.
Anh ấy thất vọng đến mức một lúc lặng im, còn Trần Ngọc nhanh chóp lấy cơ hội, hỏi: “Lần này chủ quán đến bày bán gì vậy?”
Cô ấy nhớ lại món ăn ngày xưa, nước miếng chảy ra: “Còn bán bánh bao không?”
“Bánh bao thì không có nhưng…”
“Trần Huy!”
Lời của Thư Mặc bị cắt ngang bởi một tiếng gọi chói tai.
Cô nhíu mày khi thấy một người dẫn đầu bảy tám gã, tỏ vẻ không mấy thiện cảm, tiến về phía mình như một bức tường người chặn trước quầy hàng.
Người dẫn đầu là một gã đầu trọc với vẻ mặt hung tợn, hắn ta không thèm nhìn cô mà chỉ vào Trần Huy một cách kiêu ngạo rồi cười lạnh: “Thật là trùng hợp khi lại gặp nhau ở đây.”
Hạ Kính Bình trằn trọc suy nghĩ suốt đêm, càng nghĩ càng tin chắc rằng Trần Huy chắc chắn đã sử dụng bột xua đuổi để đánh bại Kỵ Sĩ Bóng Tối.
Kỵ Sĩ Bóng Tối cần thời gian ngưng tụ trước khi sử dụng phép trầm mặc, muốn gián đoạn cần phải phản ứng cực kỳ nhanh. Làm sao sức mạnh của vài chiến binh trong đội của Trần Huy có thể làm được điều đó?
Việc khăng khăng nói không mua bột xua đuổi, phần lớn chỉ là cố chấp mà thôi.
Về việc không đi thuê một mục sư, Hạ Kính Bình cũng tìm ra một lời giải thích cực kì hợp lý.
Hôm đó trong rừng, Trần Huy cùng nhóm của anh ấy chắc chắn đã thấy nhóm của mình, vì vậy mới không tiếc giá cao để chen lấn trước họ tiêu diệt boss.
Nghĩ vậy, Hạ Kính Bình lập tức cảm thấy tức giận đến mức ngứa răng.
Nếu mình thuê được mục sư, việc giành lấy Kỵ Sĩ Bóng Tối chẳng phải là chuyện nhỏ thôi sao? Trong lòng hắn ta, Kỵ Sĩ Bóng Tối đó đã là của hắn ta và Trần Huy chính là kẻ tiểu nhân đã cướp mất quái vật của mình.
Hạ Kính Bình hoàn toàn quên mất rằng quái vật hoang dã từ trước đến nay không thuộc về ai, cũng quên mất bản thân hắn ta đã làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu hơn thế! Ngay khi trời sáng, đã tụ tập một nhóm người chạy khắp thành phố, cuối cùng tình cờ gặp được Trần Huy và nhóm của anh ấy đang ra ngoài dạo chợ buổi chiều.
Thấy hắn ta có vẻ như đến kiếm chuyện, vợ của Trần Huy là Trương Lệ lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Có vợ và con gái ở đây, anh ấy không muốn gây rối liền kéo con gái nhút nhát ra sau lưng, quay qua nói với vợ: “Tiểu Lệ! Em dẫn Thanh Thanh đi trước đi.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.