Chương 115
Âu Dương Lam Ca
21/09/2022
Tiểu Bạch từ đi khỏi Phượng Hoa cung đã nhanh là buổi chiều.
Gần đây xảy ra đủ nhiều chuyện, những thời điểm khiến bản thân không biết phải như thế nào phản ứng, cuối cùng làm ra điều mà bản thân trước đây chưa từng nghĩ tới sẽ làm. Trước kia là Dung Đới Giai, sau lại là Tô Vân Hi, hiện tại là Tố Phượng Di, tương lai còn có một cái Vương Dĩ Cơ, không hiểu tại làm sao, bản thân đều cùng cái kia đã chết Tô Phá Ca thê tử, tỷ tỷ, thái phi dính líu thị phi như vậy, phải không tại rất nhiều kiếp phía trước bản thân thì nợ hắn?
Đi tới dưới một cái gốc cây lê, Tiểu Bạch lúc này mới thoát khỏi suy tư trạng thái, nàng thở ra một hơi, gần đây thực để nàng mệt mỏi rồi, tinh thần luôn ở trạng huống căng thẳng khi này mới thấy thoải mái một chút. Một đạo cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, sự mát mẻ làm Tiểu Bạch nhắm lại mắt, tận hưởng một chút. Không nghĩ rằng bản thân đi một hồi liền đi đến một cái xa lạ địa phương, nàng không biết rằng trong cung còn tồn tại nơi này, trước mặt có hồ nước, có giả sơn, có cây cỏ sinh trưởng khắp nơi, quanh bờ của hồ nước trồng một dải cây lê, đỉnh đầu đón gió, đúng lúc cây lê nở hoa, gió thổi động cánh hoa theo gió rơi xuống mặt nước, mặt nước nhẹ nhàng lay động, trong nước còn có cá, bọn chúng chạm lên mặt nước đớp lấy cánh hoa rơi xuống lại lặn vào trong nước sâu, cảnh quan sinh động, khiến lòng người nảy sinh yêu thích.
Tiểu Bạch chống đỡ thân cây chậm rãi ngồi xuống, đầu tựa vào thân cây nhắm lại mắt, giác quan khác liền nhạy hơn nhiều lần, dùng tâm đi cảm nhận thế giới quan xung quanh.
Ngồi một canh giờ, toan nghĩ phải trở về rồi, Tiểu Bạch mới đỡ lấy thân cây đứng lên, nhưng bất chợt trước ngực đau nhói truyền đến làm nàng lảo đảo. Tiểu Bạch đưa tay ôm ngực, năm đầu ngón tay khảm vào da thịt, bắt đầu thở dốc. Từng hơi thở dần dần trở nên khó khăn hơn, không ngừng đứt quãng mấy hồi.
Loại kia đau đớn càng lúc càng dữ dội, đau đến giống như xé nát tim gan, cào cấu lục phủ ngũ tạng thắt lại, bên trong giống như có vạn trùng cắn xé, lại ngứa lại đau nhưng là lực bất tòng tâm đi chạm vào.
Tiểu Bạch đôi chân run rẩy lợi hại, cuối cùng chống đỡ không nổi liền khụy xuống ở dưới đất quỳ cuộn thân thể thành một đoàn.
Lại là cảm giác này, lại là cảm giác đau đến tận xương tủy hồn phách, lạnh lẽo thấu tận tâm can.
Tiểu Bạch y phục lung tung hỗn độn, đầu tóc rối loạn trải khắp nơi. Đau đến toát mồ hôi lạnh, tóc bị thấm mồ hôi bết lại dính tại trên mặt, chân mày cau lại, đầu chân mày giống như sắp chạm vào nhau như vậy.
Tiểu Bạch chật vật thở từng hơi, cổ họng nơi đó vị tanh ngọt càng lúc càng đậm, xông lên mũi hăng đến mức chảy nước mắt. Cổ kia ngọt nị hương tràn ngập khoang miệng, nàng không ngừng ho khan, cuối cùng là không ngừng thổ huyết. Máu tươi cũng theo mũi tràn ra ngoài, đem y phục trước ngực nhuộm đỏ một mảng lớn.
Tròng mắt của nàng cư nhiên lại từ từ chuyển thành màu đen, hai mắt giống như mù loà, không còn có thể nhìn thấy gì nữa khiến nàng hoảng loạn vô cùng.
Da thịt trên cánh tay cùng trên mặt bắt đầu nứt nẻ, trở nên thối rửa, mùi tanh hôi toả ra từ đó khiến người ngửi được nhất định sẽ ói mửa lập tức, mới không thua kém Tô Phá Ca ngày đó gặp phải nạn kiếp. Cánh tay cùng khuông mặt từng miếng từng miếng thịt tróc ra rơi xuống đất, lộ ra cơ xương đáng sợ, máu thịt trộn lẫn loang lổ khắp nơi, trên mặt đất dưới thân nàng đều là máu tươi chói mắt, từ hoàng y biến thành huyết y.
Xương như bị kẻ nào dùng dao rạch ra vết thương, từ bên trong chảy tràn ra ngoài bị đặc lại máu tươi, xuôi theo cánh tay chảy xuống nền đất. Hai mắt cùng lỗ tai cũng bắt đầu chảy máu, dường như là chảy quá lượng máu của một cái người bình thường rồi.
Đau đớn cùng khổ sở không thể nói hết, mười chỉ đầu ngón tay cào cấu dưới đất cũng bị sỏi đá cứa đến rách tươm. Tiểu Bạch nghiến chặt răng vẫn không ngăn được rêи ɾỉ thành tiếng.
Cảnh tượng thống khổ của nàng nhưng lại đối lập với cảnh quan hữu tình của nơi này.
Giống như đau đến chết đi sống lại, bị vạn tiễn xuyên tâm, bị dã thú cắn xé, bị người lăn trì ngàn lần đều dồn lại một lúc, so với nỗi đau phải chịu đựng ở Thập Bát Điện Địa Ngục còn muốn khổ sở trăm vạn lần. Đau đớn không ngừng truyền đi khắp thân thể, kéo căng ra đại não, làm nàng phải tỉnh táo nhận thức được bản thân đang gánh chịu điều gì.
Trong mắt là máu cùng nước mắt hòa vào nhau rơi xuống, bản thân nàng cũng không thể phân biệt được đâu là nước mắt đâu là máu. Thanh âm rêи ɾỉ dần chuyển thành kêu khóc thảm thiết.
Đôi mắt mù bản thân không thể lại nhìn thấy bất cứ cái gì, giống như chìm sâu vào trong bóng tối vĩnh viễn tìm không thấy lối thoát, không còn cảm nhận được xung quanh, không còn khống chế được hành động của bản thân, nỗi bất lực lan tràn trong lòng, nhiều điều tiêu cực khác không ngừng mà ập tới, dồn nén tâm can cùng suy nghĩ của nàng.
Tiểu Bạch trong thống khổ cố gắng níu kéo một tia tỉnh táo cuối cùng, dùng hết sức lực còn lại chật vật đứng lên, lao đến phía trước nhảy vào trong hồ nước.
Trên mặt nước nơi đó lan ra một mảng lớn đỏ tươi.
Thân thể đột nhiên nhẹ nhàng, bị dòng nước đỡ lấy, từ từ cuốn nàng xuống thật sâu, thật sâu. Tiểu Bạch nhảy vào trong nước khi liền chìm vào hôn mê, bỏ mặt dòng nước đang nuốt chửng lấy thân thể của nàng.
Buổi tối, đúng giờ tuất Vương Dĩ Cơ sớm đã đến Vạn Thánh Các đợi sẵn.
Nàng tâm trạng lo lắng, không ngăn được qua lại không yên, liên tục ngóng ra bên ngoài, hi vọng người kia sớm một chút xuất hiện.
Để nàng phát hiện được kia bí mật của đối phương, bản thân nàng cũng không dám tin, này trên đời thật sự sẽ có quỷ thần này đó tồn tại. Thời điểm nghe vào tai ba chữ Bạch Vô Thường kia, nàng linh tính mách bảo nàng nên bỏ chạy khỏi nơi đó, nhưng là đôi chân lại không nghe lời, chết đứng tại chỗ, như thế nào đều nhấc không lên tới.
Của nàng sống lưng lạnh toát, cơn gió lạnh thổi qua khiến nàng rùng mình. Vương Dĩ Cơ hai tay ôm lấy thân mình ra sức sưởi ấm, trong lòng thầm cầu nguyện người kia tới mau một chút mới là.
Trời càng về khuya càng lạnh lẽo, mỗi lúc một tối hơn, nàng bên người chỉ mang theo chiếc đèn nhỏ, không sáng được bao nhiêu không gian, bởi vì là chuyện bí mật, cả bên cạnh thân cận nhất Thúy nhi nàng cũng không mang theo. Lúc này nhìn chung quanh tối đen như mực làm tới nàng bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi, càng trở nên cảnh giác đề phòng.
Không lâu sau, trong màn đêm đột nhiên thì có chút động tĩnh. Tiếng lá cây bị gió thổi phát ra thanh âm, còn có một chút tiếng gì đó khác lạ ngay cả nàng cũng không biết được là từ đâu tới.
Lúc tiếng động lạ kia vừa dứt cũng là lúc nàng nhìn thấy ở trước mặt đột ngột xuất hiện một người.
Vương Dĩ Cơ hoảng sợ lui lại mấy bước, bởi vì gấp gáp nên chân va vào nhau liền khẳng định sẽ ngã xuống.
May mắn người trước mặt nhanh hơn níu lại được cánh tay của nàng, đem nàng kéo trở lại, cứu nàng một phen xấu hổ.
Bình tĩnh trở lại, nàng mới nhìn kĩ đối phương, thì ra không ai khác, là người nàng đợi đã lâu.
"Phạm sư phụ ngươi... "
"Không cần nói, đi nhanh một chút." Tiểu Bạch ngăn lại lời nói của nữ nhân, trước nhắc nhở nàng xong liền xoay người bước đi.
"Ân?"
Vương Dĩ Cơ cảm thấy người này có chút quái lạ, nàng nhìn thấy được y phục trên người của hắn giống như còn mang theo hơi nước, có chút ẩm ướt chưa hoàn toàn khô đi. Hôm nay nơi nào có mưa, y phục làm sao có thể bị ướt?
Gác lại nghi vấn của bản thân, Vương Dĩ Cơ rất nhanh đuổi theo ở phía sau của Tiểu Bạch.
Vương Dĩ Cơ thấy đối phương dẫn nàng đến một nơi xa lạ, nơi này hoàn toàn lạ lẫm trong trí nhớ của nàng, này là một cái hẻo lánh địa phương, còn có phòng ốc nhưng giống như là đã bị hoang phế từ lâu, khắp nơi phủ đầy rêu xanh, những thứ được làm bằng gỗ đều mục nát đến không còn có thể nát hơn, cửa sổ giấy bị mọt tàn phá thê thảm, dưới chân mỗi bước đi đều giẫm phải cành cây khô cùng cây cỏ tươi xen lẫn vào nhau. Bức tường có nơi đã tróc sơn loang lổ không nỡ nhìn, mái ngói thủng ra nhiều lỗ, hoàn toàn đổ nát.
Nàng theo người phía trước đi tới hậu viện, nơi này có một cái đại thụ rất to lớn, tán cây giống như bao trùm toàn bộ địa phương này như vậy, rễ cây cắm khắp nơi, tủa ra tứ phía.
Tiểu Bạch đi đến dưới gốc đại thụ mới dừng lại, nàng xoay người, nhìn đến nữ nhân vẫn luôn đuổi theo ở sau lưng.
"Ngươi nghĩ kỹ?" Tiểu Bạch như muốn một câu xác định từ nàng.
"Bản cung đã nghĩ kỹ lắm, sẽ không hối hận." Vương Dĩ Cơ lời nói kiên quyết vô cùng.
"Tốt, nhưng xảy ra chuyện, ta sẽ không quản đến." Tiểu Bạch cũng khẳng định nói.
"Được, đây là bản cung nhờ cậy ngươi giúp đỡ, sẽ không trách ngươi." Vương Dĩ Cơ gật đầu, nàng hiểu đạo lý làm người phải biết điều.
Tiểu Bạch không nói gì thêm, nàng tiến lên một bước, đưa tay kết ấn đồng thời trong miệng niệm chú, tâm tính hợp nhất, bắt đầu thi triển thần lực mở ra một đạo truyền tống trận.
Truyền tống trận càng khai càng lớn, đến khi lớn hơn một cái bình thường con người mới dừng lại, bên trong sương khói mù mịt, cũng không thể nhìn thấy cái gì, còn không ngừng phát ra ánh sáng chói mắt.
"Có thể đi vào." Tiểu Bạch quay lại nói với Vương Dĩ Cơ, liền dẫn trước đi vào bên trong truyền tống trận.
Vương Dĩ Cơ chứng kiến đủ thần kỳ, nàng vẫn còn e ngại cái này luồng sáng hư hư ảo ảo, nhưng là cuối cùng lấy hết can đảm đi vào bên trong, bọn họ hai người biến mất vào trong truyền tống trận, trận pháp lúc sau cũng biến mất không một dấu vết.
Truyền tống trận một lần nữa mở ra tại nơi khác. Khi bước ra khỏi vầng sáng, Vương Dĩ Cơ mới ngỡ ngàng, không biết là từ khi nào bản thân đã đến trước một cái miếu hoang, này cái miếu hoang không giống như là nơi để thờ tự phật pháp, phù điêu trên tường rất kỳ quái lại đáng sợ, nàng nhìn đến không tự chủ được phải rùng mình mấy lần, hình dạng trên phù điêu khiến nàng sợ hãi. Nơi này không biết là nơi nào, xung quanh sương khói lững lờ không chịu tan, bên mũi còn thoảng qua mùi nhan đèn bị đốt cháy. Này cái toà miếu tự giống như là ở trên một cái hùng vĩ đỉnh núi, đưa tầm mắt nhìn xa ra bốn phía đều bị bao phủ lấy bởi tầng tầng lớp lớp mây không thể nhìn xuyên qua, cây cỏ nơi này sinh trưởng đặc biệt, cùng những nơi khác bất đồng, to lớn hơn rất nhiều, ngay cả một cái đóa hoa dại cũng đủ rực rỡ hơn nhiều lắm cái bình thường hoa dại, dường như là tại quanh năm sương mù bao phủ, ánh sáng không thể chiếu tới nơi này, màu sắc xem ra ảm đạm nhiều lắm.
Bất an trong lòng càng lớn dần, nàng không dám cách xa người phía trước dù cho là một bước, cư nhiên là đối phương giống như biết được tâm trạng của nàng lúc này đột nhiên thì đi chậm lại.
Đến được cửa lớn, Tiểu Bạch thản nhiên mà đi vào, theo sau là Vương Dĩ Cơ, vào bên trong mới biết, nơi này không phải nhỏ, nhưng cũng không phải là rất lớn, hai bên là một dãy bức tượng gần như là giống nhau, hầu như đã không còn lành lặn bao nhiêu, có pho tượng bị mất đầu, có pho tượng lại tứ chi không còn, lại có pho tượng bị bể nát nửa thân, chính điện đặt một bức tượng rất lớn, bức tượng này nhìn vào làm người khác phải khϊếp đảm, bức tượng là hình tướng vô cùng phẫn nộ, ba đầu sáu tay, mỗi cánh tay nắm pháp khí, thân thể bao quanh bởi lửa đỏ hừng hực cháy, răng nanh chỉa lên trời, hai tay bắt ấn đặt trước bụng, tư thế tọa thiền, mỗi cái đầu đều sinh ra hình tướng uy quyền cùng áp bức, là mỗi sắc lệnh khác nhau. Bên cạnh còn có bốn bức tượng nhỏ, mỗi bên có hai bức tượng phục thị, bên trái phía trước bức tượng vận bạch y, tay trái bắt ấn, tay phải nắm khí giới, vẻ mặt dữ tợn lại mang dáng vẻ thanh tú, phía sau bức tượng vận thanh y, tay trái nắm trục thư, tay phải giữ trường xích, hình tướng nhu hòa. Bên phải phía trước bức tượng vận hắc y, hình tướng nghiêm trang, tay trái nắm trường kiếm, tay phải nắm thành quyền, dáng vẻ đạo mạo đoan chính, phía sau bức tượng vận lam y, tay phải cầm chiếc cùm, tay trái kết liên hoa thủ, dáng vẻ tinh quái. Nhưng là nàng không hề biết này đó bức tượng là thần thánh phương nào, bọn họ thì là bản thân nàng chưa từng nhìn thấy quá, nhưng là cảnh tượng phi thường hoang tàn khó coi.
Bốn cái tiểu quỷ thời điểm phát giác được có người đến nơi này liền lập tức cảnh giác, bọn họ nghĩ là cái ngoại nhân đi lạc tới, nhưng là khi nhìn thấy người tới là Tiểu Bạch liền buông bỏ đề phòng, nhất mực cung kính.
Vương Dĩ Cơ nhìn thấy trong không gian tối tăm mờ mờ ảo ảo có bốn luồng khói trắng lượn lờ ở xung quanh nàng cùng người bên cạnh, từ khói trắng dần dần hiện ra hình dáng của bốn người, bọn họ vận y phục cùng một dạng, nhưng là diện sắc có chút đen tối, không giống như người bình thường.
"Bạch đại nhân trở về rồi!" A Lương tiến lên phía trước, phấn khởi chào đón hai người Tiểu Bạch cùng Vương Dĩ Cơ.
"Bạch đại nhân này vị cô nương là?" A Hải phát hiện không chỉ có Tiểu Bạch trở lại, mà bên cạnh còn có thêm một cái lạ mặt nữ nhân.
"Cùng ngươi không can hệ." Tiểu Bạch nhắc nhở hắn.
"Nàng là cái người còn sống sao?" A Mục không nhận thấy tử khí trên người nữ nhân này, liền khẳng định Bạch đại nhân trở lại còn mang theo một cái người còn sống cùng về đến.
Tiểu Bạch gật đầu.
"Ây da, ta khuyên ngươi tiểu cô nương ngươi một cái người còn sống, làm sao lại chạy đến nơi này, nhanh một chút trở về đi thôi!" A Lỗ tiến lại gần Vương Dĩ Cơ, lên tiếng khuyên nhủ nàng, giọng điệu nghe ra nghiêm trọng vô cùng.
"Câm miệng! Đi lo các ngươi việc phải làm."
Tiểu Bạch nghiêm nghị quát một tiếng, đám quỷ bọn họ lập tức thì ngậm chặt miệng, không dám hé môi nửa lời.
Tiểu Bạch tiếp tục đi về phía chính điện, nơi đặt bức tượng không rõ danh tính kia.
Đợi Tiểu Bạch vừa đi, đám quỷ bọn họ cẩn thận tiến lại gần, một đường quay đầu quan sát Tiểu Bạch, một đường nhắc nhở Vương Dĩ Cơ.
"Cô nương ngươi mau chạy trở về đi, nơi này ngươi cái người còn sống không nên tới, nhanh mộ chút đi đi!" A Mục đối Vương Dĩ Cơ xua xua tay.
"Xin hỏi là vì sao vậy?" Vương Dĩ Cơ không hiểu ý của bọn họ, nhìn bọn họ giống người bình thường nhưng là hành vi ngược lại rất cổ quái.
"Ây da ngươi mau đi thôi, chúng ta không thể lại nói thêm cái gì, rốt cuộc là ngươi mau trở về đi, không nên đến đây!" A Hải ra sức khuyên ngăn nàng.
"Đi đi, đi đi. Mau chút đi khỏi nơi này, ngươi cái tuổi xuân cô nương đến nơi này khẳng định sẽ không gặp kết cuộc tốt gì!" A Mục ra sức thúc giục, thái độ càng khẩn trương.
"Nhưng là... "
"Cô nương ngươi nghe chúng ta đi đi thôi! Này cái địa phương, ngươi người còn sống đừng nên lưu lại, mau chút chạy nhanh đi!" A Lương gấp gáp quay đầu nhìn phía sau xem xét, sau đó thì hướng Vương Dĩ Cơ bên kia cố ý xua đuổi nàng.
"Tới rồi tới rồi!" A Lỗ vỗ vỗ vai a Lương, hắn đều ở quan sát Tiểu Bạch, thấy người kia có ý định quay đầu lại liền báo cho còn lại ba cái quỷ mau chút rút lui.
Bốn cái quỷ nháy mắt chạy mất, lưu lại Vương Dĩ Cơ đứng tại nơi đó mơ hồ suy nghĩ ý của bọn họ. Đến khi nghe thấy giọng nói của người kia truyền lại đây mới làm nàng ngẩn đầu.
"Nghĩ đổi ý?" Tiểu Bạch quay đầu lại, thấy nữ nhân kia đứng ở nơi đó không biết là đang nghĩ điều gì, là ở nửa đường nghĩ muốn rút lui rồi?
"Sẽ không!" Vương Dĩ Cơ bừng tỉnh, mới mỉm cười trả lời.
"Nơi này trước kia vốn là một cái hoang phế đỉnh núi, không người lui tới, tại trước kia từng có người đặt chân lại, nhìn thấy này là một cái địa phương cảnh quan sinh sắc, liền tại đây lập ra cái miếu thờ tự. Ban đầu này cái miếu dùng để thờ tự ngọc hoàng đại đế cùng chư tiên chúng nhân, nhưng là sau này không rõ nguyên nhân bị phá bỏ, sau đó lại dùng để thờ tự diêm vương cùng quỷ hồn này đó." Tiểu Bạch nhận thấy nữ nhân bên cạnh không ngừng đi nhìn xung quanh, hẳn là nàng có nhiều thắc mắc, liền bản thân mới làm người tốt cho nàng giải thích.
"Nói như vậy, vì sao nơi này lại có thể hoang phế đến mức này nha?" Vương Dĩ Cơ được đà lấn tới, muốn biết thêm càng nhiều càng tốt.
"Được một đoạn thời gian, bọn họ có người thì cảm thấy quỷ thần chuyện này thực sự là khó tin, cách này ngọn núi mấy dặm lại lập ra một cái khác miếu tự, bọn họ từ đó thì không ai còn nhớ đến nơi này còn lưu lại một cái miếu tự nữa. Nơi này thì bị hoang phế, sau lại thôn trang có tang sự, cố nhân thi hài không nơi chôn cất liền được đem đến này cái miếu tự bên ngoài đào hố chôn xuống, nhưng không thi hài sẽ bị đem vào trong miếu vứt bỏ không màng tới. Càng về sau này bên ngoài không còn chỗ liền quan tài cũng bị mang vào tới để khắp nơi trong đại điện, sau đó thân nhân thì không còn quản đến cũng không nhìn đến nữa." Tiểu Bạch từ tốn giải thích cặn kẽ.
"Không dám tin trên đời còn có những chuyện như vậy xảy ra tới." Vương Dĩ Cơ nghe xong dường như là rơi vào trầm tư.
"Này đó bức tượng đều là từ phàm nhân khi lập miếu mang đến, ngược lại này cái ở chính điện bức tượng cùng bốn cái kia phủ phục tại bên cạnh là do Minh Giới tạo thành, này đó năm cái bức tượng là đồ vật trấn giữ nơi ngăn cách giữa Minh Giới cùng nhân gian. Trước mặt này bức tượng là cái vật chủ yếu, gọi Tôn Tát Minh Vương." Tiểu Bạch giải thích thêm một chút lai lịch của những pho tượng có tại nơi này.
"Là như vậy." Vương Dĩ Cơ ngạc nhiên.
Tiểu Bạch đợi Vương Dĩ Cơ bình tĩnh lại liền mới đưa tay kéo xuống tấm màn ở phía sau lưng của bức tượng Tôn Tát Minh Vương, trên lưng của tượng có khắc mấy dòng kí tự, nhưng là Vương Dĩ Cơ có xem thế nào cũng không thể hiểu nổi loại kí tự này. Tiểu Bạch đưa tay kết ấn, nhìn vào dòng chữ trên bức tượng, trong miệng không ngừng đọc lên.
Om Anale Visade Vira Vajra-Dhare Bandha Bandhani Vajra-Pani Phat Hum Trum Phat Soha
Chú văn này là ngôn ngữ thuộc Minh Giới, chỉ một số người nhất định mới có thể đọc hiểu được những chữ này.
Tiểu Bạch đưa ngón trỏ rạch một đường giữa mi tâm, máu từ vết thương bắt đầu nhiễu ra ngoài, Tiểu Bạch dùng hai ngón tay điểm máu trên trán sau đó vẽ ra một đạo phù trên bức tượng. Tiểu Bạch vừa vẽ xong đạo phù, dòng chữ trên bức tượng đột nhiên sáng lên, tỏa ra hào quang chói mắt, luồng sáng nháy mắt tủa ra bốn phương tám hướng, thắp sáng cả tòa miếu tự, trước mắt dần hiện ra một đạo màu đỏ hào quang, dần dần mở rộng ra, chính thức mở ra cửa đi vào Minh Giới.
Môn đạo vừa mở ra, một luồn tử khí mạnh mẽ liền xong ra ngoài, người còn sống như Vương Dĩ Cơ bị tử khí đi qua cảm thấy phi thường khó chịu, có chút hoa mắt thì muốn té ngã, may mắn là ngã vào Tiểu Bạch trên người, Tiểu Bạch vừa vặn đón được nàng.
"Bản cung thấy thực khó chịu." Vương Dĩ Cơ đầu óc lúc này quay cuồng hỗn độn, nàng không biết nguyên do từ đâu.
"Là ta sơ suất." Tiểu Bạch lúc này mới nhớ ra, người sống không thể đi vào âm giới, là trái thiên đạo, không có khả năng này. Nhưng nếu là muốn đương nhiên sẽ có cách.
Tiểu Bạch tháo xuống trên ngón trỏ nhẫn ngọc, đeo vào tay của Vương Dĩ Cơ, lại mở linh lực, trích ra máu điểm vào giữa trán của nàng, làm như vậy có thể qua mặt được quỷ sai cùng quỷ hồn dưới Minh Giới, bọn họ sẽ không chú ý đến nàng, xem nàng giống như một cái thông thường quỷ hồn, cũng như che đi dương khí trên người của nàng.
Quả nhiên không cần bao lâu, Vương Dĩ Cơ liền trở lại bình thường trạng thái.
"Tạ Phạm sư phụ giúp đỡ." Nàng thực sự cảm thấy thoải mái nhiều lắm.
"Gọi Phạm Vô Cứu." Tiểu Bạch nói, ba chữ Phạm sư phụ kia làm tới nàng cảm thấy có chút không ưa thích.
"Ân!" Vương Dĩ Cơ mỉm cười.
"Này nhẫn ngọc không thể làm mất." Trước khi đi vào Tiểu Bạch nhắc nhở nàng một lần.
"Bản cung biết được." Vương Dĩ Cơ gật đầu.
Thấy không sai biệt lắm, Tiểu Bạch cùng Vương Dĩ Cơ một trước một sau đi qua môn đạo, tiến vào Minh Giới.
Gần đây xảy ra đủ nhiều chuyện, những thời điểm khiến bản thân không biết phải như thế nào phản ứng, cuối cùng làm ra điều mà bản thân trước đây chưa từng nghĩ tới sẽ làm. Trước kia là Dung Đới Giai, sau lại là Tô Vân Hi, hiện tại là Tố Phượng Di, tương lai còn có một cái Vương Dĩ Cơ, không hiểu tại làm sao, bản thân đều cùng cái kia đã chết Tô Phá Ca thê tử, tỷ tỷ, thái phi dính líu thị phi như vậy, phải không tại rất nhiều kiếp phía trước bản thân thì nợ hắn?
Đi tới dưới một cái gốc cây lê, Tiểu Bạch lúc này mới thoát khỏi suy tư trạng thái, nàng thở ra một hơi, gần đây thực để nàng mệt mỏi rồi, tinh thần luôn ở trạng huống căng thẳng khi này mới thấy thoải mái một chút. Một đạo cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, sự mát mẻ làm Tiểu Bạch nhắm lại mắt, tận hưởng một chút. Không nghĩ rằng bản thân đi một hồi liền đi đến một cái xa lạ địa phương, nàng không biết rằng trong cung còn tồn tại nơi này, trước mặt có hồ nước, có giả sơn, có cây cỏ sinh trưởng khắp nơi, quanh bờ của hồ nước trồng một dải cây lê, đỉnh đầu đón gió, đúng lúc cây lê nở hoa, gió thổi động cánh hoa theo gió rơi xuống mặt nước, mặt nước nhẹ nhàng lay động, trong nước còn có cá, bọn chúng chạm lên mặt nước đớp lấy cánh hoa rơi xuống lại lặn vào trong nước sâu, cảnh quan sinh động, khiến lòng người nảy sinh yêu thích.
Tiểu Bạch chống đỡ thân cây chậm rãi ngồi xuống, đầu tựa vào thân cây nhắm lại mắt, giác quan khác liền nhạy hơn nhiều lần, dùng tâm đi cảm nhận thế giới quan xung quanh.
Ngồi một canh giờ, toan nghĩ phải trở về rồi, Tiểu Bạch mới đỡ lấy thân cây đứng lên, nhưng bất chợt trước ngực đau nhói truyền đến làm nàng lảo đảo. Tiểu Bạch đưa tay ôm ngực, năm đầu ngón tay khảm vào da thịt, bắt đầu thở dốc. Từng hơi thở dần dần trở nên khó khăn hơn, không ngừng đứt quãng mấy hồi.
Loại kia đau đớn càng lúc càng dữ dội, đau đến giống như xé nát tim gan, cào cấu lục phủ ngũ tạng thắt lại, bên trong giống như có vạn trùng cắn xé, lại ngứa lại đau nhưng là lực bất tòng tâm đi chạm vào.
Tiểu Bạch đôi chân run rẩy lợi hại, cuối cùng chống đỡ không nổi liền khụy xuống ở dưới đất quỳ cuộn thân thể thành một đoàn.
Lại là cảm giác này, lại là cảm giác đau đến tận xương tủy hồn phách, lạnh lẽo thấu tận tâm can.
Tiểu Bạch y phục lung tung hỗn độn, đầu tóc rối loạn trải khắp nơi. Đau đến toát mồ hôi lạnh, tóc bị thấm mồ hôi bết lại dính tại trên mặt, chân mày cau lại, đầu chân mày giống như sắp chạm vào nhau như vậy.
Tiểu Bạch chật vật thở từng hơi, cổ họng nơi đó vị tanh ngọt càng lúc càng đậm, xông lên mũi hăng đến mức chảy nước mắt. Cổ kia ngọt nị hương tràn ngập khoang miệng, nàng không ngừng ho khan, cuối cùng là không ngừng thổ huyết. Máu tươi cũng theo mũi tràn ra ngoài, đem y phục trước ngực nhuộm đỏ một mảng lớn.
Tròng mắt của nàng cư nhiên lại từ từ chuyển thành màu đen, hai mắt giống như mù loà, không còn có thể nhìn thấy gì nữa khiến nàng hoảng loạn vô cùng.
Da thịt trên cánh tay cùng trên mặt bắt đầu nứt nẻ, trở nên thối rửa, mùi tanh hôi toả ra từ đó khiến người ngửi được nhất định sẽ ói mửa lập tức, mới không thua kém Tô Phá Ca ngày đó gặp phải nạn kiếp. Cánh tay cùng khuông mặt từng miếng từng miếng thịt tróc ra rơi xuống đất, lộ ra cơ xương đáng sợ, máu thịt trộn lẫn loang lổ khắp nơi, trên mặt đất dưới thân nàng đều là máu tươi chói mắt, từ hoàng y biến thành huyết y.
Xương như bị kẻ nào dùng dao rạch ra vết thương, từ bên trong chảy tràn ra ngoài bị đặc lại máu tươi, xuôi theo cánh tay chảy xuống nền đất. Hai mắt cùng lỗ tai cũng bắt đầu chảy máu, dường như là chảy quá lượng máu của một cái người bình thường rồi.
Đau đớn cùng khổ sở không thể nói hết, mười chỉ đầu ngón tay cào cấu dưới đất cũng bị sỏi đá cứa đến rách tươm. Tiểu Bạch nghiến chặt răng vẫn không ngăn được rêи ɾỉ thành tiếng.
Cảnh tượng thống khổ của nàng nhưng lại đối lập với cảnh quan hữu tình của nơi này.
Giống như đau đến chết đi sống lại, bị vạn tiễn xuyên tâm, bị dã thú cắn xé, bị người lăn trì ngàn lần đều dồn lại một lúc, so với nỗi đau phải chịu đựng ở Thập Bát Điện Địa Ngục còn muốn khổ sở trăm vạn lần. Đau đớn không ngừng truyền đi khắp thân thể, kéo căng ra đại não, làm nàng phải tỉnh táo nhận thức được bản thân đang gánh chịu điều gì.
Trong mắt là máu cùng nước mắt hòa vào nhau rơi xuống, bản thân nàng cũng không thể phân biệt được đâu là nước mắt đâu là máu. Thanh âm rêи ɾỉ dần chuyển thành kêu khóc thảm thiết.
Đôi mắt mù bản thân không thể lại nhìn thấy bất cứ cái gì, giống như chìm sâu vào trong bóng tối vĩnh viễn tìm không thấy lối thoát, không còn cảm nhận được xung quanh, không còn khống chế được hành động của bản thân, nỗi bất lực lan tràn trong lòng, nhiều điều tiêu cực khác không ngừng mà ập tới, dồn nén tâm can cùng suy nghĩ của nàng.
Tiểu Bạch trong thống khổ cố gắng níu kéo một tia tỉnh táo cuối cùng, dùng hết sức lực còn lại chật vật đứng lên, lao đến phía trước nhảy vào trong hồ nước.
Trên mặt nước nơi đó lan ra một mảng lớn đỏ tươi.
Thân thể đột nhiên nhẹ nhàng, bị dòng nước đỡ lấy, từ từ cuốn nàng xuống thật sâu, thật sâu. Tiểu Bạch nhảy vào trong nước khi liền chìm vào hôn mê, bỏ mặt dòng nước đang nuốt chửng lấy thân thể của nàng.
Buổi tối, đúng giờ tuất Vương Dĩ Cơ sớm đã đến Vạn Thánh Các đợi sẵn.
Nàng tâm trạng lo lắng, không ngăn được qua lại không yên, liên tục ngóng ra bên ngoài, hi vọng người kia sớm một chút xuất hiện.
Để nàng phát hiện được kia bí mật của đối phương, bản thân nàng cũng không dám tin, này trên đời thật sự sẽ có quỷ thần này đó tồn tại. Thời điểm nghe vào tai ba chữ Bạch Vô Thường kia, nàng linh tính mách bảo nàng nên bỏ chạy khỏi nơi đó, nhưng là đôi chân lại không nghe lời, chết đứng tại chỗ, như thế nào đều nhấc không lên tới.
Của nàng sống lưng lạnh toát, cơn gió lạnh thổi qua khiến nàng rùng mình. Vương Dĩ Cơ hai tay ôm lấy thân mình ra sức sưởi ấm, trong lòng thầm cầu nguyện người kia tới mau một chút mới là.
Trời càng về khuya càng lạnh lẽo, mỗi lúc một tối hơn, nàng bên người chỉ mang theo chiếc đèn nhỏ, không sáng được bao nhiêu không gian, bởi vì là chuyện bí mật, cả bên cạnh thân cận nhất Thúy nhi nàng cũng không mang theo. Lúc này nhìn chung quanh tối đen như mực làm tới nàng bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi, càng trở nên cảnh giác đề phòng.
Không lâu sau, trong màn đêm đột nhiên thì có chút động tĩnh. Tiếng lá cây bị gió thổi phát ra thanh âm, còn có một chút tiếng gì đó khác lạ ngay cả nàng cũng không biết được là từ đâu tới.
Lúc tiếng động lạ kia vừa dứt cũng là lúc nàng nhìn thấy ở trước mặt đột ngột xuất hiện một người.
Vương Dĩ Cơ hoảng sợ lui lại mấy bước, bởi vì gấp gáp nên chân va vào nhau liền khẳng định sẽ ngã xuống.
May mắn người trước mặt nhanh hơn níu lại được cánh tay của nàng, đem nàng kéo trở lại, cứu nàng một phen xấu hổ.
Bình tĩnh trở lại, nàng mới nhìn kĩ đối phương, thì ra không ai khác, là người nàng đợi đã lâu.
"Phạm sư phụ ngươi... "
"Không cần nói, đi nhanh một chút." Tiểu Bạch ngăn lại lời nói của nữ nhân, trước nhắc nhở nàng xong liền xoay người bước đi.
"Ân?"
Vương Dĩ Cơ cảm thấy người này có chút quái lạ, nàng nhìn thấy được y phục trên người của hắn giống như còn mang theo hơi nước, có chút ẩm ướt chưa hoàn toàn khô đi. Hôm nay nơi nào có mưa, y phục làm sao có thể bị ướt?
Gác lại nghi vấn của bản thân, Vương Dĩ Cơ rất nhanh đuổi theo ở phía sau của Tiểu Bạch.
Vương Dĩ Cơ thấy đối phương dẫn nàng đến một nơi xa lạ, nơi này hoàn toàn lạ lẫm trong trí nhớ của nàng, này là một cái hẻo lánh địa phương, còn có phòng ốc nhưng giống như là đã bị hoang phế từ lâu, khắp nơi phủ đầy rêu xanh, những thứ được làm bằng gỗ đều mục nát đến không còn có thể nát hơn, cửa sổ giấy bị mọt tàn phá thê thảm, dưới chân mỗi bước đi đều giẫm phải cành cây khô cùng cây cỏ tươi xen lẫn vào nhau. Bức tường có nơi đã tróc sơn loang lổ không nỡ nhìn, mái ngói thủng ra nhiều lỗ, hoàn toàn đổ nát.
Nàng theo người phía trước đi tới hậu viện, nơi này có một cái đại thụ rất to lớn, tán cây giống như bao trùm toàn bộ địa phương này như vậy, rễ cây cắm khắp nơi, tủa ra tứ phía.
Tiểu Bạch đi đến dưới gốc đại thụ mới dừng lại, nàng xoay người, nhìn đến nữ nhân vẫn luôn đuổi theo ở sau lưng.
"Ngươi nghĩ kỹ?" Tiểu Bạch như muốn một câu xác định từ nàng.
"Bản cung đã nghĩ kỹ lắm, sẽ không hối hận." Vương Dĩ Cơ lời nói kiên quyết vô cùng.
"Tốt, nhưng xảy ra chuyện, ta sẽ không quản đến." Tiểu Bạch cũng khẳng định nói.
"Được, đây là bản cung nhờ cậy ngươi giúp đỡ, sẽ không trách ngươi." Vương Dĩ Cơ gật đầu, nàng hiểu đạo lý làm người phải biết điều.
Tiểu Bạch không nói gì thêm, nàng tiến lên một bước, đưa tay kết ấn đồng thời trong miệng niệm chú, tâm tính hợp nhất, bắt đầu thi triển thần lực mở ra một đạo truyền tống trận.
Truyền tống trận càng khai càng lớn, đến khi lớn hơn một cái bình thường con người mới dừng lại, bên trong sương khói mù mịt, cũng không thể nhìn thấy cái gì, còn không ngừng phát ra ánh sáng chói mắt.
"Có thể đi vào." Tiểu Bạch quay lại nói với Vương Dĩ Cơ, liền dẫn trước đi vào bên trong truyền tống trận.
Vương Dĩ Cơ chứng kiến đủ thần kỳ, nàng vẫn còn e ngại cái này luồng sáng hư hư ảo ảo, nhưng là cuối cùng lấy hết can đảm đi vào bên trong, bọn họ hai người biến mất vào trong truyền tống trận, trận pháp lúc sau cũng biến mất không một dấu vết.
Truyền tống trận một lần nữa mở ra tại nơi khác. Khi bước ra khỏi vầng sáng, Vương Dĩ Cơ mới ngỡ ngàng, không biết là từ khi nào bản thân đã đến trước một cái miếu hoang, này cái miếu hoang không giống như là nơi để thờ tự phật pháp, phù điêu trên tường rất kỳ quái lại đáng sợ, nàng nhìn đến không tự chủ được phải rùng mình mấy lần, hình dạng trên phù điêu khiến nàng sợ hãi. Nơi này không biết là nơi nào, xung quanh sương khói lững lờ không chịu tan, bên mũi còn thoảng qua mùi nhan đèn bị đốt cháy. Này cái toà miếu tự giống như là ở trên một cái hùng vĩ đỉnh núi, đưa tầm mắt nhìn xa ra bốn phía đều bị bao phủ lấy bởi tầng tầng lớp lớp mây không thể nhìn xuyên qua, cây cỏ nơi này sinh trưởng đặc biệt, cùng những nơi khác bất đồng, to lớn hơn rất nhiều, ngay cả một cái đóa hoa dại cũng đủ rực rỡ hơn nhiều lắm cái bình thường hoa dại, dường như là tại quanh năm sương mù bao phủ, ánh sáng không thể chiếu tới nơi này, màu sắc xem ra ảm đạm nhiều lắm.
Bất an trong lòng càng lớn dần, nàng không dám cách xa người phía trước dù cho là một bước, cư nhiên là đối phương giống như biết được tâm trạng của nàng lúc này đột nhiên thì đi chậm lại.
Đến được cửa lớn, Tiểu Bạch thản nhiên mà đi vào, theo sau là Vương Dĩ Cơ, vào bên trong mới biết, nơi này không phải nhỏ, nhưng cũng không phải là rất lớn, hai bên là một dãy bức tượng gần như là giống nhau, hầu như đã không còn lành lặn bao nhiêu, có pho tượng bị mất đầu, có pho tượng lại tứ chi không còn, lại có pho tượng bị bể nát nửa thân, chính điện đặt một bức tượng rất lớn, bức tượng này nhìn vào làm người khác phải khϊếp đảm, bức tượng là hình tướng vô cùng phẫn nộ, ba đầu sáu tay, mỗi cánh tay nắm pháp khí, thân thể bao quanh bởi lửa đỏ hừng hực cháy, răng nanh chỉa lên trời, hai tay bắt ấn đặt trước bụng, tư thế tọa thiền, mỗi cái đầu đều sinh ra hình tướng uy quyền cùng áp bức, là mỗi sắc lệnh khác nhau. Bên cạnh còn có bốn bức tượng nhỏ, mỗi bên có hai bức tượng phục thị, bên trái phía trước bức tượng vận bạch y, tay trái bắt ấn, tay phải nắm khí giới, vẻ mặt dữ tợn lại mang dáng vẻ thanh tú, phía sau bức tượng vận thanh y, tay trái nắm trục thư, tay phải giữ trường xích, hình tướng nhu hòa. Bên phải phía trước bức tượng vận hắc y, hình tướng nghiêm trang, tay trái nắm trường kiếm, tay phải nắm thành quyền, dáng vẻ đạo mạo đoan chính, phía sau bức tượng vận lam y, tay phải cầm chiếc cùm, tay trái kết liên hoa thủ, dáng vẻ tinh quái. Nhưng là nàng không hề biết này đó bức tượng là thần thánh phương nào, bọn họ thì là bản thân nàng chưa từng nhìn thấy quá, nhưng là cảnh tượng phi thường hoang tàn khó coi.
Bốn cái tiểu quỷ thời điểm phát giác được có người đến nơi này liền lập tức cảnh giác, bọn họ nghĩ là cái ngoại nhân đi lạc tới, nhưng là khi nhìn thấy người tới là Tiểu Bạch liền buông bỏ đề phòng, nhất mực cung kính.
Vương Dĩ Cơ nhìn thấy trong không gian tối tăm mờ mờ ảo ảo có bốn luồng khói trắng lượn lờ ở xung quanh nàng cùng người bên cạnh, từ khói trắng dần dần hiện ra hình dáng của bốn người, bọn họ vận y phục cùng một dạng, nhưng là diện sắc có chút đen tối, không giống như người bình thường.
"Bạch đại nhân trở về rồi!" A Lương tiến lên phía trước, phấn khởi chào đón hai người Tiểu Bạch cùng Vương Dĩ Cơ.
"Bạch đại nhân này vị cô nương là?" A Hải phát hiện không chỉ có Tiểu Bạch trở lại, mà bên cạnh còn có thêm một cái lạ mặt nữ nhân.
"Cùng ngươi không can hệ." Tiểu Bạch nhắc nhở hắn.
"Nàng là cái người còn sống sao?" A Mục không nhận thấy tử khí trên người nữ nhân này, liền khẳng định Bạch đại nhân trở lại còn mang theo một cái người còn sống cùng về đến.
Tiểu Bạch gật đầu.
"Ây da, ta khuyên ngươi tiểu cô nương ngươi một cái người còn sống, làm sao lại chạy đến nơi này, nhanh một chút trở về đi thôi!" A Lỗ tiến lại gần Vương Dĩ Cơ, lên tiếng khuyên nhủ nàng, giọng điệu nghe ra nghiêm trọng vô cùng.
"Câm miệng! Đi lo các ngươi việc phải làm."
Tiểu Bạch nghiêm nghị quát một tiếng, đám quỷ bọn họ lập tức thì ngậm chặt miệng, không dám hé môi nửa lời.
Tiểu Bạch tiếp tục đi về phía chính điện, nơi đặt bức tượng không rõ danh tính kia.
Đợi Tiểu Bạch vừa đi, đám quỷ bọn họ cẩn thận tiến lại gần, một đường quay đầu quan sát Tiểu Bạch, một đường nhắc nhở Vương Dĩ Cơ.
"Cô nương ngươi mau chạy trở về đi, nơi này ngươi cái người còn sống không nên tới, nhanh mộ chút đi đi!" A Mục đối Vương Dĩ Cơ xua xua tay.
"Xin hỏi là vì sao vậy?" Vương Dĩ Cơ không hiểu ý của bọn họ, nhìn bọn họ giống người bình thường nhưng là hành vi ngược lại rất cổ quái.
"Ây da ngươi mau đi thôi, chúng ta không thể lại nói thêm cái gì, rốt cuộc là ngươi mau trở về đi, không nên đến đây!" A Hải ra sức khuyên ngăn nàng.
"Đi đi, đi đi. Mau chút đi khỏi nơi này, ngươi cái tuổi xuân cô nương đến nơi này khẳng định sẽ không gặp kết cuộc tốt gì!" A Mục ra sức thúc giục, thái độ càng khẩn trương.
"Nhưng là... "
"Cô nương ngươi nghe chúng ta đi đi thôi! Này cái địa phương, ngươi người còn sống đừng nên lưu lại, mau chút chạy nhanh đi!" A Lương gấp gáp quay đầu nhìn phía sau xem xét, sau đó thì hướng Vương Dĩ Cơ bên kia cố ý xua đuổi nàng.
"Tới rồi tới rồi!" A Lỗ vỗ vỗ vai a Lương, hắn đều ở quan sát Tiểu Bạch, thấy người kia có ý định quay đầu lại liền báo cho còn lại ba cái quỷ mau chút rút lui.
Bốn cái quỷ nháy mắt chạy mất, lưu lại Vương Dĩ Cơ đứng tại nơi đó mơ hồ suy nghĩ ý của bọn họ. Đến khi nghe thấy giọng nói của người kia truyền lại đây mới làm nàng ngẩn đầu.
"Nghĩ đổi ý?" Tiểu Bạch quay đầu lại, thấy nữ nhân kia đứng ở nơi đó không biết là đang nghĩ điều gì, là ở nửa đường nghĩ muốn rút lui rồi?
"Sẽ không!" Vương Dĩ Cơ bừng tỉnh, mới mỉm cười trả lời.
"Nơi này trước kia vốn là một cái hoang phế đỉnh núi, không người lui tới, tại trước kia từng có người đặt chân lại, nhìn thấy này là một cái địa phương cảnh quan sinh sắc, liền tại đây lập ra cái miếu thờ tự. Ban đầu này cái miếu dùng để thờ tự ngọc hoàng đại đế cùng chư tiên chúng nhân, nhưng là sau này không rõ nguyên nhân bị phá bỏ, sau đó lại dùng để thờ tự diêm vương cùng quỷ hồn này đó." Tiểu Bạch nhận thấy nữ nhân bên cạnh không ngừng đi nhìn xung quanh, hẳn là nàng có nhiều thắc mắc, liền bản thân mới làm người tốt cho nàng giải thích.
"Nói như vậy, vì sao nơi này lại có thể hoang phế đến mức này nha?" Vương Dĩ Cơ được đà lấn tới, muốn biết thêm càng nhiều càng tốt.
"Được một đoạn thời gian, bọn họ có người thì cảm thấy quỷ thần chuyện này thực sự là khó tin, cách này ngọn núi mấy dặm lại lập ra một cái khác miếu tự, bọn họ từ đó thì không ai còn nhớ đến nơi này còn lưu lại một cái miếu tự nữa. Nơi này thì bị hoang phế, sau lại thôn trang có tang sự, cố nhân thi hài không nơi chôn cất liền được đem đến này cái miếu tự bên ngoài đào hố chôn xuống, nhưng không thi hài sẽ bị đem vào trong miếu vứt bỏ không màng tới. Càng về sau này bên ngoài không còn chỗ liền quan tài cũng bị mang vào tới để khắp nơi trong đại điện, sau đó thân nhân thì không còn quản đến cũng không nhìn đến nữa." Tiểu Bạch từ tốn giải thích cặn kẽ.
"Không dám tin trên đời còn có những chuyện như vậy xảy ra tới." Vương Dĩ Cơ nghe xong dường như là rơi vào trầm tư.
"Này đó bức tượng đều là từ phàm nhân khi lập miếu mang đến, ngược lại này cái ở chính điện bức tượng cùng bốn cái kia phủ phục tại bên cạnh là do Minh Giới tạo thành, này đó năm cái bức tượng là đồ vật trấn giữ nơi ngăn cách giữa Minh Giới cùng nhân gian. Trước mặt này bức tượng là cái vật chủ yếu, gọi Tôn Tát Minh Vương." Tiểu Bạch giải thích thêm một chút lai lịch của những pho tượng có tại nơi này.
"Là như vậy." Vương Dĩ Cơ ngạc nhiên.
Tiểu Bạch đợi Vương Dĩ Cơ bình tĩnh lại liền mới đưa tay kéo xuống tấm màn ở phía sau lưng của bức tượng Tôn Tát Minh Vương, trên lưng của tượng có khắc mấy dòng kí tự, nhưng là Vương Dĩ Cơ có xem thế nào cũng không thể hiểu nổi loại kí tự này. Tiểu Bạch đưa tay kết ấn, nhìn vào dòng chữ trên bức tượng, trong miệng không ngừng đọc lên.
Om Anale Visade Vira Vajra-Dhare Bandha Bandhani Vajra-Pani Phat Hum Trum Phat Soha
Chú văn này là ngôn ngữ thuộc Minh Giới, chỉ một số người nhất định mới có thể đọc hiểu được những chữ này.
Tiểu Bạch đưa ngón trỏ rạch một đường giữa mi tâm, máu từ vết thương bắt đầu nhiễu ra ngoài, Tiểu Bạch dùng hai ngón tay điểm máu trên trán sau đó vẽ ra một đạo phù trên bức tượng. Tiểu Bạch vừa vẽ xong đạo phù, dòng chữ trên bức tượng đột nhiên sáng lên, tỏa ra hào quang chói mắt, luồng sáng nháy mắt tủa ra bốn phương tám hướng, thắp sáng cả tòa miếu tự, trước mắt dần hiện ra một đạo màu đỏ hào quang, dần dần mở rộng ra, chính thức mở ra cửa đi vào Minh Giới.
Môn đạo vừa mở ra, một luồn tử khí mạnh mẽ liền xong ra ngoài, người còn sống như Vương Dĩ Cơ bị tử khí đi qua cảm thấy phi thường khó chịu, có chút hoa mắt thì muốn té ngã, may mắn là ngã vào Tiểu Bạch trên người, Tiểu Bạch vừa vặn đón được nàng.
"Bản cung thấy thực khó chịu." Vương Dĩ Cơ đầu óc lúc này quay cuồng hỗn độn, nàng không biết nguyên do từ đâu.
"Là ta sơ suất." Tiểu Bạch lúc này mới nhớ ra, người sống không thể đi vào âm giới, là trái thiên đạo, không có khả năng này. Nhưng nếu là muốn đương nhiên sẽ có cách.
Tiểu Bạch tháo xuống trên ngón trỏ nhẫn ngọc, đeo vào tay của Vương Dĩ Cơ, lại mở linh lực, trích ra máu điểm vào giữa trán của nàng, làm như vậy có thể qua mặt được quỷ sai cùng quỷ hồn dưới Minh Giới, bọn họ sẽ không chú ý đến nàng, xem nàng giống như một cái thông thường quỷ hồn, cũng như che đi dương khí trên người của nàng.
Quả nhiên không cần bao lâu, Vương Dĩ Cơ liền trở lại bình thường trạng thái.
"Tạ Phạm sư phụ giúp đỡ." Nàng thực sự cảm thấy thoải mái nhiều lắm.
"Gọi Phạm Vô Cứu." Tiểu Bạch nói, ba chữ Phạm sư phụ kia làm tới nàng cảm thấy có chút không ưa thích.
"Ân!" Vương Dĩ Cơ mỉm cười.
"Này nhẫn ngọc không thể làm mất." Trước khi đi vào Tiểu Bạch nhắc nhở nàng một lần.
"Bản cung biết được." Vương Dĩ Cơ gật đầu.
Thấy không sai biệt lắm, Tiểu Bạch cùng Vương Dĩ Cơ một trước một sau đi qua môn đạo, tiến vào Minh Giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.