Kinh Hồng Vũ

Chương 130

Âu Dương Lam Ca

31/08/2024

Vừa tới khi Minh Giới địa phận bầu trời chiếu ra một tia yếu ớt ánh sáng, bên trong con đường nhỏ hẹp, ngẫu nhiên lại có ba cái thân ảnh, một cái nối tiếp một cái mà hối hả chạy đi.

Ba cái bóng dáng chạy vượt qua giống như một đoàn cơn gió, chạy được một hồi thì giống như bị cơn gió thổi bay lên. Chớp mắt đã thấy bọn họ đáp ở trên mái nhà, một lần lại một lần nhảy qua mỗi một cái mái ngói tòa nhà.

Không lâu sau thì ở gần đó Quỷ Môn Quan nhìn thấy bọn họ bóng dáng lén lén lút lút phía sau một cái thân cây. Bọn họ dường như cũng không lo ngại rằng sẽ bị kẻ khác phát hiện, liên tục đưa đầu ra nhìn xung quanh.

Quỷ Môn Quan vẫn sừng sững ở tại nơi đó, bên trong tỏa ra từng đạo hắc ám sợi ánh sáng, hỗn độn bay khắp nơi. Xung quanh mấy dặm không có lấy một cơn gió nào, lớp cỏ úa dưới chân ẩn hiện trong màn sương lững lờ. Nơi kia vẫn diễn ra thường nhật cái hoạt động, quỷ hồn từng cái từng cái đi qua lại, trật tự quy củ vô cùng.

Vừa mới quan sát rồi một vòng các nơi Tiểu Du đã thu đầu về lại. Lúc này Vương Dĩ Cơ ở bên cạnh cũng đúng lúc đã đổi xong một cái bình thường nhất loại y phục trở lại, kiểu tóc cũng đổi tới một kiểu càng không thể bình thường hơn. Sở dĩ làm như vậy, bởi vì là các nàng lo lắng rằng với nữ nhân cái khí chất hơn người này sẽ khiến chiêu dụ tới sự chú ý, mà Quỷ Môn Quan kia cũng không phải cái cửa ải dễ dàng gì, nói muốn qua liền qua, hơn nữa mười sáu cái tên quỷ kia cảm giác phi thường nhạy bén, chẳng sợ chỉ vừa mới đi tới gần bọn hắn thì đã bị phát hiện rồi.

Vương Dĩ Cơ tuy chỉ là cái người phàm, nhưng ở lâu năm rèn luyện tính khí, sớm đã trong xương ra ngoài tản ra một cỗ khí chất cùng người bình thường khác không giống nhau rồi, còn có bởi vì sau này nàng tại trong hoàng cung sinh hoạt, dùng nhiều thứ hương liệu nên là từ trên thân thể nàng sớm đã sinh ra một loại nhàn hương thanh khí. Nàng dung mạo kia tuy rằng không phải nhất thế tuyệt diễm, nhưng cũng thuộc dạng nhân khán nhân tư, có thể gọi là một cái mỹ nhân rồi. Thử nói, một người như vậy, lại có thể làm sao không khiến người khác chú ý đâu.

"Một hồi ta sẽ trước tiên đi ra đem bọn họ đánh lạc hướng. Sẽ làm Tiểu Thụy mang ngươi thông quan." Tiểu Du vừa đảo mắt đề phòng, vừa lên tiếng trình bày lại một lần ở phía trước đã bàn tính kế hoạch kia với Vương Dĩ Cơ.

"Ngươi sẽ không nguy hiểm sao?" Vương Dĩ Cơ nghi hoặc hỏi. Nàng biết các nàng hiện tại đang bị truy lùng khắp nơi, những kẻ đó không hề nói lý lẽ, gặp được liền đòi gϊếŧ, nếu như là không may bị bắt được, vậy thì không phải sẽ rất nguy hiểm rồi đi.

"Không vấn đề. Du hắn trước kia thường xuyên tìm mấy tên đó quỷ binh uống rượu, cùng bọn họ là chỗ quen biết đây." Tiểu Thụy thời khắc này vẫn không kiềm lòng được mà lên tiếng trêu chọc người đối diện, trạng thái ung dung vô cùng.

"Phi ngươi lẻo mép quỷ! Ngươi tự biết làm tốt bản thân trách nhiệm đi, làm sao đi quản được người khác chuyện nhiều như vậy!?" Tiểu Du ném tới Tiểu Thụy một đạo ghét bỏ ánh mắt, còn không quên mắng một câu.

"Phạm Vô Cứu hắn thương thế kia, thật sự là không sao chứ?" Vương Dĩ Cơ còn chưa quên được người kia cho nàng giúp đỡ vẫn bị thương chưa lành, không tránh khỏi có điểm lo lắng.

"Ai nha, ngươi cũng không cần lo lắng hắn. Tiểu Bạch hắn là một cái da dày thịt chắc, sẽ không sao đâu!" Tiểu Thụy dám tự tin khẳng định.

"Nhưng là ta thực... "

"Tới lúc rồi!"

Khi Vương Dĩ Cơ định nói lên ý nghĩ của nàng, vừa mới nói tới chữ thứ tư liền bị Tiểu Du ở bên cạnh nói một câu khiến nàng dừng lại.

Khi này chỉ thấy rằng bốn trong số mười sáu cái quỷ binh trấn giữ Quỷ Môn Quan đã đi khỏi. Tiểu Du dứt lời liền lập tức đi về phía của mấy cái quỷ binh còn lại, cũng không biết được là nàng cùng bọn họ đang nói điều gì, sau đó chỉ thấy bọn họ tụ hợp lại một nơi, lơ là cảnh giác, sau đó truyền đến một tràn ghê rợn tiếng cười. Tiểu Du đưa một tay ra sau lưng, nhẹ nhàng làm một cái động tác.

Tiểu Thụy vừa nhìn liền đã biết rằng đó chính là ám hiệu, vội vàng kéo theo Vương Dĩ Cơ lẩn trốn sau những toán qua lại quỷ hồn khác mà tiến dần tới Quỷ Môn Quan.

Chớp mắt thì Quỷ Môn Quan đã đứng ngay trước mặt, Tiểu Thụy không chút do dự mà đặt chân bước qua, nhưng là khi vừa đặt một chân vào quan ải thì đột nhiên phát sinh ra một tiếng vang trời nổ lớn, các quỷ hồn khác sợ tới mức ôm đầu quỳ xuống đất, bên kia mười mấy cái quỷ binh cũng là thất kinh hồn vía nhìn lại đây, liền thấy Tiểu Thụy bên cạnh còn dẫn theo một cái nữ quỷ muốn thông quan, cư nhiên vẫn là không dám bước tiếp bởi vì ở trong Quỷ Môn Quan đột nhiên tống ra dày đặc tử sắc làn khói, từ bên trong làn khói phóng ra tới ngàn vạn đạo kim khí lóe sáng bay tứ tung, khí quang kia sắc bén vô cùng đi tới đâu đều chém xuống thứ cản đường nó.

Tiểu Thụy nhanh chóng xoay người mang theo Vương Dĩ Cơ tránh qua một bên, lập tức thi triển thần lực hộ thể. bao bọc lấy bản thân cùng Vương Dĩ Cơ thân thể tránh được một nạn. Tiểu Du cùng mười mấy cái quỷ binh cùng lúc cũng dùng phép hộ thể đi lên, lại chạy đi tránh thoát. Xui xẻo chính là này một trận khí quang phóng xuất còn mang theo uy áp phóng tới, uy áp mạnh mẽ quét sạch một đường lớn phía trước Quỷ Môn Quan, nơi đó nhiều cái quỷ hồn không kịp trốn liền bị uy áp cùng khí quang diệt tới thê thảm, một số mất đầu một số mất nửa thân người, trong nháy mắt bãi đất mênh mông liền biến thành cảnh tượng quỷ khóc thê lương, máu chảy đầm đìa.

Khổ sở một số cái quỷ hồn, chết đi rồi vẫn chưa kia đến Diêm Vương điện nghe phán thì đã tan thành mây khói hoặc là thành một cái phế quỷ rồi.

Uy áp vừa mới đi qua, song Tiểu Thụy sớm đã đứng không vững ở khi uy áp đánh tới thì đã ngã xuống rồi dưới đất, lúc này cũng đỡ lấy Vương Dĩ Cơ cùng nhau đứng lên, ở phía bên kia Tiểu Du chạy phía trước theo sau mười mấy cái quỷ binh khi này mới chật vật đứng dậy. Tiểu Thụy thấy quỷ binh sắp đã chỉnh đốn xong hàng ngũ thì nhất thời trái tim nhảy mạnh hơn, lo lắng càng nhiều liền lập tức kéo lấy Vương Dĩ Cơ ở bên cạnh cánh tay chạy nhanh hướng về phía thành môn quan to lớn, Tiểu Du cũng nhanh một chút chạy theo. Các nàng mỗi người hộ một bên, bảo vệ Vương Dĩ Cơ bỏ chạy.

"Các ngươi muốn làm gì? Cái nữ quỷ kia muốn để chúng ta kiểm tra kiểm tra!"

Toán quỷ binh kia giống như nhận thức được rồi tình hình, lập tức phát giác được Vương Dĩ Cơ dường như là một cái quỷ hồn nhưng là muốn chạy qua Quỷ Môn Quan, bọn họ nháy mắt cũng giơ vũ khí chạy nhanh đuổi theo.

Các nàng đã không còn màn tới cái gì kế hoạch, chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước, rồi khi các nàng ba người đã sắp sửa chạy vọt vào rồi trong quan ải, đột ngột lại thêm một trận cực đại uy áp khác từ trong quan ải phóng xuất ra, Tiểu Thụy cùng Tiểu Du trong phút chốc trở tay không kịp liền đã bị uy áp đánh tới rồi các nàng đây trên người, chấn tới các nàng kéo Vương Dĩ Cơ bay ra xa mấy trượng.

Tiểu Thụy cùng Tiểu Du trước khi rơi xuống liền thi pháp phệ ra một đạo tấm màn đỡ lấy Vương Dĩ Cơ đang rơi tự do. Ngược lại các nàng trực tiếp dùng lưng tiếp đất, đều đồng dạng tổn thương ói ra ngụm máu.

Vương Dĩ Cơ tuy rằng được đỡ lấy nhưng khi chạm đất cũng vì thân thể yếu nhược thì cũng đã ngất đi.

Tiểu Du vừa mới mở mắt muốn đứng dậy, nàng chống tay xuống đất chật vật đỡ lấy cơ thể nặng nề chậm chạp nâng lên, tới lúc vừa ngẩn đầu lên thì không biết từ nơi nào đột nhiên lao tới một cước đá vào nàng trên đầu, thủ pháp đủ tàn nhẫn, Tiểu Du bị hất bay lên xoay một vòng lại bay xa hai thước, khi rơi xuống thì đã không còn động đậy nữa, hôn mê bất tỉnh.

"Du... "

Tiểu Thụy ôm ngực ngồi dậy, nhìn bên kia Tiểu Du bị hất bay lên ngã xuống đã hôn mê thì rất hoang mang, nàng xoay đầu nhìn lại thì phía trước lần nữa lao lại đây chớp nhoáng một đường gió đen lướt tới, Tiểu Thụy hoảng hốt lập tức lui về sau, bị gió đen ép đến ngã về sau lăn hai vòng trên đất, cùng một thời điểm đạo hắc ám vừa vặn lướt qua bên má của nàng, Tiểu Thụy trừng mắt sững sờ.



"Gan đủ lớn a các ngươi, dám đối bản vương qua mặt. Bản vương xem lần này các ngươi còn chạy đi đâu!"

Tiểu Thụy trong tầm mắt kia chỉ nhìn thấy không biết từ lúc nào Diêm Hạ Vu đã xuất hiện ngay trước mặt rồi. Nàng chầm chậm từ trên không đáp xuống, dưới chân không mang hài, xinh đẹp như ngọc bàn chân ở bên ngoài bại lộ, nàng cau chặt mày, ngọc thủ kia cũng biến đổi thành ra chỉ giáp sắc bén lóe lên hàn quang, bao bọc ở bên trong một lớp tử sắc khí quang. Một bộ Diêm Vương gia đòi mạng ánh mắt tới nhìn chằm chằm vào nàng.

"Vương...Vương.. "

Tiểu Thụy thế nhưng á khẩu rồi, lại nói không nên lời.

Diêm Hạ Vu từ tốn bước từng bước về hướng của Tiểu Thụy, bên môi còn treo một mạt ý cười.

"Bản vương nhớ rằng phía trước làm các ngươi đi khỏi Uông Thành hình thức trách phạt phải không đã quá nhẹ nhàng, cho nên là các ngươi cũng không hề sợ hãi, lại còn dám làm ra càng to gan sự việc. Phải không?"

Tiểu Thụy ngồi dưới đất, ngẩn đầu nhìn đứng ở trước nàng là nữ nhân khí thế bức người kia, âm thầm nuốt ngụm nước bọt, với câu hỏi kia của đối phương cũng không dám lên tiếng đáp trả.

Thật không nghĩ rằng Vương Thượng đại nhân cũng tới rồi, nhưng là bản thân không hiểu, nàng làm sao biết được các nàng kế hoạch? Còn là ở đúng ngay thời điểm bắt tại trận, không lý nào bên trong nội bộ của các nàng lại có nội gián, vốn dĩ chỉ có các nàng này mấy người biết mà thôi. Nếu như là do nàng tự đoán ra được thì quả thực khiến nàng phục sát đất, Vương Thượng đại nhân quả không hổ danh là Minh Giới chi chủ, mọi chuyện đều bị nàng nắm rõ trong lòng bàn tay. Hoặc có thể cũng là do Hàn Dự Mạch thông báo cho nàng sự việc ở phía trước, sau đó thì bị nàng đoán ra được các nàng lộ trình này cũng nên.

"Bản Vương tiếc rằng trước kia vì sao hảo không đem các ngươi giáo huấn một trận, xem tại các ngươi trong mắt bản vương chính là không ra gì, phải không!?" Diêm Hạ Vu không còn mỉm cười, cau mày trừng mắt, giọng nói đanh thép mang ý chất vấn.

"Không phải! Vương Thượng đại nhân người nghe thuộc hạ nói đi, người bị tiểu nhân che mắt rồi. Người từ khi nào thì đã không còn nói đạo lý đâu? Hàn Dự Mạch kia một bụng mưu mô, người như thế nào có thể tin lời nói của hắn!"

Tiểu Thụy lết người về phía sau, vết thương thật đau, nàng đôi chân đang run rẩy, căn bản là không thể đứng lên được rồi.

"Nha, vậy các ngươi lời nói thì bản vương phải tin sao? Các ngươi hết lần này đến lần khác qua mặt bản vương, các ngươi nghĩ ta còn sẽ tin lời các ngươi sao!" Diêm Hạ Vu cất cao giọng điệu, tức giận đến mức hít thở cũng khó khăn.

"Vương Thượng người nếu như là muốn chém muốn gϊếŧ, được, chúng thuộc hạ mấy cái mạng đều cho người! Nhưng là, Hàn Dự Mạch cái mạng kia cũng phải để lại đây!" Tiểu Thụy khí đảm can trường, không ngần ngại đưa ra đề nghị.

"Ngươi còn dám cùng bản vương nói điều kiện? Bản vương tại sao phải đáp ứng ngươi một cái sắp tiêu tán quỷ hồn?" Diêm Hạ Vu nghe người trước mặt nói, cư nhiên lại cảm thấy tức cười. Không kẻ nào có thể cùng nàng nói điều kiện, thế nhưng kẻ này quả thực gan to hơn trời.

"Khụ... khụ khụ.... chúng ta bốn người bốn cái mạng, đem Hàn Dự Mạch cái mạng quèn kia trao đổi quả thực là thiệt thòi chúng ta rồi, chúng ta phạm tội, chết không đáng tiếc. Nhưng chúng ta ở Minh Giới như vậy lâu, còn có không ít công lao, chúng ta dùng bấy lâu công lao tới đổi lấy Hàn Dự Mạch cái mạng kia cũng không phải là điều gì quá đáng phải không!?" Tiểu Thụy không chút sợ hãi giải thích yêu cầu của nàng, quan sát sự thay đổi sắc mặt của Diêm Hạ Vu.

"Nói như vậy ngươi thật không sợ sẽ hồn phi phách tán?" Diêm Hạ Vu cố ý dò hỏi.

Tiểu Thụy chỉ khinh miệt cười hai tiếng. "Chúng ta bốn người đã chết qua một lần, lại thêm một lần thì có làm sao! Chỉ tiếc không thể cho Vương Thượng đem tiểu nhân diệt trừ, không thể cho Minh Giới góp sức nữa mà thôi!"

Tiểu Thụy nói xong, dùng ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Diêm Hạ Vu.

"Vương Thượng đại nhân, thỉnh ra tay đi!"

"Tốt! Bản vương thu ngươi cái mạng này sau liền sẽ thu Hàn Dự Mạch kia một mạng!"

Diểm Hạ Vu bị chọc tức điên lên, căm hận muốn đem người trước mặt này phanh thây trăm mảnh. Nàng nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu sau đó giơ lên trảo thủ, chuẩn bị diệt Tiểu Thụy. Nhưng rồi đột nhiên một cái hàn quang lướt qua, đem nàng đẩy lùi về sau mấy thước. Tiểu Thụy chờ hồi lâu vẫn chưa thấy động tĩnh liền hoang mang mở mắt ra, nàng nhìn thấy ở phía bên kia, một thân bạch y thanh lãnh phi thân trong không trung, liên tiếp đối Diêm Hạ Vu xuất chiêu, Diêm Hạ Vu cũng ra tay chống đỡ. Sau đó đôi bên cùng một lúc đánh tới một chưởng, tức thì sinh ra uy áp, một tiếng nổi lớn phát ra, uy chấn đem cả hai người đẩy lùi ra.

Diêm Hạ Vu trong nháy mắt đã đứng vững lại.

Thanh lạnh bạch y bị đẩy lùi, bàn chân chà xát trên mặt đất kéo ra một vệt dài hình thù. Chật vật một lúc sau mới có thể đứng vững trở lại.

Diêm Hạ Vu khi này quay đầu nhìn về phía này, đôi mắt nhíu lại, thì ra lại là hắn.

"Tiểu Bạch!" Tiểu Thụy ngạc nhiên, người này biết rõ bản thân đang bị truy lùng khắp nơi, không hảo hảo trốn kỹ, còn chạy ra làm gì đây!

"Không nghĩ ngươi còn dám lộ diện. Ngươi nhìn xem ra vẫn là còn có chút nghĩa khí đi." Diêm Hạ Vu châm chọc cười một tiếng.

"Ngươi lại làm sao chạy ra rồi." Tiểu Thụy hiểu rõ quá con quỷ này, chỉ đành cười trừ biết mà còn hỏi.

"Vương Thượng đại nhân muốn tìm là ta, tha bọn họ đi đi." Tiểu Bạch không trả lời câu hỏi của Tiểu Thụy phía sau, trực tiếp hướng phía Diêm Hạ Vu đặt yêu cầu.

"Chẳng phải hắn rất mạnh miệng nói rằng dùng mạng của bốn kẻ các ngươi tới đổi một mạng quèn của Hàn Dự Mạch sao?" Diêm Hạ Vu mỉa mai cong lên khóe môi.



"Hàn Dự Mạch kia mạng, ta đến lấy." Tiểu Bạch ánh mắt sâu vào trong, không ngại mở miệng cho Diêm Hạ Vu một câu khẳng định.

"Để xem ngươi có bản lĩnh gì!"

Diêm Hạ Vu giương cao bàn tay trái bọc chỉ giáp rất nhanh lao thẳng về phía Tiểu Bạch. Chỉ giáp sáng lên lạnh lẽo chết chóc ánh sáng, là đang muốn đòi mạng của nàng. Tiểu Bạch lập tức nhảy lên cao một chân đạp xuống ngay cánh tay của Diêm Hạ Vu, trảo thủ bị đạp lệch hướng đi, ở trên đất vạch ra một đường vết nứt sâu không thấy đáy.

Diêm Hạ Vu hai tay đồng loạt cùng một lúc tấn công, Tiểu Bạch chân vừa chạm đất liền liên tiếp theo đà thoái lui, Diêm Hạ Vu truy đuổi không ngừng. Tiểu Bạch hai bên cánh tay cư nhiên lại bị Diêm Hạ Vu bất ngờ chụp được rồi, nàng nhanh chóng thuận thế nhảy lên, hai chân đá sang hai bên cánh tay của Diêm Hạ Vu, vậy mới tách ra được nàng ma trảo.

Tiểu Bạch lại lần nữa nhảy lên cao, ở trên không xoay người một vòng, đưa cao chân phải muốn đá tới Diêm Hạ Vu trên bả vai, nhưng Diêm Hạ Vu phản xạ nhanh nhạy vô cùng, nàng đưa tay trái đỡ lấy một cước này đá tới, Tiểu Bạch thấy nàng đỡ được liền cũng dùng chân phải tung một cước, nhưng là Diêm Hạ Vu khép tay lại chắn ở trước mặt đỡ đòn, Tiểu Bạch một cước này tuy rằng đá trúng nhưng vẫn không thể đẩy ngã đối phương. Tiểu Bạch lại tung người đá thêm một lần, nhưng cũng vẫn là bị người kia đưa tay trái đỡ được, song nàng tay phải trở một vòng nắm được Tiểu Bạch cổ chân, đem người kéo té xuống đất.

Tiểu Bạch khi sắp chạm đất đã dùng tay trái đỡ được thân thể, sau đó lăn một vòng, trong nháy mắt đã đứng lên phản kháng. Nàng tế ra một luồng khí quang phóng tới Diêm Hạ Vu, khí quang trên đường đi kéo lên bụi mù mịt. Diêm Hạ Vu mặt không đổi sắc, vững vàng tiếp lấy một chiêu này, khí quang khi sắp chạm tới thì bị nàng dùng lực đánh tan. Diêm Hạ Vu nhảy lên khỏi mặt đất, xuất ra một chưởng, Tiểu Bạch dùng một quyền đến tiếp lấy, lòng bàn tay cùng mu bàn tay chạm vào nhau sinh ra xung chấn, lại đẩy lùi các nàng.

"Tiểu Bạch cẩn thận!" Tiểu Thụy bị thương không thể tham chiến, chỉ có thể đứng qua một bên quan sát, nàng nhận thấy chuyển biến tình thế liền không thể ngăn được mà thốt lên.

Cư nhiên lại ở ngay lúc này Diêm Hạ Vu dưới chân phát lực, phóng tới xuất ra trảo thủ nhắm ngay Tiểu Bạch mà hạ xuống, Tiểu Bạch đột ngột bị tấn công, vừa mới đưa tay đỡ lấy được một chiêu này thì bên tai lại nghe được một tiếng xé rách âm thanh, trên lưng truyền lại một cơn dữ dội đau đớn, nhìn lại mới biết ra là nàng đã bị tay còn lại của Diêm Hạ Vu ở trên lưng vạch ra một đường máu rồi.

Tiểu Bạch mất thăng bằng ngã xuống, Diêm Hạ Vu cùng lúc cũng đã đáp xuống đất. Nàng muốn đưa tay kéo lên kẻ đang nằm dưới chân kia, nghĩ rằng thắng bại đã rõ, thế nhưng kẻ bên dưới đột ngột lật người thoái lui một đoạn xa, trên lưng vết thương kia còn đang chảy máu không ngừng, nhưng là ánh mắt kia của đối phương trừ bỏ một tia đau đớn ra còn có thêm một tia sắc bén kiên định.

Cơn đau đớn truyền tới làm nàng đại não căng thẳng, Tiểu Bạch nhìn phía Diêm Hạ Vu đứng bên kia, nghiến chặt răng. Máu từ trên lưng theo thế chảy xuống thấm ướt y phục, từng giọt từng giọt từ mép áo nhiễu xuống đất.

"Ngươi thế nào!?" Tiểu Thụy mau một chút chạy qua xem xét Tiểu Bạch trạng thái.

Chưa kịp đợi các nàng quan tâm xong thì Diêm Hạ Vu lại một lần nữa tấn công rồi. Khi các nàng chuẩn bị vào thế tránh né thì từ phía sau các nàng đột nhiên phóng tới mấy đoàn ám khí, hướng về phía của Diêm Hạ Vu bay đi khiến nàng không thể không lùi về sau.

Khi này một dáng người đáp xuống các nàng trước mặt. Đối phương lại phóng ra thêm mấy luồng ám khí, làm tới Diêm Hạ Vu càng phải lùi xa hơn nữa.

"Thứ lỗi ta trễ một bước."

"Tiểu Hắc ngươi lúc nào cũng như vậy!" Tiểu Thụy khó tránh châm chọc một phen.

"Thụy, ngươi mang nàng vượt quan ải." Tiểu Bạch nghiêng đầu dặn dò người bên cạnh.

"Nơi này làm ta cùng Tiểu Bạch xử lý tốt thôi!" Tiểu Hắc thập phần tự tin.

"Vậy được, Du ở bên kia bị thương, các ngươi chiếu cố hắn." Tiểu Thụy gật đầu.

"Nói xong rồi? Các ngươi muốn vượt ải, mơ tưởng sao!" Diêm Hạ Vu chỗ được chỗ mất nghe thấy cuộc trao đổi của các nàng, nàng khinh khi nhếch môi.

Tiểu Thụy chạy nhanh bế lên Vương Dĩ Cơ. Nàng khi này bị người ôm lên thì không hề có chút phản ứng gì, giống như một cái xác chết rồi lâu ngày như vậy, phản phất còn có thể nhìn thấy nàng thân thể giống như biến thành trong suốt óng ánh.

"Mau đem người đi!" Tiểu Bạch nhận thấy Vương Dĩ Cơ tình trạng có bất ổn liền cau mày, quát Tiểu Thụy một tiếng.

Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc cùng nhau xông lên, lao thẳng về phía của Diêm Hạ Vu, cả hai cùng lúc đánh ra một luồng cực đại khí quang, Diêm Hạ Vu không hề sợ hãi đứng yên nơi đó, nàng ánh mắt lạnh lẽo, tư thế hiên ngang sẵn sàng nghênh tiếp. Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc tụ khí vào chiêu thức, đánh ra tới hai luồng khí quang chói sáng, Diêm Hạ Vu rất nhanh bay lên tránh né. Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc đồng dạng cũng phi thân đuổi theo nàng phía sau.

Tiểu Thụy khi đã sắp tới được bậc thềm của quan ải, đột nhiên Diêm Hạ Vu từ phía sau bay tới, đưa tay muốn đem nàng kéo trở lại. Vẫn đúng lúc Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc phối hợp, ở hai bên xuất chưởng đánh lệch nàng đường đi cánh tay.

"Đi mau!" Tiểu Hắc vừa mới quay đầu nhắc nhở liền đã bị một đường hắc ám lướt ngang qua sườn mặt. May mắn nàng ngửa đầu, nếu không thì nàng cái đầu này đã bị Diêm Hạ Vu cắt xuống rồi.

Có Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc mở đường, Tiểu Thụy một đường rất dễ dàng ôm Vương Dĩ Cơ chạy thẳng tới Quỷ Môn Quan, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Diêm Hạ Vu còn đang cùng Tiểu Hắc, Tiểu Bạch giao chiến, cung kính cúi đầu.

"Vương Thượng đại nhân, đắc tội rồi!"

Tiểu Thụy nói xong liền quay đầu mang Vương Dĩ Cơ chạy vào trong Quỷ Môn Quan.

-----Hết chương 130-----

Tác giả: Những chương tới dự là có chuyện xảy ra... lại chờ hạ hồi phân giải

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kinh Hồng Vũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook