Kinh Hồng Vũ

Chương 142

Âu Dương Lam Ca

31/08/2024

Lách cách...

Một âm thanh vang lên chói tai cực kỳ trong màn đêm. Bằng vàng khảm ngọc trâm thoa rơi xuống đất, tiếp theo đó còn thêm một cái mặt khác trang sức cũng theo tới mà rớt xuống rồi.

"Khốn kiếp! Ngươi hỗn đản vô sỉ... ngươi hạ lưu đê tiện!".

Một tràng tiếng mắng chửi vẫn chừa từng dừng lại cũng lâu lắm. Người này l*иg ngực cũng thực tốt quá, đã chửi lâu như vậy nhưng vẫn chưa thấy nàng nghỉ ngơi qua.

"Ngươi là cái đê tiện hạ lưu! Ngươi biết không ngươi làm cái đó chính là cho ta đã ném mặt mũi rồi!?".

Tiểu Du một đường trở lại này đuổi theo ở Tiểu Bạch, người đi phía trước nàng cũng là ở phía sau theo kịp bước chân. Nhưng là một đường trở về này cũng không chút nào yên ổn, Tiểu Du vừa đi vừa mắng chửi, còn có từ trên người nàng những thứ xem qua có thể tháo được nàng liền như vậy tháo xuống, ném tới trên người của người đi ở phía trước. Tiểu Bạch từ đầu tới cuối vẫn một mực im lặng chưa hề lên tiếng quá, dù cho Tiểu Du có ra sức ném vật tới nàng trên thân, trên đầu, dường như là nàng đều xem nhẹ cho qua.

Tiểu Du chính vì thái độ vô lo vô tâm của người kia mà sinh khí không thôi, chỉ ngại rằng tượng đá hai bên đường đi khó để di dời, bằng không có lẽ rằng cũng đã bị nàng nhấc lên ném tới rồi Tiểu Bạch nơi này đi!

"Ngươi có hay không nghe thấy? Còn giả điếc với ta sao? Ngươi chưa hỏi đã tự ý hành động, ngươi xem ta trong mắt rốt cuộc là cái gì dạng người đâu!? Khốn kiếp a ngươi!". Tiểu Du mặt mày đen tới mức còn muốn hơn đêm tối này dày đặc hơn nhiều lắm, trong lòng buồn bực không biết làm sao giải tỏa, đành phải tìm kẻ đầu sỏ tới tính sổ mà thôi.

Phía trước thời điểm đó bị Tô Vân Hi nghi hoặc đàn áp tới rồi cực điểm, nàng chỉ nghĩ rằng xong rồi, lần này khẳng định bại lộ, nữ nhân kia thông minh như vậy lại làm sao còn qua mắt được nàng đây, bản thân đã cùng đối phương nói kế sách này nhất định thất bại, nhưng là hắn vẫn cứng đầu không nghe, một mực làm theo ý mình. Lại không thể ngờ rằng ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc kia, nàng đại não hỗn độn một mảnh, nhưng là người kia đột ngột lại xông tới đây, một tay kéo lấy thắt lưng của nàng, một tay giữ lấy sau gáy của nàng mạnh mẽ mà hôn lên nàng trên môi. Nàng quả thực bị dọa đến thất thần, chỉ là nghĩ đến việc Tô Vân Hi còn tại chứng kiến, nàng mới nhắm mắt phối hợp, tùy ý đối phương lấy được tiện nghi.

Nhưng là... nhưng là tên hỗn đản này cứ nhiên còn... còn dám đưa ra đầu lưỡi, quét qua trên môi của nàng! Đầu lưỡi kia giống như một cái tham lam đầu rắn, vừa ướt vừa mềm, chạm tới nàng môi trên khi nhẹ nhàng lại ngọt lại nị...

Nàng khi đó bắt đầu nghi ngờ rằng hắn có phải là đang cố tình hay không, cố ý mượn cơ hội này đi chiếm nàng tiện nghi đây!?

"Tên này đầu gỗ ngươi có nghe không nghe ta nói!? Ngươi có biết... ".

Khi Tiểu Du vừa vặn lại ném ra thêm một đôi hoa tai, đột nhiên người ở phía trước đúng lúc cũng dừng bước, xoay người lại, cái kia hoa tai rất nhanh phi thẳng tới ném vào trên mặt của nàng, hoa tai cái móc kia sắc nhọn sượt qua ở bên má của nàng cắt ra một cái miệng vết thương, tuy rằng không sâu, nhưng vẫn khó có thể nói là sẽ không chảy máu.

"Ngươi!" Tiểu Du nhất thời ngây người, nàng chỉ nghĩ trút giận, không nghĩ sẽ làm đối phương bị thương.

"Ta... Ta chỉ là nghĩ... " Tiểu Du khuông miệng cư nhiên lại cứng, nàng nghĩ nói lời xin lỗi nhưng là trong miệng giống như ngậm phải khổ dược như vậy, khó khăn vô cùng.

"Ngươi chửi đủ?". Tiểu Bạch một đôi con ngươi hơi co lại, diện sắc lạnh nhạt không nhìn ra biểu hiện gì, dường như còn không hề để ý tới vết thương bên má kia mới bị vạch ra.

Tiểu Bạch chậm rãi bước tới gần Tiểu Du, mày kiếm hơi cau lại, không biết là đang ở nghĩ điều gì.

" Ngươi làm gì!?". Tiểu Du thấy đối phương tiến đến ngày một gần, nàng có điểm chột dạ, chỉ sợ rằng người trước mặt sẽ cùng nàng đòi lại món nợ vết thương kia. Nhưng là giống như chính bản thân nàng còn không có phát hiện rằng nàng có điểm khác lạ.

"Du. Ngươi trở lại xuyên nữ trang còn sẽ như vậy nói nhiều? Nữ nhi tính tỉnh sao?" Tiểu Bạch nhíu mày, vô cớ lại hỏi câu hỏi không liên quan.

"Ngươi mới là cái nữ nhi tính tỉnh! Ta nơi nào có mới là!?". Tiểu Du nhất thời giật mình, nàng liên tục nháy mắt, cũng bắt đầu lãng tránh ánh mắt của đối phương. Ánh mắt kia của hắn... thực thiêu người.

"Ngươi nếu là còn nghĩ trước đó nụ hôn kia, vẫn là cảm thấy phẫn uất, vậy liền làm ta tới bồi thường ngươi là được". Tiểu Bạch từ tốn nói, từng câu từng chữ rất rõ ràng, còn không giống đang nói đùa qua loa.

"Ngươi - Ngươi như thế nào bồi thường ta, ngươi như vậy chiếm ta tiện nghi, làm ngươi tới nói bồi thường liền bồi thường sao, ta mới không tin...!".

Tiểu Du câu nói còn chưa được nói hết, Tiểu Bạch đã đột ngột tiến lại bắt lấy nàng cánh tay, cúi đầu xuống lại hôn lên nàng trên môi.

Tiểu Du đồng tử mở to hết cỡ, l*иg ngực trong vô thức phập phồng, trái tim không hiểu vì sao nhảy loạn điêng cuồng. Nàng đại não trong nháy mắt trống rỗng, không hề phản ứng rằng phải đem người trước mặt này đẩy ra.

"Nếu còn chưa được, ta vậy để ngươi trở lại hôn một lần thì được". Tiểu Bạch chỉ chạm môi của đối phương, lần này rất nhanh đã tách ra, sau đó không chút ngại ngùng bình tĩnh nói.



"Ngươi... ngươi... ". Tiểu Du cảm thấy hai bên mặt nóng như hỏa thiêu, còn chưa thể lấy lại hơi thở. Làm sao vậy, rốt cuộc là bản thân làm sao vậy? Người kia, vậy mà lại muốn để nàng trả lại hôn hắn một cái!?

Tiểu Bạch đợi hồi lâu, chỉ nhìn thấy Tiểu Du ôm ngực thở dốc, ánh mắt mông lung, nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng đối phương có lẽ không còn muốn đòi lại bồi thường nữa rồi. Vậy nên chỉ nhẹ nhàng hiếm thấy cong lên khóe môi.

"Du, ngươi xuyên nữ trang nhìn thực tốt, có thể liền thường xuyên trang mới là".

Người bỏ lại một câu nói song liền xoay người đi mất, cũng không hề biết rằng người còn lại bởi vì nụ hôn kia cùng câu nói kia mà thất thần suốt cả đêm dài.

Giờ dần canh ba.

Tiểu Bạch sau khi về tới Minh Hòa điện liền cảm thấy thân thể thật sự là mệt mỏi kiệt sức, một ngày này nàng đã trải qua đủ loại tình huống, có hoảng hốt, có thất thần, có sợ hãi, có hoang mang. Trước nay nàng chưa từng ở cùng một thời điểm thể hiện ra nhiều trạng thái cảm xúc đến mực này, ngoại trừ khi Diêm Hạ Vu phát bệnh kia, nàng cũng chưa từng có sẽ lại nảy sinh ra cảm giác sợ hãi loại hình này.

Khi phủng trong lòng bàn tay máu thịt trộn lẫn, gần như nát bấy, nhưng vẫn lờ mờ nhìn ra được hình hài một tiểu sinh linh, nàng tâm trí khi đó rất hỗn loạn, sau khi từ Tố Phượng Di sản vị lôi ra tử thai kia, nàng thì giống như đầu óc trống rỗng, không còn nghĩ được gì khác. Nàng thì giống như một cái vô tri vô giác gỗ mục, nắm lấy tử thai trong tay, chậm rãi rời khỏi Phượng Hoa cung, bên trong nàng như có một ý tưởng liên tục thôi thúc nàng, bảo rằng nàng phải rời đi nơi này, phải mang theo cái này tiểu sinh linh đã yểu mệnh đi khỏi nơi này mới tốt.

Nàng cứ như vậy vô thức không biết là đi bao lâu, cho đến khi thái dương dần dần phủ xuống hoàng sắc đậm nhạt, nàng mới phát hiện rằng thì ra bản thân không biết thế nào đã đi tới rồi gốc đại thụ kia, nơi khuông viên đổ nát kia.

Này tử thai cũng đã là vật chết, nàng được Tố Phượng Di mang trong bụng chín tháng, vốn là đã hấp thụ phân lượng tinh hoa của người kia, cũng hình thành sợi dây liên kết cùng nàng, nay lại đột ngột mất đi, khả năng phần liên kết kia bị chặt đứt đoạn, nhưng là cũng không có hoàn toàn như vậy cho Tố Phượng Di an toàn. Bản thân làm Minh Giới Bạch Vô Thường biết rõ, ngoại trừ phàm thân, mỗi cái tồn tại trên nhân gian này đều tự có quy luật cùng trách nhiệm. Vốn dĩ phần này trách nhiệm Tố Phượng Di phải mang theo, nhưng là bây giờ cũng đã không còn nữa, phàm nhân có thể không thấy được nhưng bản thân nàng lại thấy được phi thường rõ ràng.

Nhỏ một con thi thể trong tay này tuy rằng chưa thể dưỡng nàng ra đời, nhưng hồn phách từ rất sớm thì đã hình thành căn cơ đủ đầy rồi. Khi mang ra nàng, sở dĩ Tiểu Bạch khi đó im lặng không lên tiếng, chính là vì nàng nhìn thấy có một cái nhỏ nhoi hồn thể đang ghé vào bên cạnh giường, ánh mắt đau thương nhìn chằm chằm vào Tố Phượng Di đã bất tỉnh. Này tiểu hồn thực yếu ớt, đôi lúc sẽ mờ mờ ảo ảo ẩn hiện, nhưng là linh thức của nàng rất mạnh, tâm thức cũng tinh anh vô cùng.

Tiểu hồn từ đầu đến cuối chỉ đưa mắt nhìn Tố Phượng Di, chưa từng có di chuyển qua, cũng không thèm để ý tới nàng đang đứng tại đây. Tiểu Bạch biết chắc rằng nàng biết được mình tại, chỉ là nàng không rảnh để tâm mà thôi.

Một cái sinh bệnh thân thể, lại gần gũi một cái oan hồn thực là điều không nên, càng không tốt lành. Tiểu Bạch đoán có lẽ này tiểu hài tử vẫn là lưu luyến nàng mẫu thân, còn không chịu chạy nhanh đi hồi quy Minh Giới tìm con đường đầu thai, xem ra, thần thức của nàng đối Tố Phượng Di nhận biết lại là sâu sắc vô cùng, cho nên mới có thể đứng lì như vậy không chịu đi.

Chỉ có điều...

Nàng nếu vẫn là như vậy gần gũi, Tố Phượng Di cái mạng này khả năng còn muốn theo nàng hồi quy Minh Giới rồi đi.

Tiểu Bạch rốt cuộc cũng ra quyết định, nàng mới mang theo cái đó tử thai rời khỏi, thân thể đi liền hồn thức, vậy nên khi Tiểu Bạch đi khỏi liền tiểu hồn kia cũng bị nàng theo đó kéo đi khỏi rồi.

Tiểu Bạch ở dưới gốc cây khấu ra một cái hố nhỏ, mang ra khăn tay trải trên rễ cây mới đem tử thai đặt lên phía trên, từ trong người lấy ra một lọ dược liệu, chậm rãi đổ ra bàn tay, bột phấn màu chu sa mịn màng, có điểm mát lạnh, nàng đem bột phấn thoa khắp nơi trên bào thai kia, song mới cẩn thận gói lại khăn tay thành một khối nhỏ, nhẹ nhàng đặt vào trong cái hố kia, lấp đất lại. Sau lại ở trên lớp đất kia dùng ngón tay vẽ ra một chữ.

Sau khi nàng làm xong hết thảy mới đứng lên, từ tốn rời đi.

Ngẫm lại này đó việc, Tiểu Bạch vô thức cụp mi mắt, thở ra một hơi dài, song mới đi vào bên trong nội điện nghĩ thay ra một cái khác kiện y phục, này đó trên thân thể đều bị ám mùi máu tanh, ngửi vào khó ngăn được có cỗ cảm giác khó chịu.

Một mạt nước lạnh lẽo dội tới trên mặt, cảm giác sảng khoái lúc này mới có thể quay lại được mấy phần, đưa tay lấy lại đây khăn vải lau sơ qua khuông mặt còn đẫm ướt, lại rửa tay một lần, đồng thời rửa sạch vết thương nhỏ trên mặt, nàng mới cảm thấy bản thân tỉnh táo trở lại.

Làm xong này đó hết thảy, Tiểu Bạch mới đi gần lại giá treo, chậm rãi trút bỏ ngoại bào, một lớp trường sam, lại thêm một tầng nội sam, khi này cũng chỉ lưu lại một thân đơn giản thoải mái nội y. Tiểu Bạch ngồi lên giường, cúi đầu tháo giày, đợi nàng yên ổn nằm trên giường khi thì giống như đã trút bỏ đi tia sức lực cuối cùng rồi.

An ổn nhắm mắt lại, dần dần đi vào trong mộng, nhưng là đột nhiên, ở bên cạnh không rõ thế nào lại cảm nhận được một cỗ ấm áp dán lại tới rồi nàng trên thân thể. Tiểu Bạch giật mình mở mắt ngồi dậy, thật nhanh xốc lên mền bông, liền ở bên cạnh nàng mờ ảo lộ ra một cỗ đẹp mắt ngọc ngà thân thể đây.

"Là ngươi?".

Tiểu Bạch cau mày, nữ nhân này như thế nào lại ở đây?

"Ngươi còn ở nghĩ kẻ khác?".



Nữ nhân môi đỏ nhẹ nhàng cười, thật ung dung hơi nâng người dậy, ở trong bóng đêm, một đôi liêu nhân mị hoặc con ngươi giống như biết phát sáng, còn như có thể thâu nạp hồn người.

"Ngươi như thế nào ở nơi này?". Tiểu Bạch không rõ dụng ý của người trước mặt, chỉ biết rằng nàng hiện tại có chút quá phận.

Nữ nhân xích͙ ɭõa lười biếng nằm dựa vào sàn đan, trên người chỉ có duy nhất một chiếc yếm nhỏ che khuất đi những quang cảnh khiến kẻ khác đỏ mặt, nhưng là cao cao một điểm như đỉnh phong nhô lên kia kiêu ngạo đứng thẳng, lại làm sao nguyện ý khuất phục trước mỏng manh tầng trói buộc đâu. Ba ngàn thanh ti tựa con suối nhỏ đổ xuống, mềm mại thướt tha, ở dưới ánh đèn yếu ớt tản mát một tầng óng ánh sắc độ. Nữ nhân trang dung đẹp đến động lòng người, nàng mi mục họa diễm lệ, lông mày thanh thanh, đặc biệt ở đôi môi cố ý tô lên hải đường hồng sắc yên chi, bóng bẩy ướŧ áŧ, khóe môi đôi khi sẽ tản ra một mạt ý cười.

Tình cảnh này nhìn xem, nếu như là một cái bình thường nam nhân, khẳng định rằng một đêm này nữ nhân trước mặt nhất định không thể trải qua tốt đẹp!

Chỉ là...

Tiểu Bạch nhìn nàng, từ đầu đến cuối ngoài trừ vừa mới bị nàng làm giật mình ra thì cũng không thay đổi biểu hiện gì khác.

"Bản cung nói ngươi biết một cái bí mật".

Nữ nhân thân thể lúc này giống như một cái xà thân không có xương sống, uyển chuyển trườn tới rồi trên vai của Tiểu Bạch, ở bên tai của nàng cười ngậm gió xuân thổi một hơi.

"Này Đại Ý vốn dĩ tồn tại một cái bí mật tàng thư. Này tàng thư trước nay chưa từng có kẻ nào biết tới, cũng chưa từng có kẻ nào nhìn thấy qua. Ngay đến cả bản cung thân sinh phụ hoàng kia cũng chưa từng được diễm phúc trông thấy. Ngươi có hay không thấy tò mò này tàng thư rốt cuộc ở nơi nào?".

Tiểu Bạch nghiên đầu nhíu mày, chỉ thấy nữ nhân bên cạnh ngâm nga một hồi.

Nữ nhân từ tốn đưa tay nắm lấy bàn tay của Tiểu Bạch, dần dần dẫn dắt đối phương, cho tới khi tay của Tiểu Bạch chạm tới rồi vị trí kia, chính là bộ vị tư mật của nàng, hơn nữa nơi đó còn giống như một cái tiểu khê, ẩm ướt không thôi!

Nữ nhân yêu mị hơi nhướng mày, giọng điệu còn mang theo hàm ý nũng nịu. "Này Đại Ý tàng thư kia hiện tại thì đã nằm trong tay ngươi rồi nha".

Tiểu Bạch có chút vội vàng thu tay lại, chỉ thấy trên ngón tay của nàng còn từ địa phương kia kéo theo tới một sợi trong suốt đẹp mắt sợi tơ, hoảng tới mức nàng có điểm ngây người.

Nữ nhân trông thấy biểu hiện kia của đối phương không cầm lòng được liền bật cười thành tiếng, tiếng cười kia giống như gãi vào trong lòng của Tiểu Bạch, khiến nàng có cảm giác ngứa ngáy vô cùng.

Nàng khi này cũng rời khỏi một tầng ấm áp mền bông, bại lộ ra ngoài một cỗ mỹ lệ thân thể, mịn màng làn da bóng loáng nhu hòa.

"Thế nào, phần này tàng thư, ngươi có thích hay không?"

Một ánh mắt mạnh mẽ cùng bỏng rát dội lại đây. Tiểu Bạch nhân sinh khó có được dường như thấy qua tia xấu hổ, liền đẩy mắt lãng tránh đi.

"Tô Vân Hi, ngươi làm càn".

Hai chữ làm càn kia vừa mới thốt ra khỏi miệng thì đột nhiên truyền tới rồi một trận hương thơm ngọt thanh, ở nàng bên mặt vần vũ không chịu tan.

Nhìn lại mới biết, thì ra nàng là bị Tô Vân Hi dùng cánh tay khóa chặt trên cổ, không còn đường lui.

"Phần này tàng thư chỉ đặc biệt hướng ngươi duy nhất một người mở ra, ngươi không thích sao?".

Ánh trăng bên ngoài ngày càng thanh tao hơn, dường như cũng đã bị cảnh tượng nơi gian phòng này làm ngại ngùng a...

-----Hết Chương 142-----

Tác giả: xin lỗi mọi người vì tới giờ mình mới cập nhật chương mới, vì trước đó mình đã gặp tai nạn và phải điều trị, cho nên mình không có thời gian để cập nhật chương mới. Rất biết ơn mọi người vẫn theo dõi và ủng hộ, mình sẽ cố gắng cập nhật chương mới sớm nhất khi mình có thể ạ, cảm ơn rất nhiều...

kinh-hong-vu-142-0

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kinh Hồng Vũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook