Quyển 1 - Chương 2: Khuê các
Tây Tử Tình
31/03/2017
Con em nhà giàu tuy là quần là áo lượt thích vui đùa, thế nhưng chuyện làm nên cũng phải vui vẻ, gọn gàng.
Chỉ chốc lát sau, đã kéo xe ngựa trong tuyết lên, đỡ xe ổn rồi, mới để người ta dắt ngựa đi về phía phủ Trung Dũng Hầu.
Gã sai vặt đưa đồ tết như Tạ Phương Hoa không có đất dựng võ, chỉ có thể cúi đầu đi ở phía sau.
Chưởng quỹ Yến phủ lâu từ trước đến nay là người khéo léo, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy ở trước cửa tiệm của hắn, chưởng quỹ đương nhiên không thể bỏ mặc, dù sao cũng phải đi theo đến phủ Trung Dũng Hầu giải thích một phen, cũng liền đi sau mọi người.
Mấy tên nam tử vừa đi vừa trò chuyện trước xe ngựa, trọng tâm câu chuyện trong miệng bọn họ là Tử Quy huynh, trò chuyện rất hào hứng, mà Tần Tranh đi ở giữa không mở miệng nói một câu.
Theo chưởng quỹ Yến phủ lâu nhìn thì bởi vì con chó bảo bối của Tranh nhị công tử chết, nhưng người cán chết con chó của hắn lại là người của Tạ Mặc Hàm phủ Trung Dũng Hầu, người có qua lại thân thiết với hắn, không tiện bắt bồi thường, đánh chết gã sai vặt của người ta, đánh chó phải nhìn mặt chủ, đương nhiên càng không thể. Chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Mới khiến cho hắn im lặng không nói chuyện.
Mọi người đi được một đoạn đường, Tần Tranh bỗng nhiên dừng bước.
Người hai bên thấy hắn dừng bước cũng không khỏi dừng lại theo, đều dùng ánh mắt hỏi thăm hắn.
“Các người đi trước đi!” Tần Tranh nhìn thoáng qua phía sau, ánh mắt quét qua người Tạ Phương Hoa, nói với mọi người hai bên.
Người hai bên thấy thần sắc của hắn, lại nhìn gã sai vặt đang cúi đầu đi ở phía sau, đều cùng nhau hiểu ngầm, đi về phía trước.
Chưởng quỹ đi qua bên người Tần Tranh, âm thầm nghĩ, tuy rằng Tranh nhị công tử sẽ không trở mặt với thế tử phủ Trung Dũng Hầu, nhưng nhìn sắc mặt hắn là muốn làm khó gã sai vặt này, gã sai vặt này chỉ sợ phải chịu khổ với hắn rồi.
Tạ Phương Hoa cúi đầu đi tới bên người Tần Tranh, một trận gió lạnh thổi đến, nàng không khỏi run run một cái.
Tần Tranh nhìn nàng mở miệng: “Ngươi có biết hôm nay ngươi cán chết chó của ta là do ai ban thưởng cho ta không?”
Tạ Phương Hoa dừng bước, hắn nói ban thưởng, vậy là chó từ trong cung. Ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu lắc đầu. Tám năm nàng chưa có hồi kinh, làm sao biết được? Lúc nàng rời đi cũng không nghe nói Tần Tranh có con chó bảo bối.
“Là Đức Từ Thái hậu đã qua đời.” Tần Tranh nói.
Tạ Phương Hoa gật đầu, bày tỏ đã biết. Đức Từ thái hậu là mẹ ruột của đương kim hoàng thượng. Ba năm trước đã qua đời.
“Đại ca của ta sợ nhất con chó này.” Tần Tranh lại nói.
Trong lòng Tạ Phương Hoa không nhịn được phẫn nộ, đại ca hắn sợ chó thì có liên quan gì đến nàng? Hắn có cần phải nói với gã sai vặt như nàng không? Nếu như nói, cũng nên kéo thế tử phủ Trung Dũng Hầu nói mới đúng? Hoặc là nói với Trung Dũng Hầu?
“Chuyện hôm nay ta có thể không truy cứu, nhưng tóm lại phủ Trung Dũng Hầu vẫn thiếu ta một con chó.” Tần Tranh liếc mắt một cái, nhìn Tạ Phương Hoa ngoan ngoãn thành thật cung kính tạ ơn, bỏ lại những lời này, xoay người đi về phía trước.
Tạ Phương Hoa nhìn bóng lưng hắn, trong dạ dày sôi trào một trận, hắn đây là đang muốn nói cho nàng biết bất kể phủ Trung Dũng Hầu thường như thế nào cũng không thể thường nổi con chó thái hậu ban cho sao? Dù sao cũng không có người trong thiên hạ tôn quý bằng thái hậu đã qua đời.
Một con chó chết dưới xe của nàng, hắn không bắt bồi thường, nhưng mà từ nay phủ Trung Dũng Hầu thiếu hắn một khoảng nợ lớn!
Tạ Phương Hoa không muốn tốn hơi thừa lời, mũi chân dùng sức nghiền nghiền tuyết dưới chân, cất bước đuổi theo hắn.
Thảo nào, mọi người đều e ngại Tranh nhị công tử, đúng là đồ ăn tươi nuốt sống!
Yến phủ lâu cách Trung Dũng Hầu phủ hai con đường, cho nên mọi người vây quanh xe ngựa rất nhanh đã đi đến Hầu phủ.
Đại môn màu đỏ thẫm của Trung Dũng Hầu phủ đóng chặt, trước cửa có hai con sư tử bằng đá trên đầu phủ một lớp tuyết thật dày.
Yến Đình tiến lên gõ cửa.
Rất nhanh, sau cửa liền có người thò đầu ra, vừa nhìn xuống, vội vàng rụt đầu lại: “Thì ra là Tranh nhị công tử, Yến tiểu hầu gia, Lý đại công tử, Trình công tử và Tống công tử. Các vị đây là?”
“Nói nhiều làm gì? Chúng ta đưa đồ tết cho Tử Quy huynh, còn không mau mở cửa.” Yến Đình trừng mắt nhìn gã sai vặt đứng ở cửa.
Gã sai vặt quan sát một hồi, biết không thể đắc tội với khách quý, nên vội vã lên tiếng trả lời lập tức mở cửa.
Mọi người đợi cửa lớn mở ra, lần lượt đi vào.
Gã sai vặt lập tức tiến lên đón lấy xe ngựa, cười nói: “Mấy vị mời vào trong, thế tử chúng tôi đang ở Hải Đường đình thưởng tuyết đấy! Đã có người đi thông báo, thế tử rất nhanh sẽ tới.”
“Ồ? Tử Quy huynh đã khỏi bệnh rồi?” Yến Đình hỏi.
“Vẫn uống thuốc chứ, nhưng tinh thần đã đỡ hơn rất nhiều, thế tử chúng tôi mùa đông hằng năm đều triền miên trên giường bệnh, hai tháng nay không thể ra khỏi cửa, chỉ có thể đi dạo xung quanh trong phủ.” Gã sai vặt vội vàng đáp.
Yến Đình gật đầu nói với mấy người bọn họ: “Đi, chúng ta đi tìm hắn, nghe nói Hải Đường đình trong phủ Trung Dũng Hầu rất đặc biệt, hải đường trong thiên hạ đều nở vào mùa xuân và mùa thu, mà Hải Đường đình trong phủ Trung Dũng Hầu lại nở vào cả mùa đông, so với hoa mai càng đẹp hơn.”
“Ta cũng nghe nói, nhưng mấy năm trước Tử Quy huynh không cho chúng ta xem, bọn ta chỉ có thể ngứa ngáy khó nhịn, không biết năm nay có được xem không?” Lý đại công tử tiếp lời.
“Có lẽ cũng không cho xem, nhưng chúng ta đi nhanh một chút, ngăn hắn ở trong Hải Đường đình không phải là có thể xem rồi sao? Đến lúc đó, hắn vì gã sai vặt của mình cán chết con chó của Tần Tranh huynh, mà không biết xấu hổ đứng ở cửa chặn không để cho chúng ta vào xem sao?”
“Ý kiến hay.” Trình công tử và Tống công tử lập tức phụ họa.
Gã sai vặt gác cổng nghe vậy không khỏi ứa mồ hôi lạnh, nhìn về phía Tần Tranh, nghĩ gã sai vặt trong phủ bọn họ cán chết con chó của hắn khi nào?
Sắc mặt Tần Tranh lạnh lạnh, quay đầu nhìn Tạ Phương Hoa đứng ở cửa không có vào: “Ngươi còn không vào theo? Chẳng lẽ không biết cửa phủ Trung Dũng Hầu sao?”
Tạ Phương Hoa đang cảm khái từ biệt hai con sư tử ở cửa suốt tám năm, nghe vậy, cất bước đi vào.
“Đây là…” Gã sai vặt gác cổng nhìn Tạ Phương Hoa.
“Dẫn đường! Mau dẫn bọn ta đến Hải Đường đình.” Tần Tranh không cho gã sai vặt kia có cơ hội tìm tòi nghiên cứu, ra lệnh nói.
Gã sai vặt nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tranh nhị công tử, thì một bụng nghi vấn đều nuốt trở vào, không dám trễ nãi, bước nhanh dẫn đường.
Đi tới thủy tạ Đinh Lan, gã sai vặt kia có hơi do dự dừng lại: “Mấy vị công tử, đi qua nhà thủy tạ trước mặt, chính là Chi Lan Uyển của thế tử chúng ta, đi qua Chi Lan Uyển sẽ đến Hải Đường Uyển, Hải Đường Đình nằm bên trong Hải Đường Uyển, nhưng Hải Đường Uyển là sân khuê phòng tiểu thư nhà chúng tôi, chuyện này… Nô tài cũng không dám tự mình dẫn các vị đi vào.”
“Hay muội muội yếu ớt của Tử Quy huynh ở Hải Đường uyển?” Bước chân Yến Đình dừng lại.
“Hải Đường Uyển chính là sân của tiểu thư nhà ta.” Gã sai vặt vội vàng cúi đầu
Yến Đình cau mày, hình như chưa bao giờ biết Hải Đường đình nằm bên trong Hải Đường Uyển, thảo nào mỗi lần nhắc đến Hải Đường đình, Tạ Mặc Hàm lại khước từ không cho nhìn. Khuê phòng muội muội nhà người ta nam nhân như bọn họ đương nhiên không tiện tiến vào.
Lý đại công tử, Trình công tử, Tống công tử nhất thời cũng có dáng vẻ say mê.
Tần Tranh hừ lạnh không để ý tới mọi người, hừ lạnh cất bước đi thẳng vào trong.
Đám người Yến Đình liếc mắt nhìn, có hắn dẫn đầu, bọn họ cũng dễ nói chuyện, vì vậy đều rối rít đi theo sau lưng hắn.
Không bao lâu, đi qua thủy tạ Đinh Lan và Hải Đường Uyển, thì tới cổng của Hải Đường Uyển.
Viện Hải Đường Uyển lẳng lặng, hương hoa hải đường nhàn nhạt thổi tới từ bên trong, khiến cho người khác vui vẻ thoải mái.
Yến Đình khen lớn, vỗ tay nói: “Chính là hương vị này, hải đường khác nở cũng không có hương vị thanh thuần như thế này, không biết hoa nở rồi sẽ đẹp bao nhiêu.”
“Đi vào chẳng phải sẽ biết sao?” Tần Tranh bước chân không ngừng, đi thẳng vào Hải Đường Uyển
Cửa Hải Đường Uyển vừa mở ra, có hai nô tỳ đang quét tuyết đọng trong sân, liếc mắt thấy có người tới đều cùng nhau cả kinh, chổi tuột tay rơi xuống đất, phát ra tiếng động không nhỏ.
Tần Tranh cũng không thèm liếc mắt nhìn hai người, không chút cản trở đi vào trong hậu viện.
Chỉ chốc lát sau, đã kéo xe ngựa trong tuyết lên, đỡ xe ổn rồi, mới để người ta dắt ngựa đi về phía phủ Trung Dũng Hầu.
Gã sai vặt đưa đồ tết như Tạ Phương Hoa không có đất dựng võ, chỉ có thể cúi đầu đi ở phía sau.
Chưởng quỹ Yến phủ lâu từ trước đến nay là người khéo léo, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy ở trước cửa tiệm của hắn, chưởng quỹ đương nhiên không thể bỏ mặc, dù sao cũng phải đi theo đến phủ Trung Dũng Hầu giải thích một phen, cũng liền đi sau mọi người.
Mấy tên nam tử vừa đi vừa trò chuyện trước xe ngựa, trọng tâm câu chuyện trong miệng bọn họ là Tử Quy huynh, trò chuyện rất hào hứng, mà Tần Tranh đi ở giữa không mở miệng nói một câu.
Theo chưởng quỹ Yến phủ lâu nhìn thì bởi vì con chó bảo bối của Tranh nhị công tử chết, nhưng người cán chết con chó của hắn lại là người của Tạ Mặc Hàm phủ Trung Dũng Hầu, người có qua lại thân thiết với hắn, không tiện bắt bồi thường, đánh chết gã sai vặt của người ta, đánh chó phải nhìn mặt chủ, đương nhiên càng không thể. Chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Mới khiến cho hắn im lặng không nói chuyện.
Mọi người đi được một đoạn đường, Tần Tranh bỗng nhiên dừng bước.
Người hai bên thấy hắn dừng bước cũng không khỏi dừng lại theo, đều dùng ánh mắt hỏi thăm hắn.
“Các người đi trước đi!” Tần Tranh nhìn thoáng qua phía sau, ánh mắt quét qua người Tạ Phương Hoa, nói với mọi người hai bên.
Người hai bên thấy thần sắc của hắn, lại nhìn gã sai vặt đang cúi đầu đi ở phía sau, đều cùng nhau hiểu ngầm, đi về phía trước.
Chưởng quỹ đi qua bên người Tần Tranh, âm thầm nghĩ, tuy rằng Tranh nhị công tử sẽ không trở mặt với thế tử phủ Trung Dũng Hầu, nhưng nhìn sắc mặt hắn là muốn làm khó gã sai vặt này, gã sai vặt này chỉ sợ phải chịu khổ với hắn rồi.
Tạ Phương Hoa cúi đầu đi tới bên người Tần Tranh, một trận gió lạnh thổi đến, nàng không khỏi run run một cái.
Tần Tranh nhìn nàng mở miệng: “Ngươi có biết hôm nay ngươi cán chết chó của ta là do ai ban thưởng cho ta không?”
Tạ Phương Hoa dừng bước, hắn nói ban thưởng, vậy là chó từ trong cung. Ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu lắc đầu. Tám năm nàng chưa có hồi kinh, làm sao biết được? Lúc nàng rời đi cũng không nghe nói Tần Tranh có con chó bảo bối.
“Là Đức Từ Thái hậu đã qua đời.” Tần Tranh nói.
Tạ Phương Hoa gật đầu, bày tỏ đã biết. Đức Từ thái hậu là mẹ ruột của đương kim hoàng thượng. Ba năm trước đã qua đời.
“Đại ca của ta sợ nhất con chó này.” Tần Tranh lại nói.
Trong lòng Tạ Phương Hoa không nhịn được phẫn nộ, đại ca hắn sợ chó thì có liên quan gì đến nàng? Hắn có cần phải nói với gã sai vặt như nàng không? Nếu như nói, cũng nên kéo thế tử phủ Trung Dũng Hầu nói mới đúng? Hoặc là nói với Trung Dũng Hầu?
“Chuyện hôm nay ta có thể không truy cứu, nhưng tóm lại phủ Trung Dũng Hầu vẫn thiếu ta một con chó.” Tần Tranh liếc mắt một cái, nhìn Tạ Phương Hoa ngoan ngoãn thành thật cung kính tạ ơn, bỏ lại những lời này, xoay người đi về phía trước.
Tạ Phương Hoa nhìn bóng lưng hắn, trong dạ dày sôi trào một trận, hắn đây là đang muốn nói cho nàng biết bất kể phủ Trung Dũng Hầu thường như thế nào cũng không thể thường nổi con chó thái hậu ban cho sao? Dù sao cũng không có người trong thiên hạ tôn quý bằng thái hậu đã qua đời.
Một con chó chết dưới xe của nàng, hắn không bắt bồi thường, nhưng mà từ nay phủ Trung Dũng Hầu thiếu hắn một khoảng nợ lớn!
Tạ Phương Hoa không muốn tốn hơi thừa lời, mũi chân dùng sức nghiền nghiền tuyết dưới chân, cất bước đuổi theo hắn.
Thảo nào, mọi người đều e ngại Tranh nhị công tử, đúng là đồ ăn tươi nuốt sống!
Yến phủ lâu cách Trung Dũng Hầu phủ hai con đường, cho nên mọi người vây quanh xe ngựa rất nhanh đã đi đến Hầu phủ.
Đại môn màu đỏ thẫm của Trung Dũng Hầu phủ đóng chặt, trước cửa có hai con sư tử bằng đá trên đầu phủ một lớp tuyết thật dày.
Yến Đình tiến lên gõ cửa.
Rất nhanh, sau cửa liền có người thò đầu ra, vừa nhìn xuống, vội vàng rụt đầu lại: “Thì ra là Tranh nhị công tử, Yến tiểu hầu gia, Lý đại công tử, Trình công tử và Tống công tử. Các vị đây là?”
“Nói nhiều làm gì? Chúng ta đưa đồ tết cho Tử Quy huynh, còn không mau mở cửa.” Yến Đình trừng mắt nhìn gã sai vặt đứng ở cửa.
Gã sai vặt quan sát một hồi, biết không thể đắc tội với khách quý, nên vội vã lên tiếng trả lời lập tức mở cửa.
Mọi người đợi cửa lớn mở ra, lần lượt đi vào.
Gã sai vặt lập tức tiến lên đón lấy xe ngựa, cười nói: “Mấy vị mời vào trong, thế tử chúng tôi đang ở Hải Đường đình thưởng tuyết đấy! Đã có người đi thông báo, thế tử rất nhanh sẽ tới.”
“Ồ? Tử Quy huynh đã khỏi bệnh rồi?” Yến Đình hỏi.
“Vẫn uống thuốc chứ, nhưng tinh thần đã đỡ hơn rất nhiều, thế tử chúng tôi mùa đông hằng năm đều triền miên trên giường bệnh, hai tháng nay không thể ra khỏi cửa, chỉ có thể đi dạo xung quanh trong phủ.” Gã sai vặt vội vàng đáp.
Yến Đình gật đầu nói với mấy người bọn họ: “Đi, chúng ta đi tìm hắn, nghe nói Hải Đường đình trong phủ Trung Dũng Hầu rất đặc biệt, hải đường trong thiên hạ đều nở vào mùa xuân và mùa thu, mà Hải Đường đình trong phủ Trung Dũng Hầu lại nở vào cả mùa đông, so với hoa mai càng đẹp hơn.”
“Ta cũng nghe nói, nhưng mấy năm trước Tử Quy huynh không cho chúng ta xem, bọn ta chỉ có thể ngứa ngáy khó nhịn, không biết năm nay có được xem không?” Lý đại công tử tiếp lời.
“Có lẽ cũng không cho xem, nhưng chúng ta đi nhanh một chút, ngăn hắn ở trong Hải Đường đình không phải là có thể xem rồi sao? Đến lúc đó, hắn vì gã sai vặt của mình cán chết con chó của Tần Tranh huynh, mà không biết xấu hổ đứng ở cửa chặn không để cho chúng ta vào xem sao?”
“Ý kiến hay.” Trình công tử và Tống công tử lập tức phụ họa.
Gã sai vặt gác cổng nghe vậy không khỏi ứa mồ hôi lạnh, nhìn về phía Tần Tranh, nghĩ gã sai vặt trong phủ bọn họ cán chết con chó của hắn khi nào?
Sắc mặt Tần Tranh lạnh lạnh, quay đầu nhìn Tạ Phương Hoa đứng ở cửa không có vào: “Ngươi còn không vào theo? Chẳng lẽ không biết cửa phủ Trung Dũng Hầu sao?”
Tạ Phương Hoa đang cảm khái từ biệt hai con sư tử ở cửa suốt tám năm, nghe vậy, cất bước đi vào.
“Đây là…” Gã sai vặt gác cổng nhìn Tạ Phương Hoa.
“Dẫn đường! Mau dẫn bọn ta đến Hải Đường đình.” Tần Tranh không cho gã sai vặt kia có cơ hội tìm tòi nghiên cứu, ra lệnh nói.
Gã sai vặt nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tranh nhị công tử, thì một bụng nghi vấn đều nuốt trở vào, không dám trễ nãi, bước nhanh dẫn đường.
Đi tới thủy tạ Đinh Lan, gã sai vặt kia có hơi do dự dừng lại: “Mấy vị công tử, đi qua nhà thủy tạ trước mặt, chính là Chi Lan Uyển của thế tử chúng ta, đi qua Chi Lan Uyển sẽ đến Hải Đường Uyển, Hải Đường Đình nằm bên trong Hải Đường Uyển, nhưng Hải Đường Uyển là sân khuê phòng tiểu thư nhà chúng tôi, chuyện này… Nô tài cũng không dám tự mình dẫn các vị đi vào.”
“Hay muội muội yếu ớt của Tử Quy huynh ở Hải Đường uyển?” Bước chân Yến Đình dừng lại.
“Hải Đường Uyển chính là sân của tiểu thư nhà ta.” Gã sai vặt vội vàng cúi đầu
Yến Đình cau mày, hình như chưa bao giờ biết Hải Đường đình nằm bên trong Hải Đường Uyển, thảo nào mỗi lần nhắc đến Hải Đường đình, Tạ Mặc Hàm lại khước từ không cho nhìn. Khuê phòng muội muội nhà người ta nam nhân như bọn họ đương nhiên không tiện tiến vào.
Lý đại công tử, Trình công tử, Tống công tử nhất thời cũng có dáng vẻ say mê.
Tần Tranh hừ lạnh không để ý tới mọi người, hừ lạnh cất bước đi thẳng vào trong.
Đám người Yến Đình liếc mắt nhìn, có hắn dẫn đầu, bọn họ cũng dễ nói chuyện, vì vậy đều rối rít đi theo sau lưng hắn.
Không bao lâu, đi qua thủy tạ Đinh Lan và Hải Đường Uyển, thì tới cổng của Hải Đường Uyển.
Viện Hải Đường Uyển lẳng lặng, hương hoa hải đường nhàn nhạt thổi tới từ bên trong, khiến cho người khác vui vẻ thoải mái.
Yến Đình khen lớn, vỗ tay nói: “Chính là hương vị này, hải đường khác nở cũng không có hương vị thanh thuần như thế này, không biết hoa nở rồi sẽ đẹp bao nhiêu.”
“Đi vào chẳng phải sẽ biết sao?” Tần Tranh bước chân không ngừng, đi thẳng vào Hải Đường Uyển
Cửa Hải Đường Uyển vừa mở ra, có hai nô tỳ đang quét tuyết đọng trong sân, liếc mắt thấy có người tới đều cùng nhau cả kinh, chổi tuột tay rơi xuống đất, phát ra tiếng động không nhỏ.
Tần Tranh cũng không thèm liếc mắt nhìn hai người, không chút cản trở đi vào trong hậu viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.