Quyển 1 - Chương 9: Lĩnh chỉ
Tây Tử Tình
07/04/2017
Đêm đó Trung Dũng Hầu bị hoàng thượng giữ lại trong cung, vẫn chưa hồi phủ.
Giờ thìn ngày hôm sau, Tạ Phương Hoa thu dọn hành lý xong rời khỏi phủ Trung Dũng Hầu.
Tạ Mặc Hàm kiểm tra những lễ vật Võ Vệ tướng quân gửi từ biên cương Mạc Bắc đến thì đích thân tiễn Tạ Phương Hoa ra cửa, thấp giọng dặn dò: “Mặc dù ba trăm dặm không xa nhưng muội một mình hồi kinh đưa mật hàm, hoàng thượng che giấu tin tức núi Vô Danh bị hủy, không triệu Tả, Hữu tướng nghị sự, vì thế lần này muội rời kinh nhất định bị người khác để mắt tìm hiểu tin tức, muội nhất định phải cẩn thận.”
Tạ Phương Hoa gật đầu.
“Nếu không, ta phái người tiễn muội!” Tạ Mặc Hàm thương lượng với Tạ Phương Hoa.
Tạ Phương Hoa lập tức nở nụ cười: “Ở núi Vô Danh đợi 8 năm, muội cũng có thể trở về được, ca, huynh còn không yên lòng về muội sao?”
Tạ Mặc Hàm khẽ thở dài, vì muội muội khiến người khác an lòng nên người làm huynh trưởng như hắn mới lộ ra vẻ vô dụng.
Tạ Phương Hoa liếc hắn một cái rồi nói: “Ca, huynh đường suy nghĩ nhiều quá, người xưa nói suy nghĩ nhiều sẽ có hại cho sức khỏe, bệnh của huynh phần lớn là do suy nghĩ nhiều mới dẫn đến dùng thuốc nhiều nhưng không có khởi sắc. Hôm nay muội đã về rồi, dĩ nhiên sẽ không đi nữa, huynh không cần lo lắng bất an, dựa theo toa thuốc hôm qua muội đã kê cho huynh, hãy dưỡng bệnh cho thật ổn, sẽ có một ngày muội nghĩ ra cách chữa được tận gốc căn bệnh cho huynh, trả lại cho huynh thân thể khỏe mạnh.” Tạ Phương Hoa căn dặn hắn.
Tạ Mặc Hàm gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp, muốn đưa tay xoa đầu nàng nhưng ngại ánh mắt nhiều người phức tạp, chỉ có thể buông xuống.
Tạ Phương Hoa lên xe ngựa, ngồi ở trước xe, vung roi ngựa lên, xe ngựa chở đầy hàng hóa rời khỏi phủ Trung Dũng Hầu.
Mãi đến khi xe ngựa đi khuất, chẳng còn bóng dáng, Tạ Mặc Hàm mới xoay người đi vào trong phủ.
Vừa mới trở lại Chi Lan Uyển thì Thị Thư đã vội vàng bẩm báo: “Thế tử, không xong rồi, tiểu thư gặp phiền phức.”
“Hửm? Có chuyện gì?” Tạ Mặc Hàm cả kinh.
Thị Thư lập tức nói: “Thuộc hạ vừa mới hỏi thăm được, Tranh nhị công tử đi tới cửa thành Bắc, có người nói muốn đến Mạc Bắc với tiểu thư.”
Tạ Mặc Hàm ngẩn ra: “Tần Tranh? Cuối năm sắp đến rồi, đường đến Mạc Bắc lại xa xôi, hắn đến Mạc Bắc để làm gì?”
Thị Thư lắc đầu.
“Chuẩn bị xe, không, chuẩn bị ngựa, ta phải đến cửa thành Bắc xem một chút.” Tạ Mặc Hàm vừa phân phó vừa bước nhanh ra khỏi Chi Lan Uyển.
Thị Thư lập tức đi vào chuồng dắt ngựa ra đến trước mặt hắn.
Tạ Mặc Hàm đi tới cửa, Thị Thư đã dắt ngựa tới, hắn phóng người lên ngựa, lúc này một cổ kiệu đi tới, khó khăn lắm mới ngăn cản đường của hắn, Trung Dũng Hầu từ bên trong thò đầu ra hỏi: “Cháu muốn đi đâu?”
Tạ Mặc Hàm nhìn bên trong cổ kiệu: “Gia gia, cháu muốn đi…”
“Không được đi đâu cả, theo ông hồi phủ.” Trung Dũng Hầu cắt ngang lời hắn, xuống kiệu, vào cửa.
Lời nói của Tạ Mặc Hàm cứng đờ, nhìn bóng lưng vững vàng của Trung Dũng Hầu, đấu tranh trong chốc lát vẫn xuống ngựa, theo ông vào phủ.
Trung Dũng Hầu bước chân liên tục, một mạch trở về Vinh Phúc Đường.
Tạ Mặc Hàm đi theo ông vào phòng, đóng cửa phòng, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Gia Gia cũng biết Tần Tranh muốn theo muội muội đi Mạc Bắc?”
Trung Dũng Hầu “ừ” một tiếng: “Buổi tối hôm qua thằng nhóc đó chạy tới hoàng cung thỉnh chỉ, nói lớn như vậy vẫn chưa từng đi Mạc Bắc, muốn đi xem thử. Hoàng thượng không cho phép, nó lại đi cầu xin hoàng hậu, hoàng hậu từ khi tứ hoàng tử rời đi, đều bệnh nằm trên giường, không nói một câu với hoàng thượng, nghe nói nó muốn đi Mạc Bắc, lại giúp nó đi cầu hoàng thượng, hoàng thượng thấy hoàng hậu hiếm khi nói chuyện với mình, vì vậy đã đồng ý.”
Tạ Mặc Hàm cau mày: “Sao hoàng hậu lại giúp hắn?” Dứt lời, hắn lại nói: “Đúng rồi, là vì tứ hoàng tử.”
Trung Dũng Hầu gật đầu: “Tứ hoàng tử đi Mạc Bắc, đến nay vẫn không có tin tức truyền về, hoàng hậu nghe nói Tần Tranh muốn đi Mạc Bắc, dĩ nhiên muốn hắn thuận tiện tra xét tình hình con trai nàng, vì con trai, đương nhiên sẽ cầu giúp Tần Tranh. Hoàng thượng vẫn còn sự tôn trọng với hoàng hậu, sao lại không đáp ứng.”
“Hôm nay sắp đến cuối năm, từ kinh thành đến Mạc Bắc nhanh nhất cũng phải nửa tháng, hôm nay cách lễ mừng năm mới còn hơn một tháng, hắn đi cũng không thể trở về kinh thành ăn tết. Sao Anh Thân Vương lại đồng ý?” Tạ Mặc Hàm khó hiểu.
“Hoàng thượng, hoàng hậu cũng đã cho phép, Anh Thân Vương muốn ngăn cũng ngăn không được.” Trung Dũng Hầu uống một ngụm trà, xoa xoa mi tâm: “Tên Tần Tranh này, Anh Thân Vương cả đời quy củ, không ngờ lại có một đứa con trai như nó.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Muội muội chỉ đi ba trăm dặm rồi trở về, Tần Tranh đi theo, muội ấy làm sao thoát thân trước mặt hắn? Cháu quen Tần Tranh đã lâu, hắn có thể không phải loại quần là áo lụa, không hiểu sự vật đâu.” Tạ Mặc Hàm lo lắng hỏi.
“Cho dù bây giờ cháu đuổi đến cửa thành Bắc, cũng không thể ngăn được nó.” Trung Dũng Hầu nói.
Tạ Mặc Hàm đặt mông ngồi trên ghế, suy nghĩ đối sách: “Mặc dù muội muội dịch dung rất tinh xảo, giọng nói cũng giống thiếu niên, nếu không phải nhìn thấy bên hông muội ấy đeo túi lưới mẫu thân đã đan cho nàng, cháu cũng không thể liếc mắt một cái đã nhận ra muội ấy. Nhưng dù sao muội ấy cũng là thân con gái, lâu không ở trong kinh thành, không biết tính tình của Tần Tranh, ở trước mặt hắn lộ ra sơ hở thì thật phiền toái.”
“Không vội, nếu không phải nhờ ngọc bội bằng dây của mẫu thân ngươi, ta cũng không thể nhận ra nó. Con bé ở Vô Danh Sơn tám năm, vẫn không bị người khác nhận ra, cho dù ánh mắt Tần Tranh có tinh ranh cỡ nào cũng không thể tinh ranh bằng ba vị tông sư ở Vô Danh Sơn, ba vị tông sư chưa bị muội muội cháu sai thiên lôi đánh trúng đâu” Trung Dũng Hầu bình tĩnh hơn Tạ Mặc Hàm:
“Hôm nay thằng nhóc đó đi Mạc Bắc, không cần chúng ta lo lắng, mẫu phi của nó ở Anh Thân Vương phủ cũng sẽ nghĩ biện pháp giữ nó lại.”
Tạ Mặc Hàm ổn định tâm trạng: “Anh Thân Vương phi chỉ có một đứa con trai là Tần Tranh, ngộ nhỡ trên đường xảy ra chuyện gì, bên trong Anh Thân Vương phủ có thứ trưởng tử, bà cũng không thể trông cậy vào.” Dứt lời thở dài nói: “Chỉ cầu cho Anh Thân vương phi mau nghĩ ra cách gọi thằng nhóc đó về, muội muội cháu mới có thể nhanh chóng thoát thân.”
Dứt lời lại kì quái hỏi: “Sao Tần Tranh lại đòi đi Mạc Bắc nhỉ?”
Ánh mắt Trung Dũng Hầu thâm thúy: “Chuyện này đáng để suy ngẫm lại.”
“Hôm qua sau khi muội muội trở về, lúc hoàng thượng xem mật hàm xong, nghị sự nhưng không ngại khi có hắn ở đó. Nếu như hắn đã biết rõ chuyện của núi Vô Danh, sẽ không theo dõi muội muội để tìm hiểu tin tức, có phải muội muội đã để lộ sơ hở nào bị hắn phát hiện không?” Tạ Mặc Hàm nghi ngờ: “Bằng không, lúc này hắn không nên đến Mạc Bắc mới đúng.”
Trung Dũng Hầu hừ lạnh một tiếng: “Nếu chẳng phải mẹ cháu tết cái ngọc bội bằng dây ông còn không nhận ra, chẳng lẽ hắn lại nhận ra muội muội cháu là nữ? Ông nghĩ là không đâu. Chắc là tiếp xúc với con bé nên thằng nhóc ấy nảy sinh lòng hiếu kì mà thôi.” Dứt lời lại nói bằng giọng chẳng thèm chấp:
“Chỉ là một thằng nhóc thôi, có thể gây nên sóng gió gì? Cho dù nó có để mắt thì phải xem hắn có bản lĩnh đến đâu, muội muội cháu cũng không phải quả hồng mềm.”
“Chúng ta nên làm gì đây? Để mặc hắn đi theo sao? Nhỡ Anh Thân vương phi không nghĩ ra cách thì sao?” Tạ Mặc Hàm hỏi.
“Anh Thân vương phi không có, muội muội cháu cũng có cách đối phó với tên tiểu tử đó.” Trung Dũng Hầu khoát khoát tay nói:
“Hôm nay hoàng thượng chỉ triệu ta với Anh Thân vương ở trong cung nghị sự, không triệu hai vị thừa tướng và đám triều thần. Trung Dũng Hầu phủ lại để người khác nhìn thấy mình được ân sủng như phủ Anh Thân vương cũng chẳng phải chuyện tốt. Gần đây đừng nên khoe khoang gì hết, phủ chúng ta bị người ta để mắt không chỉ mới một hai ngày. Tránh không giúp được cho muội muội cháu còn gây phiền toái cho nó.”
Tạ Mặc Hàm gật đầu.
Đương kim hoàng thượng trước khi đăng cơ, huynh đệ đông đúc. Trong đó Anh Thân Vương vừa mới sinh ra chân đã bị khập khiễng, mặc dù là con do hoàng hậu sinh ra, tài hoa đầy bụng, nhưng đã định trước không có duyên với ngôi vị hoàng đế, đã sớm phong vương. Lúc đầu, bất kể ai làm hoàng đế, ông đều có thể cả đời an ổn, nhưng hết lần này đến lần khác lại tương trợ đương kim hoàng thượng, dốc hết lòng giúp đỡ ông ta đăng cơ, ngày đoạt quyền, bị một mũi tên đâm bị thương, từ đó thân thể để lại bệnh căn. Hoàng thượng có tình cảm sâu nặng với ông, đặc biệt rất ân sủng và tin tưởng. Địa vị của Anh Thân Vương phủ, trên dưới Nam Tần không có ai có thể so sánh.
Mà Trung Dũng Hầu phủ có công lao tích lũy mấy trăm năm và Trung Dũng Hầu lúc còn trẻ có công bảo vệ lãnh thổ, có nữ nhi thay đại công chúa của tiên hoàng gả đi Bắc Tề. Mặc dù công lớn hiển hách nhưng dù sao cũng có nghi ngại công cao át chủ, hơn nữa Tạ Thị quá mức phồn thịnh, vì thế có thể sánh bằng với Anh Thân Vương nhưng lại không thể so. Hoàng thượng cũng không quá tin tưởng vào phủ Trung Dũng Hầu.
Vì thế, từ cách nói của nữ nhân, Anh Thân Vương phủ sinh ra một Tần Tranh không sợ trời không sợ đất, còn có một quận chúa được hoàng hậu ôm nuôi ở bên cạnh. Mà Tạ Mặc Hàm của phủ Trung Dũng Hầu thì quá nề nếp quy củ, cẩn thận, không dám xảy ra chút sai lầm, mà Tạ Phương Hoa rời kinh tám năm đến một nơi địa ngục như Vô Danh Sơn khổ sở học nghệ!
Đây chính là sự khác biệt!
Giờ thìn ngày hôm sau, Tạ Phương Hoa thu dọn hành lý xong rời khỏi phủ Trung Dũng Hầu.
Tạ Mặc Hàm kiểm tra những lễ vật Võ Vệ tướng quân gửi từ biên cương Mạc Bắc đến thì đích thân tiễn Tạ Phương Hoa ra cửa, thấp giọng dặn dò: “Mặc dù ba trăm dặm không xa nhưng muội một mình hồi kinh đưa mật hàm, hoàng thượng che giấu tin tức núi Vô Danh bị hủy, không triệu Tả, Hữu tướng nghị sự, vì thế lần này muội rời kinh nhất định bị người khác để mắt tìm hiểu tin tức, muội nhất định phải cẩn thận.”
Tạ Phương Hoa gật đầu.
“Nếu không, ta phái người tiễn muội!” Tạ Mặc Hàm thương lượng với Tạ Phương Hoa.
Tạ Phương Hoa lập tức nở nụ cười: “Ở núi Vô Danh đợi 8 năm, muội cũng có thể trở về được, ca, huynh còn không yên lòng về muội sao?”
Tạ Mặc Hàm khẽ thở dài, vì muội muội khiến người khác an lòng nên người làm huynh trưởng như hắn mới lộ ra vẻ vô dụng.
Tạ Phương Hoa liếc hắn một cái rồi nói: “Ca, huynh đường suy nghĩ nhiều quá, người xưa nói suy nghĩ nhiều sẽ có hại cho sức khỏe, bệnh của huynh phần lớn là do suy nghĩ nhiều mới dẫn đến dùng thuốc nhiều nhưng không có khởi sắc. Hôm nay muội đã về rồi, dĩ nhiên sẽ không đi nữa, huynh không cần lo lắng bất an, dựa theo toa thuốc hôm qua muội đã kê cho huynh, hãy dưỡng bệnh cho thật ổn, sẽ có một ngày muội nghĩ ra cách chữa được tận gốc căn bệnh cho huynh, trả lại cho huynh thân thể khỏe mạnh.” Tạ Phương Hoa căn dặn hắn.
Tạ Mặc Hàm gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp, muốn đưa tay xoa đầu nàng nhưng ngại ánh mắt nhiều người phức tạp, chỉ có thể buông xuống.
Tạ Phương Hoa lên xe ngựa, ngồi ở trước xe, vung roi ngựa lên, xe ngựa chở đầy hàng hóa rời khỏi phủ Trung Dũng Hầu.
Mãi đến khi xe ngựa đi khuất, chẳng còn bóng dáng, Tạ Mặc Hàm mới xoay người đi vào trong phủ.
Vừa mới trở lại Chi Lan Uyển thì Thị Thư đã vội vàng bẩm báo: “Thế tử, không xong rồi, tiểu thư gặp phiền phức.”
“Hửm? Có chuyện gì?” Tạ Mặc Hàm cả kinh.
Thị Thư lập tức nói: “Thuộc hạ vừa mới hỏi thăm được, Tranh nhị công tử đi tới cửa thành Bắc, có người nói muốn đến Mạc Bắc với tiểu thư.”
Tạ Mặc Hàm ngẩn ra: “Tần Tranh? Cuối năm sắp đến rồi, đường đến Mạc Bắc lại xa xôi, hắn đến Mạc Bắc để làm gì?”
Thị Thư lắc đầu.
“Chuẩn bị xe, không, chuẩn bị ngựa, ta phải đến cửa thành Bắc xem một chút.” Tạ Mặc Hàm vừa phân phó vừa bước nhanh ra khỏi Chi Lan Uyển.
Thị Thư lập tức đi vào chuồng dắt ngựa ra đến trước mặt hắn.
Tạ Mặc Hàm đi tới cửa, Thị Thư đã dắt ngựa tới, hắn phóng người lên ngựa, lúc này một cổ kiệu đi tới, khó khăn lắm mới ngăn cản đường của hắn, Trung Dũng Hầu từ bên trong thò đầu ra hỏi: “Cháu muốn đi đâu?”
Tạ Mặc Hàm nhìn bên trong cổ kiệu: “Gia gia, cháu muốn đi…”
“Không được đi đâu cả, theo ông hồi phủ.” Trung Dũng Hầu cắt ngang lời hắn, xuống kiệu, vào cửa.
Lời nói của Tạ Mặc Hàm cứng đờ, nhìn bóng lưng vững vàng của Trung Dũng Hầu, đấu tranh trong chốc lát vẫn xuống ngựa, theo ông vào phủ.
Trung Dũng Hầu bước chân liên tục, một mạch trở về Vinh Phúc Đường.
Tạ Mặc Hàm đi theo ông vào phòng, đóng cửa phòng, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Gia Gia cũng biết Tần Tranh muốn theo muội muội đi Mạc Bắc?”
Trung Dũng Hầu “ừ” một tiếng: “Buổi tối hôm qua thằng nhóc đó chạy tới hoàng cung thỉnh chỉ, nói lớn như vậy vẫn chưa từng đi Mạc Bắc, muốn đi xem thử. Hoàng thượng không cho phép, nó lại đi cầu xin hoàng hậu, hoàng hậu từ khi tứ hoàng tử rời đi, đều bệnh nằm trên giường, không nói một câu với hoàng thượng, nghe nói nó muốn đi Mạc Bắc, lại giúp nó đi cầu hoàng thượng, hoàng thượng thấy hoàng hậu hiếm khi nói chuyện với mình, vì vậy đã đồng ý.”
Tạ Mặc Hàm cau mày: “Sao hoàng hậu lại giúp hắn?” Dứt lời, hắn lại nói: “Đúng rồi, là vì tứ hoàng tử.”
Trung Dũng Hầu gật đầu: “Tứ hoàng tử đi Mạc Bắc, đến nay vẫn không có tin tức truyền về, hoàng hậu nghe nói Tần Tranh muốn đi Mạc Bắc, dĩ nhiên muốn hắn thuận tiện tra xét tình hình con trai nàng, vì con trai, đương nhiên sẽ cầu giúp Tần Tranh. Hoàng thượng vẫn còn sự tôn trọng với hoàng hậu, sao lại không đáp ứng.”
“Hôm nay sắp đến cuối năm, từ kinh thành đến Mạc Bắc nhanh nhất cũng phải nửa tháng, hôm nay cách lễ mừng năm mới còn hơn một tháng, hắn đi cũng không thể trở về kinh thành ăn tết. Sao Anh Thân Vương lại đồng ý?” Tạ Mặc Hàm khó hiểu.
“Hoàng thượng, hoàng hậu cũng đã cho phép, Anh Thân Vương muốn ngăn cũng ngăn không được.” Trung Dũng Hầu uống một ngụm trà, xoa xoa mi tâm: “Tên Tần Tranh này, Anh Thân Vương cả đời quy củ, không ngờ lại có một đứa con trai như nó.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Muội muội chỉ đi ba trăm dặm rồi trở về, Tần Tranh đi theo, muội ấy làm sao thoát thân trước mặt hắn? Cháu quen Tần Tranh đã lâu, hắn có thể không phải loại quần là áo lụa, không hiểu sự vật đâu.” Tạ Mặc Hàm lo lắng hỏi.
“Cho dù bây giờ cháu đuổi đến cửa thành Bắc, cũng không thể ngăn được nó.” Trung Dũng Hầu nói.
Tạ Mặc Hàm đặt mông ngồi trên ghế, suy nghĩ đối sách: “Mặc dù muội muội dịch dung rất tinh xảo, giọng nói cũng giống thiếu niên, nếu không phải nhìn thấy bên hông muội ấy đeo túi lưới mẫu thân đã đan cho nàng, cháu cũng không thể liếc mắt một cái đã nhận ra muội ấy. Nhưng dù sao muội ấy cũng là thân con gái, lâu không ở trong kinh thành, không biết tính tình của Tần Tranh, ở trước mặt hắn lộ ra sơ hở thì thật phiền toái.”
“Không vội, nếu không phải nhờ ngọc bội bằng dây của mẫu thân ngươi, ta cũng không thể nhận ra nó. Con bé ở Vô Danh Sơn tám năm, vẫn không bị người khác nhận ra, cho dù ánh mắt Tần Tranh có tinh ranh cỡ nào cũng không thể tinh ranh bằng ba vị tông sư ở Vô Danh Sơn, ba vị tông sư chưa bị muội muội cháu sai thiên lôi đánh trúng đâu” Trung Dũng Hầu bình tĩnh hơn Tạ Mặc Hàm:
“Hôm nay thằng nhóc đó đi Mạc Bắc, không cần chúng ta lo lắng, mẫu phi của nó ở Anh Thân Vương phủ cũng sẽ nghĩ biện pháp giữ nó lại.”
Tạ Mặc Hàm ổn định tâm trạng: “Anh Thân Vương phi chỉ có một đứa con trai là Tần Tranh, ngộ nhỡ trên đường xảy ra chuyện gì, bên trong Anh Thân Vương phủ có thứ trưởng tử, bà cũng không thể trông cậy vào.” Dứt lời thở dài nói: “Chỉ cầu cho Anh Thân vương phi mau nghĩ ra cách gọi thằng nhóc đó về, muội muội cháu mới có thể nhanh chóng thoát thân.”
Dứt lời lại kì quái hỏi: “Sao Tần Tranh lại đòi đi Mạc Bắc nhỉ?”
Ánh mắt Trung Dũng Hầu thâm thúy: “Chuyện này đáng để suy ngẫm lại.”
“Hôm qua sau khi muội muội trở về, lúc hoàng thượng xem mật hàm xong, nghị sự nhưng không ngại khi có hắn ở đó. Nếu như hắn đã biết rõ chuyện của núi Vô Danh, sẽ không theo dõi muội muội để tìm hiểu tin tức, có phải muội muội đã để lộ sơ hở nào bị hắn phát hiện không?” Tạ Mặc Hàm nghi ngờ: “Bằng không, lúc này hắn không nên đến Mạc Bắc mới đúng.”
Trung Dũng Hầu hừ lạnh một tiếng: “Nếu chẳng phải mẹ cháu tết cái ngọc bội bằng dây ông còn không nhận ra, chẳng lẽ hắn lại nhận ra muội muội cháu là nữ? Ông nghĩ là không đâu. Chắc là tiếp xúc với con bé nên thằng nhóc ấy nảy sinh lòng hiếu kì mà thôi.” Dứt lời lại nói bằng giọng chẳng thèm chấp:
“Chỉ là một thằng nhóc thôi, có thể gây nên sóng gió gì? Cho dù nó có để mắt thì phải xem hắn có bản lĩnh đến đâu, muội muội cháu cũng không phải quả hồng mềm.”
“Chúng ta nên làm gì đây? Để mặc hắn đi theo sao? Nhỡ Anh Thân vương phi không nghĩ ra cách thì sao?” Tạ Mặc Hàm hỏi.
“Anh Thân vương phi không có, muội muội cháu cũng có cách đối phó với tên tiểu tử đó.” Trung Dũng Hầu khoát khoát tay nói:
“Hôm nay hoàng thượng chỉ triệu ta với Anh Thân vương ở trong cung nghị sự, không triệu hai vị thừa tướng và đám triều thần. Trung Dũng Hầu phủ lại để người khác nhìn thấy mình được ân sủng như phủ Anh Thân vương cũng chẳng phải chuyện tốt. Gần đây đừng nên khoe khoang gì hết, phủ chúng ta bị người ta để mắt không chỉ mới một hai ngày. Tránh không giúp được cho muội muội cháu còn gây phiền toái cho nó.”
Tạ Mặc Hàm gật đầu.
Đương kim hoàng thượng trước khi đăng cơ, huynh đệ đông đúc. Trong đó Anh Thân Vương vừa mới sinh ra chân đã bị khập khiễng, mặc dù là con do hoàng hậu sinh ra, tài hoa đầy bụng, nhưng đã định trước không có duyên với ngôi vị hoàng đế, đã sớm phong vương. Lúc đầu, bất kể ai làm hoàng đế, ông đều có thể cả đời an ổn, nhưng hết lần này đến lần khác lại tương trợ đương kim hoàng thượng, dốc hết lòng giúp đỡ ông ta đăng cơ, ngày đoạt quyền, bị một mũi tên đâm bị thương, từ đó thân thể để lại bệnh căn. Hoàng thượng có tình cảm sâu nặng với ông, đặc biệt rất ân sủng và tin tưởng. Địa vị của Anh Thân Vương phủ, trên dưới Nam Tần không có ai có thể so sánh.
Mà Trung Dũng Hầu phủ có công lao tích lũy mấy trăm năm và Trung Dũng Hầu lúc còn trẻ có công bảo vệ lãnh thổ, có nữ nhi thay đại công chúa của tiên hoàng gả đi Bắc Tề. Mặc dù công lớn hiển hách nhưng dù sao cũng có nghi ngại công cao át chủ, hơn nữa Tạ Thị quá mức phồn thịnh, vì thế có thể sánh bằng với Anh Thân Vương nhưng lại không thể so. Hoàng thượng cũng không quá tin tưởng vào phủ Trung Dũng Hầu.
Vì thế, từ cách nói của nữ nhân, Anh Thân Vương phủ sinh ra một Tần Tranh không sợ trời không sợ đất, còn có một quận chúa được hoàng hậu ôm nuôi ở bên cạnh. Mà Tạ Mặc Hàm của phủ Trung Dũng Hầu thì quá nề nếp quy củ, cẩn thận, không dám xảy ra chút sai lầm, mà Tạ Phương Hoa rời kinh tám năm đến một nơi địa ngục như Vô Danh Sơn khổ sở học nghệ!
Đây chính là sự khác biệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.