Kinh Ngạc! Ta Lại Trở Thành Muội Muội Của Ngụy Nữ Chủ
Chương 22:
Ánh Hi
14/11/2024
Nói xong, nó lại lười biếng bay trở về cuộn tròn trong lòng nàng, vừa dụi dụi vừa nói: “Noãn Bảo, tỷ tỷ ngươi có lẽ cũng biết về huyết mạch này, nhưng nàng không muốn ngươi biết. Nàng chỉ muốn bảo vệ ngươi khỏi những điều rắc rối. Nhưng ta thì khác, ta hy vọng ngươi có thể tự mình mạnh mẽ, để bảo vệ bản thân và những người ngươi yêu thương.”
Vân Ánh Noãn ôm lấy tiểu hắc đoàn, dịu dàng đáp: “Không Không, ta hiểu. Ta nhất định sẽ cố gắng, để không phụ lòng ngươi và tỷ tỷ. Cảm ơn ngươi rất nhiều!”
“Cảm ơn ngươi, Không Không, từ lúc vừa gặp mặt đã luôn suy nghĩ vì ta,” Vân Ánh Noãn nhẹ giọng nói, ánh mắt dịu dàng nhìn cục bột đen.
Nghe vậy, tiểu hắc đoàn lắc lư thân tròn vo của mình, sau đó đáp lời với giọng đầy vẻ ủy khuất: “Noãn Bảo, không gian này đen như vậy là vì nó đã hòa làm một thể với Càn Khôn Tạo Hóa tháp. Hiện giờ ta cũng đã biến thành khí linh của tiểu tháp đó rồi.” Vừa nói, nó vừa liếc nhìn Vân Ánh Noãn, đôi mắt to tròn ánh lên chút ai oán.
Ánh Noãn ngẩn người, nhìn Không Không mà không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Càn Khôn Tạo Hóa tháp? Đó là cái gì? Sao ta chưa từng nghe qua?”
“Chính là tiểu tháp nằm trong thân thể ngươi đó! Ngươi không biết sao? Là nó hút ta vào, rồi chẳng biết thế nào ta lại trở thành khí linh của nó. Nếu không, ta vẫn còn tự do bay nhảy trên hư không rồi.” Không Minh đảo mắt như trách móc chủ nhân không để tâm, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích tiếp: “Càn Khôn Tạo Hóa tháp từng là một món thần bảo hỗn độn vô cùng cường đại. Vào thời thượng cổ, nó nằm trong mười bảo vật mạnh nhất, không chỉ vì sức mạnh của nó mà còn bởi khả năng kỳ diệu: ghi lại toàn bộ văn minh tu chân thế giới. Từ những công pháp, trận đồ, đan phương, đến cả lịch sử của một thời đại, tất cả đều có thể được lưu giữ trong tháp. Nhưng từ sau đại chiến thượng cổ, tiểu tháp này đột nhiên biến mất, không còn tung tích.”
Nghe đến đây, đôi mắt Vân Ánh Noãn sáng rỡ, nàng lập tức hỏi: “Vậy có phải thượng cổ văn minh, những công pháp hay đan phương mà ngươi nói, đều còn được lưu giữ trong tháp không?”
Dưới ánh mắt mong chờ của chủ nhân, tiểu hắc đoàn không khỏi thở dài, lắc lư thân mình, chậm rãi đáp: “Không đơn giản như vậy đâu, Noãn Bảo. Khí linh trước kia của tháp đã biến mất, nên chức năng tự động ghi chép đã không còn. Nếu ngươi muốn ghi lại văn minh của thời đại hiện tại, thì chúng ta phải tự tay làm lấy. Dù sao, tháp và ta bây giờ đã hòa làm một thể, ngươi là chủ nhân của tháp, cũng là chủ nhân của ta. Không gian này vốn thuộc về tháp, nên bây giờ nó cũng là của ngươi. Ngươi muốn vào đây lúc nào cũng được. Về phần năng lực của tháp, ta vẫn chưa hoàn toàn khám phá hết. Hiện tại, nó đang tự hấp thu linh lực từ hư không để chữa trị và trưởng thành thêm.”
Nghe Không Minh nói vậy, lòng hiếu kỳ của Vân Ánh Noãn càng dâng cao. Nàng vội vàng triệu hồi tiểu tháp màu tím từ trong thức hải của mình.
“Ngươi đừng nhìn nó nhỏ bé như vậy,” Không Không nói, giọng đầy nghiêm túc, “đây chỉ là trung tâm của tháp. Chúng ta hiện giờ đang ở tầng thứ nhất trong bản thể của nó.”
Ánh Noãn cúi đầu nhìn tiểu tháp, toàn thân nó phát ra ánh sáng tím cao quý, tổng cộng có chín tầng. Tầng dưới cùng được khảm mười hai viên tiểu châu sáng lấp lánh. Trên thân tháp là những phù văn mà nàng chưa từng thấy qua. Khi nàng đưa tay chạm vào, tiểu tháp khẽ rung lên, thân tháp nghiêng nghiêng như đang cọ vào lòng bàn tay nàng. Một luồng năng lượng ấm áp tỏa ra từ tháp, bao bọc lấy linh hồn nàng, dần dần dung nhập vào cơ thể, khiến nàng cảm giác linh hồn mình mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Ánh Noãn thử chọc chọc tiểu tháp thêm lần nữa, nhưng nó không hề phản ứng.
Nàng nghiêng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Không Không. Cục bột đen vội vàng giải thích: “Noãn Bảo, tuy ta là khí linh hiện tại của tiểu tháp, nhưng mọi quyền hạn đều thuộc về ngươi. Tháp này hoàn toàn do ngươi kiểm soát, ta còn chưa hiểu hết nó đâu.”
Vân Ánh Noãn ôm lấy tiểu hắc đoàn, dịu dàng đáp: “Không Không, ta hiểu. Ta nhất định sẽ cố gắng, để không phụ lòng ngươi và tỷ tỷ. Cảm ơn ngươi rất nhiều!”
“Cảm ơn ngươi, Không Không, từ lúc vừa gặp mặt đã luôn suy nghĩ vì ta,” Vân Ánh Noãn nhẹ giọng nói, ánh mắt dịu dàng nhìn cục bột đen.
Nghe vậy, tiểu hắc đoàn lắc lư thân tròn vo của mình, sau đó đáp lời với giọng đầy vẻ ủy khuất: “Noãn Bảo, không gian này đen như vậy là vì nó đã hòa làm một thể với Càn Khôn Tạo Hóa tháp. Hiện giờ ta cũng đã biến thành khí linh của tiểu tháp đó rồi.” Vừa nói, nó vừa liếc nhìn Vân Ánh Noãn, đôi mắt to tròn ánh lên chút ai oán.
Ánh Noãn ngẩn người, nhìn Không Không mà không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Càn Khôn Tạo Hóa tháp? Đó là cái gì? Sao ta chưa từng nghe qua?”
“Chính là tiểu tháp nằm trong thân thể ngươi đó! Ngươi không biết sao? Là nó hút ta vào, rồi chẳng biết thế nào ta lại trở thành khí linh của nó. Nếu không, ta vẫn còn tự do bay nhảy trên hư không rồi.” Không Minh đảo mắt như trách móc chủ nhân không để tâm, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích tiếp: “Càn Khôn Tạo Hóa tháp từng là một món thần bảo hỗn độn vô cùng cường đại. Vào thời thượng cổ, nó nằm trong mười bảo vật mạnh nhất, không chỉ vì sức mạnh của nó mà còn bởi khả năng kỳ diệu: ghi lại toàn bộ văn minh tu chân thế giới. Từ những công pháp, trận đồ, đan phương, đến cả lịch sử của một thời đại, tất cả đều có thể được lưu giữ trong tháp. Nhưng từ sau đại chiến thượng cổ, tiểu tháp này đột nhiên biến mất, không còn tung tích.”
Nghe đến đây, đôi mắt Vân Ánh Noãn sáng rỡ, nàng lập tức hỏi: “Vậy có phải thượng cổ văn minh, những công pháp hay đan phương mà ngươi nói, đều còn được lưu giữ trong tháp không?”
Dưới ánh mắt mong chờ của chủ nhân, tiểu hắc đoàn không khỏi thở dài, lắc lư thân mình, chậm rãi đáp: “Không đơn giản như vậy đâu, Noãn Bảo. Khí linh trước kia của tháp đã biến mất, nên chức năng tự động ghi chép đã không còn. Nếu ngươi muốn ghi lại văn minh của thời đại hiện tại, thì chúng ta phải tự tay làm lấy. Dù sao, tháp và ta bây giờ đã hòa làm một thể, ngươi là chủ nhân của tháp, cũng là chủ nhân của ta. Không gian này vốn thuộc về tháp, nên bây giờ nó cũng là của ngươi. Ngươi muốn vào đây lúc nào cũng được. Về phần năng lực của tháp, ta vẫn chưa hoàn toàn khám phá hết. Hiện tại, nó đang tự hấp thu linh lực từ hư không để chữa trị và trưởng thành thêm.”
Nghe Không Minh nói vậy, lòng hiếu kỳ của Vân Ánh Noãn càng dâng cao. Nàng vội vàng triệu hồi tiểu tháp màu tím từ trong thức hải của mình.
“Ngươi đừng nhìn nó nhỏ bé như vậy,” Không Không nói, giọng đầy nghiêm túc, “đây chỉ là trung tâm của tháp. Chúng ta hiện giờ đang ở tầng thứ nhất trong bản thể của nó.”
Ánh Noãn cúi đầu nhìn tiểu tháp, toàn thân nó phát ra ánh sáng tím cao quý, tổng cộng có chín tầng. Tầng dưới cùng được khảm mười hai viên tiểu châu sáng lấp lánh. Trên thân tháp là những phù văn mà nàng chưa từng thấy qua. Khi nàng đưa tay chạm vào, tiểu tháp khẽ rung lên, thân tháp nghiêng nghiêng như đang cọ vào lòng bàn tay nàng. Một luồng năng lượng ấm áp tỏa ra từ tháp, bao bọc lấy linh hồn nàng, dần dần dung nhập vào cơ thể, khiến nàng cảm giác linh hồn mình mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Ánh Noãn thử chọc chọc tiểu tháp thêm lần nữa, nhưng nó không hề phản ứng.
Nàng nghiêng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Không Không. Cục bột đen vội vàng giải thích: “Noãn Bảo, tuy ta là khí linh hiện tại của tiểu tháp, nhưng mọi quyền hạn đều thuộc về ngươi. Tháp này hoàn toàn do ngươi kiểm soát, ta còn chưa hiểu hết nó đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.