Kinh Ngạc! Ta Lại Trở Thành Muội Muội Của Ngụy Nữ Chủ
Chương 34:
Ánh Hi
14/11/2024
Lời nói không chút kiêng nể của tiểu phá hài khiến nụ cười trên môi Sở Ngâm Thủy đông cứng lại. Nước mắt nàng, không kìm được, từng giọt từng giọt lăn xuống. Vân Ánh Noãn đứng cạnh nhìn cảnh ấy mà thầm nghĩ: *Quân Hành Dư quả nhiên không làm người ta thất vọng, vẫn sắc sảo chọc ngoáy như ngày nào.*
Ánh Noãn lặng lẽ quan sát Sở Ngâm Thủy, lòng không khỏi buồn cười. *Không phải đây chính là "bạch liên hoa" nữ phụ đầu tiên xuất hiện trong sách sao?* Nhớ lại lúc leo dây thang trước đó, nàng chẳng để ý lắm, giờ nhìn kỹ mới nhận ra, chẳng phải nữ hài bò trước mặt nàng chính là người này sao?
Đúng lúc ấy, Quân Nhược đã kéo tiểu phá hài của mình qua một bên, thở dài nhìn Sở Ngâm Thủy: “Tiểu cô nương, sao ngươi cứ khóc mãi thế? Nhìn kìa, mặt ngươi giờ giống như hoa lê dính hạt mưa, nhưng khóc thêm nữa thì chẳng xinh đẹp chút nào đâu.”
Sở Ngâm Thủy vừa nghe Quân Nhược nói chuyện, lập tức nín khóc, ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn nàng, ánh mắt đầy hy vọng. Nàng nghĩ thầm: *Nhược Mộc tôn giả hiền hòa thế này, chắc chắn sẽ đồng ý thu nhận mình.*
Nhưng Quân Nhược chỉ mỉm cười, lắc đầu: “Tiểu cô nương, ngươi không hợp với Nhược Mộc phong đâu! Ở Nhược Mộc phong, nếu cứ rơi nước mắt như thế này, ánh mắt xinh đẹp của ngươi sẽ không còn nữa. Thêm nữa, tại Tu Chân giới, nước mắt là thứ rẻ mạt nhất, không ai để tâm đâu. Ngươi có thiên phú, thay vì khóc lóc, hãy chăm chỉ tu luyện, đó mới là điều quan trọng nhất.”
Nhìn dáng vẻ của tiểu cô nương này, Quân Nhược đoán hẳn là gia đình nàng đã dặn dò, nghe danh Nhược Mộc phong mà đến đây. Dù sao, nàng mới vào Linh Ẩn Tông chưa đầy năm năm, chẳng lẽ danh tiếng đã vang xa đến thế?
Quân Nhược không để ý thêm, quay sang Tông chủ Dạ Lam, nhàn nhạt nói: “Tông chủ, đứa nhỏ Vân Ánh Noãn này ta sẽ mang đi trước.”
Nói rồi, nàng xách Quân Hành Dư bằng một tay, tay còn lại bế Vân Ánh Noãn, nhẹ nhàng rời khỏi đại điện.
Vân Ánh Dao nhìn muội muội bị đưa đi, lòng có chút hụt hẫng. Khi nàng quay lại, liền chạm phải ánh mắt chứa đầy ghen tỵ của Sở Ngâm Thủy. Ánh Dao thoáng nhìn sâu vào mắt nàng, rồi không nói một lời, tiếp tục quay đi. Sở Ngâm Thủy, bị ánh mắt ấy làm cho chột dạ, cúi đầu im lặng.
Tông chủ Dạ Lam định mở lời, nhưng bất chợt trong không khí xuất hiện một luồng hàn ý lạnh lẽo. Những bông tuyết hình thoi từ trên không nhẹ nhàng rơi xuống đại điện, mang theo cảm giác như đông cứng cả không gian.
Một bóng người xuất hiện trước mặt Vân Ánh Dao. Kẻ ấy khoác trên mình một bộ y phục trắng như tuyết, điểm xuyết hoa văn hình hoa sen màu bạc mờ ảo như thực như mộng. Dáng người cao gầy, mái tóc dài bạc trắng rủ xuống bên hông, bên hông còn treo một chiếc hồ lô nhỏ màu trắng viền kim.
Dạ Lam thoáng sửng sốt khi thấy người kia, trong lòng dấy lên kinh ngạc: *Tiểu sư thúc, người thật sự xuất sơn sao?*
Đang định bước lên chào hỏi, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Bạch Tố ngăn lại.
Ánh Dao ngẩng đầu, vừa trông thấy người này liền khựng lại. Ban đầu, nàng còn nghĩ đây là một công tử tóc bạc thanh tao nhã nhặn, không ngờ, khuôn mặt người kia lại đầy những nếp nhăn thời gian, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ ung dung thoát tục mà nàng tưởng tượng.
"Như thế nào, tiểu nha đầu, ngươi thất vọng rồi sao?" Nam tử khẽ cười, giọng nói trầm thấp, mang theo chút ý tứ trêu chọc.
Vân Ánh Dao nghe vậy, thành thật gật đầu. Bạch Tố thấy thế, bật cười: "Ngươi nha đầu này quả thật rất ngay thẳng." Hắn nheo mắt nhìn nàng, ánh nhìn mang theo một tia thưởng thức. Không giống những kẻ khác chỉ biết dùng lời hoa mỹ nịnh nọt hắn.
Bạch Tố chậm rãi quay sang liếc Phong Dực Trần, người vẫn chăm chú nhìn Vân Ánh Dao từ đầu đến giờ, trong mắt hiện lên chút hoài niệm. Hắn khẽ thở dài: "Niên thiếu, thật là tốt."
"Tiểu nha đầu, tự giới thiệu một chút. Ta là Bạch Tố, tiểu sư thúc của đương nhiệm tông chủ, cùng ngươi đều là cực phẩm Băng linh căn. Tiểu nha đầu, ngươi có nguyện ý làm đồ đệ của ta không?" Bạch Tố vừa nói vừa đánh giá Ánh Dao từ trên xuống dưới.
Ánh Noãn lặng lẽ quan sát Sở Ngâm Thủy, lòng không khỏi buồn cười. *Không phải đây chính là "bạch liên hoa" nữ phụ đầu tiên xuất hiện trong sách sao?* Nhớ lại lúc leo dây thang trước đó, nàng chẳng để ý lắm, giờ nhìn kỹ mới nhận ra, chẳng phải nữ hài bò trước mặt nàng chính là người này sao?
Đúng lúc ấy, Quân Nhược đã kéo tiểu phá hài của mình qua một bên, thở dài nhìn Sở Ngâm Thủy: “Tiểu cô nương, sao ngươi cứ khóc mãi thế? Nhìn kìa, mặt ngươi giờ giống như hoa lê dính hạt mưa, nhưng khóc thêm nữa thì chẳng xinh đẹp chút nào đâu.”
Sở Ngâm Thủy vừa nghe Quân Nhược nói chuyện, lập tức nín khóc, ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn nàng, ánh mắt đầy hy vọng. Nàng nghĩ thầm: *Nhược Mộc tôn giả hiền hòa thế này, chắc chắn sẽ đồng ý thu nhận mình.*
Nhưng Quân Nhược chỉ mỉm cười, lắc đầu: “Tiểu cô nương, ngươi không hợp với Nhược Mộc phong đâu! Ở Nhược Mộc phong, nếu cứ rơi nước mắt như thế này, ánh mắt xinh đẹp của ngươi sẽ không còn nữa. Thêm nữa, tại Tu Chân giới, nước mắt là thứ rẻ mạt nhất, không ai để tâm đâu. Ngươi có thiên phú, thay vì khóc lóc, hãy chăm chỉ tu luyện, đó mới là điều quan trọng nhất.”
Nhìn dáng vẻ của tiểu cô nương này, Quân Nhược đoán hẳn là gia đình nàng đã dặn dò, nghe danh Nhược Mộc phong mà đến đây. Dù sao, nàng mới vào Linh Ẩn Tông chưa đầy năm năm, chẳng lẽ danh tiếng đã vang xa đến thế?
Quân Nhược không để ý thêm, quay sang Tông chủ Dạ Lam, nhàn nhạt nói: “Tông chủ, đứa nhỏ Vân Ánh Noãn này ta sẽ mang đi trước.”
Nói rồi, nàng xách Quân Hành Dư bằng một tay, tay còn lại bế Vân Ánh Noãn, nhẹ nhàng rời khỏi đại điện.
Vân Ánh Dao nhìn muội muội bị đưa đi, lòng có chút hụt hẫng. Khi nàng quay lại, liền chạm phải ánh mắt chứa đầy ghen tỵ của Sở Ngâm Thủy. Ánh Dao thoáng nhìn sâu vào mắt nàng, rồi không nói một lời, tiếp tục quay đi. Sở Ngâm Thủy, bị ánh mắt ấy làm cho chột dạ, cúi đầu im lặng.
Tông chủ Dạ Lam định mở lời, nhưng bất chợt trong không khí xuất hiện một luồng hàn ý lạnh lẽo. Những bông tuyết hình thoi từ trên không nhẹ nhàng rơi xuống đại điện, mang theo cảm giác như đông cứng cả không gian.
Một bóng người xuất hiện trước mặt Vân Ánh Dao. Kẻ ấy khoác trên mình một bộ y phục trắng như tuyết, điểm xuyết hoa văn hình hoa sen màu bạc mờ ảo như thực như mộng. Dáng người cao gầy, mái tóc dài bạc trắng rủ xuống bên hông, bên hông còn treo một chiếc hồ lô nhỏ màu trắng viền kim.
Dạ Lam thoáng sửng sốt khi thấy người kia, trong lòng dấy lên kinh ngạc: *Tiểu sư thúc, người thật sự xuất sơn sao?*
Đang định bước lên chào hỏi, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Bạch Tố ngăn lại.
Ánh Dao ngẩng đầu, vừa trông thấy người này liền khựng lại. Ban đầu, nàng còn nghĩ đây là một công tử tóc bạc thanh tao nhã nhặn, không ngờ, khuôn mặt người kia lại đầy những nếp nhăn thời gian, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ ung dung thoát tục mà nàng tưởng tượng.
"Như thế nào, tiểu nha đầu, ngươi thất vọng rồi sao?" Nam tử khẽ cười, giọng nói trầm thấp, mang theo chút ý tứ trêu chọc.
Vân Ánh Dao nghe vậy, thành thật gật đầu. Bạch Tố thấy thế, bật cười: "Ngươi nha đầu này quả thật rất ngay thẳng." Hắn nheo mắt nhìn nàng, ánh nhìn mang theo một tia thưởng thức. Không giống những kẻ khác chỉ biết dùng lời hoa mỹ nịnh nọt hắn.
Bạch Tố chậm rãi quay sang liếc Phong Dực Trần, người vẫn chăm chú nhìn Vân Ánh Dao từ đầu đến giờ, trong mắt hiện lên chút hoài niệm. Hắn khẽ thở dài: "Niên thiếu, thật là tốt."
"Tiểu nha đầu, tự giới thiệu một chút. Ta là Bạch Tố, tiểu sư thúc của đương nhiệm tông chủ, cùng ngươi đều là cực phẩm Băng linh căn. Tiểu nha đầu, ngươi có nguyện ý làm đồ đệ của ta không?" Bạch Tố vừa nói vừa đánh giá Ánh Dao từ trên xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.