Kinh Ngạc! Ta Lại Trở Thành Muội Muội Của Ngụy Nữ Chủ
Chương 3:
Ánh Hi
14/11/2024
“Chẳng lẽ đời này ta lại là một đứa trẻ không được yêu thương? Mẫu thân ta liệu có ghét bỏ ta chăng?” Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, nước mắt không kìm được bắt đầu rơi lã chã từ khóe mắt. Dù mang linh hồn của một người trưởng thành, nàng vẫn không thể khống chế được cảm xúc ngây thơ trong thân thể trẻ con này.
Ánh Loan nhận ra sự thay đổi của hài nhi, lòng không khỏi thắt lại. Nàng hiểu, cảm xúc u sầu của mình có lẽ đã khiến hài tử bị ảnh hưởng. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nàng dịu dàng ôm con vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng gió xuân: “Noãn Bảo của ta, con khóc rồi, có phải đói bụng không?”
Nói rồi, nàng bắt đầu cho Vân Noãn bú. Giọng nói mềm mại và ánh mắt dịu dàng của mẫu thân khiến Vân Noãn trong lòng thoáng nhẹ nhõm. “Có lẽ ta đã suy nghĩ nhiều quá,” nàng thầm nghĩ.
Cảm giác ấm áp từ dòng sữa ngọt lành tràn vào khiến trái tim nàng đầy ắp sự thỏa mãn. Dù là người đã trải qua một kiếp, nàng vẫn không thể chống lại bản năng của trẻ nhỏ. Đôi mắt to tròn nhìn mẫu thân chăm chú, cái miệng nhỏ cứ thế không ngừng bú mút, như sợ bỏ lỡ bất kỳ giọt sữa nào.
Ánh Loan nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của con, khóe miệng không tự giác cong lên, nở một nụ cười hiền hòa. Nhưng nụ cười ấy cũng không giấu nổi nét u hoài phảng phất trên gương mặt nhợt nhạt của nàng. Vân Noãn để ý mẫu thân đã cười, nhưng nàng lại không thấy bóng dáng của phụ thân. Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đời này ta không phải bị mẫu thân ghẻ lạnh, mà lại là một đứa trẻ bị phụ thân bỏ rơi?”
Trong lúc miên man suy nghĩ, cảm giác no nê và mệt mỏi khiến Vân Noãn chìm vào giấc ngủ. Ánh Loan ngắm nhìn gương mặt bầu bĩnh, trắng trẻo của con, lòng không khỏi bồi hồi. “Noãn Bảo lớn lên thật giống ta,” nàng nghĩ thầm, “nhưng Dao Dao lại giống cha nó hơn. Nhìn thấy con bé, ta như thấy bóng dáng Tịch Lăng khi còn nhỏ. Chỉ là... không biết ta còn có thể ở lại bên các con được bao lâu nữa…”
Nhìn con gái nhỏ ngủ say, Ánh Loan cẩn thận kiểm tra thân thể của hài nhi, đôi tay nhẹ nhàng lật trở từng chút một, không để sót bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Khi xác định thân thể tiểu nữ nhi hoàn toàn khỏe mạnh, linh hồn cũng ổn định, nàng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi dài.
Sau đó, nàng chậm rãi đứng dậy, mở ngăn tủ bên giường, lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương. Từ bên trong, nàng cẩn thận lấy ra một viên đan dược trắng ngần, tinh khiết như ngọc, rồi nuốt xuống. Đóng nắp hộp lại, nàng đặt nó trở về chỗ cũ, ánh mắt thoáng vẻ trầm ngâm.
Ánh Loan tính toán thời gian, chắc rằng Dao Dao sắp quay về. Nàng nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho con gái nhỏ, rồi rời phòng, bước ra sân. Bên ngoài, tuyết trắng phủ đầy mặt đất, sắc trắng tinh khôi như tô điểm cho cành mai đang nở rộ.
Vân Ánh Dao vừa bước vào sân, đã nhìn thấy mẫu thân khoác một bộ váy dài trắng tinh, đứng tựa vào gốc mai. Hoa mai nở rộ xung quanh, nhưng sắc mặt của mẫu thân lại trắng bệch hơn cả tuyết, tựa như một đóa mai ngã màu vì sương giá. Ánh mắt Dao Dao khẽ run, lòng nàng thắt lại. Mẫu thân vốn đã gầy yếu nay lại càng tiều tụy, một ngày không bằng một ngày. Dao Dao đã mất cha, nàng không muốn lại mất đi mẫu thân.
Cảm giác rằng mẫu thân có điều muốn nói với mình, Dao Dao tiến lại gần, nhẹ nhàng cất tiếng: “Mẹ...”
Ánh Loan nghe tiếng gọi quen thuộc, từ từ mở mắt. Hàng mi dài khẽ động, đọng lại dưới mí mắt một bóng hình mỏng manh tựa như nét cắt tinh tế trên bức họa. Nàng xoay người, ánh mắt trìu mến nhìn con gái lớn, nhưng ẩn sâu trong đó là một nỗi niềm không nói thành lời.
"Dao Dao, lại đây, đến bên ta," Ánh Loan khẽ cười, khóe môi chỉ vương một nét cười nhợt nhạt, mỏng manh như sương mai.
Nghe lời mẫu thân, Vân Ánh Dao chạy vội đến, ôm chặt lấy người mẹ yếu ớt của mình. Giọng trẻ con mang theo tiếng khóc nức nở vang lên: "Mẹ, Dao Dao biết... biết chúng ta sẽ không còn được gặp lại a cha nữa… Ô ô…" Nàng nhớ đến người cha từng cõng nàng trên vai, từng chơi đùa cùng nàng, và khi nàng đói bụng, người cha ấy, dù vụng về, vẫn nấu cho nàng những món ăn đơn giản. Nhưng giờ đây, những hình bóng thân quen ấy đã trở thành dĩ vãng, mãi mãi xa rời nàng.
Ánh Loan nhận ra sự thay đổi của hài nhi, lòng không khỏi thắt lại. Nàng hiểu, cảm xúc u sầu của mình có lẽ đã khiến hài tử bị ảnh hưởng. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nàng dịu dàng ôm con vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng gió xuân: “Noãn Bảo của ta, con khóc rồi, có phải đói bụng không?”
Nói rồi, nàng bắt đầu cho Vân Noãn bú. Giọng nói mềm mại và ánh mắt dịu dàng của mẫu thân khiến Vân Noãn trong lòng thoáng nhẹ nhõm. “Có lẽ ta đã suy nghĩ nhiều quá,” nàng thầm nghĩ.
Cảm giác ấm áp từ dòng sữa ngọt lành tràn vào khiến trái tim nàng đầy ắp sự thỏa mãn. Dù là người đã trải qua một kiếp, nàng vẫn không thể chống lại bản năng của trẻ nhỏ. Đôi mắt to tròn nhìn mẫu thân chăm chú, cái miệng nhỏ cứ thế không ngừng bú mút, như sợ bỏ lỡ bất kỳ giọt sữa nào.
Ánh Loan nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của con, khóe miệng không tự giác cong lên, nở một nụ cười hiền hòa. Nhưng nụ cười ấy cũng không giấu nổi nét u hoài phảng phất trên gương mặt nhợt nhạt của nàng. Vân Noãn để ý mẫu thân đã cười, nhưng nàng lại không thấy bóng dáng của phụ thân. Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đời này ta không phải bị mẫu thân ghẻ lạnh, mà lại là một đứa trẻ bị phụ thân bỏ rơi?”
Trong lúc miên man suy nghĩ, cảm giác no nê và mệt mỏi khiến Vân Noãn chìm vào giấc ngủ. Ánh Loan ngắm nhìn gương mặt bầu bĩnh, trắng trẻo của con, lòng không khỏi bồi hồi. “Noãn Bảo lớn lên thật giống ta,” nàng nghĩ thầm, “nhưng Dao Dao lại giống cha nó hơn. Nhìn thấy con bé, ta như thấy bóng dáng Tịch Lăng khi còn nhỏ. Chỉ là... không biết ta còn có thể ở lại bên các con được bao lâu nữa…”
Nhìn con gái nhỏ ngủ say, Ánh Loan cẩn thận kiểm tra thân thể của hài nhi, đôi tay nhẹ nhàng lật trở từng chút một, không để sót bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Khi xác định thân thể tiểu nữ nhi hoàn toàn khỏe mạnh, linh hồn cũng ổn định, nàng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi dài.
Sau đó, nàng chậm rãi đứng dậy, mở ngăn tủ bên giường, lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương. Từ bên trong, nàng cẩn thận lấy ra một viên đan dược trắng ngần, tinh khiết như ngọc, rồi nuốt xuống. Đóng nắp hộp lại, nàng đặt nó trở về chỗ cũ, ánh mắt thoáng vẻ trầm ngâm.
Ánh Loan tính toán thời gian, chắc rằng Dao Dao sắp quay về. Nàng nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho con gái nhỏ, rồi rời phòng, bước ra sân. Bên ngoài, tuyết trắng phủ đầy mặt đất, sắc trắng tinh khôi như tô điểm cho cành mai đang nở rộ.
Vân Ánh Dao vừa bước vào sân, đã nhìn thấy mẫu thân khoác một bộ váy dài trắng tinh, đứng tựa vào gốc mai. Hoa mai nở rộ xung quanh, nhưng sắc mặt của mẫu thân lại trắng bệch hơn cả tuyết, tựa như một đóa mai ngã màu vì sương giá. Ánh mắt Dao Dao khẽ run, lòng nàng thắt lại. Mẫu thân vốn đã gầy yếu nay lại càng tiều tụy, một ngày không bằng một ngày. Dao Dao đã mất cha, nàng không muốn lại mất đi mẫu thân.
Cảm giác rằng mẫu thân có điều muốn nói với mình, Dao Dao tiến lại gần, nhẹ nhàng cất tiếng: “Mẹ...”
Ánh Loan nghe tiếng gọi quen thuộc, từ từ mở mắt. Hàng mi dài khẽ động, đọng lại dưới mí mắt một bóng hình mỏng manh tựa như nét cắt tinh tế trên bức họa. Nàng xoay người, ánh mắt trìu mến nhìn con gái lớn, nhưng ẩn sâu trong đó là một nỗi niềm không nói thành lời.
"Dao Dao, lại đây, đến bên ta," Ánh Loan khẽ cười, khóe môi chỉ vương một nét cười nhợt nhạt, mỏng manh như sương mai.
Nghe lời mẫu thân, Vân Ánh Dao chạy vội đến, ôm chặt lấy người mẹ yếu ớt của mình. Giọng trẻ con mang theo tiếng khóc nức nở vang lên: "Mẹ, Dao Dao biết... biết chúng ta sẽ không còn được gặp lại a cha nữa… Ô ô…" Nàng nhớ đến người cha từng cõng nàng trên vai, từng chơi đùa cùng nàng, và khi nàng đói bụng, người cha ấy, dù vụng về, vẫn nấu cho nàng những món ăn đơn giản. Nhưng giờ đây, những hình bóng thân quen ấy đã trở thành dĩ vãng, mãi mãi xa rời nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.