Kinh Ngạc! Ta Lại Trở Thành Muội Muội Của Ngụy Nữ Chủ
Chương 42:
Ánh Hi
14/11/2024
“Quân Hành Dư, ta tên Hàn Thanh Lạc, không phải ‘tam điểm thủy’.” Hàn Thanh Lạc nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt ánh lên chút bực bội. Tiểu quỷ này thật sự quá ghi thù! Chỉ vì mấy năm trước nàng thấy hắn đáng yêu nên trêu đùa véo mặt hắn một chút, giờ hắn nhớ mãi không quên.
Tên nhóc này không chỉ véo lại mặt nàng trả đũa, mà còn đặt cho nàng cái ngoại hiệu khó nghe như vậy. Nhưng khổ nỗi, nàng lại chẳng làm gì được hắn. Dù sao, hắn vốn sinh ra với thể chất cường hãn, cha mẹ lại là những nhân vật tầm cỡ trong tông môn, ai dám động vào?
Đúng lúc đó, Vân Ánh Noãn nhìn thấy Quân Hành Dư bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Phía sau hắn, một nam tử áo nguyệt bạch xuất hiện, dáng vẻ thong dong, khuôn mặt mang theo nụ cười đầy ẩn ý.
Hàn Thanh Lạc liếc nhìn nam tử, lập tức giơ tay chào: “Nhị sư huynh!”
Quân Hành Dư vùng vẫy, hét lớn: “Cố Kiệu, mau thả tiểu gia xuống! Lại còn phong bế cả linh lực của ta, ngươi quá đáng rồi đó!”
Nam tử được gọi là Cố Kiệu chỉ cười, nhàn nhạt đáp: “Tiểu Vũ Mao, chẳng phải ta chỉ sợ ngươi lại gây gổ với tiểu sư muội nhà ta thôi sao?”
“Tiếu diện hồ, ngươi có biết xấu hổ không? Ngươi sợ ta – một kẻ luyện khí tầng ba – đánh không lại sư muội ngươi luyện khí tầng sáu chắc?” Quân Hành Dư trừng mắt, tức tối.
Cố Kiệu xoa xoa mũi, vẫn giữ nụ cười ôn hòa: “Tiểu Vũ Mao, ngươi dù tu vi thấp, nhưng thể chất lại quá mức mạnh mẽ. Đừng quên, khi ngươi ba tuổi, chỉ với một cú đá, ngươi đã khiến vị sư muội luyện khí tầng ba của ta ngã lăn quay.”
Hắn ngừng một chút, sau đó khẽ nheo mắt: “Hơn nữa, ngươi ra tay hung ác như vậy, tiểu sư muội ta làm sao chịu nổi?”
Quân Hành Dư hừ lạnh, nghênh mặt đáp: “Thì sao? Ai bảo nàng dám véo mặt tiểu gia chứ? Cố Kiệu, ngươi thật sự không có lương tâm! Được thôi, ta chúc ngươi cả đời độc thân, vĩnh viễn không có lấy một đứa con!”
Cố Kiệu khựng lại, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: “…” Lời này sao lại lạc đề đến mức không thể đỡ nổi vậy?
Lúc này, Hàn Thanh Lạc tiến đến trước mặt Vân Ánh Noãn, cúi người cười nói: “Tiểu muội muội, ngươi tên gì, có thể nói cho tỷ tỷ không? Tỷ tỷ gọi là Hàn Thanh Lạc.” Dáng vẻ đáng yêu của Vân Ánh Noãn khiến nàng không nhịn được mà muốn làm quen.
Nhưng Quân Hành Dư đứng cạnh lập tức chen vào, nói với giọng cảnh cáo: “Tam điểm thủy, ngươi bớt đánh chủ ý lên tiểu miêu nhãi con nhà ta đi!”
Vân Ánh Noãn lúc này vẫn chưa nắm rõ được tính cách thật sự của Hàn Thanh Lạc. Trong lòng nàng, tình tiết trong truyện vốn đã không đáng tin. Ánh Noãn lắc đầu, cất giọng dứt khoát: “Ta đã có tỷ tỷ rồi! Tỷ ta là thân tỷ, siêu tốt với ta, ta cũng siêu thích tỷ ta!” Nói xong, nàng xoay người bỏ chạy.
Quân Hành Dư cười khanh khách, giọng trêu chọc: “Nghe chưa? Tam điểm thủy, chính ngươi có bao nhiêu không được hoan nghênh, trong lòng ngươi không tự biết sao? Tiểu miêu nhãi con nhà ta, tỷ tỷ của nàng không chỉ siêu tốt mà còn đẹp hơn ngươi nhiều!”
Hàn Thanh Lạc nghe vậy cũng không giận, chỉ liếc mắt nhìn Quân Hành Dư đang bị nhị sư huynh xách như xách một con mèo nhỏ.
“Tam điểm thủy, ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Còn không bảo sư huynh ngươi thả ta xuống!”
Hàn Thanh Lạc nhếch miệng cười, ngón tay cong lại, khẽ vẫy: “Kêu một tiếng tỷ tỷ, ta sẽ suy nghĩ đến việc bảo nhị sư huynh thả ngươi.”
Quân Hành Dư cười nhạo: “Hóa ra ngươi muốn có đệ đệ muội muội đến vậy sao? Hay là thế này, để ta giới thiệu cho cha ngươi một nữ tu làm tức phụ. Đảm bảo họ sẽ sinh cho ngươi thật nhiều đệ đệ muội muội, thỏa lòng ngươi!”
“Truy cha ta? Người theo đuổi cha ta có thể xếp hàng từ đây đến tận cổng tông môn. Cha ta đẹp như thế, làm sao có chuyện không cưới được vợ chứ? Chỉ là cha ta vẫn còn thương mẹ ta, người đang chờ ở Huyền Linh Giới mà thôi. Cha ta sao có thể cưới ai khác được?” Hàn Thanh Lạc vừa nói, vừa lắc đầu, lại liếc mắt trừng Quân Hành Dư một cái.
Tên nhóc này không chỉ véo lại mặt nàng trả đũa, mà còn đặt cho nàng cái ngoại hiệu khó nghe như vậy. Nhưng khổ nỗi, nàng lại chẳng làm gì được hắn. Dù sao, hắn vốn sinh ra với thể chất cường hãn, cha mẹ lại là những nhân vật tầm cỡ trong tông môn, ai dám động vào?
Đúng lúc đó, Vân Ánh Noãn nhìn thấy Quân Hành Dư bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Phía sau hắn, một nam tử áo nguyệt bạch xuất hiện, dáng vẻ thong dong, khuôn mặt mang theo nụ cười đầy ẩn ý.
Hàn Thanh Lạc liếc nhìn nam tử, lập tức giơ tay chào: “Nhị sư huynh!”
Quân Hành Dư vùng vẫy, hét lớn: “Cố Kiệu, mau thả tiểu gia xuống! Lại còn phong bế cả linh lực của ta, ngươi quá đáng rồi đó!”
Nam tử được gọi là Cố Kiệu chỉ cười, nhàn nhạt đáp: “Tiểu Vũ Mao, chẳng phải ta chỉ sợ ngươi lại gây gổ với tiểu sư muội nhà ta thôi sao?”
“Tiếu diện hồ, ngươi có biết xấu hổ không? Ngươi sợ ta – một kẻ luyện khí tầng ba – đánh không lại sư muội ngươi luyện khí tầng sáu chắc?” Quân Hành Dư trừng mắt, tức tối.
Cố Kiệu xoa xoa mũi, vẫn giữ nụ cười ôn hòa: “Tiểu Vũ Mao, ngươi dù tu vi thấp, nhưng thể chất lại quá mức mạnh mẽ. Đừng quên, khi ngươi ba tuổi, chỉ với một cú đá, ngươi đã khiến vị sư muội luyện khí tầng ba của ta ngã lăn quay.”
Hắn ngừng một chút, sau đó khẽ nheo mắt: “Hơn nữa, ngươi ra tay hung ác như vậy, tiểu sư muội ta làm sao chịu nổi?”
Quân Hành Dư hừ lạnh, nghênh mặt đáp: “Thì sao? Ai bảo nàng dám véo mặt tiểu gia chứ? Cố Kiệu, ngươi thật sự không có lương tâm! Được thôi, ta chúc ngươi cả đời độc thân, vĩnh viễn không có lấy một đứa con!”
Cố Kiệu khựng lại, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: “…” Lời này sao lại lạc đề đến mức không thể đỡ nổi vậy?
Lúc này, Hàn Thanh Lạc tiến đến trước mặt Vân Ánh Noãn, cúi người cười nói: “Tiểu muội muội, ngươi tên gì, có thể nói cho tỷ tỷ không? Tỷ tỷ gọi là Hàn Thanh Lạc.” Dáng vẻ đáng yêu của Vân Ánh Noãn khiến nàng không nhịn được mà muốn làm quen.
Nhưng Quân Hành Dư đứng cạnh lập tức chen vào, nói với giọng cảnh cáo: “Tam điểm thủy, ngươi bớt đánh chủ ý lên tiểu miêu nhãi con nhà ta đi!”
Vân Ánh Noãn lúc này vẫn chưa nắm rõ được tính cách thật sự của Hàn Thanh Lạc. Trong lòng nàng, tình tiết trong truyện vốn đã không đáng tin. Ánh Noãn lắc đầu, cất giọng dứt khoát: “Ta đã có tỷ tỷ rồi! Tỷ ta là thân tỷ, siêu tốt với ta, ta cũng siêu thích tỷ ta!” Nói xong, nàng xoay người bỏ chạy.
Quân Hành Dư cười khanh khách, giọng trêu chọc: “Nghe chưa? Tam điểm thủy, chính ngươi có bao nhiêu không được hoan nghênh, trong lòng ngươi không tự biết sao? Tiểu miêu nhãi con nhà ta, tỷ tỷ của nàng không chỉ siêu tốt mà còn đẹp hơn ngươi nhiều!”
Hàn Thanh Lạc nghe vậy cũng không giận, chỉ liếc mắt nhìn Quân Hành Dư đang bị nhị sư huynh xách như xách một con mèo nhỏ.
“Tam điểm thủy, ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Còn không bảo sư huynh ngươi thả ta xuống!”
Hàn Thanh Lạc nhếch miệng cười, ngón tay cong lại, khẽ vẫy: “Kêu một tiếng tỷ tỷ, ta sẽ suy nghĩ đến việc bảo nhị sư huynh thả ngươi.”
Quân Hành Dư cười nhạo: “Hóa ra ngươi muốn có đệ đệ muội muội đến vậy sao? Hay là thế này, để ta giới thiệu cho cha ngươi một nữ tu làm tức phụ. Đảm bảo họ sẽ sinh cho ngươi thật nhiều đệ đệ muội muội, thỏa lòng ngươi!”
“Truy cha ta? Người theo đuổi cha ta có thể xếp hàng từ đây đến tận cổng tông môn. Cha ta đẹp như thế, làm sao có chuyện không cưới được vợ chứ? Chỉ là cha ta vẫn còn thương mẹ ta, người đang chờ ở Huyền Linh Giới mà thôi. Cha ta sao có thể cưới ai khác được?” Hàn Thanh Lạc vừa nói, vừa lắc đầu, lại liếc mắt trừng Quân Hành Dư một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.