Kinh! Nghèo Khó Giáo Thảo Là Cha Đứa Bé

Chương 4: Hận không thể đem tất cả mọi thứ trên thế giới này đều dâng đến trước mặt cô

Lâm Miên Miên

06/08/2022

Giang Nhược Kiều lấy tốc độ nhanh nhất mua vé xe trở lại trường.

Hiện tại giao thông thuận tiện, tàu cao tốc cũng có mấy chuyến từ Khê thị đi thẳng tới Bắc Kinh nên toàn bộ hành trình cũng không quá bốn tiếng.

Cô dành rất nhiều tình cảm cho căn nhà cổ này, hồi đó căn nhà này do đơn vị của ông ngoại cô cấp, diện tích sử dụng không quá 50m². Chỉ là dù sao đó cũng là một ngôi nhà cũ, lại không có thang máy nên việc lên xuống cầu thang hàng ngày của ông bà ngoại cô rất bất tiện. Người lớn tuổi có thêm thang máy sẽ càng thuận tiện hơn một chút. Giang Nhược Kiều cũng đã tìm người hỏi qua, tuổi thọ của căn nhà cũng cao, ở khu vực cũng không tính rất tốt, cô muốn bán nó đi, nhưng tiền đặt cọc cho căn nhà mới vẫn còn thiếu một chút.

Giang Nhược Kiều đã tiết kiệm được một số tiền, hiện tại cô chỉ hy vọng giá nhà ở Khê Thị sẽ không tăng lên, cô sẽ cố gắng tiết kiệm đủ tiền trước khi tốt nghiệp để đổi sang một nơi có thang máy và nhà ở cũng rộng và sáng sủa hơn cho ông ngoại bà ngoại cô, lúc tuổi già sẽ cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn.

Giang Nhược Kiều trước đây cũng từng nghĩ đến chuyện làm gia sư.

Tuy nhiên, cô không có lòng kiên nhẫn với trẻ con, không có thiên phú để làm giáo viên, cô có thể giải một bài toán, nhưng cô không thể giải thích cho học sinh để học sinh có thể cũng giải được.

Cô đã đi dạy mấy lần rồi mà học sinh vẫn cái biết cái không, cô cũng nản lắm chứ.

Bây giờ sinh viên đại học A làm gia sư, lương theo giờ cũng rất khả quan. Tuy nhiên, Giang Nhược Kiều kiếm được số tiền này lại rất đau khổ, sau một lần đó trở thành gia sư thì cô không bao giờ muốn dạy bất cứ ai trong đời nữa.

Ở trường học, sinh viên muốn tìm công việc part - time cũng có rất nhiều dạng, mà Giang Nhược Kiều ở trong giới bạn bè có tiếng là người "Nói như rồng leo, làm như mèo mửa [1]", cuối cùng thì cô cũng chọn được công việc là làm người mẫu trong một cửa hàng Hán Phục mới có thể làm được lâu dài. Ngoài ra, cô còn mở tài khoản, thỉnh thoảng đăng tải một số hình ảnh hay vlog ngắn lên đó, mang danh hiệu Đại học A giáo hoa [2] để quảng bá nên số lượng fan cũng không ít, cô và cửa hàng Hán Phục xem như hỗ trợ lẫn nhau, chủ cửa hàng ngoại trừ đưa tiền khi làm người mẫu còn sẽ đưa tiền quảng cáo cho cô.

[1] Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Nói thì rất mạnh mẽ rất hay với biết bao hứa hẹn, nhưng khi thực hiện công việc thì lười nhác, bỏ dở không đến nơi đến chốn.

[2] Giáo hoa: Dùng để chỉ nữ sinh đẹp nhất trường.

Kỳ thực cái danh giáo hoa này cũng là do dân gian hoang dại quần chúng chọn ra.

Mỗi trường đại học đều có rất nhiều sinh viên, không thể sinh viên nào cũng bỏ phiếu bình chọn cho giáo thảo giáo hoa, các sinh viên cũng không nhàm chán như vậy, chưa kể mỗi người đều có những tiêu chuẩn khác nhau về cái đẹp, có người thì thích kiểu trang điểm đậm sắc sảo, cũng có người lại thích tự nhiên mộc mạc. Giang Nhược Kiều lúc ấy liền nhìn trúng cái thị trường này, khi bạn học đăng ảnh chụp của cô lên trên mạng dẫn đến chú ý thì nàng lập tức vô sự tự thông [3] marketing một đợt, bất tri bất giác, mọi người khi nhớ đến giáo hoa của Đại học A thì đều sẽ nghĩ đến cô đầu tiên.

[3] Vô sự tự thông: Đề cập đến việc học và nắm vững kiến thức hoặc kỹ năng nhất định mà không có sự hướng dẫn của giáo viên.

Cũng giống như một số nghệ sĩ lấy tên tuổi khi là giáo hoa, giáo thảo của trường. Nhưng mà chẳng lẽ trong trường đó không có ai thật sự có bề ngoài xuất sắc hơn cô ấy hay anh ấy hay sao?

Dĩ nhiên là không rồi.

Hiện tài khoản của Giang Nhược Kiều có rất nhiều người hâm mộ, và một số thương hiệu baba [4] đã ngỏ lời mời cô hợp tác quảng cáo.

[4] Thương hiệu baba: Nói chung là đề cập đến các nhà tài trợ, nhà đầu tư hoặc thương hiệu trả tiền cho các chương trình tạp kỹ.

Về phần Giang Nhược Kiều, con người cô ở một mức độ nào đó cũng rất khó tính.

Cô ấy không muốn lưu lại bất kỳ lịch sử đen tối nào cho mình, vì tam dưa hai táo [5] mà về sau nếu bị lật xe [6] thì mới là mất nhiều hơn được.

[5] Tam dưa hai táo: Đề cập đến hai điều nhỏ nhặt; những thứ tầm thường ; những thứ không đáng kể và không đáng kể; nó cũng có thể được sử dụng như một phép ẩn dụ cho một số tiền nhỏ.

[6] Lật xe: Đây là một thuật ngữ mạng nói về việc bị lừa dối, hoặc nó có nghĩa là một cái gì đó bất ngờ hoặc không mong muốn xảy ra.

Vì vậy, Giang Nhược Kiều rất ít khi nhận quảng cáo, cơ bản chỉ có hợp tác với cửa hàng Hán phục, dù sao cô cũng là người mẫu của cửa hàng Hán phục.

Tóm lại, Giang Nhược Kiều chính là không có mệnh làm minh tinh, nhưng hết lần này tới lần khác lấy cái bóng của minh tinh, nghĩ rằng mọi hành động của mình sẽ được ghi chép lại, không nghĩ tới tương lai của chính mình vì nó mà có chút phiền phức.

Cô sẽ không tuyên bố bất luận quan điểm có khả năng gây war nào lên trên các trang mạng xã hội.

Ăn dưa [7] cũng chỉ ăn dưa trong im lặng, để tránh những chuyện như vậy trượt like xảy ra, lướt weibo cô cũng không dùng tay phải.

[7] Ăn dưa: Thích hóng hớt drama, bình phẩm chuyện của người khác và hay hùa theo đám đông đó.

Dù quả dưa có to cỡ nào, cô cũng không đưa ra ý kiến gì.....

Bạn bè đùa với nhau rằng nếu các nghệ sĩ khác cẩn trọng được một nửa như cô thì cũng sẽ không bị lật xe.

Sau khi thu dọn hành lý, Giang Nhược Kiều đã bí mật nhét 2000 nhân dân tệ vào dưới gối của ông bà trước khi rời khỏi nhà và đến ga tàu cao tốc.

Trên tàu cao tốc, cô nhận được tin nhắn WeChat từ bạn trai.

Tưởng Diên:【 [hình ảnh] 】

Tưởng Diên:【 [hình ảnh] 】

Tưởng Diên:【 Em thích cái nào? 】

Giang Nhược Kiều dừng lại, trả lời tin nhắn:【 Không ở Bắc Kinh? 】



Tưởng Diên:【À, tạm thời anh đang ở Tam Á. Anh cùng mẹ và mọi người đến mấy cửa hàng miễn thuế mua sắm, vừa vặn sắp đến sinh nhật em nên anh muốn mua cho em một cái túi, nghe nói đây là kiểu mới, em coi xem thích màu nào? 】

Giang Nhược Kiều cầm điện thoại, cũng không có trả lời tin nhắn ngay lập tức.

Tưởng Diên là một phú nhị đại [8], chính xác là, một cái giả nghèo phú nhị đại.

[8] Phú nhị đại: Chỉ con cái của những gia đình siêu giàu có, được kế thừa khối tài sản khổng lồ.

Ban đầu Giang Nhược Kiều không để ý đến một người như vậy, về sau hai người tiếp xúc nhiều hơn, Giang Nhược Kiều có thể thông qua cách ăn mặc của anh ta có thể nhìn ra gia cảnh của anh ta cũng không tệ. Quần áo, giày dép của Tưởng Diên không phải là của những thương hiệu lớn thông thường mà là những thương hiệu ít được sinh viên biết đến. Lúc chơi bóng anh ta thản nhiên ném chiếc balo xuống đất cũng đã năm chữ số, sở dĩ không có mấy người trong trường biết anh ấy là phú nhị đại, hay là vì anh ấy quá kín tiếng, ngày bình thường có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, và thậm chí còn làm nhiều công việc bán thời gian khác nhau.

Giang Nhược Kiều cũng đã do dự hai tháng.

Cô là người sống rất thực tế, cô cũng biết yêu đương không có nghĩa là sẽ kết hôn, cô cũng biết yêu đương là muốn được ở bên người mình thích.

Nhưng vấn đề là.....

Cô ấy thích tiền a.

Sau khi yêu, cô mới biết đối phương chỉ là một sinh viên đại học bình thường, ăn một bữa cơm lớn cũng phải cực lực tiết kiệm một tháng, sau nửa tháng hẹn hò đều phải dựa vào bạn cùng phòng tiếp tế, mối quan hệ này có ích lợi gì? Cô có cảm giác như đang hút máu người khác vậy. Cô rất thích kiểu hẹn hò yêu đương này, điều kiện đều đã rõ ràng ngay từ đầu, nếu thấy phù hợp thì hẹn hò mà không thích thì thôi, cho nên kiểu yêu đương của cô cũng rất khác với người ta.

Cô ấy phải xác nhận tài chính của ai đó rồi mới quyết định có ở bên nhau hay không, thích thì ở bên nhau, còn không thích thì thôi vậy, cô cũng không phải đơn giản chỉ cần người ta có tiền thì đều sẽ đi hẹn hò, vậy thì quá dễ dãi rồi.

Vì thế, có thể nói cô ấy thật lòng rất thích mấy người bạn trai của mình, nhưng người bạn trai nào cũng có một đặc điểm chung —— có tiền.

Tại sao lại nói là Tưởng Diên đang giả nghèo?

Nếu không phải do kiểu quần áo của Tưởng Diên, thì anh ta hoàn toàn không nằm trong danh sách cân nhắc của Giang Nhược Kiều. Giang Nhược Kiều cũng sợ mình nhìn lầm, cho đến một lần nhìn thấy Tưởng Diên được mẹ đến đón, hai mẹ con lên một chiếc Porsche Cayenne [9] sang trọng mà điệu thấp.

Một lần khác, khi đang đi mua sắm cùng một người bạn cô vô tình nhìn thấy Tưởng Diên đang đi mua sắm cùng với mẹ, hai người vào trong một cửa hàng trang sức, chọn lựa trang sức quý giá xong, lại còn dạo phố mua túi lớn túi nhỏ.

Lúc mà hai người còn đang mập mờ, cô cũng bất ngờ gọi video call cho Tưởng Diên vài lần, dựa theo bối cảnh trên video thì đó là một biệt thự kiểu phương Tây.

Mỗi lần cô đều chụp lại màn hình, sau vài lần tìm kiếm và so sánh, cô xác định được nhà của Tưởng Diên là ở Danh môn Hoa phủ.

Danh môn Hoa phủ là một khu biệt thự được mở cách đây 5 năm, nơi có phong cảnh dễ chịu mà còn là một tuyệt đỉnh phong thủy bảo địa [10], là khu nhà giàu ở Bắc Kinh.

[10] Phong thủy bảo địa: Nơi có phong thủy tốt, sống ở đây có thể giúp con người làm ăn phát đạt, kiếm tiền, thế hệ tương lai trở nên giàu có và nổi tiếng. Nói một cách chính xác, đó là vị trí địa lý hoặc môi trường tuân theo các nguyên tắc và tiêu chuẩn của “phú” và “đắt” trong Phong Thuỷ.

Trước khi xác nhận quan hệ thì cô còn cố ý đi đến cổng của danh môn Hoa phủ, sau khi nhìn thấy Tưởng Diên bước vào, cô lấy cớ hỏi đường cùng anh trai bảo an trẻ tuổi nói chuyện vài câu sau đó lơ đãng hỏi vừa rồi có phải nam sinh mặc áo hoodie màu xám kia là cư dân ở đây không? Lúc nãy anh ta làm rơi đồ và cô đã nhặt lại được nên muốn trả lại nhưng không biết phải trả nó như thế nào.

Anh trai bảo vệ đã đích thân chứng nhận rằng anh ta là cư dân ở đây.

Sau những chuyện này, Giang Nhược Kiều đã để cho mình và Tưởng Diên tiếp tục phát triển.

Đến nỗi vì cái gì anh ta giả nghèo?

Có lẽ những người có tiền đều là kiểu "Bạn không được yêu tiền của tôi, bạn phải yêu chính con người tôi".

Kỳ thật Tưởng Diên đối với cô thật sự rất tốt.

Anh ta đã muốn giả vờ rồi thì cô sẽ theo anh ta.

Đều đã diễn đến nông nỗi này rồi, Giang Nhược Kiều cũng không đến mức sẽ lật xe vào lúc này, và tiếp tục đóng vai một người bạn gái chu đáo, tốt bụng của anh ta.

Giang Nhược Kiều:【 Không mua đâu! 】

Giang Nhược Kiều:【 Cái túi này đắt lắm, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Sinh nhật em thì chúng ta chỉ cần một bữa ăn thôi là đã tốt lắm rồi. 】

Cùng lúc đó, Tưởng Diên vừa nhận được tin nhắn thì trong lòng ngũ vị tạp trần.

Chiếc túi này thực sự không hề rẻ.

Tuy nhiên, anh chỉ cần nỗ lực hơn một chút thì vẫn có thể mua được cho cô.

Con người của Nhược Kiều thật là tâm lý, rõ ràng nên được người ta nâng niu che chở trong lòng bàn tay vậy mà lại cam nguyện theo anh cùng nhau chịu khổ, hồi trước Tưởng Diên cũng chỉ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, được chăng hay chớ [11], hiện tại đã hẹn hò với Giang Nhược Kiều thì anh lại cảm thấy chính mình có quá ít, hận không thể đem tất cả mọi thứ trên thế giới này đều dâng đến trước mặt cô ấy.

[11] Được chăng hay chớ: Ngày nào hay ngày ấy; qua loa cho xong chuyện.

* * *

Một bên khác.



Lục Dĩ Thành miễn cưỡng đáp ứng cái yêu cầu kì quái này.

Nhóc con thì chỉ có một bộ quần áo nên mấy hôm trước khi đi mua kem đánh răng thì thằng nhóc đó lanh chân chạy thẳng tới cửa hàng quần áo trẻ em.

Chớ nhìn mà thấy nhóc còn nhỏ tuổi thân hình có chút mập mạp nhưng cơ thể lại rất linh hoạt, chạy trốn bốn phía như con cá trạch. Lục Dĩ Thành không còn cách nào khác dù gì thì thằng bé cũng chỉ có một bộ đồ, nếu đem đi giặt thì sẽ không có đồ mặc, đúng là có chút kỳ cục. Bất quá Lục Dĩ Thành cũng không chọn những trang phục có thương hiệu mà dẫn Lục Tư Nghiên tới siêu thị, siêu thị cũng có khu quần áo, Lục Dĩ Thành không biết lựa quần áo, trước kia bà nội còn chưa qua đời thì đều tới quán ở chợ nông sản mua một trăm đồng bốn cái áo thun cho anh.

Ở Lục Dĩ Thành nhận định thì quần áo nên có giá là như vậy.

Tốt ở chỗ là Lục Tư Nghiên được dạy dỗ rất khá, bố mẹ mua cái gì thì mặc cái nấy.

Lục Dĩ Thành chọn cho nhóc hai bộ quần áo.

Lục Tư Nghiên từ phòng thay đồ đi ra, nhìn chính mình ở trong gương cứ cảm thấy không thích hợp chỗ nào ý.

Người đẹp vì lụa.

Lục Tư Nghiên lúc xuyên qua tới mặc một bộ quần áo rất soái khí, giống như mấy người mẫu nhí rất có phong cách ở trên Instagram, quần áo được thiết kế độc đáo lại có cảm xúc, mỗi lần ra đường đều sẽ có rất nhiều chị gái xinh đẹp khi thấy nhóc đều sẽ nhịn không được mà lấy điện thoại ra chụp hình.

Hiện tại nhóc đang mặc một chiếc áo bông tay ngắn màu trắng, tay áo còn in một nhân vật hoạt hình mà nhóc không biết tên.

Phía dưới mặc một chiếc quần đùi qua gối màu xám tro nhạt.

Nếu đăng lên mạng để so sánh thì rất giống với —— ba mẹ khi mua cho con cái VS ông bà khi mua cho cháu...

Lục Dĩ Thành tâm tư không có tinh tế tỉ mỉ như vậy.

Anh cảm thấy đổi với quần áo thì có thể mặc có thể đổi thì đã đủ rồi.

Chính anh cũng là cái dạng này.

Cũng may người anh cao, khí chất cùng nhan sắc đều rất có giá trị nên cho dù có mặc một chiếc áo thun hai mươi lăm đồng thì cũng sẽ thoả mãn được hình tượng giáo thảo ở trong lòng các nữ sinh.

Hai cha con cũng rất giống nhau.

Lục Dĩ Thành mặc một chiếc áo thun màu xám tro nhạt, phối hợp với chiếc quần dài để lộ mắt cá chân, chân mang một đôi giày bạt màu đã được giặt sạch sẽ.

Lục Tư Nghiên đang mặc quần áo nhóc tự mang tới.

Mới năm tuổi, chân cũng không dài lắm, một đầu tóc xoăn cũng được chải rất gọn gàng.

Hơn 11 giờ, trời nắng chang chang, Lục Tư Nghiên rất sợ nóng. Xe đạp điện đằng sau cũng có thể ngồi nhưng Lục Dĩ Thành để nhóc ngồi lên phía trước, Lục Tư Nghiên dừng một chút rồi nhe răng toe toét: "Nóng chết mất!"

Ngược lại Lục Dĩ Thành lại không có cảm giác gì.

Nóng bức hay giá lạnh thì anh đều đã rất quen thuộc rồi.

Nhóc con thì rất biết ở trong cái khổ mà tìm được niềm vui, xe đạp điện đang chạy trên đường nhựa, gió nóng thổi bay mái tóc xoăn của Lục Tư Nghiên, thằng bé khóc không thành tiếng.

Mặc dù trời rất nắng và nóng, nhưng mà cũng rất vui!

Cậu bé chưa từng ngồi trên chiếc xe như thế này.

Ghê thiệt!

Không hề bị kẹt xe luôn.

Có rất nhiều người ở KFC. Lúc hai cha con đến nơi, Giang Nhược Kiều vẫn chưa tới, Lục Dĩ Thành ăn KFC có thể đếm trên đầu ngón tay, Lục Tư Nghiên gọi rất nhiều đồ ăn giống như đã bị nhịn đói tám kiếp, cái miệng nhỏ dị mà có thể nhét không ít đồ ăn ha.

Muốn ăn cánh gà, ăn Hamburger, khoai tây chiên với gà rán, lại còn muốn được ăn kem.

Lục Dĩ Thành cúi đầu, vừa tra cứu mã giảm giá trên trang web mua hàng vừa gửi tin nhắn cho Giang Nhược Kiều:【 Cô muốn ăn gì, để tôi đặt trước cho. 】

Giang Nhược Kiều:【Một ly Americano đá là được rồi. 】

Lục Dĩ Thành:【 OK. 】

Lục Dĩ Thành cứ lặp đi lặp lại chuyển đổi mấy cái app, thành tích môn toán của anh rất cao, đối với các con số cũng khá mẫn cảm nên đều không cần có máy tính thì anh cũng đã chọn được phần ăn tiết kiệm chi phí nhất.

Phần ăn bao gồm những gì Lục Tư Nghiên muốn ăn. Lục Dĩ Thành lại đăng ký thành viên và mua cho Giang Nhược Kiều một ly cà phê đá với giá tương đối rẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kinh! Nghèo Khó Giáo Thảo Là Cha Đứa Bé

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook