Chương 138: Bạch y nữ tử
Kiệt Thị
29/07/2015
Hôm nay trên con đường tiến vào Linh thành đang có một hàng dài người xếp hàng để vào thành, trong số đám người đó có một nữ tử mặc bạch y đang từ từ vừa đi theo đoàn người vừa ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh.
Khi nàng ta đi tới gần cổng thành thì ngước lên nhìn nhưng khác với mọi người là nàng ta không bị choáng ngợp bởi sự đồ sộ của cổng thành này.
Linh gia là một gia tộc lớn nên thành trì của họ cũng không kém cạnh gì đế đô cả. Chỉ riêng cổng thành thôi mà đã cao hơn mười mét, bao bọc bên ngoài cổng thành và những bức tường thành là hàng loạt những trận pháp khác nhau, nhưng chỉ có cao thủ mới nhận ra được những trận pháp này đang tiềm ẩn ở đó.
Khi nữ tử này đi tới gần cổng thành thì đang thấy đám hộ vệ ở đây làm khó một nhà ba người muốn vào thành, do họ ăn vận rách rưới và dơ bẩn nên đám hộ vệ khong cho họ vào.
Người chồng thì khoé miệng dường như có một tia máu tràn ra giống như đang bị thương rất nặng, còn người vợ thì thiên lực của nàng ta cung đang giao động lạ thường, ngay cả đứa bé nằm trên lưng mẹ thì khuôn mặt dường như rất thống khổ.
Ngay lúc này thì người chồng lên tiếng: "Vị đại gia đây mong người hãy giúp đỡ gia đình tôi, chúng tôi đã bị kẻ thù truy sát mấy ngày nay rồi, nữ nhi của chúng tôi đang bị thương rất nặng nếu không tìm dược sư kịp e rằng nguy hiểm đến tính mạng."
Tên hộ vệ thấy vậy thì nói: "Linh thành của chúng ta không phải chỗ tị nạn cho các người, muốn kiếm chỗ trốn thì cút đi chỗ khác nơi đây không hoan nghênh ngươi."
Đôi vợ chồng này năn nỉ tên giữ cổng được một hồi thì bỗng nhiên đứa bé sau lưng họ hộc ra ngụm máu rồi ho kịch liệt. Bọn họ thấy vậy liền quỳ xuống năn nỉ tên giữ cổng, nhưng tên này chẳng những không rũ lòng thương mà còn đá hai vợ chồng văng ra xa.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này đều tức sôi máu nhưng chẳng ai dam đứng ra chống đối. Khi mọi người tập trung xem chuyện xảy ra trước cổng thành thì có một cơn gió lốc thổi tới, rồi một tiếng nói truyền ra.
"Hai tên khốn kiếp nhà ngươi tưởng chạy tới Linh thành là có thể thoát được ta hay sao"
Khi nghe tiếng nói này truyền ra thì mọi người đều quay đầu nhìn lại thì thấy một người trung niên đang lăng không đứng ở đó. Thấy vậy thì tất cả đều trợn mắt kinh ngạc, phải biết rằng chỉ có cao thủ thất phẩm trở lên mới có khả năng bay lượn tự do mà thôi.
Người chồng sau khi bị tên hộ vệ đánh bay đi thì từ từ đứng dậy nhìn người truy niên kia, nói.
"Thạch Phi Tín ngươi đừng hiếp người quá đáng, nếu không phải tên cháu chó má của ngươi khi dễ vợ ta thì ta cũng chẳng cần phế hắn làm gì"
Người trung niên tên Thạch Phi Tín nghe nói thế thì sắc mặt trầm xuống, quanh người hắn tỏa ra thiên lực khủng bố.
"Vợ ngươi phải tu tám kiếp mới được cháu ta để mắt tới, vậy mà ngươi còn dám ăn nói như thế, chỉ là một tên nhãi tu vi ngũ phẩm mà cũng đòi chất vấn ta"
Khi nghe hai người này nói chuyện thì toàn bộ người xung quanh đều trợn mắt kinh ngạc. Họ kinh ngạc bởi sự bá đạo của Thạch gia và sự gan góc của tên còn lại. Phải có đảm lược cỡ nào mới dám ra tay chống đối lại với Thạch gia, chỉ sợ gặp người khác thì đã mỉm cười hai tay dâng vợ mình lên cho cháu của tên Thạch Phi Tín rồi.
Tên này dám vì vợ con mà chống đối lại Thạch gia phải gọi là chân hán tử, bởi vì thế giới này là cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua cho nên ngay cả thứ quan trọng nhất của ngươi nhiều khi cũng bị người khác cướp đoạt.
Thạch Phi Tín không nói nhiều nữa mà liền ra tay động thủ. Mấy tên hộ vệ của Linh thành cũng chả thèm ra tay ngăn cản, vì tu vi của bọn chúng không đủ nên ra tay thì chỉ có chết mà thôi.
"Chết đi"
Thạch Phi Tín tung ra một chưởng về phía tên kia, khi cự chưởng bay tới làm cho đám người xung quanh phải thất sắc mà tránh qua một bên, chỉ riêng nữ tử mặc bạch y là vẫn ung dung đứng đó. Khi cự chưởng sắp đánh trúng tên hán tử thì một tiếng thở dài vang lên làm cho cự chưởng kia liền bị băng phong.
Thạch Phi Tín thấy vậy liền trợn mắt kinh ngạc, hắn không thể ngờ được một chưởng với tu vi thất phẩm của mình lại bị hoá giải dễ dàng đến thế, tột cùng người này phải tu vi thế nào mới làm được như vậy. Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì một tiếng nói mang đầy hàn khí lạnh thấu xương phát ra.
"Đám người Thạch gia và Linh gia các ngươi làm ta thật sự chán ghét quá rồi"
Khi nàng ta đi tới gần cổng thành thì ngước lên nhìn nhưng khác với mọi người là nàng ta không bị choáng ngợp bởi sự đồ sộ của cổng thành này.
Linh gia là một gia tộc lớn nên thành trì của họ cũng không kém cạnh gì đế đô cả. Chỉ riêng cổng thành thôi mà đã cao hơn mười mét, bao bọc bên ngoài cổng thành và những bức tường thành là hàng loạt những trận pháp khác nhau, nhưng chỉ có cao thủ mới nhận ra được những trận pháp này đang tiềm ẩn ở đó.
Khi nữ tử này đi tới gần cổng thành thì đang thấy đám hộ vệ ở đây làm khó một nhà ba người muốn vào thành, do họ ăn vận rách rưới và dơ bẩn nên đám hộ vệ khong cho họ vào.
Người chồng thì khoé miệng dường như có một tia máu tràn ra giống như đang bị thương rất nặng, còn người vợ thì thiên lực của nàng ta cung đang giao động lạ thường, ngay cả đứa bé nằm trên lưng mẹ thì khuôn mặt dường như rất thống khổ.
Ngay lúc này thì người chồng lên tiếng: "Vị đại gia đây mong người hãy giúp đỡ gia đình tôi, chúng tôi đã bị kẻ thù truy sát mấy ngày nay rồi, nữ nhi của chúng tôi đang bị thương rất nặng nếu không tìm dược sư kịp e rằng nguy hiểm đến tính mạng."
Tên hộ vệ thấy vậy thì nói: "Linh thành của chúng ta không phải chỗ tị nạn cho các người, muốn kiếm chỗ trốn thì cút đi chỗ khác nơi đây không hoan nghênh ngươi."
Đôi vợ chồng này năn nỉ tên giữ cổng được một hồi thì bỗng nhiên đứa bé sau lưng họ hộc ra ngụm máu rồi ho kịch liệt. Bọn họ thấy vậy liền quỳ xuống năn nỉ tên giữ cổng, nhưng tên này chẳng những không rũ lòng thương mà còn đá hai vợ chồng văng ra xa.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này đều tức sôi máu nhưng chẳng ai dam đứng ra chống đối. Khi mọi người tập trung xem chuyện xảy ra trước cổng thành thì có một cơn gió lốc thổi tới, rồi một tiếng nói truyền ra.
"Hai tên khốn kiếp nhà ngươi tưởng chạy tới Linh thành là có thể thoát được ta hay sao"
Khi nghe tiếng nói này truyền ra thì mọi người đều quay đầu nhìn lại thì thấy một người trung niên đang lăng không đứng ở đó. Thấy vậy thì tất cả đều trợn mắt kinh ngạc, phải biết rằng chỉ có cao thủ thất phẩm trở lên mới có khả năng bay lượn tự do mà thôi.
Người chồng sau khi bị tên hộ vệ đánh bay đi thì từ từ đứng dậy nhìn người truy niên kia, nói.
"Thạch Phi Tín ngươi đừng hiếp người quá đáng, nếu không phải tên cháu chó má của ngươi khi dễ vợ ta thì ta cũng chẳng cần phế hắn làm gì"
Người trung niên tên Thạch Phi Tín nghe nói thế thì sắc mặt trầm xuống, quanh người hắn tỏa ra thiên lực khủng bố.
"Vợ ngươi phải tu tám kiếp mới được cháu ta để mắt tới, vậy mà ngươi còn dám ăn nói như thế, chỉ là một tên nhãi tu vi ngũ phẩm mà cũng đòi chất vấn ta"
Khi nghe hai người này nói chuyện thì toàn bộ người xung quanh đều trợn mắt kinh ngạc. Họ kinh ngạc bởi sự bá đạo của Thạch gia và sự gan góc của tên còn lại. Phải có đảm lược cỡ nào mới dám ra tay chống đối lại với Thạch gia, chỉ sợ gặp người khác thì đã mỉm cười hai tay dâng vợ mình lên cho cháu của tên Thạch Phi Tín rồi.
Tên này dám vì vợ con mà chống đối lại Thạch gia phải gọi là chân hán tử, bởi vì thế giới này là cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua cho nên ngay cả thứ quan trọng nhất của ngươi nhiều khi cũng bị người khác cướp đoạt.
Thạch Phi Tín không nói nhiều nữa mà liền ra tay động thủ. Mấy tên hộ vệ của Linh thành cũng chả thèm ra tay ngăn cản, vì tu vi của bọn chúng không đủ nên ra tay thì chỉ có chết mà thôi.
"Chết đi"
Thạch Phi Tín tung ra một chưởng về phía tên kia, khi cự chưởng bay tới làm cho đám người xung quanh phải thất sắc mà tránh qua một bên, chỉ riêng nữ tử mặc bạch y là vẫn ung dung đứng đó. Khi cự chưởng sắp đánh trúng tên hán tử thì một tiếng thở dài vang lên làm cho cự chưởng kia liền bị băng phong.
Thạch Phi Tín thấy vậy liền trợn mắt kinh ngạc, hắn không thể ngờ được một chưởng với tu vi thất phẩm của mình lại bị hoá giải dễ dàng đến thế, tột cùng người này phải tu vi thế nào mới làm được như vậy. Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì một tiếng nói mang đầy hàn khí lạnh thấu xương phát ra.
"Đám người Thạch gia và Linh gia các ngươi làm ta thật sự chán ghét quá rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.