Chương 105: Một chọi hai
Kiệt Thị
27/03/2015
Hãn Thừa Chí xuất hiện sau lưng vị cao thủ ngũ phẩm kia thì liền mở miệng: "Hừ, số của các ngươi cũng may mắn lắm, ngay cả tên Tung Cuồng Đồ kia cũng không giải quyết được các ngươi"
Lời nói này vừa ra làm đám người Nhu Thủy, Hình Phong, Ảnh Tử, Xuân Lan và Vạn Lý sắc mặt đều trầm xuống.
Bọn họ không ngờ được mấy tên này lại đến nhanh như vậy, làm bọn họ không có thời gian rời đi.
Tên trưởng lão đứng trước Hãn Thừa Chí lên tiếng: "Vị cô nương kia, ta cũng thấy hứng thú với tuyệt học Diêm Vương Ấn của cô, nếu cô chịu nói ra thì ta đồng ý tha cho cô một mạng, chỉ cần về làm vợ của thiếu gia nhà ta thôi, thấy được không"
Khi nghe vị trưởng lão này nói ba chữ Diêm Vương Ấn thì mọi người nơi đây đều chấn động, một số người không biết chứ đối với cao thủ thì họ khát khao bộ tuyệt học đến thế nào. ngay cả nằm mơ họ cũng muốn tìm ra truyền thừa của nó, nhưng mọi hi vọng đều vô ích.
Nhưng không ngờ ngày hôm nay lại có người tái hiện nó trên thế gian, làm cho ánh mắt của đám cao thủ nơi đây đều đỏ ngầu vì thèm muốn.
Tên trưởng lão của Hứa gia thì đứng trên một thân cây ở rất xa, hắn là người đã dùng tên bắn vào đám người Nhu Thủy, khi hắn nghe nói tới Diêm Vương Ấn thì cũng nối lên lòng tham: "Thật không ngờ là bộ tuyệt học sát tinh đó, làm thế nào mà cô bé này lại có được nó, thật sự không đơn giản, chúng ta cứ nhìn xem rồi tính tiếp"
Hứa Mộc nghe vậy thì chỉ đành gật đầu, hắn ta sau khi bị Kinh Thiên đả thương thì liền nghĩ đến việc trả thù, nhưng bối cảnh của tên Ảnh Tử kia quá lớn, chỉ sợ có biến số xảy ra nên hắn mới liên hiệp với Hãn Thừa Chí, dù sao tên này cũng ăn thiệt thòi lớn trong tay Nhu Thủy.
Nhưng khi tên trưởng lão của Hứa gia thấy Nhu Thủy sử ra tuyệt học Diêm Vương Ấn thì hắn đã bị chấn động không định ra tay, lai lịch của cô gái này như thế nào mà lại có được nó, theo ông biết thì từ xa xưa chỉ một bộ tộc lánh đời mới có thôi, do tộc nhân của họ nhiễm quá nhiều huyết tinh, làm sinh linh đồ thán trở thành công địch của cao thủ toàn thiên hạ nên bọn họ không còn cách nào khác phải thoái ẩn.
Ảnh Tử sau khi nghe tên trưởng lão của Hãn gia nói xong thì sắc mặt giận dữ, gân xanh nổi lên đầy đầu rồi chữi: "Con mẹ nhà ngươi, ngươi nghĩ ngươi là ai mà ăn nói hống hách như vậy"
tên trưởng lão Hãn gia không thèm chấp hắn mà chỉ đáp lại bình thường: "Ngươi cũng chỉ là một thằng nhóc của Huyễn tộc mà thôi, vậy mà cũng dám nói chuyện như vậy với ta"
Ảnh Tử nổi máu lên nói lại: "Ngươi biết ta là người của Huyễn gia mà còn lớn lối tới vậy"
Tên trưởng lão đó vẫn bình thường đáp lại: "thế nên lần này ta tha ngươi một mạng, chỉ cần ngươi rời khỏi đây không xen vào thì ta liền để ngươi rời đi"
Ảnh Tử: "Ta phi, con mẹ ngươi, ta không phải loại người bỏ rơi bạn bè như vậy"
Hãn Thừa Chí nãy giờ đứng kế bên lắng nghe mới lên tiếng: "Nếu vậy thì ngươi chết chung với bọn chúng đi, ta dám cá là Huyễn gia cũng không biết ai làm đâu"
Nhu Thủy sắc mặt trầm xuống, nàng biết lần này nguy hiểm vô cùng, nên quay sang nói với Vạn Lý và Xuân Lan: "Tí nữa bọn ta đột phá vòng vây, hai người hãy dẫn Kinh Thiên đi trước"
Vạn Lý và Xuân Lan gật đầu đồng ý, họ hiểu tình hình lúc này, nếu ở lại cũng không giúp ích gì được, với lại chỉ làm bọn họ phân tâm mà thôi.
tên trưởng lão Hãn gia lến tiếng: "Bọn ta đã phong tỏa xung quanh đây rồi, còn có cả cao thủ của Hứa gia mai phục nữa, nên ý định của các ngươi không thành đâu"
Nghe nói vậy thì đám người Nhu Thủy liền biến sắc, bọn họ không ngờ tới là người của Hứa gia cũng nhúng một tay vào, vậy thì tình cảnh hiện nay có thoát rồi, nhưng mà đám người vẫn không sợ, liền rút ra binh khí muốn đột phá vòng vây.
Còn tên trưởng lão Hứa gia đứng trên kia thì thầm chữi cha mắng mẹ, sau khi hắn thấy được Diêm Vương Ấn thì đã định Nhu Thủy không đơn giản, chỉ muốn xem xét tình hình rồi tính sau, chỉ sợ chọc phải tồn tại khủng bố, nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ tên khốn kia lại tố cáo mình như vậy. Hắn đã nói ra việc này có liên quan tới Hứa gia thì dù có ra tay hay không thì cũng như nhau mà thôi.
Tên trưởng lão Hãn gia phất tay một cái, ba người phia sau hắn liền xông tới, còn tên trưởng lão của Hứa gia thì vẫn đứng từ xa quan sát tìm cơ hội phát ra một tiễn dứt điễm. Nhưng Hứa Mộc lại không như vậy, hắn ta muốn chính ta trả thù Kinh Thiên nên tự dẫn theo ba cao thủ tam phẩm đỉnh phong gia nhập cuộc chiến.
Nhu Thủy thấy vậy thì liền ra hiệu bao Vạn Lý và Xuân Lan mau đi, nhưng mọi chiệc đã muộn, Hứa Mộc đã chặn đường lui của bọn họ.
Nhu Thủy hừ lạnh một tiếng rồi đánh ra một chưởng về phía Hứa Mộc, mặc dù nàng đã bị thương nhưng dù sao cũng là cao thủ tứ phẩm sơ kỳ đỉnh phong, nên Hứa Mộc không cách nào phản kháng lại được.
Thủ chưởng màu lam kia chuẩn bị đánh tới Hứa Mộc thì một mũi tên đã lao tới với tộc độ cực nhanh, nó chứa đựng sức mạnh khủng bố đánh tay đi thủ chưởng của Nhu Thủy, hóa giải một kiếp cho Hứa Mộc.
"Cô bé, để ta lãnh giáo ngươi vài chiêu" Tên trưởng lão Hãn gia thấy vậy thì cũng tham chiến, nếu không thì Nhu Thủy có thể giải quyết sạch sẽ mấy tên cao thủ mà ông mang theo.
"Ta cũng tới" Tên trưởng lão của Hứa gia cũng bắt đầu động thân, không đứng quan sát nữa, chỉ cần nhanh tay giết chết Nhu Thủy lấy đi truyền thừa Diêm Vương Ấn thì dù có trả giá như thế nào cũng được, không thể để tuyệt học đó rơi vào tay đám người Hãn gia.
Nhu Thủy thấy tình hình không ổn nàng liền thôi động thiên lực lên tới đỉnh phong đánh ra hai chưởng.
Sinh Mệnh Ấn!
Hắc Tử Ấn!
Hai thủ chưởng mang theo hai ấn pháp cường đại áp về phía trưởng lão của Hãn gia và Hứa gia, hai tên này liền ra tay ngăn cản lại.
Tên trưởng lão Hứa gia bắn ra một mũi tên màu xanh lục, nó bắn đi với tốc độ cực nhanh, xung quanh mũi tên có thiên lực dao động cực kỳ mạnh mẽ.
Còn tên trưởng lão Hãn gia thì rút ra một cây thương màu đen, hắn hét lớn lên rồi đâm ra một thương dể chống đỡ.
Ầm!
Hai bên giằng co không được bao lâu thì một tiếng nổ lớn phát ra, hai tên trưởng lão Hứa gia và Hãn gia thì bị đánh văng về sau mấy bước, miệng có tia máu tràn ra, nhưng còn Nhu Thủy thì phun ra một ngụm máu lớn.
Trước khi chiến với hai tên này thì nàng đã bị thương trước đó rồi, nên lập tức rơi vào hạ phong, nếu như nàng còn toàn thịnh thì khó thể chống đỡ được với hai tên này ở thế bất bại.
Tên trưởng lão Hãn gia nói: "Hừ, tiểu cô nương tu vi thật là thâm hậu, nếu như ngươi không bị thương trước đó thì hai bọn ta phải khổ chiến rồi"
Tên trưởng lão Hứa gia bồi thêm: "Cũng phải cảm ơn tên Tung Cuồng Đồ kia a"
Nhu Thủy chau mày lại: "Bớt nói lời vô ích, dù hôm nay ta có đại bại thì hai ngươi cũng nuốt không trôi đâu"
Lời nói này vừa ra làm đám người Nhu Thủy, Hình Phong, Ảnh Tử, Xuân Lan và Vạn Lý sắc mặt đều trầm xuống.
Bọn họ không ngờ được mấy tên này lại đến nhanh như vậy, làm bọn họ không có thời gian rời đi.
Tên trưởng lão đứng trước Hãn Thừa Chí lên tiếng: "Vị cô nương kia, ta cũng thấy hứng thú với tuyệt học Diêm Vương Ấn của cô, nếu cô chịu nói ra thì ta đồng ý tha cho cô một mạng, chỉ cần về làm vợ của thiếu gia nhà ta thôi, thấy được không"
Khi nghe vị trưởng lão này nói ba chữ Diêm Vương Ấn thì mọi người nơi đây đều chấn động, một số người không biết chứ đối với cao thủ thì họ khát khao bộ tuyệt học đến thế nào. ngay cả nằm mơ họ cũng muốn tìm ra truyền thừa của nó, nhưng mọi hi vọng đều vô ích.
Nhưng không ngờ ngày hôm nay lại có người tái hiện nó trên thế gian, làm cho ánh mắt của đám cao thủ nơi đây đều đỏ ngầu vì thèm muốn.
Tên trưởng lão của Hứa gia thì đứng trên một thân cây ở rất xa, hắn là người đã dùng tên bắn vào đám người Nhu Thủy, khi hắn nghe nói tới Diêm Vương Ấn thì cũng nối lên lòng tham: "Thật không ngờ là bộ tuyệt học sát tinh đó, làm thế nào mà cô bé này lại có được nó, thật sự không đơn giản, chúng ta cứ nhìn xem rồi tính tiếp"
Hứa Mộc nghe vậy thì chỉ đành gật đầu, hắn ta sau khi bị Kinh Thiên đả thương thì liền nghĩ đến việc trả thù, nhưng bối cảnh của tên Ảnh Tử kia quá lớn, chỉ sợ có biến số xảy ra nên hắn mới liên hiệp với Hãn Thừa Chí, dù sao tên này cũng ăn thiệt thòi lớn trong tay Nhu Thủy.
Nhưng khi tên trưởng lão của Hứa gia thấy Nhu Thủy sử ra tuyệt học Diêm Vương Ấn thì hắn đã bị chấn động không định ra tay, lai lịch của cô gái này như thế nào mà lại có được nó, theo ông biết thì từ xa xưa chỉ một bộ tộc lánh đời mới có thôi, do tộc nhân của họ nhiễm quá nhiều huyết tinh, làm sinh linh đồ thán trở thành công địch của cao thủ toàn thiên hạ nên bọn họ không còn cách nào khác phải thoái ẩn.
Ảnh Tử sau khi nghe tên trưởng lão của Hãn gia nói xong thì sắc mặt giận dữ, gân xanh nổi lên đầy đầu rồi chữi: "Con mẹ nhà ngươi, ngươi nghĩ ngươi là ai mà ăn nói hống hách như vậy"
tên trưởng lão Hãn gia không thèm chấp hắn mà chỉ đáp lại bình thường: "Ngươi cũng chỉ là một thằng nhóc của Huyễn tộc mà thôi, vậy mà cũng dám nói chuyện như vậy với ta"
Ảnh Tử nổi máu lên nói lại: "Ngươi biết ta là người của Huyễn gia mà còn lớn lối tới vậy"
Tên trưởng lão đó vẫn bình thường đáp lại: "thế nên lần này ta tha ngươi một mạng, chỉ cần ngươi rời khỏi đây không xen vào thì ta liền để ngươi rời đi"
Ảnh Tử: "Ta phi, con mẹ ngươi, ta không phải loại người bỏ rơi bạn bè như vậy"
Hãn Thừa Chí nãy giờ đứng kế bên lắng nghe mới lên tiếng: "Nếu vậy thì ngươi chết chung với bọn chúng đi, ta dám cá là Huyễn gia cũng không biết ai làm đâu"
Nhu Thủy sắc mặt trầm xuống, nàng biết lần này nguy hiểm vô cùng, nên quay sang nói với Vạn Lý và Xuân Lan: "Tí nữa bọn ta đột phá vòng vây, hai người hãy dẫn Kinh Thiên đi trước"
Vạn Lý và Xuân Lan gật đầu đồng ý, họ hiểu tình hình lúc này, nếu ở lại cũng không giúp ích gì được, với lại chỉ làm bọn họ phân tâm mà thôi.
tên trưởng lão Hãn gia lến tiếng: "Bọn ta đã phong tỏa xung quanh đây rồi, còn có cả cao thủ của Hứa gia mai phục nữa, nên ý định của các ngươi không thành đâu"
Nghe nói vậy thì đám người Nhu Thủy liền biến sắc, bọn họ không ngờ tới là người của Hứa gia cũng nhúng một tay vào, vậy thì tình cảnh hiện nay có thoát rồi, nhưng mà đám người vẫn không sợ, liền rút ra binh khí muốn đột phá vòng vây.
Còn tên trưởng lão Hứa gia đứng trên kia thì thầm chữi cha mắng mẹ, sau khi hắn thấy được Diêm Vương Ấn thì đã định Nhu Thủy không đơn giản, chỉ muốn xem xét tình hình rồi tính sau, chỉ sợ chọc phải tồn tại khủng bố, nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ tên khốn kia lại tố cáo mình như vậy. Hắn đã nói ra việc này có liên quan tới Hứa gia thì dù có ra tay hay không thì cũng như nhau mà thôi.
Tên trưởng lão Hãn gia phất tay một cái, ba người phia sau hắn liền xông tới, còn tên trưởng lão của Hứa gia thì vẫn đứng từ xa quan sát tìm cơ hội phát ra một tiễn dứt điễm. Nhưng Hứa Mộc lại không như vậy, hắn ta muốn chính ta trả thù Kinh Thiên nên tự dẫn theo ba cao thủ tam phẩm đỉnh phong gia nhập cuộc chiến.
Nhu Thủy thấy vậy thì liền ra hiệu bao Vạn Lý và Xuân Lan mau đi, nhưng mọi chiệc đã muộn, Hứa Mộc đã chặn đường lui của bọn họ.
Nhu Thủy hừ lạnh một tiếng rồi đánh ra một chưởng về phía Hứa Mộc, mặc dù nàng đã bị thương nhưng dù sao cũng là cao thủ tứ phẩm sơ kỳ đỉnh phong, nên Hứa Mộc không cách nào phản kháng lại được.
Thủ chưởng màu lam kia chuẩn bị đánh tới Hứa Mộc thì một mũi tên đã lao tới với tộc độ cực nhanh, nó chứa đựng sức mạnh khủng bố đánh tay đi thủ chưởng của Nhu Thủy, hóa giải một kiếp cho Hứa Mộc.
"Cô bé, để ta lãnh giáo ngươi vài chiêu" Tên trưởng lão Hãn gia thấy vậy thì cũng tham chiến, nếu không thì Nhu Thủy có thể giải quyết sạch sẽ mấy tên cao thủ mà ông mang theo.
"Ta cũng tới" Tên trưởng lão của Hứa gia cũng bắt đầu động thân, không đứng quan sát nữa, chỉ cần nhanh tay giết chết Nhu Thủy lấy đi truyền thừa Diêm Vương Ấn thì dù có trả giá như thế nào cũng được, không thể để tuyệt học đó rơi vào tay đám người Hãn gia.
Nhu Thủy thấy tình hình không ổn nàng liền thôi động thiên lực lên tới đỉnh phong đánh ra hai chưởng.
Sinh Mệnh Ấn!
Hắc Tử Ấn!
Hai thủ chưởng mang theo hai ấn pháp cường đại áp về phía trưởng lão của Hãn gia và Hứa gia, hai tên này liền ra tay ngăn cản lại.
Tên trưởng lão Hứa gia bắn ra một mũi tên màu xanh lục, nó bắn đi với tốc độ cực nhanh, xung quanh mũi tên có thiên lực dao động cực kỳ mạnh mẽ.
Còn tên trưởng lão Hãn gia thì rút ra một cây thương màu đen, hắn hét lớn lên rồi đâm ra một thương dể chống đỡ.
Ầm!
Hai bên giằng co không được bao lâu thì một tiếng nổ lớn phát ra, hai tên trưởng lão Hứa gia và Hãn gia thì bị đánh văng về sau mấy bước, miệng có tia máu tràn ra, nhưng còn Nhu Thủy thì phun ra một ngụm máu lớn.
Trước khi chiến với hai tên này thì nàng đã bị thương trước đó rồi, nên lập tức rơi vào hạ phong, nếu như nàng còn toàn thịnh thì khó thể chống đỡ được với hai tên này ở thế bất bại.
Tên trưởng lão Hãn gia nói: "Hừ, tiểu cô nương tu vi thật là thâm hậu, nếu như ngươi không bị thương trước đó thì hai bọn ta phải khổ chiến rồi"
Tên trưởng lão Hứa gia bồi thêm: "Cũng phải cảm ơn tên Tung Cuồng Đồ kia a"
Nhu Thủy chau mày lại: "Bớt nói lời vô ích, dù hôm nay ta có đại bại thì hai ngươi cũng nuốt không trôi đâu"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.