Chương 80: Ngân Quyền
Kiệt Thị
31/10/2014
Kinh Thiên sau khi vào thành thì hắn cũng thoáng bị kinh ngạc, nhân khí của Hãn thành thật sự là quá đông đúc và nhộn nhịp.
Ở nơi này có đủ loại quán xá lập nên ở khắp nơi, nào là phòng đấu giá, tửu quán cao cấp, hay nơi bán binh khí, rồi nơi tụ tập ăn chơi của đám nhà giàu, có thể nói ở đây đều có đủ mọi thứ, mỗi quán lại có một đặc điễm khác nhau.
Hoa Hoa nhìn thấy nhiều người như thế thì cũng làm cô bé kinh sợ, tính tình của Hoa Hoa đã nhút nhát mà cô bé còn bị vết thương lòng sâu sắc như thế nên sinh ra tâm lý sợ đám đông cũng là việc bình thường.
Nhưng khi cô bé nhìn thấy những hàng quán bán đồ chơi trẻ em hai bên đường thì ánh mắt của tiểu loli này đã sáng rực lên.
Hoa Hoa nhìn những món đồ vật dễ thương đẹp đẽ đó với ánh mắt đầy mơ ước. Từ nhỏ hai mẹ con Hoa Hoa đã sống rất cơ cực và khó khăn nên cô bé chưa bao giờ được chính tay cầm những món đồ đắt tiền như thế.
Cảm thấy vẻ thèm muốn của Hoa Hoa nên Kinh Thiên dẫn cô bé lại một quầy hàng rồi mua cho nàng một cái nơ hình con bướm rất tinh xảo.
Hoa Hoa cầm cái nơ đó trên tay mà cứ cười không dứt, khuôn mặt cũng vui lên thêm vài phần. Cô bé vừa ôm Tiểu Hắc Bạch vừa đừa nghịch với cái nơ trông rất dễ thương.
Kinh Thiên đang từ từ đi dạo thì có một người trung niên, ăn mặt cũng khá rách rưới chạy lên cười cười nói: "Công tử, có phải công tử lần đầu tiên tới Hãn thành hay không".
Kinh Thiên nhìn hắn rồi nói: "Đúng vậy, đây là lần đầu tiên ta tới Hãn thành".
Tên rách rưới đó nghe Kinh Thiên nói thế thì ánh mắt sáng lên: "Ta tên là Lão Khất, mọi thứ ở trong Hãn thành này ta đều biết hết, nếu công tử không chê thì để lão dẫn đường cho".
Kinh Thiên thấy hắn nói vậy thì thoáng suy nghĩ, dù sau hắn cũng là lần đầu tiên tới đây, lạ nước lạ cái nên cũng phải tìm thổ địa ở đây để hỏi một số thứ cho đỡ mất thời gian.
Kinh Thiên gật đầu với hắn: "Vậy người cứ dẫn đường đi".
Cái tên Lão Khất này vừa nghe nói vậy thì khuôn mặt niềm nở, hai tay xoa xoa vào nhau: "Nếu ta dẫn đường thì giá cả cũng không quá mắc, chỉ mười ngân lượng thôi".
Khi nghe vậy Kinh Thiên cũng giật mình, mười ngân lượng, sao ngươi không ăn cướp đi, số tiền này đủ cho một gia đình ăn trong một tháng đó.
Nhưng Kinh Thiên không có thời gian mặc cả với hắn nên chỉ đành móc mười ngân lượng ra đưa.
Lão Khất sau khi nhận được tiền thì hắn liền cất vào túi, rồi bắt đầu giới thiệu sơ qua về Hãn thành cho Kinh Thiên biết.
Ở Hãn thành này không như các thành khác, ở đây mọi gia tộc đều có thể buôn bán một cách tự do không bị quản chế quá nhiều, chỉ cần nộp tiền thuế đầy đủ cho họ là được rồi.
Ngay cả lũ trộm cướp mà có tiền thì Hãn thành cũng đối đãi hắn như khách quý.
Kinh Thiên nghe vậy cũng gật đầu một cái. Không ngờ Hãn gia ở đây cũng quá biết làm ăn đi, càng nhiều người tới đây làm ăn thì sinh khí của họ cũng tăng lên đáng kể.
Cho dù có cạnh tranh khắc nghiệt thì cũng không liên quan tới Hãn gia, có việc gì thì ở chỉ cần xài một chút tiểu xảo mà thôi, đây chính là phạm vi của Hãn gia thì ai mà làm càn được.
Sau khi nghe lão khất nói sơ qua về Hãn thành thì Kinh Thiên lên tiếng hỏi: "Không biết Lăng Vân hội quán ở chỗ nào vậy".
Lão Khất nghe thấy Kinh Thiên hỏi thế thì ánh mắt sáng lên: "Lăng Vân hội quán thì ở gần trung tâm của Hãn thành, không biết công tử tới đó làm gì".
Kinh Thiên nghe Lão Khất nói thế thì hắn cũng chỉ trả lời cho qua: "Có một số việc mà thôi".
Mặc dù Kinh Thiên lịch lãm còn ít nhưng hắn việc có một số việc không nên nói cho người ngoài, nhất là những tên hám tiền như Lão Khất này.
Lão Khất trên đường dẫn Kinh Thiên tới Lăng Vân hội quán thì tò mò quay sang hỏi hắn: "Công tử có phải là một thành viên của Lăng Vân hội quán hay không".
Kinh Thiên quay sang nhìn hắn: "Ta không phải là thành viên của Lăng Vân hội quán, chả lẽ không phải hội viên thì không được đi vào".
Lão Khất trả lời: "Cũng không có gì, Lăng Vân hội quán là nơi tập trung những thiếu niên thiên tài trẻ tuổi ở khắp nơi, nếu như được làm thành viên của Lăng Vân hội quán thì sẽ được ưu đãi rất nhiều đấy".
Kinh Thiên chỉ gật đầu với hắn một cái rồi không nói chuyện gì nữa, Kinh Thiên cũng chả quan tâm tới hội quán này cho lắm, dù sao thì đây cũng là nơi mà Nhu Thủy giới thiệu hắn tới giao dịch mà thôi.
Lão Khất dẫn hắn đi rất lâu, một hồi sau thì đã đứng trước Lăng Vân hội quán, nơi đây người ra vào tấp nập, nhưng đa số đều là thiếu niên trẻ tuổi.
Cả đám thiếu niên đó ai nấy đều là thiên tài nên mắt lúc nào cũng để cao hơn đầu, kiêu ngạo thập phần, không thèm để ý đến ai, ngoài người của hội quán ra thì chúng không thèm nói chuyện với người nào khác.
Lão Khất sau khi đưa Kinh Thiên tới đây thì hắn cũng đã cáo từ, Kinh Thiên cũng không để ý đến nên hắn liền cùng Hoa Hoa đi vào hội quán.
Kinh Thiên vừa đi tới đại môn của hội quán thì hai tên lính canh liền chặn đường hắn lại: "Ngươi là ai, tới đây có việc gì".
Thấy ai tên lính canh này ăn nói hống hách cũng làm Kinh Thiên bất mãn, nhưng hắn cũng không muốn gây chuyện làm gì, nên chỉ đáp lại: "Ta có một số thứ muốn giao dịch với hội quán".
Hai tên lính canh đang định nói chuyện thì một tên thiếu niên từ cửa hội quán bước ra, hắn nhìn Kinh Thiên với ánh mắt khinh bỉ rồi nói: "Cái tên rách rưới như ngươi có gì hay mà đòi giao dịch ở đây".
Khi tên này vừa nói xong thì một đám thiếu niên đứng gần đó nhìn lại rồi cười phá lên, bọn chúng thấy bộ dạng giống nhà quê của Kinh Thiên nên đâm ra xem thường.
Kinh Thiên thấy biểu hiện của đám này như thế thì hắn liền cau mày lại, nhưng vẫn không ra tay: "Ta muốn giao dịch thứ gì thì có liên quan gì đến các ngươi, mau tránh đường dùm".
Tên thiếu niên thấy Kinh Thiên không xem mình ra gì thì hắn tức giận lên, rồi tung ra một quyền về phía Kinh Thiên: "Ngươi đã hống hách như vậy thì ta đánh cho ngươi chừng nào nghe lời thì thôi".
Thấy một quyền kia sắp chạm vào mặt mình nhưng Kinh Thiên vẫn bình tĩnh nhìn hắn với ánh mắt lạnh băng, Kinh Thiên cũng tung ra một quyền.
Ầm!
Hai quyền chạm nhau gây ra động tĩnh cực lớn, từng luồng sóng ba động phát tán ra bốn phía.
Thấy có người đánh nhau thì đám thiếu niên gần đó tò mò lại gần xem, ai nấy cũng bàn tán xôn xao.
"Hử, lại có người dám đối quyền với Ngân Quyền ở đây à".
"Nhìn mặt tên kia giống nhà quê như thế chắc đây là lần đầu tiên ra ngoài lịch lãm a, chả trách sao dám đụng Ngân Quyền, tên kia dù sao cũng là đệ tử của Quyền Tông đấy, mặc dù hắn cũng không nổi danh gì lắm trong tông phái".
Khi mọi người đang bàn tán thì chỉ thấy thân ảnh của Ngân Quyền đã bị đánh bay ra ngoài. Kinh Thiên tức giận dậm chân một cái rồi phóng lên, nện một quyền vào ngực của Ngân Quyền.
Ngân Quyền bị trúng một chiêu của Kinh Thiên thì thân thể hắn lại lần nữa bị đánh bay vào trong hội quán, cả thân thể của hắn bị lún sâu vào vách tường.
Cả đám thiếu niên nhìn thấy cảnh này thì đều ngây ngốc hết, ai cũng không ngờ rằng Kinh Thiên chỉ dùng hai chiêu đã đánh bại được Ngân Quyền.
Ở nơi này có đủ loại quán xá lập nên ở khắp nơi, nào là phòng đấu giá, tửu quán cao cấp, hay nơi bán binh khí, rồi nơi tụ tập ăn chơi của đám nhà giàu, có thể nói ở đây đều có đủ mọi thứ, mỗi quán lại có một đặc điễm khác nhau.
Hoa Hoa nhìn thấy nhiều người như thế thì cũng làm cô bé kinh sợ, tính tình của Hoa Hoa đã nhút nhát mà cô bé còn bị vết thương lòng sâu sắc như thế nên sinh ra tâm lý sợ đám đông cũng là việc bình thường.
Nhưng khi cô bé nhìn thấy những hàng quán bán đồ chơi trẻ em hai bên đường thì ánh mắt của tiểu loli này đã sáng rực lên.
Hoa Hoa nhìn những món đồ vật dễ thương đẹp đẽ đó với ánh mắt đầy mơ ước. Từ nhỏ hai mẹ con Hoa Hoa đã sống rất cơ cực và khó khăn nên cô bé chưa bao giờ được chính tay cầm những món đồ đắt tiền như thế.
Cảm thấy vẻ thèm muốn của Hoa Hoa nên Kinh Thiên dẫn cô bé lại một quầy hàng rồi mua cho nàng một cái nơ hình con bướm rất tinh xảo.
Hoa Hoa cầm cái nơ đó trên tay mà cứ cười không dứt, khuôn mặt cũng vui lên thêm vài phần. Cô bé vừa ôm Tiểu Hắc Bạch vừa đừa nghịch với cái nơ trông rất dễ thương.
Kinh Thiên đang từ từ đi dạo thì có một người trung niên, ăn mặt cũng khá rách rưới chạy lên cười cười nói: "Công tử, có phải công tử lần đầu tiên tới Hãn thành hay không".
Kinh Thiên nhìn hắn rồi nói: "Đúng vậy, đây là lần đầu tiên ta tới Hãn thành".
Tên rách rưới đó nghe Kinh Thiên nói thế thì ánh mắt sáng lên: "Ta tên là Lão Khất, mọi thứ ở trong Hãn thành này ta đều biết hết, nếu công tử không chê thì để lão dẫn đường cho".
Kinh Thiên thấy hắn nói vậy thì thoáng suy nghĩ, dù sau hắn cũng là lần đầu tiên tới đây, lạ nước lạ cái nên cũng phải tìm thổ địa ở đây để hỏi một số thứ cho đỡ mất thời gian.
Kinh Thiên gật đầu với hắn: "Vậy người cứ dẫn đường đi".
Cái tên Lão Khất này vừa nghe nói vậy thì khuôn mặt niềm nở, hai tay xoa xoa vào nhau: "Nếu ta dẫn đường thì giá cả cũng không quá mắc, chỉ mười ngân lượng thôi".
Khi nghe vậy Kinh Thiên cũng giật mình, mười ngân lượng, sao ngươi không ăn cướp đi, số tiền này đủ cho một gia đình ăn trong một tháng đó.
Nhưng Kinh Thiên không có thời gian mặc cả với hắn nên chỉ đành móc mười ngân lượng ra đưa.
Lão Khất sau khi nhận được tiền thì hắn liền cất vào túi, rồi bắt đầu giới thiệu sơ qua về Hãn thành cho Kinh Thiên biết.
Ở Hãn thành này không như các thành khác, ở đây mọi gia tộc đều có thể buôn bán một cách tự do không bị quản chế quá nhiều, chỉ cần nộp tiền thuế đầy đủ cho họ là được rồi.
Ngay cả lũ trộm cướp mà có tiền thì Hãn thành cũng đối đãi hắn như khách quý.
Kinh Thiên nghe vậy cũng gật đầu một cái. Không ngờ Hãn gia ở đây cũng quá biết làm ăn đi, càng nhiều người tới đây làm ăn thì sinh khí của họ cũng tăng lên đáng kể.
Cho dù có cạnh tranh khắc nghiệt thì cũng không liên quan tới Hãn gia, có việc gì thì ở chỉ cần xài một chút tiểu xảo mà thôi, đây chính là phạm vi của Hãn gia thì ai mà làm càn được.
Sau khi nghe lão khất nói sơ qua về Hãn thành thì Kinh Thiên lên tiếng hỏi: "Không biết Lăng Vân hội quán ở chỗ nào vậy".
Lão Khất nghe thấy Kinh Thiên hỏi thế thì ánh mắt sáng lên: "Lăng Vân hội quán thì ở gần trung tâm của Hãn thành, không biết công tử tới đó làm gì".
Kinh Thiên nghe Lão Khất nói thế thì hắn cũng chỉ trả lời cho qua: "Có một số việc mà thôi".
Mặc dù Kinh Thiên lịch lãm còn ít nhưng hắn việc có một số việc không nên nói cho người ngoài, nhất là những tên hám tiền như Lão Khất này.
Lão Khất trên đường dẫn Kinh Thiên tới Lăng Vân hội quán thì tò mò quay sang hỏi hắn: "Công tử có phải là một thành viên của Lăng Vân hội quán hay không".
Kinh Thiên quay sang nhìn hắn: "Ta không phải là thành viên của Lăng Vân hội quán, chả lẽ không phải hội viên thì không được đi vào".
Lão Khất trả lời: "Cũng không có gì, Lăng Vân hội quán là nơi tập trung những thiếu niên thiên tài trẻ tuổi ở khắp nơi, nếu như được làm thành viên của Lăng Vân hội quán thì sẽ được ưu đãi rất nhiều đấy".
Kinh Thiên chỉ gật đầu với hắn một cái rồi không nói chuyện gì nữa, Kinh Thiên cũng chả quan tâm tới hội quán này cho lắm, dù sao thì đây cũng là nơi mà Nhu Thủy giới thiệu hắn tới giao dịch mà thôi.
Lão Khất dẫn hắn đi rất lâu, một hồi sau thì đã đứng trước Lăng Vân hội quán, nơi đây người ra vào tấp nập, nhưng đa số đều là thiếu niên trẻ tuổi.
Cả đám thiếu niên đó ai nấy đều là thiên tài nên mắt lúc nào cũng để cao hơn đầu, kiêu ngạo thập phần, không thèm để ý đến ai, ngoài người của hội quán ra thì chúng không thèm nói chuyện với người nào khác.
Lão Khất sau khi đưa Kinh Thiên tới đây thì hắn cũng đã cáo từ, Kinh Thiên cũng không để ý đến nên hắn liền cùng Hoa Hoa đi vào hội quán.
Kinh Thiên vừa đi tới đại môn của hội quán thì hai tên lính canh liền chặn đường hắn lại: "Ngươi là ai, tới đây có việc gì".
Thấy ai tên lính canh này ăn nói hống hách cũng làm Kinh Thiên bất mãn, nhưng hắn cũng không muốn gây chuyện làm gì, nên chỉ đáp lại: "Ta có một số thứ muốn giao dịch với hội quán".
Hai tên lính canh đang định nói chuyện thì một tên thiếu niên từ cửa hội quán bước ra, hắn nhìn Kinh Thiên với ánh mắt khinh bỉ rồi nói: "Cái tên rách rưới như ngươi có gì hay mà đòi giao dịch ở đây".
Khi tên này vừa nói xong thì một đám thiếu niên đứng gần đó nhìn lại rồi cười phá lên, bọn chúng thấy bộ dạng giống nhà quê của Kinh Thiên nên đâm ra xem thường.
Kinh Thiên thấy biểu hiện của đám này như thế thì hắn liền cau mày lại, nhưng vẫn không ra tay: "Ta muốn giao dịch thứ gì thì có liên quan gì đến các ngươi, mau tránh đường dùm".
Tên thiếu niên thấy Kinh Thiên không xem mình ra gì thì hắn tức giận lên, rồi tung ra một quyền về phía Kinh Thiên: "Ngươi đã hống hách như vậy thì ta đánh cho ngươi chừng nào nghe lời thì thôi".
Thấy một quyền kia sắp chạm vào mặt mình nhưng Kinh Thiên vẫn bình tĩnh nhìn hắn với ánh mắt lạnh băng, Kinh Thiên cũng tung ra một quyền.
Ầm!
Hai quyền chạm nhau gây ra động tĩnh cực lớn, từng luồng sóng ba động phát tán ra bốn phía.
Thấy có người đánh nhau thì đám thiếu niên gần đó tò mò lại gần xem, ai nấy cũng bàn tán xôn xao.
"Hử, lại có người dám đối quyền với Ngân Quyền ở đây à".
"Nhìn mặt tên kia giống nhà quê như thế chắc đây là lần đầu tiên ra ngoài lịch lãm a, chả trách sao dám đụng Ngân Quyền, tên kia dù sao cũng là đệ tử của Quyền Tông đấy, mặc dù hắn cũng không nổi danh gì lắm trong tông phái".
Khi mọi người đang bàn tán thì chỉ thấy thân ảnh của Ngân Quyền đã bị đánh bay ra ngoài. Kinh Thiên tức giận dậm chân một cái rồi phóng lên, nện một quyền vào ngực của Ngân Quyền.
Ngân Quyền bị trúng một chiêu của Kinh Thiên thì thân thể hắn lại lần nữa bị đánh bay vào trong hội quán, cả thân thể của hắn bị lún sâu vào vách tường.
Cả đám thiếu niên nhìn thấy cảnh này thì đều ngây ngốc hết, ai cũng không ngờ rằng Kinh Thiên chỉ dùng hai chiêu đã đánh bại được Ngân Quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.