Chương 1: Kinh sát cục
Thời Vị Hàn
06/07/2016
Giọt rượu nóng bỏng trôi qua cổ họng xuống dạ dày đột nhiên hóa thành
một tia hàn khí quỷ dị, cơ hồ rút hết thân nhiệt gã... Ai có được mỹ
nhân? Ai một mình uống rượu? Dung mạo mỹ nhân “rực rỡ hơn máu đỏ”, cõi
lòng mênh mang “u tối hơn trời đêm”, ánh mắt cừu hận “lạnh lùng hơn ly
rượu”, nỗi đau tuyệt vọng “buốt giá hơn cái chết”.
Ý thức sau cùng của hắn - chỉ còn lại “nỗi kinh hoàng đột ngột lóe lên!”...
Giọt rượu nóng bỏng trôi qua cổ họng xuống dạ dày đột nhiên hóa thành một tia hàn khí quỷ dị, cơ hồ rút hết thân nhiệt gã...
Hồ Cuồng Ca rống lên điên cuồng, lật tay tuốt Cuồng Ca đao lao ra ngoài cửa. Trong một sát na, gần hai chục loại kiếm quang, đao vũ, thương hoa, quyền phong rợp trời bổ vào, các loại binh khí, ám khí, độc khí đan thành một tấm lưới tử vong chụp lấy gã.
“Vì sao không chịu bỏ qua cho ta?” Gã gầm lên trong lòng, đao quang tỏa ra lạnh buốt, khuôn mặt hiện lên nét kiên nhẫn, mang theo tư thế bi tráng như Kinh Kha từ biệt Yên Đan trên sông Dịch lao vào tấm lưới binh khí.
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7... Gã dựa vào tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xất liền bảy đao, bảy tiếng rú thảm thiết vang lên, bảy lần máu tươi văng tóe ra. Không ai chống nổi gã nửa chiêu. Gã xông ra ngoài cửa tửu điếm, địch nhân đều bị khí thế của gã chấn nhiếp, buộc phải thoái lui, ai cũng chỉ mong vây được gã lại, cầm chân cho đến khi gã phát độc. Hồ Cuồng Ca phi thân giẫm chân lên mặt bàn, hít sâu một hơi, khoái đao lại xuất ra, gã đã nhìn thấy trong mắt người thứ tám nỗi niềm tuyệt vọng trước khi chết, Cuồng Ca đao sắp cắt qua cần cổ người đó.
“Choang” một tiếng vang động, một cây thiết thương đâm xéo tới, chặn đứng Cuồng Ca đao, trong khoảnh khắc đó thời gian cơ hồ dừng lại, đao thương ngưng tại lưng chừng không, sóng khí cuồn cuộn tràn ra. Chiếc bàn dưới chân Hồ Cuồng Ca vỡ nát, bát đĩa bay tung tóe. Trừ người thứ tám vừa từ Quỷ Môn quan mò về kinh hãi ngồi phệt xuống, mười địch nhân còn lại đồng loạt lùi bước.
Chỉ có ngọn thương đó, sừng sững như bức tường không thể vượt qua chặn trước mặt gã.
Gã căm hận rít lên: “Thiểm Lôi Thập Cửu!”.
Trên mặt người cầm thương hiện lên lệ khí: “Khoái đao nhanh lắm, liên tục chém bị thương bảy huynh đệ của ta, hôm nay ta nhất định chém ngươi thành bảy chục đoạn”.
“Từ khi nào Thiểm Lôi Thập Cửu đã gia nhập Huyết Vũ môn làm chó săn cho đại sư huynh ta thế nhỉ?”.
“Chết đến nơi rồi còn già mồm, hôm nay Lôi Đoạn ta phải xem Cuồng Ca đao của ngươi có gì lợi hại!”.
Hồ Cuồng Ca cười vang: “Cuồng Ca đao cũng không có gì lợi hại, chẳng qua mới xuất thủ đã biến Thiểm Lôi Thập Cửu thành Thiểm Lôi Thập Nhị”.
Hung quang lóe lên trong mắt Lôi Đoạn, nhưng cố nén cơn giận không để bộc phát.
Hồ Cuồng Ca biết Thiểm Lôi Thập Cửu của Lôi tộc tuy hung danh vang lừng nhưng trừ lão đại Kinh Lôi Thương Lôi Đoạn ra, mười tám người còn lại võ công tầm thường, kẻ đang đứng trước mặt gã có thể nhẫn nại được cơn giận mà không tung ra đòn tất sát, không phải Kinh Lôi Thương Lôi Đoạn thì còn ai vào đó?
Bình thường, Hồ Cuồng Ca đương nhiên không coi mấy tên Lôi tộc này vào đâu nhưng bây giờ gã trúng độc môn hóa công kỳ độc Quán Sầu thủy của đại sư huynh Vạn Cổ Sầu, độc tính của loại độc này không mạnh, có thể theo dòng rượu trôi qua cuống họng mới biến hóa, trong nửa tuần hương sẽ biến nội lực người trúng thành vô hình, sau một ngày mới từ từ khôi phục lại. Bản thân gã nếu không đánh lùi địch nhân trong vòng nửa tuần hương, nội lực tan đi chắc chắn chỉ còn nước bó tay chịu trói, tận mắt thấy địch nhân vừa điên cuồng tấn công giờ đã nhẫn nại nhưng vẫn giữa vững các yếu điểm liền hiểu rằng Thiểm Lôi Thập Cửu không phải loại chỉ có hư danh, chiến đấu dằng dai ắt bất lợi nghiêng về phần mình, bèn ngầm vận công, quát vang rồi vung đao chuẩn bị tốc chiến tốc quyết.
Trong tửu điếm lập tức đao quang đại thịnh, Lôi Đoạn biết mình không phải là địch thủ của Cuồng Ca Lãng Tử xưa nay một mình ngang dọc giang hồ, bèn cười vang, lùi vào trong hàng ngũ hơn mười huynh đệ, người Lôi tộc tiến lùi đều có tính toán, chỉ thủ mà không công. Độc tửu vừa vào đến dạ dày, Hồ Cuồng Ca đã biết, bất giác bừng lên tấn công khiến địch nhân không kịp trở tay, hiện tại tuy gã chiếm thượng phong nhưng lại không tài nào gây thương tích cho địch.
Đang đấu mãnh liệt, Hồ Cuồng Ca chợt thấy đan điền đau nhói, hiểu rằng tán công chi độc Quán Sầu thủy đã phát tác, hơn mười địch nhân còn lại tuy bại mà không loạn, gã gần như hết hy vọng thoát khỏi trùng vây, thành ra sinh lòng liều mạng, không thèm để tâm đến công kích của địch nhân, chiêu nào cũng chỉ công mà không thủ, liên tục chém vào Lôi Đoạn.
Họ Lôi biết Hồ Cuồng Ca như nỏ cứng hết tầm, lúc này liên quan đến tính mạng nên toàn lực chống lại đòn phản kích sau chót của Cuồng Ca Lãng Tử, tuy nhiên vẫn không chống nổi những đợt tấn công liều mạng của đối thủ, hậu tâm sững lại, hắn bị bức đến sát góc phòng, không thể lùi thêm được nữa.
Trước mắt Hồ Cuồng Ca tóe hoa cà hoa cải, biết nội lực đã cạn, hơn mười cây binh khí đến sát lưng gã.
Gã vận hết dư lực, há miệng thổ khí như sấm, lẫm liệt như thiên thần quát lên vang vọng, toàn bộ địch nhân đều bị chấn động. Gã nhích vai, xuất ra sát chiêu cùng chết với địch Đồng Sinh Cộng Tử trong Cuồng Ca đao pháp, lưỡi đao vạch lên một vòng cung sáng lóa chém vào Lôi Đoạn. Trong lòng gã ngập đau thương, biết mình chỉ còn đủ lực xuất ra chiêu này, cầu mong đủ để giết Lôi Đoạn tại đương trường.
Đao, thương va nhau, không hề vang lên tiếng động nào, lại dừng trên lưng chừng không, đoạn cả đao lẫn thương chầm chậm chém xuống đầu Lôi Đoạn. Mười một người Lôi tộc còn lại gầm lên, các loại binh khí đâm thẳng vào lưng Hồ Cuồng Ca, sinh tử chênh vênh trong đường tơ kẽ tóc.
Cửa phòng đột nhiên mở toang, một giọng nói yêu kiều vang lên: “Ngừng tay”.
Ánh mắt Lôi Đoạn lộ ra sinh cơ, cố gắng thốt lên: “Phu nhân”.
Hồ Cuồng Ca đau nhói cõi lòng, cố vận lực thổ khí thành tiếng, chấn gãy thiết thương, Cuồng Ca đao không rơi xuống mà dừng bất động cách đầu Lôi Đoạn nửa thước.
Gã ngoái lại, đột nhiên quên hết tình cảnh sinh tử trước mắt, cảm thấy mỏi mệt cực độ, giết người và bị giết trong lúc đó chẳng còn ý nghĩa gì, huyết quang mơ hồ lan ra, trước lúc chết gã chỉ muốn ghi nhớ gương mặt rực rỡ hơn cả máu đỏ đó.
Một giọt máu từ mũi Cuồng Ca đao rơi xuống, đậu trên gương mặt nanh ác của Lôi Đoạn.
Ý thức sau cùng của hắn - chỉ còn lại “nỗi kinh hoàng đột ngột lóe lên!”...
Giọt rượu nóng bỏng trôi qua cổ họng xuống dạ dày đột nhiên hóa thành một tia hàn khí quỷ dị, cơ hồ rút hết thân nhiệt gã...
Hồ Cuồng Ca rống lên điên cuồng, lật tay tuốt Cuồng Ca đao lao ra ngoài cửa. Trong một sát na, gần hai chục loại kiếm quang, đao vũ, thương hoa, quyền phong rợp trời bổ vào, các loại binh khí, ám khí, độc khí đan thành một tấm lưới tử vong chụp lấy gã.
“Vì sao không chịu bỏ qua cho ta?” Gã gầm lên trong lòng, đao quang tỏa ra lạnh buốt, khuôn mặt hiện lên nét kiên nhẫn, mang theo tư thế bi tráng như Kinh Kha từ biệt Yên Đan trên sông Dịch lao vào tấm lưới binh khí.
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7... Gã dựa vào tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xất liền bảy đao, bảy tiếng rú thảm thiết vang lên, bảy lần máu tươi văng tóe ra. Không ai chống nổi gã nửa chiêu. Gã xông ra ngoài cửa tửu điếm, địch nhân đều bị khí thế của gã chấn nhiếp, buộc phải thoái lui, ai cũng chỉ mong vây được gã lại, cầm chân cho đến khi gã phát độc. Hồ Cuồng Ca phi thân giẫm chân lên mặt bàn, hít sâu một hơi, khoái đao lại xuất ra, gã đã nhìn thấy trong mắt người thứ tám nỗi niềm tuyệt vọng trước khi chết, Cuồng Ca đao sắp cắt qua cần cổ người đó.
“Choang” một tiếng vang động, một cây thiết thương đâm xéo tới, chặn đứng Cuồng Ca đao, trong khoảnh khắc đó thời gian cơ hồ dừng lại, đao thương ngưng tại lưng chừng không, sóng khí cuồn cuộn tràn ra. Chiếc bàn dưới chân Hồ Cuồng Ca vỡ nát, bát đĩa bay tung tóe. Trừ người thứ tám vừa từ Quỷ Môn quan mò về kinh hãi ngồi phệt xuống, mười địch nhân còn lại đồng loạt lùi bước.
Chỉ có ngọn thương đó, sừng sững như bức tường không thể vượt qua chặn trước mặt gã.
Gã căm hận rít lên: “Thiểm Lôi Thập Cửu!”.
Trên mặt người cầm thương hiện lên lệ khí: “Khoái đao nhanh lắm, liên tục chém bị thương bảy huynh đệ của ta, hôm nay ta nhất định chém ngươi thành bảy chục đoạn”.
“Từ khi nào Thiểm Lôi Thập Cửu đã gia nhập Huyết Vũ môn làm chó săn cho đại sư huynh ta thế nhỉ?”.
“Chết đến nơi rồi còn già mồm, hôm nay Lôi Đoạn ta phải xem Cuồng Ca đao của ngươi có gì lợi hại!”.
Hồ Cuồng Ca cười vang: “Cuồng Ca đao cũng không có gì lợi hại, chẳng qua mới xuất thủ đã biến Thiểm Lôi Thập Cửu thành Thiểm Lôi Thập Nhị”.
Hung quang lóe lên trong mắt Lôi Đoạn, nhưng cố nén cơn giận không để bộc phát.
Hồ Cuồng Ca biết Thiểm Lôi Thập Cửu của Lôi tộc tuy hung danh vang lừng nhưng trừ lão đại Kinh Lôi Thương Lôi Đoạn ra, mười tám người còn lại võ công tầm thường, kẻ đang đứng trước mặt gã có thể nhẫn nại được cơn giận mà không tung ra đòn tất sát, không phải Kinh Lôi Thương Lôi Đoạn thì còn ai vào đó?
Bình thường, Hồ Cuồng Ca đương nhiên không coi mấy tên Lôi tộc này vào đâu nhưng bây giờ gã trúng độc môn hóa công kỳ độc Quán Sầu thủy của đại sư huynh Vạn Cổ Sầu, độc tính của loại độc này không mạnh, có thể theo dòng rượu trôi qua cuống họng mới biến hóa, trong nửa tuần hương sẽ biến nội lực người trúng thành vô hình, sau một ngày mới từ từ khôi phục lại. Bản thân gã nếu không đánh lùi địch nhân trong vòng nửa tuần hương, nội lực tan đi chắc chắn chỉ còn nước bó tay chịu trói, tận mắt thấy địch nhân vừa điên cuồng tấn công giờ đã nhẫn nại nhưng vẫn giữa vững các yếu điểm liền hiểu rằng Thiểm Lôi Thập Cửu không phải loại chỉ có hư danh, chiến đấu dằng dai ắt bất lợi nghiêng về phần mình, bèn ngầm vận công, quát vang rồi vung đao chuẩn bị tốc chiến tốc quyết.
Trong tửu điếm lập tức đao quang đại thịnh, Lôi Đoạn biết mình không phải là địch thủ của Cuồng Ca Lãng Tử xưa nay một mình ngang dọc giang hồ, bèn cười vang, lùi vào trong hàng ngũ hơn mười huynh đệ, người Lôi tộc tiến lùi đều có tính toán, chỉ thủ mà không công. Độc tửu vừa vào đến dạ dày, Hồ Cuồng Ca đã biết, bất giác bừng lên tấn công khiến địch nhân không kịp trở tay, hiện tại tuy gã chiếm thượng phong nhưng lại không tài nào gây thương tích cho địch.
Đang đấu mãnh liệt, Hồ Cuồng Ca chợt thấy đan điền đau nhói, hiểu rằng tán công chi độc Quán Sầu thủy đã phát tác, hơn mười địch nhân còn lại tuy bại mà không loạn, gã gần như hết hy vọng thoát khỏi trùng vây, thành ra sinh lòng liều mạng, không thèm để tâm đến công kích của địch nhân, chiêu nào cũng chỉ công mà không thủ, liên tục chém vào Lôi Đoạn.
Họ Lôi biết Hồ Cuồng Ca như nỏ cứng hết tầm, lúc này liên quan đến tính mạng nên toàn lực chống lại đòn phản kích sau chót của Cuồng Ca Lãng Tử, tuy nhiên vẫn không chống nổi những đợt tấn công liều mạng của đối thủ, hậu tâm sững lại, hắn bị bức đến sát góc phòng, không thể lùi thêm được nữa.
Trước mắt Hồ Cuồng Ca tóe hoa cà hoa cải, biết nội lực đã cạn, hơn mười cây binh khí đến sát lưng gã.
Gã vận hết dư lực, há miệng thổ khí như sấm, lẫm liệt như thiên thần quát lên vang vọng, toàn bộ địch nhân đều bị chấn động. Gã nhích vai, xuất ra sát chiêu cùng chết với địch Đồng Sinh Cộng Tử trong Cuồng Ca đao pháp, lưỡi đao vạch lên một vòng cung sáng lóa chém vào Lôi Đoạn. Trong lòng gã ngập đau thương, biết mình chỉ còn đủ lực xuất ra chiêu này, cầu mong đủ để giết Lôi Đoạn tại đương trường.
Đao, thương va nhau, không hề vang lên tiếng động nào, lại dừng trên lưng chừng không, đoạn cả đao lẫn thương chầm chậm chém xuống đầu Lôi Đoạn. Mười một người Lôi tộc còn lại gầm lên, các loại binh khí đâm thẳng vào lưng Hồ Cuồng Ca, sinh tử chênh vênh trong đường tơ kẽ tóc.
Cửa phòng đột nhiên mở toang, một giọng nói yêu kiều vang lên: “Ngừng tay”.
Ánh mắt Lôi Đoạn lộ ra sinh cơ, cố gắng thốt lên: “Phu nhân”.
Hồ Cuồng Ca đau nhói cõi lòng, cố vận lực thổ khí thành tiếng, chấn gãy thiết thương, Cuồng Ca đao không rơi xuống mà dừng bất động cách đầu Lôi Đoạn nửa thước.
Gã ngoái lại, đột nhiên quên hết tình cảnh sinh tử trước mắt, cảm thấy mỏi mệt cực độ, giết người và bị giết trong lúc đó chẳng còn ý nghĩa gì, huyết quang mơ hồ lan ra, trước lúc chết gã chỉ muốn ghi nhớ gương mặt rực rỡ hơn cả máu đỏ đó.
Một giọt máu từ mũi Cuồng Ca đao rơi xuống, đậu trên gương mặt nanh ác của Lôi Đoạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.