Chương 3: Lạnh hơn lưỡi kiếm
Thời Vị Hàn
06/07/2016
Người giang hồ nói đến Vạn Cổ Sầu, nhất định nghĩ ngay tới Phương đại
hiệp xuất thân hào môn, tài cao tám đấu, phong thái ngời ngời, không mất lòng ai, hành xử khéo léo, quả quyết.
Không sai, Vạn Cổ Sầu chính là người như vậy, nhưng trọng yếu nhất ở chỗ, hắn rất cố chấp.
Thậm chí cố chấp đến mức thành một loại bệnh.
Hắn chỉ uống nước ở Vong Ưu tuyền cách kinh thành mười tám dặm, chỉ mặc quần áo do Y Y cư may ra, chỉ cưỡi hãn huyết bảo mã do Đại Mạc Phong Sa lâu ở Tái ngoại nuôi dưỡng, chỉ nghe tiêu khúc của Sở Khả Khả cô nương ở Trầm Hương các.
Hắn chưa từng giết kẻ không phải là đối thủ, chưa từng chạm vào nữ nhân không ưa thích, chưa từng để một hạt bụi dính vào giày, cũng chưa từng cho phép người khác bất tuân mệnh lệnh.
Hắn có thói quen ra lệnh cũng vì từ nhỏ đã được nâng niu.
Chỉ có một người là ngoại lệ, là thê tử Phương Niệm Nhi của hắn.
Nàng muốn làm gì, hắn chưa từng cản trở, bởi hắn biết có cản cũng vô dụng.
Nhưng hiện tại, trong hắn vô cùng phiền muộn. Vì thế mà cả ngày hắn chưa uống giọt nước nào, không thay tấm áo trắng nhiễm bụi cát đã ba ngày, chưa thử cưỡi hãn huyết bảo mã mất rất nhiều tiền mua về, thậm chí mời Sở Khả Khả cô nương tới mà một thời thần sau lại bảo cô ta đi.
Hắn chỉ một ý niệm trong đầu: Sát nhân.
Đương nhiên người hắn muốn giết là Hồ Cuồng Ca.
Vạn Cổ Sầu xuất thân danh môn vọng tộc trong kinh thành, được Chưởng môn đời trước Phương Quá Vũ của Huyết Vũ môn chấm, từ nhỏ đã gia nhập môn phái. Cao thủ các đời của Huyết Vũ môn đều xuất thân cao sang, môn phái tọa lạc ở kinh sư trọng địa, có Tử cấm thành chống lưng, gần như là giang hồ đệ nhất đại môn phái, yêu cầu đối với truyền nhân của Chưởng môn nghiêm khắc cực độ, ai có võ công cao nhất sẽ được chọn, dù là sư huynh đệ thân nhất cũng sẽ quyết phân cao hạ tại Chưởng môn đại hội, thậm chí là quyết đấu sinh tử, người thắng lên ngôi cao, kẻ thua sẽ rút khỏi vòng tranh đấu. Vạn Cổ Sầu là đệ tử thân truyền của Phương Quá Vũ, từ bé đã được coi là nhân tuyển thích hợp nhất trở thành Chưởng môn.
Nhưng Phương Quá Vũ vốn khó tính khi chọn đồ đệ lại thu thêm một hài tử nông gia, lý do rất đơn giản --- tư chất của Hồ Cuồng Ca trăm năm khó gặp.
Từ đó mà Vạn Cổ Sầu nảy sinh đố kỵ, ngoài ra không còn nguyên nhân gì.
Từ khi Hồ Cuồng Ca gia nhập sư môn, Vạn Cổ Sầu đã không ưa gã, tên sư đệ này lúc nào cũng quần áo rách rưới, vẻ mặt cười cợt hồ đồ, giọng nói quê mùa, còn liên mồm hát mấy khúc hát nhà quê.
Nhưng cô con gái mỹ lệ Phương Niệm Nhi của sư phụ lại thích Hồ Cuồng Ca chứ không phải hắn khiến lòng tự tôn của hắn tổn hại nặng nề.
-- Nếu không phải Vạn Cổ Sầu ta lợi dụng uy thế của gia tộc tại kinh sư thì Huyết Vũ môn các người dựa vào cái gì mà đứng vững ở đó ngần ấy năm không đổ? Gả con gái cho ta, Phương Quá Vũ coi như có được tấm miễn tử kim bài ở kinh đô, lão già đáng chết ngươi hà cớ suốt ngày thở than như thể ta làm hại con gái lão không bằng, may mà tên tiểu tử ngốc Hồ Cuồng Ca lại vì thế mà phản sư môn, đỡ cho ta một mối lo.
-- Cũng may mà cuối cùng Niệm Nhi cũng hiểu được rằng cuộc sống nhung lụa tiền hô hậu ủng và tay trắng lưu lạc giang hồ cách nhau một trời một vực, làm gì có chuyện nữ nhân ta yêu lại không yêu ta?
-- Một tháng nữa là là ngày giỗ đầu của Phương Quá Vũ, Huyết Vũ môn không thể một ngày vô chủ, trừ ta ra còn ai đủ khả năng ngồi lên chiếc ghế Chưởng môn? Nhưng thượng nhiệm Chưởng môn Huyết Vũ môn Phương Quá Vũ còn có một truyền nhân nữa đủ tư cách tranh cao thấp một phen với ta: Hồ Cuồng Ca.
Xưa nay Huyết Vũ môn vẫn do người có võ công cao nhất làm Chưởng môn nhưng dựa vào võ công chân thật, ta không nắm chắc thắng được tên tiểu tử Hồ Cuồng Ca ít hơn ta năm tuổi, nhập môn sau ta mười năm.
Tuy lực lượng ta bố trí quanh kinh sư đủ giết gã mấy lần nhưng ta muốn trước mặt người trong thiên hạ oanh oanh liệt liệt giết gã! Ta muốn giết tình địch ngay trước mặt Phương Niệm Nhi để nàng biết rằng ai mới là anh hùng chân chính của Huyết Vũ môn.
Trên đời này có việc ta không thực hiện nổi chăng? Không có.
Ta muốn Hồ Cuồng Ca chết trong tay ta ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, để ai cũng biết rằng ta mới là chủ nhân Huyết Vũ môn, loại phản đồ chỉ có một kết cục: chết.
Nhưng ngay lúc đó, Vạn Cổ Sầu bất giác hơi hối hận.
Hắn thật sự không muốn Phương Niệm Nhi nhúng tay vào việc này, càng lúc hắn càng thấy bản thân không thể điều khiển được nàng, cũng như không thể thuần phục được con hãn huyết bảo mã hung hăng nhất. Hy sinh Thiểm Lôi tộc chẳng là gì nhưng hắn không thể chịu nổi việc nàng và Hồ Cuồng Ca ở cùng nhau, trời mới biết hai người sẽ làm gì!
Mọi việc đều theo kế hoạch của nàng, trái tim nàng hướng về ai?
Tuy thường ngay không ai nhìn thấu được tâm tư Vạn Cổ Sầu, ai cũng coi hắn là người văn nhã, nhưng lúc này tâm lý hắn như bị độc xà gặm nhấm, cảm giác đố kỵ này chứng tỏ hắn nghi ngờ Phương Niệm Nhi, hận mình sao lại để nữ nhân này điều khiển, lần đầu tiên trong đời hắn thấy mình vô năng.
Cũng may, hiện tại hắn có cách phát tiết: trút hết nộ hỏa lên mình Hồ Cuồng Ca.
Hắn rút Cổ Sầu kiếm ra, nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kiếm, trong lòng ngập khoái cảm trừ khử được đệ nhất đại địch trên đời.
Lúc đó, ánh mắt hắn nào còn chút gì văn nhã thường ngày mà giống như một lưỡi kiếm tràn đầy thù hận, lấp lánh tia sáng sắc bén bức nhân.
Hơn nữa, ánh mắt ấy tuyệt đối lạnh lùng, thê lương hơn cả kiếm quang.
Không sai, Vạn Cổ Sầu chính là người như vậy, nhưng trọng yếu nhất ở chỗ, hắn rất cố chấp.
Thậm chí cố chấp đến mức thành một loại bệnh.
Hắn chỉ uống nước ở Vong Ưu tuyền cách kinh thành mười tám dặm, chỉ mặc quần áo do Y Y cư may ra, chỉ cưỡi hãn huyết bảo mã do Đại Mạc Phong Sa lâu ở Tái ngoại nuôi dưỡng, chỉ nghe tiêu khúc của Sở Khả Khả cô nương ở Trầm Hương các.
Hắn chưa từng giết kẻ không phải là đối thủ, chưa từng chạm vào nữ nhân không ưa thích, chưa từng để một hạt bụi dính vào giày, cũng chưa từng cho phép người khác bất tuân mệnh lệnh.
Hắn có thói quen ra lệnh cũng vì từ nhỏ đã được nâng niu.
Chỉ có một người là ngoại lệ, là thê tử Phương Niệm Nhi của hắn.
Nàng muốn làm gì, hắn chưa từng cản trở, bởi hắn biết có cản cũng vô dụng.
Nhưng hiện tại, trong hắn vô cùng phiền muộn. Vì thế mà cả ngày hắn chưa uống giọt nước nào, không thay tấm áo trắng nhiễm bụi cát đã ba ngày, chưa thử cưỡi hãn huyết bảo mã mất rất nhiều tiền mua về, thậm chí mời Sở Khả Khả cô nương tới mà một thời thần sau lại bảo cô ta đi.
Hắn chỉ một ý niệm trong đầu: Sát nhân.
Đương nhiên người hắn muốn giết là Hồ Cuồng Ca.
Vạn Cổ Sầu xuất thân danh môn vọng tộc trong kinh thành, được Chưởng môn đời trước Phương Quá Vũ của Huyết Vũ môn chấm, từ nhỏ đã gia nhập môn phái. Cao thủ các đời của Huyết Vũ môn đều xuất thân cao sang, môn phái tọa lạc ở kinh sư trọng địa, có Tử cấm thành chống lưng, gần như là giang hồ đệ nhất đại môn phái, yêu cầu đối với truyền nhân của Chưởng môn nghiêm khắc cực độ, ai có võ công cao nhất sẽ được chọn, dù là sư huynh đệ thân nhất cũng sẽ quyết phân cao hạ tại Chưởng môn đại hội, thậm chí là quyết đấu sinh tử, người thắng lên ngôi cao, kẻ thua sẽ rút khỏi vòng tranh đấu. Vạn Cổ Sầu là đệ tử thân truyền của Phương Quá Vũ, từ bé đã được coi là nhân tuyển thích hợp nhất trở thành Chưởng môn.
Nhưng Phương Quá Vũ vốn khó tính khi chọn đồ đệ lại thu thêm một hài tử nông gia, lý do rất đơn giản --- tư chất của Hồ Cuồng Ca trăm năm khó gặp.
Từ đó mà Vạn Cổ Sầu nảy sinh đố kỵ, ngoài ra không còn nguyên nhân gì.
Từ khi Hồ Cuồng Ca gia nhập sư môn, Vạn Cổ Sầu đã không ưa gã, tên sư đệ này lúc nào cũng quần áo rách rưới, vẻ mặt cười cợt hồ đồ, giọng nói quê mùa, còn liên mồm hát mấy khúc hát nhà quê.
Nhưng cô con gái mỹ lệ Phương Niệm Nhi của sư phụ lại thích Hồ Cuồng Ca chứ không phải hắn khiến lòng tự tôn của hắn tổn hại nặng nề.
-- Nếu không phải Vạn Cổ Sầu ta lợi dụng uy thế của gia tộc tại kinh sư thì Huyết Vũ môn các người dựa vào cái gì mà đứng vững ở đó ngần ấy năm không đổ? Gả con gái cho ta, Phương Quá Vũ coi như có được tấm miễn tử kim bài ở kinh đô, lão già đáng chết ngươi hà cớ suốt ngày thở than như thể ta làm hại con gái lão không bằng, may mà tên tiểu tử ngốc Hồ Cuồng Ca lại vì thế mà phản sư môn, đỡ cho ta một mối lo.
-- Cũng may mà cuối cùng Niệm Nhi cũng hiểu được rằng cuộc sống nhung lụa tiền hô hậu ủng và tay trắng lưu lạc giang hồ cách nhau một trời một vực, làm gì có chuyện nữ nhân ta yêu lại không yêu ta?
-- Một tháng nữa là là ngày giỗ đầu của Phương Quá Vũ, Huyết Vũ môn không thể một ngày vô chủ, trừ ta ra còn ai đủ khả năng ngồi lên chiếc ghế Chưởng môn? Nhưng thượng nhiệm Chưởng môn Huyết Vũ môn Phương Quá Vũ còn có một truyền nhân nữa đủ tư cách tranh cao thấp một phen với ta: Hồ Cuồng Ca.
Xưa nay Huyết Vũ môn vẫn do người có võ công cao nhất làm Chưởng môn nhưng dựa vào võ công chân thật, ta không nắm chắc thắng được tên tiểu tử Hồ Cuồng Ca ít hơn ta năm tuổi, nhập môn sau ta mười năm.
Tuy lực lượng ta bố trí quanh kinh sư đủ giết gã mấy lần nhưng ta muốn trước mặt người trong thiên hạ oanh oanh liệt liệt giết gã! Ta muốn giết tình địch ngay trước mặt Phương Niệm Nhi để nàng biết rằng ai mới là anh hùng chân chính của Huyết Vũ môn.
Trên đời này có việc ta không thực hiện nổi chăng? Không có.
Ta muốn Hồ Cuồng Ca chết trong tay ta ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, để ai cũng biết rằng ta mới là chủ nhân Huyết Vũ môn, loại phản đồ chỉ có một kết cục: chết.
Nhưng ngay lúc đó, Vạn Cổ Sầu bất giác hơi hối hận.
Hắn thật sự không muốn Phương Niệm Nhi nhúng tay vào việc này, càng lúc hắn càng thấy bản thân không thể điều khiển được nàng, cũng như không thể thuần phục được con hãn huyết bảo mã hung hăng nhất. Hy sinh Thiểm Lôi tộc chẳng là gì nhưng hắn không thể chịu nổi việc nàng và Hồ Cuồng Ca ở cùng nhau, trời mới biết hai người sẽ làm gì!
Mọi việc đều theo kế hoạch của nàng, trái tim nàng hướng về ai?
Tuy thường ngay không ai nhìn thấu được tâm tư Vạn Cổ Sầu, ai cũng coi hắn là người văn nhã, nhưng lúc này tâm lý hắn như bị độc xà gặm nhấm, cảm giác đố kỵ này chứng tỏ hắn nghi ngờ Phương Niệm Nhi, hận mình sao lại để nữ nhân này điều khiển, lần đầu tiên trong đời hắn thấy mình vô năng.
Cũng may, hiện tại hắn có cách phát tiết: trút hết nộ hỏa lên mình Hồ Cuồng Ca.
Hắn rút Cổ Sầu kiếm ra, nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kiếm, trong lòng ngập khoái cảm trừ khử được đệ nhất đại địch trên đời.
Lúc đó, ánh mắt hắn nào còn chút gì văn nhã thường ngày mà giống như một lưỡi kiếm tràn đầy thù hận, lấp lánh tia sáng sắc bén bức nhân.
Hơn nữa, ánh mắt ấy tuyệt đối lạnh lùng, thê lương hơn cả kiếm quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.