Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 189: ANH KHÔNG UẤT ỨC
Cát Tường Dạ
09/01/2016
"Thần An. . . . . ." Khi anh dùng hết sức nắm tay cô, cô cũng nỉ non gọi tên anh.
Thế nhưng anh lại sợ nghe thấy những lời nói kế tiếp của cô, cúi đầu xuống che lại môi cô.
Bởi vì sợ mất đi, cho nên nụ hôn này tới vừa bá đạo vừa mạnh mẽ, mang theo hơi thở chiếm đoạt, dường như muốn cắn nuốt cô.
Cô không có tránh né, cũng không có phản kháng, mặc anh hôn, mặc anh chiếm đoạt, mặc anh làm tất cả những gì anh nghĩ. . . . . .
Mà Tả Tam thiếu anh, không sợ trời không sợ đất, chỉ duy nhất ở trước mặt cô mới không có khí phách, duy nhất chỉ sợ cô, nói ra hai chữ “rời đi”. . . . . .
Nếu như vậy, liền làm cho cô không nói nên lời, anh rất hy vọng, giờ khắc này chính là vĩnh hằng. . . . . .
Giữa bọn họ đã có một thời gian không có thân mật rồi? Vì vậy nụ hôn này tựa như cuồng phong bạo vũ, hậu quả duy nhất mang tới chính là ngọn lửa khát vọng trong anh bùng nổ, nụ hôn của anh, cũng từ môi cô bắt đầu dao động đến cổ của cô, xương quai xanh của cô, vai của cô. . . . . .
Cô không né tránh, càng tiếp tục gia tăng thêm dũng khí cho anh, bất tri bất giác, nút áo của cô bị anh cởi ra, áo lông bị thoát đi, môi của anh, liền như lửa nóng dao động ở ngực cô. . . . . .
Hậu quả của việc đè nén lâu ngày, đó là anh vội vàng muốn cô, muốn ấm áp của cô dung nạp anh, muốn cùng cô hòa làm một thể, càng muốn dùng cái này làm phương thức để chứng minh, cô sẽ vĩnh viễn là của anh. . . . . .
Anh ở trên người cô liên tiếp để lại những ấn ký đỏ thẫm, anh chỉ dùng một tay là có thể nắm chặt eo của cô, sau khi thử dò xét lục lọi, những ngón tay thon dài như phím đàn piano kéo ra khóa kéo quần jean của cô, rồi sau đó xâm nhập. . . . . .
"Thần An. . . . . ." Cô lại một lần nữa gọi tên của anh.
"Không! Không cho nói! Không cho nói ly hôn! Không cho nói chia tay!" Anh ôm trong lòng nội tâm sợ hãi, lần nữa hôn môi của cô, cũng thoát đi chướng ngại cuối cùng. "Em là của anh. . . . . . Vĩnh viễn đều là của anh. . . . . ." Giọng nói anh khàn khàn, mang theo giọng điệu bốc đồng của đứa bé, đồng thời chạm khẽ môi của cô, tiến vào thân thể của cô. . . . . .
Lần này, lại ngoài dự đoán thuận lợi.
Ấm áp như vậy, trơn bóng như vậy, anh như lạc vào cõi thiên đường. . . . . .
Cho đến cuối cùng, sau khi thoải mái phóng thích trong thân thể cô, anh mới ý thức tới, chính mình còn mặc áo, anh là quá nóng vội rồi, loại chuyện như vậy không phải chỉ mình anh đơn phương phát tiết dục vọng, nhưng cuối cùng vẫn không làm được, không biết lúc này cô có suy nghĩ như thế nào? Sẽ ghét anh sao? Dưới tình huống xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật sự không phải là thời điểm thích hợp!
Nghĩ tới đây, liền ôm lấy cô, hối hận xin lỗi, "Thật xin lỗi, Heo Con, anh sợ em nói ly hôn, anh. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Là anh quá tùy hứng rồi. . . . . ."
Cô ở trong lòng anh nhẹ nhàng thở dài, "Thần An, trước em chỉ là muốn nói, em nghĩ muốn ngủ một lát, mấy ngày nay rất loạn, giấc ngủ thật tệ, sau đó em còn phải đi làm ca đêm." Đúng vậy, vốn chỉ là muốn ngủ một giấc, yên tĩnh một chút, gần đây, vốn là như vậy, thích lẳng lặng núp ở một bên. . . . . .
"Nha. . . . . . Anh cho là. . . . . ." Anh mừng như điên, ôm cô hôn loạn xạ, "Anh cho là. . . . . . Vậy làm sao bây giờ? Làm trễ nãi em ngủ. . . . . . Anh ôm em, em ngủ tiếp một lát được không? Sau đó anh sẽ gọi em!" Thì ra là cô không phải muốn rời đi, không phải muốn chia tay, anh thật là quá căng thẳng rồi. . . . . .
Cô lắc đầu một cái, bị anh nháo như vậy, đã không còn buồn ngủ, đứng dậy khoác áo ngủ, đi phòng tắm tắm rửa, sau đó, vẫn là ra ban công đứng, nhìn thành phố sầm uất dưới chân.
Anh theo đi ra ngoài, từ phía sau ôm lấy cô, cô cũng chỉ là mặc anh ôm, trong lòng anh cảm giác không thực tế lại lần nữa xông lên, phản ứng của cô vẫn là không bình thường. . . . . . Cằm chống đỡ trên đỉnh đầu của cô, lộ ra tia uất ức, "Heo con, em chính là vẫn không có tha thứ cho anh. . . . . ."
Cô tựa vào ngực anh, ngửa đầu nhìn bầu trời mùa thu bao la, "Thần An, anh vì em làm rất nhiều việc, em đều nhìn thấy, thật, em rất cảm kích anh. . . . . ."
"Anh không muốn em cảm kích!" Chẳng lẽ mới vừa nãy triền miên cô không phản kháng, cũng chỉ là bởi vì cảm kích anh sao? Dùng thân thể của cô tới cảm kích? Khó trách, cô giống như cũng không có tập trung tinh thần. . . . . . Cô coi anh thành cái gì?
". . . . . ." Cô bị tính trẻ con của anh gào lên, nguyên lai muốn nói cái gì thiếu chút nữa đã quên, nghĩ nghĩ một chút, cô quyết định nói lời từ đáy lòng với anh, cô kiềm nén nhiều ngày như vậy cũng không kiềm nén ra kết quả , "Thần An, thật ra thì, mấy ngày nay em thật sự suy nghĩ là có muốn dọn ra ngoài hay không. . . . . ."
Vừa nói tới chỗ này, liền cảm thấy cánh tay anh căng thẳng, không khỏi cười khổ, mới chỉ là vừa nói, phản ứng của anh đã lớn như vậy, nếu quả thật làm như vậy, không biết anh sẽ như thế nào? Chỉ sợ sẽ điên cuồng, cô làm sao chịu được anh phát điên chứ? "Nghe em nói, em chỉ là muốn, hơn nữa cũng không phải là bởi vì giận anh, từ đầu tới cuối em đều không có giận anh, chuyện này, thật cùng anh không có quá nhiều quan hệ, mà là. . . . . . Anh và Hiểu Thần đều là những người quan trọng nhất trong sinh mệnh của em, anh hiểu tâm trạng của em không? Bây giờ Hiểu Thần biến thành như vậy, em rất khổ sở. Hiểu Thần tuy là em gái em, nhưng từ nhỏ đến lớn em giống như mang con gái mang theo nó bên cạnh, hiện tại tình huống như thế này, cho dù là cầm đao đâm nó, cũng là đâm chính bản thân em, lòng của em rất đau. . . . . . Cho nên, vào thời điểm này, em còn phải xem như không có chuyện gì xảy ra, giống như chuyện gì cũng không xảy ra, đối với anh cười, cùng anh nháo, em thật sự không làm được. . . . . . Gặp lại anh, em liền sẽ nghĩ tới Hiểu Thần, mặc dù em luôn tự nói với mình, đây không phải là lỗi của anh. . . . . . Anh có thể hiểu sao?"
"Anh có thể! Anh nói rồi, đây chính là lỗi của anh! Anh hoàn toàn có thể hiểu! Cho nên, anh cũng nói qua, trong lòng em không thoải mái hoàn toàn có thể nhằm về anh, đánh anh cũng tốt, mắng anh cũng tốt, anh đều có thể chịu, anh chính là nơi trút giận của em, chỉ là, không cho phép em dọn ra ngoài, em là vợ anh, em phải dọn đi đâu chứ! ?"
Cô tựa vào ngực anh lắc đầu, "Em rốt cuộc vẫn không có mang! Bởi vì. . . . . . Bởi vì em từng nói qua, anh cũng là người quan trọng nhất với em, em hiểu anh sợ nhất là cái gì, sợ em rời đi anh có phải hay không? Cho nên nếu như em dọn đi rồi, đó không phải là đểu cho anh chịu uất ức vô ích hay sao? Em không muốn anh uất ức. . . . . . Em rất muốn giống ngày trước đối với anh không lời mà đi, tâm không ngăn cách cùng anh ở chung một chỗ, em thử qua, nhưng là em ngay cả cười lên đều mất tự nhiên như vậy, em thật sự là không muốn nghĩ tới Hiểu Thần, em cũng tự nhủ qua, Hiểu Thần mười phần sai, không nên bởi vì nó mà ảnh hưởng quan hệ của chúng ta, nhưng là em không phải thánh nhân, không thể nghĩ đến là làm, không tự chủ được lại nghĩ tới Hiểu Thần, nó sẽ từ trong lòng em “chui” ra. . . . . . Như vậy em, vẫn là để cho anh chịu uất ức, làm thế nào? Thần An? Làm thế nào? Có cách nào để cho chúng ta trở lại ngày trước hay không? Để cho anh không phải uất ức?"
Cho nên, cô mới có thể thật nhiều ngày không để ý tới anh, rồi lại ngoan ngoãn ở bên cạnh anh? Anh buộc chặt cánh tay, sức nặng đè ở trên người cô, đầu cúi xuống, chôn ở trong cổ cô, trên cổ trắng nõn, còn có dấu vết anh vừa mới lưu lại, "Heo Con, anh không uất ức! Một chút cũng không uất ức! Chúng ta cũng có thể trở lại như trước đây! Nhất định có thể! Chỉ cần em không có ý nghĩ rời anh đi, chỉ cần chúng ta cố gắng, thời gian sẽ hòa tan tất cả! Sẽ thay đổi tất cả! Anh biết Hiểu Thần đối với em mà nói có ý nghĩa như thế nào, anh sẽ xử lý tốt việc này!"
"Không! Thần An, em đã nói qua, em không muốn mang ân huệ của anh nữa, anh làm việc anh phải làm, chuyện của Hiểu Thần, là chuyện của Hạ gia chúng ta, là chuyện của hai chị em em, để em tự giải quyết." Không muốn Thần An lại tham gia vào chuyện này, càng tham gia càng loạn, cô thật không biết, Hiểu Thần có thể trở lại thành Hiểu Thần thiện lương như cũ hay không, nhưng là, cô chỉ có thể làm hết sức mình thôi, có lẽ, có thể nhìn đến cuộc sống của Hiểu Thần được tốt, trong lòng cô mới có thể tìm được điểm cân bằng, lòng của cô, mới có thể không còn lo lắng, chỉ mong, sẽ có một ngày như thế thôi. . . . . .
"Cái gì chuyện của em? Em là vợ anh! Chuyện của em cũng chính là chuyện của anh!" Anh vô cùng không hài lòng giọng điệu của cô, bọn họ là người một nhà, là chân chính người một nhà, lĩnh chứng (nhận giấy kết hôn) ý nghĩa liền muốn làm bạn cả đời, còn phân cái gì anh em?
"Thần An!" Cô cau chặt chân mày, "Anh quá mệt mỏi, anh không cảm thấy sao? Đừng bảo là vì em mà không cảm thấy mệt mỏi, em không muốn anh như vậy! Không thích anh như vậy! Có chuyện nên chính em tự giải quyết, anh không thể sống thay em, tựa như. . . . . . Em không thể thay thế Hiểu Thần sống. . . . . ."
"Được được được! Em không thích anh liền không làm! Nhưng là. . . . . . Anh sẽ để công ty cùng cô ấy kết thúc hợp đồng, sẽ không để cho cô ấy tiếp tục lưu lại Bắc Kinh, có thể đưa cô ấy ra nước ngoài hoặc là đến những thành phố khác, thậm chí cũng có thể đi Hongkong, nếu như cô ấy thích ca hát, anh cùng Công ty Đĩa Nhạc Hongkong quan hệ cũng không tệ. . . . . ." Bất tri bất giác, anh lại bắt đầu an bài.
"Thần An! Anh lại nữa rồi!" Kết thúc hợp đồng, cô cũng đã nghĩ qua, rời đi Bắc Kinh, cô càng thêm suy nghĩ, chỉ là đi nơi nào, không cần liên quan tới anh. . . . . . Sau khi xảy ra chuyện xấu như vậy, cô sao còn mặt mũi yên tâm thoải mái tiếp nhận sắp xếp của anh? Phải biết, lấy cách làm người của anh, nếu như Hiểu Thần không phải em gái cô, đã sớm chết rất khó coi, thế nhưng anh lại vì cô, cho Hiểu Thần tiền đồ huy hoàng hơn? Còn Hongkong? Da mặt cô còn chưa có dày như thế. . . . . .
"Được, anh sai lầm rồi! Em làm chủ! Tất cả em đều làm chủ!" Biết được cô không có ý định rời đi là đủ rồi, trong lòng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, về phần khúc mắt cô nói, chắc chắc sẽ có một ngày mở ra, hơn nữa, tin tưởng, việc này không khó. . . . . .
Hạ Vãn Lộ lại nghĩ đơn giản không cho anh can dự, nhưng dù sao, trong sinh hoạt của anh toàn bộ chỉ có cô Hạ Vãn Lộ, Hạ Hiểu Thần không phải phạm vi anh tính toán, chỉ cần Hạ Vãn Lộ ở bên cạnh anh, chính là toàn bộ ý nghĩa, nhưng đối với cô, Hiểu Thần biến thành như bây giờ, cô đã tự trách vô số lần, là mình không có dạy dỗ nó thật tốt, Hiểu Thần tính tình giống cô như đúc, rời đi Bắc Kinh sẽ thay đổi sao? Khi đó cô ta không ai kiểm soát, lúc này người nào có thể quản được cô ta chứ? Không, coi như cô ở bên cạnh Hiểu Thần thì thế nào? Còn không phải cũng rất thất bại sao.
Thế nhưng anh lại sợ nghe thấy những lời nói kế tiếp của cô, cúi đầu xuống che lại môi cô.
Bởi vì sợ mất đi, cho nên nụ hôn này tới vừa bá đạo vừa mạnh mẽ, mang theo hơi thở chiếm đoạt, dường như muốn cắn nuốt cô.
Cô không có tránh né, cũng không có phản kháng, mặc anh hôn, mặc anh chiếm đoạt, mặc anh làm tất cả những gì anh nghĩ. . . . . .
Mà Tả Tam thiếu anh, không sợ trời không sợ đất, chỉ duy nhất ở trước mặt cô mới không có khí phách, duy nhất chỉ sợ cô, nói ra hai chữ “rời đi”. . . . . .
Nếu như vậy, liền làm cho cô không nói nên lời, anh rất hy vọng, giờ khắc này chính là vĩnh hằng. . . . . .
Giữa bọn họ đã có một thời gian không có thân mật rồi? Vì vậy nụ hôn này tựa như cuồng phong bạo vũ, hậu quả duy nhất mang tới chính là ngọn lửa khát vọng trong anh bùng nổ, nụ hôn của anh, cũng từ môi cô bắt đầu dao động đến cổ của cô, xương quai xanh của cô, vai của cô. . . . . .
Cô không né tránh, càng tiếp tục gia tăng thêm dũng khí cho anh, bất tri bất giác, nút áo của cô bị anh cởi ra, áo lông bị thoát đi, môi của anh, liền như lửa nóng dao động ở ngực cô. . . . . .
Hậu quả của việc đè nén lâu ngày, đó là anh vội vàng muốn cô, muốn ấm áp của cô dung nạp anh, muốn cùng cô hòa làm một thể, càng muốn dùng cái này làm phương thức để chứng minh, cô sẽ vĩnh viễn là của anh. . . . . .
Anh ở trên người cô liên tiếp để lại những ấn ký đỏ thẫm, anh chỉ dùng một tay là có thể nắm chặt eo của cô, sau khi thử dò xét lục lọi, những ngón tay thon dài như phím đàn piano kéo ra khóa kéo quần jean của cô, rồi sau đó xâm nhập. . . . . .
"Thần An. . . . . ." Cô lại một lần nữa gọi tên của anh.
"Không! Không cho nói! Không cho nói ly hôn! Không cho nói chia tay!" Anh ôm trong lòng nội tâm sợ hãi, lần nữa hôn môi của cô, cũng thoát đi chướng ngại cuối cùng. "Em là của anh. . . . . . Vĩnh viễn đều là của anh. . . . . ." Giọng nói anh khàn khàn, mang theo giọng điệu bốc đồng của đứa bé, đồng thời chạm khẽ môi của cô, tiến vào thân thể của cô. . . . . .
Lần này, lại ngoài dự đoán thuận lợi.
Ấm áp như vậy, trơn bóng như vậy, anh như lạc vào cõi thiên đường. . . . . .
Cho đến cuối cùng, sau khi thoải mái phóng thích trong thân thể cô, anh mới ý thức tới, chính mình còn mặc áo, anh là quá nóng vội rồi, loại chuyện như vậy không phải chỉ mình anh đơn phương phát tiết dục vọng, nhưng cuối cùng vẫn không làm được, không biết lúc này cô có suy nghĩ như thế nào? Sẽ ghét anh sao? Dưới tình huống xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật sự không phải là thời điểm thích hợp!
Nghĩ tới đây, liền ôm lấy cô, hối hận xin lỗi, "Thật xin lỗi, Heo Con, anh sợ em nói ly hôn, anh. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Là anh quá tùy hứng rồi. . . . . ."
Cô ở trong lòng anh nhẹ nhàng thở dài, "Thần An, trước em chỉ là muốn nói, em nghĩ muốn ngủ một lát, mấy ngày nay rất loạn, giấc ngủ thật tệ, sau đó em còn phải đi làm ca đêm." Đúng vậy, vốn chỉ là muốn ngủ một giấc, yên tĩnh một chút, gần đây, vốn là như vậy, thích lẳng lặng núp ở một bên. . . . . .
"Nha. . . . . . Anh cho là. . . . . ." Anh mừng như điên, ôm cô hôn loạn xạ, "Anh cho là. . . . . . Vậy làm sao bây giờ? Làm trễ nãi em ngủ. . . . . . Anh ôm em, em ngủ tiếp một lát được không? Sau đó anh sẽ gọi em!" Thì ra là cô không phải muốn rời đi, không phải muốn chia tay, anh thật là quá căng thẳng rồi. . . . . .
Cô lắc đầu một cái, bị anh nháo như vậy, đã không còn buồn ngủ, đứng dậy khoác áo ngủ, đi phòng tắm tắm rửa, sau đó, vẫn là ra ban công đứng, nhìn thành phố sầm uất dưới chân.
Anh theo đi ra ngoài, từ phía sau ôm lấy cô, cô cũng chỉ là mặc anh ôm, trong lòng anh cảm giác không thực tế lại lần nữa xông lên, phản ứng của cô vẫn là không bình thường. . . . . . Cằm chống đỡ trên đỉnh đầu của cô, lộ ra tia uất ức, "Heo con, em chính là vẫn không có tha thứ cho anh. . . . . ."
Cô tựa vào ngực anh, ngửa đầu nhìn bầu trời mùa thu bao la, "Thần An, anh vì em làm rất nhiều việc, em đều nhìn thấy, thật, em rất cảm kích anh. . . . . ."
"Anh không muốn em cảm kích!" Chẳng lẽ mới vừa nãy triền miên cô không phản kháng, cũng chỉ là bởi vì cảm kích anh sao? Dùng thân thể của cô tới cảm kích? Khó trách, cô giống như cũng không có tập trung tinh thần. . . . . . Cô coi anh thành cái gì?
". . . . . ." Cô bị tính trẻ con của anh gào lên, nguyên lai muốn nói cái gì thiếu chút nữa đã quên, nghĩ nghĩ một chút, cô quyết định nói lời từ đáy lòng với anh, cô kiềm nén nhiều ngày như vậy cũng không kiềm nén ra kết quả , "Thần An, thật ra thì, mấy ngày nay em thật sự suy nghĩ là có muốn dọn ra ngoài hay không. . . . . ."
Vừa nói tới chỗ này, liền cảm thấy cánh tay anh căng thẳng, không khỏi cười khổ, mới chỉ là vừa nói, phản ứng của anh đã lớn như vậy, nếu quả thật làm như vậy, không biết anh sẽ như thế nào? Chỉ sợ sẽ điên cuồng, cô làm sao chịu được anh phát điên chứ? "Nghe em nói, em chỉ là muốn, hơn nữa cũng không phải là bởi vì giận anh, từ đầu tới cuối em đều không có giận anh, chuyện này, thật cùng anh không có quá nhiều quan hệ, mà là. . . . . . Anh và Hiểu Thần đều là những người quan trọng nhất trong sinh mệnh của em, anh hiểu tâm trạng của em không? Bây giờ Hiểu Thần biến thành như vậy, em rất khổ sở. Hiểu Thần tuy là em gái em, nhưng từ nhỏ đến lớn em giống như mang con gái mang theo nó bên cạnh, hiện tại tình huống như thế này, cho dù là cầm đao đâm nó, cũng là đâm chính bản thân em, lòng của em rất đau. . . . . . Cho nên, vào thời điểm này, em còn phải xem như không có chuyện gì xảy ra, giống như chuyện gì cũng không xảy ra, đối với anh cười, cùng anh nháo, em thật sự không làm được. . . . . . Gặp lại anh, em liền sẽ nghĩ tới Hiểu Thần, mặc dù em luôn tự nói với mình, đây không phải là lỗi của anh. . . . . . Anh có thể hiểu sao?"
"Anh có thể! Anh nói rồi, đây chính là lỗi của anh! Anh hoàn toàn có thể hiểu! Cho nên, anh cũng nói qua, trong lòng em không thoải mái hoàn toàn có thể nhằm về anh, đánh anh cũng tốt, mắng anh cũng tốt, anh đều có thể chịu, anh chính là nơi trút giận của em, chỉ là, không cho phép em dọn ra ngoài, em là vợ anh, em phải dọn đi đâu chứ! ?"
Cô tựa vào ngực anh lắc đầu, "Em rốt cuộc vẫn không có mang! Bởi vì. . . . . . Bởi vì em từng nói qua, anh cũng là người quan trọng nhất với em, em hiểu anh sợ nhất là cái gì, sợ em rời đi anh có phải hay không? Cho nên nếu như em dọn đi rồi, đó không phải là đểu cho anh chịu uất ức vô ích hay sao? Em không muốn anh uất ức. . . . . . Em rất muốn giống ngày trước đối với anh không lời mà đi, tâm không ngăn cách cùng anh ở chung một chỗ, em thử qua, nhưng là em ngay cả cười lên đều mất tự nhiên như vậy, em thật sự là không muốn nghĩ tới Hiểu Thần, em cũng tự nhủ qua, Hiểu Thần mười phần sai, không nên bởi vì nó mà ảnh hưởng quan hệ của chúng ta, nhưng là em không phải thánh nhân, không thể nghĩ đến là làm, không tự chủ được lại nghĩ tới Hiểu Thần, nó sẽ từ trong lòng em “chui” ra. . . . . . Như vậy em, vẫn là để cho anh chịu uất ức, làm thế nào? Thần An? Làm thế nào? Có cách nào để cho chúng ta trở lại ngày trước hay không? Để cho anh không phải uất ức?"
Cho nên, cô mới có thể thật nhiều ngày không để ý tới anh, rồi lại ngoan ngoãn ở bên cạnh anh? Anh buộc chặt cánh tay, sức nặng đè ở trên người cô, đầu cúi xuống, chôn ở trong cổ cô, trên cổ trắng nõn, còn có dấu vết anh vừa mới lưu lại, "Heo Con, anh không uất ức! Một chút cũng không uất ức! Chúng ta cũng có thể trở lại như trước đây! Nhất định có thể! Chỉ cần em không có ý nghĩ rời anh đi, chỉ cần chúng ta cố gắng, thời gian sẽ hòa tan tất cả! Sẽ thay đổi tất cả! Anh biết Hiểu Thần đối với em mà nói có ý nghĩa như thế nào, anh sẽ xử lý tốt việc này!"
"Không! Thần An, em đã nói qua, em không muốn mang ân huệ của anh nữa, anh làm việc anh phải làm, chuyện của Hiểu Thần, là chuyện của Hạ gia chúng ta, là chuyện của hai chị em em, để em tự giải quyết." Không muốn Thần An lại tham gia vào chuyện này, càng tham gia càng loạn, cô thật không biết, Hiểu Thần có thể trở lại thành Hiểu Thần thiện lương như cũ hay không, nhưng là, cô chỉ có thể làm hết sức mình thôi, có lẽ, có thể nhìn đến cuộc sống của Hiểu Thần được tốt, trong lòng cô mới có thể tìm được điểm cân bằng, lòng của cô, mới có thể không còn lo lắng, chỉ mong, sẽ có một ngày như thế thôi. . . . . .
"Cái gì chuyện của em? Em là vợ anh! Chuyện của em cũng chính là chuyện của anh!" Anh vô cùng không hài lòng giọng điệu của cô, bọn họ là người một nhà, là chân chính người một nhà, lĩnh chứng (nhận giấy kết hôn) ý nghĩa liền muốn làm bạn cả đời, còn phân cái gì anh em?
"Thần An!" Cô cau chặt chân mày, "Anh quá mệt mỏi, anh không cảm thấy sao? Đừng bảo là vì em mà không cảm thấy mệt mỏi, em không muốn anh như vậy! Không thích anh như vậy! Có chuyện nên chính em tự giải quyết, anh không thể sống thay em, tựa như. . . . . . Em không thể thay thế Hiểu Thần sống. . . . . ."
"Được được được! Em không thích anh liền không làm! Nhưng là. . . . . . Anh sẽ để công ty cùng cô ấy kết thúc hợp đồng, sẽ không để cho cô ấy tiếp tục lưu lại Bắc Kinh, có thể đưa cô ấy ra nước ngoài hoặc là đến những thành phố khác, thậm chí cũng có thể đi Hongkong, nếu như cô ấy thích ca hát, anh cùng Công ty Đĩa Nhạc Hongkong quan hệ cũng không tệ. . . . . ." Bất tri bất giác, anh lại bắt đầu an bài.
"Thần An! Anh lại nữa rồi!" Kết thúc hợp đồng, cô cũng đã nghĩ qua, rời đi Bắc Kinh, cô càng thêm suy nghĩ, chỉ là đi nơi nào, không cần liên quan tới anh. . . . . . Sau khi xảy ra chuyện xấu như vậy, cô sao còn mặt mũi yên tâm thoải mái tiếp nhận sắp xếp của anh? Phải biết, lấy cách làm người của anh, nếu như Hiểu Thần không phải em gái cô, đã sớm chết rất khó coi, thế nhưng anh lại vì cô, cho Hiểu Thần tiền đồ huy hoàng hơn? Còn Hongkong? Da mặt cô còn chưa có dày như thế. . . . . .
"Được, anh sai lầm rồi! Em làm chủ! Tất cả em đều làm chủ!" Biết được cô không có ý định rời đi là đủ rồi, trong lòng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, về phần khúc mắt cô nói, chắc chắc sẽ có một ngày mở ra, hơn nữa, tin tưởng, việc này không khó. . . . . .
Hạ Vãn Lộ lại nghĩ đơn giản không cho anh can dự, nhưng dù sao, trong sinh hoạt của anh toàn bộ chỉ có cô Hạ Vãn Lộ, Hạ Hiểu Thần không phải phạm vi anh tính toán, chỉ cần Hạ Vãn Lộ ở bên cạnh anh, chính là toàn bộ ý nghĩa, nhưng đối với cô, Hiểu Thần biến thành như bây giờ, cô đã tự trách vô số lần, là mình không có dạy dỗ nó thật tốt, Hiểu Thần tính tình giống cô như đúc, rời đi Bắc Kinh sẽ thay đổi sao? Khi đó cô ta không ai kiểm soát, lúc này người nào có thể quản được cô ta chứ? Không, coi như cô ở bên cạnh Hiểu Thần thì thế nào? Còn không phải cũng rất thất bại sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.