Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 212: CẢ ĐỜI CHỈ VÌ NỤ CƯỜI CỦA EM
Cát Tường Dạ
19/02/2016
Thế giới của anh, trong phút chốc tràn đầy tươi sáng. . . . . .
"Thật?" Anh hỏi ngược lại, cô nói xong liền nhìn sang nơi khác! Cuối cùng, anh ở bên tai cô nhẹ nhàng nói một câu, "Chỉ cần em vui vẻ, đừng nói mặc cái này, trần truồng anh cũng nguyện ý, dĩ nhiên, chỉ ở trước mặt em. . . . . ."
Cô xoay đầu đi, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, nụ cười trên khóe môi chưa kịp biến mất. . . . . .ddlqđ
Anh nhất thời nhìn đến ngây người, tâm tình dao động, rất muốn cứ như vậy ôm cô vào trong ngực, hảo hảo mà hôn, hảo hảo mà, giữ lấy nụ cười trân quý này, nhưng là, một bàn tay nho nhỏ cũng đang kéo ống quần anh, "Cậu út! Cậu cùng Mợ út nói nhỏ cái gì vậy? Y Thần cũng muốn nghe!"
Đúng là một cô bé không biết thời thế. . . . . .
Anh ôm ngang lấy Y Thần, dắt tay Hạ Vãn Lộ, quát to một tiếng, "Đi thôi!"
Thật ra thì hiện giờ suy nghĩ của Hạ Vãn Lộ như thế nào, anh hoàn toàn không hề đoán được, đêm qua, anh cũng không còn thời gian cùng cô nói chuyện, chẳng qua là cảm thấy, cánh cửa nội tâm của cô, giống như đã bị Y Thần mở ra. . . . . .
Đứa bé, xem ra bọn họ thật sự cần một đứa bé. . . . . .
Bọn họ vừa tiến vào vườn trẻ liền đưa tới náo động, ba người vốn dĩ có bề ngoài vô cùng hấp dẫn người khác, bất luận là Y Thần hay là anh, ngày thường đi tới nơi nào cũng đều thu hút ánh mắt của mọi người, hơn nữa lúc này lại một thân quần áo gia đình cho ba mẹ và con không khiến người khác nhìn chăm chú mới là lạ!
Nhất là Tả Thần An, vốn là người có tiếng tăm trong thành phố, mặc dù là người khiêm tốn, nhưng cũng rất nhiều phụ nữ vẫn đối với anh ngưỡng mộ như nước sông cuồn cuộn, cho nên, sau khi vào vườn trẻ, liền gây nên tắc nghẽn, một nhóm các bà mẹ muốn được anh ký tên, quả thật là ùn ùn kéo tới, làm cho tất cả sắn mặt các ba ba đều trở nên âm trầm, cuối cùng vẫn là cô giáo vườn trẻ ra mặt, mới khống chế được cục diện này.
Có một số ba ba trong lòng thoáng ghen tuông cho nên ánh mắt nhìn Tả Thần An như muốn ăn tươi nuốt sống, không khỏi nói thầm, "Không phải là lớn lên đẹp trai một chút thôi sao? Có thể làm cơm ăn được chắc. . . . . ."
Lập tức đưa tới ánh mắt phẫn nộ của một nhóm những người ái mộ, "Người khác lớn lên đẹp trai không nhất định có thể làm cơm ăn! Nhưng khuôn mặt kia của Tế Hạ chẳng những có thể làm cơm ăn mà còn có thể kiếm ra chi phiếu, hơn nữa có đếm cũng đếm không hết!"
Mấy người đàn ông nhất thời im lặng, cuối cùng vẫn có một ba ba nhanh trí xoay chuyển cục diện, "Không sai! Gia đình người ta bộ dạng đẹp trai thì thế nào! Chi phiếu người ta đếm không hết thì thế nào! Nhưng kia là một gia đình đấy! Nhà người ta người khác thay thế được sao? Chồng ngươi ta, con người ta, chỉ một nhà, độc nhất vô nhị! Không thể giả được!"
"Vẫn là không thể giả được!" Một giọng nói ngọt ngào bay tới.
"Thế nào lại không? Không tin ngươi hỏi đứa nhỏ một chút! Có nguyện ý đổi ba ba của mình hay không!"
"Không cần! Không muốn đổi ba!"
. . . . . .
Cuối cùng, tiếng nghị luận của mọi người đi xa, Y Thần từ trong ngực Hạ Vãn Lộ chui ra, le lưỡi, "Cậu út, cậu thật lợi hại. . . . . ."
"Cho nên con vẫn là ghét bỏ cậu út?" Anh ngắt cái mũi nhỏ mềm mại của Y Thần, cầm trên đầu ngón tay, trong lòng giống như cũng mềm nhũn, "Xuống đất tự mình đi! Con xem các bạn nhỏ khác đều tự mình đi, con cứ như vậy dính Mợ út! Mợ út sẽ mệt!" lê_quý_đôn
"Dạ! Được!" Y Thần xoạt một cái trượt xuống, rời đi lồng ngực Hạ Vãn Lộ.
Nhưng, ôm ấp này vừa mới rời khỏi, một quả cầu nhỏ liền nhanh chóng lăn tới, tiến vào trong ngực Hạ Vãn Lộ, hơn nữa còn phát ra tiếng hô to, "Mẹ nuôi!"
"Tôn Tôn!" Khi Hạ Vãn Lộ thấy rõ vật thể tiến vào trong lòng ngực mình thì cũng hết sức kinh ngạc.
Bé trai mặc quần áo màu xanh dương Tiểu Vũ chính là Hạ Tôn, dính chặt Hạ Vãn Lộ không chịu buông tay, càng thêm nói chuyện không ngừng, "Mẹ nuôi! Rất lâu không có nhìn thấy mẹ nuôi rồi!" "Mẹ nuôi! Mẹ mặc cái này thật là xinh đẹp!" "Mẹ nuôi. . . . . . Mẹ tham gia hoạt động với con được không?"
Y Thần ở bên cạnh vẫn trừng to mắt đứng nhìn một màn vừa rồi lúc này mới lên tiếng, "Không được! Đó là Mợ út của tớ!"
Cuối cùng Hạ Tôn cũng chú ý tới bạn nhỏ bên cạnh, nắm chặt tay Hạ Vãn Lộ không thả, "Cô ấy là mẹ nuôi! Mẹ nuôi hơn Mợ út!"
"Không đúng! Mợ út hơn!" Y Thần chu cái miệng nhỏ nhắn, không phục.
"Không đúng! Mẹ nuôi hơn! Mẹ nuôi cùng mẹ là giống nhau!"
"Không đúng không đúng! Mợ út là của tớ! Chúng ta là người một nhà mặc quần áo giống nhau!" Y Thần chỉ chỉ ba bộ quần áo riêng biệt cho ba mẹ và con.
Hạ tôn cũng không phục, "Mặc quần áo giống nhau chính là người một nhà sao? Quần áo cũng có thể thay đổi mà! Mẹ nuôi! Con nói ba mua quần áo giống nhau cho chúng ta có được hay không? Mẹ đừng mặc cái này!"
"Không được!" Y Thần đứng giữa hai người, khóc, "Tôn Tôn hư! Tại sao cậu muốn giành Mợ út của tớ! Tại sao muốn giành Mợ út của tớ! Cô ấy là Mợ út của tớ. . . . . ."
Con gái vừa khóc, người đàn ông nhỏ Hạ Tôn vẫn là ra vẻ phong độ thương hương tiếc ngọc, lùi hai bước, vẻ mặt rất là buồn bã, "Được rồi được rồi, cậu đừng khóc. . . . . . Tớ không giành là được. . . . . ." Nói xong, vẻ mặt cô đơn xoay người rời đi.
"Tôn Tôn!" Hạ Vãn Lộ không nhịn được gọi bé, "Ba con đâu?"
Tôn Tôn xoay người lại, đôi mắt có chút hồng, "Ba con bận rộn công việc, không tới được. . . . . ."
"Một mình con sao? Ông bà nội đâu?"
"Ông nội bị bệnh, ở bệnh viện, bà nội chăm sóc ông nội. . . . . ." Hạ tôn giống như muốn khóc, cố nén, ba ba nói qua, đàn ông không đổ lệ. . . . . .
"Hạ Tôn, cậu không có mẹ sao?" Cuối cùng Y Thần vẫn chỉ là đứa trẻ, không hiểu chuyện hỏi loạn.
Hạ Tôn vừa nghe, xoay người đi nhanh hơn. lqđ
"Y Thần, mẹ Hạ Tôn ở nước ngoài." Hạ Vãn Lộ vì Hạ Tôn viện ra một cái cớ.
Y Thần đột nhiên chạy lên phía trước, đuổi theo Hạ Tôn, lôi kéo tay của bé nói, "Tôn Tôn, đừng đi! Chúng ta cùng nhau chơi đùa đi! Chỉ là, không cho phép cậu cướp Mợ út của tớ!"
Hạ Tôn nửa ngày không có lên tiếng, quay đầu lại nhìn Hạ Vãn Lộ ở xa xa, đưa mắt nhìn thật lâu, rốt cuộc gật đầu một cái.
Vì vậy, bốn người tạo thành một nhà, chơi lần lượt các loại trò chơi gia đình.
Tả Thần An giỏi về tính toán, được rồi, nếu dùng một lời ca ngợi, chính là am hiểu sách lược, cho nên, mỗi một trò chơi chơi, nhất định sẽ suy nghĩ phương pháp chiến thắng, cho nên, bốn người bọn họ coi như là gia đình danh tiếng nhất lần này, bất luận chơi cái gì đều là thứ nhất.
Trò chơi đứng đầu chính là hóa trang cho mẹ, quy tắc trò chơi là, đồ trang điểm để ở điểm đầu, mẹ ở điểm cuối, đứa bé từ điểm đầu cầm một đồ trang điểm chạy đến điểm cuối cho mẹ hóa trang, sau đó chạy trở lại cầm một cái khác, cuối cùng, người nào hóa trang trước hết thì người đó chính là người thắng.
Trò chơi này, Y Thần giành được giải nhất, chỉ là Hạ Vãn Lộ hóa trang thành cái kia phải nói là thê thảm không nỡ nhìn, cố tình, Tả Thần An lại chụp lại khoảnh khắc đặc biệt đó, cho Hạ Vãn Lộ nhìn, Hạ Vãn Lộ nhìn, cũng không nhịn được cười lớn, vì vậy, Tả Thần An lại nắm chặt thời cơ chụp lại, chụp lại tươi cười của cô. . . . . .
Trong các trò chơi sau đó, Hạ Vãn Lộ giống như thả lỏng, mỗi hoạt động cũng hết sức tập trung tinh thần, khi Tả Thần An mang theo Y Thần tham gia trò chơi, cô cũng sẽ cầm máy ảnh ở một bên chụp hình, lúc tranh tài kịch liệt, toàn trường đều vang lên giọng nói cố lên, quả thật sôi trào hừng hực, mà cô, cũng giống như các bà mẹ khác, nhảy dựng lên la to.
Tả Thần An thỉnh thoảng vẫn nghiêng mắt nhìn Hạ Vãn Lộ, trái tim một mảnh lửa nóng, chỉ cần cô cười, cả đời này, chỉ vì nụ cười của cô. . . . . .
Cuối cùng, lúc hoạt động kết thúc, khi chủ trì nhỏ Hạo Nhiên cũng chạy tới, cho em gái một cái ôm, chúc mừng em gái đại toàn thắng.
Tâm tình Tả Thần An rất tốt, lúc này quyết định mang mấy đứa bé cùng đi nhà ăn ăn cơm, Hạo Nhiên liền không chút do dự muốn "Bỏ rơi" ông bà nội đến đón mình, cùng bọn họ cùng đi.
Bà nội Tống gia dường như có chút không quá nguyện ý, "Hạo Nhiên! Về nhà bà nội làm món ăn ngon cho con! Y Thần cũng cùng về nhà đi! Con hôm qua đã không về nhà!"
Y Thần hướng sau lưng cậu út trốn, "Không muốn! Cháu muốn cùng cậu út ở chung một chỗ!"
Vì vậy, Hạo Nhiên cũng không chịu về nhà, cuối cùng, bà nội Tống gia vẫn là dẫn Hạo Nhiên đi, Hạo Nhiên không cam lòng, oa oa khóc lớn. Ông nội Tống gia thấy cách Tả Thần An bọn họ đã xa, mới nhỏ giọng quở trách, "Bà lão, bà cũng thật là, trẻ con được cậu mang đi chơi một lát cũng không có gì đáng ngại!"
"Ông biết cái gì?" Bà nội Tống gia trừng mắt liếc ông lão, "Cháu đức tôn của chúng ta là họ Tống đấy! lê@quý?d0^n Cũng đừng làm cho nó cùng người Tả gia quá thân thiết! Ngộ nhỡ sau này Sở Nhi cùng nhị tiểu thư Tả gia không tới đầu, chúng ta lấy cái gì cùng người ta tranh cháu chứ? Chỉ có thể đầu tư vào tình cảm mà thôi!"
"Nói cái gì vậy chứ? Có người mẹ nào lại nguyền rủa con trai mình cùng vợ ly hôn chứ?" Mặt ông nội Tống gia tối sầm, khiển trách bà lão nhà mình.
Bà nội Tống gia hừ hừ, không có lên tiếng nữa, tự mình có tính toán riêng.
Lại nói lúc Tả Thần An cùng Hạ Vãn Lộ mang theo Y Thần và Hạ Tôn đang chuẩn bị lên xe, một chiếc xe cảnh sát lái ngang qua, một cảnh sát nhân dân từ trong xe bước xuống, kêu Hạ Tôn, "Tôn Tôn! Mau, tới đây! Chú đón con qua đồn công an! Hôm nay ba con cũng không có thời gian!"
Hạ Tôn rất hiểu chuyện, mặc dù rất muốn cùng bọn họ đi chơi, lại ngoan ngoãn buông lỏng tay Hạ Vãn Lộ ra, "Mẹ nuôi! Con phải đi, lần tới chờ mẹ Tôn Tôn trở lại, mời mẹ cùng Tả Y Thần cùng nhau ăn cơm!"
"Hả? Mẹ Tôn Tôn muốn trở về rồi sao?" Trong lòng Hạ Vãn Lộ đối với đứa nhỏ này cũng rất đồng tình, mẹ không biết đi nơi nào, ba ba lại là một người cuồng công việc.
"Đúng vậy!" Trong đôi mắt Hạ Tôn lóe vui sướng, "Mẹ con gọi điện thoại về rồi, mẹ nói sẽ trở về đón năm mới với con, mẹ nuôi, mẹ con cũng là bác sĩ! Đến lúc đó mẹ cùng chú Tả nhớ mang Y Thần ra ngoài!"
"Thật? Vậy thì tốt quá! Chúng ta nhất định sẽ tới!"
"Mẹ nuôi hẹn gặp lại! Y Thần hẹn gặp lại! Chú Tả hẹn gặp lại!" Hạ Tôn vừa phất tay, vừa hướng xe cảnh sát chạy tới.
"Thật?" Anh hỏi ngược lại, cô nói xong liền nhìn sang nơi khác! Cuối cùng, anh ở bên tai cô nhẹ nhàng nói một câu, "Chỉ cần em vui vẻ, đừng nói mặc cái này, trần truồng anh cũng nguyện ý, dĩ nhiên, chỉ ở trước mặt em. . . . . ."
Cô xoay đầu đi, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, nụ cười trên khóe môi chưa kịp biến mất. . . . . .ddlqđ
Anh nhất thời nhìn đến ngây người, tâm tình dao động, rất muốn cứ như vậy ôm cô vào trong ngực, hảo hảo mà hôn, hảo hảo mà, giữ lấy nụ cười trân quý này, nhưng là, một bàn tay nho nhỏ cũng đang kéo ống quần anh, "Cậu út! Cậu cùng Mợ út nói nhỏ cái gì vậy? Y Thần cũng muốn nghe!"
Đúng là một cô bé không biết thời thế. . . . . .
Anh ôm ngang lấy Y Thần, dắt tay Hạ Vãn Lộ, quát to một tiếng, "Đi thôi!"
Thật ra thì hiện giờ suy nghĩ của Hạ Vãn Lộ như thế nào, anh hoàn toàn không hề đoán được, đêm qua, anh cũng không còn thời gian cùng cô nói chuyện, chẳng qua là cảm thấy, cánh cửa nội tâm của cô, giống như đã bị Y Thần mở ra. . . . . .
Đứa bé, xem ra bọn họ thật sự cần một đứa bé. . . . . .
Bọn họ vừa tiến vào vườn trẻ liền đưa tới náo động, ba người vốn dĩ có bề ngoài vô cùng hấp dẫn người khác, bất luận là Y Thần hay là anh, ngày thường đi tới nơi nào cũng đều thu hút ánh mắt của mọi người, hơn nữa lúc này lại một thân quần áo gia đình cho ba mẹ và con không khiến người khác nhìn chăm chú mới là lạ!
Nhất là Tả Thần An, vốn là người có tiếng tăm trong thành phố, mặc dù là người khiêm tốn, nhưng cũng rất nhiều phụ nữ vẫn đối với anh ngưỡng mộ như nước sông cuồn cuộn, cho nên, sau khi vào vườn trẻ, liền gây nên tắc nghẽn, một nhóm các bà mẹ muốn được anh ký tên, quả thật là ùn ùn kéo tới, làm cho tất cả sắn mặt các ba ba đều trở nên âm trầm, cuối cùng vẫn là cô giáo vườn trẻ ra mặt, mới khống chế được cục diện này.
Có một số ba ba trong lòng thoáng ghen tuông cho nên ánh mắt nhìn Tả Thần An như muốn ăn tươi nuốt sống, không khỏi nói thầm, "Không phải là lớn lên đẹp trai một chút thôi sao? Có thể làm cơm ăn được chắc. . . . . ."
Lập tức đưa tới ánh mắt phẫn nộ của một nhóm những người ái mộ, "Người khác lớn lên đẹp trai không nhất định có thể làm cơm ăn! Nhưng khuôn mặt kia của Tế Hạ chẳng những có thể làm cơm ăn mà còn có thể kiếm ra chi phiếu, hơn nữa có đếm cũng đếm không hết!"
Mấy người đàn ông nhất thời im lặng, cuối cùng vẫn có một ba ba nhanh trí xoay chuyển cục diện, "Không sai! Gia đình người ta bộ dạng đẹp trai thì thế nào! Chi phiếu người ta đếm không hết thì thế nào! Nhưng kia là một gia đình đấy! Nhà người ta người khác thay thế được sao? Chồng ngươi ta, con người ta, chỉ một nhà, độc nhất vô nhị! Không thể giả được!"
"Vẫn là không thể giả được!" Một giọng nói ngọt ngào bay tới.
"Thế nào lại không? Không tin ngươi hỏi đứa nhỏ một chút! Có nguyện ý đổi ba ba của mình hay không!"
"Không cần! Không muốn đổi ba!"
. . . . . .
Cuối cùng, tiếng nghị luận của mọi người đi xa, Y Thần từ trong ngực Hạ Vãn Lộ chui ra, le lưỡi, "Cậu út, cậu thật lợi hại. . . . . ."
"Cho nên con vẫn là ghét bỏ cậu út?" Anh ngắt cái mũi nhỏ mềm mại của Y Thần, cầm trên đầu ngón tay, trong lòng giống như cũng mềm nhũn, "Xuống đất tự mình đi! Con xem các bạn nhỏ khác đều tự mình đi, con cứ như vậy dính Mợ út! Mợ út sẽ mệt!" lê_quý_đôn
"Dạ! Được!" Y Thần xoạt một cái trượt xuống, rời đi lồng ngực Hạ Vãn Lộ.
Nhưng, ôm ấp này vừa mới rời khỏi, một quả cầu nhỏ liền nhanh chóng lăn tới, tiến vào trong ngực Hạ Vãn Lộ, hơn nữa còn phát ra tiếng hô to, "Mẹ nuôi!"
"Tôn Tôn!" Khi Hạ Vãn Lộ thấy rõ vật thể tiến vào trong lòng ngực mình thì cũng hết sức kinh ngạc.
Bé trai mặc quần áo màu xanh dương Tiểu Vũ chính là Hạ Tôn, dính chặt Hạ Vãn Lộ không chịu buông tay, càng thêm nói chuyện không ngừng, "Mẹ nuôi! Rất lâu không có nhìn thấy mẹ nuôi rồi!" "Mẹ nuôi! Mẹ mặc cái này thật là xinh đẹp!" "Mẹ nuôi. . . . . . Mẹ tham gia hoạt động với con được không?"
Y Thần ở bên cạnh vẫn trừng to mắt đứng nhìn một màn vừa rồi lúc này mới lên tiếng, "Không được! Đó là Mợ út của tớ!"
Cuối cùng Hạ Tôn cũng chú ý tới bạn nhỏ bên cạnh, nắm chặt tay Hạ Vãn Lộ không thả, "Cô ấy là mẹ nuôi! Mẹ nuôi hơn Mợ út!"
"Không đúng! Mợ út hơn!" Y Thần chu cái miệng nhỏ nhắn, không phục.
"Không đúng! Mẹ nuôi hơn! Mẹ nuôi cùng mẹ là giống nhau!"
"Không đúng không đúng! Mợ út là của tớ! Chúng ta là người một nhà mặc quần áo giống nhau!" Y Thần chỉ chỉ ba bộ quần áo riêng biệt cho ba mẹ và con.
Hạ tôn cũng không phục, "Mặc quần áo giống nhau chính là người một nhà sao? Quần áo cũng có thể thay đổi mà! Mẹ nuôi! Con nói ba mua quần áo giống nhau cho chúng ta có được hay không? Mẹ đừng mặc cái này!"
"Không được!" Y Thần đứng giữa hai người, khóc, "Tôn Tôn hư! Tại sao cậu muốn giành Mợ út của tớ! Tại sao muốn giành Mợ út của tớ! Cô ấy là Mợ út của tớ. . . . . ."
Con gái vừa khóc, người đàn ông nhỏ Hạ Tôn vẫn là ra vẻ phong độ thương hương tiếc ngọc, lùi hai bước, vẻ mặt rất là buồn bã, "Được rồi được rồi, cậu đừng khóc. . . . . . Tớ không giành là được. . . . . ." Nói xong, vẻ mặt cô đơn xoay người rời đi.
"Tôn Tôn!" Hạ Vãn Lộ không nhịn được gọi bé, "Ba con đâu?"
Tôn Tôn xoay người lại, đôi mắt có chút hồng, "Ba con bận rộn công việc, không tới được. . . . . ."
"Một mình con sao? Ông bà nội đâu?"
"Ông nội bị bệnh, ở bệnh viện, bà nội chăm sóc ông nội. . . . . ." Hạ tôn giống như muốn khóc, cố nén, ba ba nói qua, đàn ông không đổ lệ. . . . . .
"Hạ Tôn, cậu không có mẹ sao?" Cuối cùng Y Thần vẫn chỉ là đứa trẻ, không hiểu chuyện hỏi loạn.
Hạ Tôn vừa nghe, xoay người đi nhanh hơn. lqđ
"Y Thần, mẹ Hạ Tôn ở nước ngoài." Hạ Vãn Lộ vì Hạ Tôn viện ra một cái cớ.
Y Thần đột nhiên chạy lên phía trước, đuổi theo Hạ Tôn, lôi kéo tay của bé nói, "Tôn Tôn, đừng đi! Chúng ta cùng nhau chơi đùa đi! Chỉ là, không cho phép cậu cướp Mợ út của tớ!"
Hạ Tôn nửa ngày không có lên tiếng, quay đầu lại nhìn Hạ Vãn Lộ ở xa xa, đưa mắt nhìn thật lâu, rốt cuộc gật đầu một cái.
Vì vậy, bốn người tạo thành một nhà, chơi lần lượt các loại trò chơi gia đình.
Tả Thần An giỏi về tính toán, được rồi, nếu dùng một lời ca ngợi, chính là am hiểu sách lược, cho nên, mỗi một trò chơi chơi, nhất định sẽ suy nghĩ phương pháp chiến thắng, cho nên, bốn người bọn họ coi như là gia đình danh tiếng nhất lần này, bất luận chơi cái gì đều là thứ nhất.
Trò chơi đứng đầu chính là hóa trang cho mẹ, quy tắc trò chơi là, đồ trang điểm để ở điểm đầu, mẹ ở điểm cuối, đứa bé từ điểm đầu cầm một đồ trang điểm chạy đến điểm cuối cho mẹ hóa trang, sau đó chạy trở lại cầm một cái khác, cuối cùng, người nào hóa trang trước hết thì người đó chính là người thắng.
Trò chơi này, Y Thần giành được giải nhất, chỉ là Hạ Vãn Lộ hóa trang thành cái kia phải nói là thê thảm không nỡ nhìn, cố tình, Tả Thần An lại chụp lại khoảnh khắc đặc biệt đó, cho Hạ Vãn Lộ nhìn, Hạ Vãn Lộ nhìn, cũng không nhịn được cười lớn, vì vậy, Tả Thần An lại nắm chặt thời cơ chụp lại, chụp lại tươi cười của cô. . . . . .
Trong các trò chơi sau đó, Hạ Vãn Lộ giống như thả lỏng, mỗi hoạt động cũng hết sức tập trung tinh thần, khi Tả Thần An mang theo Y Thần tham gia trò chơi, cô cũng sẽ cầm máy ảnh ở một bên chụp hình, lúc tranh tài kịch liệt, toàn trường đều vang lên giọng nói cố lên, quả thật sôi trào hừng hực, mà cô, cũng giống như các bà mẹ khác, nhảy dựng lên la to.
Tả Thần An thỉnh thoảng vẫn nghiêng mắt nhìn Hạ Vãn Lộ, trái tim một mảnh lửa nóng, chỉ cần cô cười, cả đời này, chỉ vì nụ cười của cô. . . . . .
Cuối cùng, lúc hoạt động kết thúc, khi chủ trì nhỏ Hạo Nhiên cũng chạy tới, cho em gái một cái ôm, chúc mừng em gái đại toàn thắng.
Tâm tình Tả Thần An rất tốt, lúc này quyết định mang mấy đứa bé cùng đi nhà ăn ăn cơm, Hạo Nhiên liền không chút do dự muốn "Bỏ rơi" ông bà nội đến đón mình, cùng bọn họ cùng đi.
Bà nội Tống gia dường như có chút không quá nguyện ý, "Hạo Nhiên! Về nhà bà nội làm món ăn ngon cho con! Y Thần cũng cùng về nhà đi! Con hôm qua đã không về nhà!"
Y Thần hướng sau lưng cậu út trốn, "Không muốn! Cháu muốn cùng cậu út ở chung một chỗ!"
Vì vậy, Hạo Nhiên cũng không chịu về nhà, cuối cùng, bà nội Tống gia vẫn là dẫn Hạo Nhiên đi, Hạo Nhiên không cam lòng, oa oa khóc lớn. Ông nội Tống gia thấy cách Tả Thần An bọn họ đã xa, mới nhỏ giọng quở trách, "Bà lão, bà cũng thật là, trẻ con được cậu mang đi chơi một lát cũng không có gì đáng ngại!"
"Ông biết cái gì?" Bà nội Tống gia trừng mắt liếc ông lão, "Cháu đức tôn của chúng ta là họ Tống đấy! lê@quý?d0^n Cũng đừng làm cho nó cùng người Tả gia quá thân thiết! Ngộ nhỡ sau này Sở Nhi cùng nhị tiểu thư Tả gia không tới đầu, chúng ta lấy cái gì cùng người ta tranh cháu chứ? Chỉ có thể đầu tư vào tình cảm mà thôi!"
"Nói cái gì vậy chứ? Có người mẹ nào lại nguyền rủa con trai mình cùng vợ ly hôn chứ?" Mặt ông nội Tống gia tối sầm, khiển trách bà lão nhà mình.
Bà nội Tống gia hừ hừ, không có lên tiếng nữa, tự mình có tính toán riêng.
Lại nói lúc Tả Thần An cùng Hạ Vãn Lộ mang theo Y Thần và Hạ Tôn đang chuẩn bị lên xe, một chiếc xe cảnh sát lái ngang qua, một cảnh sát nhân dân từ trong xe bước xuống, kêu Hạ Tôn, "Tôn Tôn! Mau, tới đây! Chú đón con qua đồn công an! Hôm nay ba con cũng không có thời gian!"
Hạ Tôn rất hiểu chuyện, mặc dù rất muốn cùng bọn họ đi chơi, lại ngoan ngoãn buông lỏng tay Hạ Vãn Lộ ra, "Mẹ nuôi! Con phải đi, lần tới chờ mẹ Tôn Tôn trở lại, mời mẹ cùng Tả Y Thần cùng nhau ăn cơm!"
"Hả? Mẹ Tôn Tôn muốn trở về rồi sao?" Trong lòng Hạ Vãn Lộ đối với đứa nhỏ này cũng rất đồng tình, mẹ không biết đi nơi nào, ba ba lại là một người cuồng công việc.
"Đúng vậy!" Trong đôi mắt Hạ Tôn lóe vui sướng, "Mẹ con gọi điện thoại về rồi, mẹ nói sẽ trở về đón năm mới với con, mẹ nuôi, mẹ con cũng là bác sĩ! Đến lúc đó mẹ cùng chú Tả nhớ mang Y Thần ra ngoài!"
"Thật? Vậy thì tốt quá! Chúng ta nhất định sẽ tới!"
"Mẹ nuôi hẹn gặp lại! Y Thần hẹn gặp lại! Chú Tả hẹn gặp lại!" Hạ Tôn vừa phất tay, vừa hướng xe cảnh sát chạy tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.