Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 130: CÔ ẤY LÀ VỢ TÔI
Cát Tường Dạ
31/10/2015
Ám Hương.
Tất cả vẫn giống như cũ.
Nhưng, tựa hồ lại có chút không đúng. Là bởi vì ít đi cô, Hạ Hạ sao? Tuyệt đối không thể nào, cái thế giới này sẽ không bởi vì ít đi một người nào mà ngừng chuyển động.
"Chị Hạ Hạ! Lâu rồi không có nhìn thấy chị!" A Tạp đi theo ở bên cạnh Hạ Hạ, nhìn cô uống rượu.
Tửu lượng của chị Hạ Hạ, ở Ám Hương người người đều biết, được xưng "ngàn chén không say".
"Đúng vậy, không có chị Hạ Hạ, sân khấu cũng không có linh hồn rồi !" Người pha rượu A Tân đưa một ly rượu mới vừa pha chế tốt tới trước mặt cô.
Cô nhìn sang ly rượu kia, lắc đầu, "A Tân, có loại nào mạnh hơn một chút nữa hay không, rượu này, chưa đủ độ. . . . . ."
"Được, chị Hạ Hạ! Rượu này đàn ông đều không chịu nổi qua mấy chén, cũng là chị Hạ Hạ tửu lượng tốt, nếu không đã say rồi! Rượu này, uống chút ít để vui chơi thôi, nếu uống nhiều quá chính là hành hạ chính mình!" A Tân nhất quyết không chịu pha chế cho cô.
"A Tân! Chỉ lần này thôi! Cho chị đi! Chị muốn say một lần! Sau này, cho dù chị có muốn uống, cũng không uống được rượu của em pha nữa rồi!" Cô chăm chú nhìn chất lỏng màu sắc biến hóa không ngừng trong ly rượu, cúi đầu nói.
"Chị Hạ Hạ, chị có ý gì?" A Tạp là một người sống tình cảm, vì thế sợ nhất chính là cảnh bi hoan ly hợp. (ý là anh này sợ nhìn thấy cảnh chia tay mà khóc sướt mướt ấy. . . .)
Cô cúi đầu cười một tiếng, hốc mắt chua xót, "Không có gì. . . . . . A Tân, cho chị nếm thử bí kiếp độc môn “ Độc dược” của em một chút đi!"
A Tân thở dài, bắt đầu pha chế cho cô "Độc dược" —— anh không truyền bí quyết cho bất kỳ ai, nghe nói uống vào sẽ say, dĩ nhiên, lời này chỉ là khoa trương, cũng không phải là Tiểu Thuyết Võ Hiệp, chỉ là, vừa được xưng độc dược, cai này cũng có thể xem là khá mạnh.
Nhưng là, khi A Tân và A Tạp tận mắt thấy cô một hơi liền uống xong một ly độc dược như uống nước trái cây thì không khỏi cả kinh trợn mắt hốc mồm.
"Cho chị thêm một ly!" Cô cau mày, rượu này quả thật độ mạnh khá lớn, đến cô cũng có chút không chịu nổi, nhưng, như vậy mới kích thích, không phải sao?
"Không, chị Hạ Hạ, thật không thể uống nữa, uống nữa là xay ra án mạng đó!" A Tân kiên quyết không chịu cho cô thêm rượu, cũng gấp đến độ cùng A Tạp trao đổi ánh mắt, nhỏ giọng nói thầm, "Ông chủ đâu? Ông chủ làm sao còn chưa tới?"
Cô vẫn là nghe thấy, đầu có chút choáng váng, trước mắt A Tân đã biến thành hai người, cô lấy tay đi bắt một người trong đó, bắt hụt, liền khoát khoát tay, "Đừng gọi anh ấy! Cho chị uống thêm hai ly nữa! Các cậu nói cho anh ấy biết, chị ghé qua là được. . . . . ." Như vậy cũng tốt, tối nay tới là muốn cùng Tiểu Soái nói lời tạm biệt, nhưng là, cô không biết cô có dũng khí cùng Tiểu Soái nói ra hai chữ gặp lại hay không, Tiểu Soái có thể sẽ rất khổ sở, cần gì phải làm cho không khí thêm đau buồn? Biết cô tới là được rồi, sau này khi anh phát hiện cô đột nhiên biến mất, sẽ hiểu cô tối nay tới có mục đích gì. . . . . .
"A Tân, A Tạp. . . . . . Chúng ta cùng uống một ly cuối cùng, coi như là tạm biệt chị đi!" Cô gõ cái ly độc dược không, nói chuyện đã không còn lưu loát như trước.
A Tân âm thầm kêu khổ, "ngàn chén không say" xem ra cũng say. . . . . . Hơn nữa tác dụngđộc dược tới chậm chưa hoàn toàn phát huy hết được, không biết qua một lát nữa, chị Hạ Hạ có thể say thành một bãi bùn hay không. . . . . .
Nhưng là, cùng sâu rượu nói chuyện thật không có hiệu quả, hiện tại cô còn cố ý muốn uống rượu nên làm như thế nào?
A Tân đánh bạo, pha chế một ly “độc dược” màu sắc không sai biệt nước trái cây lắm đưa cho cô.
Cô nhếch nhác giơ ly rượu lên, hướng về phía không trung nói, ". . . . . . A Tân. . . . . . A Tạp. . . . . . Cạn chén. . . . . . Hẹn gặp lại, Tiểu Soái. . . . . .Hẹn gặp lại, Bắc Kinh. . . . . ." Cô uống một hớp lần nữa, trong lòng cũng yên lặng nói một lần: Hẹn gặp lại, người tôi yêu. . . . . .
Đến lúc này —— anh mang đến cho cô bao nhiêu vết thương chồng chất, cô cho dù đang trong trạng thái say rượu còn có thể vô cùng thanh tỉnh biết, cô vẫn còn thương anh . . . . . .
Hai hàng nước mắt trong suốt, theo gương mặt từ từ lăn xuống, cô say khướt ở trên quầy bar, trong miệng thầm thì, "A Tân, ly thứ hai này giống như. . . . . ."
A Tân sợ hết hồn, còn tưởng rằng bị cô phát hiện, tiền gần lên vừa nhìn, lại phát hiện cô đã say đến mơ hồ. . . . . .
"Làm sao bây giờ?" A Tạp hỏi.
"Nếu không, trước tiên đỡ chị ấy vào phòng nghỉ ngơi trước đi, điện thoại của ông chủ vẫn không thể nào gọi được?"
"Ừ!" A Tạp gật đầu một cái.
"Sau đó sẽ gọi lại, trước tiên đỡ chị ấy đi đã!"
"Được!" A Tạp vừa muốn chạm vào cô, một giọng nói ở phía sau vang lên, "Để tôi!"
Giọng nói rất lạnh nhạt, đủ để đông cứng tay A Tạp trên không trung. A Tạp quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông lần trước cùng ông chủ đánh nhau trong truyền thuyết, Tả Tam Thiếu, ngồi trên xe lăn Tả Tam Thiếu. Nhưng rõ ràng đang ngồi so với anh thấp hơn một đoạn, thế nhưng khí thế bức người lạnh lẽo tỏa ra từ anh lại để cho hắn cảm giác thấp đi ba phần khí thế.
Mắt thấy Tả Thần An ôm lấy hông của chị Hạ Hạ, A Tạp mới tỉnh ngộ, ngăn lại nói, "Không được, anh không thể dẫn chị ấy đi!"
Tả Thần An phóng ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn tới, "Cô ấy là bà xã của tôi."
A Tạp rõ ràng khiếp sợ, chưa bao giờ nghe qua chị Hạ Hạ lập gia đình. . . . . .
Chỉ là ngây ngẩn một lúc, Hạ Vãn Lộ đã bị Tả Thần An ôm ở trên đùi, Sa Lâm chuẩn bị đẩy xe lăn đi ra ngoài.
"Nhưng là tại sao tôi phải tin tưởng anh?" A Tạp vẫn là không yên lòng, chẳng qua là đã không còn lo lắng, nhớ lần trước vợ chưa cưới của ông chủ tới trong tiệm gây chuyện, cũng là Tả Thần An đến đưa chị Hạ Hạ đi, ông chủ cũng không có thể ngăn cản. . . . . .
Xe lăn Tả Thần An đã chuyển phương hướng, lúc này đưa lưng về phía A Tạp, cũng không quay đầu lại ném xuống mấy chữ: "Chỉ với thân phận tôi là Tả Thần An!"
Ngạo mạng trả lời! Chỉ với việc tôi là Tả Thần An! A Tạp trơ mắt nhìn anh mang người rời đi, cũng không có tiến lên chất vấn hay cản trở nữa. . . . . .
br/>
Tả Thần An sắc mặt lạnh lẽo, Sa Lâm tự biết đuối lý, một đường nói tốt, "Ông chủ, tôi cũng không biết cô ấy muốn uống nhiều rượu như vậy. . . . . . Cũng may. . . . . . Hoàn hảo anh kịp thời chạy tới, nếu không tôi. . . . . ."
"Tôi không đến cậu liền để cho bọn họ mang cô ấy tới địa phương nào đây?" Anh cau mày, cơn thịnh nộ liền muốn bắt đầu. . . . . .
Sa Lâm lựa chọn im lặng, có lúc im lặng hiểu ngược lại là biện pháp an toàn nhất bảo vệ bản thân, không phải nói giải thích tương đương với che giấu sao, che giấu tương đương với đồng lõa sao? Ông chủ là lớn nhất, anh nói gì cũng là đúng hết, ai bảo ông chủ hai ngày nay tâm tình không tốt, ai bảo bọn họ là anh em đây? Anh em còn có một tác dụng chính là nơi trút giận. . . . . .
Thần An không phải một người thích nói chuyện, không, Sa Lâm hiện tại đã biết rõ rồi, ông chủ cũng không phải không thích nói chuyện, chỉ là lời nói của anh chỉ ở cô gái tên Hạ Hạ mới nói mà thôi, cho nên, một khi anh không giải thích, cũng liền không có ai dám cùng Thần An tranh luận, Thần An cũng sẽ không mắng anh nữa, điều này lần nào thử cũng chính xác!
Quả nhiên, Thần An nói hết câu này, cũng liền không để ý tới anh, chỉ là ôm cô, chăm chú nhìn cô, dùng ngón tay vuốt tóc của cô. . . . . .
Anh không hiểu, một cô gái nhỏ nhắn, tại sao tửu lượng lại tốt như vậy, lần trước là năm bình nhị oa đầu, hôm nay lại là độc dược. . . . . .
Thật ra thì, đối với cô, anh còn có thật nhiều điều không biết, thời gian năm năm trước quá ít lại quá vội vàng, hơn nữa, là cô chấp nhận chịu đựng mọi thứ cũng thay đổi tính xấu của anh, anh còn chưa kịp hiểu rõ cô, cô liền biến mất, lần này đây? Cô lại muốn quyết tâm rời đi. . . . . .
Heo con, không muốn em rời xa tôi. . . . . .
Anh đang trong lòng gào thét, mà cô, tựa hồ có cảm ứng, khẽ nhíu mày, “ưm” một tiếng, hướng trong ngực anh dựa vào càng sâu.
Không phải phản ứng của người đang say rượu mới là chân thật nhất sao?
Anh thụ sủng nhược kinh, thậm chí không dám dùng sức ôm, chỉ sợ vừa dùng lực, cô liền tỉnh, lúc này muốn được bình yên cũng khó. . . . . .
Cô thật sự say đến rất lợi hại, Sa Lâm lái xe đến Vân Hồ, lên xe xuống xe, vào thang máy vào nhà, đều là anh ôm cô, mà cô ngay cả một chút cảm giác cũng không có, khuôn mặt lúc ngủ đỏ bừng, như con nít.
Cô ngoan ngoãn như vậy, thật sự quá khó cầu. . . . . .
Cho nên, khi anh chuẩn bị đặt cô lên giường liền không bỏ được, vì vậy thay đổi chủ ý, ôm cô, vẫn ôm cô. . . . . .
Kéo ra tấm rèm cửa sổ, rơi xuống đất bên ngoài cửa sổ thủy tinh, là đèn đuốc sáng trưng.
Anh và cô rốt cuộc làm được, tại ban đêm trời trong, ở bầu trời cao của thành phố, nhìn cảnh nhà nhà lên đèn, nhưng là, lại không giải thích được tại sao lại đi đến bước đường này. . . . . .
Dưới ánh trăng, mặt của cô như được tô điểm một tầng phấn hồng, say mê nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô dưới ánh trăng càng thêm tỏa sáng, như được chọn lựa từ ngàn vạn đóa hoa đào nước, mới có thể tạo ra được vẻ mặt hồng thắm này. Không kìm lòng được, anh kề mặt ở trên mặt cô, rượu cồn làm nhiệt độ dâng cao, làm nóng gò má hơi lạnh của anh, cũng làm lòng anh đang lạnh thấu xương, cũng từng tia một dần đàn ấm áp lên, tan thành nước. Nước, một loại tích tụ dâng lên, cuối cùng đong đầy trong hốc mắt của anh. . . . . .
Ánh nắng sáng sớm, nhảy nhót trên rèm cửa sổ.
Đầu cô đau như muốn nứt ra, tư thế ngủ cũng khó chịu, đột nhiên nhớ tới cái gì, giật mình tỉnh lại, phát hiện mình bị anh ôm ở bên cửa sổ, ngủ ở trong ngực anh, mà mặt của anh, dính vào trên má của cô.
Cô nhanh chóng đẩy anh ra, bị giật mình từ trên đùi anh né ra, nhanh đến nỗi thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Anh không có quay đầu lại nhìn cô, ôm cô cả đêm, hơn nửa người đã nhức mỏi. Anh vẫn giữ vững tư thế ôm cô như cũ, giống như cô vẫn còn ở trong ngực anh.
Một hồi tiếng động vang lên ở sau lưng, cô xách theo cái rương đi tới phía sau anh. Đồ của cô ngày hôm qua đã thu dọn xong rồi, vốn cũng không nhiều, ngay cả quần áo cũng chỉ có một bộ đang mặc trên người, kỳ thực những thứ anh mua cho cô, tất cả vẫn được treo ở trong tủ quần áo.
Trong tay cô cầm tấm chi phiếu anh đưa, nhẹ nhàng để xuống, vốn định giữ lại, nhưng là không muốn cùng anh có quá nhiều quan hệ, nếu như trả lại anh chi phiếu, cô cũng không còn dư lại bao nhiêu tiền rồi.
Tất cả vẫn giống như cũ.
Nhưng, tựa hồ lại có chút không đúng. Là bởi vì ít đi cô, Hạ Hạ sao? Tuyệt đối không thể nào, cái thế giới này sẽ không bởi vì ít đi một người nào mà ngừng chuyển động.
"Chị Hạ Hạ! Lâu rồi không có nhìn thấy chị!" A Tạp đi theo ở bên cạnh Hạ Hạ, nhìn cô uống rượu.
Tửu lượng của chị Hạ Hạ, ở Ám Hương người người đều biết, được xưng "ngàn chén không say".
"Đúng vậy, không có chị Hạ Hạ, sân khấu cũng không có linh hồn rồi !" Người pha rượu A Tân đưa một ly rượu mới vừa pha chế tốt tới trước mặt cô.
Cô nhìn sang ly rượu kia, lắc đầu, "A Tân, có loại nào mạnh hơn một chút nữa hay không, rượu này, chưa đủ độ. . . . . ."
"Được, chị Hạ Hạ! Rượu này đàn ông đều không chịu nổi qua mấy chén, cũng là chị Hạ Hạ tửu lượng tốt, nếu không đã say rồi! Rượu này, uống chút ít để vui chơi thôi, nếu uống nhiều quá chính là hành hạ chính mình!" A Tân nhất quyết không chịu pha chế cho cô.
"A Tân! Chỉ lần này thôi! Cho chị đi! Chị muốn say một lần! Sau này, cho dù chị có muốn uống, cũng không uống được rượu của em pha nữa rồi!" Cô chăm chú nhìn chất lỏng màu sắc biến hóa không ngừng trong ly rượu, cúi đầu nói.
"Chị Hạ Hạ, chị có ý gì?" A Tạp là một người sống tình cảm, vì thế sợ nhất chính là cảnh bi hoan ly hợp. (ý là anh này sợ nhìn thấy cảnh chia tay mà khóc sướt mướt ấy. . . .)
Cô cúi đầu cười một tiếng, hốc mắt chua xót, "Không có gì. . . . . . A Tân, cho chị nếm thử bí kiếp độc môn “ Độc dược” của em một chút đi!"
A Tân thở dài, bắt đầu pha chế cho cô "Độc dược" —— anh không truyền bí quyết cho bất kỳ ai, nghe nói uống vào sẽ say, dĩ nhiên, lời này chỉ là khoa trương, cũng không phải là Tiểu Thuyết Võ Hiệp, chỉ là, vừa được xưng độc dược, cai này cũng có thể xem là khá mạnh.
Nhưng là, khi A Tân và A Tạp tận mắt thấy cô một hơi liền uống xong một ly độc dược như uống nước trái cây thì không khỏi cả kinh trợn mắt hốc mồm.
"Cho chị thêm một ly!" Cô cau mày, rượu này quả thật độ mạnh khá lớn, đến cô cũng có chút không chịu nổi, nhưng, như vậy mới kích thích, không phải sao?
"Không, chị Hạ Hạ, thật không thể uống nữa, uống nữa là xay ra án mạng đó!" A Tân kiên quyết không chịu cho cô thêm rượu, cũng gấp đến độ cùng A Tạp trao đổi ánh mắt, nhỏ giọng nói thầm, "Ông chủ đâu? Ông chủ làm sao còn chưa tới?"
Cô vẫn là nghe thấy, đầu có chút choáng váng, trước mắt A Tân đã biến thành hai người, cô lấy tay đi bắt một người trong đó, bắt hụt, liền khoát khoát tay, "Đừng gọi anh ấy! Cho chị uống thêm hai ly nữa! Các cậu nói cho anh ấy biết, chị ghé qua là được. . . . . ." Như vậy cũng tốt, tối nay tới là muốn cùng Tiểu Soái nói lời tạm biệt, nhưng là, cô không biết cô có dũng khí cùng Tiểu Soái nói ra hai chữ gặp lại hay không, Tiểu Soái có thể sẽ rất khổ sở, cần gì phải làm cho không khí thêm đau buồn? Biết cô tới là được rồi, sau này khi anh phát hiện cô đột nhiên biến mất, sẽ hiểu cô tối nay tới có mục đích gì. . . . . .
"A Tân, A Tạp. . . . . . Chúng ta cùng uống một ly cuối cùng, coi như là tạm biệt chị đi!" Cô gõ cái ly độc dược không, nói chuyện đã không còn lưu loát như trước.
A Tân âm thầm kêu khổ, "ngàn chén không say" xem ra cũng say. . . . . . Hơn nữa tác dụngđộc dược tới chậm chưa hoàn toàn phát huy hết được, không biết qua một lát nữa, chị Hạ Hạ có thể say thành một bãi bùn hay không. . . . . .
Nhưng là, cùng sâu rượu nói chuyện thật không có hiệu quả, hiện tại cô còn cố ý muốn uống rượu nên làm như thế nào?
A Tân đánh bạo, pha chế một ly “độc dược” màu sắc không sai biệt nước trái cây lắm đưa cho cô.
Cô nhếch nhác giơ ly rượu lên, hướng về phía không trung nói, ". . . . . . A Tân. . . . . . A Tạp. . . . . . Cạn chén. . . . . . Hẹn gặp lại, Tiểu Soái. . . . . .Hẹn gặp lại, Bắc Kinh. . . . . ." Cô uống một hớp lần nữa, trong lòng cũng yên lặng nói một lần: Hẹn gặp lại, người tôi yêu. . . . . .
Đến lúc này —— anh mang đến cho cô bao nhiêu vết thương chồng chất, cô cho dù đang trong trạng thái say rượu còn có thể vô cùng thanh tỉnh biết, cô vẫn còn thương anh . . . . . .
Hai hàng nước mắt trong suốt, theo gương mặt từ từ lăn xuống, cô say khướt ở trên quầy bar, trong miệng thầm thì, "A Tân, ly thứ hai này giống như. . . . . ."
A Tân sợ hết hồn, còn tưởng rằng bị cô phát hiện, tiền gần lên vừa nhìn, lại phát hiện cô đã say đến mơ hồ. . . . . .
"Làm sao bây giờ?" A Tạp hỏi.
"Nếu không, trước tiên đỡ chị ấy vào phòng nghỉ ngơi trước đi, điện thoại của ông chủ vẫn không thể nào gọi được?"
"Ừ!" A Tạp gật đầu một cái.
"Sau đó sẽ gọi lại, trước tiên đỡ chị ấy đi đã!"
"Được!" A Tạp vừa muốn chạm vào cô, một giọng nói ở phía sau vang lên, "Để tôi!"
Giọng nói rất lạnh nhạt, đủ để đông cứng tay A Tạp trên không trung. A Tạp quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông lần trước cùng ông chủ đánh nhau trong truyền thuyết, Tả Tam Thiếu, ngồi trên xe lăn Tả Tam Thiếu. Nhưng rõ ràng đang ngồi so với anh thấp hơn một đoạn, thế nhưng khí thế bức người lạnh lẽo tỏa ra từ anh lại để cho hắn cảm giác thấp đi ba phần khí thế.
Mắt thấy Tả Thần An ôm lấy hông của chị Hạ Hạ, A Tạp mới tỉnh ngộ, ngăn lại nói, "Không được, anh không thể dẫn chị ấy đi!"
Tả Thần An phóng ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn tới, "Cô ấy là bà xã của tôi."
A Tạp rõ ràng khiếp sợ, chưa bao giờ nghe qua chị Hạ Hạ lập gia đình. . . . . .
Chỉ là ngây ngẩn một lúc, Hạ Vãn Lộ đã bị Tả Thần An ôm ở trên đùi, Sa Lâm chuẩn bị đẩy xe lăn đi ra ngoài.
"Nhưng là tại sao tôi phải tin tưởng anh?" A Tạp vẫn là không yên lòng, chẳng qua là đã không còn lo lắng, nhớ lần trước vợ chưa cưới của ông chủ tới trong tiệm gây chuyện, cũng là Tả Thần An đến đưa chị Hạ Hạ đi, ông chủ cũng không có thể ngăn cản. . . . . .
Xe lăn Tả Thần An đã chuyển phương hướng, lúc này đưa lưng về phía A Tạp, cũng không quay đầu lại ném xuống mấy chữ: "Chỉ với thân phận tôi là Tả Thần An!"
Ngạo mạng trả lời! Chỉ với việc tôi là Tả Thần An! A Tạp trơ mắt nhìn anh mang người rời đi, cũng không có tiến lên chất vấn hay cản trở nữa. . . . . .
br/>
Tả Thần An sắc mặt lạnh lẽo, Sa Lâm tự biết đuối lý, một đường nói tốt, "Ông chủ, tôi cũng không biết cô ấy muốn uống nhiều rượu như vậy. . . . . . Cũng may. . . . . . Hoàn hảo anh kịp thời chạy tới, nếu không tôi. . . . . ."
"Tôi không đến cậu liền để cho bọn họ mang cô ấy tới địa phương nào đây?" Anh cau mày, cơn thịnh nộ liền muốn bắt đầu. . . . . .
Sa Lâm lựa chọn im lặng, có lúc im lặng hiểu ngược lại là biện pháp an toàn nhất bảo vệ bản thân, không phải nói giải thích tương đương với che giấu sao, che giấu tương đương với đồng lõa sao? Ông chủ là lớn nhất, anh nói gì cũng là đúng hết, ai bảo ông chủ hai ngày nay tâm tình không tốt, ai bảo bọn họ là anh em đây? Anh em còn có một tác dụng chính là nơi trút giận. . . . . .
Thần An không phải một người thích nói chuyện, không, Sa Lâm hiện tại đã biết rõ rồi, ông chủ cũng không phải không thích nói chuyện, chỉ là lời nói của anh chỉ ở cô gái tên Hạ Hạ mới nói mà thôi, cho nên, một khi anh không giải thích, cũng liền không có ai dám cùng Thần An tranh luận, Thần An cũng sẽ không mắng anh nữa, điều này lần nào thử cũng chính xác!
Quả nhiên, Thần An nói hết câu này, cũng liền không để ý tới anh, chỉ là ôm cô, chăm chú nhìn cô, dùng ngón tay vuốt tóc của cô. . . . . .
Anh không hiểu, một cô gái nhỏ nhắn, tại sao tửu lượng lại tốt như vậy, lần trước là năm bình nhị oa đầu, hôm nay lại là độc dược. . . . . .
Thật ra thì, đối với cô, anh còn có thật nhiều điều không biết, thời gian năm năm trước quá ít lại quá vội vàng, hơn nữa, là cô chấp nhận chịu đựng mọi thứ cũng thay đổi tính xấu của anh, anh còn chưa kịp hiểu rõ cô, cô liền biến mất, lần này đây? Cô lại muốn quyết tâm rời đi. . . . . .
Heo con, không muốn em rời xa tôi. . . . . .
Anh đang trong lòng gào thét, mà cô, tựa hồ có cảm ứng, khẽ nhíu mày, “ưm” một tiếng, hướng trong ngực anh dựa vào càng sâu.
Không phải phản ứng của người đang say rượu mới là chân thật nhất sao?
Anh thụ sủng nhược kinh, thậm chí không dám dùng sức ôm, chỉ sợ vừa dùng lực, cô liền tỉnh, lúc này muốn được bình yên cũng khó. . . . . .
Cô thật sự say đến rất lợi hại, Sa Lâm lái xe đến Vân Hồ, lên xe xuống xe, vào thang máy vào nhà, đều là anh ôm cô, mà cô ngay cả một chút cảm giác cũng không có, khuôn mặt lúc ngủ đỏ bừng, như con nít.
Cô ngoan ngoãn như vậy, thật sự quá khó cầu. . . . . .
Cho nên, khi anh chuẩn bị đặt cô lên giường liền không bỏ được, vì vậy thay đổi chủ ý, ôm cô, vẫn ôm cô. . . . . .
Kéo ra tấm rèm cửa sổ, rơi xuống đất bên ngoài cửa sổ thủy tinh, là đèn đuốc sáng trưng.
Anh và cô rốt cuộc làm được, tại ban đêm trời trong, ở bầu trời cao của thành phố, nhìn cảnh nhà nhà lên đèn, nhưng là, lại không giải thích được tại sao lại đi đến bước đường này. . . . . .
Dưới ánh trăng, mặt của cô như được tô điểm một tầng phấn hồng, say mê nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô dưới ánh trăng càng thêm tỏa sáng, như được chọn lựa từ ngàn vạn đóa hoa đào nước, mới có thể tạo ra được vẻ mặt hồng thắm này. Không kìm lòng được, anh kề mặt ở trên mặt cô, rượu cồn làm nhiệt độ dâng cao, làm nóng gò má hơi lạnh của anh, cũng làm lòng anh đang lạnh thấu xương, cũng từng tia một dần đàn ấm áp lên, tan thành nước. Nước, một loại tích tụ dâng lên, cuối cùng đong đầy trong hốc mắt của anh. . . . . .
Ánh nắng sáng sớm, nhảy nhót trên rèm cửa sổ.
Đầu cô đau như muốn nứt ra, tư thế ngủ cũng khó chịu, đột nhiên nhớ tới cái gì, giật mình tỉnh lại, phát hiện mình bị anh ôm ở bên cửa sổ, ngủ ở trong ngực anh, mà mặt của anh, dính vào trên má của cô.
Cô nhanh chóng đẩy anh ra, bị giật mình từ trên đùi anh né ra, nhanh đến nỗi thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Anh không có quay đầu lại nhìn cô, ôm cô cả đêm, hơn nửa người đã nhức mỏi. Anh vẫn giữ vững tư thế ôm cô như cũ, giống như cô vẫn còn ở trong ngực anh.
Một hồi tiếng động vang lên ở sau lưng, cô xách theo cái rương đi tới phía sau anh. Đồ của cô ngày hôm qua đã thu dọn xong rồi, vốn cũng không nhiều, ngay cả quần áo cũng chỉ có một bộ đang mặc trên người, kỳ thực những thứ anh mua cho cô, tất cả vẫn được treo ở trong tủ quần áo.
Trong tay cô cầm tấm chi phiếu anh đưa, nhẹ nhàng để xuống, vốn định giữ lại, nhưng là không muốn cùng anh có quá nhiều quan hệ, nếu như trả lại anh chi phiếu, cô cũng không còn dư lại bao nhiêu tiền rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.