Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 225: CON DÂU HÀO MÔN KHÓ LÀM
Cát Tường Dạ
04/03/2016
“Muốn thu dọn cái gì? Những thứ đó của con, đều là nhà người ta cho! Chúng ta là người nghèo, nhưng chí không nghèo! Người ta cho chúng ta không thể giữ! Cũng không
thể muốn! Cứ như vậy trở về với mẹ đi! Mẹ cũng không tin để con chết
đói?” Lúc Chu Lan nói ra mấy lời này, căm hận thoáng nhìn qua Tả Thần
An.
“Mẹ, đừng nói như vậy, đều là người một nhà, phân cái gì người ta với chúng ta……” Tả Thần An vẫn cười cười như cũ, nhẹ nhàng nói.
“Người một nhà? Đừng! Gia đình chúng tôi như vậy làm sao dám trèo cao tới gia đình nhà cậu được?” Mặt mày Chu Lan xanh mét, Tả Thần An nói chưa nói hết câu, mỗi lần nhiều nhất là chen vào một câu, sắc mặt bà ấy liền xanh thêm một tầng, cuối cùng vẫn là đem tức giận phát lên người con gái, “Lộ Lộ! Con nên trở về đi a! Nương nhờ nơi này làm gì? Con không biết xấu hổ nhưng ta xấu hổ! Đi!”
Nói xong kéo cổ tay Hạ Vãn Lộ đi ra ngoài.
Hạ Vãn Lộ thật khó xử nhìn sang Tả Thần An, nhẹ giọng nói nhỏ, “Mẹ, không cần……”
Nhưng, ba chữ mới vừa thốt ra, liền thấy Chu Lan giận tím mặt, quay đầu đánh một bạt tai lên mặt Hạ Vãn Lộ, còn dùng hết sức lực, Hạ Vãn Lộ bị đánh đến nửa bên mặt cũng sưng lên, cô đau đến kêu nhẹ một tiếng, che mặt không biết rốt cuộc mẹ mình làm sao, uất ức nhẹ nhàng rơi lệ.
Bạt tai này đánh lên mặt cô, nhưng lại đau lòng Tả Thần An, anh lập tức đi đến ôm Hạ Vãn Lộ vào trong lòng mình, cúi đầu muốn gỡ bàn tay của cô xem xem đã đánh ra thành dạng gì, nhưng Hạ Vãn Lộ che đậy khít khao, không để anh nhìn thấy.
Lòng anh đau, lại vội vàng, cô mới vừa khỏi bệnh vẫn đang trong thời kỳ nhạy cảm, đừng có xảy ra chuyện gì, làm cô lại mắc bệnh! Cho nên nhất thời cũng lẹ miệng, “Mẹ, có gì từ từ nói, đừng đánh cô ấy, sức khỏe Lộ Lộ không tốt lắm……”
Chu Lan nghe càng thêm giận đến toàn thân phát run, chỉ vào Tả Thần An lại tức giận mắng Hạ Vãn Lộ, “Có nghe thấy không? Cô có nghe thấy không?! Bây giờ người người đều có thể tới đây chỉ trích tôi! Tôi sống mấy chục năm vẫn là lần đầu tiên bị mất mặt lớn như vậy! Mẹ đã là như vậy, con trai lại cũng như thế! Lại còn nói tôi không biết dạy con gái! Rốt cuộc là nhà người nào không có gia giáo!? Người lớn mà cũng có thể bị chỉ trích?!”
Trong nháy mắt Tả Thần An liền hiểu, nguyên do chính là mẹ mình cư nhiên đi tìm Chu Lan, nhất định đã nói mấy lời gì đó khó nghe……
“Mẹ, con xin lỗi, con thật không cố ý muốn chống đối người, con chỉ là lo lắng Lộ Lộ, còn nữa, mẹ con đã nói cái gì, cũng không thể đại biểu cho con như vậy, xin người đừng để ở trong lòng, ở nơi đây, con chân thành nói lời xin lỗi với mẹ!”
Chu Lan căn bản không thèm nghe lời anh nói, tiến lên túm cổ tay Hạ Vãn Lộ, kéo cô đến bên cạnh mình, Hạ Vãn Lộ không muốn, vẫn chỉ lắc đầu che mặt núp trong lòng Tả Thần An, “Mẹ……. Không cần…… Mẹ……”
Lần này Chu Lan hoàn toàn bị chọc giận, tiện tay nhặt lên cái gì đó gần xung quanh liền chào hỏi lên trên người Hạ Vãn Lộ, Thư Khai trông thấy, không được, đó chẳng phải là thanh chặn khi ủi quần áo mà mẹ dùng để đánh cậu hai hôm nay đó sao? Cái thân thể bé nhỏ của chị làm sao có thể chịu đựng nổi? Vội vàng chạy tới ngăn mẹ, nhưng đã muộn, nhanh chuẩn chính xác giáng thẳng xuống, lại không giáng lên trên người chị, anh rể ngăn cản, hơn nữa còn đang dùng thân mình che chở cho chị rồi, cậu thở phào một cái nhẹ nhõm……
Nhưng Hạ Vãn Lộ thấy thế lại bị dọa sợ, nhô đầu ra khỏi thân mình đang che chở của Tả Thần An, liều mạng ôm lấy đầu của Tả Thần An, khẩn cầu, “Mẹ! Đừng có đánh! Đừng có đánh Thần An! Anh ấy không chịu nổi đâu! Muốn đánh thì cứ đánh con đi!”
Thần An đã bị giải phẫu qua, nếu đánh lên trên đầu anh ấy, sẽ lại xảy ra vấn đề…...
Hạ Vãn Lộ che chở cho Tả Thần An càng khiến lửa giận của Chu Lan tăng lên vùn vụt, lại vung tay cầm thanh chặn quần áo muốn đánh tiếp, lần này lại bị Thư Khai kéo, Chu Lan nổi giận, vung mạnh thanh chặn quần áo đánh lên người con trai, “Nực cười! Từng đứa một đều đã lớn hết rồi! Cánh cứng cáp rồi! Người làm mẹ như tôi đây cũng không thể quản giáo được nữa!”
“Mẹ - mẹ đánh con đi! Đánh con là được! Đừng đánh chị con!” Bất kể Chu Lan đánh mạnh tay thế nào, Thư Khai vẫn cứ không buông tay.
Nhất thời, trong phòng loạn thành một đoàn, Hạ Vãn Lộ không thể trơ mắt nhìn em trai thay mình bị đánh, tiến lên muốn khuyên can, Tả Thần An lại sợ Hạ Vãn Lộ bị đánh, cũng đi tới lôi kéo, tiếng huyên náo, tiếng mắng, tiếng khóc, khuyên can nhất thời loạn cùng một chỗ.
Cuối cùng, Hạ Vãn Lộ không có biện pháp nào khác, quỳ xuống, khóc lóc nói, “Mẹ, con van người, đừng đánh nữa có được không? Đừng đánh!”
Hành động này, làm cả gian phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Chu Lan phát tiết một lúc, cũng đã cảm thấy mệt mỏi, ném thanh chặn quần áo xuống đất, bắt đầu lau nước mắt, Thư Khai nhanh tay lẹ mắt, vội vàng nhặt công cụ đánh người giấu đi.
“Thôi! Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chúng ta bị người ngoài chế giễu như thế cũng đủ rồi! Mặt của ta cũng bị mất rồi! Muốn nói gì trở về nhà rồi hẵng nói đi!” Trải qua trận náo loạn này, Chu Lan vẫn không thay đổi lập trường, lau nước mắt kiên định nói.
Hạ Vãn Lộ tất nhiên không muốn, vẫn cứ quỳ thẳng tắp, không lên tiếng.
Chợt, cảm thấy ở bên cạnh thân người Tả Thần An thấp hơn, anh thế nhưng cũng quỳ xuống, hơn nữa còn nắm tay cô, thành khẩn thỉnh cầu, “Mẹ, van người. Lộ Lộ sẽ về nhà, nhưng không phải bây giờ, không phải trở về trong tình cảnh này, đến lúc Tết, con sẽ cùng Lộ Lộ, đưa Thư Khai về nhà ăn Tết.”
Chu Lan dường như không nghe thấy lời của anh, cũng không nói chuyện với anh, chỉ hỏi hai đứa con của mình, “Các con! Thật không cùng ta trở về sao?”
Thư Khai không dám nói lời nào, chỉ nhìn chị mình, Hạ Vãn Lộ mặc dù đầm đìa nước mắt, tâm ý lại rất kiên định, lắc đầu nói, “Mẹ, đừng như vậy có được không?”
“Con thì sao?” Chu Lan lại hỏi Thư Khai.
Nếu chị mình còn dũng cảm như vậy, cậu làm sao có thể e sợ lui bước đây? Sự nghiệp của cậu mới vừa bắt đầu, giấc mộng của cậu còn đang thực hiện, bất kể như thế nào cũng không thể buông tha dễ dàng như vậy được, vì vậy, cũng lắc đầu một cái.
Chu Lan sau một hồi tức giận, rơi lệ chỉ vào Hạ Vãn Lộ, “Tốt! Tốt! Tôi nuôi một đứa con gái tốt! Khó trách người khác lại xem thường cô! Hơn nữa cũng xem thường luôn người làm mẹ là tôi đây! Mấy cái việc không biết xấu hổ này mà cô còn gánh vác nổi! Sớm biết như vậy, tôi thế nào cũng sẽ không đồng ý cho hai người các ngươi lấy nhau! Người ta mắng con gái tôi không có gia giáo, tôi còn không tin, con gái của tôi tôi còn không quản được? Xem ra nói như vậy thật không có sai, quả nhiên tôi không quản được! Quả nhiên là không có gia giáo!”
Khi người làm mẹ nói ra những lời này, khó chịu đâu chỉ một mình bà? Người làm con gái cũng rất đau đớn, “Mẹ, người đừng nói như vậy…… Con……”
“Vậy muốn tôi nói như thế nào?” Chu Lan tức giận, cắt đứt lời giải thích của cô, “Người ta cũng từ Bắc Kinh gọi điện thoại tới nhà, muốn tôi quản giáo tốt con gái mình, đừng để mặc cho nó ở Bắc Kinh đi câu/ dẫn người đàn ông có tiền! Cô còn muốn tôi phải nói thế nào?”
“Mẹ! Không phải như thế!” Tả Thần An sao nghe được người phụ nữ của mình chịu vũ nhục như thế, tranh thủ giải thích.
“Không phải như vậy thì là gì?” Chu Lan nhìn chằm chằm Hạ Vãn Lộ, đau lòng không thôi, con gái của mình, ở trong miệng người ta bị bôi bác như thế, trong lòng bà không đau sao? “Là năm năm trước thừa dịp làm một cô hộ lý chăm sóc nhân cơ hội câu/dẫn lên giường với một cậu ấm có tiền, còn chưa cưới đã mang thai? Còn rơi vào cảnh vô sinh cả đời? Năm năm sau, cậu ấm kia sớm đã quên cô đến ngoài chín tầng mây cũng dự định đính hôn, cô còn muốn ngang ngạnh cướp đoạt làm một Tiểu Tam (tình nhân, vợ bé)? Kiên quyết phá đi nhân duyên tốt nhà người ta? Cậu ấm nhà người ta không nhớ đến cô, cô liều chết níu kéo người ta, còn phát bệnh điên! Bởi vì cô kết giao với thiếu gia có tiền, nhà của chúng ta cũng lây dính không ít hào quang, em trai cũng mặt dày mày dạn chạy tới Bắc Kinh? Là như thế này phải không? Sao hả? Phải hay không?”
Chu Lan rống ra mấy câu liên tiếp có phải hay không, đau lòng đứt ruột, nước mắt giàn giụa, người đang quỳ chính là con gái của bà, mặc dù ở nhà kém cao quý chút so với nhà giàu có người ta, nhưng con gái cũng là cục thịt trong lòng bà, nghe mẹ nhà người ta vũ nhục con gái thương yêu của mình như vậy, giọng điệu của bà làm sao có thể nhỏ được?
Cho nên, điện thoại vừa cúp, không nói hai lời lửa giận ngút trời liền chạy tới Bắc Kinh, muốn lôi hai đứa con không có tiền đồ trở về.
Thật ra thì, bà cũng không phải thật sự hoài nghi nhân phẩm con gái, bà tin tưởng con gái bà không phải là loại người mà mẹ người ta đã nói, chỉ là, con gái gả vào gia đình như vậy liệu có hạnh phúc sao? Thường hay chịu uất ức khi dễ không rõ ràng? Bà thế nào chịu con gái mình ở nhà chồng bị xem thường như vậy, chịu lời ong tiếng ve chứ?!
Huống chi, bà là người đã trải qua hai đời chồng, đối với hai chữ tình yêu này nhìn càng vô cùng thấu đáo, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Đáng giá để con gái mình chịu uất ức nhẫn nhịn như vậy? Lại còn hai chữ bất hảo của gia đình nữa, thậm chí bị bệnh bà cũng không biết, kêu bà làm sao không đau lòng? Nghĩ đến con gái không có cách nào sinh con được nữa, nghĩ đến tinh thần con gái có vấn đề (Tiêu Hàn nói như vậy), trong lòng bà giống như dao cắt qua, rất đau! Nếu như, nếu nói một phần kết quả tình yêu của con gái như vậy mà là hạnh phúc, vậy còn có cái gì gọi là hạnh phúc đây? Lấy mấy mươi năm kinh nghiệm của cuộc đời bà nói cho bà biết, hôn nhân tuyệt đối không phải cứ hai người yêu nhau là đủ, con dâu hào môn càng khó làm, huống chi tình yêu này của con gái đều là đau khổ, cái “hạnh phúc” này không cần cũng được!
Lời của bà vừa thốt ra, đủ làm ba người bọn họ phải kinh hãi, Tả Thần An phản ứng khá quyết liệt, là người không kiên nhẫn đầu tiên, “Mẹ! Không phải như thế! Dĩ nhiên không phải! Năm năm trước là con yêu Lộ Lộ khờ dại dũng cảm, năm năm sau là con khổ sở cầu xin Lộ Lộ ở bên cạnh con, gì đính hôn gì Tiểu Tam đều hoàn toàn là chuyện bịa đặt! Lộ Lộ không thể mang thai, con không quan tâm! Người con yêu là cô ấy! Con không cần một cái máy sinh con! Về phần bệnh điên gì đó càng thêm không thể nào! Lộ Lộ chỉ là mang chứng bệnh trầm cảm mà thôi, bây giờ đã khỏe rồi! Không sai, chứng bệnh trầm cảm của Lộ Lộ con không thể không gánh một phần trách nhiệm, nhưng mà không phải con không cần cô ấy! Mà là con không bảo vệ tốt cô ấy, con để cô ấy bị thương tâm đau khổ! Nhưng mà, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa! Ngày tháng sau này, con sẽ trân quý cô ấy như sinh mạng! Có lẽ nhà con còn có chút hiểu lầm với Lộ Lộ, nhưng mà người Lộ Lộ gả là con! Không phải là mẹ con! Có lẽ, nhất thời con không thay đổi được lập trường của mẹ con, nhưng mà con sẽ không để Lộ Lộ bị uất ức thêm lần nào nữa! Mẹ, người tin tưởng con đi!”
“Mẹ, đừng nói như vậy, đều là người một nhà, phân cái gì người ta với chúng ta……” Tả Thần An vẫn cười cười như cũ, nhẹ nhàng nói.
“Người một nhà? Đừng! Gia đình chúng tôi như vậy làm sao dám trèo cao tới gia đình nhà cậu được?” Mặt mày Chu Lan xanh mét, Tả Thần An nói chưa nói hết câu, mỗi lần nhiều nhất là chen vào một câu, sắc mặt bà ấy liền xanh thêm một tầng, cuối cùng vẫn là đem tức giận phát lên người con gái, “Lộ Lộ! Con nên trở về đi a! Nương nhờ nơi này làm gì? Con không biết xấu hổ nhưng ta xấu hổ! Đi!”
Nói xong kéo cổ tay Hạ Vãn Lộ đi ra ngoài.
Hạ Vãn Lộ thật khó xử nhìn sang Tả Thần An, nhẹ giọng nói nhỏ, “Mẹ, không cần……”
Nhưng, ba chữ mới vừa thốt ra, liền thấy Chu Lan giận tím mặt, quay đầu đánh một bạt tai lên mặt Hạ Vãn Lộ, còn dùng hết sức lực, Hạ Vãn Lộ bị đánh đến nửa bên mặt cũng sưng lên, cô đau đến kêu nhẹ một tiếng, che mặt không biết rốt cuộc mẹ mình làm sao, uất ức nhẹ nhàng rơi lệ.
Bạt tai này đánh lên mặt cô, nhưng lại đau lòng Tả Thần An, anh lập tức đi đến ôm Hạ Vãn Lộ vào trong lòng mình, cúi đầu muốn gỡ bàn tay của cô xem xem đã đánh ra thành dạng gì, nhưng Hạ Vãn Lộ che đậy khít khao, không để anh nhìn thấy.
Lòng anh đau, lại vội vàng, cô mới vừa khỏi bệnh vẫn đang trong thời kỳ nhạy cảm, đừng có xảy ra chuyện gì, làm cô lại mắc bệnh! Cho nên nhất thời cũng lẹ miệng, “Mẹ, có gì từ từ nói, đừng đánh cô ấy, sức khỏe Lộ Lộ không tốt lắm……”
Chu Lan nghe càng thêm giận đến toàn thân phát run, chỉ vào Tả Thần An lại tức giận mắng Hạ Vãn Lộ, “Có nghe thấy không? Cô có nghe thấy không?! Bây giờ người người đều có thể tới đây chỉ trích tôi! Tôi sống mấy chục năm vẫn là lần đầu tiên bị mất mặt lớn như vậy! Mẹ đã là như vậy, con trai lại cũng như thế! Lại còn nói tôi không biết dạy con gái! Rốt cuộc là nhà người nào không có gia giáo!? Người lớn mà cũng có thể bị chỉ trích?!”
Trong nháy mắt Tả Thần An liền hiểu, nguyên do chính là mẹ mình cư nhiên đi tìm Chu Lan, nhất định đã nói mấy lời gì đó khó nghe……
“Mẹ, con xin lỗi, con thật không cố ý muốn chống đối người, con chỉ là lo lắng Lộ Lộ, còn nữa, mẹ con đã nói cái gì, cũng không thể đại biểu cho con như vậy, xin người đừng để ở trong lòng, ở nơi đây, con chân thành nói lời xin lỗi với mẹ!”
Chu Lan căn bản không thèm nghe lời anh nói, tiến lên túm cổ tay Hạ Vãn Lộ, kéo cô đến bên cạnh mình, Hạ Vãn Lộ không muốn, vẫn chỉ lắc đầu che mặt núp trong lòng Tả Thần An, “Mẹ……. Không cần…… Mẹ……”
Lần này Chu Lan hoàn toàn bị chọc giận, tiện tay nhặt lên cái gì đó gần xung quanh liền chào hỏi lên trên người Hạ Vãn Lộ, Thư Khai trông thấy, không được, đó chẳng phải là thanh chặn khi ủi quần áo mà mẹ dùng để đánh cậu hai hôm nay đó sao? Cái thân thể bé nhỏ của chị làm sao có thể chịu đựng nổi? Vội vàng chạy tới ngăn mẹ, nhưng đã muộn, nhanh chuẩn chính xác giáng thẳng xuống, lại không giáng lên trên người chị, anh rể ngăn cản, hơn nữa còn đang dùng thân mình che chở cho chị rồi, cậu thở phào một cái nhẹ nhõm……
Nhưng Hạ Vãn Lộ thấy thế lại bị dọa sợ, nhô đầu ra khỏi thân mình đang che chở của Tả Thần An, liều mạng ôm lấy đầu của Tả Thần An, khẩn cầu, “Mẹ! Đừng có đánh! Đừng có đánh Thần An! Anh ấy không chịu nổi đâu! Muốn đánh thì cứ đánh con đi!”
Thần An đã bị giải phẫu qua, nếu đánh lên trên đầu anh ấy, sẽ lại xảy ra vấn đề…...
Hạ Vãn Lộ che chở cho Tả Thần An càng khiến lửa giận của Chu Lan tăng lên vùn vụt, lại vung tay cầm thanh chặn quần áo muốn đánh tiếp, lần này lại bị Thư Khai kéo, Chu Lan nổi giận, vung mạnh thanh chặn quần áo đánh lên người con trai, “Nực cười! Từng đứa một đều đã lớn hết rồi! Cánh cứng cáp rồi! Người làm mẹ như tôi đây cũng không thể quản giáo được nữa!”
“Mẹ - mẹ đánh con đi! Đánh con là được! Đừng đánh chị con!” Bất kể Chu Lan đánh mạnh tay thế nào, Thư Khai vẫn cứ không buông tay.
Nhất thời, trong phòng loạn thành một đoàn, Hạ Vãn Lộ không thể trơ mắt nhìn em trai thay mình bị đánh, tiến lên muốn khuyên can, Tả Thần An lại sợ Hạ Vãn Lộ bị đánh, cũng đi tới lôi kéo, tiếng huyên náo, tiếng mắng, tiếng khóc, khuyên can nhất thời loạn cùng một chỗ.
Cuối cùng, Hạ Vãn Lộ không có biện pháp nào khác, quỳ xuống, khóc lóc nói, “Mẹ, con van người, đừng đánh nữa có được không? Đừng đánh!”
Hành động này, làm cả gian phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Chu Lan phát tiết một lúc, cũng đã cảm thấy mệt mỏi, ném thanh chặn quần áo xuống đất, bắt đầu lau nước mắt, Thư Khai nhanh tay lẹ mắt, vội vàng nhặt công cụ đánh người giấu đi.
“Thôi! Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chúng ta bị người ngoài chế giễu như thế cũng đủ rồi! Mặt của ta cũng bị mất rồi! Muốn nói gì trở về nhà rồi hẵng nói đi!” Trải qua trận náo loạn này, Chu Lan vẫn không thay đổi lập trường, lau nước mắt kiên định nói.
Hạ Vãn Lộ tất nhiên không muốn, vẫn cứ quỳ thẳng tắp, không lên tiếng.
Chợt, cảm thấy ở bên cạnh thân người Tả Thần An thấp hơn, anh thế nhưng cũng quỳ xuống, hơn nữa còn nắm tay cô, thành khẩn thỉnh cầu, “Mẹ, van người. Lộ Lộ sẽ về nhà, nhưng không phải bây giờ, không phải trở về trong tình cảnh này, đến lúc Tết, con sẽ cùng Lộ Lộ, đưa Thư Khai về nhà ăn Tết.”
Chu Lan dường như không nghe thấy lời của anh, cũng không nói chuyện với anh, chỉ hỏi hai đứa con của mình, “Các con! Thật không cùng ta trở về sao?”
Thư Khai không dám nói lời nào, chỉ nhìn chị mình, Hạ Vãn Lộ mặc dù đầm đìa nước mắt, tâm ý lại rất kiên định, lắc đầu nói, “Mẹ, đừng như vậy có được không?”
“Con thì sao?” Chu Lan lại hỏi Thư Khai.
Nếu chị mình còn dũng cảm như vậy, cậu làm sao có thể e sợ lui bước đây? Sự nghiệp của cậu mới vừa bắt đầu, giấc mộng của cậu còn đang thực hiện, bất kể như thế nào cũng không thể buông tha dễ dàng như vậy được, vì vậy, cũng lắc đầu một cái.
Chu Lan sau một hồi tức giận, rơi lệ chỉ vào Hạ Vãn Lộ, “Tốt! Tốt! Tôi nuôi một đứa con gái tốt! Khó trách người khác lại xem thường cô! Hơn nữa cũng xem thường luôn người làm mẹ là tôi đây! Mấy cái việc không biết xấu hổ này mà cô còn gánh vác nổi! Sớm biết như vậy, tôi thế nào cũng sẽ không đồng ý cho hai người các ngươi lấy nhau! Người ta mắng con gái tôi không có gia giáo, tôi còn không tin, con gái của tôi tôi còn không quản được? Xem ra nói như vậy thật không có sai, quả nhiên tôi không quản được! Quả nhiên là không có gia giáo!”
Khi người làm mẹ nói ra những lời này, khó chịu đâu chỉ một mình bà? Người làm con gái cũng rất đau đớn, “Mẹ, người đừng nói như vậy…… Con……”
“Vậy muốn tôi nói như thế nào?” Chu Lan tức giận, cắt đứt lời giải thích của cô, “Người ta cũng từ Bắc Kinh gọi điện thoại tới nhà, muốn tôi quản giáo tốt con gái mình, đừng để mặc cho nó ở Bắc Kinh đi câu/ dẫn người đàn ông có tiền! Cô còn muốn tôi phải nói thế nào?”
“Mẹ! Không phải như thế!” Tả Thần An sao nghe được người phụ nữ của mình chịu vũ nhục như thế, tranh thủ giải thích.
“Không phải như vậy thì là gì?” Chu Lan nhìn chằm chằm Hạ Vãn Lộ, đau lòng không thôi, con gái của mình, ở trong miệng người ta bị bôi bác như thế, trong lòng bà không đau sao? “Là năm năm trước thừa dịp làm một cô hộ lý chăm sóc nhân cơ hội câu/dẫn lên giường với một cậu ấm có tiền, còn chưa cưới đã mang thai? Còn rơi vào cảnh vô sinh cả đời? Năm năm sau, cậu ấm kia sớm đã quên cô đến ngoài chín tầng mây cũng dự định đính hôn, cô còn muốn ngang ngạnh cướp đoạt làm một Tiểu Tam (tình nhân, vợ bé)? Kiên quyết phá đi nhân duyên tốt nhà người ta? Cậu ấm nhà người ta không nhớ đến cô, cô liều chết níu kéo người ta, còn phát bệnh điên! Bởi vì cô kết giao với thiếu gia có tiền, nhà của chúng ta cũng lây dính không ít hào quang, em trai cũng mặt dày mày dạn chạy tới Bắc Kinh? Là như thế này phải không? Sao hả? Phải hay không?”
Chu Lan rống ra mấy câu liên tiếp có phải hay không, đau lòng đứt ruột, nước mắt giàn giụa, người đang quỳ chính là con gái của bà, mặc dù ở nhà kém cao quý chút so với nhà giàu có người ta, nhưng con gái cũng là cục thịt trong lòng bà, nghe mẹ nhà người ta vũ nhục con gái thương yêu của mình như vậy, giọng điệu của bà làm sao có thể nhỏ được?
Cho nên, điện thoại vừa cúp, không nói hai lời lửa giận ngút trời liền chạy tới Bắc Kinh, muốn lôi hai đứa con không có tiền đồ trở về.
Thật ra thì, bà cũng không phải thật sự hoài nghi nhân phẩm con gái, bà tin tưởng con gái bà không phải là loại người mà mẹ người ta đã nói, chỉ là, con gái gả vào gia đình như vậy liệu có hạnh phúc sao? Thường hay chịu uất ức khi dễ không rõ ràng? Bà thế nào chịu con gái mình ở nhà chồng bị xem thường như vậy, chịu lời ong tiếng ve chứ?!
Huống chi, bà là người đã trải qua hai đời chồng, đối với hai chữ tình yêu này nhìn càng vô cùng thấu đáo, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Đáng giá để con gái mình chịu uất ức nhẫn nhịn như vậy? Lại còn hai chữ bất hảo của gia đình nữa, thậm chí bị bệnh bà cũng không biết, kêu bà làm sao không đau lòng? Nghĩ đến con gái không có cách nào sinh con được nữa, nghĩ đến tinh thần con gái có vấn đề (Tiêu Hàn nói như vậy), trong lòng bà giống như dao cắt qua, rất đau! Nếu như, nếu nói một phần kết quả tình yêu của con gái như vậy mà là hạnh phúc, vậy còn có cái gì gọi là hạnh phúc đây? Lấy mấy mươi năm kinh nghiệm của cuộc đời bà nói cho bà biết, hôn nhân tuyệt đối không phải cứ hai người yêu nhau là đủ, con dâu hào môn càng khó làm, huống chi tình yêu này của con gái đều là đau khổ, cái “hạnh phúc” này không cần cũng được!
Lời của bà vừa thốt ra, đủ làm ba người bọn họ phải kinh hãi, Tả Thần An phản ứng khá quyết liệt, là người không kiên nhẫn đầu tiên, “Mẹ! Không phải như thế! Dĩ nhiên không phải! Năm năm trước là con yêu Lộ Lộ khờ dại dũng cảm, năm năm sau là con khổ sở cầu xin Lộ Lộ ở bên cạnh con, gì đính hôn gì Tiểu Tam đều hoàn toàn là chuyện bịa đặt! Lộ Lộ không thể mang thai, con không quan tâm! Người con yêu là cô ấy! Con không cần một cái máy sinh con! Về phần bệnh điên gì đó càng thêm không thể nào! Lộ Lộ chỉ là mang chứng bệnh trầm cảm mà thôi, bây giờ đã khỏe rồi! Không sai, chứng bệnh trầm cảm của Lộ Lộ con không thể không gánh một phần trách nhiệm, nhưng mà không phải con không cần cô ấy! Mà là con không bảo vệ tốt cô ấy, con để cô ấy bị thương tâm đau khổ! Nhưng mà, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa! Ngày tháng sau này, con sẽ trân quý cô ấy như sinh mạng! Có lẽ nhà con còn có chút hiểu lầm với Lộ Lộ, nhưng mà người Lộ Lộ gả là con! Không phải là mẹ con! Có lẽ, nhất thời con không thay đổi được lập trường của mẹ con, nhưng mà con sẽ không để Lộ Lộ bị uất ức thêm lần nào nữa! Mẹ, người tin tưởng con đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.