Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 303: Ngoại truyện 42: EM LÀ CỦA ANH SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU
Cát Tường Dạ
31/10/2016
Chờ tới thời gian Kỷ Tử Ngang tan sở, cô cũng không có nhàn rỗi, không ngừng hỏi chuyện bạn gái cũ của Kỷ Tử Ngang.
Kỷ Tử Ngang cũng không che giấu, mỗi một chuyện đều nói cho cô nghe, tất cả đều là những câu chuyện hài hước, chọc cho Thần Hi cười mãi.
Cuối cùng, Thần Hi chống đầu cảm thán, "Kỷ Tử Ngang a Kỷ Tử Ngang! Mệt cho em lúc trước vẫn cho rằng anh là một người đàng hoàng tử tế, không nghĩ tới, anh lại có lịch sử phong lưu phong phú như vậy! Em nói những người bạn giá trước của anh đều là chuyện quá khứ hết rồi hả?"
Nói thật, Kỷ Tử Ngang cũng rất buồn bực, anh cũng đã thành thật nói ra những thói hư tật xấu trước kia của mình rồi, cô ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, có thể thấy được thật sự trong lòng cô ngay cả một chút vị trí anh cũng không có! Chỉ là, điều này cũng là chuyện đương nhiên, nếu như cô có phản ứng mới gọi là kỳ quái. . . . . .
"Đúng vậy!" Anh cảm thán, "Cho nên hiện tại anh chỉ còn lại một trái tim vỡ nát!"
Còn trăm ngàn vết thương! Thần Hi xem thường, mới vừa rồi lúc anh kể chuyện cười, như thế nào một chút cũng không cảm thấy anh cực kỳ đáng thương? Cô liếc anh một cái, "Chỉ sợ là anh đã khiến rất nhiều cô gái bị tổn thương đi!"
Kỷ Tử Ngang cười một tiếng, không có trả lời. Thật ra thì, cũng không hẳn vậy, đại đa số đều là các cô ấy nói chia tay, lý do của các cô ấy hoàn toàn chỉ có một, cảm thấy anh quá xa cách, không có một người bạn trai nào lại không có nhiệt tình như anh vậy. Tại sao anh không có nhiệt tình? Trước kia anh cũng không biết. Lại nói mỗi một đoạn tình yêu trước kia anh cũng là muốn thật tâm yêu đương, tìm một người, nghiêm túc yêu đương, đúng lý hợp tình kết hôn, an ủi tấm lòng lo lắng của mẹ, nhưng mỗi một lần tới cuối cùng, vẫn là chia tay. . . . . .
"Em nói này Kỷ Tử Ngang! Anh cũng nên kết hôn chứ? Lần trước cô giáo vẫn đang nhắc đấy! Thần An nhà em cũng cưới vợ rồi! Mà anh vẫn cứ trải qua cuộc sống độc thân, cũng chưa có một người phù hợp tiêu chuẩn làm phu nhân của đại bác sĩ Kỷ?" Cô thấy anh có chút mất hồn, cho là anh nhớ lại một người bạn gái cũ nào đó.
Kỷ Tử Ngang suy nghĩ một chút, chăm chú nhìn cô, "Có. . . . . ."
"Hả? Vậy tại sao?"
Anh cười, cười đến có chút cổ quái, "Có một người, là cô gái lần đầu tiên anh thích, sau đó gặp gỡ mấy người cũng không ai bằng cô, cho nên. . . . . ."
"Cô gái kia đâu?" Cô có chút giật mình, không nhìn ra, Kỷ Tử Ngang lại có thể nhớ mãi mối tình đầu không quên?
"Cô ấy. . . . . . Chắc có lẽ đang chờ anh đi. . . . . ." Anh thâm thúy cười cười, không nói thêm lời nào nữa, nhìn đồng hồ, đứng lên, "Đi thôi, tan việc! Đánh tennis thôi!"
Cứ như vậy sao? Cô có chút không cam lòng. Lại nói buổi chiều này ban đầu là do cô không có chuyện gì làm nên nói nhảm, tránh cho nhớ tới những chuyện không vui kia mới bát quái cuộc sống riêng tư của anh, nhưng hiện tại nghe thấy, cô thật sự hứng thú với việc anh không quên được mối tình đầu, vậy hẳn là lúc anh còn chưa có xuất ngoại, nói không chừng cô cũng biết người con gái kia, cô thật muốn biết là ai. . . . . .
"Này, Kỷ Tử Ngang! Em còn chưa có hỏi xong đâu?" Cô vội vàng đứng lên đuổi theo anh hỏi.
Bỗng nhiên Kỷ Tử Ngang xoay người lại, cổ quái cười, "Ừ, anh biết rõ em còn có một vấn đề suy nghĩ đã lâu lắm rồi, sau này em không cần đi hỏi Phương Di nữa, hôm nay anh nói cho em đáp án!"
"Vấn đề gì?" Cô không hiểu ra sao, lại nói chính cô cũng không biết mình có vấn đề gì cần đi hỏi Phương Di nữa. . . . . .
"Ừ. . . . . . Về vấn đề bác sĩ nam bị lãnh cảm. . . . . . Thật ra thì em hoàn toàn không cần lo lắng, bác sĩ có nền tảng lý luận vững chắc, hơn nữa trời sinh hiếu học siêng năng làm việc với tinh thần chuyên nghiệp cùng tư chất tự nhiên là sự nhạy cảm với nghề nghiệp, tuyệt đối là lý luận thêm cao thủ thực tế. . . . . ." Trong con ngươi của anh hiện lên ý cười trêu chọc, để cho anh bình thường luôn có bộ mặt phớt tỉnh đột nhiên tản mát ra ánh sáng kỳ lạ trước nay chưa từng có.
Thần Hi bị anh nói đến trợn mắt há hốc mồm, này này này. . . . . . Là Kỷ Tử Ngang cô biết sao? Rốt cuộc anh đang nói cái gì? Còn có xú nha đầu Phương Di, tại sao có thể len lén nói với Kỷ Tử Ngang những lời cô từng nói? !
Đợi cô kịp phản ứng thì Kỷ Tử Ngang đã mở cửa, cười lớn đi thật xa.
Cô cắn răng. Buồn cười! Nếu như, nếu như cô mới 16 tuổi, cô nhất định đuổi theo anh đánh anh một trận rồi, nhưng là cô gần ba mươi rồi! Gần ba mươi tuổi rồi! Tỉnh táo, tỉnh táo. . . . . .
Nhưng anh ở đây nói cái gì! Tại sao anh có thể như vậy? Còn cười đến ngông cuồng như vậy! Cô mới vừa ly hôn! Mới vừa ly hôn! Anh không biểu hiện một chút đau buồn nào thì cũng coi như xong, lại còn nói những lời đó!
"Kỷ Tử Ngang! Em cảm thấy anh rất quá đáng!" Trên đường đi tới hội quán tennis, cô phẫn hận mà nói với anh.
"Thế nào?" Anh lái xe, chậm rãi kéo dài giọng hỏi.
"Anh không phải là muốn giúp em chữa thương giúp em khôi phục sức khỏe sao? Đây là những lời anh nên nói với một người phụ nữ mới vừa ly hôn sao? Anh hoàn toàn là tại lúc người khác đau lòng mà nói chuyện cười! Đừng quên em mới ly hôn!"
"Ly hôn giỏi lắm sao!" Lại quay trở về trọng tâm đề tài này nữa rồi, anh nhíu nhíu mày, "Người mà anh quen gọi là Tả Thần Hi, không gọi là hôn nhân Tả Thần Hi, anh tội gì lúc nào cũng chăm chăm vào nó! Xuống xe đi!"
Thần Hi nghẹn họng, đúng thế, cũng không phải vì cô mới ly hôn mà để cho người khác nhân nhượng cô, tại sao. . . . . .
"Mau xuống!" Kỷ Tử Ngang vào lúc cô đang ngẩn người mà mở cửa xe ra, trong tay xách theo dụng cụ tennis mới mua, lôi kéo tay của cô đi xuống xe, rất là đắc ý hỏi, "Vẫn có thể đánh chứ?"
"Đương nhiên có thể!" Thần Hi không phục trả lời, thật ra thì trong lòng lại là trống không, lại nói lần cuối cùng đánh tennis là vào lúc học đại học, đã nhiều năm không có đụng tới rồi. . . . . .
"Ừ! Vậy để cho anh xem thử kỹ thuật có tiến bộ chút nào không!"
Kết quả là, một tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cô mệt đến mức phải ném cái vợt đi ngồi ở trên sân bóng không muốn cử động nữa. . . . . .
Kỹ thuật của cô không giỏi là thật, Kỷ Tử Ngang xưa khác nay cũng là thật, nhưng anh có cần thiết đùa giỡn kỹ thuật của cô hay không, trêu ghẹo cô chạy vòng quanh sân không? Cô hoài nghi anh chính là cố ý! Thế giới này thật là đã thay đổi mà! Bại tướng cờ năm quân dưới tay trở mình thành người chiến thắng, lúc trước cô và anh là những đối thủ ngang hàng trong đánh quần vợt nhưng nay anh lại có thể hoàn toàn đánh thắng cô, điều này làm cho cô làm sao chịu nổi? Đáng ghét hơn chính là, người kia còn không ngừng đang kêu:
"Thần Hi! Đánh tới đây!"
"Thần Hi tiếp được!"
"Thần Hi, em quá kém!"
"Thần Hi bên trái!"
"Thần Hi bên phải!"
"Đứng lên đừng ngồi trên đất, Ba¬by!"
Còn Ba¬by? Cô muốn giết chết anh! Tên khốn kiếp kia rõ ràng kêu bên trái, kết quả lại đánh về bên phải? Coi cô như nhân viên nhặt cầu chuyên nghiệp đúng không? Bà cô cô không làm nữa!
Anh biết cô đang giận cái gì, cười đi tới, đưa vợt tennis đến trước mặt cô, "Đứng lên đi, thi đấu không ngại lừa dối! Ai bảo em đần không nhìn ra!"
"Kỷ Tử Ngang anh chính là một tên khốn kiếp!" Cô đẩy vợt tennis của anh ra, tự mình đứng lên nói, "Em không đánh nữa! Em đói bụng rồi!"
"Được!" Anh dung túng mà cười, "Tắm rửa thay quần áo! Anh đã đặt chỗ rồi, tối nay nhất định phải ăn mừng thật lớn một chút!"
Còn ăn mừng. . . . . .
"Kỷ Tử Ngang em mới ly hôn đó!" Cô muốn cắn chết anh.
"Ừ! Em đã nói N lần!" Anh giống như chị dâu Tường Lâm vậy, sắp xếp mọi thứ cho cô rồi, còn tự chủ trương ra quyết định, sau này mỗi ngày đều tới đánh tennis một tiếng đồng hồ. . . . . .
Cô nhìn bóng lưng của anh rời đi chỉ biết trợn mắt, phản ứng lạnh nhạt này của anh, chuyện cô ly hôn giống như chuyện nhỏ hoàn toàn không đáng giá nhắc tới . . . . . Chỉ là, bị thái độ lạnh nhạt của anh như vậy, lại nghĩ tới hôn nhân trước kia của mình bị anh nói như khối u, trong lòng cô đau đớn giống như rễ cây đâm sâu cũng dao động một chút, có lẽ, thật không có gì lớn chứ? Dù sao chính mình cũng không muốn quay lại cuộc sống như vậy, càng không muốn trên một cái giường mà có tới ba người cùng nhau ngủ, có lẽ thời gian sẽ hòa tan tất cả. . . . . .
Có lẽ, có một câu mà Kỷ Tử Ngang nói cũng không sai, vui vẻ là gốc rễ của con người. . . . . .
Thật ra mỗi ngày đều buộc chính mình nghĩ, chỉ có như vậy, mới có thể giải cứu mình, mà hôm nay, vào lúc cô nghĩ như vậy, cảm thấy có lòng tin nhiều hơn một phần. . . . . .
Kỷ Tử Ngang thật sự hẹn một vài bạn học cấp 2 ra ăn cơm, Thần An cũng tới.
Cô vốn là lo lắng Kỷ Tử Ngang không cẩn thận nói ra chuyện cô ly hôn, nhưng cô phát hiện mình đánh giá sai Kỷ Tử Ngang rồi, anh không phải miệng rộng, kết thúc buổi ăn tối, trừ vẫn như trước kia cười cười nói nói ra, lời gì không nên nói anh cũng không nói.
Thật ra thì, mặc dù náo loạn như vậy, tim vẫn là không khỏi đau nhói, chỉ là, bởi vì có rất nhiều người quen kể lại những chuyện quen thuộc trước kia, cô sẽ cảm thấy chẳng mấy cô đơn, nói thật, lúc này cô, là cần người ở bên cạnh, có người ở bên cạnh, ít nhất nỗi đau cũng sẽ không quá rõ ràng như vậy. . . . . .
Cô uống rượu. So với bạn học nam còn hào phóng hơn.
Thần An vốn nghĩ muốn tới ngăn cản cô, nhưng mà Kỷ Tử Ngang lại nói, để cho cô uống đi....!
Thần An không biết ý tứ của Kỷ Tử Ngang, không thể làm gì khác hơn là chính mình không uống một giọt, để còn chăm sóc Thần Hi.
Càng về sau Thần Hi uống càng nhiều, chính xác là uống tới say luôn, cô chỉ nhớ rõ là Thần An ôm mình lên xe. Thể lực tiêu hao, cộng thêm say rượu, lại khiến cho cô ngủ ngon cả đêm.
Từ ngày đó trở đi, Kỷ Tử Ngang đúng là mỗi ngày đều gọi cô cùng đi đánh tennis, mỗi lần đánh xong sau đó sẽ cùng cô đi uống một chút hoặc là ăn no nê. Cô mới phát hiện, Kỷ Tử Ngang có thật nhiều chuyện cười để kể, nói tới cuộc sống của anh ở nước ngoài, cũng là rất là sinh động, trước kia lúc đi học thật đúng là không phát hiện anh có tài ăn nói như vậy!
Có thể nói, mấy ngày đầu sau khi ly hôn, vốn dĩ cô cho là mỗi ngày sẽ rất khổ sở, nhưng bởi vì mỗi ngày anh đều xuất hiện, để cho cô có cơ hội mỗi ngày đều vui vẻ, như vậy, đã rất hiếm thấy. . . . . .
Đảo mắt đã qua hai tuần lễ, vào chủ nhật Tống Sở bỗng nhiên gửi tới một tin nhắn: Thần Hi, quấy rầy, anh muốn gặp con trai.
Kỷ Tử Ngang cũng không che giấu, mỗi một chuyện đều nói cho cô nghe, tất cả đều là những câu chuyện hài hước, chọc cho Thần Hi cười mãi.
Cuối cùng, Thần Hi chống đầu cảm thán, "Kỷ Tử Ngang a Kỷ Tử Ngang! Mệt cho em lúc trước vẫn cho rằng anh là một người đàng hoàng tử tế, không nghĩ tới, anh lại có lịch sử phong lưu phong phú như vậy! Em nói những người bạn giá trước của anh đều là chuyện quá khứ hết rồi hả?"
Nói thật, Kỷ Tử Ngang cũng rất buồn bực, anh cũng đã thành thật nói ra những thói hư tật xấu trước kia của mình rồi, cô ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, có thể thấy được thật sự trong lòng cô ngay cả một chút vị trí anh cũng không có! Chỉ là, điều này cũng là chuyện đương nhiên, nếu như cô có phản ứng mới gọi là kỳ quái. . . . . .
"Đúng vậy!" Anh cảm thán, "Cho nên hiện tại anh chỉ còn lại một trái tim vỡ nát!"
Còn trăm ngàn vết thương! Thần Hi xem thường, mới vừa rồi lúc anh kể chuyện cười, như thế nào một chút cũng không cảm thấy anh cực kỳ đáng thương? Cô liếc anh một cái, "Chỉ sợ là anh đã khiến rất nhiều cô gái bị tổn thương đi!"
Kỷ Tử Ngang cười một tiếng, không có trả lời. Thật ra thì, cũng không hẳn vậy, đại đa số đều là các cô ấy nói chia tay, lý do của các cô ấy hoàn toàn chỉ có một, cảm thấy anh quá xa cách, không có một người bạn trai nào lại không có nhiệt tình như anh vậy. Tại sao anh không có nhiệt tình? Trước kia anh cũng không biết. Lại nói mỗi một đoạn tình yêu trước kia anh cũng là muốn thật tâm yêu đương, tìm một người, nghiêm túc yêu đương, đúng lý hợp tình kết hôn, an ủi tấm lòng lo lắng của mẹ, nhưng mỗi một lần tới cuối cùng, vẫn là chia tay. . . . . .
"Em nói này Kỷ Tử Ngang! Anh cũng nên kết hôn chứ? Lần trước cô giáo vẫn đang nhắc đấy! Thần An nhà em cũng cưới vợ rồi! Mà anh vẫn cứ trải qua cuộc sống độc thân, cũng chưa có một người phù hợp tiêu chuẩn làm phu nhân của đại bác sĩ Kỷ?" Cô thấy anh có chút mất hồn, cho là anh nhớ lại một người bạn gái cũ nào đó.
Kỷ Tử Ngang suy nghĩ một chút, chăm chú nhìn cô, "Có. . . . . ."
"Hả? Vậy tại sao?"
Anh cười, cười đến có chút cổ quái, "Có một người, là cô gái lần đầu tiên anh thích, sau đó gặp gỡ mấy người cũng không ai bằng cô, cho nên. . . . . ."
"Cô gái kia đâu?" Cô có chút giật mình, không nhìn ra, Kỷ Tử Ngang lại có thể nhớ mãi mối tình đầu không quên?
"Cô ấy. . . . . . Chắc có lẽ đang chờ anh đi. . . . . ." Anh thâm thúy cười cười, không nói thêm lời nào nữa, nhìn đồng hồ, đứng lên, "Đi thôi, tan việc! Đánh tennis thôi!"
Cứ như vậy sao? Cô có chút không cam lòng. Lại nói buổi chiều này ban đầu là do cô không có chuyện gì làm nên nói nhảm, tránh cho nhớ tới những chuyện không vui kia mới bát quái cuộc sống riêng tư của anh, nhưng hiện tại nghe thấy, cô thật sự hứng thú với việc anh không quên được mối tình đầu, vậy hẳn là lúc anh còn chưa có xuất ngoại, nói không chừng cô cũng biết người con gái kia, cô thật muốn biết là ai. . . . . .
"Này, Kỷ Tử Ngang! Em còn chưa có hỏi xong đâu?" Cô vội vàng đứng lên đuổi theo anh hỏi.
Bỗng nhiên Kỷ Tử Ngang xoay người lại, cổ quái cười, "Ừ, anh biết rõ em còn có một vấn đề suy nghĩ đã lâu lắm rồi, sau này em không cần đi hỏi Phương Di nữa, hôm nay anh nói cho em đáp án!"
"Vấn đề gì?" Cô không hiểu ra sao, lại nói chính cô cũng không biết mình có vấn đề gì cần đi hỏi Phương Di nữa. . . . . .
"Ừ. . . . . . Về vấn đề bác sĩ nam bị lãnh cảm. . . . . . Thật ra thì em hoàn toàn không cần lo lắng, bác sĩ có nền tảng lý luận vững chắc, hơn nữa trời sinh hiếu học siêng năng làm việc với tinh thần chuyên nghiệp cùng tư chất tự nhiên là sự nhạy cảm với nghề nghiệp, tuyệt đối là lý luận thêm cao thủ thực tế. . . . . ." Trong con ngươi của anh hiện lên ý cười trêu chọc, để cho anh bình thường luôn có bộ mặt phớt tỉnh đột nhiên tản mát ra ánh sáng kỳ lạ trước nay chưa từng có.
Thần Hi bị anh nói đến trợn mắt há hốc mồm, này này này. . . . . . Là Kỷ Tử Ngang cô biết sao? Rốt cuộc anh đang nói cái gì? Còn có xú nha đầu Phương Di, tại sao có thể len lén nói với Kỷ Tử Ngang những lời cô từng nói? !
Đợi cô kịp phản ứng thì Kỷ Tử Ngang đã mở cửa, cười lớn đi thật xa.
Cô cắn răng. Buồn cười! Nếu như, nếu như cô mới 16 tuổi, cô nhất định đuổi theo anh đánh anh một trận rồi, nhưng là cô gần ba mươi rồi! Gần ba mươi tuổi rồi! Tỉnh táo, tỉnh táo. . . . . .
Nhưng anh ở đây nói cái gì! Tại sao anh có thể như vậy? Còn cười đến ngông cuồng như vậy! Cô mới vừa ly hôn! Mới vừa ly hôn! Anh không biểu hiện một chút đau buồn nào thì cũng coi như xong, lại còn nói những lời đó!
"Kỷ Tử Ngang! Em cảm thấy anh rất quá đáng!" Trên đường đi tới hội quán tennis, cô phẫn hận mà nói với anh.
"Thế nào?" Anh lái xe, chậm rãi kéo dài giọng hỏi.
"Anh không phải là muốn giúp em chữa thương giúp em khôi phục sức khỏe sao? Đây là những lời anh nên nói với một người phụ nữ mới vừa ly hôn sao? Anh hoàn toàn là tại lúc người khác đau lòng mà nói chuyện cười! Đừng quên em mới ly hôn!"
"Ly hôn giỏi lắm sao!" Lại quay trở về trọng tâm đề tài này nữa rồi, anh nhíu nhíu mày, "Người mà anh quen gọi là Tả Thần Hi, không gọi là hôn nhân Tả Thần Hi, anh tội gì lúc nào cũng chăm chăm vào nó! Xuống xe đi!"
Thần Hi nghẹn họng, đúng thế, cũng không phải vì cô mới ly hôn mà để cho người khác nhân nhượng cô, tại sao. . . . . .
"Mau xuống!" Kỷ Tử Ngang vào lúc cô đang ngẩn người mà mở cửa xe ra, trong tay xách theo dụng cụ tennis mới mua, lôi kéo tay của cô đi xuống xe, rất là đắc ý hỏi, "Vẫn có thể đánh chứ?"
"Đương nhiên có thể!" Thần Hi không phục trả lời, thật ra thì trong lòng lại là trống không, lại nói lần cuối cùng đánh tennis là vào lúc học đại học, đã nhiều năm không có đụng tới rồi. . . . . .
"Ừ! Vậy để cho anh xem thử kỹ thuật có tiến bộ chút nào không!"
Kết quả là, một tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cô mệt đến mức phải ném cái vợt đi ngồi ở trên sân bóng không muốn cử động nữa. . . . . .
Kỹ thuật của cô không giỏi là thật, Kỷ Tử Ngang xưa khác nay cũng là thật, nhưng anh có cần thiết đùa giỡn kỹ thuật của cô hay không, trêu ghẹo cô chạy vòng quanh sân không? Cô hoài nghi anh chính là cố ý! Thế giới này thật là đã thay đổi mà! Bại tướng cờ năm quân dưới tay trở mình thành người chiến thắng, lúc trước cô và anh là những đối thủ ngang hàng trong đánh quần vợt nhưng nay anh lại có thể hoàn toàn đánh thắng cô, điều này làm cho cô làm sao chịu nổi? Đáng ghét hơn chính là, người kia còn không ngừng đang kêu:
"Thần Hi! Đánh tới đây!"
"Thần Hi tiếp được!"
"Thần Hi, em quá kém!"
"Thần Hi bên trái!"
"Thần Hi bên phải!"
"Đứng lên đừng ngồi trên đất, Ba¬by!"
Còn Ba¬by? Cô muốn giết chết anh! Tên khốn kiếp kia rõ ràng kêu bên trái, kết quả lại đánh về bên phải? Coi cô như nhân viên nhặt cầu chuyên nghiệp đúng không? Bà cô cô không làm nữa!
Anh biết cô đang giận cái gì, cười đi tới, đưa vợt tennis đến trước mặt cô, "Đứng lên đi, thi đấu không ngại lừa dối! Ai bảo em đần không nhìn ra!"
"Kỷ Tử Ngang anh chính là một tên khốn kiếp!" Cô đẩy vợt tennis của anh ra, tự mình đứng lên nói, "Em không đánh nữa! Em đói bụng rồi!"
"Được!" Anh dung túng mà cười, "Tắm rửa thay quần áo! Anh đã đặt chỗ rồi, tối nay nhất định phải ăn mừng thật lớn một chút!"
Còn ăn mừng. . . . . .
"Kỷ Tử Ngang em mới ly hôn đó!" Cô muốn cắn chết anh.
"Ừ! Em đã nói N lần!" Anh giống như chị dâu Tường Lâm vậy, sắp xếp mọi thứ cho cô rồi, còn tự chủ trương ra quyết định, sau này mỗi ngày đều tới đánh tennis một tiếng đồng hồ. . . . . .
Cô nhìn bóng lưng của anh rời đi chỉ biết trợn mắt, phản ứng lạnh nhạt này của anh, chuyện cô ly hôn giống như chuyện nhỏ hoàn toàn không đáng giá nhắc tới . . . . . Chỉ là, bị thái độ lạnh nhạt của anh như vậy, lại nghĩ tới hôn nhân trước kia của mình bị anh nói như khối u, trong lòng cô đau đớn giống như rễ cây đâm sâu cũng dao động một chút, có lẽ, thật không có gì lớn chứ? Dù sao chính mình cũng không muốn quay lại cuộc sống như vậy, càng không muốn trên một cái giường mà có tới ba người cùng nhau ngủ, có lẽ thời gian sẽ hòa tan tất cả. . . . . .
Có lẽ, có một câu mà Kỷ Tử Ngang nói cũng không sai, vui vẻ là gốc rễ của con người. . . . . .
Thật ra mỗi ngày đều buộc chính mình nghĩ, chỉ có như vậy, mới có thể giải cứu mình, mà hôm nay, vào lúc cô nghĩ như vậy, cảm thấy có lòng tin nhiều hơn một phần. . . . . .
Kỷ Tử Ngang thật sự hẹn một vài bạn học cấp 2 ra ăn cơm, Thần An cũng tới.
Cô vốn là lo lắng Kỷ Tử Ngang không cẩn thận nói ra chuyện cô ly hôn, nhưng cô phát hiện mình đánh giá sai Kỷ Tử Ngang rồi, anh không phải miệng rộng, kết thúc buổi ăn tối, trừ vẫn như trước kia cười cười nói nói ra, lời gì không nên nói anh cũng không nói.
Thật ra thì, mặc dù náo loạn như vậy, tim vẫn là không khỏi đau nhói, chỉ là, bởi vì có rất nhiều người quen kể lại những chuyện quen thuộc trước kia, cô sẽ cảm thấy chẳng mấy cô đơn, nói thật, lúc này cô, là cần người ở bên cạnh, có người ở bên cạnh, ít nhất nỗi đau cũng sẽ không quá rõ ràng như vậy. . . . . .
Cô uống rượu. So với bạn học nam còn hào phóng hơn.
Thần An vốn nghĩ muốn tới ngăn cản cô, nhưng mà Kỷ Tử Ngang lại nói, để cho cô uống đi....!
Thần An không biết ý tứ của Kỷ Tử Ngang, không thể làm gì khác hơn là chính mình không uống một giọt, để còn chăm sóc Thần Hi.
Càng về sau Thần Hi uống càng nhiều, chính xác là uống tới say luôn, cô chỉ nhớ rõ là Thần An ôm mình lên xe. Thể lực tiêu hao, cộng thêm say rượu, lại khiến cho cô ngủ ngon cả đêm.
Từ ngày đó trở đi, Kỷ Tử Ngang đúng là mỗi ngày đều gọi cô cùng đi đánh tennis, mỗi lần đánh xong sau đó sẽ cùng cô đi uống một chút hoặc là ăn no nê. Cô mới phát hiện, Kỷ Tử Ngang có thật nhiều chuyện cười để kể, nói tới cuộc sống của anh ở nước ngoài, cũng là rất là sinh động, trước kia lúc đi học thật đúng là không phát hiện anh có tài ăn nói như vậy!
Có thể nói, mấy ngày đầu sau khi ly hôn, vốn dĩ cô cho là mỗi ngày sẽ rất khổ sở, nhưng bởi vì mỗi ngày anh đều xuất hiện, để cho cô có cơ hội mỗi ngày đều vui vẻ, như vậy, đã rất hiếm thấy. . . . . .
Đảo mắt đã qua hai tuần lễ, vào chủ nhật Tống Sở bỗng nhiên gửi tới một tin nhắn: Thần Hi, quấy rầy, anh muốn gặp con trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.