Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 148: TRAI ĐẸP
Cát Tường Dạ
19/11/2015
Cô không lên tiếng, chỉ chú ý công việc trên tay.
Một lồng sủi cảo tôm hấp đã nấu chín, cô đem ra khỏi nồi, tiếp tục bỏ một lồng khác vào chưng.
Da bánh sủi cảo hấp thật mỏng sau khi chưng qua càng trong suốt hơn, có thể thấy được rõ ràng nhân bánh ở bên trong, con sâu tham ăn trong người Tả Thần An bị quyến rũ ra, lấy tay bóc ăn, bị Hạ Vãn Lộ vỗ một cái trên mu bàn tay, sủi cảo hấp cũng rơi xuống, ngón tay anh cũng không động vào được nữa.
"Hung dữ như vậy?" Anh đặt mông ngồi ở trên bồn rửa, lắc lắc chân, tâm tình thật tốt, không chút nào giống bộ dáng của Tả Thần An ở bên ngoài.
"Không phải nấu cho anh!" Cô cuối cùng cũng nói chuyện, chỉ là sắc mặt cứng ngắt rất khó coi.
Những lời này thế nhưng làm cho nghẹn lời, không phải cho anh sao? Chẳng lẽ mới sáng sớm thức dậy cô đã vì người đàn ông khác mà làm bữa ăn sáng? Không thể nào đâu?
Anh cười híp mắt đoán, "Là cho Thư Khai sao?"
Cô không có để ý đến anh, sắp xếp sủi cảo tôm đã nấu chín tốt vào hộp, lại bỏ nước trái cây cùng sữa tươi vào trong túi.
"Đó là cho. . . . . . Hứa Tiểu Soái?" Sắc mặt anh bắt đầu đen lại, chỉ là, đáp án này lập tức bị anh bác bỏ, không thể nào, Hứa Tiểu Soái từ tối hôm qua còn không biết cô trở lại!
"Người này rốt cuộc là đàn ông hay là phụ nữ?" Hắn dáng vẻ hết sức đáng thương.
"Đàn ông!" Đầu cô cũng không ngẩn lên trả lời.
Bị đả kích một lần nữa. . . . . .
"Có đẹp trai hay không?"
"Đẹp trai!" Cô xách theo túi chuẩn bị đi ra ngoài, chỉ chỉ sủi cáo tôm còn chưng trong nồi nói với anh, "Nhân tiện làm nhiều hơn một lồng, anh chờ chín tắt lửa là có thể ăn được!"
Cái gì? ! Thì ra anh chỉ là nhân tiện làm thôi sao? !
"Hạ Vãn Lộ! Em rốt cuộc đi đâu? !" Tính khí thiếu gia của anh đã chịu đựng hồi lâu không có bộc phát, mặc dù cô vẫn luôn không để ý anh, nhưng là trong lòng anh rất rõ ràng, anh vẫn giữ vị trí quan trọng nhất trong trong lòng cô, cho nên anh mới có lòng tin im lặng chờ đợi ở bên cạnh cô, cho dù có đau lòng đến mấy cũng chịu đựng, vậy mà! Hôm nay! Vị trí này có khả năng bị thay thế!
Chỉ là, tính khí thiếu gia của anh đối với cô mà nói cho tới bây giờ cũng không sinh ra quá nhiều ảnh hưởng, lúc này cũng giống như vậy. . . . . .
Cô nhìn cũng không nhìn anh một cái, lướt qua anh, đổi giày.
"Hạ Vãn Lộ! Em càng ngày càng không xem anh ra gì phải không? Trở lại bệnh viện đi làm cũng không cùng anh thương lượng! Bây giờ đi nơi nào cũng không nói với anh một tiếng? !"
"Hạ Vãn Lộ! Em có nghe thấy không?"
"Em mới làm ca đêm sáng sớm không ngủ bù lại còn muốn đi nơi nào? !"
Trả lời anh là tiếng đóng cửa vang dội "Phanh".
Anh giận dữ, mở cửa hướng về phía bóng lưng của cô kêu, "Hạ Vãn Lộ! Anh sẽ không tắt lửa! Em muốn anh đoản mệt sớm sao?"
Cùng với tiếng la hét của anh, cô vào thang máy, cửa thang máy lạnh lẽo đem bóng hình cô đóng lại.
"Buồn cười!" Anh đánh một quyền vào cửa, nhớ tới một người, trong tròng mắt đen nổi lên một tầng âm trầm, Kỷ Tử Ngang, cậu sắp gặp xui xẻo chắc rồi! Không có sự đồng ý của tôi đã để vợ tôi đi làm!
Anh không còn kịp thay quần áo nữa, trở về phòng bếp tắt bếp, sau đó cứ mặc quần soóc T-shirt đã đi xuống lâu. Lấy xe, đuổi theo, rốt cuộc ở cửa Vân Hồ vượt qua cô, ngăn cản đường đi của co.
Bảo vệ Vân Hồ nhìn thấy cách ăn mặc này của Tả tiên sinh cũng hết sức kinh ngạc, nhưng anh lại làm như không thấy, mở cửa xe ra, cười hì hì, "Bà xã, đi đâu? Anh đưa em đi."
Một tiếng bà xã này, gọi được cực kỳ thuận miệng. Hạ Vãn Lộ im lặng liếc anh một cái, lên xe.
Anh rốt cuộc thở dài một hơi, có thể để cho anh đưa đi, hẳn không phải là đi gặp người không nên thấy. . . . . .
"Bà xã, đi đâu?" Tính khía đại thiếu gia sau khi bộc phát, lại tiếp tục lấy lòng cô.
"Bệnh viện." Cô hoàn toàn không để ý đến hai tiếng "Bà xã" này, trong lòng biết có không cho anh gọi cũng không được, thật ra thì trong lòng cô lại hiện lên một câu nói khác: bà xã anh, cái cô tối hôm qua để lại dấu son môi trên áo anh mới chính là bà xã anh. . . . . . Chỉ là, những lời nói này cô vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra khỏi miệng, cô lấy tư cách gì mà nói?
Trên đường, Tả Thần An cũng đang suy tư, cô đi bệnh viện đưa bữa ăn sáng cho ai? Người này quan trọng như vậy sao? Mười hai giờ đêm mới tan ca, sáng sớm đã thức dậy? Mà điều quan trọng người này là nam! Còn là trai đẹp! Tâm tình anh mới vừa bình tĩnh bây giờ lại bắt đầu bất an, tiếp theo ngay cả tên họ Bành cùng cô xem mắt lần trước cũng nằm trong phạm vi tình nghi của anh, là hắn sao? Sẽ là hắn?
"Bà xã, em vẫn còn làm ở khoa phụ sản sao?" Anh dò hỏi cô.
"Không có." Cô tuyệt không trả lời nhiều thêm một chữ.
"Vậy đó là. . . . . . ?"
"Khoa nhi!"
Hả. . . . . . Khoa nhi. . . . . ."May mắn không phải khoa phụ sản. . . . . ." Anh nhẹ nhàng nói thầm.
"Cái gì?" Cô cau mày hỏi lại.
"Không có. . . . . . Không có gì. . . . . ." Anh đối với cái người tên Bành Thạc này địch ý bắt đầu không ngừng tăng lên, thậm chí bắt đầu chửi bới nghề nghiệp của anh ta, một người đàn ông, không có việc gì lại đi học khoa phụ sản, rõ ràng trong lòng có vấn đề, ừ, nói không chừng ngay cả chức năng “ấy ấy” cũng có vấn đề. . . . . .
Sau khi đến bệnh viện, Hạ Vãn Lộ xách bữa ăn sáng xuống xe, để cho anh đi về thay quần áo trước, đừng tới công ty trễ.
Thế nhưng anh lại chết sống muốn đi theo cô, anh ở công ty là ông chủ không phải sao, anh muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ ai dám quản! Hôm nay không tìm ra người đẹp trai kia anh thề không bỏ qua!
Hạ Vãn Lộ hết cách với anh, không thể làm gì khác hơn là để anh đi theo.
Đi vào phòng bệnh khoa nhi, trực tiếp hướng giường 21 đi tới, một cậu nhóc sắc mặt nhợt nhạt, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, vừa thấy Hạ Vãn Lộ tới, trên mặt liền xuất hiện nụ cười, "Dì, dì thật đã tới rồi. . . . . ."
"Đúng vậy! Tôn Tôn có cảm thấy khỏe hơn chút nào không?"
Nhìn thấy đứa nhỏ, lòng của cô lập tức sẽ tan ra, nở nụ cười dịu dàng mà rực rỡ.
"Dạ!" Cậu bé gọi tôn tôn gật đầu một cái, "Con là nam tử hán! Không sợ khó chịu!"
Hạ Vãn Lộ bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu chọc cười, "Vậy tiểu nam tử hán có thể đứng dậy ăn điểm tâm không?"
Tả Thần An nhìn đến đây không nhịn được chen vào nói, "Em nói trai đẹp chính là nó?"
"Ừ, so với anh đẹp trai hơn!" Hạ Vãn Lộ xị mặt trả lời.
Tả Thần An không phục, vụng trộm hừ hừ, so với anh đẹp trai hơn sao! Có ý gì vậy, cậu bé này thì có cái gì đẹp, vì vậy liền hướng về phía cậu bé liền chưng ra bộ mặt thúi! "Nó là ai?" (???? bó tay)
"Chú buổi sáng tốt lành, cháu tên là Hà Tôn. Chú là bạn trai của dì sao?" Không đợi Hạ Vãn Lộ trả lời, Hạ Tôn nhanh mồm tự giới thiệu, còn tự cho là thông minh chặn ngang lừoi anh.
"Bạn trai" ba chữ này khiến Tả Thần An rất hài lòng, đứa trẻ ngoan, coi như có ánh mắt, đang muốn trả lời "Phải" , Hạ Vãn Lộ đã đoạt lời của anh, "Tôn tôn đừng nói bậy, chú ấy không phải!" (男朋友:bạn trai nên có ba chữ nhé)
Hạ Tôn nghe xong sắc mặt vui mừng, "Thật? May mắn không phải!"
Tả Thần An nổi giận, cái gì gọi là may mắn không phải? ! Thằng nhóc thúi này, mới vừa còn khen anh! Thật không làm cho người khác thích được mà!
"Vậy chú là ai?" Hạ Tôn một bộ dạng tra hỏi.
Hạ Vãn Lộ thuận miệng trả lời qua loa nó, "Là chú ấy đưa dì tới."
"Nha. . . . . . Vậy chú là tài xế. . . . . . Chú tài xế thật buổi sáng tốt lành!" Hạ Tôn rất nhanh cho ra đáp án, còn rất lễ phép chào hỏi chú tài xế.
Tả Thần An hận không thể bắt thằng nhóc này đánh cho một trận !"Nó rốt cuộc là ai?" Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục! Tả Tam Thiếu không nhịn được!
Hạ Vãn Lộ cau mày xoay người, "Em là bạn mẹ thằng trẻ, cô ấy rất bận, em giúp cô ấy chăm sóc nó một chút, không có việc gì thì anh về đi, ở lại cũng không có giúp được gì, bác sĩ cũng sắp tới kiểm tra phòng rồi!"
Anh lại còn thành người cản trở. . . . . .
Chỉ là, không có tình địch anh cũng liền có thể yên tâm, ít nhất bữa ăn sáng này cùng chư nhiệm khoa phụ sản không liên quan là tốt rồi!
"Em khi nào thì trở về? Anh tới đón em?" Nếu là tài xế, vậy thì nên làm tròn trách nhiệm của một tài xế, ngược lại anh nguyện ý cả đời này có thể làm tài xế cho cô!
"Không cần, em phải chăm sóc Tôn Tôn, buổi tối còn phải làm việc, đoán chừng phải đến nửa đêm mới xong!" Cô mặt không thay đổi nói.
"Vậy anh mười hai giờ tới đón em!" Anh không muốn nghe cô nói ba chữ "Không cần", nên nói xong cũng liền rời đi.
Hạ Vãn Lộ bày tất cả bữa ăn sáng ra, dịu dàng cười hỏi Hà Tôn, "Tôn Tôn ăn sủi cảo tôm trước có được hay không? Chính dì tự làm đấy!"
Hà Tôn nháy mắt, trong mắt đột nhiên bịt kín một tầng sương mù.
"Thế nào? Tôn Tôn?" Cô ôm Tôn Tôn từ trong chăn ra .
Hà Tôn rũ mí mắt xuống, ở trong lòng cô nhỏ giọng nói, "Dì, trước kia mẹ cũng làm bữa ăn sáng như vậy. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ trong nội tâm hiểu rõ, đút một miếng sủi cảo tôm tới khóe miệng Hà Tôn, "Tôn Tôn trước nếm thử, xem ăn được không, nếu như ăn ngon ngày mai dì lại làm tiếp cho con ăn, ừ. . . . . . Làm cháo cật Bắc Kinh ăn có được hay không?" (Xin lỗi mọi người bạn hà ko biết đó là món gì nên cứ ghi đại nha)
"Thật?" Hà Tôn ngẩng đầu lên, sắc mặt vui mừng.
"Đương nhiên là thật! Con tới nếm thử trước đi!" Đoạn đường từ Vân hồ đến bệnh viện này, sủi cảo tôm đã không còn nóng nữa, cô trực tiếp đút cho cậu bé ăn.
Hà Tôn trước cắn một ngụm nhỏ, sau đó một ngụm liền nuốt hết că phần dư lại, la hét muốn ăn nữa.
Hạ Vãn Lộ cười, đút cho cậu bé hơn phân nửa hộp, sau đó lại uống một chút sữa tươi, mới thả lại nó lại trên giường.
Hà Tôn chợt la lớn, "Ba, ba đến rồi, con ăn sáng xong rồi!"
Hạ Vãn Lộ quay đầu lại, chỉ thấy ba Hà Tôn một thân cảnh phục ngăn nắp, xách theo một túi điểm tâm tiến vào, thấy tình cảnh này, tất nhiên ngoài ý muốn, ngay sau đó cười, "Tôi còn tưởng rằng. . . . . . Anh sẽ không tới. . . . . . Cho nên. . . . . ."
"Làm sao lại như vậy? Đáp ứng chuyện của anh tôi nhất định sẽ làm được! Ah, các anh còn còn không có đi sao?" Hạ Vãn Lộ cười hỏi.
"Đi! Lập tức phải đi rồi!" Hà Khả để bữa ăn sáng xuống, "Thật là phiền toái cô, vậy tôi. . . . . ."
Một lồng sủi cảo tôm hấp đã nấu chín, cô đem ra khỏi nồi, tiếp tục bỏ một lồng khác vào chưng.
Da bánh sủi cảo hấp thật mỏng sau khi chưng qua càng trong suốt hơn, có thể thấy được rõ ràng nhân bánh ở bên trong, con sâu tham ăn trong người Tả Thần An bị quyến rũ ra, lấy tay bóc ăn, bị Hạ Vãn Lộ vỗ một cái trên mu bàn tay, sủi cảo hấp cũng rơi xuống, ngón tay anh cũng không động vào được nữa.
"Hung dữ như vậy?" Anh đặt mông ngồi ở trên bồn rửa, lắc lắc chân, tâm tình thật tốt, không chút nào giống bộ dáng của Tả Thần An ở bên ngoài.
"Không phải nấu cho anh!" Cô cuối cùng cũng nói chuyện, chỉ là sắc mặt cứng ngắt rất khó coi.
Những lời này thế nhưng làm cho nghẹn lời, không phải cho anh sao? Chẳng lẽ mới sáng sớm thức dậy cô đã vì người đàn ông khác mà làm bữa ăn sáng? Không thể nào đâu?
Anh cười híp mắt đoán, "Là cho Thư Khai sao?"
Cô không có để ý đến anh, sắp xếp sủi cảo tôm đã nấu chín tốt vào hộp, lại bỏ nước trái cây cùng sữa tươi vào trong túi.
"Đó là cho. . . . . . Hứa Tiểu Soái?" Sắc mặt anh bắt đầu đen lại, chỉ là, đáp án này lập tức bị anh bác bỏ, không thể nào, Hứa Tiểu Soái từ tối hôm qua còn không biết cô trở lại!
"Người này rốt cuộc là đàn ông hay là phụ nữ?" Hắn dáng vẻ hết sức đáng thương.
"Đàn ông!" Đầu cô cũng không ngẩn lên trả lời.
Bị đả kích một lần nữa. . . . . .
"Có đẹp trai hay không?"
"Đẹp trai!" Cô xách theo túi chuẩn bị đi ra ngoài, chỉ chỉ sủi cáo tôm còn chưng trong nồi nói với anh, "Nhân tiện làm nhiều hơn một lồng, anh chờ chín tắt lửa là có thể ăn được!"
Cái gì? ! Thì ra anh chỉ là nhân tiện làm thôi sao? !
"Hạ Vãn Lộ! Em rốt cuộc đi đâu? !" Tính khí thiếu gia của anh đã chịu đựng hồi lâu không có bộc phát, mặc dù cô vẫn luôn không để ý anh, nhưng là trong lòng anh rất rõ ràng, anh vẫn giữ vị trí quan trọng nhất trong trong lòng cô, cho nên anh mới có lòng tin im lặng chờ đợi ở bên cạnh cô, cho dù có đau lòng đến mấy cũng chịu đựng, vậy mà! Hôm nay! Vị trí này có khả năng bị thay thế!
Chỉ là, tính khí thiếu gia của anh đối với cô mà nói cho tới bây giờ cũng không sinh ra quá nhiều ảnh hưởng, lúc này cũng giống như vậy. . . . . .
Cô nhìn cũng không nhìn anh một cái, lướt qua anh, đổi giày.
"Hạ Vãn Lộ! Em càng ngày càng không xem anh ra gì phải không? Trở lại bệnh viện đi làm cũng không cùng anh thương lượng! Bây giờ đi nơi nào cũng không nói với anh một tiếng? !"
"Hạ Vãn Lộ! Em có nghe thấy không?"
"Em mới làm ca đêm sáng sớm không ngủ bù lại còn muốn đi nơi nào? !"
Trả lời anh là tiếng đóng cửa vang dội "Phanh".
Anh giận dữ, mở cửa hướng về phía bóng lưng của cô kêu, "Hạ Vãn Lộ! Anh sẽ không tắt lửa! Em muốn anh đoản mệt sớm sao?"
Cùng với tiếng la hét của anh, cô vào thang máy, cửa thang máy lạnh lẽo đem bóng hình cô đóng lại.
"Buồn cười!" Anh đánh một quyền vào cửa, nhớ tới một người, trong tròng mắt đen nổi lên một tầng âm trầm, Kỷ Tử Ngang, cậu sắp gặp xui xẻo chắc rồi! Không có sự đồng ý của tôi đã để vợ tôi đi làm!
Anh không còn kịp thay quần áo nữa, trở về phòng bếp tắt bếp, sau đó cứ mặc quần soóc T-shirt đã đi xuống lâu. Lấy xe, đuổi theo, rốt cuộc ở cửa Vân Hồ vượt qua cô, ngăn cản đường đi của co.
Bảo vệ Vân Hồ nhìn thấy cách ăn mặc này của Tả tiên sinh cũng hết sức kinh ngạc, nhưng anh lại làm như không thấy, mở cửa xe ra, cười hì hì, "Bà xã, đi đâu? Anh đưa em đi."
Một tiếng bà xã này, gọi được cực kỳ thuận miệng. Hạ Vãn Lộ im lặng liếc anh một cái, lên xe.
Anh rốt cuộc thở dài một hơi, có thể để cho anh đưa đi, hẳn không phải là đi gặp người không nên thấy. . . . . .
"Bà xã, đi đâu?" Tính khía đại thiếu gia sau khi bộc phát, lại tiếp tục lấy lòng cô.
"Bệnh viện." Cô hoàn toàn không để ý đến hai tiếng "Bà xã" này, trong lòng biết có không cho anh gọi cũng không được, thật ra thì trong lòng cô lại hiện lên một câu nói khác: bà xã anh, cái cô tối hôm qua để lại dấu son môi trên áo anh mới chính là bà xã anh. . . . . . Chỉ là, những lời nói này cô vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra khỏi miệng, cô lấy tư cách gì mà nói?
Trên đường, Tả Thần An cũng đang suy tư, cô đi bệnh viện đưa bữa ăn sáng cho ai? Người này quan trọng như vậy sao? Mười hai giờ đêm mới tan ca, sáng sớm đã thức dậy? Mà điều quan trọng người này là nam! Còn là trai đẹp! Tâm tình anh mới vừa bình tĩnh bây giờ lại bắt đầu bất an, tiếp theo ngay cả tên họ Bành cùng cô xem mắt lần trước cũng nằm trong phạm vi tình nghi của anh, là hắn sao? Sẽ là hắn?
"Bà xã, em vẫn còn làm ở khoa phụ sản sao?" Anh dò hỏi cô.
"Không có." Cô tuyệt không trả lời nhiều thêm một chữ.
"Vậy đó là. . . . . . ?"
"Khoa nhi!"
Hả. . . . . . Khoa nhi. . . . . ."May mắn không phải khoa phụ sản. . . . . ." Anh nhẹ nhàng nói thầm.
"Cái gì?" Cô cau mày hỏi lại.
"Không có. . . . . . Không có gì. . . . . ." Anh đối với cái người tên Bành Thạc này địch ý bắt đầu không ngừng tăng lên, thậm chí bắt đầu chửi bới nghề nghiệp của anh ta, một người đàn ông, không có việc gì lại đi học khoa phụ sản, rõ ràng trong lòng có vấn đề, ừ, nói không chừng ngay cả chức năng “ấy ấy” cũng có vấn đề. . . . . .
Sau khi đến bệnh viện, Hạ Vãn Lộ xách bữa ăn sáng xuống xe, để cho anh đi về thay quần áo trước, đừng tới công ty trễ.
Thế nhưng anh lại chết sống muốn đi theo cô, anh ở công ty là ông chủ không phải sao, anh muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ ai dám quản! Hôm nay không tìm ra người đẹp trai kia anh thề không bỏ qua!
Hạ Vãn Lộ hết cách với anh, không thể làm gì khác hơn là để anh đi theo.
Đi vào phòng bệnh khoa nhi, trực tiếp hướng giường 21 đi tới, một cậu nhóc sắc mặt nhợt nhạt, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, vừa thấy Hạ Vãn Lộ tới, trên mặt liền xuất hiện nụ cười, "Dì, dì thật đã tới rồi. . . . . ."
"Đúng vậy! Tôn Tôn có cảm thấy khỏe hơn chút nào không?"
Nhìn thấy đứa nhỏ, lòng của cô lập tức sẽ tan ra, nở nụ cười dịu dàng mà rực rỡ.
"Dạ!" Cậu bé gọi tôn tôn gật đầu một cái, "Con là nam tử hán! Không sợ khó chịu!"
Hạ Vãn Lộ bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu chọc cười, "Vậy tiểu nam tử hán có thể đứng dậy ăn điểm tâm không?"
Tả Thần An nhìn đến đây không nhịn được chen vào nói, "Em nói trai đẹp chính là nó?"
"Ừ, so với anh đẹp trai hơn!" Hạ Vãn Lộ xị mặt trả lời.
Tả Thần An không phục, vụng trộm hừ hừ, so với anh đẹp trai hơn sao! Có ý gì vậy, cậu bé này thì có cái gì đẹp, vì vậy liền hướng về phía cậu bé liền chưng ra bộ mặt thúi! "Nó là ai?" (???? bó tay)
"Chú buổi sáng tốt lành, cháu tên là Hà Tôn. Chú là bạn trai của dì sao?" Không đợi Hạ Vãn Lộ trả lời, Hạ Tôn nhanh mồm tự giới thiệu, còn tự cho là thông minh chặn ngang lừoi anh.
"Bạn trai" ba chữ này khiến Tả Thần An rất hài lòng, đứa trẻ ngoan, coi như có ánh mắt, đang muốn trả lời "Phải" , Hạ Vãn Lộ đã đoạt lời của anh, "Tôn tôn đừng nói bậy, chú ấy không phải!" (男朋友:bạn trai nên có ba chữ nhé)
Hạ Tôn nghe xong sắc mặt vui mừng, "Thật? May mắn không phải!"
Tả Thần An nổi giận, cái gì gọi là may mắn không phải? ! Thằng nhóc thúi này, mới vừa còn khen anh! Thật không làm cho người khác thích được mà!
"Vậy chú là ai?" Hạ Tôn một bộ dạng tra hỏi.
Hạ Vãn Lộ thuận miệng trả lời qua loa nó, "Là chú ấy đưa dì tới."
"Nha. . . . . . Vậy chú là tài xế. . . . . . Chú tài xế thật buổi sáng tốt lành!" Hạ Tôn rất nhanh cho ra đáp án, còn rất lễ phép chào hỏi chú tài xế.
Tả Thần An hận không thể bắt thằng nhóc này đánh cho một trận !"Nó rốt cuộc là ai?" Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục! Tả Tam Thiếu không nhịn được!
Hạ Vãn Lộ cau mày xoay người, "Em là bạn mẹ thằng trẻ, cô ấy rất bận, em giúp cô ấy chăm sóc nó một chút, không có việc gì thì anh về đi, ở lại cũng không có giúp được gì, bác sĩ cũng sắp tới kiểm tra phòng rồi!"
Anh lại còn thành người cản trở. . . . . .
Chỉ là, không có tình địch anh cũng liền có thể yên tâm, ít nhất bữa ăn sáng này cùng chư nhiệm khoa phụ sản không liên quan là tốt rồi!
"Em khi nào thì trở về? Anh tới đón em?" Nếu là tài xế, vậy thì nên làm tròn trách nhiệm của một tài xế, ngược lại anh nguyện ý cả đời này có thể làm tài xế cho cô!
"Không cần, em phải chăm sóc Tôn Tôn, buổi tối còn phải làm việc, đoán chừng phải đến nửa đêm mới xong!" Cô mặt không thay đổi nói.
"Vậy anh mười hai giờ tới đón em!" Anh không muốn nghe cô nói ba chữ "Không cần", nên nói xong cũng liền rời đi.
Hạ Vãn Lộ bày tất cả bữa ăn sáng ra, dịu dàng cười hỏi Hà Tôn, "Tôn Tôn ăn sủi cảo tôm trước có được hay không? Chính dì tự làm đấy!"
Hà Tôn nháy mắt, trong mắt đột nhiên bịt kín một tầng sương mù.
"Thế nào? Tôn Tôn?" Cô ôm Tôn Tôn từ trong chăn ra .
Hà Tôn rũ mí mắt xuống, ở trong lòng cô nhỏ giọng nói, "Dì, trước kia mẹ cũng làm bữa ăn sáng như vậy. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ trong nội tâm hiểu rõ, đút một miếng sủi cảo tôm tới khóe miệng Hà Tôn, "Tôn Tôn trước nếm thử, xem ăn được không, nếu như ăn ngon ngày mai dì lại làm tiếp cho con ăn, ừ. . . . . . Làm cháo cật Bắc Kinh ăn có được hay không?" (Xin lỗi mọi người bạn hà ko biết đó là món gì nên cứ ghi đại nha)
"Thật?" Hà Tôn ngẩng đầu lên, sắc mặt vui mừng.
"Đương nhiên là thật! Con tới nếm thử trước đi!" Đoạn đường từ Vân hồ đến bệnh viện này, sủi cảo tôm đã không còn nóng nữa, cô trực tiếp đút cho cậu bé ăn.
Hà Tôn trước cắn một ngụm nhỏ, sau đó một ngụm liền nuốt hết că phần dư lại, la hét muốn ăn nữa.
Hạ Vãn Lộ cười, đút cho cậu bé hơn phân nửa hộp, sau đó lại uống một chút sữa tươi, mới thả lại nó lại trên giường.
Hà Tôn chợt la lớn, "Ba, ba đến rồi, con ăn sáng xong rồi!"
Hạ Vãn Lộ quay đầu lại, chỉ thấy ba Hà Tôn một thân cảnh phục ngăn nắp, xách theo một túi điểm tâm tiến vào, thấy tình cảnh này, tất nhiên ngoài ý muốn, ngay sau đó cười, "Tôi còn tưởng rằng. . . . . . Anh sẽ không tới. . . . . . Cho nên. . . . . ."
"Làm sao lại như vậy? Đáp ứng chuyện của anh tôi nhất định sẽ làm được! Ah, các anh còn còn không có đi sao?" Hạ Vãn Lộ cười hỏi.
"Đi! Lập tức phải đi rồi!" Hà Khả để bữa ăn sáng xuống, "Thật là phiền toái cô, vậy tôi. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.