Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 112: TRÊN ĐỜI NÀY CHỈ CÓ MỘT TẢ THẦN AN.
Cát Tường Dạ
12/10/2015
Nhưng là, cô thật sự rất nhớ anh. . . . . .
Mấy ngày này phải làm ca đêm, cũng không thể hoàn toàn ở cùng nhau. . . . . .
Nhớ đến anh, không hiểu sao, khóe miệng cô không khỏi giương lên tươi cười.
Bên cạnh Hứa Tiểu Soái nhìn thấy, khuôn mặt giống như oán phụ trách cứ, "Đủ rồi! Bộ dạng yêu đương say đắm như vậy của em không sợ làm anh đau lòng chết sao!"
Cô làm cái mặt quỷ với anh, sờ sờ điện thoại di động lần nữa, sợ điện thoại di động rung lên mà mình không biết.
"Có muốn anh đưa em đến bệnh viện luôn hay không? Miễn phí phí tài xế. . . . . ." Hứa Tiểu Soái tiếp tục chua xót nói.
Vừa nghe như thế, cô thật có chút động lòng. . . . . .
Nhưng là, cô vẫn còn rất băn khoăn. . . . . . Anh không liên lạc với cô, nhất định do không có thời gian, cho nên, cô cứ như vậy đi tới, có hay không gây ảnh hưởng đến anh. . . . . .
"Ai muốn đi chứ? Em muốn về nhà!" Cô ăn ở hai lòng trừng mắt nhìn anh. (ăn ở hai lòng: suy nghĩ một đường nói một nẻo)
"Nhìn lại đi! Bộ dạng cô gái chìm trong yêu thương đắm đuối của em, phát sáng đến nỗi muốn làm mắt anh cũng mù luôn rồi! Nếu phải ở cùng em nữa, anh sợ mình không chịu nổi! Lại nói, Tả Thần An thực sự tốt như vậy sao? So với anh còn tốt hơn sao? Nhưng tại sao anh lại không có cảm thấy!" Hứa Tiểu Soái thẳng thắn lầm bầm.
Đúng vậy! Tả Thần An chưa chắc đã tốt bằng Hứa Tiểu Soái. Anh so với Hứa Tiểu Soái tính khí nóng nảy hơn, lại thích bám theo cô, còn rất khó phục vụ, không có khỏe mạnh như Hứa Tiểu Soái, cũng không có thái độ bao dung như Hứa Tiểu Soái, nhưng là, anh cố tình lại chính là Tả Thần An! Cõi đời này cũng chỉ duy nhất có một Tả Thần An mà thôi. . . . . .
Cô cười vui vẻ.
Khó trách, Hứa Tiểu Soái nhìn thấy lại cười nhạo cô, cuối cùng, còn nói với cô, "Hạ Hạ, nếu như Tả Thần An đối với em không tốt, phải nói cho anh biết, nhớ chưa. . . . . ."
"Anh hy vọng anh ấy đối xử không tốt với em sao? Nhỏ mọn!" Cô bất mãn liếc anh một cái.
Anh khẽ mỉm cười, một tay cầm tay lái một tay vươn tới sờ đầu của cô, "Đồ ngốc, có mấy lời anh thật sự không muốn nói với em. . . . . ."
Có cái gì không muốn nói? Về Thần An sao? Là lời nói xấu sao? Cô dĩ nhiên hiểu.
Tả Thần An tiếng tăm cũng không tốt, không phải sao? Một đại thiếu gia ăn chơi, đây là chuyện mà mọi người ai cũng đều biết. . . . . .
Chỉ là, cô nghĩ, trên đời này không có ai so với cô hiểu Tả Thần An hơn. . . . . .
"Tiểu Soái, em biết anh là vì tốt cho em, cám ơn anh!" Có một số việc sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng là, cô sẽ không nói cho Hứa Tiểu Soái, nhất định sẽ không. . . . . .
Hứa Tiểu Soái đưa cô về đến dưới lầu, lần này, cô ngẩng đầu liếc nhìn cửa sổ nhà, một mảnh đen nhánh, trong lòng cũng chìm xuống không ít, có một chút xíu thất vọng.
Thật ra thì, ở sâu trong nội tâm cô vẫn là mong đợi hoàng tử bóng đêm đúng thời gian xuất hiện, không phải sao?
Lần này Hứa Tiểu Soái cũng không có đưa cô đi lên, cô về nhà, mở đèn, đi tới ghế sa lon cạnh cửa sổ sát đất mệt mỏi nằm xuống, lại phát hiện dưới lầu, xe của Hứa Tiểu Soái vẫn chưa rời đi, mà anh, đang tựa vào sườn xe, trên tay đang cầm điếu thuốc, trong ánh sáng mờ mờ của đèn đường, ngọn lửa lúc ẩn lúc hiện. . . . . .
Trong lòng cô hơi đau đớn, gửi cho anh một tin nhắn: Tiểu Soái, về nhà đi. Em tới nhà rồi.
Hứa Tiểu Soái thế nhưng không có trả lời, vẫn một mực đứng ở dưới lầu hút thuốc lá, cho đến khi hút xong điếu thuốc, mới lên xe.
Nhìn xe của anh lái ra khỏi chung cư, hòa vào trong màn đêm, cô không khỏi nhẹ nhàng thở dài. . . . . .
Tiểu Soái, anh nhất định phải hạnh phúc, so với em phải hạnh phúc hơn. . . . . .
Nhìn ngoài cửa sổ, thành phố đã lên đèn, cô nhất thời có ngàn vạn suy nghĩ, vì Hiểu Thần lo lắng, cũng vì chính mình cảm thấy hoang mang, bỗng nhiên, lại rất muốn nghe giọng nói của anh, rất muốn dựa vào bên cạnh anh, cô nghĩ, loại cảm giác này, chắc gọi là nhớ nhung. . . . . .
Cuối cùng không thể đè nén nỗi nhớ anh, cô tìm được tên anh ——Người Yêu, gửi cho anh một tin nhắn: Thần An, ghế sa lon nằm thật thoải mái. . . . . .
Anh nói, chỗ này đặt ghế sofa là thuộc về anh nằm nghỉ ngơi, mà cô chỉ có thể để anh ôm vào trong ngực, mọi thứ đã được trang hoàng xong rồi. . . . . .
Như vậy, cô nhớ anh, anh đọc được tin nhắn có hiểu không? Cô nhớ độ ấm trong ngực của anh, rất nhớ anh. . . . . .ghế sofa đã được chuẩn bị tốt lắm. . . . . .
Cô nắm thật chặt điện thoại di động, năm phút đồng hồ trôi qua, điện thoại di động vẫn yên lặng, có lẽ, là anh không có nghe thấy? Vì vậy, lại gửi thêm một cái tin nhắn nữa: Thần An, em muốn nghe giọng nói của anh. . . . . .
Những lời này, là năm năm trước chính anh thường thường giắt bên khóe miệng. Khi đó anh, chỉ cần cô không ở bên cạnh một lát, sẽ có bộ dạng điên cuồng đi tìm cô, tức giận, đủ loại biểu tình khó chịu, chỉ có chờ cô xuất hiện, anh mới có thể bình ổn cảm xúc, sau đó, như đứa bé phạm lỗi, ôm eo của cô thấp giọng, "Anh chính là muốn nghe giọng nói của em, âm thanh em nói chuyện, âm thanh em lật sách, âm thanh em làm chuyện nhà, bước chân em đi bộ, còn nữa, thanh âm gió thổi làm bay tóc em. . . . . . Như vậy, anh mới biết, em ở bên cạnh anh. . . . . ."
Gió thổi bay tóc của cô cũng có âm thanh sao? Cô cười anh ngốc.
Nhưng anh lại nói, có! Đương nhiên là có! Bởi vì anh là dụng tâm lắng nghe, cho nên mới nghe được tất cả âm thanh của cô. . . . . .
Mỗi lần vào lúc này, cô đều sẽ ôm anh tựa như đứa bé, cảm động không nói nên lời. Cô hiểu, cô là tất cả của anh, là trụ cột của anh. . . . . .
Mà bây giờ, ở nơi này vào ban đêm nhớ anh, cô cũng muốn nghe âm thanh của anh, làm sao bây giờ? Anh không có trả lời, cô nên làm cái gì? Cũng giống như anh tức giận, giống như người điên đi tìm anh sao?
Điện thoại ở trong tay bị cô cầm đến nỗi ướt đẫm mồ hôi, nhưng mà lại hoàn toàn không có động tĩnh gì. . . . . .
Cô bắt đầu hoài nghi không biết điện thoại di động có xảy ra vấn đề gì hay không? Mới vừa rồi Hứa Tiểu Soái cũng không có trả lời tin nhắn của cô? Đúng là không nhận được sao?
Hoang mang gọi điện thoại cho Hứa Tiểu Soái, vô cùng lo lắng hỏi, "Tiểu Soái! Anh có nhận được tin nhắn em gửi không?"
". . . . . . Nhận được. . . . . ." Hứa Tiểu Soái lười biếng trả lời.
"Vậy sao anh không trả lời?" Cô tức giận thở hỗn hển, giống như năm đó Tả Thần An không tìm được cô. . . . . .
"Anh nói này đại tiểu thư, chính em gửi tin nhắn đuổi anh đi! Anh còn chưa có tức giận? Em còn hung hăng với anh nữa? Có phải Tả Thần An cũng không có trả lời tin nhắn của em nên em muốn phát tiết tức giận lên trên người anh hay không?"
". . . . . ." Cô thừa nhận, tựa hồ là đem tâm lý lo lắng hảng sợ đều phát tiết trong tiếng gào thét lúc nãy rồi, "Thật xin lỗi, Tiểu Soái. . . . . .Em không phải có ý này. . . . . . Hì hì. . . . . . Ai, cho em xin lỗi? Làm ơn, hiện tại em xin lỗi anh? Được không?"
"Không được!" Anh cự tuyệt chắc chắn như đinh chém sắt.
"Em xin lỗi mà. . . . . .Tha lỗi cho em đi anh Tiểu Soái. . . . . ."
Hứa Tiểu Soái dứt khoát cúp điện thoại, Hạ Vãn Lộ vẫn còn ngây ngốc nắm điện thoại di động trong tay, vẫn đổ chuông, vậy có phải hay không tin nhắn anh trả lời cô không nhận được?
Đang suy nghĩ lung tung, điện thoại di động bỗng rung lên một cái, tin nhắn đến! Cô kích động đến nỗi trái tim một hồi cuồng loạn, nhưng vừa nhìn thấy dãy số, nhưng là Hứa Tiểu Soái . . . . . .
Tâm, nhất thời rơi từ trên cao xuống tận đáy cốc. . . . . .
Buồn bã mở tin nhắn ra xem, năm chữ thêm một chuỗi dấu chấm than: em chính là con heo! ! ! ! !
Ai. . . . . . Không phải điện thoại di động có vấn đề. . . . . .
Cô chán nản tựa người vào ghế sa lon, trong đầu xuất hiện càng nhiều suy đoán lung tung, bỗng dưng, cô hoảng sợ đứng ngồi không yên, chẳng lẽ. . . . . . Thần An xảy ra chuyện gì? Cho nên mới không trả lời?
Cái suy nghĩ này vừa xuất hiện, cô không thể tiếp tục bình tĩnh, ở trong phòng đi tới đi lui, sau đó nắm lên túi sách liền đi ra cửa.
Đã khuya rồi, không còn kịp chờ xe ca đêm, cô lần đầu tiên bắt taxi, chạy thẳng tới bệnh viện.
Nhưng mà, lúc này ở bệnh viện, đã sớm hết thời gian thăm bệnh, của phòng bệnh cũng đã khóa lại, cô không để ý nhiều như vậy, liều mạng đập cửa, cuối cùng đem y tá đánh thức.
"Chuyện gì vậy?" Y tá còn tưởng rằng là bệnh nhân, mở cửa, đã sớm không nhớ rõ Hạ Vãn Lộ cũng làm việc ở đây.
"Tôi. . . . . . Tôi muốn thăm bệnh. . . . . ." Chính cô cũng là y tá, biết điều này không hợp quy định, nào có đêm hôm khuya khoắc cho người vào thăm bệnh?
"Thật xin lỗi, không được!" Y tá nghe thấy vậy quả thật là lửa giận trong lòng bốc lên không ngừng, hơn nửa đêm giày vò người ta là vì thăm bệnh?
"Van cầu cô, vậy cô có thể nói cho tôi biết, Tả Thần An. . . . . . Như thế nào rồi?" Cô hỏi.
Y tá liếc cô một cái, "Cô muốn đến thăm Tả Thần An!" Trong mắt kia hẳn tất cả đều là khinh bỉ.
Cô hiểu ánh mắt như thế có ý gì, Kiều Á không phải đã đến thăm anh rồi sao? Nói vậy bạn gái trong xì căng đan cũng đã tới, xem chừng y tá cũng đem cô trở thành những người đó giống nhau. . . . . .
"Phải . . . . . Đúng vậy. . . . . . Cho nên phiền toái cô châm chước cho tôi một chút. . . . . ." Cô làm mặt dày đến cùng, nhắm mắt nói.
"Nếu là đến thăm Tả Thần An thì càng không được! Trọng điểm là người ta còn có bảo vệ! Muốn thăm thì buổi sáng ngày mai quay lại!" Y tá nói xong lập tức muốn đóng cửa.
Cô vội vàng dùng cánh tay ngăn lại, "Vậy cầu xin cô nói cho tôi biết, Tả Thần An anh ấy hiện tại có tốt không?"
"Tốt! Đương nhiên tốt rồi! Bệnh viện chúng tôi, có thể không tốt được sao? Hiện tại đã ngủ rồi! Muốn thăm bệnh thì ngày mai xem thời gian mà tới!" Y tá không cho cô cơ hội hỏi tiếp, "Pằng" một tiếng, đóng cửa lại.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai là anh ngủ rồi. . . . . . Không có việc gì là tốt. . . . . .
Từ bệnh viện đi ra, cô mới phát hiện ra mình sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh ứa ra toàn thân, gió đêm thổi qua, có chút lạnh lẽo.
Kẻ điên! Cô cười chính mình.
Trong lòng không có lo lắng, liền không cần phải gấp gáp đón taxi trở về, nói thật, cho tới nay cô có thói quen, không thích xa xỉ, mặc dù Thần An cho cô rất nhiều tiền, cô cũng còn chưa có đụng vào, cho nên, cô quyết định đi về phía trước thêm một đoạn nữa, là có thể tới trạm xe buýt chờ xe ca đêm.
Mấy ngày này phải làm ca đêm, cũng không thể hoàn toàn ở cùng nhau. . . . . .
Nhớ đến anh, không hiểu sao, khóe miệng cô không khỏi giương lên tươi cười.
Bên cạnh Hứa Tiểu Soái nhìn thấy, khuôn mặt giống như oán phụ trách cứ, "Đủ rồi! Bộ dạng yêu đương say đắm như vậy của em không sợ làm anh đau lòng chết sao!"
Cô làm cái mặt quỷ với anh, sờ sờ điện thoại di động lần nữa, sợ điện thoại di động rung lên mà mình không biết.
"Có muốn anh đưa em đến bệnh viện luôn hay không? Miễn phí phí tài xế. . . . . ." Hứa Tiểu Soái tiếp tục chua xót nói.
Vừa nghe như thế, cô thật có chút động lòng. . . . . .
Nhưng là, cô vẫn còn rất băn khoăn. . . . . . Anh không liên lạc với cô, nhất định do không có thời gian, cho nên, cô cứ như vậy đi tới, có hay không gây ảnh hưởng đến anh. . . . . .
"Ai muốn đi chứ? Em muốn về nhà!" Cô ăn ở hai lòng trừng mắt nhìn anh. (ăn ở hai lòng: suy nghĩ một đường nói một nẻo)
"Nhìn lại đi! Bộ dạng cô gái chìm trong yêu thương đắm đuối của em, phát sáng đến nỗi muốn làm mắt anh cũng mù luôn rồi! Nếu phải ở cùng em nữa, anh sợ mình không chịu nổi! Lại nói, Tả Thần An thực sự tốt như vậy sao? So với anh còn tốt hơn sao? Nhưng tại sao anh lại không có cảm thấy!" Hứa Tiểu Soái thẳng thắn lầm bầm.
Đúng vậy! Tả Thần An chưa chắc đã tốt bằng Hứa Tiểu Soái. Anh so với Hứa Tiểu Soái tính khí nóng nảy hơn, lại thích bám theo cô, còn rất khó phục vụ, không có khỏe mạnh như Hứa Tiểu Soái, cũng không có thái độ bao dung như Hứa Tiểu Soái, nhưng là, anh cố tình lại chính là Tả Thần An! Cõi đời này cũng chỉ duy nhất có một Tả Thần An mà thôi. . . . . .
Cô cười vui vẻ.
Khó trách, Hứa Tiểu Soái nhìn thấy lại cười nhạo cô, cuối cùng, còn nói với cô, "Hạ Hạ, nếu như Tả Thần An đối với em không tốt, phải nói cho anh biết, nhớ chưa. . . . . ."
"Anh hy vọng anh ấy đối xử không tốt với em sao? Nhỏ mọn!" Cô bất mãn liếc anh một cái.
Anh khẽ mỉm cười, một tay cầm tay lái một tay vươn tới sờ đầu của cô, "Đồ ngốc, có mấy lời anh thật sự không muốn nói với em. . . . . ."
Có cái gì không muốn nói? Về Thần An sao? Là lời nói xấu sao? Cô dĩ nhiên hiểu.
Tả Thần An tiếng tăm cũng không tốt, không phải sao? Một đại thiếu gia ăn chơi, đây là chuyện mà mọi người ai cũng đều biết. . . . . .
Chỉ là, cô nghĩ, trên đời này không có ai so với cô hiểu Tả Thần An hơn. . . . . .
"Tiểu Soái, em biết anh là vì tốt cho em, cám ơn anh!" Có một số việc sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng là, cô sẽ không nói cho Hứa Tiểu Soái, nhất định sẽ không. . . . . .
Hứa Tiểu Soái đưa cô về đến dưới lầu, lần này, cô ngẩng đầu liếc nhìn cửa sổ nhà, một mảnh đen nhánh, trong lòng cũng chìm xuống không ít, có một chút xíu thất vọng.
Thật ra thì, ở sâu trong nội tâm cô vẫn là mong đợi hoàng tử bóng đêm đúng thời gian xuất hiện, không phải sao?
Lần này Hứa Tiểu Soái cũng không có đưa cô đi lên, cô về nhà, mở đèn, đi tới ghế sa lon cạnh cửa sổ sát đất mệt mỏi nằm xuống, lại phát hiện dưới lầu, xe của Hứa Tiểu Soái vẫn chưa rời đi, mà anh, đang tựa vào sườn xe, trên tay đang cầm điếu thuốc, trong ánh sáng mờ mờ của đèn đường, ngọn lửa lúc ẩn lúc hiện. . . . . .
Trong lòng cô hơi đau đớn, gửi cho anh một tin nhắn: Tiểu Soái, về nhà đi. Em tới nhà rồi.
Hứa Tiểu Soái thế nhưng không có trả lời, vẫn một mực đứng ở dưới lầu hút thuốc lá, cho đến khi hút xong điếu thuốc, mới lên xe.
Nhìn xe của anh lái ra khỏi chung cư, hòa vào trong màn đêm, cô không khỏi nhẹ nhàng thở dài. . . . . .
Tiểu Soái, anh nhất định phải hạnh phúc, so với em phải hạnh phúc hơn. . . . . .
Nhìn ngoài cửa sổ, thành phố đã lên đèn, cô nhất thời có ngàn vạn suy nghĩ, vì Hiểu Thần lo lắng, cũng vì chính mình cảm thấy hoang mang, bỗng nhiên, lại rất muốn nghe giọng nói của anh, rất muốn dựa vào bên cạnh anh, cô nghĩ, loại cảm giác này, chắc gọi là nhớ nhung. . . . . .
Cuối cùng không thể đè nén nỗi nhớ anh, cô tìm được tên anh ——Người Yêu, gửi cho anh một tin nhắn: Thần An, ghế sa lon nằm thật thoải mái. . . . . .
Anh nói, chỗ này đặt ghế sofa là thuộc về anh nằm nghỉ ngơi, mà cô chỉ có thể để anh ôm vào trong ngực, mọi thứ đã được trang hoàng xong rồi. . . . . .
Như vậy, cô nhớ anh, anh đọc được tin nhắn có hiểu không? Cô nhớ độ ấm trong ngực của anh, rất nhớ anh. . . . . .ghế sofa đã được chuẩn bị tốt lắm. . . . . .
Cô nắm thật chặt điện thoại di động, năm phút đồng hồ trôi qua, điện thoại di động vẫn yên lặng, có lẽ, là anh không có nghe thấy? Vì vậy, lại gửi thêm một cái tin nhắn nữa: Thần An, em muốn nghe giọng nói của anh. . . . . .
Những lời này, là năm năm trước chính anh thường thường giắt bên khóe miệng. Khi đó anh, chỉ cần cô không ở bên cạnh một lát, sẽ có bộ dạng điên cuồng đi tìm cô, tức giận, đủ loại biểu tình khó chịu, chỉ có chờ cô xuất hiện, anh mới có thể bình ổn cảm xúc, sau đó, như đứa bé phạm lỗi, ôm eo của cô thấp giọng, "Anh chính là muốn nghe giọng nói của em, âm thanh em nói chuyện, âm thanh em lật sách, âm thanh em làm chuyện nhà, bước chân em đi bộ, còn nữa, thanh âm gió thổi làm bay tóc em. . . . . . Như vậy, anh mới biết, em ở bên cạnh anh. . . . . ."
Gió thổi bay tóc của cô cũng có âm thanh sao? Cô cười anh ngốc.
Nhưng anh lại nói, có! Đương nhiên là có! Bởi vì anh là dụng tâm lắng nghe, cho nên mới nghe được tất cả âm thanh của cô. . . . . .
Mỗi lần vào lúc này, cô đều sẽ ôm anh tựa như đứa bé, cảm động không nói nên lời. Cô hiểu, cô là tất cả của anh, là trụ cột của anh. . . . . .
Mà bây giờ, ở nơi này vào ban đêm nhớ anh, cô cũng muốn nghe âm thanh của anh, làm sao bây giờ? Anh không có trả lời, cô nên làm cái gì? Cũng giống như anh tức giận, giống như người điên đi tìm anh sao?
Điện thoại ở trong tay bị cô cầm đến nỗi ướt đẫm mồ hôi, nhưng mà lại hoàn toàn không có động tĩnh gì. . . . . .
Cô bắt đầu hoài nghi không biết điện thoại di động có xảy ra vấn đề gì hay không? Mới vừa rồi Hứa Tiểu Soái cũng không có trả lời tin nhắn của cô? Đúng là không nhận được sao?
Hoang mang gọi điện thoại cho Hứa Tiểu Soái, vô cùng lo lắng hỏi, "Tiểu Soái! Anh có nhận được tin nhắn em gửi không?"
". . . . . . Nhận được. . . . . ." Hứa Tiểu Soái lười biếng trả lời.
"Vậy sao anh không trả lời?" Cô tức giận thở hỗn hển, giống như năm đó Tả Thần An không tìm được cô. . . . . .
"Anh nói này đại tiểu thư, chính em gửi tin nhắn đuổi anh đi! Anh còn chưa có tức giận? Em còn hung hăng với anh nữa? Có phải Tả Thần An cũng không có trả lời tin nhắn của em nên em muốn phát tiết tức giận lên trên người anh hay không?"
". . . . . ." Cô thừa nhận, tựa hồ là đem tâm lý lo lắng hảng sợ đều phát tiết trong tiếng gào thét lúc nãy rồi, "Thật xin lỗi, Tiểu Soái. . . . . .Em không phải có ý này. . . . . . Hì hì. . . . . . Ai, cho em xin lỗi? Làm ơn, hiện tại em xin lỗi anh? Được không?"
"Không được!" Anh cự tuyệt chắc chắn như đinh chém sắt.
"Em xin lỗi mà. . . . . .Tha lỗi cho em đi anh Tiểu Soái. . . . . ."
Hứa Tiểu Soái dứt khoát cúp điện thoại, Hạ Vãn Lộ vẫn còn ngây ngốc nắm điện thoại di động trong tay, vẫn đổ chuông, vậy có phải hay không tin nhắn anh trả lời cô không nhận được?
Đang suy nghĩ lung tung, điện thoại di động bỗng rung lên một cái, tin nhắn đến! Cô kích động đến nỗi trái tim một hồi cuồng loạn, nhưng vừa nhìn thấy dãy số, nhưng là Hứa Tiểu Soái . . . . . .
Tâm, nhất thời rơi từ trên cao xuống tận đáy cốc. . . . . .
Buồn bã mở tin nhắn ra xem, năm chữ thêm một chuỗi dấu chấm than: em chính là con heo! ! ! ! !
Ai. . . . . . Không phải điện thoại di động có vấn đề. . . . . .
Cô chán nản tựa người vào ghế sa lon, trong đầu xuất hiện càng nhiều suy đoán lung tung, bỗng dưng, cô hoảng sợ đứng ngồi không yên, chẳng lẽ. . . . . . Thần An xảy ra chuyện gì? Cho nên mới không trả lời?
Cái suy nghĩ này vừa xuất hiện, cô không thể tiếp tục bình tĩnh, ở trong phòng đi tới đi lui, sau đó nắm lên túi sách liền đi ra cửa.
Đã khuya rồi, không còn kịp chờ xe ca đêm, cô lần đầu tiên bắt taxi, chạy thẳng tới bệnh viện.
Nhưng mà, lúc này ở bệnh viện, đã sớm hết thời gian thăm bệnh, của phòng bệnh cũng đã khóa lại, cô không để ý nhiều như vậy, liều mạng đập cửa, cuối cùng đem y tá đánh thức.
"Chuyện gì vậy?" Y tá còn tưởng rằng là bệnh nhân, mở cửa, đã sớm không nhớ rõ Hạ Vãn Lộ cũng làm việc ở đây.
"Tôi. . . . . . Tôi muốn thăm bệnh. . . . . ." Chính cô cũng là y tá, biết điều này không hợp quy định, nào có đêm hôm khuya khoắc cho người vào thăm bệnh?
"Thật xin lỗi, không được!" Y tá nghe thấy vậy quả thật là lửa giận trong lòng bốc lên không ngừng, hơn nửa đêm giày vò người ta là vì thăm bệnh?
"Van cầu cô, vậy cô có thể nói cho tôi biết, Tả Thần An. . . . . . Như thế nào rồi?" Cô hỏi.
Y tá liếc cô một cái, "Cô muốn đến thăm Tả Thần An!" Trong mắt kia hẳn tất cả đều là khinh bỉ.
Cô hiểu ánh mắt như thế có ý gì, Kiều Á không phải đã đến thăm anh rồi sao? Nói vậy bạn gái trong xì căng đan cũng đã tới, xem chừng y tá cũng đem cô trở thành những người đó giống nhau. . . . . .
"Phải . . . . . Đúng vậy. . . . . . Cho nên phiền toái cô châm chước cho tôi một chút. . . . . ." Cô làm mặt dày đến cùng, nhắm mắt nói.
"Nếu là đến thăm Tả Thần An thì càng không được! Trọng điểm là người ta còn có bảo vệ! Muốn thăm thì buổi sáng ngày mai quay lại!" Y tá nói xong lập tức muốn đóng cửa.
Cô vội vàng dùng cánh tay ngăn lại, "Vậy cầu xin cô nói cho tôi biết, Tả Thần An anh ấy hiện tại có tốt không?"
"Tốt! Đương nhiên tốt rồi! Bệnh viện chúng tôi, có thể không tốt được sao? Hiện tại đã ngủ rồi! Muốn thăm bệnh thì ngày mai xem thời gian mà tới!" Y tá không cho cô cơ hội hỏi tiếp, "Pằng" một tiếng, đóng cửa lại.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai là anh ngủ rồi. . . . . . Không có việc gì là tốt. . . . . .
Từ bệnh viện đi ra, cô mới phát hiện ra mình sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh ứa ra toàn thân, gió đêm thổi qua, có chút lạnh lẽo.
Kẻ điên! Cô cười chính mình.
Trong lòng không có lo lắng, liền không cần phải gấp gáp đón taxi trở về, nói thật, cho tới nay cô có thói quen, không thích xa xỉ, mặc dù Thần An cho cô rất nhiều tiền, cô cũng còn chưa có đụng vào, cho nên, cô quyết định đi về phía trước thêm một đoạn nữa, là có thể tới trạm xe buýt chờ xe ca đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.