Kinh Thiên Kỳ Án

Quyển 1 - Chương 17: Kế hoạch C (1)

Hà Mã

21/03/2014

Buổi chiều, Hàn Phong chậm rì rì đi trở về phòng điều tra hình sự, lần này cư nhiên không lạc đường, thật sự là một kỳ tích! Nhưng anh vừa vào cửa, liền phát hiện ánh mắt mọi người đều không đúng, tất cả đều là vẻ mặt "Cậu vậy mà dám làm thế". Hàn Phong gãi đầu, thầm nghĩ: "Kỳ quái, mình đâu làm gì, mọi người thế này là sao?" "Này, mũm mĩm, làm gì nhìn tôi như vậy?" Hàn Phong hỏi.

Lưu Định Cường hắc hắc, "Cậu tự làm chuyện tốt rồi." Nói xong vội vã rời đi.

Hàn Phong thì thầm nói: "Tôi đã làm chuyện tốt gì? Sao tôi không biết vậy? Ôi, Hạ Mạt, tôi đã làm gì?"

Hạ Mạt lắc đầu cười nói: "Anh nha anh nha, làm vậy cũng quá phận rồi đó, tôi hiện tại đi phân tích chút vật liệu này. Anh tự mình cẩn thận một chút, anh cố ý để cho Long cảnh quan của chúng tôi nhìn thấy phải không? Anh xem đi, cô ấy tức giận lắm đó."

Hàn Phong sửng 3ốt hồi lâu, nghi hoặc nói: "Tôi vẫn không hiểu, tôi thì 3ao nào? Long. . ." Anh còn chưa kịp nói tiếp, đã thấy Long Jiai vẻ mặt tức giận đi tới, đem tài liệu nhét vào tay Hàn Phong, "Anh cái gì cũng không cần nói nữa, tự mình xem tài liệu, đây là tôi thăm dò công ty quản lý tài chính Tuệ Tinh sắp xếp ra, không có việc gì đừng phiền tôi."

Hàn Phong cầm tài liệu đi tới trước bàn Lãnh Kính Hàn, phe phẩy tài liệu, hỏi: "Thế này là thế nào?"

Lãnh Kính Hàn tức giận liếc mắt nhìn Hàn Phong, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái gương, giơ lên trước mặt Hàn Phong, nói: "Ăn xong nhớ lau kỹ miệng."

Hàn Phong vừa nhìn, chẳng biết Phan Khả Hân dùng son môi gì, mình cũng không lau ra. Hàn Phong mặt dày nói: "Tôi còn tưởng chuyện gì, nguyên lai là chuyện này. Hừ, trộm dê chưa được, ngược lại còn dính một thân mùi khai."

Lãnh Kính Hàn nói: "Tôi nói cậu nha, ừm. . . . . . . Thế này, LonJ Giai và Phan Khả Hân, cậu tới cùng là thích ai hơn? Tôi thấy, người ta đối với cậu đều không tồi."

Hàn Phong hơi ngửa đầu về sau, ngưng thần nói: "Tôi nói nha, sao đột nhiên lại lôi chuyện này ra? Tôi đều thích, bộ dáng hai người cũng không tồi. Thế nào?"

Lãnh Kính Hàn suy nghĩ một chút, lại ngồi xuống, kiên nhẫn giải thích: "Là như vầy, ở Trung Quốc, không trong phạm vi toàn thế giới, hiện tại đều áp dụng chế độ một vợ một chồng, có một số việc đấy, tôi nghĩ cậu. . ."

Hàn Phong bỗng nhiên đứng lên, tay chống bàn, "Vớ vẩn! Đó là loại quy chế pháp luật, sao tôi có thể không biết được, hiện tại vụ án gấp như vậy, anh nói mấy thứ này cho tôi có ích lợi gì? Cùng vụ án này liên quan gì chứ?"

Lãnh Kính Hàn vừa nghĩ, cũng biết mình buồn cười. "Đúng vậy, cùng tên nhóc này nói chẳng được ích lợi gì, chẳng lẽ còn có thể xem cậu ấy là người thường mà đối đãi được sao?" Ông lập tức 3ửa lời: "Được rồi, phần báo cáo của Long Giai tôi đã xem qua, không có tình huống gì có giá trị, cậu không phải đã sớm biết không hỏi ra được gì mới không đi hỏi sao?"

Hàn Phong nói: "Bảo vệ kia mới đi làm một tuần, có thể có tình huống gì chứ, về phần Hồ Kim Thành, người nọ rất thâm trầm, tôi nghĩ sẽ không có nhiều bí mật bị người khác phát hiện đâu."

Lãnh Kính Hàn nói: "Mọi người trong công ty nói Hồ Kim Thành làm người lão luyện thành thục, cơ hồ chưa từng xảy ra vấn đề, cũng thành thật, cho nên qua lại rất gần gũi với Khúc Minh Sinh. Bảo vệ kia là Phó Khải, người biết rõ gã không nhiều lắm."

Hàn Phong lẩm nhẩm tài liệu, hỏi: "Hồ Kim Thành cư trú ở đâu? Trong nhà còn có ai?"

"Không biết. Cậu nên biết, người như vậy, bình thường rất kín đáo, người chung quanh cũng không biết rõ lắm về gã. Cậu điều tra cả ngày, có phát hiện gì?"

Hàn Phong cười cười, hạ giọng nói với Lãnh Kính Hàn: "Tôi phát hiện, Phan Khả Hân rất sợ nhện."

"Cậu không đến khu mỏ đứng tên Đinh Nhất Tiếu hả?"

"Có đến, nhưng không điều tra được gì. Người ta rào lưới điện, căn bản không vào được, cho nên, chúng tôi phải đến nhà tôi."

Lãnh Kính Hàn tròn xoe mắt: "Cái gì! Cậu mang Khả Hân đến nhà cậu! Hôm nay cả ngày không làm gì cả?" Lãnh Kính Hàn ngưnJ mi trầm giọng nói, "Vậy cả ngày nay cậu đã làm chuyện gì khác?"

Mấy người của phòng trinh sát hình sự đều thò đầu sang, Lãnh Kính Hàn ho khan hai tiếng, thấp giọng nói: "Tại sao cậu có thể mang con bé đến loại chỗ đó! Nơi ấy là chỗ chiêu đãi người sao? Nếu con bé ở đó nhiễm phải bệnh tật gì, tôi làm thế nào ăn nói với cha con bé?"

Hàn Phong phi thường đắc ý, vẻ mặt như "Đâu liên quan Jì tới tôi", sau đó cực nhanh lẩm nhẩm tài liệu, vừa xem vừa lắc đầu, "Đừng quá đa tâm, cô ấy ở chỗ tôi, chưa đến 5 phút đã đi rồi. Đúng rồi, các anh ra mặt đi điều tra thăm dò quặng mỏ nọ xem, tại sao đề phòng nghiêm ngặt như vậy? Theo tôi thấy, bên trong khẳng định có vấn đề."

Lãnh Kính Hàn thở dài, "Được rồi, tôi phái người đi thăm dò. À phải, Hạ Mạt đã đến hiện trường, cậu muốn nghe xe chúng ta làm thế nào phát nổ hay không?"

"Được."

Đang nói, Hạ Mạt cầm báo cáo một mình đi tới, "Cũng giống lần trước, TNT, xe chở bom, kích nổ dưới bình xăng, sau đó lần nổ mạnh thứ hai là bình xăng ô tô tự nổ."

"Cái Jì?" Hàn Phong nói, "Xe chở bom, kích nổ dưới bình xăng? Làm sao để phía dưới được?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Hạ Mạt nói xe chở bom không phải xe chúng ta lái, là xe đồ chơi bốn bánh. Theo khám nghiệm hiện trường, bom ở trên một chiếc xe đồ chơi bốn bánh, chạy đến dưới xe chúng ta kích nổ."

Hàn Phong trầm tư nói: "Tôi nhớ kỹ khi ấy xe bảo trì tốc độ 80km/h, chiếc xe đồ chơi kia làm thế nào đuổi kịp chúng ta?"

"Chuyển động tương đối, cậu không biết sao?" Lãnh Kính Hàn nói.

Hàn Phong sửng sốt, "Chuyển động tương đối?" Hạ Mạt tưởng rằng anh thật 3ự không biết, giải thích: "Nếu một người ở trên một chiếc xe vận tốc 80km/h, vậy so với mặt đất mà nói, người nọ đang chuyển động 80km/h. Đồng dạng, nếu xe đồ chơi là từ trong một chiếc xe khác với vận tốc 80km/h bắt đầu chạy đến, vậy xe của các anh chẳng khác nào không nhúc nhích, đậu một chỗ cho người ta đến phá nổ."

Hàn Phong hỏi: "Nhưng xe đồ chơi bốn bánh làm thế nào từ trong một chiếc xe khác chạy

đến chứ? Mở cửa xe, đem xe đồ chơi thả xuống đất? Nếu như vậy, bởi vì lực ma sát, xe đồ chơi sẽ chạy khônJ được xa lắm, vận tốc của nó 3ẽ khôi phục vận tốc ban đầu."

Hạ Mạt nói: "Trên sự thật là, bộ phận đầu của một chiếc xe lớn đã thay đổi, ở đầu xe có lỗ dài một thước, cao ba tấc, từ ghế lái thông thẳng đến chắn bảo hiểm trước xe, xe đồ chơi chính là từ lỗ nhỏ kia chạy ra. Khi đó xe lớn cách các anh rất gần, sau khi để xe đồ chơi lao ra, thời gian vài giây so với tốc độ xe các anh nhanh hơn, sau đó có một đoạn thời gian giống với tốc độ xe của các anh, cuối cùng mới giảm tốc độ xe chậm hơn các anh. Vừa thả xe đồ chơi ra, xe lớn liền nhanh chóng lui về phía sau, cũng chính là quá trình mà anh nhìn thấy xe ấy rời khỏi xe các anh, sau đó kích nổ, dùng phương pháp này, có thể bù vào thiếu sót của xe đồ chơi không thể bảo trì tốc độ vận hành cao thời gian dài."

Hàn Phong kinh ngạc nói: "Làm sao cậu biết rõ ràng như vậy?"

Hạ Mạt cười nói: "Bởi vì chúng tôi đã tìm được chiếc xe kia trong một xưởng thu xe phế liệu vịnh Thanh Thủy. Là một chiếc Honda Quảng Châu, chúng tôi đã thảo luận với Lãnh trưởng phòng mới cho ra kết luận này."

Hàn Phong nói: "Trên xe còn có đầu mối khác không?"

Lãnh Kính Hàn lắc đầu nói: "Không có, một chiếc xe, toàn thân bị xối đầy xăng, đốt chỉ còn khung xe thì có thể có đầu mối gì nữa."

Hạ Mạt nói: "Có một cái, thân xe mặc dù đã hoàn toàn bị thiêu hủy, nhưng dấu vết cũng chưa hoàn toàn thiêu hủy, số hiệu động cơ xe vẫn còn. Nếu xe này mới lắp ráp, vậy thông qua số hiệu động cơ, chúng ta có thể tra được thời gian xuất xưởng của nó, nó được đưa đến công ty nào lắp ráp, được thương nghiệp cung cấp hàng nào mua lại, từ đó có thể cụ thể điểm bán xe, biết được người mua."

Mắt Hàn PhonJ sánJ lên, "Điều tra ra cho tôi biết trước."

Lúc này, Lý Hưởng cũng cực kỳ kích động chạy tới, vừa vào cửa liền hỏi: "Thế nào? Tìm được cái gì làm nổ xe các anh chưa?"

Hạ Mạt đơn giản nói tình huống một lần nữa, Lý Hưởng đầy bụng hoài nghi, "Anh nói xem hung thủ phí sức lớn như vậy, dẫn nhóm các anh đến, rồi cho nổ các anh? Hắn khi ấy ở nhà xưởng phụ cận phái hai sát thủ, không phải bớt phiền hơn sao?"



Hàn Phong nói: "Có vài điểm anh nói không đúng."

"Ơ!" Lý Hưởng không rõ, chỉ nói một câu như vậy mà lại có đến mấy điểm không đúng.

Hàn Phong nói: "Thứ nhất, hung thủ phí sức lớn như vậy, cũng không phải vì dẫn chúng tôi đến, đây chỉ là một sự trùnJ hợp, mục đích thực sự của bọn họ, là muốn chở nhóm linh kiện trong xưởng đi, về phần dùng làm gì, bây giờ còn chưa thể khẳng định, mà dẫn chúng tôi đến, chỉ là một sắp đặt tạm thời. Thứ hai, y không bố trí sát thủ, là vì chúng tôi còn chưa biết, bọn họ có sở hữu vũ khí mang tính sát thương cự ly xa hay không; Hơn nữa, phụ cận nhà xưởng có nhiều cảnh sát lắm, y cho dù thành công, cũng không dễ dàng thoát thân, mà chỉ cần một phần tử phạm tội bị bắt, thì có khả năng lộ ra toàn bộ kế hoạch của hung thủ, kẻ thao túng phía sau màn luôn yêu cầu tuyệt đối không chút sơ hở. Thứ ba, y

dùng xe đồ chơi bốn bánh đối phó chúng ta, là một loại khiêu khích. Tôi đã sớm nói, hết thảy nỗ lực điều tra của chúng ta, dưới mắt hung thủ, chẳng qua chỉ là một trò chơi mèo vờn chuột, mà trong trò chơi này, chúng ta đang sắm vai… chuột!"

Hạ Mạt nói: "Lần đầu tiên là máy bay trực thăng đồ chơi, lần thứ hai là xe bốn bánh đồ chơi, nếu ấn theo Không Lục Hải tính toán, lần sau hẳn là dùng mô hình tàu thuyền điều khiển từ xa."

Lãnh Kính Hàn đột nhiên hỏi: "Lý Hưởng, chẳng phải cậu đang giám thị Đinh Nhất Tiếu sao, thế nào lại chạy đến đây?"

"Đinh Nhất Tiếu bên kia bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, Lâm Phàm coi chừng dùm rồi. Tôi qua đây tìm hiểu tiến triển, thuận tiện thay mặt Quách cục trưởng truyền lời."

"Lời gì?"

"Đồng chí của sở cảnh sát người ta hỏi, chúng ta muốn giám thị tới khi nào, hiện tại bên bọn họ cũng xảy ra chút vấn đề, vì giữ gìn trị an xã hội, cần gia tăng nhân thủ, nhân thủ bọn họ không đủ."

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Có một bệnh nhân tâm thần, chẳng biết từ đâu lấy được khẩu súng, ở trên một chiếc xe bus bắn bị thương hai người, cực kỳ nguy hiểm. Cảnh sát muốn truy bắt, lại phải sơ tán quần chúng, còn phải làm công tác an ủi. Hiện tại trong thành phố có nhiều chỗ đã truyền ra, tin tức truyền bá thật sự rất mau, tin tưởng không lâu nữa, toàn bộ thành phố đều sẽ sôi sục. Anh nghĩ đi, một bệnh nhân tâm thần, cầm súng, anh đang trong thành phố này, đi tới đâu cũng không an toàn cả."

"Có đầu mối gì chưa?"

Lý Hưởng xòe hai tay, "Việc này không phải không có đầu mối sao, cũng không biết bệnh nhân tâm thần kia trốn nơi nào rồi. Mấy ngày nay liên tiếp xảy ra sự cố, Quách cục trưởng gấp đến không chịu nổi, đã hai ngày chưa chợp mắt rồi."

Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, "Bằng không, chúng ta cứ rút lại một phần nhân viên theo dõi?"

"Không được, trừ phi anh tìm ra cho tôi tung tích Lô Phương và Lương Tiểu Đồng, thì sẽ không cần theo dõi Đinh Nhất Tiếu nữa."

"Lô Phương và Lương Tiểu Đồng còn sống hay không chúng ta còn chưa thể xác định, cậu bảo chúng ta đi đâu mà tìm người đây?"

Hàn Phong đưa tài liệu trên tay quẳng lên bàn, tự tin nói: "Bọn họ nhất định còn sống. Tôi nghĩ, tôi đã biết kẻ khống chế phía sau màn tại sao vẫn chưa hành động, hơn nữa ngân hàng Hằng Phúc sắp tới cũng chưa thay đổi quyền cổ phần quy mô lớn."

Lời này Hàn Phong vừa nói ra, mọi người trong phònJ làm việc đều buông xuống sự vụ trong tay, toàn bộ nhìn chằm chằm Hàn Phong.

Hàn Phong ngồi trên bàn làm việc của Lãnh Kính Hàn, gõ mặt bàn, nói: "Xế chiều hôm nay, tôi đã đến tiệm net, ở tiệm net đợi một buổi chiều."

Lý Hưởng kỳ quái nói: "Chẳng phải cậu nói sẽ không lên mạng sao?"

Hàn Phong le lưỡi, những người khác đều trừng mắt Lý Hưởng, đều tại hắn cắt ngang Hàn Phong nói chuyện. Hàn Phong ngừng chốc lát, nói: "Sẽ không lên mạng không có nghĩa rằng không thể đến tiệm net, đồng dạng, đến tiệm net cũng chưa chắc đều phải lên mạng. Tiệm net tôi đến kia là một câu lạc bộ của dân cổ phiếu, bên trong là nơi hoạt động mua bán cổ phiếu. Tôi hướng bọn họ hỏi thăm một chút, biết một vài kiến thức về cổ phiếu."

Lãnh Kính Hàn vội la lên: "Cậu nói mau lên, rốt cuộc có quan hệ gì với việc thay đổi quyền cổ phần của ngân hàng Hằng Phúc?"

Hàn Phong quỷ dị cười nói: "Việc này nói rất dài dòng, phải nói từ cơ chế vận hành cổ phiếu của Trung Quốc."

Lãnh Kính Hàn lập tức nói: "Vậy nói ngắn gọn."

Hàn Phong làm một biểu cảm "Tuân mệnh", "Kỳ thật rất đơn giản, bởi vì thị trường cổ phiếu của Trung Quốc và bất cứ quốc gia nào trên thế giới đều không giống nhau. Cổ phiếu Trung Quốc, chia làm hai loại, một loại tên là cổ phiếu lưu thông, dùng cho dân mua bán cổ phiếu, một loại khác gọi là cổ phiếu phi lưu thông, cũng là cách gọi cổ phiếu người, không thể giao dịch mua bán ở thị trường. Cổ phiếu phi lưu thông không thể giao dịch tiền mặt ở thị trường, nhưng có thể chuyển nhượng giữa người với người, dựa vào phương thức chuyển nhượng cổ phần, hoặc dựa vào giá cả buôn bán, tóm lại không thể dựa vào giá cả trên thị trường tiến hành chuyển nhượng."

Nói đến đây, Hàn PhonJ ngừng một chút, quan sát biểu cảm của mỗi người, nhìn xem mọi người nghe có hiểu hay không, sau đó mới tiếp tục nói: "Một công ty có tên trên thị trường chính khoán trong nước, cổ phiếu lưu thông bình thườnJ chỉ chiếm chưa tới 30% tổng vốn cổ phần, mà đại đa số bộ phận là cổ phiếu phi lưu thông không thể mua bán. Như Lâm Chính lén lút ký thỏa thuận chuyển nhượng, chính là chuyển nhượng loại cổ phiếu phi thương mại này, hắn chuyển nhượng cho Lương Hưng Thịnh, Lương Hưng Thịnh đã chết, quyền cổ phiếu quy về LươnJ Tiểu Đồng kế thừa."

Hạ Mạt nói: "Theo lời anh nói như thế, bọn họ khônJ thể thay đổi cổ phiếu thành tiền mặt, vậy thì dùng làm sao?"

Lý Hưởng nói: "Sao không thể biến thành tiền mặt, bọn họ chỉ không thể ấn theo giá cả thị trường bán ra cổ phiếu, cho dù ấn theo giá cả buôn bán chuyển nhượng cho các công ty khác, bọn họ vẫn như cũ có mấy ngàn vạn nhập vào sổ sách." Lập tức quay qua hỏi Hàn Phong, "Đúng không?"

Hàn Phong nói: "Đúng, nhưng chưa đầy đủ. Mấy nJàn vạn còn chưa đủ cho bọn họ chi trả cho hành động tinh vi này đâu. Cho nên mới nói, chúng ta đều không biết rõ về cổ phiếu.Ngay tháng tư năm nay, chính phủ chính thức tuyên bố, điều kiện phân chia quyền cổ phần đã thành thục, sẽ bắt đầu thí điểm cổ phiếu vào tháng năm, cũng chính là đem nửa lưu thông trước kia chuyển sang lưu thông toàn bộ, cho nên mấy tháng này, cổ phiếu rớt mạnh, thậm chí một lần xuất hiện khủng hoảng. Các anh ngẫm lại đi, trước kia cổ phiếu phi lưu thông chiếm đại đa số, hơn nữa người ta toàn là dùng giá cả buôn bán mua vào, mà cổ phiếu trên thị trường đã bị các dân cổ phiếu đấu đến một cao điểm, chỗ nào chịu được cổ phiếu phi thị trường giá thấp này trùng kích."

Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu là nói, nếu ngân hàng Hằng Phúc được chọn làm thí điểm, vậy công ty cổ phần này của bọn họ vốn không thể giao dịch trên thị trường, thành có thể đưa ra thị trường giao dịch?"

Hàn Phong gật gật đầu, Long Giai nói: "Kết quả là bọn họ không thể không bán ra vài tỷ tiền vốn."

Hàn Phong nói: "Cho nên tôi nói Lô Phương và Lương Tiểu Đồng nhất định còn sống, Lô Phương khống chế được Lương Tiểu Đồng, đó là một đứa trẻ, hiển nhiên dễ khống chế.

Bọn họ đang đợi chính là cơ hội thí điểm này, cho nên bọn họ hiện tại không cần có hành động gì. Nếu muốn biết người lập kế hoạch phía sau màn là ai, chúng ta nhất định phải trước khi ngân hàng Hằng Phúc được chọn làm thí điểm cổ phiếu tìm được Lương Tiểu Đồng, mà hiện tại đầu mối duy nhất cũng chỉ còn lại Đinh Nhất Tiếu."

Lý Hưởng nói: "Vậy chúng ta có nên gia tăng cường độ lục soát, cầm hình Lương Tiểu Đồng áp dụng chế độ tìm kiếm hỏi thăm để lục soát không?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Hiệu quả không cao, bọn họ nếu mất tâm tư lớn như vậy để thu quyền cổ phần vào tay, hiển nhiên có phương pháp cực kỳ kín đáo giấu Lương Tiểu Đồng đi. Bây giờ còn một vấn đề mấu chốt còn chờ chúng ta điều tra, đó chính là Lâm Chính tại sao lại chuyển nhượng cổ phần cho Lương Hưng Thịnh, hắn xuất phát từ mục đích nào?"

Hàn Phong chỉ vào Lãnh Kính Hàn nói: "Đồng ý! Hiện tại chúng ta có thể đoán, cho dù Lương Tiểu Đồng ở ngay trong năm xí nJhiệp đứng tên Đinh Nhất Tiếu, nhưng anh không có quyền lục 3oát, cho dù điều tra thật, cũnJ không tra tới được, sẽ chỉ đả thảo kinh xà."

Lãnh Kính Hàn nói: "Nghiêm mật giám thị Đinh Nhất Tiếu, đồng thời, chúng ta phải từng bước xâm nhập điều tra người quan hệ giao thiệp với Lâm Chính, trước khi chết hắn đã từng có tiếp xúc với ai quá 10 phút, lưu trữ cuộc gọi của hắn, hồ sơ lưu trữ của hắn, tình hình thư ký, trợ lý của hắn, cùng với thư ký và trợ lý của hắn từng tiếp xúc với ai, đều phải tra hết."

Lý Hưởng vò đầu nói: "Tôi đây không thể làm gì khác hơn là trả lời Quách cục trưởng, xin ông ấy thứ lỗi, vụ án cũng có nặng nhẹ mà."

Hàn Phong cười khổ, "Anh điều tra như vậy, phải tra đến năm nào tháng nào đây? Lượng điều tra quá lớn, nhân thủ lại không đủ. Vụ án quá phức tạp, là chúng ta không tìm được cửa đột phá, chứ y làm sao có thể xử lý đầu mối đến sạch sẽ như vậy chứ?"

Long Giai hỏi: "Sao anh nghĩ đến xu hướng của thị trường chứng khoán cùng vụ án này có liên hệ lớn như vậy?"

Hàn Phong cười cười, "Ngày hôm qua khi ăn cơm, tôi nghe người ta nói, thị trường chứng khoán giảm liên tục, tôi liền nghĩ, không biết bọn họ vẫn chưa chuyển nhượng quyền cổ phần đổi lấy tiền mặt, có phải liên quan đến việc thị trường chứng khoán giảm hay không, cho nên phải đi tra xét một chút."

Long Giai thầm than: "Hàn Phong cũng có thể từ một câu nói nghe được ở ven đường, liên hệ với vụ án rối rắm này, nếu không có đặc tính lưu manh này của anh ta, anh ta thật sự có thể xem là một đại trinh thám rồi."



Ăn cơm tối xong, Lãnh Kính Hàn lại mời Hàn Phong đến ở cùng nhà trọ bí mật, Hàn Phong nói sao cũng không chịu. "Cùng anh một chỗ, tôi một chút cảm giác an toàn cũng không có."

Ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, Hàn Phong ở trong mộng đẹp, phảng phất cảm thấy có hai người thò đầu đi vào căn nhà tồi tàn của anh, Hàn Phong mở đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm, híp mắt hỏi: "Làm gì đó?"

Một người trong đó la hoảng lên: "Cậu ta ở chỗ này, cậu ta quả nhiên ở chỗ này."

Hàn Phong nỗ lực mở to hai mắt, mới nhìn rõ nguyên lai là Lý Hưởng và Hạ Mạt đã tìm tới cửa.

Hàn Phong sau khi thấy rõ người tới, xoay lưng qua, kéo chăn phủ lên, tiếp tục ngủ, lẩm bẩm: "Trời còn chưa sánJ, các người làm sao tìm được đến đây?"

Lý Hưởng nói: "Là Lãnh trưởng phòng nói cho chúng tôi biết, tôi còn chưa tin ấy chứ, cậu cư nhiên ở loại địa phương này, tại sao cậu có thể chịu được hả?"

Hạ Mạt nói: "Còn ngủ cái gì hả, mau thức dậy."

Hàn Phong buồn ngủ mơ màng nói: "Lại có phát hiện gì quan trọng?"

Hạ Mạt nói: "Không có phát hiện quan trọng, nhưng tình cảnh của anh không ổn lắm."

"Tình cảnh của tôi không ổn lắm?" Hàn Phong rất khó hiểu.

Lý Hưởng cười nói: "Là Lâm phu nhân tố cáo cậu."

Hàn Phong nhảy dựng lên quát: "Mụ phù thủy kia! Bà ta cư nhiên dám tố cáo tôi! Bà tôi tố cáo tôi cái gì? Phi lễ sao?"

Hạ Mạt nói: "Anh đi rồi sẽ biết, xe cảnh sát ở bên ngoài, Lý Hưởng và anh đều phải đi. Quách cục trưởng của cục cảnh sát thành phố đang đích thân chờ các anh bên kia đó. Tôi còn có việc khác, đi trước."

Hàn Phong đến cục cảnh sát mới biết được, Lâm phu nhân cư nhiên là kiện anh vì vụ án kia, vụ án kia cùng vụ án này không hề liên quan, ở đây được lược qua không đề cập tới (Nói rõ trong Vụ mất trộm cổ bảo). Nhưng vụ án này lại có liên quan đến Hàn Phong, cho nên anh và Lý Hưởng ở trong biệt thự lớn của Lâm phu nhân, cùng đợi ba ngày, ba ngày 3au mới trở lại phòng trinh sát hình sự, vụ án vẫn chưa có tiến triển.

Hàn Phong và Lý Hưởng trở lại phòng trinh sát hình sự, chỉ có Lãnh Kinh Hàn và Trương Nghệ hai người, không thấy Hạ Mạt.

Lãnh Kính Hàn hỏi Hàn Phong: "Trở về rồi? Xảy ra chuyện gì?"

"Đừng nói nữa, mụ phù thủy kia, sớm biết rằng bà ta không có hảo tâm gì mà, vụ án này thế nào?"

Lãnh Kính Hàn lại nhìn sang Lý Hưởng, Lý Hưởng khó xử cười cười, nhìn Hàn Phong nói: "Sau mấy bữa nữa tự cậu ấy nói cho anh biết đi, tóm lại, có liên quan đến phẩm hạnh thiếu đứng đắn của cậu ấy, bằng không người ta cũng sẽ không kiện chúnJ ta."

Lãnh Kính Hàn gật gật đầu, "Được rồi, tôi cũng nói cho các cậu biết, bên này chúng tôi một chút tiến triển cũng không có, đầu mối toàn bộ bị chặt đứt, điều tra không ít người, nhưng chưa có kết luận thỏa đáng. Đến giờ tôi vẫn không biết, tại sao Lâm Chính muốn chuyển nhượng 5% cổ phần cho Lương Hưng Thịnh."

Hàn Phong hỏi: "Đinh Nhất Tiếu thì sao? Gã có động hướng gì?"

Lãnh Kính Hàn chỉ vào Trương Nghệ, "Cậu ấy vẫn phụ trách theo dõi trung tâm, để cậu ấy nói cho cậu biết nhé."

Trương Nghệ nháy mắt mấy cái, "Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết thế này, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Đinh Nhất Tiếu, bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, mỗi sáng. . ."

Hàn Phong nói: "Đừng nói chỗ bình thường, nói chỗ không bình thường ấy."

Trương Nghệ nhìn phía Lãnh Kính Hàn, anh ta không rõ, Hàn Phong làm sao biết bọn họ có tình huống gì, Lãnh Kính Hàn làm động tác tay "nói đi", Trương Nghệ mới nói: "Quả thật có chút vấn đề nhỏ, chúng tôi đã mất dấu một lần."

Hàn Phong cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Cái gì?"

"Vốn dĩ Đinh Nhất Tiếu mỗi ngày đều cùng tên lùn nọ như hình với bóng, cuộc sống cực

kỳ có quy luật. Thế nhưng có một ngày, bọn họ đến tham gia một bữa tiệc chiêu đãi, Đinh Nhất Tiếu một mình đi ra cửa sau, người của chúng ta vẫn canh Jiữ ở cửa trước, mãi đến khi tên lùn nọ một mình đi ra, bọn họ mới phát hiện đã mất dấu Đinh Nhất Tiếu."

"Tại sao không bố trí canh phòng bốn phía?"

"Nhân thủ không đủ mà. Các cậu đi rồi, có người điên đại náo thành phố H, gây ra ba vụ tai nạn xe, năm vụ đột nhập cướp bóc, bắt ép cư dân, hai lần gây ra khủng hoảng náo loạn ở nội thành, sở cảnh sát phải điều động nhân thủ tăng viện, cho nên nhân thủ của chúng ta không đủ. Hơn nữa, vụ án khác rõ ràng cũng tăng nhiều hơn, không biết xảy ra chuyện gì, dường như trị an của thành phố H mấy ngày nay đặc biệt hỗn loạn, thậm chí có người truyền ra cách nói quỷ ám thành phố."

"Đinh Nhất Tiếu lúc nào thì theo dõi được lần nữa?"

"Giữa trưa bọn họ đi ăn cơm, tới 5h chiều, Đinh Nhất Tiếu mới một lần nữa trở về phòng làm việc."

Hàn Phong lắc đầu. "Có đến ba bốn tiếng, gã có thể làm được rất nhiều chuyện."

"Nhưng mà rất kỳ quái, Đinh Nhất Tiếu đi rồi, tên A Bát kia cũng tựa hồ như đang một mực tìm Đinh Nhất Tiếu, sau đó hai người ở trong phòng làm việc còn xảy ra một chút xung đột nhỏ."

"Đương nhiên, địa vị của A Bát hẳn là ở trên Đinh Nhất Tiếu, là phụ trách giám sát hành tung của Đinh Nhất Tiếu, Đinh Nhất Tiếu mất tích hơn ba tiếng, gã đương nhiên phải hỏi dò. Không biết A Bát có trực tiếp liên lạc với kẻ khống chế phía sau màn hay không." Hàn Phong đột ngột chuyển đề tài, hỏi, "Đúng rồi, đội viên của tôi đâu?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Long Giai, Lưu Định Cường và Hạ Mạt đều phụ trách ra ngoài điều tra Lâm Chính, lượng điều tra rất lớn, mấy ngày nay đều chưa ngừng nghỉ, hiện tại, nhân thủ chúng ta cũng không đủ rồi. Khả Hân từng đến tìm cậu vài lần, tôi chỉ có thể nói cậu ra ngoài đi điều tra, có lẽ chỉ lát nữa thôi con bé sẽ đến."

Hàn Phong nói với Lý Hưởng: "Tôi đã nói người đó là Hạ Mạt mà, anh còn không tin!"

Lãnh Kính Hàn nói: "Sao, các cậu đã chạm mặt cậu ấy?"

Lý Hưởng nói: "Chỉ là chúng tôi ở trên đường Thành An từ xa nhìn thấy một người, bộ dáng rất giống Hạ Mạt. Nhưng chúng tôi gọi cậu ta, cậu ta không thèm để ý đến chúng tôi, bất qua chúng tôi cách rất xa, có lẽ cậu ta không nghe được."

Lãnh Kính Hàn nói: "Đường Thành An, vậy có lẽ là cậu ta rồi. Mấy ngày nay thật sự là bận muốn hôn mê. Được rồi, cậu bảo chúng tôi đi điều tra khu quặng mỏ kia, đã được phê

duyệt, còn do phó thị trưởng Điền cố ý mang theo đội ngũ đến tham quan. Nó đúng là nơi sản xuất thép đặc chủng, công nghệ sản xuất bên trong cần bảo mật nghiêm ngặt, cho nên đề phòng nghiêm mật một chút. Cái khác, chúng tôi còn chưa điều tra ra đầu mối gì."

Hàn PhonJ cười lạnh nói: "Là e ngại mặt mũi phó thị trưởng, không tiện tiếp tục đào sâu truy cứu sao?" Lãnh Kính Hàn không nói gì.

"Được rồi, chúng tôi còn nghe lén ghi âm nói chuyện của Đinh Nhất Tiếu." Trương Nghệ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kinh Thiên Kỳ Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook