Chương 22
Cuồng Thượng Gia Cuồng
01/12/2015
Bạch Uy vẫn để ý Thường Thanh cho nên tránh suýt soát, bị Thường Thanh đạp lên eo.
Thường Thanh vừa nãy thì như người chết, giờ đã nhào lên người Bạch Uy, lấy xích còng tay ghì cổ y lại.
Một người đàn ông bị làm cho điên đến đỏ mắt thế này, đặc biệt là loại người không thích ôm cục tức như chủ tịch Thường thì mấy cái truyền thống tốt đẹp tuân theo pháp luật đều bị vứt hết ra sau đầu.
Dây xích siết vào tận thịt, dù Bạch thiếu gia liều mạng giãy giụa cũng không lay động được tí tẹo, y chỉ có thể lấy tay ra sức cào lên mặt Thường Thanh. Nhưng Thường Thanh cũng chả thèm đếm xỉa đến, dù bị cào thành khoai tây sợi cũng nhất định không lỏng tay. Bạch thiếu gia bắt đầu trợn trắng mắt, tĩnh mạch trên mặt nổi gằn lên, lực cào cũng càng ngày càng nhẹ.
Ngay giây phút chết người này, điện thoại riêng đột nhiên đổ chuông. Thường Thanh rùng mình, mình đang làm gì vậy! Thật sự muốn giết họ Bạch sao?
Thường Thanh buông lỏng dây xích trong tay, Bạch Uy liền thở hồng hộc, y quỳ rạp trên mặt đất, chảy nước mắt nước mũi và ho khan. Thường Thanh rút cà vạt trói chặt tay y lại rồi mới nhận điện thoại.
“Chủ tịch Thường phải không? Tôi là Lâm Vãn, gọi muộn thế này thật mạo muội, mong anh thứ lỗi!”
Thường Thanh giật mình, sao thằng cha này lại biết số điện thoại nhà mình?
“Lần này tôi đến chính là để gặp người kinh doanh nhà đất nổi tiếng là anh, vốn nhờ thị trưởng giới thiệu gặp anh rồi nói chuyện hợp tác làm ăn. Chả ngờ còn chưa ăn cơm anh đã đi rồi.”
Thường Thanh che mic lại, nháy mắt ra hiệu với Bạch Uy vừa giãy thoát khỏi cà vạt, đang muốn xông tới, rồi nhỏ giọng nói: “Là Lâm Vãn, lát nữa hai ta chiến sau.”
Bạch Uy vuốt cổ, căm hận trừng Thường Thanh, nhưng tai cũng tự động tiến sát đến loa. Hai người đàn ông vừa đánh xong trận tử chiến, giờ lại giống như trẻ sinh đôi liền thân, đầu dán vào điện thoại.
“Thật ngại quá, đêm nay để ngài chê cười rồi. Hôm khác nhất định tôi sẽ mời lại ngài, làm bữa tẩy trần đón gió cho ngài.”
“Đâu cần vậy, tôi cũng chẳng phải người bảo thủ, cũng rất thông cảm cho chuyện tình cảm của anh. Hôm khác thì không cần, tôi có chút việc quan trọng, ngày mai sẽ đi Bắc Kinh. Tôi rất hứng thú với dự án sân golf của anh, hay là đêm nay chúng ta chuẩn bị chút thanh tửu(1), bàn chuyện thâu đêm đi!”
Bạch Uy làm khẩu hình: đuổi hắn đi!
Thường Thanh liếc y khinh thường, còn cần mi nhắc sao? Ông vừa mới bị người ta thao xong, còn có thể lập tức đón khách được à!
“Hả! Sao ngài lại vội vậy? Tôi còn muốn học hỏi ngài mà! Nhưng hôm nay đã muộn quá rồi, để chờ lúc ngài về từ Bắc Kinh đi! Nhất định tôi sẽ tự mình đến cửa xin chỉ bảo!”
Trong điện thoại, Lâm Vãn cười rất ôn hoà: “Nhưng tôi đã mua rượu đứng dưới cửa công ty anh rồi.”
“…”
—
Bạch Uy vừa nhìn đã thấy chẳng biết hầu hạ người khác rồi, lúc kéo khoá quần, tí nữa thì kẹt vào ‘tính mệnh’ của lão Thường.
“Đờ, không nhét nó vào đã kéo khoá rồi à!” Thường Thanh hét với Bạch Uy đang lúng ta lúng túng mặc quần cho mình.
Bạch thiếu gia đổ mồ hôi đầy đầu, thở không ra hơi đáp: “Đáng lẽ nãy tôi nên lấy dao xẻo nó xuống, đỡ phải tốn sức mặc quần cho anh!”
Tục ngữ nói, hoạ vô đơn chí.
Lâm Vãn đã đứng dưới lầu, thực sự không thể mượn cớ từ chối hắn được. Vừa nãy hai người đánh nhau quá kịch liệt, chả biết đã quẳng chìa khoá còng tay đi đâu, thành ra giờ cả hai nằm bò trên mặt đất tìm hồi lâu cũng không thấy.
Thường Thanh vừa thấy mông mình vẫn còn để trần, liền hơi nóng nảy, bèn sai Bạch Uy tới tủ quần áo lấy quần mặc vào cho mình.
Mệt ơi là mệt mới chỉnh sửa lại người đâu ra đấy thì chợt nghe có tiếng gõ cửa.
Thường Thanh cúi đầu nhìn còng tay, bèn hạ quyết tâm, hất cằm bảo Bạch Uy: “Cậu đó, đi mở cửa!”
Lâm Vãn cầm hai bình thanh tửu, áo mũ chỉnh tề đứng ngoài cửa. Thấy người mở cửa là Bạch Uy, mắt hắn lập tức cong lên.
“Chú Bạch cũng ở đây à! Thật khéo.”
Lúc Lâm Vãn vào phòng, Thường Thanh đang trói hai tay, trên mặt có tơ máu. Anh ta cười xấu hổ với hắn: “Không biết ngài tới, lại để ngài chê cười rồi.”
Lâm Vãn cười tủm tỉm đi một vòng đánh giá hai người: “Ây dô, đang làm gì vậy?”
Vừa hỏi xong, hắn đã tìm được đáp án, trên sô pha có một bộ bảo hiểm chưa dùng hết, dùng mắt nhìn liền biết thứ bên trong nóng hầm hập, vừa mới ra lò luôn.
“À, à… hiểu rồi.” Lâm Vãn lại bắt đầu cười.
Mặt Bạch Uy tái lại, đây chính là hiện trường party SM đầy kích tình, giờ dù y có nhảy xuống Thái Bình Dương cũng không rửa sạch được!
Thường Thanh còn sầu hơn y, nhưng Diêm vương ở trước mặt, sao có thời gian bận tâm đến thể diện chứ.
“Tôi và tiểu Uy vừa làm lành, không khống chế được, hơi nóng tí, tất cả đều là đàn ông, đều hiểu! Ha ha…”
Bạch Uy đứng phắt dậy, y bị tiếng “tiểu Uy” kia làm nổi da gà.
“Hai người bàn chuyện làm ăn đi, tôi đi trước… Đúng rồi, Thanh, anh đừng quên xoa thuốc lên mông đấy, vừa nãy em không khống chế được, làm anh chảy máu!”
Nói xong, Bạch Uy bắt chước tư thế oai hùng, hiên ngang của lão Thường, phất tay áo, nhanh nhẹn rời đi.
.
(1) Đây là một loại rượu được sản xuất bằng phương pháp lên men cổ từ nước suối trên núi Thái Hành và hạt kê trồng ở Từ Sơn.
Thường Thanh vừa nãy thì như người chết, giờ đã nhào lên người Bạch Uy, lấy xích còng tay ghì cổ y lại.
Một người đàn ông bị làm cho điên đến đỏ mắt thế này, đặc biệt là loại người không thích ôm cục tức như chủ tịch Thường thì mấy cái truyền thống tốt đẹp tuân theo pháp luật đều bị vứt hết ra sau đầu.
Dây xích siết vào tận thịt, dù Bạch thiếu gia liều mạng giãy giụa cũng không lay động được tí tẹo, y chỉ có thể lấy tay ra sức cào lên mặt Thường Thanh. Nhưng Thường Thanh cũng chả thèm đếm xỉa đến, dù bị cào thành khoai tây sợi cũng nhất định không lỏng tay. Bạch thiếu gia bắt đầu trợn trắng mắt, tĩnh mạch trên mặt nổi gằn lên, lực cào cũng càng ngày càng nhẹ.
Ngay giây phút chết người này, điện thoại riêng đột nhiên đổ chuông. Thường Thanh rùng mình, mình đang làm gì vậy! Thật sự muốn giết họ Bạch sao?
Thường Thanh buông lỏng dây xích trong tay, Bạch Uy liền thở hồng hộc, y quỳ rạp trên mặt đất, chảy nước mắt nước mũi và ho khan. Thường Thanh rút cà vạt trói chặt tay y lại rồi mới nhận điện thoại.
“Chủ tịch Thường phải không? Tôi là Lâm Vãn, gọi muộn thế này thật mạo muội, mong anh thứ lỗi!”
Thường Thanh giật mình, sao thằng cha này lại biết số điện thoại nhà mình?
“Lần này tôi đến chính là để gặp người kinh doanh nhà đất nổi tiếng là anh, vốn nhờ thị trưởng giới thiệu gặp anh rồi nói chuyện hợp tác làm ăn. Chả ngờ còn chưa ăn cơm anh đã đi rồi.”
Thường Thanh che mic lại, nháy mắt ra hiệu với Bạch Uy vừa giãy thoát khỏi cà vạt, đang muốn xông tới, rồi nhỏ giọng nói: “Là Lâm Vãn, lát nữa hai ta chiến sau.”
Bạch Uy vuốt cổ, căm hận trừng Thường Thanh, nhưng tai cũng tự động tiến sát đến loa. Hai người đàn ông vừa đánh xong trận tử chiến, giờ lại giống như trẻ sinh đôi liền thân, đầu dán vào điện thoại.
“Thật ngại quá, đêm nay để ngài chê cười rồi. Hôm khác nhất định tôi sẽ mời lại ngài, làm bữa tẩy trần đón gió cho ngài.”
“Đâu cần vậy, tôi cũng chẳng phải người bảo thủ, cũng rất thông cảm cho chuyện tình cảm của anh. Hôm khác thì không cần, tôi có chút việc quan trọng, ngày mai sẽ đi Bắc Kinh. Tôi rất hứng thú với dự án sân golf của anh, hay là đêm nay chúng ta chuẩn bị chút thanh tửu(1), bàn chuyện thâu đêm đi!”
Bạch Uy làm khẩu hình: đuổi hắn đi!
Thường Thanh liếc y khinh thường, còn cần mi nhắc sao? Ông vừa mới bị người ta thao xong, còn có thể lập tức đón khách được à!
“Hả! Sao ngài lại vội vậy? Tôi còn muốn học hỏi ngài mà! Nhưng hôm nay đã muộn quá rồi, để chờ lúc ngài về từ Bắc Kinh đi! Nhất định tôi sẽ tự mình đến cửa xin chỉ bảo!”
Trong điện thoại, Lâm Vãn cười rất ôn hoà: “Nhưng tôi đã mua rượu đứng dưới cửa công ty anh rồi.”
“…”
—
Bạch Uy vừa nhìn đã thấy chẳng biết hầu hạ người khác rồi, lúc kéo khoá quần, tí nữa thì kẹt vào ‘tính mệnh’ của lão Thường.
“Đờ, không nhét nó vào đã kéo khoá rồi à!” Thường Thanh hét với Bạch Uy đang lúng ta lúng túng mặc quần cho mình.
Bạch thiếu gia đổ mồ hôi đầy đầu, thở không ra hơi đáp: “Đáng lẽ nãy tôi nên lấy dao xẻo nó xuống, đỡ phải tốn sức mặc quần cho anh!”
Tục ngữ nói, hoạ vô đơn chí.
Lâm Vãn đã đứng dưới lầu, thực sự không thể mượn cớ từ chối hắn được. Vừa nãy hai người đánh nhau quá kịch liệt, chả biết đã quẳng chìa khoá còng tay đi đâu, thành ra giờ cả hai nằm bò trên mặt đất tìm hồi lâu cũng không thấy.
Thường Thanh vừa thấy mông mình vẫn còn để trần, liền hơi nóng nảy, bèn sai Bạch Uy tới tủ quần áo lấy quần mặc vào cho mình.
Mệt ơi là mệt mới chỉnh sửa lại người đâu ra đấy thì chợt nghe có tiếng gõ cửa.
Thường Thanh cúi đầu nhìn còng tay, bèn hạ quyết tâm, hất cằm bảo Bạch Uy: “Cậu đó, đi mở cửa!”
Lâm Vãn cầm hai bình thanh tửu, áo mũ chỉnh tề đứng ngoài cửa. Thấy người mở cửa là Bạch Uy, mắt hắn lập tức cong lên.
“Chú Bạch cũng ở đây à! Thật khéo.”
Lúc Lâm Vãn vào phòng, Thường Thanh đang trói hai tay, trên mặt có tơ máu. Anh ta cười xấu hổ với hắn: “Không biết ngài tới, lại để ngài chê cười rồi.”
Lâm Vãn cười tủm tỉm đi một vòng đánh giá hai người: “Ây dô, đang làm gì vậy?”
Vừa hỏi xong, hắn đã tìm được đáp án, trên sô pha có một bộ bảo hiểm chưa dùng hết, dùng mắt nhìn liền biết thứ bên trong nóng hầm hập, vừa mới ra lò luôn.
“À, à… hiểu rồi.” Lâm Vãn lại bắt đầu cười.
Mặt Bạch Uy tái lại, đây chính là hiện trường party SM đầy kích tình, giờ dù y có nhảy xuống Thái Bình Dương cũng không rửa sạch được!
Thường Thanh còn sầu hơn y, nhưng Diêm vương ở trước mặt, sao có thời gian bận tâm đến thể diện chứ.
“Tôi và tiểu Uy vừa làm lành, không khống chế được, hơi nóng tí, tất cả đều là đàn ông, đều hiểu! Ha ha…”
Bạch Uy đứng phắt dậy, y bị tiếng “tiểu Uy” kia làm nổi da gà.
“Hai người bàn chuyện làm ăn đi, tôi đi trước… Đúng rồi, Thanh, anh đừng quên xoa thuốc lên mông đấy, vừa nãy em không khống chế được, làm anh chảy máu!”
Nói xong, Bạch Uy bắt chước tư thế oai hùng, hiên ngang của lão Thường, phất tay áo, nhanh nhẹn rời đi.
.
(1) Đây là một loại rượu được sản xuất bằng phương pháp lên men cổ từ nước suối trên núi Thái Hành và hạt kê trồng ở Từ Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.