Kinh Tủng Chi Thư

Chương 104

Hoa Sắc Mãn Kinh

15/12/2020

Jane

Xem ra nơi đây đã từng xảy ra chuyện gì đó không hay….

Sở Dương Băng nâng đèn bão nhìn một lượt rồi đi đến bên cạnh lò sưởi. Cậu phát hiện củi gỗ trong lò sưởi đã từng được sử dụng, chỉ còn lại một chút nhựa thông và than tro.

Phạm vi soi sáng của đèn bão có hạn, hơn nữa vì nhiên liệu sắp hết nên Sở Dương Băng mới muốn tìm thử xem có thể đốt lò sưởi để thắp sáng không. Nhưng xem ra là không có cách nào rồi, cậu cũng không muốn chạy ra ngoài chặt củi đâu.

Nhưng Sở Dương Băng cũng phát hiện bên cạnh lò sưởi còn có thứ khá là quan trọng, đó là một chiếc bình nhỏ, trong bình vẫn còn non nửa dầu hoả dùng để đốt củi gỗ, đây có thể dùng làm nhiên liệu dự bị cho đèn bão.

Sau khi giải quyết vấn đề chiếu sáng xong, Sở Dương Băng mới nhấc đèn bão lên bắt đầu cẩn thận tìm tòi trong phòng khách.

Trong gian phòng khách bị phá tanh bành này, Sở Dương Băng bỗng tìm thấy một mảnh giấy vụn ở dưới bàn trà.

Sở Dương Băng đặt đèn bão lên trên bàn trà, dùng ánh sáng của đèn bão ghép các mảnh giấy lại, trên giấy viết hai con số: [99]

99?

Đây là một phần của loại mật mã nào sao?

Sở Dương Băng cau mày, nhưng cậu vẫn chưa kịp suy nghĩ thêm thì cảm giác choáng váng lại kéo đến. Sở Dương Băng cảm thấy trời đất chao đảo, cậu loạng choạng phải vịn tay lên bàn trà, cảnh tượng trước mắt cậu vặn vẹo rồi xoay tròn, một chuỗi hình ảnh tương tự như CG hiện lên trước mắt cậu.

Địa điểm vẫn là phòng khách của ngôi nhà này, cậu nhìn thấy vài bóng người đang lục tung phòng khách để tìm kiếm thứ gì đó, thỉnh thoảng họ lại dừng lại trò chuyện đôi ba câu.

Hình ảnh trước mắt Sở Dương Băng vô cùng méo mó, thậm chí cậu còn không thể nhìn rõ được trước mắt mình có bao nhiêu người, đương nhiên cũng không biết ai đang nói gì, nhưng nội dung cuộc nói chuyện cậu lại có thể nghe rõ.

“Khốn nạn, ở đây chẳng có manh mối gì cả, chẳng lẽ chúng ta bị nhốt ở đây không thể trở về nữa sao? Ở cái chỗ quỷ quái này khi nào mới kết thúc chứ!”

“Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai? Cứ tiếp tục tìm đi, tôi không tin không có cách nào để quay về, cậu có nhớ lời gợi ý trên sách viết là gì không? Tìm thấy nó, rốt cuộc nó là cái gì? Là quyển sách ấy sao? Cho dù là gì thì chúng ta cứ ở đây lật từng ngóc ngách lên, thế nào cũng sẽ tìm thấy thôi. Nếu không tìm, chẳng lẽ cậu muốn bị nhốt ở đây đến chết sao?”

“Cậu làm gì đấy? Bảo cậu tìm manh mối chứ không phải bảo cậu tháo trang sức trên tượng đá xuống!”

“Tháo xuống thì sao chứ? Nếu như chúng ta có thể quay về cũng xem như không uổng công tôi đi một chuyến đến chỗ quỷ quái này!”

“Cậu đúng là tiếc tiền hơn tiếc mạng, mấy thứ này cho dù cậu có tháo xuống được cũng không thể mang ra ngoài. Người còn chưa chắc sống sót ra ngoài được, cậu còn lo lắng đến đống đá quý này?”

“Thế thì sao, người chết vì tiền chim chết vì ăn, cùng lắm thì đến lúc đó tôi nuốt chúng xuống, khi về hiện thực thì….Hê hê, cậu có biết đá quý vừa lớn vừa tinh khiết thế này có thể bán được bao nhiêu tiền ở hiện thực không! Làm một chuyến này ông đây nửa đời sau cũng không lo thiếu ăn.”

“Nhâm Khang Đức đâu?”

“Ở trên lầu.”

“Trên lầu? Sao hắn còn chưa xuống đây?”

“Ai mà biết! Chắc cũng đang tranh thủ kiếm chác chứ gì!”

Cuộc nói chuyện diễn ra đến đây thì cảnh tượng bỗng nhiên lại lướt đến trên lầu, có một người nào đó đang đi xuống dưới. Đây tựa như một một pha quay đặc tả trong phim ảnh, hình ảnh chỉ dừng lại ở đôi chân của người đó chứ không lộ ra khuôn mặt.

“Sao cậu xuống đây rồi?”



“Hắn vẫn đang ở trên kia.”

Nghe đến đây, Sở Dương Băng ngay lập tức nhận ra người này chính là Lục Phi Trầm.

Hình ảnh rối loại khiến cậu không nhận ra đôi chân ấy, nhưng cậu vẫn biết giọng nói của hắn.

Nhưng tại sao Lục Phi Trầm lại xuất hiện trong cảnh CG này, lại còn quen biết với đám người kia nữa. Mà cũng phải thôi, nêu Lục Phi Trầm đã nói “Hãy tìm thấy anh”, vậy hắn chắc chắn ở hoặc từng ở trong thị trấn nhỏ này.

Hình ảnh trước mắt Sở Dương Băng vẫn còn tiếp tục, vừa chuyển cảnh đã quay cận cảnh Lục Phi Trầm.

Lục Phi Trầm đứng ở trong góc vờ như vô ý mà xé nát một tờ giấy rồi ném xuống đất, sau đó lại lấy chân quét chúng vào gầm bàn trà. Toàn bộ quá trình rất tự nhiên kín đáo, những người còn lại hoàn toàn không phát hiện ra hành động của Lục Phi Trầm.

“Nhâm Khang Đức đâu? Hắn vẫn ở trên lầu à?”

“Vậy chúng ta cùng lên trên đó kiểm tra thử, khà khà, thuận tiện xem coi còn món nào hời hơn nữa không. Không hỗ danh đại phú hào, trong nhà này chỗ nào cũng có báu vật.”

“Được, đừng mơ báu vật nữa, chúng ta đi lên xem thử phòng hờ xảy ra vấn đề gì.”

Cả đám ra vẻ muốn lên lầu nhưng Lục Phi Trầm lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Cho dù trong cảnh chiếu không thể thấy rõ được mặt cửa hắn, nhưng Sở Dương Băng đã quá hiểu Lục Phi Trầm, chỉ cần nhìn ngôn ngữ hình thể đã đủ để biết tâm trạng u ám và đôi chút phẫn nộ của hắn.

Giây tiếp theo, tình huống bất ngờ xảy ra.

Trên cầu thang có một con chó ba đầu cả người hừng hực lửa đang đi xuống. Trên người nó không có da thịt, ngọn lửa cháy rực gắn chặt với bộ xương đen của nó. Nó từ trên cầu thang đi xuống khiến những người muốn lên lầu liên tiếp sợ hãi lùi về phía sau.

“Cái gì đây? Chó ba đầu địa ngục?”

“Trời ơi! Còn đứng sững ở đấy! Chạy mau!”

Con chó ba đầu toàn thân bốc lửa nhe răng ra, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp đầy tính đe doạ, ngay sau đó nó há miệng tăng tốc lao về phía họ.

Cảnh tượng tiếp theo càng rối loạn hơn nữa, tiếng thét đinh tai nhức óc, tiếng bước chân chạy trốn, tiếng gia cụ va chạm với nhau, tiếng vỡ nát của ngọc thạch và tiếng kêu la thảm thiết cộng hưởng với nhau…..Tất cả khiến Sở Dương Băng chịu không thấu, cậu có cảm giác như mình đang bị say xe vậy, hình ảnh chớp nhoáng và chóng mắt khiến cậu vô cùng buồn nôn.

Ngọn lửa trên người con chó ba đầu vô cùng mãnh liệt, trong cảnh chiếu nó nhào đến bắt được một người nhưng không hề táp vào cổ họng của gã, mà lại há mỏ đớp vào da thịt trên người. Đầu tiên gã ta phun ra một lượng máu lớn rồi sau đó cả người bỗng bốc cháy, chẳng mấy chốc đã bị thiêu đốt thành tro.

Nhưng ngọn lửa trên người chó ba đầu dường như chỉ có ảnh hưởng đối với người sống, bởi lửa trên người nó không hề dẫn cháy đến bất kỳ đồ vật nào trong nhà.

Hình ảnh đến đây thì kết thúc, cảm giác choáng váng tựa như thuỷ triều rút đi, để lại bao nhiêu mối nghi ngờ cho Sở Dương Băng.

Sở Dương Băng thở hắt một hơi, cậu nghỉ ngơi một lát thì trước mắt bỗng hiện ra một đoạn chữ.

“Mở két an toàn”

Ok, bây giờ cậu đã biết con số 99 mà mình tìm thấy trong phòng khách là cái gì rồi, có lẽ là một phần của mật mã két an toàn.

Sau khi khôi phục thể lực, Sở Dương Băng bắt đầu phân tích hình ảnh vừa rồi.

Đầu tiên, Lục Phi Trầm thật sự đã từng đến ngôi biệt thự này, thứ hai, những người trong đoạn hình ảnh có nhắc đến “sách”, chi tiết này khiến Sở Dương Băng nghĩ ngay đến những người tham dự câu chuyện trong “Quyển sách kinh dị.”



Nếu những người đó là người tham dự câu chuyện, lời nhắc nhở của Quyển sách kinh dị là “Tìm thấy nó”. Điều này đã giải thích được hành vi lục tung cả toà biệt thự không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào của họ.

Nhưng có một vấn đề ở đây, Lục Phi Trầm cũng là người tham dự câu chuyện này, hay chính hắn là chủ nhân của toà biệt thự này, hành vi tiêu huỷ mật mã của Lục Phi Trầm cũng rất quái lạ, và cả con chó ba đầu đầy lửa bỗng nhiên xuất hiện nữa.

Nhưng điều càng quái lạ hơn là, nếu toà biệt thự này từng có người khác xông vào trước khi cậu đến, thì trong số những người tham dự câu chuyện phải cuống cuồng chạy trốn khỏi suy truy bắt của con chó ba đầu ấy, là ai đã bình thản ung dung rời đi cuối cùng còn không quên khoá cửa biệt thự?

Câu hỏi liên tục xuất hiện, Sở Dương Băng suy nghĩ một chốc rồi xách đèn bão rời khỏi phòng khách, bắt đầu kiểm tra toàn bộ tầng trệt của biệt thự.

Trong cảnh chiếu, khi những người nọ đang định lên trên lầu thì bỗng nhiên xuất hiện chó ba đầu địa ngục tấn công, Sở Dương Băng không định đi mạo hiểm, cậu muốn tìm thử xem ở lầu một có “két an toàn” và nhưng manh mối khác không. Nếu không có thì bất đắc dĩ lắm cậu sẽ mạo hiểm lên trên lầu tìm thử.

Có rất nhiều gian phòng trong tầng trệt đã bị khoá lại, Sở Dương Băng không thể vào được, với cậu mà nói chỉ có hai gian phòng là có giá trị: một là nhà bếp, hai là phòng chứa đồ.

Sở Dương Băng bước vào nhà bếp đi dạo một vòng, có bồn rửa, chén bát và các vật dụng khác, vòi nước vẫn có thể chảy nước, bếp ga vẫn có thể bật. Nhưng bây giờ cậu không cảm thấy đói hay khát, cậu nghĩ mình nên mang theo một ít nước trước để khi nào thấy khát thì uống.

Phòng chứa đồ thì khá lộn xộn, có vẻ đã từng bị ai đó lục tung, Sở Dương Băng nâng đèn bão tìm kiếm trong đống đồ lộn xộn một lúc lâu, phát hiện ra rất nhiều thứ như tượng, găng tay, gọng kính, móng tay và nhiều thứ linh tinh vớ vẩn khác.

Sở Dương Băng cố ý tìm một chiếc balo ở trong phòng rồi bỏ vài thứ có thể hữu dụng vào trong balo.

Đối với Sở Dương Băng mà nói, có ba thứ có giá trị nhất trong căn phòng chứa đồ này, đó là xà beng, rìu và dao con. Với ba thứ này, cậu sẽ có thêm sự bảo vệ khi đối mặt với nguy hiểm.

Đi dạo một vòng quanh tầng trệt, Sở Dương Băng vẫn không thể tìm ra những thứ như tủ sắt hay két an toàn.

Cậu cũng đã dùng rìu và xà beng để cạy mở cửa những căn phòng bị khoá nhưng không được. Toà biệt thự này quả là đáng đồng tiền bát gạo của những phú hào, tính an toàn là mức cao nhất.

Hết cách rồi, Sở Dương Băng chỉ đành từ bỏ mấy gian phòng không mở được này.

Bây giờ cậu chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó chính là lên lầu.

Sở Dương Băng xách đèn bão đi đến bên cạnh cầu thang, cảnh giác nhìn lên trên.

Hình ảnh con chó ba đầu địa ngục bỗng nhiên xuất hiện trong cảnh chiếu vừa rồi khiến cậu khá là e dè, Sở Dương Băng do dự một chốc rồi khẽ cắn răng đi lên lầu.

Cậu không lấy trộm ngọc thạch, cũng không có hành vi thất lễ nào, ngay cả vào cửa cũng là dùng chìa khoá để mở. Hơn nữa cậu tin tưởng Lục Phi Trầm, trong cảnh chiếu Lục Phi Trầm đã từng lên lầu, sau khi hắn đi xuống thì chó ba đầu mới xuất hiện.

Sở Dương Băng có một loại trực giác khó giải thích được, cậu cho rằng bản thân sẽ không xảy ra chuyện gì.

Sự thật chứng minh trực giác của cậu rất chính xác, Sở Dương Băng đặt chân lên bậc thang, đi từng bước lên lầu nhưng không có điều gì bất thường xảy ra, chó ba đầu cũng chưa từng xuất hiện.

Sở Dương Băng thở phào nhẹ nhõm, cậu xách theo đèn bão đi tìm tòi trong dãy lầu này.

Lầu một cũng có rất nhiều gian phòng bị khoá cửa, căn phòng duy nhất có thể đi vào là phòng ngủ chính và thư phòng.

Sở Dương Băng vào thư phòng trước, nơi đây có vẻ cũng từng bị ai đó lục tìm, sách trên giá đều nằm ngổn ngang.

Sở Dương Băng nâng đèn bão bước vào, cậu nhìn thấy thứ gọi là két sắt trên bàn sách.

Kết cấu cơ khí, không dùng điện, khóa la bàn cơ, chức năng tự huỷ … cổ điển nhất và thiết thực nhất. Loại khóa mã này không thể nào có ít hơn sáu con số, bây giờ trong tay Sở Dương Băng cũng chỉ có hai con số.

Sở Dương Băng lia mắt nhìn đến ngăn kéo trong bàn sách, những ngăn kéo này đều bị khoá lại nhưng cũng may Sở Dương Băng tìm được xà beng. Cậu dùng xà beng cạy mãi, cuối cùng cũng mở được ngăn kéo ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kinh Tủng Chi Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook