Chương 6
Phong Lộng
11/12/2020
Năm mươi vạn đại quân, khí thế hừng hực cùng theo Hoàng đế ra trận, sĩ khí cao ngút trời, khí thế hào hùng.
“Hoàng thượng đi rồi.” Lạc Vân bước vào, mang theo bát thuốc an thai.
“Lạc Vân, thu xếp cho ta về Đông Các đi. “ Kinh Vân ngồi ghế tựa sưởi nắng dưới cửa sổ, y đã khá hơn trước rất nhiều, khuôn mặt hồng hào lên rất nhiều, không còn nôn tới kinh thiên động địa nữa, cũng ăn được đôi chút. Nỗi đau đốt thư tịch ngày đó vơi dần đi bởi y biết, trong người mình đang có một đứa bé, bé con đang lớn dần từng ngày, từng ngày. Y mê mẩn vuốt ve bụng mình, lúc đó y cười Lạc Cách, nghĩ rằng hắn hồ đồ, nhưng dần dần y cũng cảm nhận được một sự sống, sự sống đang nảy sin. Gần đây, y luôn cảm nhận được một sự ấm áp từ bụng tràn lên trái tim, sưởi ấm tâm hồn y. Một thế giới tưởng tượng đã bị hủy, một tiểu thế giới khác, thực hơn đang lớn dần trong y, khiến cho kẻ cô đơn là y không còn cô đơn nữa, một lần nữa kéo y lại với cuộc sống. Sống, sống cùng con mình, dạy bảo nó, nhìn nó thành nhân, lập thất. Khóe miệng y cong thành một nụ cười hạnh phúc. Lạc Cách đã cho y một niềm hi vọng mới. Sau đêm đó, Kinh Vân nghĩ mình sắp chết nên cũng không so đo, oán hận Lạc Cách. Đến hôm nay, suy cho cùng Kinh Vân y còn phải cảm ơn hắn đã cho y một tiểu sinh mệnh. Coi như đây là chuộc lỗi của hắn đi, y tha thứ cho hắn, giải thoát cho mình khỏi mộng mị với Tô Lệ, sống lại một cuộc sống mới, cùng con trai hay con gái mình tiêu diêu mà sống. Kinh Vân lần đầu tiên nghĩ tới tương lai.
“ Thập tam hòng tử, Đông Các cũ kĩ, hẻo lánh người về đấy rồi biết chăm sóc thế nào? Ta không thể bỏ công việc ở đây được. “ Nàng là đại tổng quản, sự vụ trong cung không thể không làm. Mà bây giờ vì Kinh Vân có thai, muốn giấu mọi người đồng thời thập tam hoàng tử cũng sợ người lạ nên chỉ có nàng và Tần thái y chăm sóc y, không ở lại đây thì nàng phân thân sao được?
Kinh Vân mỉm cười với nàng, không đi thì thôi vậy, giờ phải nghĩ cho bé con, không thể thích làm theo ý mình, ở đây có người quan tâm, bình an sinh con là tốt rồi. Từ khi chấp nhận đứa bé này Kinh Vân mềm mỏng không ít, tâm trí được giải thoát suy nghĩ cũng thoáng hơn, “ Sau khi sinh đứa bé này rồi cùng con trở về Đông các cũng được, nếu tốt hơn thì ra ngoài cung, cha con trồng cây nuôi cá mà sống” Hình ảnh hiện lên trong đầu làm Kinh Vân hạnh phúc, lại dùng tay xoa xoa cái bụng ba tháng của mình. Chưa rõ lắm đâu, nhưng vài tháng nữa, cha có thể thấy rõ con rồi, mười tháng nữa là con ra đời.
“ Để thập tam hoàng tử rời về Đông Các đi.” Một giọng nói già nua mà đầy uy nghiêm.
“ Nô tỳ thâm kiến Hoàng thái hậu.” Lạc Vân nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.
Thì ra chủ nhân của giọng nói đó là thái hậu đương triều, là ái phi của tiên đế, trước khi mất, tiên đế để lại dụ chỉ phong nàng làm hoàng thái hậu.
“ Kinh Vân tham kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế.” Kinh Vân đứng lên, chắp hai tay hành lễ. Tuy y và hoàng tộc này không có tình cảm gì, nhưng vẫn giữ lễ quân thần.
“ Kinh nhi, không cần đa lễ.” Thái hậu chỉ tay ý bảo y ngồi xuống, rồi sai người mang ghế tới ngồi bên cạnh y. Tay cầm lấy tay y mà vuốt ve. Kinh Vân lần đầu tiên gặp bà, đối với y chính là người lạ, nên giật mình rút tay lại, thái hậuu không để ý tới hành động này của y.
“Sao lại gầy thế này? “ Bà lo lắng hỏi Lạc Vân.
“ Thưa thái hậu, thập tam hoàng tử đang mang bệnh trong người.” Có cho thêm vài cái mạng nữa, Lạc Vân cũng đâu dám nói với thái hậu, Thập tam hoàng tử đang mang đại tôn nhi của ngài đấy.
“Bệnh sao, nhưng việc này không thể không làm, bệnh có khi lại tốt hơn” Thái hậu cẩn trọng suy nghĩ. Bà đưa ánh mắt trong suốt như thủy tinh nhìn về phía Kinh Vân, Lạc Cách chính là kế thừa đôi mắt tuyệt đẹp này từ bà, bà cũng dùng chính nó chiếm sự yêu thương của tiên hoàng, nên Kinh Vân không khỏi nhói một cái trong lòng.
“ Lệ phi “ Bà mới chỉ nói hai từ này, trên mặt Kinh Vân đã biến sắc, nhắc tới mẫu phi, y không khỏi đau lòng, khổ sở trước kia như thước phim cũ chạy lại trong đầu y, khó khăn mới định thần lại được, “đối với ta rất tốt, nàng là phi tần duy nhất của tiên hoàng không tranh với đời, vào thâm cung còn giữ lại vẻ trong sáng thơ ngây”.
Lần đầu tiên được nghe về mẫu phi, KInh Vân không khỏi xúc động
“ Thái hậu hôm nay nhắc tới mẫu phita là có ý gì?”. Trước giờ trong cung, Lệ phi cũng như bao phi tần khác, chỉ là một bông hoa trong vườn thượng uyển, đã nở, đã tàn, sớm bị quên lãng, hôm nay thái hậu nhắc tới người nhất định có ý, Kinh Vân không ngại hỏi thẳng, y cũng không xưng nhi thần như mọi hoàng tử khác.
“ Thái hậu ngưng lại, thầm đánh giá Kinh Vân, đứa trẻ này cũng không phải ngốc nghếch, nhắc tới mẫu phi nó là muốn đánh thẳng vào tâm lý nó, khiến nó không còn sức mà phòng bị, tâm kế, nàng dùng cả đời, đến giờ thành thói quen mất rồi. “ Kinh nhi, con cũng hiểu chuyện, ta muốn con trở về Đông các, đây là tẩm cung của hoàng thượng, con tuy là em người cũng không thể ở lại đây”.
“Muôn tâu thái hậu, hoàng thượng trước khi đi có dặn dò phải chăm sóc thập tam hoàng tử cho tốt ạ “ Lạc Vân quỳ xuống, lấy lời của Lạc Cách ra, muốn giữ Kinh Vân lại tại tẩm cung.
“ Không phải việc của ngươi.” Thái hậu phát uy nói.
“ Nhưng… “ Lạc Vân không từ bỏ
“ Chuyện này ai gia tự chịu trách nhiệm với hoàng thượng, phượng ấn trong tay ai gia hay tay ngươi, ngươi đừng quên mình chỉ là đại tổng quản, tư cách gì xen vào chuyện nhà đế vương”. Hoàng thái hậu phát uy, quắc mắt nhìn Lạc Vân. Lạc Vân ngậm ngùi không nói, thầm nghĩ báo tin cho Lạc Cách.
“ Kinh nhi, dù ngươi muốn hay không, hôm nay cũng phải rời khỏi nơi này và không được rời Đông các một bước” Thái hậu ra lệnh, phất tay áo đứng lên bỏ đi.
Dù gì cũng muốn đi, chỉ là ở lại cũng không sao, nên đối với mệnh lệnh này của thái hậu Kinh Vân cũng vừa thư thái vừa lãnh đạm mà làm.
——–
Ngồi tại đình viện trong ngự hoa viên, nhấp ngụm trà mới châm, hương trà lẫn trong gió, thoảng thoảng làm tỉnh lòng người. Thái hậu cho triệu kiến Lạc Vân:
“ Từ giờ Đông các do ai gia quản lý, ngươi không được tới gần, làm tốt việc của ngươi là được”. Thái hậu nhàn nhã ra lệnh.
Lạc Vân vô cùng lo lắng, thái hậu muốn làm gì? Thập tam hoàng tử, thân thể như thế? Nàng nhíu mày, không khỏi nghĩ tứ tung trong lòng đồng thời suy tính một chút.
“ Ngươi lui xuống đi “. Thái hậu hạ lệnh, bà còn không biết Lạc Vân suy tính gì sao. Chắc chắn nhóc con này muốn báo với hoàng thượng, lén lút tới thăm Kinh Vân, âm thầm ra lệnh cho cung nhân chăm sóc tốt cho y và nhiều dự tính khác nữa, bà không phải nữ nhi mới vào cung, sớm kinh qua cung đấu, chuyện nhỏ này mà cũng không đoán ra, bà sao có thể bước lên vị trí thái hậu.
“ Sai người chặn mọi thư tín từ trong cung cả công khai lẫn mật thư, bảo Tuân Ca giả nét bút Lạc Vân, viết thư bình an cho hoàng thượng. Hạ lệnh không ai được tới gần Đông các, biến nơi đó thành lãnh cung. Đưa Tần thái y tới Hạ Châu xem bệnh cho Lục quận chúa, sai thái y kém nhất thái y viện tới xem bệnh cho Thập tam hoàng tử, thức ăn vẫn đưa tới nhưng làm kém đi một chút. “ Thái hậu từng việc từng việc một dặn dò.
Đợi cung nhân lui xuống mới từ từ đưa chén trà lên miệng. Bà hi vọng Kinh Vân qua đời trước khi Lạc Cách về. Bà muốn Kinh Vân chết, lại vì một câu nói năm xưa của Lệ phi mà không muốn giết y ngay, để Kinh Vân tự sinh tự diệt ở Đông Các, nếu y chết trước khi Lạc Cách trở về bà sẽ lo hậu sự cẩn thận cho y, nếu không, ngày Lạc Cách trở về, cũng là ngày chết của y. Muốn y chết, nhưng không thể để mọi người nói hoàng tử chết vì bị bỏ đói hay không được thái y xem bệnh nên bà vẫn cho người mang cơm tới, sai thái y kém nhất Thái y viện, bà biết có một thái y bất tài vô dụng, dùng tiền để vao, chưa từng chữa bệnh. Nhấc lông mày, thái hậu nhìn vị phi tần đoan trang, thân hình đầy đặn phúc hậu, Hoàn phi tới thỉnh an mình.
“Hoàng thượng đi rồi.” Lạc Vân bước vào, mang theo bát thuốc an thai.
“Lạc Vân, thu xếp cho ta về Đông Các đi. “ Kinh Vân ngồi ghế tựa sưởi nắng dưới cửa sổ, y đã khá hơn trước rất nhiều, khuôn mặt hồng hào lên rất nhiều, không còn nôn tới kinh thiên động địa nữa, cũng ăn được đôi chút. Nỗi đau đốt thư tịch ngày đó vơi dần đi bởi y biết, trong người mình đang có một đứa bé, bé con đang lớn dần từng ngày, từng ngày. Y mê mẩn vuốt ve bụng mình, lúc đó y cười Lạc Cách, nghĩ rằng hắn hồ đồ, nhưng dần dần y cũng cảm nhận được một sự sống, sự sống đang nảy sin. Gần đây, y luôn cảm nhận được một sự ấm áp từ bụng tràn lên trái tim, sưởi ấm tâm hồn y. Một thế giới tưởng tượng đã bị hủy, một tiểu thế giới khác, thực hơn đang lớn dần trong y, khiến cho kẻ cô đơn là y không còn cô đơn nữa, một lần nữa kéo y lại với cuộc sống. Sống, sống cùng con mình, dạy bảo nó, nhìn nó thành nhân, lập thất. Khóe miệng y cong thành một nụ cười hạnh phúc. Lạc Cách đã cho y một niềm hi vọng mới. Sau đêm đó, Kinh Vân nghĩ mình sắp chết nên cũng không so đo, oán hận Lạc Cách. Đến hôm nay, suy cho cùng Kinh Vân y còn phải cảm ơn hắn đã cho y một tiểu sinh mệnh. Coi như đây là chuộc lỗi của hắn đi, y tha thứ cho hắn, giải thoát cho mình khỏi mộng mị với Tô Lệ, sống lại một cuộc sống mới, cùng con trai hay con gái mình tiêu diêu mà sống. Kinh Vân lần đầu tiên nghĩ tới tương lai.
“ Thập tam hòng tử, Đông Các cũ kĩ, hẻo lánh người về đấy rồi biết chăm sóc thế nào? Ta không thể bỏ công việc ở đây được. “ Nàng là đại tổng quản, sự vụ trong cung không thể không làm. Mà bây giờ vì Kinh Vân có thai, muốn giấu mọi người đồng thời thập tam hoàng tử cũng sợ người lạ nên chỉ có nàng và Tần thái y chăm sóc y, không ở lại đây thì nàng phân thân sao được?
Kinh Vân mỉm cười với nàng, không đi thì thôi vậy, giờ phải nghĩ cho bé con, không thể thích làm theo ý mình, ở đây có người quan tâm, bình an sinh con là tốt rồi. Từ khi chấp nhận đứa bé này Kinh Vân mềm mỏng không ít, tâm trí được giải thoát suy nghĩ cũng thoáng hơn, “ Sau khi sinh đứa bé này rồi cùng con trở về Đông các cũng được, nếu tốt hơn thì ra ngoài cung, cha con trồng cây nuôi cá mà sống” Hình ảnh hiện lên trong đầu làm Kinh Vân hạnh phúc, lại dùng tay xoa xoa cái bụng ba tháng của mình. Chưa rõ lắm đâu, nhưng vài tháng nữa, cha có thể thấy rõ con rồi, mười tháng nữa là con ra đời.
“ Để thập tam hoàng tử rời về Đông Các đi.” Một giọng nói già nua mà đầy uy nghiêm.
“ Nô tỳ thâm kiến Hoàng thái hậu.” Lạc Vân nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.
Thì ra chủ nhân của giọng nói đó là thái hậu đương triều, là ái phi của tiên đế, trước khi mất, tiên đế để lại dụ chỉ phong nàng làm hoàng thái hậu.
“ Kinh Vân tham kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế.” Kinh Vân đứng lên, chắp hai tay hành lễ. Tuy y và hoàng tộc này không có tình cảm gì, nhưng vẫn giữ lễ quân thần.
“ Kinh nhi, không cần đa lễ.” Thái hậu chỉ tay ý bảo y ngồi xuống, rồi sai người mang ghế tới ngồi bên cạnh y. Tay cầm lấy tay y mà vuốt ve. Kinh Vân lần đầu tiên gặp bà, đối với y chính là người lạ, nên giật mình rút tay lại, thái hậuu không để ý tới hành động này của y.
“Sao lại gầy thế này? “ Bà lo lắng hỏi Lạc Vân.
“ Thưa thái hậu, thập tam hoàng tử đang mang bệnh trong người.” Có cho thêm vài cái mạng nữa, Lạc Vân cũng đâu dám nói với thái hậu, Thập tam hoàng tử đang mang đại tôn nhi của ngài đấy.
“Bệnh sao, nhưng việc này không thể không làm, bệnh có khi lại tốt hơn” Thái hậu cẩn trọng suy nghĩ. Bà đưa ánh mắt trong suốt như thủy tinh nhìn về phía Kinh Vân, Lạc Cách chính là kế thừa đôi mắt tuyệt đẹp này từ bà, bà cũng dùng chính nó chiếm sự yêu thương của tiên hoàng, nên Kinh Vân không khỏi nhói một cái trong lòng.
“ Lệ phi “ Bà mới chỉ nói hai từ này, trên mặt Kinh Vân đã biến sắc, nhắc tới mẫu phi, y không khỏi đau lòng, khổ sở trước kia như thước phim cũ chạy lại trong đầu y, khó khăn mới định thần lại được, “đối với ta rất tốt, nàng là phi tần duy nhất của tiên hoàng không tranh với đời, vào thâm cung còn giữ lại vẻ trong sáng thơ ngây”.
Lần đầu tiên được nghe về mẫu phi, KInh Vân không khỏi xúc động
“ Thái hậu hôm nay nhắc tới mẫu phita là có ý gì?”. Trước giờ trong cung, Lệ phi cũng như bao phi tần khác, chỉ là một bông hoa trong vườn thượng uyển, đã nở, đã tàn, sớm bị quên lãng, hôm nay thái hậu nhắc tới người nhất định có ý, Kinh Vân không ngại hỏi thẳng, y cũng không xưng nhi thần như mọi hoàng tử khác.
“ Thái hậu ngưng lại, thầm đánh giá Kinh Vân, đứa trẻ này cũng không phải ngốc nghếch, nhắc tới mẫu phi nó là muốn đánh thẳng vào tâm lý nó, khiến nó không còn sức mà phòng bị, tâm kế, nàng dùng cả đời, đến giờ thành thói quen mất rồi. “ Kinh nhi, con cũng hiểu chuyện, ta muốn con trở về Đông các, đây là tẩm cung của hoàng thượng, con tuy là em người cũng không thể ở lại đây”.
“Muôn tâu thái hậu, hoàng thượng trước khi đi có dặn dò phải chăm sóc thập tam hoàng tử cho tốt ạ “ Lạc Vân quỳ xuống, lấy lời của Lạc Cách ra, muốn giữ Kinh Vân lại tại tẩm cung.
“ Không phải việc của ngươi.” Thái hậu phát uy nói.
“ Nhưng… “ Lạc Vân không từ bỏ
“ Chuyện này ai gia tự chịu trách nhiệm với hoàng thượng, phượng ấn trong tay ai gia hay tay ngươi, ngươi đừng quên mình chỉ là đại tổng quản, tư cách gì xen vào chuyện nhà đế vương”. Hoàng thái hậu phát uy, quắc mắt nhìn Lạc Vân. Lạc Vân ngậm ngùi không nói, thầm nghĩ báo tin cho Lạc Cách.
“ Kinh nhi, dù ngươi muốn hay không, hôm nay cũng phải rời khỏi nơi này và không được rời Đông các một bước” Thái hậu ra lệnh, phất tay áo đứng lên bỏ đi.
Dù gì cũng muốn đi, chỉ là ở lại cũng không sao, nên đối với mệnh lệnh này của thái hậu Kinh Vân cũng vừa thư thái vừa lãnh đạm mà làm.
——–
Ngồi tại đình viện trong ngự hoa viên, nhấp ngụm trà mới châm, hương trà lẫn trong gió, thoảng thoảng làm tỉnh lòng người. Thái hậu cho triệu kiến Lạc Vân:
“ Từ giờ Đông các do ai gia quản lý, ngươi không được tới gần, làm tốt việc của ngươi là được”. Thái hậu nhàn nhã ra lệnh.
Lạc Vân vô cùng lo lắng, thái hậu muốn làm gì? Thập tam hoàng tử, thân thể như thế? Nàng nhíu mày, không khỏi nghĩ tứ tung trong lòng đồng thời suy tính một chút.
“ Ngươi lui xuống đi “. Thái hậu hạ lệnh, bà còn không biết Lạc Vân suy tính gì sao. Chắc chắn nhóc con này muốn báo với hoàng thượng, lén lút tới thăm Kinh Vân, âm thầm ra lệnh cho cung nhân chăm sóc tốt cho y và nhiều dự tính khác nữa, bà không phải nữ nhi mới vào cung, sớm kinh qua cung đấu, chuyện nhỏ này mà cũng không đoán ra, bà sao có thể bước lên vị trí thái hậu.
“ Sai người chặn mọi thư tín từ trong cung cả công khai lẫn mật thư, bảo Tuân Ca giả nét bút Lạc Vân, viết thư bình an cho hoàng thượng. Hạ lệnh không ai được tới gần Đông các, biến nơi đó thành lãnh cung. Đưa Tần thái y tới Hạ Châu xem bệnh cho Lục quận chúa, sai thái y kém nhất thái y viện tới xem bệnh cho Thập tam hoàng tử, thức ăn vẫn đưa tới nhưng làm kém đi một chút. “ Thái hậu từng việc từng việc một dặn dò.
Đợi cung nhân lui xuống mới từ từ đưa chén trà lên miệng. Bà hi vọng Kinh Vân qua đời trước khi Lạc Cách về. Bà muốn Kinh Vân chết, lại vì một câu nói năm xưa của Lệ phi mà không muốn giết y ngay, để Kinh Vân tự sinh tự diệt ở Đông Các, nếu y chết trước khi Lạc Cách trở về bà sẽ lo hậu sự cẩn thận cho y, nếu không, ngày Lạc Cách trở về, cũng là ngày chết của y. Muốn y chết, nhưng không thể để mọi người nói hoàng tử chết vì bị bỏ đói hay không được thái y xem bệnh nên bà vẫn cho người mang cơm tới, sai thái y kém nhất Thái y viện, bà biết có một thái y bất tài vô dụng, dùng tiền để vao, chưa từng chữa bệnh. Nhấc lông mày, thái hậu nhìn vị phi tần đoan trang, thân hình đầy đặn phúc hậu, Hoàn phi tới thỉnh an mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.