Chương 175: Chưa biệt ly mà đã tương tư
Thỉnh Mạc Quân Tiếu
07/06/2022
Nước trong chậu đã đen ngòm, thỉnh thoảng còn có thể thấy vụn giấy Tuyên Thành không cam lòng mà nổi lên. Tề Nhan lẳng lặng nhìn cho đến khi lá
thư hoàn toàn biến mất trong chậu nước.
Nội dung trong thư là tất cả những điều nàng muốn dặn dò Nam Cung Tĩnh Nữ. Người đeo mặt nạ yên lặng nhiều năm nay bỗng nhiên xuất hiện khiến Tề Nhan cảm thấy vô cùng bất an, đồng thời nàng càng lo rằng Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ gặp nguy hiểm.
Tề Nhan siết chặt nắm tay, đầu nàng rất đau đớn.
Mặc dù thời gian nửa ngày rất ngắn, nhưng nàng đã dốc gần hết sức để cân nhắc và viết lá thư này cho Nam Cung Tĩnh Nữ.
Trong thư, Tề Nhan vừa khéo léo vừa cẩn thận dặn dò Nam Cung Tĩnh Nữ nên làm những gì khi nàng rời đi. Theo Tề Nhan tính toán, chuyến này cả đi lẫn về cũng phải mất ba tháng.
Tề Nhan chậc lưỡi rồi đỡ trán, nàng cắn chặt răng, cố chịu đựng cơn đau đầu đang âm ỉ. Hiện tại không phải lúc để nàng nghỉ ngơi.
Tề Nhan đề bút viết thư này cũng không phải là nhất thời xúc động, cuối cùng ném nó vào chậu nước cũng là vì nàng đã suy nghĩ cặn kẽ. Tề Nhan nhấc mũi chân chạm vào mặt nước trong thau đồng, dòng nước đen như mực dần gợn sóng.
Ngày mai nàng phải rời kinh, quay về cố hương mười mấy năm nàng không đặt chân tới...
Đêm hôm đó, Tề Nhan đi tới tẩm điện Vị Ương cung.
Lúc này đã gần hai ngày Tề Nhan không chợp mắt. Cảnh Vương vừa mới qua đời, theo lễ thì hai người không thể ngủ chung, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ đến chuyện sáng sớm ngày mai Tề Nhan phải rời đi, lòng nàng tất nhiên là không nỡ. Vì vậy nàng đích thân dẫn Tề Nhan vào, cũng dặn Thu Cúc đừng treo đèn lên. Chủ tớ hai người tâm trí linh thông, Thu Cúc bảo tất cả cung tì lui xuống, để đích thân nàng đứng ở cửa canh chừng.
Thời buổi hiện tại rối loạn, Vị Ương cung tất nhiên cũng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nam Cung Tĩnh Nữ dắt Tề Nhan vào nội điện, hờn dỗi nói: "Sao lại tới đây một mình? Trời đã tối, có chuyện gì thì cứ kêu người của ngươi lại đây bẩm một tiếng, ta đến chỗ ngươi thì có làm sao đâu."
Tề Nhan mỉm cười, nàng dịu dàng nói: "Ngày mai thần phải đến Lạc Bắc, trước khi đi thần có mấy câu muốn nói với điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn chằm chằm Tề Nhan, thấy quầng thâm mắt và sắc mặt tái nhợt của đối phương, nàng trực tiếp kéo Tề Nhan tới mép giường: "Sao sắc mặt của ngươi kém như vậy? Có phải là không khỏe hay không? Hay là vậy đi, ngày mai cứ để cho người khác đi thay. Tiểu Thất cũng đã thành niên, không bằng để hắn đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm."
Tề Nhan thở dài, càng thêm mệt mỏi: "Thánh chỉ đã hạ, sao có thể thay đổi xoành xoạch được cơ chứ? Điện hạ yên tâm, thần biết sức khỏe của thần như thế nào mà."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi đối diện với Tề Nhan, ánh mắt nàng tràn đầy đau lòng. Nàng chạm vào khuôn mặt gầy guộc của Tề Nhan, ngón cái vuốt ve quầng thâm mắt của đối phương, dịu dàng nói: "Có phải lâu nay ngươi ngủ không đủ giấc đúng không?"
Tề Nhan giơ tay đè lại tay Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng dùng mặt mình cọ cọ lòng bàn tay của đối phương và "ừm" một tiếng.
Nam Cung Tĩnh Nữ cố nén xúc động ôm Tề Nhan vào lòng, nàng nhìn Tề Nhan thật lâu mà không nói gì.
Con đường nữ đế này, dường như Tề Nhan còn vất vả hơn cả nàng. Từ khi đối phương quyết định đứng về phía nàng, đối phương chưa từng có một ngày chậm trễ, lúc nào cũng yên lặng làm tất cả mọi chuyện vì nàng.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn thấy tất cả, trong lòng cũng tràn đầy cảm kích.
Nàng rất muốn làm gì đó cho Tề Nhan, nhưng từ khi hai người quen biết tới nay, dường như người trước mặt không có ham muốn gì cả.
Cái chết của Cảnh Vương khiến Nam Cung Tĩnh Nữ vừa khổ sở vừa áy náy, lẽ ra nàng nên chờ Tề Nhan nói xong liền đưa đối phương trở về...
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nằm xuống rồi nói có được không?" Ngữ điệu của nàng như đang thương lượng.
Tề Nhan lắc đầu: "Thần nói xong thì sẽ về ngay."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta không có cho Thu Cúc treo đèn, thanh giả tự thanh, ngươi cần gì phải cứng nhắc như vậy?"
Tề Nhan suy nghĩ một chốc, nàng quyết định nghe theo khát vọng trong lòng, không có cự tuyệt nữa.
Nam Cung Tĩnh Nữ rất vui vẻ, nàng ngồi xổm xuống trước mặt Tề Nhan một cách tự nhiên: "Nhấc chân lên."
Tề Nhan: "Trăm triệu không thể, để thần làm là được..."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngẩng đầu: "Ngươi không thể để cho ta làm chút gì đó cho ngươi sao?"
Khuôn mặt tái nhợt của Tề Nhan nhàn nhạt ửng hồng, nàng mím môi rồi nhấc chân lên. Nam Cung Tĩnh Nữ cởi giày cho Tề Nhan, dàn xếp xong nàng mới đứng dậy và đi ra sau bình phong. Nàng đã chuẩn bị thau nước ấm này trước khi Tề Nhan tới, nhiệt độ cũng vừa phải.
Nam Cung Tĩnh Nữ giặt sạch khăn, xếp thành hình chữ nhật rồi mới đưa cho Tề Nhan: "Đắp cái này lên mắt thì sẽ thoải mái hơn một chút."
Tề Nhan làm theo: "Cảm ơn."
Nam Cung Tĩnh Nữ thổi tắt đèn, nàng nằm bên cạnh Tề Nhan, lần mò tìm tay Tề Nhan rồi nắm chặt lấy bàn tay ấy: "Nói đi."
Tề Nhan "ừ" một tiếng, nàng sắp xếp lại suy nghĩ của mình và chậm rãi nói: "Thần đã hỏi thăm, chuyến đi đến Lạc Bắc lần này suy xét đến sức khỏe của Tam điện hạ, cả đi lẫn về sẽ mất ba tháng."
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe vậy, lòng nàng vô cùng không nỡ.
Nam Cung Tĩnh Nữ đã phải xa cách Tề Nhan ba năm, hiện giờ người bên gối còn chưa đi mà nàng đã bắt đầu nhớ nhung.
Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ không nói lời nào, Tề Nhan véo nhẹ lòng bàn tay của đối phương: "Điện hạ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Dẫn theo hai ngự y đi đi...cũng dẫn theo Thu Cúc. Nàng biết rõ khẩu vị của ngươi, nàng cũng có thể chăm sóc ngươi suốt đoạn đường."
Tề Nhan thầm cười, nàng đáp: "Mang một ngự y là đủ rồi, thần cũng đã chọn xong người. Còn về phần Thu Cúc tỷ tỷ, thần sẽ không dẫn theo nàng đâu. Nàng là nữ quan chưởng sự của Vị Ương cung, việc lớn việc nhỏ trong cung đều phải qua tay nàng, huống hồ nếu dẫn nàng theo thì thần sẽ càng lo lắng cho điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ còn muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy giọng nói Tề Nhan tràn đầy mệt mỏi, nàng cũng không có mở miệng nữa.
Tề Nhan: "Thần đã viết một danh sách, trên đó là thông tin về các thí sinh tham dự kỳ thi đã đến tư trạch bái kiến thần, ngoài ra còn có quê quán, tính cách, văn phong và chức quan thần đề cử cho bọn họ. Đây là danh sách tham khảo người được chọn ghi tên trên bảng vàng, nhưng có vài người trong đó thần cũng chỉ mới gặp mặt một lần, chưa chắc đã phân tích chuẩn xác. Thần đã đánh dấu hết tất cả trong danh sách, đến lúc đó điện hạ có thể tự châm chước tùy vào tình huống, không cần câu nệ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ừm, ta đã biết."
Tề Nhan: "Ngoài ra...chính là chuyện về Cảnh Vương điện hạ. Thần thấy điện hạ đoán không sai, có lẽ cái chết của Cảnh Vương có gì đó không ổn."
Đại não Tề Nhan bỗng trở nên trống rỗng, đã lâu rồi nàng không ngủ đủ giấc, suy nghĩ lúc này cũng trở nên hỗn loạn. Nàng cố gắng sắp xếp lời nói, vừa muốn đề điểm vừa không muốn đối phương nghe ra manh mối gì, nhưng đầu nàng thì không ngừng đau nhức.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nhưng bản cung thật sự không hiểu, Cảnh Vương chỉ mới có mười ba tuổi, lấy tình trạng hiện tại của phụ hoàng và phân vị mẫu phi của hắn, hắn sẽ không là uy hiếp với bất cứ ai cả. Rốt cuộc là ai ngoan độc như thế?"
Tam hoàng tử vẫn không ở kinh thành, mà Ngũ hoàng tử... Từ nhỏ Nam Cung Tĩnh Nữ đã rất thân thiết với vị ca ca này, tuy hắn là hiềm nghi lớn nhất, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ theo bản năng không hoài nghi đối phương.
Mấy vị hoàng tử còn lại đều không có năng lực hay động cơ, nhưng có một điều mà Nam Cung Tĩnh Nữ chắc chắn: Cái chết của Cảnh Vương tuyệt đối không bình thường.
Sau một hồi im lặng, Tề Nhan nhẹ giọng trả lời: "Cho nên thần mới không yên tâm, điện hạ...người có thể đồng ý với thần một chuyện không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi nói đi."
Tề Nhan: "Nhất định không được để bất cứ ai biết người buông rèm chấp chính chính là điện hạ. Trong khoảng thời gian này, thà rằng không lên triều chứ đừng để bị bại lộ, ít nhất phải chờ đến khi thần trở về rồi hẵng bàn bạc lại."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được, ta đồng ý với ngươi."
Tề Nhan tiếp tục nói: "Còn có! Còn có...thức ăn dùng hằng ngày. Nếu điện hạ không muốn để cung tì thử độc, vậy...vậy thì hãy nuôi một đám thỏ ở Ngự Hoa viên, mỗi ngày ba bữa đều phải cho nó nếm trước."
Nam Cung Tĩnh Nữ vừa đau lòng vừa cảm thấy buồn cười. Nàng đau lòng vì Tề Nhan buồn ngủ đến mức nói không rõ lời nhưng còn không quên dặn dò nàng, buồn cười chính là: "Thỏ ăn cơm sao?"
Tề Nhan: "...Tóm lại là gà vịt ngỗng cẩu con gì cũng được, điện hạ tuyệt đối không được ăn trước!"
Nam Cung Tĩnh Nữ thôi cười, nàng nghiêm túc đáp: "Ta đồng ý với ngươi."
Tề Nhan: "Còn nữa..., đề phòng thức ăn xung đột thì chớ có tham ăn." Người đeo mặt nạ rất giỏi về y thuật, lấy năng lực của đối phương, nàng ta hoàn toàn có thể kết hợp những món ăn xung khắc với nhau, biến chúng thành chất kịch độc vô hình để giết người. Ở trong trí nhớ của Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ là người tham ăn, càng không thể cưỡng lại mấy món ngon. Nàng còn nhớ vào hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu năm ấy, người này đã ăn từ đầu đường đến cuối phố.
Hốc mắt Nam Cung Tĩnh Nữ dần ướt át: "Ta đã biết."
Tề Nhan: "Rượu...phải ít uống lại, uống rượu hại thân."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ừm, ngươi yên tâm ngủ một giấc đi, những lời ngươi nói ta đều nhớ kỹ, cũng đều nghe theo ngươi."
Người bên cạnh không còn nói gì nữa, Nam Cung Tĩnh Nữ cho rằng Tề Nhan đã ngủ rồi, nàng vừa định đi giặt khăn đắp lên mắt đối phương thì bỗng nghe thấy đối phương nói mớ: "Thần không yên tâm..."
Trong điện vô cùng yên tĩnh, Nam Cung Tĩnh Nữ nghe rất rõ ràng rành mạch.
Nàng lén lau nước mắt, dịu dàng lấy cái khăn trên mắt Tề Nhan xuống. Đối phương đã ngủ say, không còn biết gì cả.
Nam Cung Tĩnh Nữ rón ra rón rén xuống giường, nàng cầm cái khăn ấm, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng giặt sạch khăn, leo lên giường và đắp khăn lên mắt Tề Nhan, sau đó nhìn chằm chằm người kia thật lâu.
Cuối cùng, nàng cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ lên vầng trán đối phương.
Thành thân bảy năm nay, đây vẫn là lần Tề Nhan "ồn ào" nhất. Nam Cung Tĩnh Nữ biết, cái chết bất đắc kỳ tử của Cảnh Vương làm Tề Nhan sợ. Nếu Tề Nhan được chọn, đối phương nhất định sẽ không rời kinh vào thời điểm mấu chốt như vậy.
Nam Cung Tĩnh Nữ đắp chăn cho Tề Nhan, nàng nằm xuống và nhích đến gần Tề Nhan hơn nữa. Nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, Nam Cung Tĩnh Nữ thầm hạ quyết tâm: Con đường này nàng nhất định phải thành công, chờ đến lúc đó, nàng sẽ cho Tề Nhan cuộc sống mà đối phương thích.
Nếu Tề Nhan muốn vào sĩ, nàng sẽ cho đối phương chức vị vô cùng cao.
Nếu như Tề Nhan muốn sống những ngày tháng bình yên, nàng sẽ cho đối phương tòa Vị Ương cung này, cũng tìm cho quân những cuốn sách cổ quý hiếm nhất thiên hạ.
Nghĩ đến đây, Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi buồn cười: May mà nàng không phải là hoàng tử, bằng không nàng nhất định sẽ là một vị hôn quân. Vậy chẳng phải Tề Nhan sẽ thành hồng nhan họa thủy hay sao?
Đêm nay Tề Nhan ngủ rất trầm. Tuy còn có rất nhiều chuyện bất ngờ chờ nàng ở phía trước, nhưng nàng đã dỡ xuống gánh nặng trên vai và làm tất cả những chuyện nàng nghĩ mình nên làm.
Viết thư cho Nam Cung Xu Nữ, dặn dò nàng ấy bảo vệ tốt Tiểu Điệp.
Dặn dò Nam Cung Tĩnh Nữ ngàn vạn cẩn thận.
Hoàn thành danh sách đề cử cho kỳ thi đình.
Nhưng mà nàng đã quên mất chuyện của chính mình: Không có ra lệnh bước tiếp theo cho Cốc Phong và Tiền Nguyên.
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/
Nội dung trong thư là tất cả những điều nàng muốn dặn dò Nam Cung Tĩnh Nữ. Người đeo mặt nạ yên lặng nhiều năm nay bỗng nhiên xuất hiện khiến Tề Nhan cảm thấy vô cùng bất an, đồng thời nàng càng lo rằng Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ gặp nguy hiểm.
Tề Nhan siết chặt nắm tay, đầu nàng rất đau đớn.
Mặc dù thời gian nửa ngày rất ngắn, nhưng nàng đã dốc gần hết sức để cân nhắc và viết lá thư này cho Nam Cung Tĩnh Nữ.
Trong thư, Tề Nhan vừa khéo léo vừa cẩn thận dặn dò Nam Cung Tĩnh Nữ nên làm những gì khi nàng rời đi. Theo Tề Nhan tính toán, chuyến này cả đi lẫn về cũng phải mất ba tháng.
Tề Nhan chậc lưỡi rồi đỡ trán, nàng cắn chặt răng, cố chịu đựng cơn đau đầu đang âm ỉ. Hiện tại không phải lúc để nàng nghỉ ngơi.
Tề Nhan đề bút viết thư này cũng không phải là nhất thời xúc động, cuối cùng ném nó vào chậu nước cũng là vì nàng đã suy nghĩ cặn kẽ. Tề Nhan nhấc mũi chân chạm vào mặt nước trong thau đồng, dòng nước đen như mực dần gợn sóng.
Ngày mai nàng phải rời kinh, quay về cố hương mười mấy năm nàng không đặt chân tới...
Đêm hôm đó, Tề Nhan đi tới tẩm điện Vị Ương cung.
Lúc này đã gần hai ngày Tề Nhan không chợp mắt. Cảnh Vương vừa mới qua đời, theo lễ thì hai người không thể ngủ chung, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ đến chuyện sáng sớm ngày mai Tề Nhan phải rời đi, lòng nàng tất nhiên là không nỡ. Vì vậy nàng đích thân dẫn Tề Nhan vào, cũng dặn Thu Cúc đừng treo đèn lên. Chủ tớ hai người tâm trí linh thông, Thu Cúc bảo tất cả cung tì lui xuống, để đích thân nàng đứng ở cửa canh chừng.
Thời buổi hiện tại rối loạn, Vị Ương cung tất nhiên cũng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nam Cung Tĩnh Nữ dắt Tề Nhan vào nội điện, hờn dỗi nói: "Sao lại tới đây một mình? Trời đã tối, có chuyện gì thì cứ kêu người của ngươi lại đây bẩm một tiếng, ta đến chỗ ngươi thì có làm sao đâu."
Tề Nhan mỉm cười, nàng dịu dàng nói: "Ngày mai thần phải đến Lạc Bắc, trước khi đi thần có mấy câu muốn nói với điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn chằm chằm Tề Nhan, thấy quầng thâm mắt và sắc mặt tái nhợt của đối phương, nàng trực tiếp kéo Tề Nhan tới mép giường: "Sao sắc mặt của ngươi kém như vậy? Có phải là không khỏe hay không? Hay là vậy đi, ngày mai cứ để cho người khác đi thay. Tiểu Thất cũng đã thành niên, không bằng để hắn đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm."
Tề Nhan thở dài, càng thêm mệt mỏi: "Thánh chỉ đã hạ, sao có thể thay đổi xoành xoạch được cơ chứ? Điện hạ yên tâm, thần biết sức khỏe của thần như thế nào mà."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi đối diện với Tề Nhan, ánh mắt nàng tràn đầy đau lòng. Nàng chạm vào khuôn mặt gầy guộc của Tề Nhan, ngón cái vuốt ve quầng thâm mắt của đối phương, dịu dàng nói: "Có phải lâu nay ngươi ngủ không đủ giấc đúng không?"
Tề Nhan giơ tay đè lại tay Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng dùng mặt mình cọ cọ lòng bàn tay của đối phương và "ừm" một tiếng.
Nam Cung Tĩnh Nữ cố nén xúc động ôm Tề Nhan vào lòng, nàng nhìn Tề Nhan thật lâu mà không nói gì.
Con đường nữ đế này, dường như Tề Nhan còn vất vả hơn cả nàng. Từ khi đối phương quyết định đứng về phía nàng, đối phương chưa từng có một ngày chậm trễ, lúc nào cũng yên lặng làm tất cả mọi chuyện vì nàng.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn thấy tất cả, trong lòng cũng tràn đầy cảm kích.
Nàng rất muốn làm gì đó cho Tề Nhan, nhưng từ khi hai người quen biết tới nay, dường như người trước mặt không có ham muốn gì cả.
Cái chết của Cảnh Vương khiến Nam Cung Tĩnh Nữ vừa khổ sở vừa áy náy, lẽ ra nàng nên chờ Tề Nhan nói xong liền đưa đối phương trở về...
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nằm xuống rồi nói có được không?" Ngữ điệu của nàng như đang thương lượng.
Tề Nhan lắc đầu: "Thần nói xong thì sẽ về ngay."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta không có cho Thu Cúc treo đèn, thanh giả tự thanh, ngươi cần gì phải cứng nhắc như vậy?"
Tề Nhan suy nghĩ một chốc, nàng quyết định nghe theo khát vọng trong lòng, không có cự tuyệt nữa.
Nam Cung Tĩnh Nữ rất vui vẻ, nàng ngồi xổm xuống trước mặt Tề Nhan một cách tự nhiên: "Nhấc chân lên."
Tề Nhan: "Trăm triệu không thể, để thần làm là được..."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngẩng đầu: "Ngươi không thể để cho ta làm chút gì đó cho ngươi sao?"
Khuôn mặt tái nhợt của Tề Nhan nhàn nhạt ửng hồng, nàng mím môi rồi nhấc chân lên. Nam Cung Tĩnh Nữ cởi giày cho Tề Nhan, dàn xếp xong nàng mới đứng dậy và đi ra sau bình phong. Nàng đã chuẩn bị thau nước ấm này trước khi Tề Nhan tới, nhiệt độ cũng vừa phải.
Nam Cung Tĩnh Nữ giặt sạch khăn, xếp thành hình chữ nhật rồi mới đưa cho Tề Nhan: "Đắp cái này lên mắt thì sẽ thoải mái hơn một chút."
Tề Nhan làm theo: "Cảm ơn."
Nam Cung Tĩnh Nữ thổi tắt đèn, nàng nằm bên cạnh Tề Nhan, lần mò tìm tay Tề Nhan rồi nắm chặt lấy bàn tay ấy: "Nói đi."
Tề Nhan "ừ" một tiếng, nàng sắp xếp lại suy nghĩ của mình và chậm rãi nói: "Thần đã hỏi thăm, chuyến đi đến Lạc Bắc lần này suy xét đến sức khỏe của Tam điện hạ, cả đi lẫn về sẽ mất ba tháng."
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe vậy, lòng nàng vô cùng không nỡ.
Nam Cung Tĩnh Nữ đã phải xa cách Tề Nhan ba năm, hiện giờ người bên gối còn chưa đi mà nàng đã bắt đầu nhớ nhung.
Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ không nói lời nào, Tề Nhan véo nhẹ lòng bàn tay của đối phương: "Điện hạ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Dẫn theo hai ngự y đi đi...cũng dẫn theo Thu Cúc. Nàng biết rõ khẩu vị của ngươi, nàng cũng có thể chăm sóc ngươi suốt đoạn đường."
Tề Nhan thầm cười, nàng đáp: "Mang một ngự y là đủ rồi, thần cũng đã chọn xong người. Còn về phần Thu Cúc tỷ tỷ, thần sẽ không dẫn theo nàng đâu. Nàng là nữ quan chưởng sự của Vị Ương cung, việc lớn việc nhỏ trong cung đều phải qua tay nàng, huống hồ nếu dẫn nàng theo thì thần sẽ càng lo lắng cho điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ còn muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy giọng nói Tề Nhan tràn đầy mệt mỏi, nàng cũng không có mở miệng nữa.
Tề Nhan: "Thần đã viết một danh sách, trên đó là thông tin về các thí sinh tham dự kỳ thi đã đến tư trạch bái kiến thần, ngoài ra còn có quê quán, tính cách, văn phong và chức quan thần đề cử cho bọn họ. Đây là danh sách tham khảo người được chọn ghi tên trên bảng vàng, nhưng có vài người trong đó thần cũng chỉ mới gặp mặt một lần, chưa chắc đã phân tích chuẩn xác. Thần đã đánh dấu hết tất cả trong danh sách, đến lúc đó điện hạ có thể tự châm chước tùy vào tình huống, không cần câu nệ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ừm, ta đã biết."
Tề Nhan: "Ngoài ra...chính là chuyện về Cảnh Vương điện hạ. Thần thấy điện hạ đoán không sai, có lẽ cái chết của Cảnh Vương có gì đó không ổn."
Đại não Tề Nhan bỗng trở nên trống rỗng, đã lâu rồi nàng không ngủ đủ giấc, suy nghĩ lúc này cũng trở nên hỗn loạn. Nàng cố gắng sắp xếp lời nói, vừa muốn đề điểm vừa không muốn đối phương nghe ra manh mối gì, nhưng đầu nàng thì không ngừng đau nhức.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nhưng bản cung thật sự không hiểu, Cảnh Vương chỉ mới có mười ba tuổi, lấy tình trạng hiện tại của phụ hoàng và phân vị mẫu phi của hắn, hắn sẽ không là uy hiếp với bất cứ ai cả. Rốt cuộc là ai ngoan độc như thế?"
Tam hoàng tử vẫn không ở kinh thành, mà Ngũ hoàng tử... Từ nhỏ Nam Cung Tĩnh Nữ đã rất thân thiết với vị ca ca này, tuy hắn là hiềm nghi lớn nhất, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ theo bản năng không hoài nghi đối phương.
Mấy vị hoàng tử còn lại đều không có năng lực hay động cơ, nhưng có một điều mà Nam Cung Tĩnh Nữ chắc chắn: Cái chết của Cảnh Vương tuyệt đối không bình thường.
Sau một hồi im lặng, Tề Nhan nhẹ giọng trả lời: "Cho nên thần mới không yên tâm, điện hạ...người có thể đồng ý với thần một chuyện không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi nói đi."
Tề Nhan: "Nhất định không được để bất cứ ai biết người buông rèm chấp chính chính là điện hạ. Trong khoảng thời gian này, thà rằng không lên triều chứ đừng để bị bại lộ, ít nhất phải chờ đến khi thần trở về rồi hẵng bàn bạc lại."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được, ta đồng ý với ngươi."
Tề Nhan tiếp tục nói: "Còn có! Còn có...thức ăn dùng hằng ngày. Nếu điện hạ không muốn để cung tì thử độc, vậy...vậy thì hãy nuôi một đám thỏ ở Ngự Hoa viên, mỗi ngày ba bữa đều phải cho nó nếm trước."
Nam Cung Tĩnh Nữ vừa đau lòng vừa cảm thấy buồn cười. Nàng đau lòng vì Tề Nhan buồn ngủ đến mức nói không rõ lời nhưng còn không quên dặn dò nàng, buồn cười chính là: "Thỏ ăn cơm sao?"
Tề Nhan: "...Tóm lại là gà vịt ngỗng cẩu con gì cũng được, điện hạ tuyệt đối không được ăn trước!"
Nam Cung Tĩnh Nữ thôi cười, nàng nghiêm túc đáp: "Ta đồng ý với ngươi."
Tề Nhan: "Còn nữa..., đề phòng thức ăn xung đột thì chớ có tham ăn." Người đeo mặt nạ rất giỏi về y thuật, lấy năng lực của đối phương, nàng ta hoàn toàn có thể kết hợp những món ăn xung khắc với nhau, biến chúng thành chất kịch độc vô hình để giết người. Ở trong trí nhớ của Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ là người tham ăn, càng không thể cưỡng lại mấy món ngon. Nàng còn nhớ vào hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu năm ấy, người này đã ăn từ đầu đường đến cuối phố.
Hốc mắt Nam Cung Tĩnh Nữ dần ướt át: "Ta đã biết."
Tề Nhan: "Rượu...phải ít uống lại, uống rượu hại thân."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ừm, ngươi yên tâm ngủ một giấc đi, những lời ngươi nói ta đều nhớ kỹ, cũng đều nghe theo ngươi."
Người bên cạnh không còn nói gì nữa, Nam Cung Tĩnh Nữ cho rằng Tề Nhan đã ngủ rồi, nàng vừa định đi giặt khăn đắp lên mắt đối phương thì bỗng nghe thấy đối phương nói mớ: "Thần không yên tâm..."
Trong điện vô cùng yên tĩnh, Nam Cung Tĩnh Nữ nghe rất rõ ràng rành mạch.
Nàng lén lau nước mắt, dịu dàng lấy cái khăn trên mắt Tề Nhan xuống. Đối phương đã ngủ say, không còn biết gì cả.
Nam Cung Tĩnh Nữ rón ra rón rén xuống giường, nàng cầm cái khăn ấm, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng giặt sạch khăn, leo lên giường và đắp khăn lên mắt Tề Nhan, sau đó nhìn chằm chằm người kia thật lâu.
Cuối cùng, nàng cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ lên vầng trán đối phương.
Thành thân bảy năm nay, đây vẫn là lần Tề Nhan "ồn ào" nhất. Nam Cung Tĩnh Nữ biết, cái chết bất đắc kỳ tử của Cảnh Vương làm Tề Nhan sợ. Nếu Tề Nhan được chọn, đối phương nhất định sẽ không rời kinh vào thời điểm mấu chốt như vậy.
Nam Cung Tĩnh Nữ đắp chăn cho Tề Nhan, nàng nằm xuống và nhích đến gần Tề Nhan hơn nữa. Nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, Nam Cung Tĩnh Nữ thầm hạ quyết tâm: Con đường này nàng nhất định phải thành công, chờ đến lúc đó, nàng sẽ cho Tề Nhan cuộc sống mà đối phương thích.
Nếu Tề Nhan muốn vào sĩ, nàng sẽ cho đối phương chức vị vô cùng cao.
Nếu như Tề Nhan muốn sống những ngày tháng bình yên, nàng sẽ cho đối phương tòa Vị Ương cung này, cũng tìm cho quân những cuốn sách cổ quý hiếm nhất thiên hạ.
Nghĩ đến đây, Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi buồn cười: May mà nàng không phải là hoàng tử, bằng không nàng nhất định sẽ là một vị hôn quân. Vậy chẳng phải Tề Nhan sẽ thành hồng nhan họa thủy hay sao?
Đêm nay Tề Nhan ngủ rất trầm. Tuy còn có rất nhiều chuyện bất ngờ chờ nàng ở phía trước, nhưng nàng đã dỡ xuống gánh nặng trên vai và làm tất cả những chuyện nàng nghĩ mình nên làm.
Viết thư cho Nam Cung Xu Nữ, dặn dò nàng ấy bảo vệ tốt Tiểu Điệp.
Dặn dò Nam Cung Tĩnh Nữ ngàn vạn cẩn thận.
Hoàn thành danh sách đề cử cho kỳ thi đình.
Nhưng mà nàng đã quên mất chuyện của chính mình: Không có ra lệnh bước tiếp theo cho Cốc Phong và Tiền Nguyên.
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.