Kính Vị Tình Thương

Chương 305: Một ít ẩn tình

Thỉnh Mạc Quân Tiếu

13/08/2023

Nếu trước đó còn hơi do dự, thì sau khi nghe nói bệ hạ tự mình tổ chức sinh thần lần thứ bảy mươi của Lục Quyền, ta đã hoàn toàn bỏ cuộc.

Ta không trách nàng, cũng hiểu được nỗi khổ trong lòng nàng, chỉ là...ta đột nhiên nhận ra, Trăn Trăn điện hạ trước kia đã một đi không trở lại, bây giờ người ta yêu chỉ còn nữ đế Nam Cung Trăn Trăn.

Nàng là nữ đế, trong lòng đương nhiên phải có giang sơn, nếu nàng vì tư thù của ta mà xem thường giang sơn, ta ngược lại sẽ xem thường nàng.

Ta thường xuyên nghĩ: Nếu Lục Quyền hưởng hết vinh hoa và sự tán dương trên đời, mang theo vô số vinh quang mỉm cười nơi chín suối, thì đó sẽ trở thành nút thắt trong lòng ta, vĩnh viễn không tháo gỡ được.

Ta không biết khúc mắc này sẽ dần bào mòn theo thời gian, hay là sẽ được thời gian làm cho bén rễ nảy mầm, cuối cùng trở thành khe rãnh mà ta và nàng mãi mãi không bước qua được.

Ta nghĩ ta nên rời đi..là vì còn một nguyên nhân quan trọng khác: Thần trí của ta xảy ra vấn đề.

Mỗi tháng Đinh Dậu cho ta một viên thuốc giải, tuy độc tố trong người ta dần bị hóa giải, nhưng dường như thần trí của ta cũng sụp đổ như thứ độc tố này.

Mấy ngày trước ta tỉnh dậy sau một giấc mơ, nhìn thấy Đinh Dậu bưng thuốc bước qua cửa, ta kinh hãi đến nỗi biến sắc. Ta để chân trần cuống quít đi tới trước mặt Đinh Dậu, tức giận hỏi ngược lại hắn: "Không phải ta bảo ngươi rời khỏi kinh thành rồi sao? Sao ngươi lại quay về?"

Phản ứng của Đinh Dậu hơi quái lạ, hắn yên lặng kéo ta ngồi xuống giường, cầm chén thuốc đưa cho ta: "Uống thuốc trước đi."

Ta cau mày làm theo lời hắn nói, sau đó Đinh Dậu hỏi ta: "Hiện tại là năm nào?"

Ta đáp: "Năm Cảnh Gia thứ mười tám."

Đinh Dậu nhìn ta, trong mắt tràn đầy đau thương. Ta không biết sao hắn nhìn ta như vậy, hắn thở dài, nói rằng: "Hiện tại là tháng mười, năm Thừa Khải thứ tư."

Ta: "Thừa Khải? Đổi niên hiệu từ lúc nào?"

Đinh Dậu: "Niên hiệu Cảnh Gia dùng được mười tám năm thì đã có tân quân kế vị. Quân vương của vương triều này chính là thê tử của ngươi, nữ đế Nam Cung Trăn Trăn."

Một tiếng "ầm" vang lên, cái chén rỗng trên tay ta cũng rơi xuống. Ta lê giày đi tới trước gương đồng, nhìn thấy mình trong gương ta cũng sợ hết hồn, dường như bản thân trong gương thật sự có chút khác với dáng vẻ trong ký ức của ta.

Ta ngồi trong tẩm điện cả ngày, Đinh Dậu thì cực kỳ lo lắng, chúng ta cũng không biết đến tột cùng là vấn đề nằm ở đâu.

Ta hỏi Đinh Dậu: "Sau này đã xảy ra chuyện gì?"

Đinh Dậu: "Ngươi tự tay giết chết Nam Cung Nhượng, ta rời khỏi hoàng cung, nữ đế đăng cơ phong ngươi làm hoàng phu. Nơi này được xây lại từ tẩm điện của công chúa trước đây, tên là Thừa Triêu Cung."

Ta gật gật đầu. Nam Cung Nhượng chết rồi? Ta báo thù?

Ta cũng không có vui sướng như những gì đã tưởng tượng, có lẽ là vì đã xảy ra một lần, ta tự an ủi mình như thế.

Ban đêm, Đinh Dậu lo ta không ngủ được nên cố ý nấu cho ta một bát canh an thần. Hôm sau tỉnh lại, những ký ức ta đánh mất lại quay về một cách thần kỳ. Hơn nữa, ta còn nhớ rõ những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua, bao gồm những chuyện khi ta phát bệnh.

Cứ như vậy, bệnh tình của ta cứ đến rồi đi, mỗi lần phát bệnh tuy lượng ký ức ta quên đi không cố định, nhưng tổng thể mà nói thì càng lúc càng quên nhiều hơn.

Mãi đến tận một ngày, trí nhớ của ta đã lùi lại lúc ta cứu Trăn Trăn điện hạ từ trên lưng ngựa. Sau khi tỉnh, ta còn hỏi Đinh Dậu: Sao ta quay về nội đình rồi? Vết thương sau lưng ta đều biến đâu mất rồi...

Căn bệnh của ta đã mang đến cho ta và Đinh Dậu mối nguy mới, cũng may gần đây Tĩnh Nữ rất bận, bằng không nhất định sẽ xảy ra sự cố.



Điều làm người ta lo lắng nhất chính là: Thời gian ta phát bệnh cũng càng ngày càng dài. Ban đầu chỉ qua một đêm là ta đã có thể nhớ lại, nhưng rồi kéo dài đến một ngày một đêm, hai ngày hai đêm, ba ngày...

Cuối cùng ta và Đinh Dậu nghĩ ra một cách, đó là khi nào ta bình thường, ta sẽ viết một lá thư gửi cho mình vào lần phát bệnh sau. Trong thư, ta sẽ viết một câu có thể khiến ta tin nội dung lá thư này không phải giả, cũng viết rõ tình trạng của mình. Lá thư này mà rơi vào tay người khác thì rất nguy hiểm, nhưng ta không thể làm gì khác.

Vấn đề tiếp theo lại tới, bởi vì khi phát bệnh, ta căn bản không nhớ rõ mình từng viết lá thư như vậy. Sau đó, ta liền giao thư cho Đinh Dậu bảo quản, cuối cùng cũng xem như là khắc phục được vấn đề khó khăn này.

Bị bệnh như vậy dường như còn mang đến cho ta "lợi ích" khác. Những suy nghĩ và chấp niệm thay đổi theo thời gian kia sẽ lại một lần nữa xuất hiện trong đầu ta khi ta phát bệnh, đợi đến lúc ta "khôi phục" rồi thì bắt đầu cắm sâu trong lòng ta. Sau nhiều lần như vậy, ta gần như bị bản thân lúc trước giày vò tới phát điên.

Niềm tin báo thù càng lúc càng rõ ràng và kiên định, tuy mỗi lần đọc thư ta sẽ thấy ung dung vì mình đã báo được đại thù, nhưng khi ta "tỉnh lại", ta sẽ lập tức nhớ đến nội dung trong "Bắc Kính Sử".

Lý trí và chấp niệm giằng xé trong tim, đã có rất nhiều lần ta không chịu nổi gánh nặng mà lén lút đi tới Cam Tuyền cung, ta nhớ nàng...ta muốn gặp nàng, ta muốn nàng ôm ta một cái, cho ta sức mạnh chiến thắng quá khứ.

Chỉ là mỗi lần như vậy, ta không bị lý trí khuyên lùi thì cũng bị Đinh Dậu kéo trở lại, không có lần nào thành công tới Cam Tuyền cung.

Ta hỏi Đinh Dậu: "Nếu tiếp tục như vậy, ta sẽ thế nào?"

Đinh Dậu nói: "Có thể giải được kỳ độc do chủ nhân điều chế đã là rất may mắn, có lẽ đây chỉ là tác dụng phụ trong quá trình giải độc, chờ độc được giải hoàn toàn, có lẽ triệu chứng sẽ biến mất."

Ta lại hỏi: "Nếu không phải tác dụng phụ thì sao?"

Đinh Dậu im lặng một lúc lâu, đáp: "Lần cuối ngươi phát bệnh thì ký ức đã lùi đến năm Cảnh Gia thứ tám, nếu như không phải tác dụng phụ... Chẳng mấy chốc ngươi sẽ quên đi tất cả, nhưng may mà nhiều nhất bảy ngày sau ngươi sẽ có thể khôi phục."

Ta nhếch khóe miệng, hỏi Đinh Dậu: "Liệu sẽ có một ngày ta đột nhiên phát bệnh, ký ức quay về lúc ba đến năm tuổi, mười mấy năm sau đó cũng không thể 'khôi phục' nữa?"

Đinh Dậu nói: "Có lẽ sẽ không. Mỗi một loại thuốc lấy từ Ngự Y viện đều phải được ghi chép lại, chờ chúng ta rời khỏi nơi này, ta sẽ nghĩ cách điều trị cho ngươi, đúng bệnh hốt thuốc, chắc chắn sẽ có cách."

Ta không nói gì nữa, nhưng trong lòng lại lóe lên một hình ảnh đáng sợ: Trí nhớ của ta lùi về lúc ta ba tuổi, hành vi cũng giống như trẻ con ba tuổi, quậy nát Thừa Triêu cung, còn Tĩnh Nữ thì đứng ở một bên không biết phải làm sao.

Ta không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng đó của ta, càng không muốn có một ngày nàng chăm sóc ta giống như nương ta. Có lẽ đây chính là ý trời, ta nhất định phải rời khỏi nơi này.

Tháng hai năm Thừa Khải thứ năm, ta uống viên thuốc giải cuối cùng, sau đó phát bệnh.

Lần này trí nhớ của ta đã quay về năm Cảnh Gia thứ sáu, năm ấy ta mười sáu tuổi, rời khỏi Vô Danh Cốc chuẩn bị vào kinh đi thi.

Trí nhớ của ta đã hoàn toàn không còn hình bóng của Tĩnh Nữ, cũng may là ta còn nhận ra Đinh Dậu...

Ta phải mất nửa tháng mới tiêu hóa tất cả những gì Đinh Dậu nói cho ta. Ngày thứ hai sau đó, ta tỉnh lại liền khôi phục ký ức.

Ta không biết đây có phải là trò đùa ông trời dành cho ta hay không, chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà ta như sống thêm một lần nữa, "hai đời làm người" khiến lòng ta càng thêm uể oải.

Đinh Dậu: "Tề Nhan, không thể kéo dài nữa. Cứ theo tốc độ này thì vào lần phát bệnh sau, e là ngay cả ta ngươi cũng không nhớ rõ, chắc chắn sẽ gây ra đại họa! Ngươi nên uống thuốc giả chết đi."

Ta: "Ta biết rồi, ta muốn gặp nàng ấy."

Đinh Dậu hít sâu một hơi: "Đi đi, ngươi vừa mới tỉnh, hẳn là sẽ không lập tức phát bệnh."

Ta khoác thêm áo choàng lông chồn, đi về hướng Cam Tuyền cung, đi tới nơi ta từng mấy lần muốn qua nhưng đều không thể thành công.



Mấy ngày trước đây mới vừa có một trận tuyết lớn, khi ta đạp lên thì phát ra những tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt".

Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau. Nàng gầy, thần sắc vô cùng uể oải, nhưng khi nhìn thấy ta, nàng không giấu được niềm vui trong ánh mắt.

Nàng kéo tay ta vào nội điện, nâng bàn tay lạnh lẽo của ta lên rồi sưởi ấm cho ta. Nàng vừa trách cứ vừa đau lòng nói: "Trời lạnh như thế này, sao ngươi một mình đến đây?"

Ta cười cười không có trả lời, chỉ nhìn nàng thôi.

Nàng đáp lại nụ cười của ta, sau đó đột nhiên có hứng thú kéo tay ta, nói rất nhiều chuyện trên triều đình.

Mấy lần phát bệnh khiến ta nhớ lại nàng lúc trước, nhớ lại cô công chúa nhỏ trông thấy sách là sẽ đau đầu.

Ta nhìn nàng, nghe nàng nói ra chính kiến và suy nghĩ của mình. Sau khi được ký ức gột rửa, ta càng thán phục vì nàng đã tiến bộ như vậy.

Ta rất muốn cứ như vậy ở bên nàng, nhưng mà nội thị tới bẩm, có triều thần cầu kiến.

Cũng là lúc...ta sợ ta ở lại nơi này, sau một giấc ngủ dậy sẽ hỏi nàng: "Ngươi là ai?"

Thật sự thì đối với ta, phát bệnh không đáng sợ, bởi vì khi phát bệnh, ta cũng không nhớ ra bản thân mình đã đánh mất thứ gì. Chỉ là khi tỉnh lại, ta sẽ hoảng hốt một lúc, nhưng ta sợ nàng không chấp nhận nổi.

Ta đã tổn thương nàng quá nhiều lần, không muốn tiếp tục bổ một đao hủy diệt nàng. Nếu như trí nhớ của ta không còn hình bóng của nàng, ta cũng không còn là ta nữa.

Hóa ra, sự "ích kỷ" của ta đã ăn sâu vào trong xương tủy, đến cả căn bệnh kỳ lạ ta mắc phải đều ích kỷ như thế.

Lãng quên không đáng sợ, nhưng nếu còn người nhớ tới những hồi ức ấy, đó mới là không công bằng.

Nàng nắm tay ta dẫn ta tới cửa điện, siết chặt áo choàng lông chồn trên người ta, còn nhét lò sưởi tay vào tay ta: "Dạo này ban đêm trời lạnh, bảo Nội đình ty đốt nhiều địa long một chút, cũng không cần đặc biệt đi qua đây. Ngươi cứ sai người đến đây thông báo là được, nếu rảnh rỗi ta nhất định sẽ qua."

Ta vuốt nhẹ hoa văn bằng vàng trên lò sưởi tay, nhiệt độ nóng muốn bỏng đầu ngón tay nhưng đối với ta thì vừa phải. Ta hy vọng có thể mượn nỗi đau này khắc sâu ký ức của mình, tuy nhiên ta biết như vậy là không thể, một khi ta phát bệnh thì đúng là quên hết tất cả.

Ta nhìn kỹ nàng một chút: "Bệ hạ, bảo trọng."

Nàng cười, ánh mắt có chút không nỡ, nàng dịu dàng dặn dò: "Ta biết rồi. Nền tuyết lạnh, cẩn thận không thôi hàn khí xâm nhập vào gót chân, mau lên kiệu liễn đi."

Sau khi quay về tẩm điện, ta vẽ một bức chân dung của nàng. Ta rất hối hận vì năm đó không theo sư phụ học vẽ, thử rất nhiều lần cũng không thể họa ra toàn bộ thần vận của nàng, ta chỉ có thể chọn ra một bức đẹp nhất trong số đó giao cho Đinh Dậu: "Ngươi giúp ta giữ kỹ bức tranh này, nếu ta có thể sống sót thì trả lại cho ta."

Ta uống thuốc giả chết, đến khi dược lực phát tác thì mới biết cái gì gọi là giấy ngắn tình dài [1].

[1] Giấy ngắn tình dài: Giấy viết thư không thể nào viết hết tình ý sâu sắc.

Có lẽ ta vốn không nên xuất hiện ở Vị Quốc, ta tin nàng có thể hiểu rõ ý của ta...

Cũng chỉ khi nói như vậy, nàng mới có thể để Đinh Dậu đưa quan tài của ta rời khỏi kinh thành, bằng không...ta thật sự không còn khả năng sống sót.

Ta tin Tĩnh Nữ sẽ không gạt ta, nếu nàng đã hứa sẽ thanh toán hai nhà kia thì nhất định nàng sẽ làm được. Nhưng nếu ta không nói tới chuyện này trong thư tuyệt mệnh, sao nàng tin ta quyết tâm uống thuốc độc?

"Đây là lần cuối cùng ta tính kế ngươi, Tĩnh Nữ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kính Vị Tình Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook