Chương 12
Pun Ngốc
18/09/2014
Nhà Cao
…..
…
..
.
- Con chào mẹ.
- Nhân ! con cuối cùng cũng về rồi. Mẹ lo cho con lắm biết không. - Người phụ nữ trung niên dáng người thanh mảnh, gương mặt đầy lo lắng lẫn vui mừng tiến đến quàng cổ Nhân. Thiện Nhân chợt hớt hải đẩy nhẹ mẹ mình ra vì sợ mẹ phát hiện ra vết thuốc lá trên cổ.
- Con xin lỗi. Con thấy hơi mệt, con xin phép lên phòng trước . - Nhân lách người ra khỏi mẹ vội vả chạy lên phòng.
- Nhân ! - Người phụ nữ đó chỉ biết gọi với, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“ Bịch Bịch Bịch RẦM !!!”
Nhân đóng sầm cửa thở hổn hển. Tấm lưng ướt đẫm mồ hôi trườn dừng xuống cảnh cửa. Cậu ngồi đó, tay ôm chặc đầu mình, miệng nghiến chặc. Đôi mắt trợn tròn nhìn vô định.
“ Nó đã trở lại, nổi ám ảnh của mình…của mình…Không KHông KHÔNG KHÔNG !!!!!!!!”
- Griii aaaaaaaaaaaaaaaAAAA !!!!!!!! - Nhân hét lên nằm vật vã trên sàn.
- Anh Nhân !! Anh Nhân !!! Anh sao vậy, mau mở cửa cho em !! - Tiểu Kỳ đứng ngoài đập rầm rầm lên cửa, cố gắng vặn tay khóa, nhưng vô vọng. nó đã bị khóa trong.
- AAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaaaa Tránh xa tôi ra !!! Đừng tới gần đây, mau biến đi !!!!!!!! - Nhân như điên loạn mắt trợn đứng, đen kịt, đôi tay liên tục vơ mọi thứ trong tầm tay ném thẳng vào cánh cửa.
“ Choang, Ầm. Bốp”
“Hộc Hộc”
- Anh Nhân…. - Tiểu Kỳ run rẫy - Anh bình tĩnh đi… mở cửa cho em…anh em ta cùng nói chuyện…em…nghe anh mà… mở cửa đi…anh Hai - giọng Kỳ như nghẹn lại bởi những tiếng nức , cô sợ anh cô sẽ nghĩ quẩn. Mặc dù chưa rõ có chuyện gì, nhưng cô biết anh Hai của cô bắt đầu mất kiểm soát.
- Ha…ha…ha…- Nhân khụy xuống thổ dốc. Mổ hôi đầm đìa. Đôi mắt dần thả lỏng .
- Anh… - Nghe tiếng Tiểu Kỳ, Nhân chợt bừng tỉnh.
- Xin lỗi đã làm em lo. Anh không sao. Em về phòng đi.
- Đã có chuyện gì xảy ra chiều nay phải không ?
- Ư.. – Câu hỏi của Tiểu Kỳ khiến Nhân rùng mình. - Chẳng…có gì cả…lần đầu đi chơi nên hơi sốc thôi. Em đi nghỉ đi - Nhân bước vào nhà tắm khóa chốt lại.
- Kìa Anh !!!
“ Ục”
Cậu nhấn đầu mình vào bể, một lúc thì ngẩng lên, vội vỗ vào mặt mình thật đau, Nhân cố trấn an mình :
- Bình tĩnh, chưa sao, mình chưa sao cả mà. Bĩnh tĩnh lại. Cao Thiện Nhân, mày phải tỉnh lại ngay. - Hít một hơi thật sâu, Nhân cởi chiếc áo ướt sủng ra nhảy xuống bể.
“ Ưm !”
Nước nóng sát vào vết phỏng trên cổ khiến nó chợt nhói lên. Nhân nhíu mày ra khỏi mặt nước. Tiến về phía chiếc gương lớn, Nhân lau đi màn hơi mỏng mờ mờ trên tấm gương. Nhân nhìn mình : một thân hình đầy những vết sẹo chạy dài, những vết roi ngày đó vẫn không tan… Và giờ, là vết phỏng….
“ Choeng”
Cậu đấm mạnh vào gương ,vỡ nức ra. Đôi tay cậu rướm máu, nhỏ từng giọt. Cậu nghiến răng, khuôn mặt nhăn nhó. Mái tóc tỏ ướt rũ che đi đôi mắt trực khóc.
“ Mình phải làm sao mới đúng đây. Hắn chắc chắn sẽ tìm Băng Băng và Triệt đệ. Mình không muốn…”
…………
…….
…
..
.
Cô nhi viện được mua lại cho nhà họ Cao ngày đó, chính là Thiện Nhân đã xin cha nuôi. Cậu không muốn ai trong trại vào tay cha con Khải như cậu. Nhưng có lẽ, đầu óc cậu vẫn còn non nớt, không ngờ trước được việc này đã dẫn đến bao cơn ác mộng khủng khiếp sau này….
Ngày Khải bước vào nhà họ Nguyệt, Thiện Nhân gửi một người vào làm thám thính, biết hết mọi việc của Khải, cả việc cậu mướn HẢI TÂN TRIỆT đi giết BĂNG BĂNG , cô cháu gái nhà Nguyệt.Thiện Nhân thật sự không muốn bao đồng mà đi lo chuyện người khác. Chỉ cần biết Khải sẽ không làm gì mình là ổn. Nhưng việc này liên quan cả một mạng người, chẳng lẹ cậu biết mà làm ngơ. Cậu quyết định nhờ cha nuôi bắt tay hợp tác làm ăn cùng nhà Nguyệt, giúp cậu có cớ theo dõi Hải Tân Triệt. Cậu bắt đầu làm quen với Băng Băng, Tân Triệt và Vương KHải. Vương Khải khỏi nói cũng biết, hắn luôn nhìn theo Thiện Nhân bằng con mắt đầy them khát nhưng căm hờn. Tân Triệt khi đó đang theo bản hợp đồng, đầu tiên là thành bạn với Băng Băng, sau đó mới dễ dàng xử lí con mồi thật im ắng….
Vậy mà ai ngờ đâu, Triệt khi đó đã phải lòng Băng Băng. Cô bé ngây thơ, dễ thương. Khuôn mặt trắng hồng phúng phính như em bé. Đôi mắt sáng lanh lợi, nghịch ngợm, to tròn khiến Triệt sa vào “ lưới tình” từ khi nào. Cũng phải, tuổi 13 thì biết thích một người cũng không có gì quá, nhất là Băng Băng cực kì đáng yêu. Cả hai lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau. Thiện Nhân dần an tâm, được cả hai nhận làm sư huynh. Những ngày tháng đó thật sự rất vui….Và rồi một ngày, Triệt từ hối hợp đồng. Ngày hôm đó, chính tay Khải, trong cơn tức giận, đã đẩy cả Băng Băng và Triệt xuống vực, trước mặt Nhân. Cậu bị Khải ép im miệng. Vì quá khứ khủng khiếp trước đây, Nhân thật sự không thể mở miệng… Cậu nghĩ 2 người em yêu quí của mình có lẽ đã bỏ mạng, đành ôm bí mật cùng cha trở về nhà.
Rất may là dưới vực là biển. Cả Băng Băng lẫn Triệt được tìm thấy trên một khúc gỗ , tình trạng rất nguy kịch, mặt mày trắng bệch. Cả hai đều mất trí nhớ. Băng Băng không nhớ những sự việc gần đây, nhưng trước đó thì còn. Riêng Triệt thì quên toàn bộ. Cậu không nhớ gì cả… Ngoài việc mình tên gì và là con nuôi ai. Mọi chuyện dần khép lại…dần dần..đi vào kí ức…không ai còn nhớ…trừ Nhân và Khải…”
……………….
……..
…..
.
..
Chỗ Băng Băng :
- Tôi…tôi…
- Chậc, mày đã “tôi tôi” gần chục lần rồi đấy. Quyết định đi, tao không phải loại người biết kiên nhẫn đâu. - Khải bóp mạnh hai bên má Dao Dao đến xúc chỉ.
- Tôi…không..
- Không muốn ?
- KHông….. - Băng Băng ngần ngại miệng mấp máy không thành tiếng.
- Haizzzzz, được rồi, tao cho mày thời gian suy nghĩ. Một ngày. Quá dài rồi đấy. – Khải đứng dậy - Tối mai tao sẽ đến. đi thôi Dao Dao, bữa nay tôi muốn có một bữa trà đêm. - Hắn bước ra khỏi phòng, tiếng nói vọng nhỏ dần cuối hành lang. Dao Dao cũng loạng choạng đứng dậy đi theo. Ông hiệu trưởng vẫn đứng đó, bất động nhìn Băng Băng .
- Ông không tính đi sao ? - Cô nhướng người hỏi
- Có.
- Vậy sao không đi
- ……..
- Sao?
- Con đang nắm giữ toàn bộ cơ nghiệp nhà Nguyệt ?
- Phải
- Vậy là tốt. – Hiệu trưởng mỉm cười, cúi gầm mặt - Con hãy cố gắng giữ nó nhé.
- Tại sao ông nói vậy
- Mọi người chết hết rồi
- Mọi…người - Băng Băng trợn mắt. “ Ai kia chứ”
- Gia tộc…mọi người đều trở thành xác sống…giống mẹ con…và ta. – Hiệu trưởng ngẩng cao đầu nhìn trần nhà, khẽ nhắm mắt
- …..tại sao KHải không giết luôn tôi
- Vì ta đã chuyển toàn bộ tài sản đứng tên con. Có luật sư, nhân chứng và nhiều người nữa làm chứng. Nếu con chết, tài sản sẽ quyên vào từ thiện . Vì vậy Khải cần con kí tên vào bản chuyển nhượng tài sản.
- Nếu thành xác sống biết suy nghĩ như ông, chẳng phải dễ hơn sao
Hiệu trưởng lắc đầu
- Ta không còn nhớ cách viết chữ nữa . Ta biết suy nghĩ, biết đọc, biết nói. Nhưng viết thì không. Trong khi đó bản giao tài sản có chữ kí mẫu của con. Nếu chữ kí không đúng, Khải có thể sẽ bị bắt vì tội giả mạo.
- ………..
- Chỉ vậy thôi. Có lẽ ta nên đi. Con ở lại cùng ba nhé. – Ông hiệu trưởng cười hiền bước ra khỏi phòng “ Xin lỗi con, cháu gái của ông. Chỉ vì ông đã rước con ác quỉ đó vào nhà mà giờ đây con và cả gia tộc ta phải đau khổ. …”
.....
Băng Băng ngồi như người mất hồn, nhìn cha nhắm nghiền mắt, nổi lềnh bềnh trong thứ nước xanh đó khiến cô cảm thấy xót xa. Tim cô như thắt lại.
- Cha, con phải làm sao đây . Con sẽ cứu cha nhé…Rồi cha con ta…sẽ..cùng nhau…chơi đùa dưới ánh trăng…trên cánh đồng…và hoa… Kadapul* ….( lật lại chap 3 để nhớ lại loài hoa này ha ^^)… - Băng Băng cắn pập vào môi mình tứa máu, đôi mắt giật giật theo tiếng nức. Cô cố nuốt nước mắt ngược vào trong. Cô dần ngả ra giường, thiếp dần…
Ánh trăng từ khung cửa sổ chiếu trên khuôn mặt trắng nõn của Băng Băng.
- Đêm nay…lạnh thật…
…..
“ Tích tắc. Tích tắc. BoOnG ~~~!!!!!”
◘ 6:00 : Tỉnh dậy. làm vệ sinh cá nhân.
◘ 6:45 : Ăn sang
◘ 7:00 : đến trường
~~~o0o~~~
Khải xuống xe bước thong dong vào sân trường, nở nụ cười anh đào chào hỏi mọi người. Lên đến sân thượng, Khải đứng từ ban công quan sát và nhếch mép. Lấy ra chiếc điện thoại, Khải bấm gọi :
[ tít…tít…]
[tít…tít….]
[ A lô…]
- Mày bắt máy chậm
[….]
- Lên sân thượng trường gặp tao
[ ….t…tôi đang ở nhà….có lẽ sẽ đến hơi trễ ]
- Đừng gạt tao. Mày đang ở trường. Ngay trước mặt tao, gốc cây thứ 2 bên phải tính từ cổng trường.
[ !!!! Tại… ]
- Lằng nhằng nữa là tao không biết sẽ làm gì con Tiểu Kỳ đâu
[ Tôi lên.]
- Vậy phải ngoan không. Phư phư Tút..tút..
…………..
“ Cạch”
- Tới rồi, nhanh thật a - Khải huýt sáo cười khoái chí.
- Hộc ….Hộc …Hộc…. - Nhân vì chạy hết sức nên giờ chẳng còn sức để nói nữa.
- Khì. – Khải bước tới bấm chốt cửa sân thượng - Người mày toàn mồ hôi kìa. – Hắn nhìn Nhân, nở nụ cười quái gở.
Tính hiệu nguy hiểm truyền khắp cơ thể. Nhân lùi về sau, lùi dần và đụng ban công. Đến đây không thể lùi được nữa, cậu bèn hét toáng lên :
- Không được lại gần !!!
- Nếu không ?
- Tôi nhảy xuống !!
- Nhảy? - Khải nhếch miệng tiến đến. Cánh tay dài như vượn nhanh chóng bắt gọn Nhân
- Mau buông , a….
- Nhân nhấc chân tính đá Khải ra thì bị hắn nhanh tay nắm cổ chân khiến cả người Nhân mất thăng bằng, ngả nhào ra sàn.
- Bảo Bảo, cổ mày thơm quá. – Khải cất giọng sến rện, miệng cười gian xảo - Cho tao cắn một miếng nhé. – Hắn hỏi cho có lệ, vẫn thản nhiên kề mặt lại.
“ RẦM”
Nhân đẩy mạnh Khải ra. Đây là lần đầu tiên cậu kháng cự lại được . Nhân bật dậy toan chạy. Vui mừng chưa được lâu thì KHải đã nghiến răng, nhanh như chớp , hai tay Nhân bị bẻ quặt ra sau lưng, khớp tay kêu đánh rắc một tiếng.
“ Á…” Nhân đau đớn hét lên
Vương KHải ghì Nhân xuống sàn nhướng mày :
- Đau không ?
- Vương Khải… cậu đừng…
- Đừng làm gì ?? - Khải bộc lộ bộ mặt thật, dung sức siết mạnh hơn, alm2 hai cánh tay Nhân đau khổ sở.
- Đau ! - Nhân rên thảm thiết, mặt nhăn nhó
- Hôn tao
- !!!???
- Nghe rõ không ??? HÔN TAO ! - Vương KHải hung dữ ra lệnh.
- K..không…
- Không? - một từ gọn lọn phát ra từ kẽ răng hắn.
Nhân bắt đầu sợ. Trán cậu bắt đầu rịn mồ hôi.
- Bảo Bảo… Mày không cần nhỏ em gái nữa phải không ?
- Không phải !! - KHải từ từ bỏ tay Nhân ra.
- Vậy thì lại đây. - Hắn nhắm dần mắt
Nhân vụng về trình diễn kĩ thuật hôn tốt nhất của mình, đồng thời âm thầm lùi dần, đặt tay lên nắm cửa. Đầu lưỡi chạm vào vòm miệng có cảm giác như điện giật, sự đụng chạm ướt át này vô tình khơi gợi thứ cảm xúc nào đó trong người Nhân.
Nhẹ nhàng xoay cổ tay, cánh cửa từ từ mở ra khogn6 tiếng động, đúng như ý muốn của Nhân.
“ Vụt”
Nhân đứng phắt dậy chạy nhanh đến cửa cầu thang.
“ Ầm”
Khải tóm lấy tay Nhân vật lại.
“ A..Ưm..ư”
Vừa hoang mang chưa đủ, lưỡi tên khốn đó lập tức đột phá vòng vây, nhanh nhẹn tiến vào trong trêu chọc khắp nơi. Đến lúc bắt được lưỡi Nhân liền không ngừng mút mạnh
-Ư..ưm.. – Nhân sắp nghẹt thở
No nê, Khải đứng dậy liếm mép .
- Khục…phư. Hôm nay còn biết chống lại tao nữa chứ. Mày tiến bộ rồi. Trả công mày 2 hôm - Khải ném về phía Nhân 2 bức hình : 1 nam 1 nữ.
- Hộc.. khục khục - Nhân gấp rút hít oxy - Đây?
- Triệt và Băng Băng của mày
- @!!!!!
- Hahahahaaa, hình đẹp nhể. Tặng mày đấy. cứ tiếp tục phát huy “khả năng” của mày đi, tao có thưởng cho. khư.Lên lớp nhanh . 5p nữa vào lớp rồi.
-
Nói xong KHải nhúng vai bước xuống cầu thang.
“ Vậy..V…Vậy là 2 người còn sống…..Haha… Thật tốt quá. Triệt…em ở ngay trước mắt anh mà anh lại không nhận ra…Nhưng hình như…có cái gì đó Băng Băng nhìn giống một người thì phải…Chẳng phải chính là…”
…..
…
..
.
- Con chào mẹ.
- Nhân ! con cuối cùng cũng về rồi. Mẹ lo cho con lắm biết không. - Người phụ nữ trung niên dáng người thanh mảnh, gương mặt đầy lo lắng lẫn vui mừng tiến đến quàng cổ Nhân. Thiện Nhân chợt hớt hải đẩy nhẹ mẹ mình ra vì sợ mẹ phát hiện ra vết thuốc lá trên cổ.
- Con xin lỗi. Con thấy hơi mệt, con xin phép lên phòng trước . - Nhân lách người ra khỏi mẹ vội vả chạy lên phòng.
- Nhân ! - Người phụ nữ đó chỉ biết gọi với, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“ Bịch Bịch Bịch RẦM !!!”
Nhân đóng sầm cửa thở hổn hển. Tấm lưng ướt đẫm mồ hôi trườn dừng xuống cảnh cửa. Cậu ngồi đó, tay ôm chặc đầu mình, miệng nghiến chặc. Đôi mắt trợn tròn nhìn vô định.
“ Nó đã trở lại, nổi ám ảnh của mình…của mình…Không KHông KHÔNG KHÔNG !!!!!!!!”
- Griii aaaaaaaaaaaaaaaAAAA !!!!!!!! - Nhân hét lên nằm vật vã trên sàn.
- Anh Nhân !! Anh Nhân !!! Anh sao vậy, mau mở cửa cho em !! - Tiểu Kỳ đứng ngoài đập rầm rầm lên cửa, cố gắng vặn tay khóa, nhưng vô vọng. nó đã bị khóa trong.
- AAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaaaa Tránh xa tôi ra !!! Đừng tới gần đây, mau biến đi !!!!!!!! - Nhân như điên loạn mắt trợn đứng, đen kịt, đôi tay liên tục vơ mọi thứ trong tầm tay ném thẳng vào cánh cửa.
“ Choang, Ầm. Bốp”
“Hộc Hộc”
- Anh Nhân…. - Tiểu Kỳ run rẫy - Anh bình tĩnh đi… mở cửa cho em…anh em ta cùng nói chuyện…em…nghe anh mà… mở cửa đi…anh Hai - giọng Kỳ như nghẹn lại bởi những tiếng nức , cô sợ anh cô sẽ nghĩ quẩn. Mặc dù chưa rõ có chuyện gì, nhưng cô biết anh Hai của cô bắt đầu mất kiểm soát.
- Ha…ha…ha…- Nhân khụy xuống thổ dốc. Mổ hôi đầm đìa. Đôi mắt dần thả lỏng .
- Anh… - Nghe tiếng Tiểu Kỳ, Nhân chợt bừng tỉnh.
- Xin lỗi đã làm em lo. Anh không sao. Em về phòng đi.
- Đã có chuyện gì xảy ra chiều nay phải không ?
- Ư.. – Câu hỏi của Tiểu Kỳ khiến Nhân rùng mình. - Chẳng…có gì cả…lần đầu đi chơi nên hơi sốc thôi. Em đi nghỉ đi - Nhân bước vào nhà tắm khóa chốt lại.
- Kìa Anh !!!
“ Ục”
Cậu nhấn đầu mình vào bể, một lúc thì ngẩng lên, vội vỗ vào mặt mình thật đau, Nhân cố trấn an mình :
- Bình tĩnh, chưa sao, mình chưa sao cả mà. Bĩnh tĩnh lại. Cao Thiện Nhân, mày phải tỉnh lại ngay. - Hít một hơi thật sâu, Nhân cởi chiếc áo ướt sủng ra nhảy xuống bể.
“ Ưm !”
Nước nóng sát vào vết phỏng trên cổ khiến nó chợt nhói lên. Nhân nhíu mày ra khỏi mặt nước. Tiến về phía chiếc gương lớn, Nhân lau đi màn hơi mỏng mờ mờ trên tấm gương. Nhân nhìn mình : một thân hình đầy những vết sẹo chạy dài, những vết roi ngày đó vẫn không tan… Và giờ, là vết phỏng….
“ Choeng”
Cậu đấm mạnh vào gương ,vỡ nức ra. Đôi tay cậu rướm máu, nhỏ từng giọt. Cậu nghiến răng, khuôn mặt nhăn nhó. Mái tóc tỏ ướt rũ che đi đôi mắt trực khóc.
“ Mình phải làm sao mới đúng đây. Hắn chắc chắn sẽ tìm Băng Băng và Triệt đệ. Mình không muốn…”
…………
…….
…
..
.
Cô nhi viện được mua lại cho nhà họ Cao ngày đó, chính là Thiện Nhân đã xin cha nuôi. Cậu không muốn ai trong trại vào tay cha con Khải như cậu. Nhưng có lẽ, đầu óc cậu vẫn còn non nớt, không ngờ trước được việc này đã dẫn đến bao cơn ác mộng khủng khiếp sau này….
Ngày Khải bước vào nhà họ Nguyệt, Thiện Nhân gửi một người vào làm thám thính, biết hết mọi việc của Khải, cả việc cậu mướn HẢI TÂN TRIỆT đi giết BĂNG BĂNG , cô cháu gái nhà Nguyệt.Thiện Nhân thật sự không muốn bao đồng mà đi lo chuyện người khác. Chỉ cần biết Khải sẽ không làm gì mình là ổn. Nhưng việc này liên quan cả một mạng người, chẳng lẹ cậu biết mà làm ngơ. Cậu quyết định nhờ cha nuôi bắt tay hợp tác làm ăn cùng nhà Nguyệt, giúp cậu có cớ theo dõi Hải Tân Triệt. Cậu bắt đầu làm quen với Băng Băng, Tân Triệt và Vương KHải. Vương Khải khỏi nói cũng biết, hắn luôn nhìn theo Thiện Nhân bằng con mắt đầy them khát nhưng căm hờn. Tân Triệt khi đó đang theo bản hợp đồng, đầu tiên là thành bạn với Băng Băng, sau đó mới dễ dàng xử lí con mồi thật im ắng….
Vậy mà ai ngờ đâu, Triệt khi đó đã phải lòng Băng Băng. Cô bé ngây thơ, dễ thương. Khuôn mặt trắng hồng phúng phính như em bé. Đôi mắt sáng lanh lợi, nghịch ngợm, to tròn khiến Triệt sa vào “ lưới tình” từ khi nào. Cũng phải, tuổi 13 thì biết thích một người cũng không có gì quá, nhất là Băng Băng cực kì đáng yêu. Cả hai lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau. Thiện Nhân dần an tâm, được cả hai nhận làm sư huynh. Những ngày tháng đó thật sự rất vui….Và rồi một ngày, Triệt từ hối hợp đồng. Ngày hôm đó, chính tay Khải, trong cơn tức giận, đã đẩy cả Băng Băng và Triệt xuống vực, trước mặt Nhân. Cậu bị Khải ép im miệng. Vì quá khứ khủng khiếp trước đây, Nhân thật sự không thể mở miệng… Cậu nghĩ 2 người em yêu quí của mình có lẽ đã bỏ mạng, đành ôm bí mật cùng cha trở về nhà.
Rất may là dưới vực là biển. Cả Băng Băng lẫn Triệt được tìm thấy trên một khúc gỗ , tình trạng rất nguy kịch, mặt mày trắng bệch. Cả hai đều mất trí nhớ. Băng Băng không nhớ những sự việc gần đây, nhưng trước đó thì còn. Riêng Triệt thì quên toàn bộ. Cậu không nhớ gì cả… Ngoài việc mình tên gì và là con nuôi ai. Mọi chuyện dần khép lại…dần dần..đi vào kí ức…không ai còn nhớ…trừ Nhân và Khải…”
……………….
……..
…..
.
..
Chỗ Băng Băng :
- Tôi…tôi…
- Chậc, mày đã “tôi tôi” gần chục lần rồi đấy. Quyết định đi, tao không phải loại người biết kiên nhẫn đâu. - Khải bóp mạnh hai bên má Dao Dao đến xúc chỉ.
- Tôi…không..
- Không muốn ?
- KHông….. - Băng Băng ngần ngại miệng mấp máy không thành tiếng.
- Haizzzzz, được rồi, tao cho mày thời gian suy nghĩ. Một ngày. Quá dài rồi đấy. – Khải đứng dậy - Tối mai tao sẽ đến. đi thôi Dao Dao, bữa nay tôi muốn có một bữa trà đêm. - Hắn bước ra khỏi phòng, tiếng nói vọng nhỏ dần cuối hành lang. Dao Dao cũng loạng choạng đứng dậy đi theo. Ông hiệu trưởng vẫn đứng đó, bất động nhìn Băng Băng .
- Ông không tính đi sao ? - Cô nhướng người hỏi
- Có.
- Vậy sao không đi
- ……..
- Sao?
- Con đang nắm giữ toàn bộ cơ nghiệp nhà Nguyệt ?
- Phải
- Vậy là tốt. – Hiệu trưởng mỉm cười, cúi gầm mặt - Con hãy cố gắng giữ nó nhé.
- Tại sao ông nói vậy
- Mọi người chết hết rồi
- Mọi…người - Băng Băng trợn mắt. “ Ai kia chứ”
- Gia tộc…mọi người đều trở thành xác sống…giống mẹ con…và ta. – Hiệu trưởng ngẩng cao đầu nhìn trần nhà, khẽ nhắm mắt
- …..tại sao KHải không giết luôn tôi
- Vì ta đã chuyển toàn bộ tài sản đứng tên con. Có luật sư, nhân chứng và nhiều người nữa làm chứng. Nếu con chết, tài sản sẽ quyên vào từ thiện . Vì vậy Khải cần con kí tên vào bản chuyển nhượng tài sản.
- Nếu thành xác sống biết suy nghĩ như ông, chẳng phải dễ hơn sao
Hiệu trưởng lắc đầu
- Ta không còn nhớ cách viết chữ nữa . Ta biết suy nghĩ, biết đọc, biết nói. Nhưng viết thì không. Trong khi đó bản giao tài sản có chữ kí mẫu của con. Nếu chữ kí không đúng, Khải có thể sẽ bị bắt vì tội giả mạo.
- ………..
- Chỉ vậy thôi. Có lẽ ta nên đi. Con ở lại cùng ba nhé. – Ông hiệu trưởng cười hiền bước ra khỏi phòng “ Xin lỗi con, cháu gái của ông. Chỉ vì ông đã rước con ác quỉ đó vào nhà mà giờ đây con và cả gia tộc ta phải đau khổ. …”
.....
Băng Băng ngồi như người mất hồn, nhìn cha nhắm nghiền mắt, nổi lềnh bềnh trong thứ nước xanh đó khiến cô cảm thấy xót xa. Tim cô như thắt lại.
- Cha, con phải làm sao đây . Con sẽ cứu cha nhé…Rồi cha con ta…sẽ..cùng nhau…chơi đùa dưới ánh trăng…trên cánh đồng…và hoa… Kadapul* ….( lật lại chap 3 để nhớ lại loài hoa này ha ^^)… - Băng Băng cắn pập vào môi mình tứa máu, đôi mắt giật giật theo tiếng nức. Cô cố nuốt nước mắt ngược vào trong. Cô dần ngả ra giường, thiếp dần…
Ánh trăng từ khung cửa sổ chiếu trên khuôn mặt trắng nõn của Băng Băng.
- Đêm nay…lạnh thật…
…..
“ Tích tắc. Tích tắc. BoOnG ~~~!!!!!”
◘ 6:00 : Tỉnh dậy. làm vệ sinh cá nhân.
◘ 6:45 : Ăn sang
◘ 7:00 : đến trường
~~~o0o~~~
Khải xuống xe bước thong dong vào sân trường, nở nụ cười anh đào chào hỏi mọi người. Lên đến sân thượng, Khải đứng từ ban công quan sát và nhếch mép. Lấy ra chiếc điện thoại, Khải bấm gọi :
[ tít…tít…]
[tít…tít….]
[ A lô…]
- Mày bắt máy chậm
[….]
- Lên sân thượng trường gặp tao
[ ….t…tôi đang ở nhà….có lẽ sẽ đến hơi trễ ]
- Đừng gạt tao. Mày đang ở trường. Ngay trước mặt tao, gốc cây thứ 2 bên phải tính từ cổng trường.
[ !!!! Tại… ]
- Lằng nhằng nữa là tao không biết sẽ làm gì con Tiểu Kỳ đâu
[ Tôi lên.]
- Vậy phải ngoan không. Phư phư Tút..tút..
…………..
“ Cạch”
- Tới rồi, nhanh thật a - Khải huýt sáo cười khoái chí.
- Hộc ….Hộc …Hộc…. - Nhân vì chạy hết sức nên giờ chẳng còn sức để nói nữa.
- Khì. – Khải bước tới bấm chốt cửa sân thượng - Người mày toàn mồ hôi kìa. – Hắn nhìn Nhân, nở nụ cười quái gở.
Tính hiệu nguy hiểm truyền khắp cơ thể. Nhân lùi về sau, lùi dần và đụng ban công. Đến đây không thể lùi được nữa, cậu bèn hét toáng lên :
- Không được lại gần !!!
- Nếu không ?
- Tôi nhảy xuống !!
- Nhảy? - Khải nhếch miệng tiến đến. Cánh tay dài như vượn nhanh chóng bắt gọn Nhân
- Mau buông , a….
- Nhân nhấc chân tính đá Khải ra thì bị hắn nhanh tay nắm cổ chân khiến cả người Nhân mất thăng bằng, ngả nhào ra sàn.
- Bảo Bảo, cổ mày thơm quá. – Khải cất giọng sến rện, miệng cười gian xảo - Cho tao cắn một miếng nhé. – Hắn hỏi cho có lệ, vẫn thản nhiên kề mặt lại.
“ RẦM”
Nhân đẩy mạnh Khải ra. Đây là lần đầu tiên cậu kháng cự lại được . Nhân bật dậy toan chạy. Vui mừng chưa được lâu thì KHải đã nghiến răng, nhanh như chớp , hai tay Nhân bị bẻ quặt ra sau lưng, khớp tay kêu đánh rắc một tiếng.
“ Á…” Nhân đau đớn hét lên
Vương KHải ghì Nhân xuống sàn nhướng mày :
- Đau không ?
- Vương Khải… cậu đừng…
- Đừng làm gì ?? - Khải bộc lộ bộ mặt thật, dung sức siết mạnh hơn, alm2 hai cánh tay Nhân đau khổ sở.
- Đau ! - Nhân rên thảm thiết, mặt nhăn nhó
- Hôn tao
- !!!???
- Nghe rõ không ??? HÔN TAO ! - Vương KHải hung dữ ra lệnh.
- K..không…
- Không? - một từ gọn lọn phát ra từ kẽ răng hắn.
Nhân bắt đầu sợ. Trán cậu bắt đầu rịn mồ hôi.
- Bảo Bảo… Mày không cần nhỏ em gái nữa phải không ?
- Không phải !! - KHải từ từ bỏ tay Nhân ra.
- Vậy thì lại đây. - Hắn nhắm dần mắt
Nhân vụng về trình diễn kĩ thuật hôn tốt nhất của mình, đồng thời âm thầm lùi dần, đặt tay lên nắm cửa. Đầu lưỡi chạm vào vòm miệng có cảm giác như điện giật, sự đụng chạm ướt át này vô tình khơi gợi thứ cảm xúc nào đó trong người Nhân.
Nhẹ nhàng xoay cổ tay, cánh cửa từ từ mở ra khogn6 tiếng động, đúng như ý muốn của Nhân.
“ Vụt”
Nhân đứng phắt dậy chạy nhanh đến cửa cầu thang.
“ Ầm”
Khải tóm lấy tay Nhân vật lại.
“ A..Ưm..ư”
Vừa hoang mang chưa đủ, lưỡi tên khốn đó lập tức đột phá vòng vây, nhanh nhẹn tiến vào trong trêu chọc khắp nơi. Đến lúc bắt được lưỡi Nhân liền không ngừng mút mạnh
-Ư..ưm.. – Nhân sắp nghẹt thở
No nê, Khải đứng dậy liếm mép .
- Khục…phư. Hôm nay còn biết chống lại tao nữa chứ. Mày tiến bộ rồi. Trả công mày 2 hôm - Khải ném về phía Nhân 2 bức hình : 1 nam 1 nữ.
- Hộc.. khục khục - Nhân gấp rút hít oxy - Đây?
- Triệt và Băng Băng của mày
- @!!!!!
- Hahahahaaa, hình đẹp nhể. Tặng mày đấy. cứ tiếp tục phát huy “khả năng” của mày đi, tao có thưởng cho. khư.Lên lớp nhanh . 5p nữa vào lớp rồi.
-
Nói xong KHải nhúng vai bước xuống cầu thang.
“ Vậy..V…Vậy là 2 người còn sống…..Haha… Thật tốt quá. Triệt…em ở ngay trước mắt anh mà anh lại không nhận ra…Nhưng hình như…có cái gì đó Băng Băng nhìn giống một người thì phải…Chẳng phải chính là…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.