Chương 4
Pun Ngốc
24/06/2014
- Khóc sao… Con trai sao lại khóc chứ. Khúc mắc gì thế nhỉ ? bồ bỏ à ? – người đó cứ đứng núp ở góc tường bình luận.
* Nhận Vật mới:
♣Cái tên nhìn lén -> Cao Thiện Nhân : Con trai lớn của tập đoàn thương mại Cao Trường lớn nhất Việt Nam [ cứ chém mãi (=^o^=)]
♣ Tuổi : 17
♣ Ngoại hình: hot boy, chuẩn học sinh nghiêm túc, tội cái tóc đỏ tự nhiên nhưng lại bị nói là nhuộm =^=”
♣ Tình tình : Khá là hiền. Đôi khi ngớ ngẩn. một khi đã “lên cơn” là quậy banh nhà cửa lun !
- Nè nè anh hai, trốn học rùi thì lo đi nhanh đi chứ, còn đứng nữa giám thị bắt cho chít lun giờ… - Một con nhóc chạy lại nhéo tay Nhân.
♥ Em gái Nhân : Cao Tiểu Kỳ : gia thế zống anh dzai
♥ Tuổi : 14 ( mọi người đừng thắc mắc tại seo lại có lớp 8 trong này nha, vì Học viện có từ cấp 2 và cấp 3 lun á ^^)
♥ Ngoại hình : Nhỏ nhắn, so ciu, y như học sinh tiểu học ! màu tóc vàng kem sữa rất khác người ( nhà họ Cao toàn quái nhân ạ o_o)
♥ Tình tình : nhí nhảnh, dễ thương, cái gì đã thích là phải có cho = được thì thôi !!
- Lạ taz lạ taz….- tên đó không thèm nghe, cứ dán mắt vào Phong.
- Anh Hai ! Anh đang ngó cái… - Tiểu Kỳ tức giận nhìn về hướng Nhân đang nhìn, đúng lúc Phong đứng lên, gió thổi qua! Mái tóc Phong bồng bềnh trong gió và nắng ! Nước mắt vẫn còn đọng làm nó hơi bị Lung Linh ! Hoa phượng đỏ mà mùa hè để sót lại từ cái cây bên kia >> theo chiều gió cuốn ngang. Khung cảnh lúc đó đẹp như tranh vẽ.( trùng hợp thật ;D ) Hai anh em nhà họ Cao tròn mắt nhìn, há hốc :
- TIÊN GIÁNG TRẦN !!! Oh My God !! ommm.. umm..!! – La cho đã họ mới quên mất là mình đang xem lén, vội dung tay bịch miệng nhau lại
- Suỵt, miệng anh công nhận to thiệt á, cái đồ mồm pự !! – Tiểu Kỳ chu mỏ giận dỗi.
- Làm như mouth em nhỏ lắm ấy, có khi còn to hơn anh nữa là – Thiện Nhân lí nhí nói – Cũng tại cái tên đóa khoái khoe nhan sắc – Nhân lắc đầu nguậy nguậy.
- Xì, ngừi ta đẹp thì khoe, ai như anh, xấu òm pày đặt, mà bộ anh bị GAY à. Em là con gái, trai đẹp la chuyện bình thường, anh con dzai, thấy dzai lại la… ý gì đấy hở hở hở ?? – Kỳ cười khúc khích châm chọc
- Anh…anh… anh là con trai chính cống nhớ, thấy đứa đẹp… thì la thôi… kiểu…hâm mộ…không được à – Nhân chối bay bảy mà miệng cứ lắp pa lắp pắp
- Hai người ở đây từ khi nào hả… - Băng Phong dựa người lên bức tường, nghiêng đầu nhìn hai người, đôi mắt như đâm sâu vào tim gan.
- Ơ ơ… chúng tôi…chúng tôi…
- ĐỪNG CÓ ẤP A ẤP ÚNG NỮA, NÓI NHANH !
- Chúng tôi chỉ tình cơ đi ngang qua thôi, đâu có làm gì cậu – Nhân giải hòa, mặt méo xẹo
- Thế hồi nãy.. ai la ? – Phong đút tay vào túi, liếc xéo – Cô..hay Cậu ??
- Nó ( Hắn ) – Hai anh em chỉ tay vào nhau - ….ơ ơ
- ….Hai người… tôi xử bắn hết đấy… - pắt đầu bực
- Nó ( hắn) mà !!
- Mệt. Bỏ đi. Các người đã thấy gì chưa – Phong thở dài
- Thấy gì cơ ? – “Nhà ấy” ngẩn tò te, chớp chớp mắt khó hỉu
- Bất cứ thứ gì về tôi. Lúc nãy.
- Có lẽ… không…- Tiểu Kỳ luống cuống
- Có lẽ ? – Phong nheo mắt
- Thật ra..thì có một chút..nhưng không nhiều đâu !! Chút chút thôi ! – Bị hỏi dồn, Kỳ còn cuốn cuồn hơn
- … - Phong đi một mạch, Tiểu Kỳ ngớ ra vội níu áo Phong lại :
- Tra hỏi cho đã cái đi luôn à ?
Cậu dừng lại, nhìn cô với ánh mắt thờ ơ, gằng giọng :
- BỎ NGAY CÁI TAY BẨN THỈU ĐÓ RA ! NGAY LẬP TỨC !
- Ơ – Tiểu Kỳ xanh mặt, ôm ghì lấy Nhân, run bần bật.
- Này, em tôi đã làm gì quá đáng đâu sao cậu lại mắng nó chứ ? – Nhân hét lớn
- Vậy sao… chứ cô muốn cái gì ? – Phong cười mỉa mai.
- Em…em.. chỉ mún kết bạn thui mà. Hức..hức… sao anh la em…hức – Tiểu Kỳ ứa nước mắt ( cá sấu ) thút thít nói
- … Tùy cô - Phong bước nhanh ngang qua hai người.
- Vậy…vậy là anh đồng ý rồi đúng không ? – Tiểu Kỳ gọi với nhưng Phong chỉ đút tay vô túi đi luôn, chưa được chục bước :
- Hura ! tuyệt vời ông mặt trời. Nào nào, đi xuống căn-tin zới em mừng pạn mới nhá – Tỉu Kỳ nhà ta lôi Phong đi như kéo bao tải
- Cô kia, tôi chưa đồng ý mà @!! @$% !!
“ Vèo èo oooooooo” “ Kít ít ttttttt”
- Tới rồi đây !! – Tiểu Kỳ hí hửng chạy lại chổ bán nước. Băng Phong đứng còn không vững nữa, đầu óc quay mòng mòng. Trượt chân, cậu té nhào xuống thì Nhân chạy lại đỡ kịp. Phong thì không sao nhưng chỉ tội cái đầu của Nhân đập một phát lên sàn nhà :
- Tiên sư nội ngoại tổ cha thằng sàn nhà mất nết , đau quá đi – Nhân la oai oái lên,vừa xoa đầu cậu vừa đỡ Phong dậy :
- Vai gì mà nhỏ thế không biết, da cũng trắng nữa, con trai mà chăm sóc da dữ zậy hả trời – Nhân nói lầm bầm trong miệng, giống như tiếng ruồi vo ve mà Phong vẫn nghe được :
- Mặc xác tôi, không khiến anh nhiều chuyện ! Giờ bỏ tôi ra được chưa ?
- Rồi đây !!! – Nhân đứng bật dậy mặt đỏ gay, tim Nhân dường như đập không theo một nhịp nào cả.
“ tỉnh lại đi Cao Thiện Nhân, mày điên mất rồi, tại sao lại đỏ mặt vì một thằng con trai chứ !~!!??? Mà cái tên này cũng lạ, tính tình lúc nắng lúc mưa, mới thấy khóc xong thì lại đột nhiên lên cơn máu lạnh, giờ thì thấy bình thường như chưa có gì xảy ra. Đâu mới là con người thật đây hả trời !!??”
- A! Anh Nhân đây rồi, hai anh uống gì để em mua 1 lần ! – Tiểu Kỳ vẫn vô tư như chưa biết gì ( thì nó có biết gì đâu :3 )
- Hừ, em kéo con người ta đi làm sao mà mém nữa phải vào bệnh viện vì chóng mặt té dập đầu kia kìa, dù biết em là vô địch Maratong nhưng cũng phải chọn đúng nơi đúng lúc mà chạy chứ - Thiện Nhan bắt đầu giảng đạo cho nhỏ em “ yêu quái”
- Èo, em đâu có pik, sơ- ri anh mòa, tha em đi . huhu – Tiểu Kỳ cuống quít.
- Được rồi, lần này thôi đó – Nhân cười cười xoa đầu Tiểu Kỳ.
- Thánh cìu anh hai iu vấu. Uống gì nào, để em gọi ??
- Cho anh pepsi ngen – Thiện Nhân cười tít
- Cappuchino - Phong đứng dậy phủi quần áo.
- Ok ! – Tiểu Kỳ bay tốc co giò đi mất tiu.
- Con trai sao lại uống Cappuchino ? – Thiện Nhân cười méo xẹo
- Có vấn đề gì sao ? –Phong ngồi vào bàn, tay chống cằm, đôi mắt chợt nhìn xa xăm…
……….
“ -Cha đang làm gì thế ạ ?
- Băng nhi hả con, cha đang pha Cà phê ấy mà
- Cà phê là gì thế hở cha ? Có ngon không ? Con uống được không ạ ?
- Nó đắng lắm, con chưa uống được đâu. Sau này ta sẽ pha cho con.
- Ứ ừ, con cũng mún uống mà, cha pha cho con đi, đi mà cha ~ - Băng Băng phồng má là nũng, dễ thương vô cùng khiến ông không từ chối được, ông phì cười :
- Rồi rồi, cha sẽ pha mà. Con ra ngoài đợi ta chút nhé
- Dzâng !!
….
- Ý, cha ui, sao của cha đen thui à, con của con có màu “nao”, lại còn có hình con thỏ punny màu “ tắng” nữa nà.
- Của cha là cà phê nguyên chất, còn của con được gọi là Cappuchino, nó hợp với con hơn, con yêu à. Uống thử xem nào.
- Dzâng ! - Băng Băng chấm ngón tay vào rồi đưa lên miệng – Ngon quá ! Cha làm là ngon nhất !
- Haha, con gái cưng của ta, con thích rồi phải không, từ mai ta sẽ làm cho con thường xuyên hơn, chịu không nào ?
- Dzạ ! Cha của con là nhất, hihi…
…………….
- Của anh đây này ! - Tiểu Kỳ đặt ly Cappuchino trước mặt cậu. Phong giậc mình :
- À, cám ơn em
- Hì hì, hông có gì đâu – Tiểu Kỳ cười điệu, quay sang ông anh, Tiểu Kỳ chu miệng : -Pepsi nè. Ple Ple.
- Ế, phận biệt đối xử à
- Thì sao hả ông anh già
- Thật là, con bé này, anh phạt bây giờ
- Thử đi, em mét mama cho coi
- Em dám..
- Sao không ? lêu lêu…
- $%#@@@!!!!!!!*&!!!
- Haizzz- Phong bịch tai lại, uống một ngụm cappuchino:- Nhạt chết đi được, không giống của cha chút nào.
Đang bực, lại còn gặp phải hai anh em nhà này, Phong đứng phắt dậy đi ra ngoài sân, gặp ngay ông giám thị ! Phong lắc lắc đầu cười ma mảnh. Cậu chạy lại :
- Thưa thầy !
- Sao giờ còn ở đây ? đang giờ học mà hả ? – Ông giám thì nghi ngờ
- Em mới ngày đầu nhập học, đi tìm phòng y tế, tưởng ở dưới sân nên em xuống, ngang qua căn-tin thấy có 2 bạn ngồi uống nước, vội tìm thầy để xử lý đây ạ !!
- Gì cơ ? thật là rắc rối mà - Ổng xách giò chạy nhanh vào căn-tin.
……
- Oái ! THẦY GIÁM THỊ KÌA !!!! – giọng của 2 anh em kia vang lên
- Hai trò đứng lại đó cho tôi!!! – típ tới là chú giám thị
- Chạy nhanh lên, bị tóm là toi đó – Tiếng Tiểu Kỳ. 2 anh em phóng bay ra ngoài sân
- Ế, là cậu đó hả, mau chạy đi, giám thị tới kìa – Thiện Nhân gọi to về phía Phong
- Tại sao lại phải chạy trong khi tôi là người đã báo cáo 2 ngừi cho thầy ấy – Phong cười mỉa.
- VẬY LÀ CẬU BÁN ĐỨNG TỤI TUI ĐẤY HẢ !? WHAT ĐỜ LỢN !! – Nhân trố mắt
- HAI EM KIA !!!!!! – Ông giám thị chạy nhanh thật
- Chết tới nơi rồi kìa, Anh 2 chạy nhanh đi !!! – Tiểu Kỳ lôi Nhân quay mòng mòng – Còn anh nhớ mặt anh đó, em không tha cho anh đâu, huh u – Kỳ chỉ chỏ vào mặt Băng Phong mà la toáng lên
- Đứng lại đó cho tôi !!! – Chú ấy này vẫn còn bám dai lắm =))
- Chúc may mắn – Phong vẫy vẫy tay chào rồi lửng thửng trở về lớp:
- Chậc chậc, gặp rắc rối nữa rồi, học trường này xem ra không có ngày yên ổn
Rút cuộc thì cả 3 vẫn chưa biết tên nhau (o_o)”
* Nhận Vật mới:
♣Cái tên nhìn lén -> Cao Thiện Nhân : Con trai lớn của tập đoàn thương mại Cao Trường lớn nhất Việt Nam [ cứ chém mãi (=^o^=)]
♣ Tuổi : 17
♣ Ngoại hình: hot boy, chuẩn học sinh nghiêm túc, tội cái tóc đỏ tự nhiên nhưng lại bị nói là nhuộm =^=”
♣ Tình tình : Khá là hiền. Đôi khi ngớ ngẩn. một khi đã “lên cơn” là quậy banh nhà cửa lun !
- Nè nè anh hai, trốn học rùi thì lo đi nhanh đi chứ, còn đứng nữa giám thị bắt cho chít lun giờ… - Một con nhóc chạy lại nhéo tay Nhân.
♥ Em gái Nhân : Cao Tiểu Kỳ : gia thế zống anh dzai
♥ Tuổi : 14 ( mọi người đừng thắc mắc tại seo lại có lớp 8 trong này nha, vì Học viện có từ cấp 2 và cấp 3 lun á ^^)
♥ Ngoại hình : Nhỏ nhắn, so ciu, y như học sinh tiểu học ! màu tóc vàng kem sữa rất khác người ( nhà họ Cao toàn quái nhân ạ o_o)
♥ Tình tình : nhí nhảnh, dễ thương, cái gì đã thích là phải có cho = được thì thôi !!
- Lạ taz lạ taz….- tên đó không thèm nghe, cứ dán mắt vào Phong.
- Anh Hai ! Anh đang ngó cái… - Tiểu Kỳ tức giận nhìn về hướng Nhân đang nhìn, đúng lúc Phong đứng lên, gió thổi qua! Mái tóc Phong bồng bềnh trong gió và nắng ! Nước mắt vẫn còn đọng làm nó hơi bị Lung Linh ! Hoa phượng đỏ mà mùa hè để sót lại từ cái cây bên kia >> theo chiều gió cuốn ngang. Khung cảnh lúc đó đẹp như tranh vẽ.( trùng hợp thật ;D ) Hai anh em nhà họ Cao tròn mắt nhìn, há hốc :
- TIÊN GIÁNG TRẦN !!! Oh My God !! ommm.. umm..!! – La cho đã họ mới quên mất là mình đang xem lén, vội dung tay bịch miệng nhau lại
- Suỵt, miệng anh công nhận to thiệt á, cái đồ mồm pự !! – Tiểu Kỳ chu mỏ giận dỗi.
- Làm như mouth em nhỏ lắm ấy, có khi còn to hơn anh nữa là – Thiện Nhân lí nhí nói – Cũng tại cái tên đóa khoái khoe nhan sắc – Nhân lắc đầu nguậy nguậy.
- Xì, ngừi ta đẹp thì khoe, ai như anh, xấu òm pày đặt, mà bộ anh bị GAY à. Em là con gái, trai đẹp la chuyện bình thường, anh con dzai, thấy dzai lại la… ý gì đấy hở hở hở ?? – Kỳ cười khúc khích châm chọc
- Anh…anh… anh là con trai chính cống nhớ, thấy đứa đẹp… thì la thôi… kiểu…hâm mộ…không được à – Nhân chối bay bảy mà miệng cứ lắp pa lắp pắp
- Hai người ở đây từ khi nào hả… - Băng Phong dựa người lên bức tường, nghiêng đầu nhìn hai người, đôi mắt như đâm sâu vào tim gan.
- Ơ ơ… chúng tôi…chúng tôi…
- ĐỪNG CÓ ẤP A ẤP ÚNG NỮA, NÓI NHANH !
- Chúng tôi chỉ tình cơ đi ngang qua thôi, đâu có làm gì cậu – Nhân giải hòa, mặt méo xẹo
- Thế hồi nãy.. ai la ? – Phong đút tay vào túi, liếc xéo – Cô..hay Cậu ??
- Nó ( Hắn ) – Hai anh em chỉ tay vào nhau - ….ơ ơ
- ….Hai người… tôi xử bắn hết đấy… - pắt đầu bực
- Nó ( hắn) mà !!
- Mệt. Bỏ đi. Các người đã thấy gì chưa – Phong thở dài
- Thấy gì cơ ? – “Nhà ấy” ngẩn tò te, chớp chớp mắt khó hỉu
- Bất cứ thứ gì về tôi. Lúc nãy.
- Có lẽ… không…- Tiểu Kỳ luống cuống
- Có lẽ ? – Phong nheo mắt
- Thật ra..thì có một chút..nhưng không nhiều đâu !! Chút chút thôi ! – Bị hỏi dồn, Kỳ còn cuốn cuồn hơn
- … - Phong đi một mạch, Tiểu Kỳ ngớ ra vội níu áo Phong lại :
- Tra hỏi cho đã cái đi luôn à ?
Cậu dừng lại, nhìn cô với ánh mắt thờ ơ, gằng giọng :
- BỎ NGAY CÁI TAY BẨN THỈU ĐÓ RA ! NGAY LẬP TỨC !
- Ơ – Tiểu Kỳ xanh mặt, ôm ghì lấy Nhân, run bần bật.
- Này, em tôi đã làm gì quá đáng đâu sao cậu lại mắng nó chứ ? – Nhân hét lớn
- Vậy sao… chứ cô muốn cái gì ? – Phong cười mỉa mai.
- Em…em.. chỉ mún kết bạn thui mà. Hức..hức… sao anh la em…hức – Tiểu Kỳ ứa nước mắt ( cá sấu ) thút thít nói
- … Tùy cô - Phong bước nhanh ngang qua hai người.
- Vậy…vậy là anh đồng ý rồi đúng không ? – Tiểu Kỳ gọi với nhưng Phong chỉ đút tay vô túi đi luôn, chưa được chục bước :
- Hura ! tuyệt vời ông mặt trời. Nào nào, đi xuống căn-tin zới em mừng pạn mới nhá – Tỉu Kỳ nhà ta lôi Phong đi như kéo bao tải
- Cô kia, tôi chưa đồng ý mà @!! @$% !!
“ Vèo èo oooooooo” “ Kít ít ttttttt”
- Tới rồi đây !! – Tiểu Kỳ hí hửng chạy lại chổ bán nước. Băng Phong đứng còn không vững nữa, đầu óc quay mòng mòng. Trượt chân, cậu té nhào xuống thì Nhân chạy lại đỡ kịp. Phong thì không sao nhưng chỉ tội cái đầu của Nhân đập một phát lên sàn nhà :
- Tiên sư nội ngoại tổ cha thằng sàn nhà mất nết , đau quá đi – Nhân la oai oái lên,vừa xoa đầu cậu vừa đỡ Phong dậy :
- Vai gì mà nhỏ thế không biết, da cũng trắng nữa, con trai mà chăm sóc da dữ zậy hả trời – Nhân nói lầm bầm trong miệng, giống như tiếng ruồi vo ve mà Phong vẫn nghe được :
- Mặc xác tôi, không khiến anh nhiều chuyện ! Giờ bỏ tôi ra được chưa ?
- Rồi đây !!! – Nhân đứng bật dậy mặt đỏ gay, tim Nhân dường như đập không theo một nhịp nào cả.
“ tỉnh lại đi Cao Thiện Nhân, mày điên mất rồi, tại sao lại đỏ mặt vì một thằng con trai chứ !~!!??? Mà cái tên này cũng lạ, tính tình lúc nắng lúc mưa, mới thấy khóc xong thì lại đột nhiên lên cơn máu lạnh, giờ thì thấy bình thường như chưa có gì xảy ra. Đâu mới là con người thật đây hả trời !!??”
- A! Anh Nhân đây rồi, hai anh uống gì để em mua 1 lần ! – Tiểu Kỳ vẫn vô tư như chưa biết gì ( thì nó có biết gì đâu :3 )
- Hừ, em kéo con người ta đi làm sao mà mém nữa phải vào bệnh viện vì chóng mặt té dập đầu kia kìa, dù biết em là vô địch Maratong nhưng cũng phải chọn đúng nơi đúng lúc mà chạy chứ - Thiện Nhan bắt đầu giảng đạo cho nhỏ em “ yêu quái”
- Èo, em đâu có pik, sơ- ri anh mòa, tha em đi . huhu – Tiểu Kỳ cuống quít.
- Được rồi, lần này thôi đó – Nhân cười cười xoa đầu Tiểu Kỳ.
- Thánh cìu anh hai iu vấu. Uống gì nào, để em gọi ??
- Cho anh pepsi ngen – Thiện Nhân cười tít
- Cappuchino - Phong đứng dậy phủi quần áo.
- Ok ! – Tiểu Kỳ bay tốc co giò đi mất tiu.
- Con trai sao lại uống Cappuchino ? – Thiện Nhân cười méo xẹo
- Có vấn đề gì sao ? –Phong ngồi vào bàn, tay chống cằm, đôi mắt chợt nhìn xa xăm…
……….
“ -Cha đang làm gì thế ạ ?
- Băng nhi hả con, cha đang pha Cà phê ấy mà
- Cà phê là gì thế hở cha ? Có ngon không ? Con uống được không ạ ?
- Nó đắng lắm, con chưa uống được đâu. Sau này ta sẽ pha cho con.
- Ứ ừ, con cũng mún uống mà, cha pha cho con đi, đi mà cha ~ - Băng Băng phồng má là nũng, dễ thương vô cùng khiến ông không từ chối được, ông phì cười :
- Rồi rồi, cha sẽ pha mà. Con ra ngoài đợi ta chút nhé
- Dzâng !!
….
- Ý, cha ui, sao của cha đen thui à, con của con có màu “nao”, lại còn có hình con thỏ punny màu “ tắng” nữa nà.
- Của cha là cà phê nguyên chất, còn của con được gọi là Cappuchino, nó hợp với con hơn, con yêu à. Uống thử xem nào.
- Dzâng ! - Băng Băng chấm ngón tay vào rồi đưa lên miệng – Ngon quá ! Cha làm là ngon nhất !
- Haha, con gái cưng của ta, con thích rồi phải không, từ mai ta sẽ làm cho con thường xuyên hơn, chịu không nào ?
- Dzạ ! Cha của con là nhất, hihi…
…………….
- Của anh đây này ! - Tiểu Kỳ đặt ly Cappuchino trước mặt cậu. Phong giậc mình :
- À, cám ơn em
- Hì hì, hông có gì đâu – Tiểu Kỳ cười điệu, quay sang ông anh, Tiểu Kỳ chu miệng : -Pepsi nè. Ple Ple.
- Ế, phận biệt đối xử à
- Thì sao hả ông anh già
- Thật là, con bé này, anh phạt bây giờ
- Thử đi, em mét mama cho coi
- Em dám..
- Sao không ? lêu lêu…
- $%#@@@!!!!!!!*&!!!
- Haizzz- Phong bịch tai lại, uống một ngụm cappuchino:- Nhạt chết đi được, không giống của cha chút nào.
Đang bực, lại còn gặp phải hai anh em nhà này, Phong đứng phắt dậy đi ra ngoài sân, gặp ngay ông giám thị ! Phong lắc lắc đầu cười ma mảnh. Cậu chạy lại :
- Thưa thầy !
- Sao giờ còn ở đây ? đang giờ học mà hả ? – Ông giám thì nghi ngờ
- Em mới ngày đầu nhập học, đi tìm phòng y tế, tưởng ở dưới sân nên em xuống, ngang qua căn-tin thấy có 2 bạn ngồi uống nước, vội tìm thầy để xử lý đây ạ !!
- Gì cơ ? thật là rắc rối mà - Ổng xách giò chạy nhanh vào căn-tin.
……
- Oái ! THẦY GIÁM THỊ KÌA !!!! – giọng của 2 anh em kia vang lên
- Hai trò đứng lại đó cho tôi!!! – típ tới là chú giám thị
- Chạy nhanh lên, bị tóm là toi đó – Tiếng Tiểu Kỳ. 2 anh em phóng bay ra ngoài sân
- Ế, là cậu đó hả, mau chạy đi, giám thị tới kìa – Thiện Nhân gọi to về phía Phong
- Tại sao lại phải chạy trong khi tôi là người đã báo cáo 2 ngừi cho thầy ấy – Phong cười mỉa.
- VẬY LÀ CẬU BÁN ĐỨNG TỤI TUI ĐẤY HẢ !? WHAT ĐỜ LỢN !! – Nhân trố mắt
- HAI EM KIA !!!!!! – Ông giám thị chạy nhanh thật
- Chết tới nơi rồi kìa, Anh 2 chạy nhanh đi !!! – Tiểu Kỳ lôi Nhân quay mòng mòng – Còn anh nhớ mặt anh đó, em không tha cho anh đâu, huh u – Kỳ chỉ chỏ vào mặt Băng Phong mà la toáng lên
- Đứng lại đó cho tôi !!! – Chú ấy này vẫn còn bám dai lắm =))
- Chúc may mắn – Phong vẫy vẫy tay chào rồi lửng thửng trở về lớp:
- Chậc chậc, gặp rắc rối nữa rồi, học trường này xem ra không có ngày yên ổn
Rút cuộc thì cả 3 vẫn chưa biết tên nhau (o_o)”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.