Chương 6
Pun Ngốc
24/06/2014
- Kính Chào Tổng Giám Đốc – Vừa mới bước ra khỏi chiếc Limo, một hàng những người mặt áo đuôi tôm tím bóng một tay đặt sau lưng, một tay đặt trước ngực cung kính cúi gập người.
- Họ tới chưa ? – Băng Băng lạnh lùng hỏi, mắt vẫn hướng thẳng tới cánh cổng lớn nhà hàng.
- À vâng, chưa đâu ạ, chúng ta hẹn họ 11h, còn 10p lận ạ - Bà thư kí vội vã chạy nhanh đằng sau cô nói nhỏ
- Tốt, chúng ta sẽ không bị mang tiếng trễ giờ. – Băng Băng nhếch miệng bước vào nhà hàng.
…………
- Phù, chà, xem ra cô ả Băng gì đó con nhà giàu đây – Triệt gỡ mắt kính đen ra ngước nhìn toàn khung cảnh nhà hàng Nguyệt Vương, một nơi có kiến trúc của tất cả các nước.
- Chúng tôi tới rồi đây, cậu Ken – Hai người mặc áo vest đen chạy tới
- Hai người chậm quá đấy, mất hết 8 giây 35’ của tôi, về tới căn cứ bố tôi sẽ xử riêng các người – Triệt khoanh tay cười ma mảnh
- Xin cậu…đừng mà.. cậu Ken – Hai tên đó quì rạp xuống cầu xin thảm thiết. Vì họ biết một khi đã gặp bố của Triệt chỉ có một con đường là CHẾT !
- Hừ, vào nhanh đi, ta chỉ còn 1 phút 32 giây thôi. Chuyện các ngươi để đó tính sau.
- Vâ..âng.. vâng
……
Đi một đoạn trên hành lang lầu 15, phòng 174, Triệt lấy điện thoại ra. Đúng phòng này rồi. Cậu gõ cửa :
“ Cộc cộc”
- Mời vào. – Một người trong ban quản trị của Băng Băng nói vọng ra. Cô phục vụ bước ra mở cửa. Bên trong được thiết kế theo phong cách Ý
Triệt bước vào nở nụ cười lãng tử :
- Xin chào. Tôi là con trai của ông Hải Hoàng Dương, người đã ra đề nghị hợp tác.
- Vâng, chào cậu, xin hãy đợi một chút, cô chủ tôi sẽ quay trở lại ngay.
- Được – Triệt ngồi xuống cái ghế đối diện chỗ của Băng Băng.
“ Băng Băng… cái tên…nghe quen thật…ở đâu chứ…Và…còn Băng Phong thì sao đây…mong rằng cô gái này sẽ không liên quan gì tới cậu…” Triệt ngồi đăm chiêu,hai tay đan chéo lại, mặt gục xuống.
- Cô chủ, họ tới rồi ạ - Cô phục vụ thấy Băng Băng liền hối hả nói :
- Vậy sao – cô mở cửa đi vào.
- Tổng giám đốc ! – Ban quản trị đứng hết dậy. thấy mọi người đứng, Triệt cũng đứng theo, nhưng không ngước mặt lên.
- Mời ngồi ! Tôi là Tổng giám đốc- Nguyệt Băng Băng – Băng Băng ngồi vào ghế lớn nhất. Giọng nói đó… nghe…thanh hơn một chút nhưng hình như là..của Phong ! Triệt tròn mắt ngước lên, cậu dường như không còn tin vào mắt mình nữa :
- Băng…Băng Phong…
Băng Băng cũng không ngạc nhiên kém, nhưng cô không để lộ ra, phải nói là cô không thể. Một là vì gương mặt cô vốn đã lạnh giá rồi, hai là cô không thể để lộ danh tính được. Băng Băng khẽ mỉm cười nhạt nhẽo:
- Băng Phong ?? Ý cậu… là ai cơ ??
- Cô không phải người đó ? Thật chứ… không, không, cô có họ hàng tên Nguyệt Băng Phong không ?
- Nguyệt Băng Phong? Hình như trùng tên với tổng giám đốc, hiếm thật đấy. Nhưng nếu có người đó thì chúng tôi đã phải biết rồi chứ ? – Một người đàn ông khá lớn tuổi ngồi ở hàng ghế thứ 2 lên tiếng, trong ban quản trị.
- Không có sao…
- Tất nhiên. Giờ chúng ta ăn trưa đã nào, sau đó sẽ bàn bạc sau. – Băng Băng vỗ tay, lập tức thức ăn được mang vào và bày biện trên bàn. Cô nâng ly rượu nho lên, cười :
- Mời
- À vâng – Triệt vẫn chưa ổn định.
“Truyện này mình phải làm rõ mới được”
…..
Sau khi dùng bữa và nói chuyện, hai bên kí hợp đồng và ra về
- Mong là mối quan hệ của chúng ta sẽ luôn bền vững, có gì khó khăn xin cứ nói với chúng tôi. Tạm biệt. - Băng Băng cáo từ rồi quay lưng đi
- Khoan đã ! – Triệt nắm lấy tay cô – Tôi và cô có thể nói chuyện riêng chứ ?
- …. Các người đi trước đi, về công ty và tiếp tục công việc của mình. – Băng Băng nói với giọng nghiêm nghị. Họ cúi người chào rồi đi khuất.
- Các người cũng về đi. Tội hồi nãy của mấy người tôi tha. BIẾN ! – Triệt hét lớn. Hai tên áo vest mừng rỡ cao chạy xa bay.
- Chỗ này không tiện cho lắm, vào phòng tôi rồi hẳn nói. – Băng Băng nhẹ nhàng gỡ tay Triệt ra rồi đi trước dẫn đường.
“Có lẽ cô gái này không phải Phong rồi. Tính tình hai người hoàn toàn khác nhau… Nhưng sao tim mình lại nhói lên như vậy chứ…giống hệt cái lúc ở gần Phong… diểm báo gì đây…”
“ cạch”
- Cậu vào đi. – Băng Băng bật đèn lên rồi đóng cửa.- Sao, cậu muốn nói gì ?
- ừm.. thực ra thì tôi chỉ muốn xác định cô có liên quan tới người quen của tôi không ?
- Băng Phong ?? Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?
- Đúng là vậy, nhưng…
- Tôi mệt rồi…nếu chỉ có vậy…thì cậu về đi…Không tiễn, chào.
- Chờ đã
- Hửm ?? – Băng Băng nghiêng đầu nhìn Triệt đầy dò xét
- Tôi không biết phải nói sao đây… chắc cô cũng không biết tôi là…
- Suỵt… đừng nói gì nữa…tôi biết hết đấy…cậu…không nên xem thường tôi quá … chẳng tốt lành gì đâu
- Nếu đã biết sao cô còn đồng ý ký hợp đồng !!??
- …Hừm… Cậu lại đây…
Triệt bước tới. Băng Băng vén bức rèm cửa sổ ra
- Tấp nập ? Ồn ào ? đúng chứ ?
Triệt gật đầu
- Đúng vậy, cuộc sống của tôi chính là đây, ồn ào tấp nập, bộn bề…nhưng về đêm, bóng tối bao trùm vạn vật…chỉ mập mờ vài ánh đèn nhỏ…nếu chúng đều tắt ngúm sẽ thế nào nhỉ…? Tưởng tượng xem nào…
- Tăm tối lắm – Triệt gãi đầu
- Phải, đó chính là tôi
- Gì…gì cơ ?
- Ngạc nhiên à ? Cũng phải thôi, anh không hề biết gì về tôi kia mà – Băng Băng nở nụ cười buồn – Tôi biết cậu là con trai Mafia, tôi…muốn xem cậu sẽ làm gì tôi… sao hả? Thấy vui không ?
- Cô có thể bị tôi giết chết bất cứ lúc nào đấy !!!
- Muốn thấy tôi chết lắm sao ? được thôi, làm đi, vì cuộc sống này vốn đã không còn nghĩa lý gì đối với tôi nữa rồi…
- Cô…thật là…
- Sao thế, không giết tôi à. !! Ưm !!
Đột nhiên Triệt ghì chặt lấy Băng Băng, đè cô vào mặt kính, môi cậu chíêm trọn lấy môi cô, khiến Băng Băng không thốt them lời nào được cả…
“ Chát”
- Cậu…cậu làm gì thế hả !!!
- Chà…Hư, nực cười, chính cô nói không thiết cuộc sống kia mà. Vậy giao cho tôi đi, tôi sẽ chăm sóc tận tình cho
- Tôi… nhưng tôi đâu có nói là giao tôi cho cậu kia !!!??? – Lần đầu tiên Băng Băng cứng họng trước một người
- Phư phư, thật à… - Triệt quệt mép tiến lại gần cô hơn
- Cậu…tránh xa ra !
- Nếu không cô làm gì tôi ??
- Cậu…
- “ Cốc”
- Ái – Bị một cái cú của Triệt Băng Băng đau điếng nhắm tịt mắt lại ( sao thấy chị ấy zống trẻ con í nhỉ =))) )
- Nãy giờ…tôi chỉ đùa thôi mà – Triệt hôn nhẹ lên trán Băng Băng, đột nhiên mặt cô ửng hồng lên lúc nào không biết…chỉ thoáng chút thôi nhưng cực kì dễ thương. Và nó đã lọt vào tầm mắt của Triệt. :x
- Cô thật sự rất dễ thương – Triệt ghé sát vào tai Băng Băng nói nhỏ, thì thào thế nào mà cô nổi hết cả da gà. Cậu quay lưng bước đi, mở cánh cửa phòng ra, cậu khựng lại :
- Quên mất, hẹn gặp lại, tổng giám đốc Nguyệt Băng Băng…à còn nữa… Mẫu người Lạnh lùng không hợp với em đâu, khi nãy đỏ mặt…em mới thật dự là thiên thần…
Nói xong Triệt bỏ đi… Còn lại một mình, Băng Băng thở hổn hển, trượt người ngã khụy xuống.
“ Tự nhiên lại xưng em kia chứ…” – Cô cúi gằm mặt
- Tên Chết Tiệt…
Còn Triệt, cậu vừa đi vừa nhẫm cười :
- Một cô gái kì lạ…có lẽ mình lại có thêm người vào danh sách tìm hiểu rồi…bất giác, tim cậu lại lệch đi 1 nhịp..
Băng Phong..Băng Băng...giữa hai người còn nhiều uẩn khúc lắm...
- Họ tới chưa ? – Băng Băng lạnh lùng hỏi, mắt vẫn hướng thẳng tới cánh cổng lớn nhà hàng.
- À vâng, chưa đâu ạ, chúng ta hẹn họ 11h, còn 10p lận ạ - Bà thư kí vội vã chạy nhanh đằng sau cô nói nhỏ
- Tốt, chúng ta sẽ không bị mang tiếng trễ giờ. – Băng Băng nhếch miệng bước vào nhà hàng.
…………
- Phù, chà, xem ra cô ả Băng gì đó con nhà giàu đây – Triệt gỡ mắt kính đen ra ngước nhìn toàn khung cảnh nhà hàng Nguyệt Vương, một nơi có kiến trúc của tất cả các nước.
- Chúng tôi tới rồi đây, cậu Ken – Hai người mặc áo vest đen chạy tới
- Hai người chậm quá đấy, mất hết 8 giây 35’ của tôi, về tới căn cứ bố tôi sẽ xử riêng các người – Triệt khoanh tay cười ma mảnh
- Xin cậu…đừng mà.. cậu Ken – Hai tên đó quì rạp xuống cầu xin thảm thiết. Vì họ biết một khi đã gặp bố của Triệt chỉ có một con đường là CHẾT !
- Hừ, vào nhanh đi, ta chỉ còn 1 phút 32 giây thôi. Chuyện các ngươi để đó tính sau.
- Vâ..âng.. vâng
……
Đi một đoạn trên hành lang lầu 15, phòng 174, Triệt lấy điện thoại ra. Đúng phòng này rồi. Cậu gõ cửa :
“ Cộc cộc”
- Mời vào. – Một người trong ban quản trị của Băng Băng nói vọng ra. Cô phục vụ bước ra mở cửa. Bên trong được thiết kế theo phong cách Ý
Triệt bước vào nở nụ cười lãng tử :
- Xin chào. Tôi là con trai của ông Hải Hoàng Dương, người đã ra đề nghị hợp tác.
- Vâng, chào cậu, xin hãy đợi một chút, cô chủ tôi sẽ quay trở lại ngay.
- Được – Triệt ngồi xuống cái ghế đối diện chỗ của Băng Băng.
“ Băng Băng… cái tên…nghe quen thật…ở đâu chứ…Và…còn Băng Phong thì sao đây…mong rằng cô gái này sẽ không liên quan gì tới cậu…” Triệt ngồi đăm chiêu,hai tay đan chéo lại, mặt gục xuống.
- Cô chủ, họ tới rồi ạ - Cô phục vụ thấy Băng Băng liền hối hả nói :
- Vậy sao – cô mở cửa đi vào.
- Tổng giám đốc ! – Ban quản trị đứng hết dậy. thấy mọi người đứng, Triệt cũng đứng theo, nhưng không ngước mặt lên.
- Mời ngồi ! Tôi là Tổng giám đốc- Nguyệt Băng Băng – Băng Băng ngồi vào ghế lớn nhất. Giọng nói đó… nghe…thanh hơn một chút nhưng hình như là..của Phong ! Triệt tròn mắt ngước lên, cậu dường như không còn tin vào mắt mình nữa :
- Băng…Băng Phong…
Băng Băng cũng không ngạc nhiên kém, nhưng cô không để lộ ra, phải nói là cô không thể. Một là vì gương mặt cô vốn đã lạnh giá rồi, hai là cô không thể để lộ danh tính được. Băng Băng khẽ mỉm cười nhạt nhẽo:
- Băng Phong ?? Ý cậu… là ai cơ ??
- Cô không phải người đó ? Thật chứ… không, không, cô có họ hàng tên Nguyệt Băng Phong không ?
- Nguyệt Băng Phong? Hình như trùng tên với tổng giám đốc, hiếm thật đấy. Nhưng nếu có người đó thì chúng tôi đã phải biết rồi chứ ? – Một người đàn ông khá lớn tuổi ngồi ở hàng ghế thứ 2 lên tiếng, trong ban quản trị.
- Không có sao…
- Tất nhiên. Giờ chúng ta ăn trưa đã nào, sau đó sẽ bàn bạc sau. – Băng Băng vỗ tay, lập tức thức ăn được mang vào và bày biện trên bàn. Cô nâng ly rượu nho lên, cười :
- Mời
- À vâng – Triệt vẫn chưa ổn định.
“Truyện này mình phải làm rõ mới được”
…..
Sau khi dùng bữa và nói chuyện, hai bên kí hợp đồng và ra về
- Mong là mối quan hệ của chúng ta sẽ luôn bền vững, có gì khó khăn xin cứ nói với chúng tôi. Tạm biệt. - Băng Băng cáo từ rồi quay lưng đi
- Khoan đã ! – Triệt nắm lấy tay cô – Tôi và cô có thể nói chuyện riêng chứ ?
- …. Các người đi trước đi, về công ty và tiếp tục công việc của mình. – Băng Băng nói với giọng nghiêm nghị. Họ cúi người chào rồi đi khuất.
- Các người cũng về đi. Tội hồi nãy của mấy người tôi tha. BIẾN ! – Triệt hét lớn. Hai tên áo vest mừng rỡ cao chạy xa bay.
- Chỗ này không tiện cho lắm, vào phòng tôi rồi hẳn nói. – Băng Băng nhẹ nhàng gỡ tay Triệt ra rồi đi trước dẫn đường.
“Có lẽ cô gái này không phải Phong rồi. Tính tình hai người hoàn toàn khác nhau… Nhưng sao tim mình lại nhói lên như vậy chứ…giống hệt cái lúc ở gần Phong… diểm báo gì đây…”
“ cạch”
- Cậu vào đi. – Băng Băng bật đèn lên rồi đóng cửa.- Sao, cậu muốn nói gì ?
- ừm.. thực ra thì tôi chỉ muốn xác định cô có liên quan tới người quen của tôi không ?
- Băng Phong ?? Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?
- Đúng là vậy, nhưng…
- Tôi mệt rồi…nếu chỉ có vậy…thì cậu về đi…Không tiễn, chào.
- Chờ đã
- Hửm ?? – Băng Băng nghiêng đầu nhìn Triệt đầy dò xét
- Tôi không biết phải nói sao đây… chắc cô cũng không biết tôi là…
- Suỵt… đừng nói gì nữa…tôi biết hết đấy…cậu…không nên xem thường tôi quá … chẳng tốt lành gì đâu
- Nếu đã biết sao cô còn đồng ý ký hợp đồng !!??
- …Hừm… Cậu lại đây…
Triệt bước tới. Băng Băng vén bức rèm cửa sổ ra
- Tấp nập ? Ồn ào ? đúng chứ ?
Triệt gật đầu
- Đúng vậy, cuộc sống của tôi chính là đây, ồn ào tấp nập, bộn bề…nhưng về đêm, bóng tối bao trùm vạn vật…chỉ mập mờ vài ánh đèn nhỏ…nếu chúng đều tắt ngúm sẽ thế nào nhỉ…? Tưởng tượng xem nào…
- Tăm tối lắm – Triệt gãi đầu
- Phải, đó chính là tôi
- Gì…gì cơ ?
- Ngạc nhiên à ? Cũng phải thôi, anh không hề biết gì về tôi kia mà – Băng Băng nở nụ cười buồn – Tôi biết cậu là con trai Mafia, tôi…muốn xem cậu sẽ làm gì tôi… sao hả? Thấy vui không ?
- Cô có thể bị tôi giết chết bất cứ lúc nào đấy !!!
- Muốn thấy tôi chết lắm sao ? được thôi, làm đi, vì cuộc sống này vốn đã không còn nghĩa lý gì đối với tôi nữa rồi…
- Cô…thật là…
- Sao thế, không giết tôi à. !! Ưm !!
Đột nhiên Triệt ghì chặt lấy Băng Băng, đè cô vào mặt kính, môi cậu chíêm trọn lấy môi cô, khiến Băng Băng không thốt them lời nào được cả…
“ Chát”
- Cậu…cậu làm gì thế hả !!!
- Chà…Hư, nực cười, chính cô nói không thiết cuộc sống kia mà. Vậy giao cho tôi đi, tôi sẽ chăm sóc tận tình cho
- Tôi… nhưng tôi đâu có nói là giao tôi cho cậu kia !!!??? – Lần đầu tiên Băng Băng cứng họng trước một người
- Phư phư, thật à… - Triệt quệt mép tiến lại gần cô hơn
- Cậu…tránh xa ra !
- Nếu không cô làm gì tôi ??
- Cậu…
- “ Cốc”
- Ái – Bị một cái cú của Triệt Băng Băng đau điếng nhắm tịt mắt lại ( sao thấy chị ấy zống trẻ con í nhỉ =))) )
- Nãy giờ…tôi chỉ đùa thôi mà – Triệt hôn nhẹ lên trán Băng Băng, đột nhiên mặt cô ửng hồng lên lúc nào không biết…chỉ thoáng chút thôi nhưng cực kì dễ thương. Và nó đã lọt vào tầm mắt của Triệt. :x
- Cô thật sự rất dễ thương – Triệt ghé sát vào tai Băng Băng nói nhỏ, thì thào thế nào mà cô nổi hết cả da gà. Cậu quay lưng bước đi, mở cánh cửa phòng ra, cậu khựng lại :
- Quên mất, hẹn gặp lại, tổng giám đốc Nguyệt Băng Băng…à còn nữa… Mẫu người Lạnh lùng không hợp với em đâu, khi nãy đỏ mặt…em mới thật dự là thiên thần…
Nói xong Triệt bỏ đi… Còn lại một mình, Băng Băng thở hổn hển, trượt người ngã khụy xuống.
“ Tự nhiên lại xưng em kia chứ…” – Cô cúi gằm mặt
- Tên Chết Tiệt…
Còn Triệt, cậu vừa đi vừa nhẫm cười :
- Một cô gái kì lạ…có lẽ mình lại có thêm người vào danh sách tìm hiểu rồi…bất giác, tim cậu lại lệch đi 1 nhịp..
Băng Phong..Băng Băng...giữa hai người còn nhiều uẩn khúc lắm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.