Chương 102
Thủy Thiên Thừa
19/06/2017
Chương 102
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Thiếu niên áo trắng nheo mắt lại: “Em hối hận quá, lúc trước không giết dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên kia khi hắn còn yếu kém.”
“Lạc Dương… 12 km.” Đường Nhạn Khâu vỗ một cái cột mốc đường đọng đầy tuyết, trên cột mốc đường cao tốc loang lổ gỉ sắt còn có thể nhận rõ mấy chữ này.
Tùng Hạ nhìn về phương xa trắng xoá: “Chúng ta sắp vào được thành rồi.”
Đường Nhạn Khâu kiểm kê lại số tên của mình, cẩn thận bỏ từng mũi tên một vào trong bao đựng tên Thành Thiên Bích thì đang căn chỉnh lại súng của mình, trước mặt hắn có một khẩu súng bắn tỉa SSG-69 [104], một khẩu súng tự động M12-S [105], một khẩu tiểu liên MP5, còn có một khẩu súng lục Desert Eagle [106], những khẩu súng này đều lấy được từ chỗ Trang Nghiêu. Trước đây khi còn trong quân ngũ, tuy hắn đã được tiếp xúc với rất nhiều loại vũ khí cao cấp, thế nhưng hầu hết trong số họ đều sử dụng các loại vũ khí định dạng tiêu chuẩn Trung Quốc. Kho vũ khí của Trang Nghiêu thật ra đã cung cấp cho hắn rất nhiều sự lựa chọn. Trước khi đi, hắn gần như đã quét sạch kho vũ khí của Trang Nghiêu. Nhiều khi tất cả mọi người nhớ kỹ hắn là một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, lại quên mất chuyện hắn là một người lính đặc chủng mạnh mẽ hoàn hảo.
[104] Súng bắn tỉa SSG–69:
senapansnipersteyr-mannlicherssg-69.jpg
[105] Súng tự động M12–S:
16386005
[106] Súng lục Desert Eagle:
800px-Desert-Eagle-p1030134
Đặng Tiêu vô cùng hứng thú với những món vũ khí này, nhưng sau khi bị Thành Thiên Bích trừng mắt cảnh cáo một cái thì không dám đụng vào nữa, ngồi cạnh hắn háo hức ngắm nhìn, quấn quít lấy Thành Thiên Bích đòi hắn nói về chúng.
Trang Nghiêu ngồi xán tới, hỏi: “Đạn Gatling còn dư lại bao nhiêu?”
“Một phần ba rương đạn, tối đa không quá 200 viên.”
“Thế chẳng phải sẽ rất nhanh hết hay sao?”
“Phải, lần trước đối phó với đàn cú mèo, sau lại đối phó với Trương Thiển, gần như đã hao sạch đạn.”
“Đạn trong mấy món vũ khí của anh vẫn còn đủ chứ?”
“Tạm thời vẫn đủ.”
Tùng Hạ nói: “Lúc đó chúng ta đi, thứ mang theo nhiều nhất chính là vũ khí, bây giờ xem ra là một sự lựa chọn sáng suốt.” Đối với họ mà nói thì bây giờ thức ăn lại không còn quan trọng như xưa, bởi vì họ hoàn toàn có khả năng đi săn. Mặc dù vào mùa đông, độ khó của việc đi săn tăng lên rất nhiều nhưng muốn họ chết đói thật sự cũng không dễ, nhưng vũ khí thì dùng bao nhiêu hết bấy nhiêu, nó giống như xăng, trở thành một trong những vật tư khan hiếm nhất.
Đặng Tiêu mong đợi nói: “Ai cũng có súng, anh cho em một khẩu đi.”
Thành Thiên Bích nhìn cậu ta một cái: “Tôi đã huấn luyện qua cho họ thường thức cơ bản, cậu chờ một chút đi.”
“Vậy lúc nào thì anh huấn luyện cho em hả Thành ca, hay là bây giờ luôn đi.”
“Không rảnh.”
Liễu Phong Vũ nói: “Nhóc còn muốn súng siếc gì, bọn này mang theo súng để phòng ngộ nhỡ, nhóc da dày thịt béo, an toàn hơn bất cứ ai, hơn nữa lúc nhóc biến thân, cái chân bự ấy ngay cả súng cũng không bắn thủng.”
“Sao anh lại nói vậy chớ, em cũng muốn để phòng ngộ nhỡ mà, cho em một khẩu đi.” Đặng Tiêu tha thiết nhìn Thành Thiên Bích.
“Chờ… khoan đã?”
Tất cả mọi người đều đồng thời cảm thấy một dao động năng lượng không tính là yếu.
“Ở đâu vậy?”
Tùng Hạ nói: “Ở dưới chân, A Bố, đừng nhúc nhích.”
A Bố lập tức đứng yên, cái chân vừa mới giơ lên buông cũng không được, bước cũng không xong, đành phải ngồi xuống, chân trước cứ giơ lên giữa không trung như mèo chiêu tài [107].
[107] Mèo chiêu tài: Maneki Neko, một loại tượng phổ biến ở Nhật, được xem như bùa may mắn đem lại nhiều may mắn và tiền bạc.
132375806219608657435740
Đường Nhạn Khâu mắt sắc, chỉ vào bên chân A Bố, nói: “Ở đó có cái gì đó, tôi đi xuống xem sao.”
Mọi người cũng lờ mờ nhìn thấy dưới lớp tuyết trắng bao trùm có cái gì đó bỗng nhúc nhích, Tùng Hạ kêu lên: “Tiểu Đường, cậu cẩn thận một chút.”
Đường Nhạn Khâu chạy tới, cúi đầu nhìn một chút, sau đó dùng cung hất tuyết đọng ra, hắn kinh ngạc nói: “Là người.” Hắn ngồi xổm xuống, hất tuyết ra, trong tuyết đột nhiên xuất hiện một thân thể gầy yếu bán ***, hắn la lên: “Là một bé gái, còn sống.”
Hắn bế đứa bé từ trong tuyết lên, đó là một bé gái tầm tám, chín tuổi bị đông cứng đến độ trên người không có một chút huyết sắc, trên lưng có một lỗ máu rất lớn làm nhiễm đỏ cả nền đất tuyết. Tuy nó còn hô hấp nhưng hơi thở đã rất mong manh.
Tùng Hạ vội vàng nhảy xuống truyền năng lượng vào trong cơ thể nó, Liễu Phong Vũ tìm trên xe được một bộ quần áo, bọc người cô bé lại.
“Thế nào? Có cứu được không?”
Tùng Hạ nói: “Chắc là cứu được.” Tuy cậu chưa cứu người chết nào, nhưng nếu năng lượng vô thuộc tính có thể chữa trị tất cả vết thương, như vậy chỉ cần còn sống thì có thể cứu sống, chỉ là tiêu hao nhiều năng lượng một chút thôi.
Trang Nghiêu nói: “Nó là một dị nhân, lẽ nào bị dã thú tấn công?”
“Thoạt nhìn thì miệng vết thương bị mãnh thú cỡ lớn cắn, có lẽ là cô bé đang đi săn thú.” Tùng Hạ thở dài: “Còn nhỏ như vậy đã phải đi săn thú rồi.”
Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Ai bảo nó là dị nhân cơ chứ, thế giới này không thương xót trẻ con đâu.”
Tùng Hạ tiêu hao hơn nửa số năng lượng, cuối cùng đã chữa trị hoàn toàn vết thương, sắc mặt đứa trẻ cũng từ từ có huyết sắc, cậu nhìn đứa bé bị hôn mê này, nói: “Xử lý sao giờ?”
Trang Nghiêu nói: “Đưa nó đến Lạc Dương, chờ nó tỉnh thì để nó đi, dù sao cũng là dị nhân, nhất định có khả năng sinh tồn.”
“Được rồi.”
Mọi người tiếp tục xuất phát đến Lạc Dương.
Khi còn cách Lạc Dương không quá ba, bốn km, trên trời có một đàn chim màu xám tro lượn vòng quanh, có ít nhất bảy, tám con.
Lúc đầu thì họ không để ý đến, nhưng sau khi đàn chim lượn quanh trên đầu họ một vòng rồi bay đi, không được mấy phút đã bay về.
Đường Nhạn Khâu ngẩng đầu, nhìn đàn chim liên tục lượn quanh trên đầu: “Tôi bay lên xem sao nhé? Trên người đàn chim kia hình như có người.”
“Không, đừng bay lên, xem họ muốn làm gì.”
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, một lát sau, đàn chim này lượn xuống phía dưới, Thành Thiên Bích giơ súng lên, Đường Nhạn Khâu cầm lấy cung, đều chuẩn bị xong để tấn công.
Đàn chim này nghiêng người lượn qua đầu họ, trên người chúng quả nhiên có người ngồi, từ trên cao nhìn xuống họ, nét mặt rất lạnh lùng, nhưng họ không hạ xuống lần nữa mà bay đi trong tầng trời thấp.
Tùng Hạ đưa mắt nhìn họ đã đi xa: “Chắc là người của thành Lạc Dương.”
Liễu Phong Vũ hừ lạnh: “Coi như biết điều đấy, không xuống đây.”
Trang Nghiêu nói: “Chúng ta vẫn chưa vào thành, khiêm tốn một chút đi, sắp rời khỏi đường cao tốc rồi.”
Hơn hai giờ chiều, lúc mặt trời hừng hực đổ lửa nhất, họ đã tới kinh đô ngàn năm – Lạc Dương. Trước đây Tùng Hạ chưa từng tới Lạc Dương. Trong tưởng tượng của cậu, Lạc Dương là một thành phố nở đầy hoa mẫu đơn, nước từ trên núi chảy xuống. Đương nhiên, cậu không cho rằng Lạc Dương bây giờ còn có thể có mẫu đơn, mỗi khi đi qua một thành thị, nguyện vọng duy nhất của cậu chính là chỗ đó có thể còn lại nhiều người.
Đi tới trước cổng thu phí cao tốc trước kia, họ kinh ngạc phát hiện ra ở đây lại có người.
Một người đàn ông bọc trong một chiếc áo ba-đờ-xuy màu đen, cưỡi một con chó kéo xe cao to đi tới, cao giọng quát: “Dừng lại!”
Mọi người ngừng lại, người nọ chạy đến bên cạnh họ: “Mấy người muốn vào thành sao?”
Trang Nghiêu không kiên nhẫn nói: “Không vào thành thì đến đây làm gì.”
“Muốn vào Lạc Dương của chúng tôi, thứ nhất, phải nộp phí, thứ hai, phải chấp nhận xét hỏi và kiểm tra, thứ ba, phải tuân theo quy củ thành Lạc Dương, nếu không thì không được vào thành.”
“Nộp phí gì, mấy người muốn hỏi gì, kiểm tra gì.”
“Thức ăn dạng thịt năm mươi cân, rau dưa hoa quả một cân, xăng một lít, các loại vũ khí mỗi thứ một chiếc, dược phẩm 200g hoặc là thứ gì đó hữu dụng khác, nếu có thứ khác ngoài mấy thứ này có thể đáp ứng yêu cầu thì mới nói chuyện tiếp.”
Liễu Phong Vũ châm chọc: “Chỗ mấy người là ổ vàng ổ bạc đấy hả? Vào thành còn phải nộp này nọ cơ đấy.”
Người nọ nói: “Trong thành phố tài nguyên hữu hạn, cung cấp cho dân bản địa còn chưa đủ, người ngoài hoặc tuân theo quy củ, hoặc đừng vào, trước đây mấy người có phải nộp phí ở đây không? Cứng đầu cái gì.”
Tùng Hạ đè lại Liễu Phong Vũ muốn phát tác, cao giọng nói: “Chúng tôi lấy năm mươi cân thịt đổi.”
“Được, bây giờ anh phải chấp nhận xét hỏi và kiểm tra.”
“Anh hỏi đi.”
“Mấy người từ đâu tới đây, muốn đi đâu, vì sao đi qua Lạc Dương, định ở lại Lạc Dương trong bao lâu, ở lại đây thì định làm gì, mấy người tổng cộng có bao nhiêu người, năng lực biến dị theo thứ tự là gì.” Người nọ hỏi những vấn đề liên tiếp mà không thở dốc chút nào.
Trang Nghiêu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của gã, dùng sóng điện não che giấu một phần khả năng nhận biết năng lượng của gã, sau đó thật thật giả giả trả lời mấy vấn đề này một hồi, che giấu tất cả thông tin quan trọng.
Nó vừa trả lời, người kia vừa cầm một quyển sổ đăng ký, sau khi ghi hết xong, người kia nói: “Được rồi, tôi muốn kiểm tra một chút xem trên xe mấy người có gì, nếu có chất nổ thì không được vào thành.”
Mọi người nhìn nhau, trên xe họ có ít nhất hai hộp lựu đạn lớn và 10 trái bom, súng phóng lựu [108] và đạn dầu hoả Trang Nghiêu tự chế cũng không ít, loại nào cũng là chất nổ hết.
[108] Súng phóng lựu:
136717482006101010221945597200
Người cưỡi chó kéo xe đã đi tới, đứng bên cạnh xe, nhìn họ: “Thế nào, không cho tôi kiểm tra à.”
Tùng Hạ nói: “Đại ca, anh chờ một chút.” Cậu chui vào chỗ ngồi phía sau, lục lọi nửa ngày, cuối cùng móc được từ bên trong ra một gói thuốc lá, hình như là khi ở núi Nga Mi, người của Đường gia nhét vào xe họ. Cậu mở cửa xe, nhìn người kia cười nói: “Đại ca, thuốc lá này không tính là phí qua đường, là chúng tôi tự đưa cho anh thôi, được chứ?”
Người nọ nhìn chằm chằm gói thuốc.
Tùng Hạ đã sớm chú ý tới ngón tay người này có màu vàng, vừa nhìn đã biết là người nghiện thuốc, hy vọng người này biết điều, cầm thuốc rồi đi, nếu không thì họ chỉ có thể xông vào.
Người nọ vươn tay, há miệng run rẩy nhận lấy gói thuốc lá.
Trong nhóm họ không ai hút thuốc, không biết giá trị của điếu thuốc lá trong tận thế, gói thuốc này cũng đủ cho một người bình thường có thể đổi khẩu phần lương thực của cả một năm. Người kia chưa từng thấy ai hào phóng như vậy, sợ đến nỗi không nói chuyện được.
Tùng Hạ cười nhìn gã: “Thế nào? Đại ca?”
Người nọ nhìn hai bên một chút, thấy không có ai mới hạ giọng nói: “Mấy người đi vào nếu có làm loạn, không được khai tôi ra đâu đấy.”
“Yên tâm, không đâu.”
Người nọ móc từ trong túi áo ba-đờ-xuy ra một tờ giấy được viết tay: “Cái này là quy củ trong thành, xem cho kỹ, nghìn vạn lần đừng gây chuyện, người ở trong thành mấy người không chọc vào được đâu.”
Tùng Hạ nhận lấy tờ giấy kia, nói: “Đi thôi, vào thành.”
“Chờ một chút.” Trang Nghiêu nhìn người nọ, hỏi: “Nghe nói Lạc Dương có một người dơi rất lợi hại, anh có nghe nói về người ấy không?”
Người nọ nhỏ giọng nói: “Đó là đệ nhất cao thủ ‘Ngụy Tử’.”
“‘Ngụy Tử’?”
“Tất cả các thế lực ở Lạc Dương, phần lớn đều đặt tên theo tên của mẫu đơn, mấy người mau vào đi, tôi không nói với mấy người nữa.” Người nọ nhét gói thuốc vào trong quần áo, cưỡi con chó kéo xe vội vã quay trở về trạm thu phí.
Liễu Phong Vũ cười nói: “Đặt tên theo tên mẫu đơn? Hữu tình quá mà.”
Trang Nghiêu cười lạnh một tiếng: “Xem ra người dơi kia rất nổi tiếng, chúng ta vào thành thôi, không lo không tìm được người hỏi thăm gã ta.”
Sau khi vào thành, họ phát hiện tình trạng của thành Lạc Dương tốt hơn so với tưởng tượng của họ, vẫn như cũ, tiêu chuẩn đánh giá tình trạng của một thành phố một cách trực quan nhất, cũng chính xác nhất, chính là xem trên đường của thành phố ấy có người đi lại hay không.
Rất dễ để nhìn thấy người đang đi lại, chứng minh động vật biến dị trong thành phố ít, nhiều người, như vậy tình hình sẽ khá tốt, trái lại cũng thế. Trong nội thành Lạc Dương thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người, chứng minh động vật biến dị ở đây đã bị loài người ngăn chặn.
Đội ngũ khổng lồ của họ nhanh chóng khiến người trên đường chú ý.
Tùng Hạ nói: “Cậu nói xem, tin tức của chúng ta có thể đã truyền tới Lạc Dương hay không?”
Trang Nghiêu chắc như đinh đóng cột: “Có.”
“Vậy chúng ta liều lĩnh đi vào như thế này…”
“Như vậy mới có thể nhanh chóng nắm giữ tin tức trung tâm, nếu không thì đến lúc nào chúng ta mới có thể tiếp xúc được với người có quyền thế trong thành phố này. Bây giờ chúng ta không cần lãng phí tinh lực đi tìm họ, họ sẽ tới tìm chúng ta, nhất là… người dơi kia, tôi tin gã vẫn nhớ rõ chúng ta. Việc bây giờ chúng ta phải làm là ăn uống no say, chuẩn bị cho tốt.”
Tùng Hạ nói: “Tìm một chỗ sắp xếp, chúng ta tìm ai đó trên đường phố hỏi một chút về tình hình nơi này.”
“Tùng ca, Tùng ca.” Đặng Tiêu đột nhiên kêu lên.
“Sao vậy?”
“Đứa bé kia hình như sắp tỉnh rồi.”
Tùng Hạ nhìn trên người A Bố, chỉ thấy cô bé hôn mê bên cạnh Đặng Tiêu ngồi phắt dậy, vung tay bổ về phía cổ Đặng Tiêu, móng tay sắc nhọn lập tức sẽ chạm được vào làn da cậu ta.
Tùng Hạ hét lớn: “Cẩn thận!”
Thành Thiên Bích nhanh như thoắt ném khẩu súng lục ra, đập trúng cổ tay của cô bé kia, nó kêu đau một tiếng.
Đặng Tiêu bóp cổ ấn ngã nó xuống đất, cả giận: “Làm gì đấy!”
Đứa bé kia như một con nhím điên cuồng đấm đá loạn xạ trong ngực Đặng Tiêu, thét to: “Buông, buông, ta sẽ giết mi.”
Thành Thiên Bích chĩa mũi đao vào mũi nó, lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
Đứa bé cắn môi, trong đôi mắt kín tơ máu tràn đầy thù hận và hoảng sợ.
Đặng Tiêu thả lỏng tay ra, buồn bực nói: “Nha đầu này có phải bị chó điên cắn rồi lây bệnh dại không?”
Tùng Hạ leo lên người A Bố, nhìn cô bé kia, nhẹ giọng hỏi: “Cô bé, bọn anh không phải người xấu, em tấn công bọn anh làm gì?”
Đến lúc này hình như cô bé mới chậm rãi phục hồi tinh thần, cẩn thận đánh giá họ, ánh mắt có một sự nghi ngờ, nhưng nó vẫn tràn đầy cảnh giác như cũ: “Các anh là ai?”
“Bọn anh là người bên ngoài vừa đến Lạc Dương, tìm thấy em ở trong tuyết nên đưa em về thành.”
Cô bé bò dậy, sờ sờ bụng mình, mặt lộ vẻ kinh ngạc, dường như không xác định mình có thật sự bị thương hay không, nếu không sao lại không có một chút vết thương nào. Nó bán tín bán nghi nhìn Tùng Hạ: “Các anh thật không phải người của ‘Ngụy Tử’?”
“‘Ngụy Tử’? Không phải, ai là ‘Ngụy Tử’?”
Cô bé tức giận hét lớn: “Là kẻ xấu!”
“Bọn anh không phải, em đừng sợ.”
Cô bé hơi tỉnh táo một chút, co người lại như một chú cún con.
“Em tên là gì?”
“Yến Đình.”
“Yến Đình, sao em lại ở ngoài thành, còn… còn bị chôn trong tuyết?” Tùng Hạ thiếu chút nữa thốt ra “vì sao em lại bị thương”, bỗng nhiên nhớ ra chuyện vết thương của cô bé đã được mình chữa trị, mà họ cũng không định để nó biết vì sao.
Yến Đình lẽ thẳng khí hung, nói: “Em lấy một thứ của dị nhân thuộc Ngụy Tử, bị chúng đuổi theo ra khỏi thành, có điều, em nhớ là em bị một con súc sinh cắn bị thương…” Nó sờ sờ bụng mình: “Quái, đã xảy ra chuyện gì.”
“Có thể là em bị lạnh cóng nên ý thức không rõ, lúc bọn anh tìm thấy em, em không bị thương.”
Trong mắt Yến Đình hiện vẻ mê man: “Nhưng lúc đó rất đau, hơn nữa em chảy rất nhiều máu, sao có thể lầm được…”
Tùng Hạ cười xoa xoa đầu nó: “Nhất định em nhớ nhầm rồi, em xem, một vết thương nhỏ em cũng không có, không bị thương không phải chuyện tốt sao, lẽ nào em lại muốn mình bị thương?”
Cô bé quật cường nói: “Không phải, em đã nói rồi, sao em có thể chết trong tay đám người ngu ngốc Ngụy Tử kia chứ.”
Tùng Hạ nói: “Nếu em không sao rồi thì sớm về nhà đi, một mình em tự về được chứ?”
Yến Đình dùng ánh mắt lưng tròng sáng loáng nhìn cậu: “Đại ca ca, cám ơn các anh đã cứu em.”
“Đừng khách khí, lát nữa trời sẽ tối, em mau về nhà đi.”
Yến Đình cọ cái mũi bị cóng đến đỏ lên: “Buổi tối các anh ở đâu? Có thức ăn chưa?”
“Buổi tối vẫn chưa quyết định, bọn anh đang tìm.”
“Vậy về nhà em đi, nhà em có thức ăn ngon, trong phòng còn ấm áp.”
Ánh mắt Liễu Phong Vũ sáng ngời: “Tốt, có nước nóng không?”
“Có, còn có…”
“Không được, chúng ta không thể đi.” Không đợi Liễu Phong Vũ hưng phấn xong, Trang Nghiêu đã hất một chậu nước lạnh.
“Vì sao?”
Trang Nghiêu không buồn ngẩng đầu lên, nói: “Nếu chúng ta đi nhất định sẽ gây phiền toái cho đối phương, không phải tôi quan tâm đến chuyện gây phiền toái cho bất cứ ai, nhưng đến lúc đó mấy người nhất định sẽ áy náy tự trách, xuất hiện đủ loại cảm xúc dong dài, tôi không rảnh để an ủi các anh, cho nên thà không đi.”
Yến Đình không rõ cho nên nháy mắt nhìn họ: “Phiền toái gì? Ba em rất lợi hại, nhà em rất an toàn, mọi người yên tâm đến đây đi.”
Tùng Hạ thở dài: “Trang Nghiêu nói đúng, chúng ta không thể đi. Hồi ở Tây An, chúng ta thiếu chút nữa đã gây phiền toái cho Ái Giai.”
Yến Đình vẫn không hiểu: “Sao các anh không thể đi? Em sẽ chuẩn bị cho các anh rất nhiều thức ăn ngon, em còn làm bánh ga-tô, ba nói có ân thì phải báo.”
Trang Nghiêu nói: “Cô trả lời mấy câu hỏi của chúng tôi, coi như báo ân, thế nào?”
Yến Đình nghi ngờ nhìn họ: “Các anh muốn hỏi gì.”
“Chúng tôi muốn biết tình hình của ‘Ngụy Tử’ mà cô đã nói.”
Con ngươi Yến Đình co rụt lại, cao giọng nói: “Các anh hỏi bọn hắn làm gì.”
“Cô không cần quan tâm chuyện này, nếu cô thật sự muốn cảm ơn chúng tôi, phải trả lời câu hỏi của tôi.”
Yến Đình mím môi một cái: “Anh hỏi đi.”
“‘Ngụy Tử’ là ai.”
“Bọn họ là kẻ xấu.”
Trang Nghiêu liếc mắt, trông chờ vào một đứa bé tám tuổi nói rõ ràng thật sự có chút khó khăn, nó bèn đổi cách hỏi khác: “Họ có bao nhiêu người, ở Lạc Dương, có phải họ là thế lực lợi hại nhất hay không?”
Yến Đình bĩu môi: “Phải, chúng lợi hại nhất, ba nói chúng có hơn sáu mươi dị nhân.”
“Thủ lĩnh của chúng là ai, dị nhân tương đối lợi hại có những ai?”
“Thủ lĩnh của chúng tên là Dịch Nam, là một dị chủng cáo trắng, dị chủng người dơi kia tên là Dịch Đông, họ là hai anh em, đều rất lợi hại, trong Ngụy Tử còn có rất nhiều dị nhân lợi hại.”
“Nói cho tôi biết những người lợi hại nhất mà cô biết.”
Yến Đình suy nghĩ một chút: “Ngoại trừ hai anh em Dịch Đông Dịch Nam, còn có một dị chủng rết, kinh chết đi được, một dị nhân xương cốt, cũng thật là ghê tởm, hình như còn có một bò sát lưỡng cư, không biết là tiến hóa ngược hay dị nhân, dù sao thì họ có rất nhiều dị nhân.”
Liễu Phong Vũ cau mày: “Rốt cuộc là động vật lưỡng cư hay là bò sát?”
Trang Nghiêu nói: “Giới hạn giữa động vật lưỡng cư và bò sát vốn không rõ là mấy, ví dụ như Đặng Tiêu, anh ta đồng thời có đủ đặc trưng của động vật lưỡng cư và bò sát, ngoại hình của anh ta khá giống thằn lằn, trên thực tế thằn lằn thuộc sở hữu của loài bò sát, nhưng nó lại có đủ đặc trưng của rất nhiều động vật lưỡng cư, bởi vậy rất nhiều người cho rằng thằn lằn là động vật lưỡng cư. Khái niệm dị nhân tiến hóa ngược chỉ mới được sinh ra sau khi tận thế, chúng ta xếp ai đó vào loại dị nhân tiến hóa ngược cũng đều thông qua ngoại hình. Nhưng muốn phán đoán một sinh vật rốt cuộc thuộc về giống nào một cách chính thức, có lẽ còn cần nghiên cứu phương pháp sinh sản, trưởng thành, cơ cấu ăn uống này nọ của nó. Sinh vật sinh sống trong nước chưa chắc đã là cá, cá voi chính là động vật có vú. Bởi vậy ngoại hình như thằn lằn có thể là động vật lưỡng cư cũng có thể là bò sát, chỉ là bây giờ chúng ta căn cứ vào ngoại hình để phán đoán Đặng Tiêu là dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư. Có lẽ sau khi chúng ta đến Bắc Kinh, nghiên cứu ở đó sẽ hiện đại hơn, sẽ xác định lại giống loài của những dị nhân tiến hóa ngược. Cho nên động vật lưỡng cư hay là bò sát cũng không quan trọng, có điều tôi rất thích cách tiếp cận khoa học nghiêm túc của Lạc Dương, họ dùng từ ‘bò sát lưỡng cư’ rất toàn diện. Đương nhiên, cũng có thể là họ cách Bắc Kinh khá gần, tin tức đổi mới tiên tiến hơn chúng ta rất nhiều.”
Liễu Phong Vũ nhìn nó bằng nửa con mắt: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, cậu không cần phải thao thao bất tuyệt như thế.”
“Tôi chỉ dùng sự giải thích mà lấy chỉ số thông minh của anh cũng hiểu được để trả lời câu hỏi của anh mà thôi, nếu anh không cần đáp án vậy thì chớ hỏi, lãng phí thời gian của tôi.” Trang Nghiêu lườm hắn một cái, tiếp tục hỏi Yến Đình: “Còn có ai khác lợi hại không?”
“Không nhớ nữa, dù sao thì cũng có rất nhiều kẻ lợi hại, toàn là một đám người xấu.”
“Vì sao lại nói họ là người xấu?”
Yến Đình hung hăng nói: “Họ luôn bắt nạt người nhà em, và cướp đồ của bọn em.”
“Còn có thế lực nào khác lợi hại không? Nghe nói thế lực ở Lạc Dương đều lấy tên của hoa mẫu đơn?”
“Phải, nhà em là ‘Lục Vân’, còn có ‘Triệu Phấn’, “Diêu Hoàng”, hình như do ‘Ngụy Tử’ [109] mở đầu nên tất cả mọi người cũng đặt tên theo mẫu đơn, hừ, bọn chúng không xứng với những cái tên hay như vậy.”
[109] Triệu Phấn, Diêu Hoàng, Ngụy Tử là 3 giống mẫu đơn đẹp và quý nổi tiếng của Lạc Dương, tên được đặt theo màu hoa mẫu đơn: Phấn là hồng, Hoàng là vàng, Tử là tím. ‘Lục Vân’ lại là tên của một giống lan đẹp.
page
Tùng Hạ nói: “Xem ra thành Lạc Dương có rất nhiều dị nhân.”
Thành Thiên Bích hỏi: “Nhà cô đối địch với Ngụy Tử, những những nhà khác thì sao?”
Yến Đình nói: “Em không biết, nếu gặp phải người của những nhà khác thì cũng là kẻ địch.”
Tùng Hạ thở dài, đoạn đường này cùng nhau đi tới, ít quản chuyện ở riêng nơi nào, nhưng họ đều chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đẹp khi con người giúp đỡ nhau xây dựng lại quê hương, tất cả thế lực dị nhân đều đấu tranh gay gắt. Khi động thực vật biến dị uy hiếp không gian sinh tồn của con người, có lẽ con người còn có thể đồng tâm hiệp lực, thế nhưng một khi có những thế lực lớn mạnh, đấu tranh sẽ vĩnh viễn không tránh được. Thực tế là trong thời đại tận thế vừa thiếu thốn vật tư lại không có luật pháp này, tất cả con đường tranh chấp chỉ có thể thực hiện bằng vũ lực, ngay cả một đứa bé còn nhỏ như Yến Đình, chỉ cần là dị nhân thì cũng không tránh được số phận như vậy. Đây mặc dù là chuyện tất nhiên sẽ xảy ra, nhưng cũng không khỏi làm cho người ta cảm thấy bi ai.
Yến Đình còn quá nhỏ, trả lời những chuyện được hỏi có chút lộn xộn, đôi khi lại không nói rõ, hơn nữa dễ thay đổi tâm trạng. Trang Nghiêu thấy không hỏi nổi nữa, định tìm một chỗ, sau khi thu xếp sẽ tìm người trưởng thành hỏi tình hình tiếp.
Lúc đi, Yến Đình rất không tình nguyện: “Các anh thật sự không đến nhà em sao? Nhà em có thức ăn ngon.”
“Không đi, em mau về nhà đi, đừng để ba em lo lắng.”
“Nếu các anh muốn đến nhà em thì tìm em ở thành Nam, phía trước cửa nhà em có cắm cờ mẫu đơn Lục Vân, ai cũng biết nhà em ở đâu.”
Cô bé đi rồi, mọi người cũng bắt đầu tìm kiếm nơi ở trong mấy ngày tiếp theo. Bởi vì trời còn chưa tối, trên đường còn vài người, hình thể khổng lồ của A Bố gần như có thể che khuất mặt trời, họ cứ đi cứ đi, tất cả mọi người đều đang nhìn họ.
Trang Nghiêu bị nhìn hoài cuối cùng cũng thấy phiền, vỗ vỗ đầu A Bố: “A Bố, dọa bọn họ một chút đi.”
A Bố cúi đầu, há miệng về phía mấy người kia, kêu lên mấy tiếng sắc nhọn, những người đó đều sợ đến nỗi lập tức té chạy.
Tùng Hạ tò mò hỏi: “Trí khôn của A Bố có phải đã được nâng cao hay không?”
Trang Nghiêu nói: “Đúng vậy, có liên quan với ngọc Con Rối, trí khôn của nó được nâng cao, trình độ tiến hóa não bộ của tôi cũng được nâng cao, bởi vậy bây giờ liên lạc giữ tôi và nó càng thêm hữu hiệu.”
Đặng Tiêu hưng phấn: “Bây giờ cơ bản tiếng người nói A Bố đều có thể nghe hiểu được, quả là thú cưng chiến đấu tốt nhất.”
Liễu Phong Vũ xoa xoa đầu cậu, cười híp mắt: “Nhóc cũng là thú cưng chiến đấu tốt nhất.”
“Ai? Em không phải thú cưng chiến đấu…”
Đường Nhạn Khâu chỉ vào một dãy nhà xa xa: “Tòa nhà ba tầng phía trước thế nào? Một cửa một sân, thích hợp làm nơi trú ẩn tạm thời của chúng ta.”
Trang Nghiêu đứng trên đầu A Bố, nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười: “Chọn nó.”
Xa xa trên lầu, một người đàn ông áo đen cao lớn lạnh lùng đặt kính viễn vọng trong tay xuống, nhìn phía phương xa như có điều suy nghĩ.
“Thế nào? Là họ sao?”
“Phải, không ngờ họ lại đến Lạc Dương.”
“Càng không ngờ tới là họ chính là người khiến phía Bắc Kinh nổi dậy sóng to gió lớn, nếu lúc đó…” Thiếu niên áo trắng nheo mắt lại: “Em hối hận quá, lúc trước lại không giết dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên kia khi hắn còn yếu kém.”
Người đàn ông áo đen lạnh nhạt nói: “Từ Quý Dương đến Bắc Kinh, căn bản không cần phải đến Lạc Dương, chỉ sợ họ nhằm vào chúng ta… không, là nhằm vào ngọc Con Rối mà tới. Cho nên, bây giờ giết họ vẫn chưa muộn.”
Thiếu niên áo trắng nở nụ cười lạnh lẽo: “Em cũng muốn xem một chút, khả năng có thể chữa trị trong truyền thuyết có thật sự thần kỳ như vậy hay không. Chúng ta đã giữ ngọc Con Rối lâu như vậy, đã tiến hóa đến độ không ai có thể cướp nó khỏi tay chúng ta rồi, cho dù là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cũng không đáng sợ.”
Người đàn ông áo đen nói: “Trước tiên thăm dò mục đích của họ một chút, nếu như họ không có ý đồ với ngọc Con Rối của chúng ta thì cũng không cần phải xung đột.”
“Em hiểu rồi, em sẽ phái người đi hỏi thăm.”
Người đàn ông áo đen cao to trong nháy mắt hóa thành vô số con dơi, vây lấy thiếu niên áo trắng kia ở chính giữa, bay về phương xa như một luồng khói đen. Đăng bởi: admin
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Thiếu niên áo trắng nheo mắt lại: “Em hối hận quá, lúc trước không giết dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên kia khi hắn còn yếu kém.”
“Lạc Dương… 12 km.” Đường Nhạn Khâu vỗ một cái cột mốc đường đọng đầy tuyết, trên cột mốc đường cao tốc loang lổ gỉ sắt còn có thể nhận rõ mấy chữ này.
Tùng Hạ nhìn về phương xa trắng xoá: “Chúng ta sắp vào được thành rồi.”
Đường Nhạn Khâu kiểm kê lại số tên của mình, cẩn thận bỏ từng mũi tên một vào trong bao đựng tên Thành Thiên Bích thì đang căn chỉnh lại súng của mình, trước mặt hắn có một khẩu súng bắn tỉa SSG-69 [104], một khẩu súng tự động M12-S [105], một khẩu tiểu liên MP5, còn có một khẩu súng lục Desert Eagle [106], những khẩu súng này đều lấy được từ chỗ Trang Nghiêu. Trước đây khi còn trong quân ngũ, tuy hắn đã được tiếp xúc với rất nhiều loại vũ khí cao cấp, thế nhưng hầu hết trong số họ đều sử dụng các loại vũ khí định dạng tiêu chuẩn Trung Quốc. Kho vũ khí của Trang Nghiêu thật ra đã cung cấp cho hắn rất nhiều sự lựa chọn. Trước khi đi, hắn gần như đã quét sạch kho vũ khí của Trang Nghiêu. Nhiều khi tất cả mọi người nhớ kỹ hắn là một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, lại quên mất chuyện hắn là một người lính đặc chủng mạnh mẽ hoàn hảo.
[104] Súng bắn tỉa SSG–69:
senapansnipersteyr-mannlicherssg-69.jpg
[105] Súng tự động M12–S:
16386005
[106] Súng lục Desert Eagle:
800px-Desert-Eagle-p1030134
Đặng Tiêu vô cùng hứng thú với những món vũ khí này, nhưng sau khi bị Thành Thiên Bích trừng mắt cảnh cáo một cái thì không dám đụng vào nữa, ngồi cạnh hắn háo hức ngắm nhìn, quấn quít lấy Thành Thiên Bích đòi hắn nói về chúng.
Trang Nghiêu ngồi xán tới, hỏi: “Đạn Gatling còn dư lại bao nhiêu?”
“Một phần ba rương đạn, tối đa không quá 200 viên.”
“Thế chẳng phải sẽ rất nhanh hết hay sao?”
“Phải, lần trước đối phó với đàn cú mèo, sau lại đối phó với Trương Thiển, gần như đã hao sạch đạn.”
“Đạn trong mấy món vũ khí của anh vẫn còn đủ chứ?”
“Tạm thời vẫn đủ.”
Tùng Hạ nói: “Lúc đó chúng ta đi, thứ mang theo nhiều nhất chính là vũ khí, bây giờ xem ra là một sự lựa chọn sáng suốt.” Đối với họ mà nói thì bây giờ thức ăn lại không còn quan trọng như xưa, bởi vì họ hoàn toàn có khả năng đi săn. Mặc dù vào mùa đông, độ khó của việc đi săn tăng lên rất nhiều nhưng muốn họ chết đói thật sự cũng không dễ, nhưng vũ khí thì dùng bao nhiêu hết bấy nhiêu, nó giống như xăng, trở thành một trong những vật tư khan hiếm nhất.
Đặng Tiêu mong đợi nói: “Ai cũng có súng, anh cho em một khẩu đi.”
Thành Thiên Bích nhìn cậu ta một cái: “Tôi đã huấn luyện qua cho họ thường thức cơ bản, cậu chờ một chút đi.”
“Vậy lúc nào thì anh huấn luyện cho em hả Thành ca, hay là bây giờ luôn đi.”
“Không rảnh.”
Liễu Phong Vũ nói: “Nhóc còn muốn súng siếc gì, bọn này mang theo súng để phòng ngộ nhỡ, nhóc da dày thịt béo, an toàn hơn bất cứ ai, hơn nữa lúc nhóc biến thân, cái chân bự ấy ngay cả súng cũng không bắn thủng.”
“Sao anh lại nói vậy chớ, em cũng muốn để phòng ngộ nhỡ mà, cho em một khẩu đi.” Đặng Tiêu tha thiết nhìn Thành Thiên Bích.
“Chờ… khoan đã?”
Tất cả mọi người đều đồng thời cảm thấy một dao động năng lượng không tính là yếu.
“Ở đâu vậy?”
Tùng Hạ nói: “Ở dưới chân, A Bố, đừng nhúc nhích.”
A Bố lập tức đứng yên, cái chân vừa mới giơ lên buông cũng không được, bước cũng không xong, đành phải ngồi xuống, chân trước cứ giơ lên giữa không trung như mèo chiêu tài [107].
[107] Mèo chiêu tài: Maneki Neko, một loại tượng phổ biến ở Nhật, được xem như bùa may mắn đem lại nhiều may mắn và tiền bạc.
132375806219608657435740
Đường Nhạn Khâu mắt sắc, chỉ vào bên chân A Bố, nói: “Ở đó có cái gì đó, tôi đi xuống xem sao.”
Mọi người cũng lờ mờ nhìn thấy dưới lớp tuyết trắng bao trùm có cái gì đó bỗng nhúc nhích, Tùng Hạ kêu lên: “Tiểu Đường, cậu cẩn thận một chút.”
Đường Nhạn Khâu chạy tới, cúi đầu nhìn một chút, sau đó dùng cung hất tuyết đọng ra, hắn kinh ngạc nói: “Là người.” Hắn ngồi xổm xuống, hất tuyết ra, trong tuyết đột nhiên xuất hiện một thân thể gầy yếu bán ***, hắn la lên: “Là một bé gái, còn sống.”
Hắn bế đứa bé từ trong tuyết lên, đó là một bé gái tầm tám, chín tuổi bị đông cứng đến độ trên người không có một chút huyết sắc, trên lưng có một lỗ máu rất lớn làm nhiễm đỏ cả nền đất tuyết. Tuy nó còn hô hấp nhưng hơi thở đã rất mong manh.
Tùng Hạ vội vàng nhảy xuống truyền năng lượng vào trong cơ thể nó, Liễu Phong Vũ tìm trên xe được một bộ quần áo, bọc người cô bé lại.
“Thế nào? Có cứu được không?”
Tùng Hạ nói: “Chắc là cứu được.” Tuy cậu chưa cứu người chết nào, nhưng nếu năng lượng vô thuộc tính có thể chữa trị tất cả vết thương, như vậy chỉ cần còn sống thì có thể cứu sống, chỉ là tiêu hao nhiều năng lượng một chút thôi.
Trang Nghiêu nói: “Nó là một dị nhân, lẽ nào bị dã thú tấn công?”
“Thoạt nhìn thì miệng vết thương bị mãnh thú cỡ lớn cắn, có lẽ là cô bé đang đi săn thú.” Tùng Hạ thở dài: “Còn nhỏ như vậy đã phải đi săn thú rồi.”
Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Ai bảo nó là dị nhân cơ chứ, thế giới này không thương xót trẻ con đâu.”
Tùng Hạ tiêu hao hơn nửa số năng lượng, cuối cùng đã chữa trị hoàn toàn vết thương, sắc mặt đứa trẻ cũng từ từ có huyết sắc, cậu nhìn đứa bé bị hôn mê này, nói: “Xử lý sao giờ?”
Trang Nghiêu nói: “Đưa nó đến Lạc Dương, chờ nó tỉnh thì để nó đi, dù sao cũng là dị nhân, nhất định có khả năng sinh tồn.”
“Được rồi.”
Mọi người tiếp tục xuất phát đến Lạc Dương.
Khi còn cách Lạc Dương không quá ba, bốn km, trên trời có một đàn chim màu xám tro lượn vòng quanh, có ít nhất bảy, tám con.
Lúc đầu thì họ không để ý đến, nhưng sau khi đàn chim lượn quanh trên đầu họ một vòng rồi bay đi, không được mấy phút đã bay về.
Đường Nhạn Khâu ngẩng đầu, nhìn đàn chim liên tục lượn quanh trên đầu: “Tôi bay lên xem sao nhé? Trên người đàn chim kia hình như có người.”
“Không, đừng bay lên, xem họ muốn làm gì.”
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, một lát sau, đàn chim này lượn xuống phía dưới, Thành Thiên Bích giơ súng lên, Đường Nhạn Khâu cầm lấy cung, đều chuẩn bị xong để tấn công.
Đàn chim này nghiêng người lượn qua đầu họ, trên người chúng quả nhiên có người ngồi, từ trên cao nhìn xuống họ, nét mặt rất lạnh lùng, nhưng họ không hạ xuống lần nữa mà bay đi trong tầng trời thấp.
Tùng Hạ đưa mắt nhìn họ đã đi xa: “Chắc là người của thành Lạc Dương.”
Liễu Phong Vũ hừ lạnh: “Coi như biết điều đấy, không xuống đây.”
Trang Nghiêu nói: “Chúng ta vẫn chưa vào thành, khiêm tốn một chút đi, sắp rời khỏi đường cao tốc rồi.”
Hơn hai giờ chiều, lúc mặt trời hừng hực đổ lửa nhất, họ đã tới kinh đô ngàn năm – Lạc Dương. Trước đây Tùng Hạ chưa từng tới Lạc Dương. Trong tưởng tượng của cậu, Lạc Dương là một thành phố nở đầy hoa mẫu đơn, nước từ trên núi chảy xuống. Đương nhiên, cậu không cho rằng Lạc Dương bây giờ còn có thể có mẫu đơn, mỗi khi đi qua một thành thị, nguyện vọng duy nhất của cậu chính là chỗ đó có thể còn lại nhiều người.
Đi tới trước cổng thu phí cao tốc trước kia, họ kinh ngạc phát hiện ra ở đây lại có người.
Một người đàn ông bọc trong một chiếc áo ba-đờ-xuy màu đen, cưỡi một con chó kéo xe cao to đi tới, cao giọng quát: “Dừng lại!”
Mọi người ngừng lại, người nọ chạy đến bên cạnh họ: “Mấy người muốn vào thành sao?”
Trang Nghiêu không kiên nhẫn nói: “Không vào thành thì đến đây làm gì.”
“Muốn vào Lạc Dương của chúng tôi, thứ nhất, phải nộp phí, thứ hai, phải chấp nhận xét hỏi và kiểm tra, thứ ba, phải tuân theo quy củ thành Lạc Dương, nếu không thì không được vào thành.”
“Nộp phí gì, mấy người muốn hỏi gì, kiểm tra gì.”
“Thức ăn dạng thịt năm mươi cân, rau dưa hoa quả một cân, xăng một lít, các loại vũ khí mỗi thứ một chiếc, dược phẩm 200g hoặc là thứ gì đó hữu dụng khác, nếu có thứ khác ngoài mấy thứ này có thể đáp ứng yêu cầu thì mới nói chuyện tiếp.”
Liễu Phong Vũ châm chọc: “Chỗ mấy người là ổ vàng ổ bạc đấy hả? Vào thành còn phải nộp này nọ cơ đấy.”
Người nọ nói: “Trong thành phố tài nguyên hữu hạn, cung cấp cho dân bản địa còn chưa đủ, người ngoài hoặc tuân theo quy củ, hoặc đừng vào, trước đây mấy người có phải nộp phí ở đây không? Cứng đầu cái gì.”
Tùng Hạ đè lại Liễu Phong Vũ muốn phát tác, cao giọng nói: “Chúng tôi lấy năm mươi cân thịt đổi.”
“Được, bây giờ anh phải chấp nhận xét hỏi và kiểm tra.”
“Anh hỏi đi.”
“Mấy người từ đâu tới đây, muốn đi đâu, vì sao đi qua Lạc Dương, định ở lại Lạc Dương trong bao lâu, ở lại đây thì định làm gì, mấy người tổng cộng có bao nhiêu người, năng lực biến dị theo thứ tự là gì.” Người nọ hỏi những vấn đề liên tiếp mà không thở dốc chút nào.
Trang Nghiêu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của gã, dùng sóng điện não che giấu một phần khả năng nhận biết năng lượng của gã, sau đó thật thật giả giả trả lời mấy vấn đề này một hồi, che giấu tất cả thông tin quan trọng.
Nó vừa trả lời, người kia vừa cầm một quyển sổ đăng ký, sau khi ghi hết xong, người kia nói: “Được rồi, tôi muốn kiểm tra một chút xem trên xe mấy người có gì, nếu có chất nổ thì không được vào thành.”
Mọi người nhìn nhau, trên xe họ có ít nhất hai hộp lựu đạn lớn và 10 trái bom, súng phóng lựu [108] và đạn dầu hoả Trang Nghiêu tự chế cũng không ít, loại nào cũng là chất nổ hết.
[108] Súng phóng lựu:
136717482006101010221945597200
Người cưỡi chó kéo xe đã đi tới, đứng bên cạnh xe, nhìn họ: “Thế nào, không cho tôi kiểm tra à.”
Tùng Hạ nói: “Đại ca, anh chờ một chút.” Cậu chui vào chỗ ngồi phía sau, lục lọi nửa ngày, cuối cùng móc được từ bên trong ra một gói thuốc lá, hình như là khi ở núi Nga Mi, người của Đường gia nhét vào xe họ. Cậu mở cửa xe, nhìn người kia cười nói: “Đại ca, thuốc lá này không tính là phí qua đường, là chúng tôi tự đưa cho anh thôi, được chứ?”
Người nọ nhìn chằm chằm gói thuốc.
Tùng Hạ đã sớm chú ý tới ngón tay người này có màu vàng, vừa nhìn đã biết là người nghiện thuốc, hy vọng người này biết điều, cầm thuốc rồi đi, nếu không thì họ chỉ có thể xông vào.
Người nọ vươn tay, há miệng run rẩy nhận lấy gói thuốc lá.
Trong nhóm họ không ai hút thuốc, không biết giá trị của điếu thuốc lá trong tận thế, gói thuốc này cũng đủ cho một người bình thường có thể đổi khẩu phần lương thực của cả một năm. Người kia chưa từng thấy ai hào phóng như vậy, sợ đến nỗi không nói chuyện được.
Tùng Hạ cười nhìn gã: “Thế nào? Đại ca?”
Người nọ nhìn hai bên một chút, thấy không có ai mới hạ giọng nói: “Mấy người đi vào nếu có làm loạn, không được khai tôi ra đâu đấy.”
“Yên tâm, không đâu.”
Người nọ móc từ trong túi áo ba-đờ-xuy ra một tờ giấy được viết tay: “Cái này là quy củ trong thành, xem cho kỹ, nghìn vạn lần đừng gây chuyện, người ở trong thành mấy người không chọc vào được đâu.”
Tùng Hạ nhận lấy tờ giấy kia, nói: “Đi thôi, vào thành.”
“Chờ một chút.” Trang Nghiêu nhìn người nọ, hỏi: “Nghe nói Lạc Dương có một người dơi rất lợi hại, anh có nghe nói về người ấy không?”
Người nọ nhỏ giọng nói: “Đó là đệ nhất cao thủ ‘Ngụy Tử’.”
“‘Ngụy Tử’?”
“Tất cả các thế lực ở Lạc Dương, phần lớn đều đặt tên theo tên của mẫu đơn, mấy người mau vào đi, tôi không nói với mấy người nữa.” Người nọ nhét gói thuốc vào trong quần áo, cưỡi con chó kéo xe vội vã quay trở về trạm thu phí.
Liễu Phong Vũ cười nói: “Đặt tên theo tên mẫu đơn? Hữu tình quá mà.”
Trang Nghiêu cười lạnh một tiếng: “Xem ra người dơi kia rất nổi tiếng, chúng ta vào thành thôi, không lo không tìm được người hỏi thăm gã ta.”
Sau khi vào thành, họ phát hiện tình trạng của thành Lạc Dương tốt hơn so với tưởng tượng của họ, vẫn như cũ, tiêu chuẩn đánh giá tình trạng của một thành phố một cách trực quan nhất, cũng chính xác nhất, chính là xem trên đường của thành phố ấy có người đi lại hay không.
Rất dễ để nhìn thấy người đang đi lại, chứng minh động vật biến dị trong thành phố ít, nhiều người, như vậy tình hình sẽ khá tốt, trái lại cũng thế. Trong nội thành Lạc Dương thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người, chứng minh động vật biến dị ở đây đã bị loài người ngăn chặn.
Đội ngũ khổng lồ của họ nhanh chóng khiến người trên đường chú ý.
Tùng Hạ nói: “Cậu nói xem, tin tức của chúng ta có thể đã truyền tới Lạc Dương hay không?”
Trang Nghiêu chắc như đinh đóng cột: “Có.”
“Vậy chúng ta liều lĩnh đi vào như thế này…”
“Như vậy mới có thể nhanh chóng nắm giữ tin tức trung tâm, nếu không thì đến lúc nào chúng ta mới có thể tiếp xúc được với người có quyền thế trong thành phố này. Bây giờ chúng ta không cần lãng phí tinh lực đi tìm họ, họ sẽ tới tìm chúng ta, nhất là… người dơi kia, tôi tin gã vẫn nhớ rõ chúng ta. Việc bây giờ chúng ta phải làm là ăn uống no say, chuẩn bị cho tốt.”
Tùng Hạ nói: “Tìm một chỗ sắp xếp, chúng ta tìm ai đó trên đường phố hỏi một chút về tình hình nơi này.”
“Tùng ca, Tùng ca.” Đặng Tiêu đột nhiên kêu lên.
“Sao vậy?”
“Đứa bé kia hình như sắp tỉnh rồi.”
Tùng Hạ nhìn trên người A Bố, chỉ thấy cô bé hôn mê bên cạnh Đặng Tiêu ngồi phắt dậy, vung tay bổ về phía cổ Đặng Tiêu, móng tay sắc nhọn lập tức sẽ chạm được vào làn da cậu ta.
Tùng Hạ hét lớn: “Cẩn thận!”
Thành Thiên Bích nhanh như thoắt ném khẩu súng lục ra, đập trúng cổ tay của cô bé kia, nó kêu đau một tiếng.
Đặng Tiêu bóp cổ ấn ngã nó xuống đất, cả giận: “Làm gì đấy!”
Đứa bé kia như một con nhím điên cuồng đấm đá loạn xạ trong ngực Đặng Tiêu, thét to: “Buông, buông, ta sẽ giết mi.”
Thành Thiên Bích chĩa mũi đao vào mũi nó, lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
Đứa bé cắn môi, trong đôi mắt kín tơ máu tràn đầy thù hận và hoảng sợ.
Đặng Tiêu thả lỏng tay ra, buồn bực nói: “Nha đầu này có phải bị chó điên cắn rồi lây bệnh dại không?”
Tùng Hạ leo lên người A Bố, nhìn cô bé kia, nhẹ giọng hỏi: “Cô bé, bọn anh không phải người xấu, em tấn công bọn anh làm gì?”
Đến lúc này hình như cô bé mới chậm rãi phục hồi tinh thần, cẩn thận đánh giá họ, ánh mắt có một sự nghi ngờ, nhưng nó vẫn tràn đầy cảnh giác như cũ: “Các anh là ai?”
“Bọn anh là người bên ngoài vừa đến Lạc Dương, tìm thấy em ở trong tuyết nên đưa em về thành.”
Cô bé bò dậy, sờ sờ bụng mình, mặt lộ vẻ kinh ngạc, dường như không xác định mình có thật sự bị thương hay không, nếu không sao lại không có một chút vết thương nào. Nó bán tín bán nghi nhìn Tùng Hạ: “Các anh thật không phải người của ‘Ngụy Tử’?”
“‘Ngụy Tử’? Không phải, ai là ‘Ngụy Tử’?”
Cô bé tức giận hét lớn: “Là kẻ xấu!”
“Bọn anh không phải, em đừng sợ.”
Cô bé hơi tỉnh táo một chút, co người lại như một chú cún con.
“Em tên là gì?”
“Yến Đình.”
“Yến Đình, sao em lại ở ngoài thành, còn… còn bị chôn trong tuyết?” Tùng Hạ thiếu chút nữa thốt ra “vì sao em lại bị thương”, bỗng nhiên nhớ ra chuyện vết thương của cô bé đã được mình chữa trị, mà họ cũng không định để nó biết vì sao.
Yến Đình lẽ thẳng khí hung, nói: “Em lấy một thứ của dị nhân thuộc Ngụy Tử, bị chúng đuổi theo ra khỏi thành, có điều, em nhớ là em bị một con súc sinh cắn bị thương…” Nó sờ sờ bụng mình: “Quái, đã xảy ra chuyện gì.”
“Có thể là em bị lạnh cóng nên ý thức không rõ, lúc bọn anh tìm thấy em, em không bị thương.”
Trong mắt Yến Đình hiện vẻ mê man: “Nhưng lúc đó rất đau, hơn nữa em chảy rất nhiều máu, sao có thể lầm được…”
Tùng Hạ cười xoa xoa đầu nó: “Nhất định em nhớ nhầm rồi, em xem, một vết thương nhỏ em cũng không có, không bị thương không phải chuyện tốt sao, lẽ nào em lại muốn mình bị thương?”
Cô bé quật cường nói: “Không phải, em đã nói rồi, sao em có thể chết trong tay đám người ngu ngốc Ngụy Tử kia chứ.”
Tùng Hạ nói: “Nếu em không sao rồi thì sớm về nhà đi, một mình em tự về được chứ?”
Yến Đình dùng ánh mắt lưng tròng sáng loáng nhìn cậu: “Đại ca ca, cám ơn các anh đã cứu em.”
“Đừng khách khí, lát nữa trời sẽ tối, em mau về nhà đi.”
Yến Đình cọ cái mũi bị cóng đến đỏ lên: “Buổi tối các anh ở đâu? Có thức ăn chưa?”
“Buổi tối vẫn chưa quyết định, bọn anh đang tìm.”
“Vậy về nhà em đi, nhà em có thức ăn ngon, trong phòng còn ấm áp.”
Ánh mắt Liễu Phong Vũ sáng ngời: “Tốt, có nước nóng không?”
“Có, còn có…”
“Không được, chúng ta không thể đi.” Không đợi Liễu Phong Vũ hưng phấn xong, Trang Nghiêu đã hất một chậu nước lạnh.
“Vì sao?”
Trang Nghiêu không buồn ngẩng đầu lên, nói: “Nếu chúng ta đi nhất định sẽ gây phiền toái cho đối phương, không phải tôi quan tâm đến chuyện gây phiền toái cho bất cứ ai, nhưng đến lúc đó mấy người nhất định sẽ áy náy tự trách, xuất hiện đủ loại cảm xúc dong dài, tôi không rảnh để an ủi các anh, cho nên thà không đi.”
Yến Đình không rõ cho nên nháy mắt nhìn họ: “Phiền toái gì? Ba em rất lợi hại, nhà em rất an toàn, mọi người yên tâm đến đây đi.”
Tùng Hạ thở dài: “Trang Nghiêu nói đúng, chúng ta không thể đi. Hồi ở Tây An, chúng ta thiếu chút nữa đã gây phiền toái cho Ái Giai.”
Yến Đình vẫn không hiểu: “Sao các anh không thể đi? Em sẽ chuẩn bị cho các anh rất nhiều thức ăn ngon, em còn làm bánh ga-tô, ba nói có ân thì phải báo.”
Trang Nghiêu nói: “Cô trả lời mấy câu hỏi của chúng tôi, coi như báo ân, thế nào?”
Yến Đình nghi ngờ nhìn họ: “Các anh muốn hỏi gì.”
“Chúng tôi muốn biết tình hình của ‘Ngụy Tử’ mà cô đã nói.”
Con ngươi Yến Đình co rụt lại, cao giọng nói: “Các anh hỏi bọn hắn làm gì.”
“Cô không cần quan tâm chuyện này, nếu cô thật sự muốn cảm ơn chúng tôi, phải trả lời câu hỏi của tôi.”
Yến Đình mím môi một cái: “Anh hỏi đi.”
“‘Ngụy Tử’ là ai.”
“Bọn họ là kẻ xấu.”
Trang Nghiêu liếc mắt, trông chờ vào một đứa bé tám tuổi nói rõ ràng thật sự có chút khó khăn, nó bèn đổi cách hỏi khác: “Họ có bao nhiêu người, ở Lạc Dương, có phải họ là thế lực lợi hại nhất hay không?”
Yến Đình bĩu môi: “Phải, chúng lợi hại nhất, ba nói chúng có hơn sáu mươi dị nhân.”
“Thủ lĩnh của chúng là ai, dị nhân tương đối lợi hại có những ai?”
“Thủ lĩnh của chúng tên là Dịch Nam, là một dị chủng cáo trắng, dị chủng người dơi kia tên là Dịch Đông, họ là hai anh em, đều rất lợi hại, trong Ngụy Tử còn có rất nhiều dị nhân lợi hại.”
“Nói cho tôi biết những người lợi hại nhất mà cô biết.”
Yến Đình suy nghĩ một chút: “Ngoại trừ hai anh em Dịch Đông Dịch Nam, còn có một dị chủng rết, kinh chết đi được, một dị nhân xương cốt, cũng thật là ghê tởm, hình như còn có một bò sát lưỡng cư, không biết là tiến hóa ngược hay dị nhân, dù sao thì họ có rất nhiều dị nhân.”
Liễu Phong Vũ cau mày: “Rốt cuộc là động vật lưỡng cư hay là bò sát?”
Trang Nghiêu nói: “Giới hạn giữa động vật lưỡng cư và bò sát vốn không rõ là mấy, ví dụ như Đặng Tiêu, anh ta đồng thời có đủ đặc trưng của động vật lưỡng cư và bò sát, ngoại hình của anh ta khá giống thằn lằn, trên thực tế thằn lằn thuộc sở hữu của loài bò sát, nhưng nó lại có đủ đặc trưng của rất nhiều động vật lưỡng cư, bởi vậy rất nhiều người cho rằng thằn lằn là động vật lưỡng cư. Khái niệm dị nhân tiến hóa ngược chỉ mới được sinh ra sau khi tận thế, chúng ta xếp ai đó vào loại dị nhân tiến hóa ngược cũng đều thông qua ngoại hình. Nhưng muốn phán đoán một sinh vật rốt cuộc thuộc về giống nào một cách chính thức, có lẽ còn cần nghiên cứu phương pháp sinh sản, trưởng thành, cơ cấu ăn uống này nọ của nó. Sinh vật sinh sống trong nước chưa chắc đã là cá, cá voi chính là động vật có vú. Bởi vậy ngoại hình như thằn lằn có thể là động vật lưỡng cư cũng có thể là bò sát, chỉ là bây giờ chúng ta căn cứ vào ngoại hình để phán đoán Đặng Tiêu là dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư. Có lẽ sau khi chúng ta đến Bắc Kinh, nghiên cứu ở đó sẽ hiện đại hơn, sẽ xác định lại giống loài của những dị nhân tiến hóa ngược. Cho nên động vật lưỡng cư hay là bò sát cũng không quan trọng, có điều tôi rất thích cách tiếp cận khoa học nghiêm túc của Lạc Dương, họ dùng từ ‘bò sát lưỡng cư’ rất toàn diện. Đương nhiên, cũng có thể là họ cách Bắc Kinh khá gần, tin tức đổi mới tiên tiến hơn chúng ta rất nhiều.”
Liễu Phong Vũ nhìn nó bằng nửa con mắt: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, cậu không cần phải thao thao bất tuyệt như thế.”
“Tôi chỉ dùng sự giải thích mà lấy chỉ số thông minh của anh cũng hiểu được để trả lời câu hỏi của anh mà thôi, nếu anh không cần đáp án vậy thì chớ hỏi, lãng phí thời gian của tôi.” Trang Nghiêu lườm hắn một cái, tiếp tục hỏi Yến Đình: “Còn có ai khác lợi hại không?”
“Không nhớ nữa, dù sao thì cũng có rất nhiều kẻ lợi hại, toàn là một đám người xấu.”
“Vì sao lại nói họ là người xấu?”
Yến Đình hung hăng nói: “Họ luôn bắt nạt người nhà em, và cướp đồ của bọn em.”
“Còn có thế lực nào khác lợi hại không? Nghe nói thế lực ở Lạc Dương đều lấy tên của hoa mẫu đơn?”
“Phải, nhà em là ‘Lục Vân’, còn có ‘Triệu Phấn’, “Diêu Hoàng”, hình như do ‘Ngụy Tử’ [109] mở đầu nên tất cả mọi người cũng đặt tên theo mẫu đơn, hừ, bọn chúng không xứng với những cái tên hay như vậy.”
[109] Triệu Phấn, Diêu Hoàng, Ngụy Tử là 3 giống mẫu đơn đẹp và quý nổi tiếng của Lạc Dương, tên được đặt theo màu hoa mẫu đơn: Phấn là hồng, Hoàng là vàng, Tử là tím. ‘Lục Vân’ lại là tên của một giống lan đẹp.
page
Tùng Hạ nói: “Xem ra thành Lạc Dương có rất nhiều dị nhân.”
Thành Thiên Bích hỏi: “Nhà cô đối địch với Ngụy Tử, những những nhà khác thì sao?”
Yến Đình nói: “Em không biết, nếu gặp phải người của những nhà khác thì cũng là kẻ địch.”
Tùng Hạ thở dài, đoạn đường này cùng nhau đi tới, ít quản chuyện ở riêng nơi nào, nhưng họ đều chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đẹp khi con người giúp đỡ nhau xây dựng lại quê hương, tất cả thế lực dị nhân đều đấu tranh gay gắt. Khi động thực vật biến dị uy hiếp không gian sinh tồn của con người, có lẽ con người còn có thể đồng tâm hiệp lực, thế nhưng một khi có những thế lực lớn mạnh, đấu tranh sẽ vĩnh viễn không tránh được. Thực tế là trong thời đại tận thế vừa thiếu thốn vật tư lại không có luật pháp này, tất cả con đường tranh chấp chỉ có thể thực hiện bằng vũ lực, ngay cả một đứa bé còn nhỏ như Yến Đình, chỉ cần là dị nhân thì cũng không tránh được số phận như vậy. Đây mặc dù là chuyện tất nhiên sẽ xảy ra, nhưng cũng không khỏi làm cho người ta cảm thấy bi ai.
Yến Đình còn quá nhỏ, trả lời những chuyện được hỏi có chút lộn xộn, đôi khi lại không nói rõ, hơn nữa dễ thay đổi tâm trạng. Trang Nghiêu thấy không hỏi nổi nữa, định tìm một chỗ, sau khi thu xếp sẽ tìm người trưởng thành hỏi tình hình tiếp.
Lúc đi, Yến Đình rất không tình nguyện: “Các anh thật sự không đến nhà em sao? Nhà em có thức ăn ngon.”
“Không đi, em mau về nhà đi, đừng để ba em lo lắng.”
“Nếu các anh muốn đến nhà em thì tìm em ở thành Nam, phía trước cửa nhà em có cắm cờ mẫu đơn Lục Vân, ai cũng biết nhà em ở đâu.”
Cô bé đi rồi, mọi người cũng bắt đầu tìm kiếm nơi ở trong mấy ngày tiếp theo. Bởi vì trời còn chưa tối, trên đường còn vài người, hình thể khổng lồ của A Bố gần như có thể che khuất mặt trời, họ cứ đi cứ đi, tất cả mọi người đều đang nhìn họ.
Trang Nghiêu bị nhìn hoài cuối cùng cũng thấy phiền, vỗ vỗ đầu A Bố: “A Bố, dọa bọn họ một chút đi.”
A Bố cúi đầu, há miệng về phía mấy người kia, kêu lên mấy tiếng sắc nhọn, những người đó đều sợ đến nỗi lập tức té chạy.
Tùng Hạ tò mò hỏi: “Trí khôn của A Bố có phải đã được nâng cao hay không?”
Trang Nghiêu nói: “Đúng vậy, có liên quan với ngọc Con Rối, trí khôn của nó được nâng cao, trình độ tiến hóa não bộ của tôi cũng được nâng cao, bởi vậy bây giờ liên lạc giữ tôi và nó càng thêm hữu hiệu.”
Đặng Tiêu hưng phấn: “Bây giờ cơ bản tiếng người nói A Bố đều có thể nghe hiểu được, quả là thú cưng chiến đấu tốt nhất.”
Liễu Phong Vũ xoa xoa đầu cậu, cười híp mắt: “Nhóc cũng là thú cưng chiến đấu tốt nhất.”
“Ai? Em không phải thú cưng chiến đấu…”
Đường Nhạn Khâu chỉ vào một dãy nhà xa xa: “Tòa nhà ba tầng phía trước thế nào? Một cửa một sân, thích hợp làm nơi trú ẩn tạm thời của chúng ta.”
Trang Nghiêu đứng trên đầu A Bố, nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười: “Chọn nó.”
Xa xa trên lầu, một người đàn ông áo đen cao lớn lạnh lùng đặt kính viễn vọng trong tay xuống, nhìn phía phương xa như có điều suy nghĩ.
“Thế nào? Là họ sao?”
“Phải, không ngờ họ lại đến Lạc Dương.”
“Càng không ngờ tới là họ chính là người khiến phía Bắc Kinh nổi dậy sóng to gió lớn, nếu lúc đó…” Thiếu niên áo trắng nheo mắt lại: “Em hối hận quá, lúc trước lại không giết dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên kia khi hắn còn yếu kém.”
Người đàn ông áo đen lạnh nhạt nói: “Từ Quý Dương đến Bắc Kinh, căn bản không cần phải đến Lạc Dương, chỉ sợ họ nhằm vào chúng ta… không, là nhằm vào ngọc Con Rối mà tới. Cho nên, bây giờ giết họ vẫn chưa muộn.”
Thiếu niên áo trắng nở nụ cười lạnh lẽo: “Em cũng muốn xem một chút, khả năng có thể chữa trị trong truyền thuyết có thật sự thần kỳ như vậy hay không. Chúng ta đã giữ ngọc Con Rối lâu như vậy, đã tiến hóa đến độ không ai có thể cướp nó khỏi tay chúng ta rồi, cho dù là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cũng không đáng sợ.”
Người đàn ông áo đen nói: “Trước tiên thăm dò mục đích của họ một chút, nếu như họ không có ý đồ với ngọc Con Rối của chúng ta thì cũng không cần phải xung đột.”
“Em hiểu rồi, em sẽ phái người đi hỏi thăm.”
Người đàn ông áo đen cao to trong nháy mắt hóa thành vô số con dơi, vây lấy thiếu niên áo trắng kia ở chính giữa, bay về phương xa như một luồng khói đen. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.