Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 118

Thủy Thiên Thừa

19/06/2017

Chương 118

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Trang Nghiêu bĩu môi: “Dính dáng đến những ‘người lớn’ ngây thơ như các anh đúng là không may.”

Nhóm Tùng Hạ một hơi chạy ra khỏi thành rồi mới dừng lại thở hổn hển.

Trang Nghiêu hạ giọng nói: “Thả tôi xuống.”

Đặng Tiêu đặt nó xuống đất, Trang Nghiêu sửa sang lại quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhưng không có biểu cảm dư thừa gì: “Dừng ở đây chờ họ, những người đó không phải đối thủ của hai người họ.”

Tùng Hạ thấy Trang Nghiêu chỉ mặc một lớp áo rất mỏng, áo khoác không biết mất đâu rồi, lạnh đến chóp mũi đỏ bừng, bèn cởi áo khoác của mình ra, khoác lên trên người Trang Nghiêu, còn kéo khóa áo cho nó, cậu nhẹ giọng nói: “Hai ngày này cậu không sao chứ?”

Trang Nghiêu không được tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác: “Tôi thì có thể có chuyện gì cơ chứ, đã nói mấy anh không phải tới cứu tôi rồi mà, căn bản là không cần, dù sao thì họ cũng phải đem tôi về Bắc Kinh, gặp lại ở Bắc Kinh là được.”

Tùng Hạ thở dài: “Nếu cậu nghĩ chúng tôi không nên đi cứu cậu thì cũng sẽ không đoán chắc đêm nay chúng tôi sẽ đến, sau đó phóng hỏa ra hiệu cho chúng tôi. Thật ra cậu biết chúng tôi nhất định sẽ đến.”

Trang Nghiêu nhẹ nhàng “hừ” một tiếng: “Không có tôi, mấy anh ngay cả suy nghĩ cũng không được, tôi biết mấy anh nhất định sẽ làm chuyện vô nghĩa này. Thật ra để họ hiểu nhầm tôi là anh, đưa tôi về Bắc Kinh cũng tốt, tôi có thể giúp các anh phân tán một phần chú ý rất lớn, các anh đến Bắc Kinh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, chuyện này còn có thể lợi dụng một chút…”

Đặng Tiêu la lên: “Sao em có thể nghĩ như vậy, bọn anh sao có thể không đi cứu em được chứ, ngộ nhỡ những người đó phát hiện em không phải Tùng ca, làm em bị thương thì phải làm sao bây giờ?”

Trang Nghiêu bĩu môi: “Tôi có cách.”

Tùng Hạ lắc đầu: “Trang Nghiêu, gạt hiệu quả và lợi ích khác qua một bên, không nói đến mục đích, chúng tôi chỉ lo cho cậu, cho dù bất cứ ai trong nhóm bị bắt đi, chúng tôi tuyệt đối không mặc kệ. Cho dù cậu không lo đến chúng tôi, cậu có nghĩ đến chuyện A Bố sốt ruột thế nào không? Để đuổi theo cậu, A Bố đã chạy một ngày một đêm, chân bị ma sát nứt toác hết cả.”

Trang Nghiêu hạ tầm mắt, viền mắt hơi đỏ lên, đôi môi khẽ run, nó nói khẽ: “Không phải anh đã nói chúng ta không phải là bạn, chỉ có quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi hay sao, tôi không hi vọng các anh mạo hiểm cho tôi làm gì, không cần thiết.”

Tùng Hạ xoa xoa tóc nó, nhẹ giọng nói: “Dù giữa chúng ta là gì thì cũng sẽ không để mặc cậu, huống hồ chúng ta đã chia sẻ nhiều bí mật như vậy, nếu vậy mà không phải bạn, hai chúng ta đều thiệt to, cậu nói xem, có đúng không? Cậu không cần làm bộ như người lớn, cậu vốn không phải người lớn. Chúng tôi cũng không cần chuyện gì cũng phải lấy lợi ích làm đầu, quan trọng nhất là chúng ta đều bình an sống sót, những chuyện khác đều là thứ yếu.”

Trang Nghiêu bướng bỉnh khẽ hừ một tiếng: “Những người lớn ‘ngây thơ’ như anh, tôi cũng không muốn làm bộ đâu.”

Liễu Phong Vũ nhéo nhéo mặt nó: “Cái thằng nhóc này, rõ ràng rất chờ mong bọn này đến cứu, còn phối hợp như thế, nói một câu cám ơn thì chết ngạt hở, nhỏ mà khó trị thế.”

Trang Nghiêu đẩy tay hắn ta ra, lẩm nhẩm: “Tôi muốn đi tìm A Bố.”

“Cậu sẽ nhanh chóng có thể nhìn thấy A Bố.”

Chỉ chốc lát sau, Đường Nhạn Khâu mang theo Thành Thiên Bích bay tới, hai người vừa đáp xuống đất thì đều thở hổn hển, có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Tùng Hạ quan tâm: “Nhóm người kia rất khó đối phó ư? Không ai bị thương chứ?”

“Không… không phải.” Đường Nhạn Khâu móc từ trong lòng ra miếng ngọc Con Rối: “Khó chịu quá, hai miếng ngọc này luôn hô ứng nhau, lực kéo càng ngày càng mạnh, tôi có cảm giác ý thức cũng sắp bị nó chia làm hai phần.”

Nhìn qua thì sắc mặt của Thành Thiên Bích cũng rất xấu: “Đưa ngọc cổ cho tôi.”

Tùng Hạ vội vàng đưa ngọc cổ cho hắn, Thành Thiên Bích quấn lại hai miếng ngọc Con Rối vào ngọc cổ, chặn lại cảm ứng giữa chúng, lúc này mới có vẻ thả lỏng một chút.

Đặng Tiêu nói: “Mau về thôi, A Bố chắc sốt ruột lắm rồi.”

Sáu người vội chạy đến phía A Bố chờ đợi họ.

Đi không được bao xa thì từ trong khu rừng đen kịt phía xa mơ hồ có thể nhìn thấy một cái bóng màu trắng khổng lồ đang lao đến phía họ.

“A Bố!” Trang Nghiêu hét lớn.

A Bố cùng với tiếng kêu như tiếng khóc nức nở vang lên từ xa, tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, như một tia chớp màu trắng.

Trang Nghiêu cũng chạy đến phía nó, A Bố phi thân lên, mắt thấy sẽ đụng vào Trang Nghiêu.

Đường Nhạn Khâu kinh hãi, vội vàng kéo Trang Nghiêu ra, bị A Bố nặng gần sáu tấn như thế đụng vào một cái thì nội tạng của Trang Nghiêu sẽ lệch vị trí hết.

A Bố té nhào đến trước người Trang Nghiêu, kêu meo meo.



Trang Nghiêu nhào tới ôm lấy mũi nó, nức nở nói: “A Bố, A Bố.”

A Bố dùng chóp mũi ra sức cọ vào ngực Trang Nghiêu, nó vươn chân, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Trang Nghiêu, trong đôi mắt tím to lớn chảy ra nước mắt trong suốt.

Liễu Phong Vũ nói: “Mi xem, không thấy mi mới một ngày mà A Bố đã cuống đến vậy, sao nó có thể theo bọn này đến Bắc Kinh cơ chứ.”

Trang Nghiêu nhẹ nhàng vuốt ve nó: “A Bố, tao không sao, mày thấy đó, tao không sao.”

A Bố thu hai chân trước về, tựa như ôm món đồ chơi mà ôm Trang Nghiêu vào trong lòng, cọ cọ nó từng chút một, trong mắt đầy ỷ lại đơn thuần và không muốn rời xa.

117980475577869075Xvtk

Đặng Tiêu sụt sịt mũi: “Em rất muốn nuôi một con chó, tại trước đây mẹ em không cho.”

Trang Nghiêu dỗ A Bố một hồi lâu, tâm trạng nó mới ổn định lại, mọi người ngồi xuống trên người nó, Trang Nghiêu dựa vào đầu A Bố, nhẹ giọng trò chuyện với nó.

A Bố chậm rãi đi về hướng Bắc.

Trên đường, Tùng Hạ kể lại chuyện đã xảy ra trong hai ngày này của họ cho Trang Nghiêu. Sau khi nói xong, cậu hỏi Trang Nghiêu: “Cậu kể lại những gì đã trải qua trong hai ngày này đi.”

Trang Nghiêu nói: “Hôm đó sau khi bị bắt, tôi nghe thấy họ nói chuyện. Họ vốn không có dự định bám theo chúng ta, dị chủng bồ câu kia là nhân viên truyền tin của họ, chuyên thu thập tình báo, trở về từ phía Nam sau khi chấp hành nhiệm vụ. Cô ta rất quen thuộc với nội dung trong lệnh truy nã, liếc mắt một cái đã nhận ra chúng ta, đúng lúc chúng ta tách ra, cô ta liền bắt tôi đi. Sau khi bắt tôi đem về, họ còn cãi nhau một trận, nội dung chính của cuộc tranh cãi là rốt cuộc nên đến Bắc Kinh phái người từ tổng bộ đến đón tôi hay là họ tự mình đưa tôi về Bắc Kinh, chuyện này dính đến vấn đề phân chia công lao. Tôi hơi gây xích mích bằng vài câu, họ trì hoãn vấn đề một ngày, bằng không lúc này tôi cũng đã lên đường đến Bắc Kinh rồi.”

“Họ không bắt cậu chứng minh một chút khả năng chữa thương à?”

“Tôi nói với họ lúc này tôi không có năng lượng, phải mất vài ngày hồi phục.”

“Họ tin?”

“Bán tín bán nghi, dù sao cũng chẳng có ai muốn tự rạch mình một nhát để thử.”

“Hỏa hoạn do cậu gây ra à?”

“Phải, một ít kỹ xảo cỏn con mà thôi.”

“Cậu còn phát hiện ra chuyện gì khác không?”

“Họ nhắc tới chuyện tổng bộ. Căn cứ theo tin tức các anh lấy được, lão đại của họ là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Nước, cũng chính là người đã bị thương ở tháp Đại Nhạn. Hơn nữa, vết thương của người đó đến giờ vẫn chưa khỏi, cho nên bây giờ quận Cửu Giang cấp bách cần chúng ta. Sở dĩ họ do dự không biết đưa tôi đến Bắc Kinh thế nào cũng vì chuyện này liên quan đến công lớn, họ sợ bị những người khác cướp công. Từ ngôn từ của họ là có thể nghe ra, Tứ Giang Môn chắc là một chi nhánh hỗn tạp khá thất bại, nếu không thì sẽ không bị phái đến những thành thị khác đóng quân.”

Tùng Hạ nói: “Tổng bộ còn có bao nhiêu cao thủ tập hợp, Bắc Kinh đúng là một nơi ngọa hổ tàng long.”

Trang Nghiêu nói: “So với quận Cửu Giang, mấy thế lực lớn khác cũng khiến tôi cảm thấy rất hứng thú, bây giờ chúng ta biết đã xuất hiện sáu dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, hơn nữa phương hướng tiến hóa không hề giống nhau. Chỉ có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Nước và dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Băng là cùng thuộc năng lượng Thủy, bốn năng lượng còn lại đều chỉ xuất hiện một dị nhân.”

Tùng Hạ nói: “Có lẽ mỗi phương hướng tiến hóa chỉ có một, nếu không có quá nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cũng thật là chuyện đáng sợ.”

Đặng Tiêu có chút hưng phấn nói: “Sau khi đến Bắc Kinh, có phải chúng ta cũng thành lập một bang phái lớn hay không? Em sẽ có rất nhiều tiểu đệ, ha ha ha ha.”

Trang Nghiêu lườm cậu một cái: “Anh tưởng nuôi sống nhiều người như vậy dễ lắm sao? Nhiều người là trói buộc, ít mà tinh là hay nhất.”

Tùng Hạ nói: “Tôi đồng ý.”

“Tộc Long Huyết… là tổ chức của người ngoại quốc lần trước đã đụng phải ư?” Đường Nhạn Khâu hỏi.

Thành Thiên Bích gật đầu: “Theo tôi được biết, năm ngoái, số lượng Long Huyết nhân ở Bắc Kinh đã vượt quá bốn mươi, số lượng bây giờ có thể nhiều hơn số đó. Trước đây, họ chính là những vũ khí sinh học cực mạnh, bây giờ có thể còn có trình độ tiến hóa bất đồng, sức mạnh cá thể nhất định rất mạnh.”

Tùng Hạ lo lắng nói: “Long Huyết nhân, còn có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Lửa, không biết thủ lĩnh của họ mạnh đến thế nào.”

Thành Thiên Bích nói: “Long Huyết nhân do chính phủ khống chế, tất cả đều là quân nhân, không có ngoại lệ. Chỉ cần chúng ta không chống lại chính phủ thì chắc hẳn không có xung đột với họ.”

Trang Nghiêu lắc đầu: “Chỉ cần có được ngọc Con Rối và Tùng Hạ, chúng ta sẽ có hai điểm xung đột với bất cứ thế lực lớn gì. Trừ phi ngọc Con Rối của chúng ta và Tùng Hạ đều được chính phủ che chở.”

Tùng Hạ thở dài: “Vào đến Bắc Kinh, chúng ta mau chóng đi tìm chú tôi, cũng không có cách khác.”

Trang Nghiêu hừ nhẹ một tiếng: “Sau khi đến Bắc Kinh, chúng ta sẽ phải đối mặt với vấn đề nan giải nhất, những kẻ đã phát lệnh truy nã sẽ cho chúng ta vào thành ư? Một khi vào thành, người bình thường dùng đầu gối để nghĩ cũng biết chúng ta sẽ đi tìm chính phủ xin che chở, dù chúng ta có quan hệ với giáo sư Tùng hay không. Một khi chúng ta tiếp cận với bề trên của chính phủ thì họ sẽ không làm gì được nữa. Cho nên, họ sẽ không cho chúng ta bình an vào thành đâu. Cho nên tôi mới nói các anh đừng cứu tôi, cũng bởi vì tôi và quận Cửu Giang có thể giúp các anh thu hút khói lửa, phân tán sức tấn công chủ yếu, cho các anh mau chóng vào thành tìm kiếm viện trợ. Nếu Bắc Kinh lại dễ vào như vậy thì người của Tứ Giang Môn đã sớm mang tôi về để tranh công rồi, nhưng họ dám sao? Chỉ sợ nửa đường đã bị tiêu diệt hết. Cho nên họ mới tranh luận không ngớt vì chuyện có quay về tổng bộ tìm người tiếp ứng hay không. Các anh ấy à…”

Liễu Phong Vũ vỗ xuống đầu nó một cái: “Nhóc con, bọn này đã chuẩn bị hết dù lọt vào tấn công gì rồi, nhưng nếu mi bị họ phát hiện là giả, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, lẽ nào mi không sợ chút nào à?”

Trang Nghiêu mím môi, xoa xoa đầu: “Lợi ích và nguy hiểm có quan hệ trực tiếp, đáng để đánh cuộc một lần.”



Tùng Hạ nghiêm túc nói: “Chúng tôi tuyệt đối không đồng ý với quan điểm này, đảm bảo mỗi người bình an là nguyên tắc đầu tiên của chúng ta, Trang Nghiêu, cậu nhất định phải nhớ kỹ, là mỗi người, bao gồm cả cậu. “

Trang Nghiêu bĩu môi: “Dính dáng đến những ‘người lớn’ ngây thơ như các anh đúng là không may.” Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng nó lại càng thêm dùng sức ôm chặt cổ A Bố.

Tùng Hạ cười nhẹ: “Đây đều là duyên phận, nếu chúng ta cùng đi, cậu sẽ tuân theo quy củ, bảo vệ tốt mình chứ không phải đặt mình trong nguy hiểm làm cái giá để đổi lấy lợi ích cho cả nhóm, không ai đồng ý chuyện này cả, chúng ta sẽ cùng tiến cùng lui.”

Trang Nghiêu không trả lời mà vùi mặt vào lông A Bố.

Đi năm sáu chục km, lúc này đã là hơn bốn giờ nửa đêm, là lúc người ta mệt mỏi nhất, đói bụng nhất, họ quyết định nghỉ ngơi một chút.

Nổi lửa lên, họ đặt những miếng lương khô mang theo trên người đã đông cứng nướng trên lửa, ăn cùng với nước.

Đặng Tiêu thở dài: “Tiếc cái con lợn rừng bự chảng kia quá, lợn rừng da dày, hầm chín cực ngon luôn.”

Tùng Hạ cười nói: “Cậu chỉ nghĩ đến ăn.”

Đặng Tiêu quơ quơ chiếc bánh màn thầu trong tay: “Ăn thứ này, chẳng lẽ anh không muốn ăn thịt sao?”

“Nhịn vài ngày nữa, sau khi tuyết tan, động vật sẽ ra ngoài hoạt động, đến lúc đó săn thú sẽ dễ dàng.”

“Đúng, đến lúc đó chúng ta làm một con dê bự nướng nguyên con.” Đặng Tiêu không thể kiềm chế ảo tưởng trong đầu, ánh mắt tỏa sáng.

Mọi người nghe Đặng Tiêu tưởng tượng cuộc sống sau khi đến Bắc Kinh, có chút buồn cười. Trong nhóm này chỉ có hai đứa bé, đáng tiếc Trang Nghiêu xưa nay chưa bao giờ hành động như trẻ con, ngược lại Đặng Tiêu, toàn thân tràn đầy sức sống thanh xuân của chàng trai mười mấy tuổi, lạc quan vui tươi, không câu nệ tiểu tiết. Từ sau khi Đặng Tiêu xuất hiện, bầu không khí trong nhóm không còn nặng nề áp lực như xưa mà sống động thêm rất nhiều.

Mọi người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn uống xong, sau đó theo thường lệ chui vào trong lòng A Bố ngủ một giấc.

Không bao lâu trời đã sáng, họ nhanh chóng chuẩn bị, bắt đầu hành trình ngày mới.

Càng đến gần Bắc Kinh thì tâm trạng mỗi người đều thấp thỏm không ngớt. Họ đã trả giá bằng bao mồ hôi và cả máu mới đến được nơi này, nhưng đối với con đường tiếp theo, mỗi người đều có chút mê man.

Bắc Kinh chính là điểm cuối ư? Chỉ sợ không phải, chí ít bây giờ xem ra, họ đến đó rồi sẽ phải đối mặt với vô số thách thức. Những ngày không ngừng tranh đấu như vậy không biết đến lúc nào mới chấm dứt, cũng không ai biết rốt cuộc thì con người nên đi về đâu.

Mọi người trầm mặc hồi lâu, Liễu Phong Vũ nhịn một hồi, song vẫn hỏi: “Đường đến Bắc Kinh còn xa lắm không?”

“Hơn một trăm km, nếu A Bố chạy nhanh một chút thì hôm nay là có thể đến.” Trang Nghiêu khẽ thở dài một tiếng: “Đến đây rồi, tôi lại không vội nữa, tôi lo sẽ có cạm bẫy, đi nhanh quá dễ quên.”

Mọi người không có ý kiến bất đồng, nếu họ thật sự gặp mai phục thì cũng chỉ xảy ra trên quãng đường còn lại mà thôi.

Liễu Phong Vũ nhẹ giọng nói: “Không biết ba mẹ tôi…” Hắn cắn răng, sợ hãi và chờ mong bện thành một cục trong lòng, khiến hắn ruột gan rối bời, đứng ngồi bất yên.

Tùng Hạ an ủi hắn: “Sau khi gặp chú, em nhất định sẽ nhờ chú giúp đỡ đầu tiên, anh phải tin tưởng ba mẹ anh, nhất định họ vẫn còn sống.”

Trong mắt Liễu Phong Vũ tràn đầy đau xót: “Cho dù còn sống, nhất định cũng gặp không ít khổ nạn, nếu lúc đó có anh ở bên cạnh họ thì tốt rồi.”

“Liễu ca, anh đừng tự trách vì chuyện này, thế giới biến thành như thế này không phải chuyện bất cứ ai có thể biết trước.”

Liễu Phong Vũ gật đầu, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho ba mẹ bình an.

Trang Nghiêu nói: “Nếu ba mẹ anh còn sống, bây giờ đa phần là đã bị khống chế.”

Liễu Phong Vũ mở to hai mắt, lập tức hiểu ý Trang Nghiêu.

“Bây giờ chỉ có thân phận của mình anh là bị xác định hoàn toàn, anh còn là minh tinh nổi tiếng, họ muốn tìm ba mẹ anh cũng không khó, kẻ có ý đồ thì đã sớm hành động. Thật ra anh cũng không cần quá lo lắng, nếu có ai thật sự tìm được ba mẹ anh, cuộc sống bây giờ của họ cũng không tệ, chí ít ăn mặc không lo.”

“Nếu những người đó lợi dụng ba mẹ tôi uy hiếp chúng ta…”

Trang Nghiêu nhún nhún vai: “Phiền phức của chúng ta quá nhiều, thêm một chuyện cũng chẳng thấm vào đâu, giải quyết từng chuyện một.”

Liễu Phong Vũ buông thõng bờ vai, chờ đợi và lo lắng đã tràn ngập tâm trí hắn, càng gần Bắc Kinh thì hắn càng sợ.

Tùng Hạ vỗ vỗ vai hắn: “Liễu ca, dù có xảy ra chuyện gì, bọn em đều ở đây.”

Đường Nhạn Khâu trầm giọng nói: “Ba mẹ của anh, tôi cũng sẽ phụ trách.”

Liễu Phong Vũ kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Đường Nhạn Khâu nghiêm túc giải thích: “Tôi đã đồng ý với Nhạn Cẩn, nói chung, anh và ba mẹ của anh, tôi đã nhận lời sẽ bảo vệ mọi người.”

Liễu Phong Vũ gắng cười: “Vậy cám ơn cậu trước, Đường đại hiệp.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kỷ Cambri Trở Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook