Chương 133
Thủy Thiên Thừa
19/06/2017
Chương 133
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Diêu Tiềm Giang vỗ vỗ lưng Tùng Hạ, cao giọng nói: “Tôi cũng muốn nhân dịp này, trịnh trọng tuyên bố, tiên sinh Tùng Hạ vĩnh viễn là thượng khách của quận Cửu Giang. Sau này hễ tiên sinh cần quận Cửu Giang giúp đỡ, Diêu mỗ tôi tuyệt không chối từ.”
Bữa tiệc an bài trong một khu nhỏ là nơi đóng quân của quận Cửu Giang, nơi đó vốn là một khu trung tâm thương mại, có đại sảnh rất lớn, giờ đã được cải tạo thành nơi tiệc tùng hội họp.
Họ đến nơi rồi mới phát hiện khách khứa được mời tham gia bữa tiệc ngồi cái gì đến cũng có. Có xe ngựa, có xe chó kéo, có chim khổng lồ, có xe chạy bằng điện, có ô tô, có điều người cưỡi mèo đến thì chỉ có nhóm họ mà thôi. Bởi vậy nên khi họ vừa đến nơi đã thu hút sự chú ý của mọi người.
A Bố cao gần tám mét đã thành dấu hiệu tọa kỵ của họ, rất nhiều người vừa nhìn thấy A Bố đã biết là ai đến. Xét thấy đây là lần đầu tiên họ lộ diện công khai, tất cả mọi người đều chú ý đến họ gấp bội, ai cũng muốn xem đội ngũ đồng thời có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, dị nhân tiến hóa não bộ và người có khả năng đặc biệt rốt cuộc thì trông như thế nào.
Mọi người vừa đáp xuống đất liền nhìn thấy Lưu Nghiêm mặc áo vét phẳng phiu đứng ở cửa nghênh đón khách khứa. Lưu Nghiêm tất nhiên cũng nhìn thấy họ, bèn đi tới phía họ.
Đang lúc họ muốn đi qua đó thì một người phụ nữ xinh đẹp lão luyện đột nhiên lao tới đây, tay cầm máy ghi âm và microphone, sau lưng còn có người khiêng máy quay đi sát theo sau, microphone lập tức đưa đến trước mặt Thành Thiên Bích: “Ngài là Thành Thiên Bích tiên sinh phải không, tôi là phóng viên Tân Hoa Xã, tôi có thể phỏng vấn ngài vài lời không?”
Thành Thiên Bích nhíu mày, thân thể hơi nghiêng về phía sau.
Tùng Hạ chậc lưỡi: “Này… còn có phóng viên?”
Lưu Nghiêm đã đi tới: “Tiểu thư Kiều San, nếu cô muốn phỏng vấn khách của chúng tôi thì xin dựa theo trật tự, vào trong trước được không?”
Kiều San cười nói: “Bây giờ gặp được trước hết cho tôi hỏi mấy câu đã.” Ánh mắt cô tỏa sáng nhìn Thành Thiên Bích: “Thành tiên sinh, nghe nói ngài là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, ngài có thể giới thiệu sơ qua thành viên trong nhóm của ngài không?”
Lưu Nghiêm giữ bả vai Kiều San, lễ phép đẩy cô sang một bên: “Tiểu thư Kiều San, xin đi theo người của chúng tôi vào trong hội trường.” Sau đó ông nhìn về phía Tùng Hạ, cười nói: “Tùng tiên sinh, cám ơn ngài nhận lời đến đây.”
Tùng Hạ cười gật đầu, cậu nhìn bóng dáng Kiều San: “Lưu quản gia, bây giờ mà vẫn còn phóng viên cơ ạ?”
“Chỉ còn lại Tân Hoa Xã là còn phát hành báo tuần, báo chí hoàn toàn miễn phí, mỗi khu vực được cung ứng một phần, do quân đội cung cấp chi phí, chủ yếu thông báo thành quả nghiên cứu mới nhất của viện khoa học và một vài hướng đi của quân đội, đảm bảo dân thường sẽ không mất lòng tin vào tương lai, đương nhiên còn thông báo cả các hoạt động lớn ở Bắc Kinh. Kiều San là con gái một đội trưởng trong tập đoàn quân 46, cũng là một trong những ứng cử viên làm con dâu Từ Ưng, khi lấy tin rất bạo dạn, khi nói chuyện với cô ấy phải hết sức cẩn thận, tốt nhất là không nói gì cả.”
“Ứng cử viên… con dâu?” Liễu Phong Vũ châm chọc: “Tưởng mình là Hoàng đế tuyển tú chắc?”
Lưu Nghiêm cười cười, trong mắt lại không có ý cười: “Thật ra cũng không khác Hoàng đế tuyển tú cho lắm. Con trai độc nhất của Từ Ưng là người thường, vốn có một vị hôn thê nhưng sau khi tận thế, vị hôn thê biến dị, mất đi khả năng sinh sản. Từ Ưng kiên quyết chia rẽ họ, tìm vài cô gái bình thường xứng đôi vừa lứa trong tập đoàn quân của mình, ai sinh được con trước tiên thì sẽ tiến dần từng bước.”
Tùng Hạ nhíu mày: “Như vậy không phải hủy hoại nhiều người hay sao?”
Lưu Nghiêm lắc đầu: “Họ đều tự nguyện cả, làm nhân tình con trai Từ Ưng, cho dù không sinh được con song sự an toàn và no ấm cho cả nhà lại rất được bảo đảm, nếu thật sự sinh được con thì là vợ cả, có ai mà không hy vọng có tập đoàn quân 46 làm chỗ dựa cơ chứ.”
Tùng Hạ không nhịn được nhìn Thành Thiên Bích, cậu còn nhớ Tào Tri Hiền cũng từng đề cập với Thành Thiên Bích chuyện nối dõi tông đường, đáng tiếc bây giờ dị nhân đều không thể sinh sản, không thì cậu và Thành Thiên Bích, chỉ sợ cũng sắp gặp phải một vài sự lựa chọn xấu hổ.
Thành Thiên Bích cũng nhìn cậu: “Sao thế?”
Tùng Hạ cười nói: “Không có gì.”
Lưu Nghiêm làm tư thế mời: “Các vị, mời qua bên này.”
Tùng Hạ và Thành Thiên Bích đi cuối cùng, Thành Thiên Bích nói: “Tôi biết anh đang nghĩ chuyện gì, cho dù là trước kia, tôi cũng chưa bao giờ tính đến chuyện có con.”
Tùng Hạ biết chuyện này có liên quan đến ba hắn, tuy cậu rất muốn hỏi, có điều hiển nhiên là lúc này không phải lúc. Hơn nữa, cậu vẫn hy vọng có một ngày Thành Thiên Bích tự mình nói cho cậu, cậu cười: “Cũng đúng lúc, chúng ta đều không sinh được, cậu cũng không phải phiền não về chuyện này.”
Thành Thiên Bích nói: “Anh thì chưa chắc.”
“Hả?” Tùng Hạ chớp mắt, đột nhiên phản ứng lại. Đúng rồi, chú cậu chỉ nói dị nhân mất đi khả năng sinh sản, nhưng cậu không phải dị nhân bình thường, nói không chừng cậu…
Thành Thiên Bích âm thầm nhéo tay cậu: “Có điều, anh quả thật không có cơ hội có con.”
Tùng Hạ hơi ngẩn ra, lập tức nhẹ nhàng huých vào vai hắn, cười nói: “Tôi không cần cơ hội đó.”
Thành Thiên Bích cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh mặc thế này rất đẹp.”
Tùng Hạ cười nói: “Cậu cũng vậy.”
Hai người sóng vai đi vào đại sảnh, khi sáu người họ xuất hiện ở hội trường, hội trường vốn đang huyên náo gần như đã lặng im trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.
Bị tất cả mọi người chú ý khiến họ đều cảm thấy bứt rứt, nhất là Tùng Hạ và Đường Nhạn Khâu, Đặng Tiêu cũng thấy hồi hộp, Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu lại điềm định tự nhiên, chỉ có Liễu Phong Vũ là quả thực như sóng đổ về biển. Hiển nhiên hắn hết sức hưởng thụ cảm giác được vạn người chú ý, ngẩng đầu mà bước đi phía trước, khóe môi nhếch thành nụ cười phóng khoáng mê người, không hề có chút luống cuống nào.
“Tùng Hạ.” Giọng nam dễ nghe từ nơi không xa truyền đến.
93f46d166d224f4a879105ab08f790529822d109
Mọi người xoay người lại, Diêu Tiềm Giang mặc một bộ tây trang màu trắng, nhàn nhã bước tới, mái tóc anh ngắn hơn mấy ngày trước đây một chút, sắc mặt khôi phục hồng hào, ánh mắt sáng ngời, thoạt nhìn càng thêm anh tuấn lão luyện, hoàn toàn không tìm ra dáng vẻ bị bệnh mấy ngày trước.
Tùng Hạ gật đầu: “Quận vương.”
Diêu Tiềm Giang đi đến trước mặt cậu, mỉm cười vươn tay ra: “Tôi biết cậu sẽ đến mà.”
Tùng Hạ giơ tay bắt tay với anh.
Diêu Tiềm Giang hơi tăng thêm sức, nắm lấy tay Tùng Hạ, ánh mắt của anh từ từ đưa xuống, đánh giá làn da tinh tế của cậu, sau đó là bộ tây trang vừa khít ôm lấy vòng eo thanh mảnh và đôi chân thon dài.
Ánh mắt kia thoáng làm càn, không chút che giấu.
Thành Thiên Bích nheo mắt lại, ngửi được một mùi vị bất thường.
Tùng Hạ cũng hiểu không khí không ổn cho lắm, vừa định rút tay về, Diêu Tiềm Giang đã thả lỏng tay ra, nhìn người đứng sau cậu: “Tùng Hạ, giới thiệu một chút về những người bạn của cậu đi.”
Tùng Hạ giới thiệu mọi người một lượt, ánh mắt Diêu Tiềm Giang di động theo sự giới thiệu, cuối cùng lại về đến trên người Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích… Anh nhớ ngày đó Tùng Hạ từng nói ‘đều là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cả, có lẽ nào Thành Thiên Bích lại phải khuất phục dưới trướng của ngài?’, đây chính là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió kia sao…
Ánh mắt hai người tiếp xúc trong không khí, kẻ mạnh gặp nhau, không khí chung quanh đều tràn ngập hương vị khiêu khích.
Diêu Tiềm Giang khách khí lần lượt chào hỏi mọi người, sau đó tự nhiên đỡ lưng Tùng Hạ, cười nói: “Nào, tôi dẫn các vị vào bàn.” Khi Liễu Phong Vũ đi qua người Thành Thiên Bích, hắn còn cười nhẹ nói: “Tiểu Hạ của chúng ta được săn đón ghê ta, người anh em, nhớ giám sát cho chặt vào đấy.”
Sắc mặt Thành Thiên Bích trầm xuống một phần.
Mọi người đi cùng Diêu Tiềm Giang tới giữa hội trường, Lưu Nghiêm đưa cho Diêu Tiềm Giang một chiếc microphone, Diêu Tiềm Giang hắng giọng lấy hơi, cất giọng nói: “Mọi người, hoan nghênh các vị đã nhận lời tham gia đại thọ thân mẫu của Diêu mỗ, mẹ tôi đi đứng không tiện, an vị ở ghế chủ phía trước, thay mặt bà, tôi xin nói lời cám ơn các vị.”
Hội trường vang lên một tràng pháo tay.
Diêu Tiềm Giang nhìn Tùng Hạ: “Tôi tin mọi người đều rất hiếu kỳ với những người bạn đang đứng bên cạnh tôi, cũng tin rằng mọi người đều đã có điều nghe được về họ. Hai tháng trước, lệnh truy nã nhằm vào một nhóm người đến từ Vân Nam, trong số họ có một người có khả năng chữa trị đặc biệt, những nhân vật đó chính là họ.” Diêu Tiềm Giang cười nói: “Lúc ấy tôi cầu hiền nhược khát [159], bây giờ nghĩ lại, phương thức ấy thật là không ổn, may mà Tùng tiên sinh không tính toán hiềm khích trước kia, chữa thương cho tôi, nếu không nhờ tiên sinh, chỉ sợ tôi không thể đứng ở trước mặt các vị như bây giờ nữa. Tại đây, Diêu Tiềm Giang tôi xin trịnh trọng nói lời cảm tạ tiên sinh.”
[159] Cầu hiền nhược khát: Cầu hiền tài như khát nước.
Tùng Hạ có chút mất tự nhiên đứng bên cạnh anh, ánh mắt mọi người chung quanh đều đâm vào lưng khiến cậu tương đối bất an, chỉ có thể cười xấu hổ.
Diêu Tiềm Giang vỗ vỗ lưng Tùng Hạ, cao giọng nói: “Tôi cũng muốn nhân dịp này, trịnh trọng tuyên bố, tiên sinh Tùng Hạ vĩnh viễn là thượng khách của quận Cửu Giang. Sau này hễ tiên sinh cần quận Cửu Giang giúp đỡ, Diêu mỗ tôi tuyệt không chối từ.”
Diêu Tiềm Giang lần nữa nhấn mạnh Tùng Hạ, lại không đề cập tới mấy người khác một chữ nào, ý đồ của anh mỗi người ở đây đều nhìn thấu được. Diêu Tiềm Giang muốn mời chào Tùng Hạ, hơn nữa chỉ cần Tùng Hạ, dù sao thì cũng chẳng có ai cho rằng một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên sẽ làm tay chân cho Diêu Tiềm Giang cả, huống chi Thành Thiên Bích còn là con trai của tư lệnh Tào.
Tùng Hạ cười gượng: “Quận vương khách khí quá.”
Diêu Tiềm Giang buông microphone ra, cười nói với Tùng Hạ: “Nào, tôi dẫn cậu đi gặp mẹ tôi.” Nói rồi kéo Tùng Hạ đi.
Thành Thiên Bích một tay kéo lấy cánh tay Tùng Hạ, Diêu Tiềm Giang quay đầu lại, Thành Thiên Bích nhìn anh, ánh mắt sáng ngời.
Diêu Tiềm Giang hơi nhướng mi, buông lỏng tay ra, Thành Thiên Bích nói: “Nếu chúc thọ thì cùng đi đi.” Hắn vỗ lưng Tùng Hạ, kéo cậu đi về phía bàn chủ.
Liễu Phong Vũ nhếch môi cười cười, lấy từ trong lòng ra lễ vật mừng thọ đã chuẩn bị tốt.
Diêu Tiềm Giang nhìn bóng dáng hai người, nét mặt chợt lóe vẻ kinh ngạc, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Mọi người đi đến bàn chủ, quả nhiên nhìn thấy một bà cụ tóc hoa râm, thoạt nhìn bà cụ cũng không quá minh mẫn nhưng cũng không giống si ngốc, thấy ai cũng cười, hết sức ôn hòa.
Diêu Tiềm Giang nhẹ nhàng xoa xoa lưng mẹ: “Mẹ, có người đến chúc thọ mẹ này.”
Cụ bà cười nói tốt.
Liễu Phong Vũ tao nhã dâng lên quà chúc thọ, bên trong đặt một viên Opan [160] vô giá.
[160] Opan: Còn gọi là đá mắt mèo, có giá trị cao, nhiều khi quý hơn cả kim cương và hồng ngọc. Opan là biểu tượng của chòm sao Song ngư trong cung hoàng đạo. Đá opan loại quý có hiệu ứng lưỡng sắc opan (opalescence) tức là khi ta quan sát viên đá ở các hướng khác nhau sẽ thấy hiện tượng như cầu vồng xuất hiện trên bề mặt viên đá.
opal…
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, phần lớn mọi người còn đang tụ tập tốp năm tốp ba trò chuyện. Diêu Tiềm Giang muốn nói mấy câu với riêng Tùng Hạ lại bị Thành Thiên Bích không chút khách khí ngăn cản.
Diêu Tiềm Giang không ngờ có người có thể không cho anh chút mặt mũi nào như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn anh, ánh mắt lạnh như băng, tràn ngập cảnh cáo.
Lúc này, Lưu Nghiêm đi đến bên người Diêu Tiềm Giang, hạ giọng nói: “Trang Du và Chu Phụng Lam đã đến.”
Ánh mắt Trang Nghiêu tối sầm lại.
Diêu Tiềm Giang gật đầu, nói: “Các vị cứ trò chuyện, tùy tiện ăn chút gì đó, lát nữa tôi sẽ đến chiêu đãi.”
Sau khi Diêu Tiềm Giang đi, Tùng Hạ mới thở phào một hơi, Thành Thiên Bích quăng vài ánh nhìn sắc như dao vào bóng lưng Diêu Tiềm Giang rồi mới thần sắc như thường nhận lấy rượu do bồi bàn đưa tới.
Đặng Tiêu có chút căng thẳng: “Sao mấy người này cứ nhìn chúng ta mãi thế, phiền chết đi được.”
Liễu Phong Vũ cười nói: “Đương nhiên do chúng ta đẹp trai, cưng có chút triển vọng, căng thẳng cái gì.”
Sắc mặt Đường Nhạn Khâu hơi tái: “Tôi đi toilet một chút.”
Liễu Phong Vũ nói: “Sao thế?”
“Nhiều người quá… Tôi không quen.” Hắn vốn không thích nơi tập trung nhiều người, đã tập trung nhiều người còn bị nhiều người nhìn chăm chú, quả thật khiến hắn hết sức khó chịu.
Liễu Phong Vũ nhíu mày: “Đúng là bó tay với cậu, được rồi, tôi đi với cậu.”
Hai người theo chỉ dẫn đi vào toilet.
Trang Nghiêu luôn đánh giá những người chung quanh, nó đột nhiên nói: “Tôi nhìn thấy Từ Ưng.”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của nó lên trên, Từ Ưng và vài người đang đứng dựa vào lan can tầng hai, từ trên cao nhìn xuống họ, ánh mắt lạnh lùng.
Tùng Hạ hỏi Thành Thiên Bích: “Cậu có quen ông ta không?”
“Từng gặp nhau.” Thành Thiên Bích chỉ liếc mắt nhìn rồi cúi đầu xuống.
“Có vẻ rất có khí thế.” Khác với hình tượng cao lớn của Tào Tri Hiền, Từ Ưng thoạt nhìn tương đối thấp bé nhưng ánh mắt sắc như chim ưng, vừa nhìn đã biết là kẻ dữ tợn.
Một lát sau, Liễu Phong Vũ và Đường Nhạn Khâu trở lại, sắc mặt Đường Nhạn Khâu tốt hơn một chút, chỉ có điều thoạt nhìn vẫn không thoải mái.
Lúc này, Diêu Tiềm Giang dẫn hai người đi đến, một là Trang Du mà họ từng gặp một lần, còn người kia là người họ từng thấy qua ảnh chụp: Thủ lĩnh hội Phụng Lam, Chu Phụng Lam.
Chu Phụng Lam ngoài đời còn bệ vệ kiêu ngạo hơn cả trong ảnh, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, đi lại mạnh mẽ, rất có vài phần khí chất lưu manh. Trang Du lại nở một nụ cười nhẹ, có vẻ nho nhã phóng khoáng.
Ba người đi đến trước mặt họ, Diêu Tiềm Giang còn chưa mở miệng giới thiệu, Chu Phụng Lam đã không kiêng nể gì đánh giá mấy người, cũng cười lạnh nói: “Ngưỡng mộ đại danh chư vị đã lâu, rốt cuộc hôm nay đã được gặp.”
Thành Thiên Bích lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
Chu Phụng Lam nhìn chằm chằm họ: “Nghe nói chư vị chơi ở Lạc Dương rất vui vẻ, không biết cấp dưới của tôi có chỗ nào chiếu cố không chu toàn hay không.”
Trang Nghiêu nở nụ cười chói mắt: “Tiếp đãi rất tệ, thế nên chúng tôi giúp hội trưởng Chu giáo huấn họ một chút.”
Trong mắt Chu Phụng Lam lộ vẻ giận dữ, Trang Du bắt lấy cánh tay hắn, hạ giọng nói: “Phụng Lam, đừng xúc động.”
Chu Phụng Lam hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.
Trang Du cười nhìn Trang Nghiêu: “Mấy ngày nay sống ở khu 3 có khỏe không?”
Trang Nghiêu nói: “Rất khỏe.”
“Nghe nói bây giờ con thu mua bông vải biến dị ở khắp nơi, có cần ta hỗ trợ không?”
“Vậy thì tốt, tôi thu mua gấp đôi giá thị trường, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.”
Trang Du cười nhẹ nhàng: “Con nói như vậy lại khiến ta không muốn cho con.”
Trang Nghiêu cười lạnh: “Vốn chẳng trông cậy gì vào ông.”
Trang Du thở dài: “Hóa ra ta hồi nhỏ tuyệt đối không khiến người ta thích.”
Trang Nghiêu trả lời lại một cách mỉa mai: “Ông trưởng thành cũng chẳng thay đổi.”
Trang Du cười nói: “Tiểu Trang Nghiêu, thật ra ta thật sự muốn giúp con, dù sao chúng ta cũng là…” Hắn cười “ha ha”: “Có điều, nếu con luôn tự cho là đúng, nhẹ dạ tin theo bộ lý luận vô dụng kia của Tùng Chấn Trung, con còn chưa lớn lên thì đã hỏng mất rồi.”
Đặng Tiêu đứng sau lưng Trang Nghiêu, một tay đè lại vai nó, một tay chậm rãi giơ ngón giữa chỉ vào Trang Du, khiêu khích nhìn hắn.
Chu Phụng Lam siết chặt nắm đấm, âm thanh của sấm sét vang lên lạo xạo quanh người hắn, hắn dữ dằn nói: “Nhãi ranh, mày dám bất kính với tiến sĩ Trang…”
Thành Thiên Bích một bước chắn trước mặt Đặng Tiêu và Trang Nghiêu, lạnh giọng nói: “Muốn động thủ thì đi ra ngoài.”
Không khí nhất thời trở nên vô cùng căng thẳng, ánh mắt mọi người trong hội trường lại một lần nữa tập trung đến trên người bọn họ.
“Diêu Tiềm Giang, cậu gọi tôi đến đây là muốn cho tôi xem chuyện này sao?” Một giọng nam trầm thấp nguội lạnh vang lên sau lưng mọi người.
Mấy người quay đầu lại, một người đàn ông thân hình cao lớn, khí chất trầm ổn đi đến phía họ.
Là thủ lĩnh Lục Đạo Hoàng Tuyền – Lý Đạo Ái!
Trang Du lại ấn cánh tay Chu Phụng Lam, bình tĩnh lắc đầu.
Diêu Tiềm Giang cười nhẹ: “Cảnh sát Lý, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè cũ, anh năm lần bảy lượt từ chối lời mời của tôi, đúng là có chỗ lạnh nhạt quá.”
Lý Đạo Ái không chút khách khí: “Chúng ta chỉ là từng có tiếp xúc do quan hệ nghề nghiệp, không tính là bạn bè. Hôm nay tôi tới là muốn chúc thọ, nếu có vấn đề gì, ra ngoài nói vẫn tốt hơn.” Lúc nói lời này, tuy hắn không nhìn giằng co giữa Thành Thiên Bích và Chu Phụng Lam nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, muốn đánh thì ra ngoài đánh.
Diêu Tiềm Giang như thể đã quen với thái độ của Lý Đạo Ái, cũng không buồn giận, khóe miệng anh vẫn treo nụ cười bí hiểm.
Chu Phụng Lam nhếch miệng cười, lộ nét mặt khinh khỉnh: “Lý Đạo Ái, anh đi đến đâu cũng làm như ông lớn, không thấy mệt à.”
Lý Đạo Ái chẳng thèm để ý đến sự khiêu khích của hắn, ánh mắt sâu thẳm đảo qua nhóm người Thành Thiên Bích, gật đầu, không có cảm xúc gì nói: “Vinh hạnh được gặp.”
Chu Phụng Lam tức giận đến độ sấm sét rỉ ra khiến tóc hắn cũng phải kêu tách tách.
Nhóm Thành Thiên Bích gật đầu với Lý Đạo Ái, đều có vài phần đề phòng với người đàn ông có khí thế lớn mạnh này.
Diêu Tiềm Giang nói: “Xem ra còn thiếu Thẩm Trường Trạch là vẫn chưa đến.”
Lưu Nghiêm nói: “Thẩm Trường Trạch và Al Maurell đã đến.”
Diêu Tiềm Giang ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Mời họ đến đây, tôi tin tiểu thư Kiều San chờ đợi cơ hội chụp một tấm ảnh chung của chúng ta đã lâu.”
Tùng Hạ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Kiều San đứng cách đó không xa, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn họ, chiếc microphone trên tay dường như đang chờ đợi nhận lệnh bất cứ lúc nào.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Trường Trạch và Al Maurell cũng mặc tây trang từ xa xa đi tới, mái tóc vàng óng ánh của Al Maurell hết sức gây chú ý.
Al Maurell cười ha ha nói: “Chà, các bạn, đứng cả ở đây làm gì thế?”
Diêu Tiềm Giang phất tay, bồi bàn đưa cho mỗi người một chén rượu, anh nâng chén về phía Kiều San: “Vị này là phóng viên Tân Hoa Xã – tiểu thư Kiều San, là phóng viên đặc biệt được mời đến bữa tiệc này. Cô ấy vô cùng hy vọng có thể chụp một tấm ảnh chung cho chúng ta, mọi người đừng phụ lòng kỳ vọng của nữ sĩ, cười nhìn vào máy ảnh nào.”
Tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Kiều San, chiếc máy quay sau lưng Kiều San vang lên tiếng click, khi phần lớn trong số họ còn chưa chuẩn bị tốt đã liên tiếp chụp được vài tấm ảnh.
Một tấm trong số đó trở thành tin tức trang nhất của một tuần báo.
93f46d166d224f4a879105ab08f790529822d109
71f1c1ffjw1ezk2hht4t0j20ic0khacv
DIÊU TIỀM GIANG
Giới tính: Nam | Tuổi: 28 tuổi.
Chiều cao: 187 cm | Cân nặng: 78 kg
Nghề nghiệp: Luật sư
Tính cách: Phúc hắc chững chạc, điềm tĩnh cơ trí, có chút ngạo mạn, nhưng thái độ đúng mực, là một nhà lãnh đạo mà mọi việc đều được nghĩ sâu tính kỹ.
Thân phận: Gia đình mồ côi cha, rất hiếu thuận với mẹ.
Năng lực biến dị: Điều khiển sức mạnh thiên nhiên Nước.
71f1c1ffjw1ezk2htrsgdj20j20kq0vg
CHU PHỤNG LAM
Giới tính: Nam | Tuổi: 33 tuổi.
Chiều cao: 187cm | Cân nặng: 78kg
Nghề nghiệp: Vận động viên bóng đá
Tính cách: Lỗ mãng đường hoàng, dễ xúc động, hiếu chiến, lòng dạ hẹp hòi, độc ác với người ngoài, nhưng đối với người mình thì rất bao che khuyết điểm.
Thân phận: Gia đình bình thường.
Năng lực biến dị: Điều khiển sức mạnh thiên nhiên Sấm Sét.
71f1c1ffjw1ezk2hph6yhj20j90q1aej
LÝ ĐẠO ÁI
Giới tính: Nam | Tuổi: 35 tuổi.
Chiều cao: 188cm | Cân nặng: 77kg
Nghề nghiệp: Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Tính cách: Bình tĩnh lạnh lùng, cẩn thận kỹ lưỡng, lối sống quang minh chính đại, có tinh thần trọng nghĩa, rất có uy tín với cấp dưới.
Thân phận: Gia đình cán bộ cao cấp
Năng lực biến dị: Điều khiển sức mạnh thiên nhiên Đất. Đăng bởi: admin
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Diêu Tiềm Giang vỗ vỗ lưng Tùng Hạ, cao giọng nói: “Tôi cũng muốn nhân dịp này, trịnh trọng tuyên bố, tiên sinh Tùng Hạ vĩnh viễn là thượng khách của quận Cửu Giang. Sau này hễ tiên sinh cần quận Cửu Giang giúp đỡ, Diêu mỗ tôi tuyệt không chối từ.”
Bữa tiệc an bài trong một khu nhỏ là nơi đóng quân của quận Cửu Giang, nơi đó vốn là một khu trung tâm thương mại, có đại sảnh rất lớn, giờ đã được cải tạo thành nơi tiệc tùng hội họp.
Họ đến nơi rồi mới phát hiện khách khứa được mời tham gia bữa tiệc ngồi cái gì đến cũng có. Có xe ngựa, có xe chó kéo, có chim khổng lồ, có xe chạy bằng điện, có ô tô, có điều người cưỡi mèo đến thì chỉ có nhóm họ mà thôi. Bởi vậy nên khi họ vừa đến nơi đã thu hút sự chú ý của mọi người.
A Bố cao gần tám mét đã thành dấu hiệu tọa kỵ của họ, rất nhiều người vừa nhìn thấy A Bố đã biết là ai đến. Xét thấy đây là lần đầu tiên họ lộ diện công khai, tất cả mọi người đều chú ý đến họ gấp bội, ai cũng muốn xem đội ngũ đồng thời có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, dị nhân tiến hóa não bộ và người có khả năng đặc biệt rốt cuộc thì trông như thế nào.
Mọi người vừa đáp xuống đất liền nhìn thấy Lưu Nghiêm mặc áo vét phẳng phiu đứng ở cửa nghênh đón khách khứa. Lưu Nghiêm tất nhiên cũng nhìn thấy họ, bèn đi tới phía họ.
Đang lúc họ muốn đi qua đó thì một người phụ nữ xinh đẹp lão luyện đột nhiên lao tới đây, tay cầm máy ghi âm và microphone, sau lưng còn có người khiêng máy quay đi sát theo sau, microphone lập tức đưa đến trước mặt Thành Thiên Bích: “Ngài là Thành Thiên Bích tiên sinh phải không, tôi là phóng viên Tân Hoa Xã, tôi có thể phỏng vấn ngài vài lời không?”
Thành Thiên Bích nhíu mày, thân thể hơi nghiêng về phía sau.
Tùng Hạ chậc lưỡi: “Này… còn có phóng viên?”
Lưu Nghiêm đã đi tới: “Tiểu thư Kiều San, nếu cô muốn phỏng vấn khách của chúng tôi thì xin dựa theo trật tự, vào trong trước được không?”
Kiều San cười nói: “Bây giờ gặp được trước hết cho tôi hỏi mấy câu đã.” Ánh mắt cô tỏa sáng nhìn Thành Thiên Bích: “Thành tiên sinh, nghe nói ngài là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, ngài có thể giới thiệu sơ qua thành viên trong nhóm của ngài không?”
Lưu Nghiêm giữ bả vai Kiều San, lễ phép đẩy cô sang một bên: “Tiểu thư Kiều San, xin đi theo người của chúng tôi vào trong hội trường.” Sau đó ông nhìn về phía Tùng Hạ, cười nói: “Tùng tiên sinh, cám ơn ngài nhận lời đến đây.”
Tùng Hạ cười gật đầu, cậu nhìn bóng dáng Kiều San: “Lưu quản gia, bây giờ mà vẫn còn phóng viên cơ ạ?”
“Chỉ còn lại Tân Hoa Xã là còn phát hành báo tuần, báo chí hoàn toàn miễn phí, mỗi khu vực được cung ứng một phần, do quân đội cung cấp chi phí, chủ yếu thông báo thành quả nghiên cứu mới nhất của viện khoa học và một vài hướng đi của quân đội, đảm bảo dân thường sẽ không mất lòng tin vào tương lai, đương nhiên còn thông báo cả các hoạt động lớn ở Bắc Kinh. Kiều San là con gái một đội trưởng trong tập đoàn quân 46, cũng là một trong những ứng cử viên làm con dâu Từ Ưng, khi lấy tin rất bạo dạn, khi nói chuyện với cô ấy phải hết sức cẩn thận, tốt nhất là không nói gì cả.”
“Ứng cử viên… con dâu?” Liễu Phong Vũ châm chọc: “Tưởng mình là Hoàng đế tuyển tú chắc?”
Lưu Nghiêm cười cười, trong mắt lại không có ý cười: “Thật ra cũng không khác Hoàng đế tuyển tú cho lắm. Con trai độc nhất của Từ Ưng là người thường, vốn có một vị hôn thê nhưng sau khi tận thế, vị hôn thê biến dị, mất đi khả năng sinh sản. Từ Ưng kiên quyết chia rẽ họ, tìm vài cô gái bình thường xứng đôi vừa lứa trong tập đoàn quân của mình, ai sinh được con trước tiên thì sẽ tiến dần từng bước.”
Tùng Hạ nhíu mày: “Như vậy không phải hủy hoại nhiều người hay sao?”
Lưu Nghiêm lắc đầu: “Họ đều tự nguyện cả, làm nhân tình con trai Từ Ưng, cho dù không sinh được con song sự an toàn và no ấm cho cả nhà lại rất được bảo đảm, nếu thật sự sinh được con thì là vợ cả, có ai mà không hy vọng có tập đoàn quân 46 làm chỗ dựa cơ chứ.”
Tùng Hạ không nhịn được nhìn Thành Thiên Bích, cậu còn nhớ Tào Tri Hiền cũng từng đề cập với Thành Thiên Bích chuyện nối dõi tông đường, đáng tiếc bây giờ dị nhân đều không thể sinh sản, không thì cậu và Thành Thiên Bích, chỉ sợ cũng sắp gặp phải một vài sự lựa chọn xấu hổ.
Thành Thiên Bích cũng nhìn cậu: “Sao thế?”
Tùng Hạ cười nói: “Không có gì.”
Lưu Nghiêm làm tư thế mời: “Các vị, mời qua bên này.”
Tùng Hạ và Thành Thiên Bích đi cuối cùng, Thành Thiên Bích nói: “Tôi biết anh đang nghĩ chuyện gì, cho dù là trước kia, tôi cũng chưa bao giờ tính đến chuyện có con.”
Tùng Hạ biết chuyện này có liên quan đến ba hắn, tuy cậu rất muốn hỏi, có điều hiển nhiên là lúc này không phải lúc. Hơn nữa, cậu vẫn hy vọng có một ngày Thành Thiên Bích tự mình nói cho cậu, cậu cười: “Cũng đúng lúc, chúng ta đều không sinh được, cậu cũng không phải phiền não về chuyện này.”
Thành Thiên Bích nói: “Anh thì chưa chắc.”
“Hả?” Tùng Hạ chớp mắt, đột nhiên phản ứng lại. Đúng rồi, chú cậu chỉ nói dị nhân mất đi khả năng sinh sản, nhưng cậu không phải dị nhân bình thường, nói không chừng cậu…
Thành Thiên Bích âm thầm nhéo tay cậu: “Có điều, anh quả thật không có cơ hội có con.”
Tùng Hạ hơi ngẩn ra, lập tức nhẹ nhàng huých vào vai hắn, cười nói: “Tôi không cần cơ hội đó.”
Thành Thiên Bích cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh mặc thế này rất đẹp.”
Tùng Hạ cười nói: “Cậu cũng vậy.”
Hai người sóng vai đi vào đại sảnh, khi sáu người họ xuất hiện ở hội trường, hội trường vốn đang huyên náo gần như đã lặng im trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.
Bị tất cả mọi người chú ý khiến họ đều cảm thấy bứt rứt, nhất là Tùng Hạ và Đường Nhạn Khâu, Đặng Tiêu cũng thấy hồi hộp, Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu lại điềm định tự nhiên, chỉ có Liễu Phong Vũ là quả thực như sóng đổ về biển. Hiển nhiên hắn hết sức hưởng thụ cảm giác được vạn người chú ý, ngẩng đầu mà bước đi phía trước, khóe môi nhếch thành nụ cười phóng khoáng mê người, không hề có chút luống cuống nào.
“Tùng Hạ.” Giọng nam dễ nghe từ nơi không xa truyền đến.
93f46d166d224f4a879105ab08f790529822d109
Mọi người xoay người lại, Diêu Tiềm Giang mặc một bộ tây trang màu trắng, nhàn nhã bước tới, mái tóc anh ngắn hơn mấy ngày trước đây một chút, sắc mặt khôi phục hồng hào, ánh mắt sáng ngời, thoạt nhìn càng thêm anh tuấn lão luyện, hoàn toàn không tìm ra dáng vẻ bị bệnh mấy ngày trước.
Tùng Hạ gật đầu: “Quận vương.”
Diêu Tiềm Giang đi đến trước mặt cậu, mỉm cười vươn tay ra: “Tôi biết cậu sẽ đến mà.”
Tùng Hạ giơ tay bắt tay với anh.
Diêu Tiềm Giang hơi tăng thêm sức, nắm lấy tay Tùng Hạ, ánh mắt của anh từ từ đưa xuống, đánh giá làn da tinh tế của cậu, sau đó là bộ tây trang vừa khít ôm lấy vòng eo thanh mảnh và đôi chân thon dài.
Ánh mắt kia thoáng làm càn, không chút che giấu.
Thành Thiên Bích nheo mắt lại, ngửi được một mùi vị bất thường.
Tùng Hạ cũng hiểu không khí không ổn cho lắm, vừa định rút tay về, Diêu Tiềm Giang đã thả lỏng tay ra, nhìn người đứng sau cậu: “Tùng Hạ, giới thiệu một chút về những người bạn của cậu đi.”
Tùng Hạ giới thiệu mọi người một lượt, ánh mắt Diêu Tiềm Giang di động theo sự giới thiệu, cuối cùng lại về đến trên người Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích… Anh nhớ ngày đó Tùng Hạ từng nói ‘đều là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cả, có lẽ nào Thành Thiên Bích lại phải khuất phục dưới trướng của ngài?’, đây chính là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió kia sao…
Ánh mắt hai người tiếp xúc trong không khí, kẻ mạnh gặp nhau, không khí chung quanh đều tràn ngập hương vị khiêu khích.
Diêu Tiềm Giang khách khí lần lượt chào hỏi mọi người, sau đó tự nhiên đỡ lưng Tùng Hạ, cười nói: “Nào, tôi dẫn các vị vào bàn.” Khi Liễu Phong Vũ đi qua người Thành Thiên Bích, hắn còn cười nhẹ nói: “Tiểu Hạ của chúng ta được săn đón ghê ta, người anh em, nhớ giám sát cho chặt vào đấy.”
Sắc mặt Thành Thiên Bích trầm xuống một phần.
Mọi người đi cùng Diêu Tiềm Giang tới giữa hội trường, Lưu Nghiêm đưa cho Diêu Tiềm Giang một chiếc microphone, Diêu Tiềm Giang hắng giọng lấy hơi, cất giọng nói: “Mọi người, hoan nghênh các vị đã nhận lời tham gia đại thọ thân mẫu của Diêu mỗ, mẹ tôi đi đứng không tiện, an vị ở ghế chủ phía trước, thay mặt bà, tôi xin nói lời cám ơn các vị.”
Hội trường vang lên một tràng pháo tay.
Diêu Tiềm Giang nhìn Tùng Hạ: “Tôi tin mọi người đều rất hiếu kỳ với những người bạn đang đứng bên cạnh tôi, cũng tin rằng mọi người đều đã có điều nghe được về họ. Hai tháng trước, lệnh truy nã nhằm vào một nhóm người đến từ Vân Nam, trong số họ có một người có khả năng chữa trị đặc biệt, những nhân vật đó chính là họ.” Diêu Tiềm Giang cười nói: “Lúc ấy tôi cầu hiền nhược khát [159], bây giờ nghĩ lại, phương thức ấy thật là không ổn, may mà Tùng tiên sinh không tính toán hiềm khích trước kia, chữa thương cho tôi, nếu không nhờ tiên sinh, chỉ sợ tôi không thể đứng ở trước mặt các vị như bây giờ nữa. Tại đây, Diêu Tiềm Giang tôi xin trịnh trọng nói lời cảm tạ tiên sinh.”
[159] Cầu hiền nhược khát: Cầu hiền tài như khát nước.
Tùng Hạ có chút mất tự nhiên đứng bên cạnh anh, ánh mắt mọi người chung quanh đều đâm vào lưng khiến cậu tương đối bất an, chỉ có thể cười xấu hổ.
Diêu Tiềm Giang vỗ vỗ lưng Tùng Hạ, cao giọng nói: “Tôi cũng muốn nhân dịp này, trịnh trọng tuyên bố, tiên sinh Tùng Hạ vĩnh viễn là thượng khách của quận Cửu Giang. Sau này hễ tiên sinh cần quận Cửu Giang giúp đỡ, Diêu mỗ tôi tuyệt không chối từ.”
Diêu Tiềm Giang lần nữa nhấn mạnh Tùng Hạ, lại không đề cập tới mấy người khác một chữ nào, ý đồ của anh mỗi người ở đây đều nhìn thấu được. Diêu Tiềm Giang muốn mời chào Tùng Hạ, hơn nữa chỉ cần Tùng Hạ, dù sao thì cũng chẳng có ai cho rằng một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên sẽ làm tay chân cho Diêu Tiềm Giang cả, huống chi Thành Thiên Bích còn là con trai của tư lệnh Tào.
Tùng Hạ cười gượng: “Quận vương khách khí quá.”
Diêu Tiềm Giang buông microphone ra, cười nói với Tùng Hạ: “Nào, tôi dẫn cậu đi gặp mẹ tôi.” Nói rồi kéo Tùng Hạ đi.
Thành Thiên Bích một tay kéo lấy cánh tay Tùng Hạ, Diêu Tiềm Giang quay đầu lại, Thành Thiên Bích nhìn anh, ánh mắt sáng ngời.
Diêu Tiềm Giang hơi nhướng mi, buông lỏng tay ra, Thành Thiên Bích nói: “Nếu chúc thọ thì cùng đi đi.” Hắn vỗ lưng Tùng Hạ, kéo cậu đi về phía bàn chủ.
Liễu Phong Vũ nhếch môi cười cười, lấy từ trong lòng ra lễ vật mừng thọ đã chuẩn bị tốt.
Diêu Tiềm Giang nhìn bóng dáng hai người, nét mặt chợt lóe vẻ kinh ngạc, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Mọi người đi đến bàn chủ, quả nhiên nhìn thấy một bà cụ tóc hoa râm, thoạt nhìn bà cụ cũng không quá minh mẫn nhưng cũng không giống si ngốc, thấy ai cũng cười, hết sức ôn hòa.
Diêu Tiềm Giang nhẹ nhàng xoa xoa lưng mẹ: “Mẹ, có người đến chúc thọ mẹ này.”
Cụ bà cười nói tốt.
Liễu Phong Vũ tao nhã dâng lên quà chúc thọ, bên trong đặt một viên Opan [160] vô giá.
[160] Opan: Còn gọi là đá mắt mèo, có giá trị cao, nhiều khi quý hơn cả kim cương và hồng ngọc. Opan là biểu tượng của chòm sao Song ngư trong cung hoàng đạo. Đá opan loại quý có hiệu ứng lưỡng sắc opan (opalescence) tức là khi ta quan sát viên đá ở các hướng khác nhau sẽ thấy hiện tượng như cầu vồng xuất hiện trên bề mặt viên đá.
opal…
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, phần lớn mọi người còn đang tụ tập tốp năm tốp ba trò chuyện. Diêu Tiềm Giang muốn nói mấy câu với riêng Tùng Hạ lại bị Thành Thiên Bích không chút khách khí ngăn cản.
Diêu Tiềm Giang không ngờ có người có thể không cho anh chút mặt mũi nào như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn anh, ánh mắt lạnh như băng, tràn ngập cảnh cáo.
Lúc này, Lưu Nghiêm đi đến bên người Diêu Tiềm Giang, hạ giọng nói: “Trang Du và Chu Phụng Lam đã đến.”
Ánh mắt Trang Nghiêu tối sầm lại.
Diêu Tiềm Giang gật đầu, nói: “Các vị cứ trò chuyện, tùy tiện ăn chút gì đó, lát nữa tôi sẽ đến chiêu đãi.”
Sau khi Diêu Tiềm Giang đi, Tùng Hạ mới thở phào một hơi, Thành Thiên Bích quăng vài ánh nhìn sắc như dao vào bóng lưng Diêu Tiềm Giang rồi mới thần sắc như thường nhận lấy rượu do bồi bàn đưa tới.
Đặng Tiêu có chút căng thẳng: “Sao mấy người này cứ nhìn chúng ta mãi thế, phiền chết đi được.”
Liễu Phong Vũ cười nói: “Đương nhiên do chúng ta đẹp trai, cưng có chút triển vọng, căng thẳng cái gì.”
Sắc mặt Đường Nhạn Khâu hơi tái: “Tôi đi toilet một chút.”
Liễu Phong Vũ nói: “Sao thế?”
“Nhiều người quá… Tôi không quen.” Hắn vốn không thích nơi tập trung nhiều người, đã tập trung nhiều người còn bị nhiều người nhìn chăm chú, quả thật khiến hắn hết sức khó chịu.
Liễu Phong Vũ nhíu mày: “Đúng là bó tay với cậu, được rồi, tôi đi với cậu.”
Hai người theo chỉ dẫn đi vào toilet.
Trang Nghiêu luôn đánh giá những người chung quanh, nó đột nhiên nói: “Tôi nhìn thấy Từ Ưng.”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của nó lên trên, Từ Ưng và vài người đang đứng dựa vào lan can tầng hai, từ trên cao nhìn xuống họ, ánh mắt lạnh lùng.
Tùng Hạ hỏi Thành Thiên Bích: “Cậu có quen ông ta không?”
“Từng gặp nhau.” Thành Thiên Bích chỉ liếc mắt nhìn rồi cúi đầu xuống.
“Có vẻ rất có khí thế.” Khác với hình tượng cao lớn của Tào Tri Hiền, Từ Ưng thoạt nhìn tương đối thấp bé nhưng ánh mắt sắc như chim ưng, vừa nhìn đã biết là kẻ dữ tợn.
Một lát sau, Liễu Phong Vũ và Đường Nhạn Khâu trở lại, sắc mặt Đường Nhạn Khâu tốt hơn một chút, chỉ có điều thoạt nhìn vẫn không thoải mái.
Lúc này, Diêu Tiềm Giang dẫn hai người đi đến, một là Trang Du mà họ từng gặp một lần, còn người kia là người họ từng thấy qua ảnh chụp: Thủ lĩnh hội Phụng Lam, Chu Phụng Lam.
Chu Phụng Lam ngoài đời còn bệ vệ kiêu ngạo hơn cả trong ảnh, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, đi lại mạnh mẽ, rất có vài phần khí chất lưu manh. Trang Du lại nở một nụ cười nhẹ, có vẻ nho nhã phóng khoáng.
Ba người đi đến trước mặt họ, Diêu Tiềm Giang còn chưa mở miệng giới thiệu, Chu Phụng Lam đã không kiêng nể gì đánh giá mấy người, cũng cười lạnh nói: “Ngưỡng mộ đại danh chư vị đã lâu, rốt cuộc hôm nay đã được gặp.”
Thành Thiên Bích lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
Chu Phụng Lam nhìn chằm chằm họ: “Nghe nói chư vị chơi ở Lạc Dương rất vui vẻ, không biết cấp dưới của tôi có chỗ nào chiếu cố không chu toàn hay không.”
Trang Nghiêu nở nụ cười chói mắt: “Tiếp đãi rất tệ, thế nên chúng tôi giúp hội trưởng Chu giáo huấn họ một chút.”
Trong mắt Chu Phụng Lam lộ vẻ giận dữ, Trang Du bắt lấy cánh tay hắn, hạ giọng nói: “Phụng Lam, đừng xúc động.”
Chu Phụng Lam hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.
Trang Du cười nhìn Trang Nghiêu: “Mấy ngày nay sống ở khu 3 có khỏe không?”
Trang Nghiêu nói: “Rất khỏe.”
“Nghe nói bây giờ con thu mua bông vải biến dị ở khắp nơi, có cần ta hỗ trợ không?”
“Vậy thì tốt, tôi thu mua gấp đôi giá thị trường, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.”
Trang Du cười nhẹ nhàng: “Con nói như vậy lại khiến ta không muốn cho con.”
Trang Nghiêu cười lạnh: “Vốn chẳng trông cậy gì vào ông.”
Trang Du thở dài: “Hóa ra ta hồi nhỏ tuyệt đối không khiến người ta thích.”
Trang Nghiêu trả lời lại một cách mỉa mai: “Ông trưởng thành cũng chẳng thay đổi.”
Trang Du cười nói: “Tiểu Trang Nghiêu, thật ra ta thật sự muốn giúp con, dù sao chúng ta cũng là…” Hắn cười “ha ha”: “Có điều, nếu con luôn tự cho là đúng, nhẹ dạ tin theo bộ lý luận vô dụng kia của Tùng Chấn Trung, con còn chưa lớn lên thì đã hỏng mất rồi.”
Đặng Tiêu đứng sau lưng Trang Nghiêu, một tay đè lại vai nó, một tay chậm rãi giơ ngón giữa chỉ vào Trang Du, khiêu khích nhìn hắn.
Chu Phụng Lam siết chặt nắm đấm, âm thanh của sấm sét vang lên lạo xạo quanh người hắn, hắn dữ dằn nói: “Nhãi ranh, mày dám bất kính với tiến sĩ Trang…”
Thành Thiên Bích một bước chắn trước mặt Đặng Tiêu và Trang Nghiêu, lạnh giọng nói: “Muốn động thủ thì đi ra ngoài.”
Không khí nhất thời trở nên vô cùng căng thẳng, ánh mắt mọi người trong hội trường lại một lần nữa tập trung đến trên người bọn họ.
“Diêu Tiềm Giang, cậu gọi tôi đến đây là muốn cho tôi xem chuyện này sao?” Một giọng nam trầm thấp nguội lạnh vang lên sau lưng mọi người.
Mấy người quay đầu lại, một người đàn ông thân hình cao lớn, khí chất trầm ổn đi đến phía họ.
Là thủ lĩnh Lục Đạo Hoàng Tuyền – Lý Đạo Ái!
Trang Du lại ấn cánh tay Chu Phụng Lam, bình tĩnh lắc đầu.
Diêu Tiềm Giang cười nhẹ: “Cảnh sát Lý, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè cũ, anh năm lần bảy lượt từ chối lời mời của tôi, đúng là có chỗ lạnh nhạt quá.”
Lý Đạo Ái không chút khách khí: “Chúng ta chỉ là từng có tiếp xúc do quan hệ nghề nghiệp, không tính là bạn bè. Hôm nay tôi tới là muốn chúc thọ, nếu có vấn đề gì, ra ngoài nói vẫn tốt hơn.” Lúc nói lời này, tuy hắn không nhìn giằng co giữa Thành Thiên Bích và Chu Phụng Lam nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, muốn đánh thì ra ngoài đánh.
Diêu Tiềm Giang như thể đã quen với thái độ của Lý Đạo Ái, cũng không buồn giận, khóe miệng anh vẫn treo nụ cười bí hiểm.
Chu Phụng Lam nhếch miệng cười, lộ nét mặt khinh khỉnh: “Lý Đạo Ái, anh đi đến đâu cũng làm như ông lớn, không thấy mệt à.”
Lý Đạo Ái chẳng thèm để ý đến sự khiêu khích của hắn, ánh mắt sâu thẳm đảo qua nhóm người Thành Thiên Bích, gật đầu, không có cảm xúc gì nói: “Vinh hạnh được gặp.”
Chu Phụng Lam tức giận đến độ sấm sét rỉ ra khiến tóc hắn cũng phải kêu tách tách.
Nhóm Thành Thiên Bích gật đầu với Lý Đạo Ái, đều có vài phần đề phòng với người đàn ông có khí thế lớn mạnh này.
Diêu Tiềm Giang nói: “Xem ra còn thiếu Thẩm Trường Trạch là vẫn chưa đến.”
Lưu Nghiêm nói: “Thẩm Trường Trạch và Al Maurell đã đến.”
Diêu Tiềm Giang ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Mời họ đến đây, tôi tin tiểu thư Kiều San chờ đợi cơ hội chụp một tấm ảnh chung của chúng ta đã lâu.”
Tùng Hạ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Kiều San đứng cách đó không xa, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn họ, chiếc microphone trên tay dường như đang chờ đợi nhận lệnh bất cứ lúc nào.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Trường Trạch và Al Maurell cũng mặc tây trang từ xa xa đi tới, mái tóc vàng óng ánh của Al Maurell hết sức gây chú ý.
Al Maurell cười ha ha nói: “Chà, các bạn, đứng cả ở đây làm gì thế?”
Diêu Tiềm Giang phất tay, bồi bàn đưa cho mỗi người một chén rượu, anh nâng chén về phía Kiều San: “Vị này là phóng viên Tân Hoa Xã – tiểu thư Kiều San, là phóng viên đặc biệt được mời đến bữa tiệc này. Cô ấy vô cùng hy vọng có thể chụp một tấm ảnh chung cho chúng ta, mọi người đừng phụ lòng kỳ vọng của nữ sĩ, cười nhìn vào máy ảnh nào.”
Tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Kiều San, chiếc máy quay sau lưng Kiều San vang lên tiếng click, khi phần lớn trong số họ còn chưa chuẩn bị tốt đã liên tiếp chụp được vài tấm ảnh.
Một tấm trong số đó trở thành tin tức trang nhất của một tuần báo.
93f46d166d224f4a879105ab08f790529822d109
71f1c1ffjw1ezk2hht4t0j20ic0khacv
DIÊU TIỀM GIANG
Giới tính: Nam | Tuổi: 28 tuổi.
Chiều cao: 187 cm | Cân nặng: 78 kg
Nghề nghiệp: Luật sư
Tính cách: Phúc hắc chững chạc, điềm tĩnh cơ trí, có chút ngạo mạn, nhưng thái độ đúng mực, là một nhà lãnh đạo mà mọi việc đều được nghĩ sâu tính kỹ.
Thân phận: Gia đình mồ côi cha, rất hiếu thuận với mẹ.
Năng lực biến dị: Điều khiển sức mạnh thiên nhiên Nước.
71f1c1ffjw1ezk2htrsgdj20j20kq0vg
CHU PHỤNG LAM
Giới tính: Nam | Tuổi: 33 tuổi.
Chiều cao: 187cm | Cân nặng: 78kg
Nghề nghiệp: Vận động viên bóng đá
Tính cách: Lỗ mãng đường hoàng, dễ xúc động, hiếu chiến, lòng dạ hẹp hòi, độc ác với người ngoài, nhưng đối với người mình thì rất bao che khuyết điểm.
Thân phận: Gia đình bình thường.
Năng lực biến dị: Điều khiển sức mạnh thiên nhiên Sấm Sét.
71f1c1ffjw1ezk2hph6yhj20j90q1aej
LÝ ĐẠO ÁI
Giới tính: Nam | Tuổi: 35 tuổi.
Chiều cao: 188cm | Cân nặng: 77kg
Nghề nghiệp: Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Tính cách: Bình tĩnh lạnh lùng, cẩn thận kỹ lưỡng, lối sống quang minh chính đại, có tinh thần trọng nghĩa, rất có uy tín với cấp dưới.
Thân phận: Gia đình cán bộ cao cấp
Năng lực biến dị: Điều khiển sức mạnh thiên nhiên Đất. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.