Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 181

Thủy Thiên Thừa

19/06/2017

CHƯƠNG 181

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Trang Nghiêu nhếch môi cười: “Vậy là tốt rồi, chỉ cần anh không sợ, chúng tôi cũng sẽ không sợ.”

.

.

.

Như cậu đã đoán, tri thức cuồn cuộn như biển tràn ra, lập tức nhồi vào trong đầu óc cậu, khiến cậu suýt nữa ngã quỵ. Trong đầu Trang Nghiêu đúng là hỗn loạn, tri thức ký ức cái gì cũng có, cậu cố gắng không xem, nhưng thật sự không thể lảng tránh. Có điều, tri thức của Trang Nghiêu chiếm đa phần trong đầu óc nó, còn ký ức lại bị phủ trong đống thông tin khổng lồ này, cũng không dễ xem như vậy, thỉnh thoảng có mấy ký ức hồi bé của Trang Nghiêu, gần như đều có liên quan đến Trang Du. Cho dù chỉ nhìn những hình ảnh này, Tùng Hạ cũng có thể cảm nhận được hồi còn nhỏ, Trang Nghiêu sùng bái và kính sợ Trang Du đến thế nào. Trang Nghiêu nhất định không muốn cho cậu nhìn thấy những thứ này.

Tùng Hạ ép mình tập trung tinh lực, giúp Trang Nghiêu khống chế năng lượng trong cơ thể.

“Anh thấy rồi à?”

Tùng Hạ giật mình một cái, Trang Nghiêu đang nói chuyện với cậu. Chỉ sợ đây là khả năng đặc biệt của dị nhân tiến hóa não bộ, có thể dùng sóng điện não liên lạc với người khác, trước kia chưa chắc làm được, nhưng trong giây phút năng lượng mạnh mẽ trước nay chưa từng có này, Trang Nghiêu cũng làm được, giống như Trang Du vậy.

“Tôi chỉ nhìn thấy vô số tri thức, yên tâm, tôi không thấy cái gì không nên thấy.”

“Trong đầu tôi không có gì không nên thấy, chỉ có rất nhiều thứ anh thấy không hiểu.”

“Bây giờ cậu còn có tâm trạng nói chuyện với tôi? Tập trung một chút đi, vì kéo dài thời gian thăng cấp nên lúc này cậu rất nguy hiểm.”

“Nếu không phải vì chuyện này thì tôi còn muốn ở trong này thêm chốc lát.” Trang Nghiêu thở dài một hơi: “Kỳ diệu quá, tôi chưa bao giờ thông minh đến vậy, tôi đã nghĩ thông rất nhiều vấn đề mà trước kia không thể giải đáp.”

Tùng Hạ vội la lên: “Cậu còn lo mình không đủ thông minh? Trang Nghiêu, đừng tự tiện nữa, tập trung tinh thần, nếu cậu còn muốn sống mà rời khỏi đây.”

“Tôi muốn sống, nhưng tôi thật sự không muốn rời khỏi đây. Đối với một người khát vọng tri thức mà nói thì đây chính là Thiên đường.”

“Cậu…”

“Tùng Hạ, anh có nghĩ tới chuyện vì sao ý thức Cambri lại tạo ra tôi hay không? Vì sao nó lại tạo ra dị nhân tiến hóa não bộ để chống lại mình?”

“Trang Nghiêu, giờ không phải lúc thảo luận chuyện này.”

“Tôi đột nhiên phát hiện tôi đã nghĩ thông, nhưng tôi rất khó chịu, Trang Du nghĩ ra chuyện đó trước tôi một bước, chẳng trách dạo gần đây ông ta im hơi lặng tiếng đến vậy.”

“Cậu nghĩ thông chuyện gì?”

“Lát nữa sẽ nói cho anh biết, bây giờ không phải anh sẽ giúp tôi đột phá cấp hai hay sao? Tập trung một chút đi.”

Tùng Hạ thật muốn đấm nó hai cái.



Dưới sự đồng tâm hiệp lực của hai người, Trang Nghiêu đã đột phá cấp hai, cũng vì thể lực tiêu hao quá độ mà lâm vào hôn mê.

Tùng Hạ ôm nó ra ngoài, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Đường Nhạn Khâu đón lấy Trang Nghiêu, nhìn gương mặt trẻ con trắng nõn và đôi môi mềm đo đỏ của nó, cảm thán: “Nếu không nói gì thì Trang Nghiêu chẳng khác gì trẻ con bình thường cả.”

Tùng Chấn Trung xoa xoa đầu Trang Nghiêu: “Nhưng đứa trẻ này lại là ‘bộ não’ của mọi người, cho dù cậu ta nói chuyện không dễ nghe, nhưng mọi người bất luận lúc nào cũng sẽ cần.” Tùng Chấn Trung dừng một chút, nói nhỏ: “Trước đây cậu ta không phải như vậy.”

Tùng Hạ hơi giật mình, sâu trong ký ức của Trang Nghiêu có một đứa trẻ chẳng khác gì những đứa trẻ bình thường, nếu Trang Nghiêu đúng là con của Trang Du chứ không phải thể nhân bản, với nó mà nói thì chắc sẽ tốt hơn rất nhiều.

Thành Thiên Bích vỗ lưng Đường Nhạn Khâu: “Đưa nó về phòng nghỉ ngơi đi, ở cạnh nó, có chuyện gì thì báo cho chúng tôi biết.”

Đường Nhạn Khâu gật đầu, ôm Trang Nghiêu đi.



Tùng Hạ hít một hơi thật sâu: “Rốt cuộc… rốt cuộc toàn bộ đã thăng cấp.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu, lại nhìn Liễu Phong Vũ, cũng cảm thán: “Ban đầu chỉ có chúng ta.”

Liễu Phong Vũ cười cong cong khóe mắt đào hoa: “Không sai, lúc đầu chỉ có ba người chúng ta, bây giờ chúng ta có nhiều bạn bè cùng tiến cùng lui.”

Tùng Hạ mỗi tay ôm vai một người: “Thiên Bích, Liễu ca, từ ngày đó ba người chúng ta cùng nhau đồng hành, chúng ta đã thề sẽ sống sót, đây là động lực giúp mọi người đi đến ngày hôm nay, hơn nữa sẽ giúp chúng ta tiếp tục tiến bước.”

Ba người ánh mắt kiên nghị, cả nhóm đều thành công thăng cấp làm cho niềm tin của họ tăng lên gấp bội, ngay cả Thanh Hải mà trước đây họ vô cùng sợ hãi cũng chẳng còn xa không thể với nữa.

Hai ngày sau, Đặng Tiêu và Trang Nghiêu đều đã tỉnh táo, họ hồi phục khá nhanh, so với các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, họ không chịu quá nhiều đau khổ.

Trang Nghiêu vừa tỉnh đã nằm không yên, muốn lập tức gặp Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi.

Mọi người tập trung tại phòng họp, họ cũng rất hiếu kỳ, trong hơn ba mươi tiếng thăng cấp, rốt cuộc Trang Nghiêu đã đột phá như thế nào. Nhất là Tùng Hạ, Trang Nghiêu chỉ nói một nửa với cậu khiến hai ngày này cậu cứ tâm thần không yên.

Trang Nghiêu chỉ sợ là rất nóng vội, ngay cả quần áo cũng chưa thay, mặc luôn áo ngủ gấu Pooh xuất hiện ở phòng họp.

Liễu Phong Vũ kéo kéo cổ áo nó, trêu: “Áo ngủ này hợp với cậu ghê lắm, mắt thẩm mỹ của tôi không tồi phải không?”

Trang Nghiêu lườm hắn: “Quần áo chỉ cần mặc được là được, tôi không thèm để ý nó trông thế nào. Có điều, nếu sau này anh còn mua kiểu này cho tôi thì nhớ suy xét đến tuổi tế bào của tôi đã 34 rồi.”



Liễu Phong Vũ cười tủm tỉm: “Tuổi tế bào 34 không liên quan đến tâm trí cậu, cậu vẫn mới sống 12 năm, tôi biết cậu sẽ thích mà, Sim Simi [213] với Khủng Long con [214]chắc cậu cũng thích phải không?”

[213] Sim Simi:

[214] Khủng Long con: Nhân vật chính trong truyện tranh/ phim hoạt hình thiếu nhi TQ “Chú Khủng long A Cống”.

Trang Nghiêu hừ một tiếng: “Ngồi yên đi, tôi muốn nói chính sự.”

Tùng Hạ nhìn nó: “Hôm đó rốt cuộc cậu đã nghĩ thông chuyện gì? Về ý thức Cambri.”

“Chúng ta vẫn bị trói buộc bởi quan niệm ‘vào trước là chủ’ do từ khi động đất đến nay, bên tổn thất nghiêm trọng nhất chính là loài người. Chúng ta đã mất hai phần ba nhân khẩu, văn minh và trật tự mà con người đã mất hàng ngàn năm để thành lập đều bị hủy hoại trong phút chốc, mọi người bị mất đi người thân hoặc bạn bè. Cho nên, chúng ta cho rằng ý thức Cambri nhằm vào con người, nó muốn diệt tuyệt loài người. Nhưng trong mấy chục tiếng thăng cấp, tôi đột nhiên ý thức được, ý thức Cambri không phải muốn diệt tuyệt loài người, nhưng chỉ vì hành động của nó mà đã dẫn đến hậu quả con người đi về hướng diệt tuyệt.”

Liễu Phong Vũ cau mày: “Hai chuyện này có gì khác nhau?”

Trang Nghiêu nói: “Tôi từng nói, ý thức Cambri là ý thức cân bằng của địa cầu, nó sinh ra từ ngày địa cầu sinh ra, nó chính là địa cầu. Chúng ta, bất luận là con người hay là động thực vật nào khác thì đều chỉ là một trong số những sinh vật sinh sống trên người nó. Nó bình đẳng với bất cứ giống loài nào, không có yêu ghét. Điều nó muốn chỉ là hành tinh này luôn cân bằng, không có giống loài nào độc bá thế giới, băng đá sẽ không đóng băng đại dương, đại dương sẽ không bao phủ đất liền, vì chỉ khi cân bằng thì mới có thể khiến hành tinh này mãi mãi phồn thịnh. Song trong quá trình sinh sản của giống loài, cuối cùng sẽ có một loài chiến thắng hoàn cảnh tự nhiên và những kẻ địch khác, đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, nhất là giống loài tiến hóa ra trí tuệ như con người còn có ý đồ thống trị và cải tạo toàn bộ hành tinh này, đây là chuyện ý thức Cambri không thể chấp nhận. Nhưng tôi không cho rằng ý thức Cambri có trí tuệ.”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Nếu ý thức Cambri có trí tuệ, nó sẽ tạo ra địa cầu trong lý tưởng của nó chứ không phải thông qua cách thức cực đoan nhất lần lượt làm cho các giống loài trên địa cầu phải chịu thử thách.”

“Nếu chúng ta giả thiết ý thức Cambri không có trí tuệ thì rất nhiều hành vi của nó đã giải thích được rồi. Chúng ta có thể coi nó như một chiếc máy tính có độ chính xác cao, nó thu thập số liệu toàn cầu, phán đoán giống loài nào sẽ phá hủy sự cân bằng của địa cầu. Một khi giá trị thiệt hại vượt qua giá trị báo động của nó, nó sẽ phát động thiên tai hoạn nạn, dù là giống loài nào thì đều không thể chống cự sức hủy diệt của tự nhiên. Kết cục của giống loài này sẽ bị phủ lấp trong dòng sông của lịch sử, địa cầu sẽ thai nghén ra giống loài mới, chẳng bao lâu rồi sẽ có vô số loài mới thay thế loài cũ, bổ sung vào vòng sinh thái khuyết chỗ, tiếp tục duy trì sức sống của địa cầu. Ý thức Cambri không nhằm vào giống loài nào, đối với sự mất cân bằng của địa cầu, nó phát động công kích hết sức khác biệt. Cách thức của nó rất đơn giản, một khi địa cầu mất cân bằng, nó chỉ cần diệt tuyệt giống loài làm địa cầu mất cân bằng, đổi thành giống loài mới là có thể giải quyết mọi vấn đề, đợi qua hàng trăm triệu năm khi giống loài mới đã trưởng thành, lại khiến địa cầu mất cân bằng, ý thức Cambri sẽ lặp lại hành vi này.”

Tùng Hạ lẩm bẩm: “Nghe cậu nói có vẻ rất khốc liệt, nhưng đối với ý thức Cambri mà nói, chúng ta chẳng khác gì con kiến, con gián…”

Đường Đinh Chi nói: “Nhưng nếu sự thật là vậy thì vì sao ý thức Cambri lại phóng thích năng lượng Cambri? Vì sao lại khiến tất cả giống loài tiến hóa? Nó chỉ cần khiến nhân tố lạnh phân bố ra toàn cầu, làm tất cả mọi người chết cóng là được, chẳng bao lâu sẽ có giống loài mới thích ứng giá lạnh được thai nghén ra. Ý thức Cambri hao tốn tâm sức như vậy là vì sao?”

Trang Nghiêu trầm giọng: “Nếu những chuyện này không phải do ý thức Cambri làm thì sao?”

Mọi người hoảng hốt, Tùng Hạ hỏi: “Cậu có ý gì?”

“Ý thức Cambri có thể tùy tiện khống chế thời tiết và hoàn cảnh, nó chỉ cần đơn giản khiến nhiệt độ không khí tăng lên hoặc hạ xuống là đủ để diệt tuyệt loài người, giống như nó đã dễ dàng khiến khủng long tuyệt chủng vậy. Nhưng nó lại phí công tốn sức phóng thích ra năng lượng Cambri khiến tất cả giống loài tiến hóa, thậm chí còn khiến con người tiến hóa. Trước kia, chúng ta nghĩ rằng vì để giữ lại các giống loài khác mà nó đã đặc biệt tạo ra cho con người môi trường hà khắc ấy, nhưng nếu giả thiết ý thức Cambri không có trí tuệ vừa nãy của chúng ta được thành lập thì nói rằng nó nhằm vào con người sẽ không đúng. Cho nên, tôi to gan đặt giả thiết: Có thứ gì khác đã khiến ý thức Cambri thức tỉnh, lợi dụng bàn tay của năng lượng Cambri tạo ra cục diện tiến hóa của con người và các giống loài khác như ngày hôm nay, mà thứ này nhất định có liên quan đến ngọc cổ!” Trang Nghiêu nhìn rành rành về phía Tùng Hạ.

Trái tim Tùng Hạ run lên, mím môi không nói.

Tùng Chấn Trung nói nhỏ: “Trang Nghiêu, giả thiết cậu đưa ra có thể hoàn toàn xoay chuyển nhận thức hiện tại của mọi người, ý tưởng này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài nửa câu, cậu hiểu chứ?”

“Tôi đương nhiên hiểu, cho dù ý thức Cambri không có trí tuệ, song nó vẫn là kẻ địch của con người, dự tính lúc đầu của chúng ta không thay đổi, mục tiêu cũng không thay đổi, thu thập ngọc Con Rối vẫn là sứ mệnh đầu tiên của chúng ta. Chẳng qua, nếu chứng thực suy đoán này, chúng ta sẽ đối mặt với một thứ chúng ta chưa biết, nhưng lại không biết rốt cuộc thì nó là tốt hay là xấu. Tuy nhiên, một khi chúng ta cởi bỏ câu đố này, bí mật của ngọc cổ chắc hẳn không còn cách chúng ta bao xa, ngược lại cũng thế.”

Tùng Hạ không khỏi sờ sờ bụng mình: “Ngọc cổ… ngọc cổ và ý thức Cambri, tất nhiên có mối quan hệ nào đó, nhưng tôi tin mục đích của nó là giúp loài người.”

Trang Nghiêu nói: “Trước mắt xem ra đúng vậy, ít nhất bây giờ con người còn có một chút sức phản kháng. Chúng ta còn có quá nhiều bí ẩn khó hiểu với thế giới này, nếu không có ngọc cổ giúp đỡ, chỉ sợ chúng ta đã chết từ lâu rồi. Song, đừng quên ý thức Cambri đã thức tỉnh trước thời hạn, chuyện này thoạt nhìn thì do đoàn nghiên cứu Trang Du phái đi tạo thành, nhưng Trang Du dù có thông minh thế nào thì cũng chỉ là con người, tôi và các anh đã từng thảo luận về ‘trùng hợp’ và ‘nhân quả’, tôi luôn tin rằng ý thức Cambri thức tỉnh trước thời hạn nhất định cất giấu bí mật nào đó, và ngọc cổ sẽ cho chúng ta đáp án.”

“Đây chính là chuyện cậu nghĩ thông trong hơn ba mươi tiếng kia ư? Còn có gì khác không?”

“Có, rất nhiều, có vài chuyện lúc này tôi chưa thể nói, không chắc chắn được hơn 70%, nói ra chỉ tạo thành khủng hoảng, còn có vài chuyện trên công tác nghiên cứu rất có ích với chúng ta, có điều nói với các anh, các anh cũng không hiểu.” Trang Nghiêu nhìn về phía Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi, ánh mắt sáng ngời: “Tôi cần hai anh mau chóng đột phá cấp hai, hãy suy ngẫm trong quá trình thăng cấp, sau đó tôi sẽ lại thảo luận chuyện ý thức Cambri với hai anh, tôi cần hai anh giúp.”

Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi nhìn nhau, nét mặt nghiêm túc. Họ biết Trang Nghiêu còn nghĩ ra thứ gì khác, chỉ có điều không dám nói. Tùng Chấn Trung nói: “Tôi còn cần đại khái nửa tháng.”

Đường Đinh Chi nói: “Tôi cũng vậy. Gần đây là thời gian đỉnh cao của dị nhân thăng cấp, không ít người thành công, cũng có không ít người thất bại, gần như tất cả tổ chức dị nhân đều tổn thất hai đến ba dị nhân cấp bậc đội trưởng.”

Tùng Hạ nói: “Các anh thì sao? Chúng ta là đồng minh, tôi sẵn lòng giúp các anh.”

“Cám ơn, có điều tạm thời không cần, sức chiến đấu chủ yếu của tộc Long Huyết tập trung ở Long Huyết nhân, thật ra cũng không có nhiều dị nhân, ngay cả Al cũng chỉ mới bắt đầu biến dị gần một năm sau động đất. Đợi đến lúc chúng tôi cần cậu thì nhất định sẽ tới tìm.”

Tùng Chấn Trung nói: “Hiện nay tất cả các tổ chức lớn đều bắt đầu điên cuồng thu mua thuốc năng lượng, tuy không biết vì sao nhưng thuốc năng lượng có thể giúp dị nhân khi họ thăng cấp, nâng cao khả năng sống sót cho họ. Bởi vì chuyện này mà rất nhiều dị nhân đẳng cấp thấp bị giết, sóng gió này thậm chí còn ảnh hưởng đến các thành thị xung quanh, gần đây hết sức bất ổn.”

Tùng Hạ cau mày: “Chi bằng để cháu chế tạo một ít thuốc năng lượng đi, cứ lạm sát như vậy, Bắc Kinh sẽ lại lộn xộn.”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Bây giờ quả thật bên chú cần rất nhiều thuốc năng lượng, hơn nữa cần lâu dài, tuy thế này không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề, nhưng ít nhiều có thể giảm bớt một chút.”

Tùng Hạ thở dài: “Cháu không thể giúp mọi người thăng cấp, nhưng ít ra có thể sử dụng cách này gắng hết sức giúp một vài người.”

Trang Nghiêu nói: “Có ảnh hưởng đến các việc khác của anh không?”

“Không, dù sao thì cũng hấp thu năng lượng từ ngọc Con Rối, tốn một chút thời gian mà thôi, đừng lo.”

“Vậy là tốt rồi, mấy ngày nay anh có tiến triển gì không?”

Nói đến chuyện này, Tùng Hạ khá hào hứng: “Có, tôi đã tạo ra mẫu đầu tiên của công cụ phòng hộ bằng năng lượng, tuy còn rất nhiều chỗ cần cải tiến, nhưng tôi nghĩ trước khi đi Thanh Hải, nhất định có thể hoàn thành.”

“Quá tốt, lát về cho tôi xem.”

Tùng Chấn Trung cười nói: “Hiện nay, năng nguyên kiểu mới đã bắt đầu đưa vào sản xuất, chúng tôi đã triển khai hoạt động một nhà máy năng lượng cỡ lớn, chiêu mộ hơn hai nghìn công nhân. Đây là nhà máy cỡ lớn duy nhất trong nước, nói không chừng còn là duy nhất trên thế giới. Hiện nay giá trị sản lượng là 150 kg, sau đó chúng tôi sẽ nâng cao sản lượng, giảm bớt hao tổn. Một khi sản lượng tăng lên, rất nhiều thiết bị cơ giới hoá và vũ khí đều có thể hoạt động, không có chúng, chúng ta không đánh nổi những trận ác liệt.”

“Rất tốt, mọi chuyện đều đang đi vào quỹ đạo.” Trang Nghiêu siết chặt nắm đấm: “Sớm muộn gì chúng ta cũng có thể lợi dụng khoa học kỹ thuật hiện đại tái thiết quân đội.”

“Đúng rồi, cậu còn chưa nói cảm nhận sau khi thăng cấp.” Thành Thiên Bích nói.

Trang Nghiêu còn chưa mở miệng, Đặng Tiêu đã gào lên trước: “Ớ ớ, sao không hỏi em, nhìn em này.”

Mọi người hào hứng nhìn cậu ta.

Đặng Tiêu khẽ quát một tiếng, làn da trên cánh tay lập tức biến thành lớp da nhăn thô cứng màu xanh thẫm.

Thành Thiên Bích nhíu mi: “Thế này so với lúc trước có gì khác nhau?”

Đặng Tiêu cười he he, chỉ thấy dưới lớp da kia có gì đó đang hơi chồi lên, sau đó, một lớp giáp như những chiếc móc sắt đâm ra từ trong làn da cậu ta, phủ đầy cả cánh tay. Lớp giáp này chỉ dài 4 – 5cm, hình trăng lưỡi liềm, vô cùng sắc bén, khiến cánh tay Đặng Tiêu trông giống một chiếc chùy gai, thứ này không chỉ là “chùy gai” mà còn có tốc độ và sức mạnh khủng bố, hơn nữa chủ nhân của nó có thể tự nhiên điều khiển.

Đặng Tiêu cười to: “Bây giờ toàn thân em đều có thể mọc ra loại giáp này, cứng rắn vô cùng, ai đứng trước mặt em, em đâm cho thủng lỗ.”

Đường Nhạn Khâu đi qua, cười nói: “Cậu thử đâm anh đi.” Hắn vươn một cánh tay ra, xắn tay áo lên, để lộ làn da trần.



Đặng Tiêu nói: “Đường ca đừng đùa, đây không phải đồ chơi.”

“Không đùa, cậu thử đi.”

Đặng Tiêu do dự một chút, kề cánh tay vào tay Đường Nhạn Khâu.

Trong khoảnh khắc lớp giáp chạm vào cánh tay Đường Nhạn Khâu, cánh tay hắn đột nhiên xuất hiện thật lớp lông vũ rất dày. Lớp lông vũ này vừa trơn nhẵn vừa mềm mại, gai giáp vừa chạm vào thì lập tức bị trượt đi, mấy sợi lông vũ trắng bay bay xuống đất. Đặng Tiêu cảm giác cánh tay mình vừa đâm vào một đống bông, không còn chút sức nào.

Đặng Tiêu đưa tay về, Đường Nhạn Khâu run run cánh tay, lông vũ biến mất, trên cánh tay hắn xuất hiện một nốt đỏ rất nhỏ, đâm thủng một chút da.

“Trời, Đường ca, lông vũ của anh dầy quá đi.”

Đường Nhạn Khâu vui mừng: “Gần đây mới tiến hóa ngược ra.”

Đặng Tiêu không phục: “Em còn tiến hóa ngược ra khả năng lợi hại hơn.”

“Ồ? Cho mọi người xem nào.”

Đặng Tiêu đặt tay xuống bàn, chậm rãi, màu sắc của cánh tay càng ngày càng nhạt, cho đến lúc biến thành màu gỉ sét gần giống với màu bàn.

Tùng Hạ mừng rỡ: “Cậu tiến hóa ngược ra khả năng biến sắc?”

Đặng Tiêu cười đắc ý: “Tuy bây giờ chưa thể biến sắc hoàn toàn, nhưng có thể làm được gần 70%, sau này em có nude cũng không sợ, em có thể biến thành bối cảnh luôn.”

Liễu Phong Vũ cười nhạo: “Cưng đừng đi nhìn lén các cô tắm rửa là được.”

Đặng Tiêu đỏ mặt, vội la lên: “Liễu ca nói bậy gì đó, em mà hạ lưu vậy sao.”

“Thế cưng nghĩ tới chuyện đó bao giờ chưa? Hả?” Liễu Phong Vũ bá vai bá cổ cậu, chớp chớp hai mắt.

Ánh mắt Đặng Tiêu hơi xao động, cuối cùng vờ nổi giận: “Anh có phiền không hở, em còn chưa nghĩ thế bao giờ.”

Liễu Phong Vũ cười ha ha.

Thành Thiên Bích hất cằm nhìn Trang Nghiêu: “Cậu thì sao?”

Trang Nghiêu cười nhẹ, mọi người cùng biến sắc, bởi vì đồng thời, họ nghe thấy giọng nói của Trang Nghiêu ở trong não mình, nhưng họ rõ ràng nhìn thấy Trang Nghiêu không mở miệng.

“Đây là một trong số những khả năng sau khi thăng cấp.” Trang Nghiêu nói: “Tôi có thể dùng sóng điện não trao đổi với các anh, không cần mở miệng, hơn nữa, tôi còn có thể thành lập sự trao đổi giữa các anh.”

“Đậu má, quá lợi hại, đây không phải máy truyền tin cao cấp sao.”

“An toàn hơn máy truyền tin, có điều trước mắt không dùng tốt như máy truyền tin, làm vậy rất tốn năng lượng, hơn nữa có hạn chế khoảng cách, nhưng tôi sẽ tiếp tục tiến hóa.”

Thành Thiên Bích nói: “Khả năng này rất tốt, nhất là trên chiến trường, còn có gì khác không?”

“Sau khi thăng cấp, khả năng khống chế não bộ của người khác đã được tăng cường, tôi sẽ không thử trên người các anh. Đương nhiên, chỉ số thông minh cũng nâng cao, nếu so sánh với một chiếc máy tính thì đó chính là nâng cấp toàn diện phần cứng phần mềm, tính năng nâng cao ít nhất 50% so với trước kia. Nếu muốn, tôi có thể thao túng một người bình thường ít nhất mười lăm giây.”

Liễu Phong Vũ cau mày: “Mười lăm giây? Con số chính xác này, cậu lấy ai thí nghiệm?”

Trang Nghiêu nhún vai: “Người đưa cơm cho tôi.”

Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi càng thêm hi vọng về trạng thái cấp hai, Tùng Chấn Trung nói: “Chúng ta đi tu luyện thôi, tôi có chút nóng lòng rồi.”

Đường Đinh Chi nhìn đồng hồ: “Còn bảy phút.”

“Gì?”

“Tôi nghiêm khắc tuân thủ thời gian biểu của mình, đúng là đã đến thời gian tu luyện, chúng ta đi thôi.”

Sau khi hai người đi, phòng họp chỉ còn lại sáu người họ.

Thành Thiên Bích nhìn về phía mọi người: “Rốt cuộc chúng ta đã đợi được ngày này, tất cả đều đã thành công thăng cấp. Khả năng mà thăng cấp mang đến cho chúng ta quả thật vô cùng kinh người, sau này ai cũng phải nghiêm khắc lập kế hoạch mỗi ngày ít nhất dành ra bốn tiếng để tu luyện. Tôi sẽ đột phá cấp ba trước cuối năm sau, hy vọng mọi người sẽ không để tôi chờ lâu.”

Trang Nghiêu cười cười: “Anh càng ngày càng ra dáng thủ lĩnh.”

Thành Thiên Bích nhìn nó một cái: “Cậu thông minh hơn tôi, nhưng tôi biết cách chỉ huy hơn cậu, có điều, tôi không phải thủ lĩnh gì cả.”

“Cả Bắc Kinh này đều biết anh là sếp của chúng tôi, chẳng lẽ anh lại không biết? Tuy chúng ta không quy phạm giống các tổ chức dị nhân khác, nhưng chúng ta đúng là một nhóm, còn anh là thủ lĩnh của nhóm này, cho dù chúng ta chỉ có sáu người. Chúng ta dần dần thành lập uy tín ở Bắc Kinh, bây giờ còn có điều kiện tất cả thăng cấp đã thiết lập địa vị cho chúng ta. Anh đã không còn là bộ đội đặc chủng của tổ đặc chiến số 9 nữa, anh là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió độc nhất vô nhị mà cả thế giới này đều đang chú ý, anh sẽ lãnh đạo tập thể này cứu loài người, sẽ có vô số ánh mắt nhìn anh, anh nhất định hiểu chuyện này.”

Thành Thiên Bích cau mày: “Cậu đột nhiên nói những chuyện này làm gì?”

“Bởi vì tôi phát hiện anh không hiểu rõ về mình, anh không giống người được vạn người ngưỡng vọng như Diêu Tiềm Giang hay Ngô Du, cho nên anh chẳng bao giờ đặt mình ở vị trí chính xác. Anh và Tùng Hạ, tổ hợp hai người các anh là sức mạnh to lớn cho chúng tôi dựa vào. Tôi không ngờ lại nghe thấy anh nói ‘Tôi không phải thủ lĩnh’, nghe có vẻ giống như anh đang sợ danh hiệu này là gánh nặng khiến anh áp lực vậy, anh thế này sẽ khiến tôi cũng thấy bất an.”

Ánh mắt sâu sắc của Thành Thiên Bích nhìn thẳng vào Trang Nghiêu: “Cậu hãy nghe cho kỹ, Thành Thiên Bích tôi, không sợ bất cứ điều gì.”

Trang Nghiêu nhếch môi cười: “Vậy là tốt rồi, chỉ cần anh không sợ, chúng tôi cũng sẽ không sợ.”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Từ nay trở đi, toàn lực ứng phó, khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn.”



Sau khi tất cả thăng cấp, rốt cuộc họ đã bắt đầu chuẩn bị cho hành trình Thanh Hải, tâm không tạp niệm. Mỗi người mỗi việc, họ dùng cách của mình để tăng cường sức chiến đấu cho cá nhân hoặc tập thể, ai cũng tiến vào trạng thái của một dạng điên cuồng. Trang Nghiêu điên cuồng nghiên cứu chế tạo vũ khí, Tùng Hạ điên cuồng chế tạo công cụ phòng thủ bằng năng lượng, những người khác thì điên cuồng tăng cường kỹ năng chiến đấu, mỗi một lần nâng cao đều có nghĩa hy vọng sống sót của họ trở nên lớn hơn.

Càng tới gần hành trình Thanh Hải, sự sợ hãi trong lòng họ lại bắt đầu tiêu tán một cách chậm rãi, có lẽ họ đã chấp nhận số phận, có lẽ là họ đã trải qua quá nhiều sinh tử, nay đã chết lặng, chuyện duy nhất mà giờ họ có thể làm chính là làm hết sức mình, nghe theo ý trời.

Thanh Hải, trung tâm của trận động đất, nguồn gốc của ngọc Con Rối, rốt cuộc nơi đó có bao nhiêu bí mật, bao nhiêu cạm bẫy tử vong, bao nhiêu sinh vật hùng mạnh đang chờ, hãy chờ đến lúc họ đặt chân đến nơi đó, tất cả đều sẽ được công bố!

—Hết quyển 5—

Quyển 6: Thanh Hải – Vùng đất bí ẩn Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kỷ Cambri Trở Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook