Chương 184
Thủy Thiên Thừa
19/06/2017
CHƯƠNG 184
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Sắt thép từ những ngôi nhà cũng phải oằn mình trước cơn bão điện từ…
.
.
.
Trong lúc Myron Babbott tĩnh dưỡng, Trang Nghiêu soát lại một lần ký ức Tùng Hạ nhìn thấy từ trong đầu Myron, thông qua ánh mắt của Myron, Tùng Hạ thấy một vài thông tin quan trọng. Ngoại trừ chuyện Long Huyết nhân thì còn có ngọc Con Rối trong tay chính phủ nước Mỹ, chỉ là cậu nhìn thấy có hơn sáu miếng, vượt quá ba miếng mà chính phủ Mỹ đã công bố. Việc lợi dụng ngọc Con Rối của người Mỹ cho họ nhiều ý tưởng. Người Mỹ dùng ngọc Con Rối làm nguồn năng lượng quan trọng cho máy móc cỡ lớn để cải tạo đất đai và hạt giống, ngoài ra còn có rất nhiều cách sử dụng khác. Trong trí nhớ của Myron, phần lớn những cách nước Mỹ sử dụng ngọc Con Rối thì họ cũng đã sử dụng, nhưng có thêm những ý tưởng mới mẻ này có thể giúp họ khai thác thêm nhiều cách sử dụng ngọc hơn.
“Lúc chiến đấu, Myron như thế nào?”
“Rất thú vị, toàn thân anh ta có thể bao trùm trong áo giáp kim loại, có thể điều khiển bất cứ loại kim loại nào, còn có thể tạo ra kim loại với điều kiện là nguyên tố của loại kim loại đó có trong cơ thể người, ví dụ như sắt, đồng…”
Trang Nghiêu giơ tay lên: “Lược bỏ ví dụ đi, tôi có thể đọc thuộc lòng toàn bộ nguyên tố cấu thành cơ thể con người, không cần anh nói cho tôi biết anh ta có thể tạo ra kim loại gì.”
Tùng Hạ xoa xoa đầu nó: “Nhỏ mà đáng ghét.”
Liễu Phong Vũ nói: “Như vậy sau khi thăng cấp, hắn sẽ nguyên tố hóa, biến thành người kim loại thật sự, biệt danh của hắn không nên gọi là ‘Iron Man’, phải là Transformers mới đúng.”
Đặng Tiêu cười: “Thế anh ấy có biến ra được đầu điện không? Với cả kê kê bằng vàng nữa, ha ha ha ha.”
Tùng Hạ cũng cười: “Trong lịch sử có rất nhiều đế vương hy vọng có thể dựng nên cho mình một pho tượng bằng vàng, Myron nhất định là người hoàn hảo nhất, đáng tiếc bây giờ vàng bạc cũng không đáng giá, không thì anh ta sẽ trở thành người giàu nhất thế giới.”
“Kim loại có giá trị ở bất cứ thời điểm nào.” Trang Nghiêu mở máy tính ra, ngón tay lạch cạch gõ tiếng Anh: “Lần tới gặp mặt tôi cần anh ta tổng hợp cho tôi một số kim loại, tiện hơn việc phái người ra ngoài tìm kiếm.”
“Để làm gì?”
“Có tác dụng lớn, cải tạo vũ khí cho các anh, chế tạo thuốc nổ, thuốc độc, anh ta nhất định đã quen tạo ra mấy thứ này cho chính phủ của mình.”
Đặng Tiêu hỏi: “Tiểu Trang Nghiêu, trước khi xuất phát đi Thanh Hải, khẩu Gatling của anh có thể cải tạo thành vũ khí năng nguyên vô hạn không? Cũng không phải anh ngại súng đạn nặng nề, có điều vác nó đi theo quả thật rất phiền.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Trang Nghiêu nhìn Tùng Hạ: “Nghiên cứu công cụ phòng thủ của anh thế nào rồi?”
“Tiến triển thuận lợi.”
“Rất tốt, đại khái tôi còn cần một đến hai tháng để hoàn thiện vũ khí, sắp xếp lại những thứ anh lấy được từ ngọc cổ trong sáu ngày thăng cấp đi, chúng ta sẽ nghiên cứu từng bước từng bước một.”
“Được.” Tùng Hạ hoạt động gân cốt một chút: “Tôi no rồi, chú tôi và đại tá Đường chắc hẳn cũng đã chuẩn bị tốt, chúng ta qua đó thôi.”
Thành Thiên Bích đứng lên: “Đi thôi.”
Mọi người rời khỏi phòng ăn, đi đến khu thí nghiệm.
Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi đứng ở cửa phòng thí nghiệm, đang nói gì đó.
Tùng Hạ đi qua, vỗ vỗ bả vai Tùng Chấn Trung, cười nói: “Chú, chú không căng thẳng chứ.”
Tùng Chấn Trung cười: “Đâu có”
Trang Nghiêu khoanh tay nhìn họ: “Tôi chờ hai anh cùng chia sẻ thành quả suy nghĩ của mình. Có điều hãy nhớ, nhất định phải đi theo sự dẫn đường của Thành Thiên Bích, hai người các anh không thể đồng thời tới điểm mấu chốt, Tùng Hạ sẽ không chống đỡ được.”
Đường Đinh Chi nói: “Yên tâm. Chúng ta sắp dung hợp thành quả suy nghĩ của ba người, nhất định sẽ đạt được nhiều hơn Trang Du.”
Al vòng tay qua hông Đường Đinh Chi, hôn lên tóc anh: “An toàn là trên hết, biết chưa?”
Đường Đinh Chi quay đầu cười với hắn: “Biết rồi.”
Al đỡ cằm anh, dịu dàng đặt xuống một nụ hôn, ngón tay thanh mảnh vuốt ve tóc anh.
Các nhà khoa học chung quanh tuy đều đã quá quen thuộc, nhưng đối mặt với hành động rõ ràng như vậy vẫn có chút mất tự nhiên, ai nấy đều quay đầu đi.
Hai người lại hoàn toàn không coi ai ra gì, hôn xong, Al giữ nụ cười nhẹ, Đường Đinh Chi sắc mặt như thường, nói: “Đi thôi, vào trong.”
…
Sau khi Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi tiến vào phòng thí nghiệm, cửa phòng bị đóng lại. Lúc này, không ai vào trong cùng họ, Thành Thiên Bích vẫn là người dẫn đường, nhưng là thông qua bộ đàm bởi khi hai dị nhân tiến hóa não bộ đồng thời thăng cấp sẽ khiến những người tiến lại gần họ đau đầu khủng khiếp, cho dù là Thành Thiên Bích thì ở trong hơn hai mươi tiếng cũng sẽ không chịu nổi.
Tùng Hạ không yên lòng về Tùng Chấn Trung, cậu và Thành Thiên Bích đứng trong phòng theo dõi, chăm chú nhìn hai người bên trong.
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua, căn cứ theo sự dẫn đường của Thành Thiên Bích, Tùng Chấn Trung sẽ đề cao tốc độ, đột phá trước. Thời điểm năng lượng của Tùng Chấn Trung dâng cao, Tùng Hạ tiến vào phòng thí nghiệm, dùng ý chí thật lớn khống chế thân thể mình vì cậu có cảm giác có thứ gì đó đang kích thích trí óc cậu, tranh đoạt quyền khống chế thân thể cậu. Ảnh hưởng của hai dị nhân tiến hóa não bộ thật đáng sợ, thậm chí họ không nhằm vào cậu, chỉ có điều năng lượng của họ phát tán ra khắp phòng, chẳng trách nghiên cứu viên và bảo vệ đều lui ra xa hơn hai mươi mét, không ai có thể ở quá lâu trong phòng thí nghiệm này, nếu không có thể sẽ điên mất.
Tùng Hạ ngồi xuống bên cạnh Tùng Chấn Trung, nhỏ giọng nói: “Chú, hai người năng lượng quá mạnh, cháu giờ đã thấy buồn nôn chóng mặt, chú nhất định phải phối hợp với cháu, thăng cấp trong vòng mười phút, cho dù lúc này chú có muốn suy nghĩ thêm nhiều thế nào thì cũng phải nghe lời cháu, được chứ ạ?”
Tùng Chấn Trung gật đầu.
Tùng Hạ nhắm mắt lại, đưa năng lượng vào trong cơ thể Tùng Chấn Trung. Cũng giống Trang Du và Trang Nghiêu, từ trong đầu Tùng Chấn Trung, cậu nhìn thấy không ít hình ảnh quen thuộc, ba mẹ cậu, ông bà nội, nhà cửa ở quê, thành quả nghiên cứu của Tùng Chấn Trung, rất nhiều, Tùng Hạ không có ý định tra xét ký ức của chú cậu nên dồn toàn bộ tinh lực vào việc thăng cấp.
Tùng Chấn Trung không cố chấp như Trang Nghiêu, năng lượng Cambri mang tính hủy diệt của anh cũng chỉ chiếm tổng cộng không đến 70% năng lượng, anh tích cực phối hợp với Tùng Hạ. Bằng sự cùng cố gắng của hai người, nguồn năng lượng Thủy khiến đầu óc người ta căng trướng chợt tắt, về tới hạt nhân năng lượng của anh, Tùng Chấn Trung thành công thăng cấp.
Tùng Hạ đỡ lấy thân thể suy yếu của chú mình, dưới sự trợ giúp của bảo vệ dìu anh ra ngoài, Tùng Hạ cũng cùng ra, cậu nhất định phải hít thở không khí.
Al hỏi: “Cậu ấy còn cần bao lâu?”
“Khoảng hai, ba tiếng, không còn bao lâu.” Tùng Hạ thở hổn hển, có chút mệt mỏi. Sau khi thăng cấp, năng lượng trong cơ thể cậu đã tăng lên ít nhất gấp đôi, nếu là trước kia, cậu không thể liên tục giúp hai người thăng cấp trong vài tiếng ngắn ngủi, nhưng với cậu bây giờ mà nói thì lại không phải việc gì khó.
…
Không lâu sau, Đường Đinh Chi cũng đến thời khắc mấu chốt, Tùng Hạ đưa năng lượng vào cơ thể anh, bị bắt phải xem một vài ký ức. Từ trình độ nào đó mà nói thì vận mệnh của Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu có chỗ giống nhau, họ đều được “chế tạo” ra. Song điểm khác nhau là Trang Nghiêu là thể nhân bản của Trang Du, còn Đường Đinh Chi sinh ra vì “kế hoạch thiên tài”, đó là kế hoạch tuyển chọn thụ tinh ống nghiệm bằng việc kết hợp tinh trùng và trứng mang theo chỉ số thông minh cực cao để bổ sung cho quốc gia các nhà nghiên cứu khoa học ưu tú nhất. Từ trí nhớ của Đường Đinh Chi, Tùng Hạ còn nhìn thấy những chuyện vài năm trước của Thẩm Trường Trạch, Thiện Minh và Al, tuy chỉ là một phần nhỏ nhưng có vẻ thật là một sự trải nghiệm huyền thoại, cũng thấy được vào thuở đầu tận thế, tộc Long Huyết đã gặp phải những thử thách gì, không thoải mái hơn bao nhiêu hành trình vượt hơn 2000 km đến được Bắc Kinh của nhóm họ.
Sau khi giúp Đường Đinh Chi thành công thăng cấp, Tùng Hạ gần như đã mệt không đứng dậy được.
Al ôm Đường Đinh Chi đã hôn mê đi, Thành Thiên Bích cũng dìu Tùng Hạ ra ngoài.
Trang Nghiêu nói: “Cảm giác xem trộm ký ức của người ta không tồi chứ.”
Tùng Hạ hổn hển: “Tôi không cố ý xem.”
“Nhưng anh vẫn hiếu kỳ, phải, ai cũng có lòng hiếu kỳ, nhất là đối với bí mật của người khác, nếu tôi nói nếu cứ tiếp tục tiến hóa, tôi cũng có thể xem trộm ký ức của các anh, các anh có sợ không?”
Thành Thiên Bích cau mày: “Thật ư?”
“Chỉ là một suy đoán mà thôi, ví dụ tôi có thể tách ra một đoạn sóng điện não ngắn của anh, qua đó mà dù không cần nhìn nét mặt, không cần nghe những gì anh nói, tôi cũng có thể cảm nhận được cảm xúc hiện tại của anh. Ngoại trừ cực kỳ thông minh, dị nhân tiến hóa não bộ còn có tác dụng điều khiển và phân tích trí óc đặc biệt. Khi tôi đột phá cấp ba, tôi có thể hoàn toàn khống chế một người, cho dù chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn song cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện.”
Tùng Hạ cười: “Chẳng lẽ đến điểm tận cùng của tiến hóa, dị nhân tiến hóa não bộ mới là người vô địch?”
“Dưới điều kiện nào đó thì đúng. Dù sao thì động vật não bộ càng kém phát triển, ý chí càng yếu nhược thì càng dễ bị chúng ta khống chế.”
Đặng Tiêu hiếu kỳ: “Vậy chẳng phải em có thể khống chế A Bố ư?”
“Có thể, có điều không phải bất khả kháng thì tôi sẽ không làm, sẽ có tổn thương tới đầu óc nó.” Trang Nghiêu nhìn cậu ta: “Tôi không muốn khiến A Bố ngốc như anh.”
Đặng Tiêu la lên: “A Bố chỉ có IQ của đứa trẻ năm, sáu tuổi, em đừng khinh người quá đáng.”
“Anh dù có lên đến cấp bảy thì IQ cũng sẽ không biến hóa, nhưng A Bố thì sẽ càng ngày càng thông minh, cho đến một ngày nó vượt qua anh.” Trang Nghiêu nhếch miệng cười: “Có thấy nguy hiểm không?”
Đặng Tiêu bĩu môi, nhỏ giọng: “Còn lâu anh mới tin.”
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ chứng minh cho anh xem.”
…
Trang Nghiêu nói: “Tùng Hạ, anh về nghỉ đi, thời gian thí nghiệm chính thức của Chu Phụng Lam và Myron đặt vào ngày mai, chúng ta đều phải đi, tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh đều sẽ được mời.”
“Được, mấy ngày nay Ngô Du có tin gì không?”
“Không.”
“Cậu thấy hắn ta có đi theo chúng ta đến Thanh Hải không?”
“Sẽ.”
“Cậu khẳng định vậy ư?”
“Tôi chắc đến tám phần, có điều, còn cần chúng ta cố gắng một chút.” Trang Nghiêu nở nụ cười ranh mãnh.
Chiều ngày hôm sau, những người tham dự và chứng kiến cuộc thí nghiệm đều tập hợp ở viện khoa học, được bảo vệ ở viện khoa học dẫn tới khu thí nghiệm ở ngoại ô thành phố.
Xét thấy sức phá hủy lần trước Diêu Tiềm Giang và Ngô Du tạo thành nên vì lựa chọn một chỗ thích hợp mà họ đã bí mật thí nghiệm, tốn không ít công sức, hơn nữa trước tiên phái người đi dọn dẹp hiện trường, bảo đảm chung quanh không có cư dân, cũng không có ai nhìn thấy họ đang làm gì.
Chu Phụng Lam và Trang Du ngồi trên một con sói cao năm mét oai phong ngạo mạn xuất hiện ở nơi thí nghiệm, khi A Bố đi qua người nó, con sói kia phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
Bộ lông của A Bố dựng đứng cả lên, nhe nanh, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Trang Nghiêu xoa xoa lỗ tai nó: “Đừng sợ, bình tĩnh lại nào.”
Con sói kia vẫn không ngừng khiêu khích A Bố, thậm chí còn dè dặt tiến lại gần đến chỗ A Bố, thân thể cao lớn, ánh mắt xanh biếc, răng nanh lộ ra và cái lưỡi đỏ tươi của nó khiến người nhìn không rét mà run.
A Bố có chút kích động, thể tích của nó tuy lớn hơn nhiều con sói kia, nhưng cơ thể nó vẫn chảy dòng máu mèo nhà được thuần hóa, còn con sói này là dã thú thật sự.
Chu Phụng Lam hào hứng nhìn họ, không hề có ý định ngăn cản, lại còn cao giọng nói: “Ngại quá, đứa bé này là sói hoang, chẳng coi ai ra gì, thỉnh thoảng không nghe lời cho lắm, mau bảo con mèo nhép của mấy người trốn xa một chút đi, nó bị thương là tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
A Bố hung dữ kêu một tiếng, tiếng kêu lại có chút run rẩy.
Đột nhiên, một tiếng sư tử rống vang tận mây xanh khiến tất cả mọi người ở đây đều rung động đến run rẩy, một thân hình nâu xù mạnh mẽ nhảy đến như một tia chớp, chắn ngang A Bố và con sói kia.
Mọi người đều tập trung ánh nhìn vào đó, một con báo sư tử khổng lồ, ngồi trên người nó là thống lĩnh của Lục Đạo Hoàng Tuyền – Lý Đạo Ái.
Con báo sư tử kia hung tợn trừng con sói, con sói nhe răng, tuy nét mặt vẫn hung ác, song lại vô thức lui về sau một bước, cuối cùng dưới cái nhìn chằm chằm của báo sư tử, nó mới chậm rãi xoay đầu bỏ đi.
Chu Phụng Lam hừ lạnh một tiếng, cũng quay đầu đi.
…
Tùng Hạ lên tiếng: “Hoắc Bạch?”
Hoắc Bạch xoay qua: “Thật khiến người ta không chịu nổi, mấy người xem có ai là nhân vật lớn lại đi cưỡi mèo.”
Tùng Hạ nhìn, báo sư tử, sói, chim cắt trắng, cho dù là kẻ địch trước kia đụng phải thì tọa kỵ cũng hết sức oai phong, đúng là chẳng ai cưỡi mèo cả, có điều dù sao đi nữa thì chúng cũng không đẹp được bằng A Bố.
Hoắc Bạch đi đến bên cạnh A Bố, dùng chân vỗ vỗ vào ngực nó: “Còn sợ tao không?”
A Bố cúi xuống liềm liếm đầu Hoắc Bạch, sau đó kêu “meo” một tiếng, tiếng kêu có chút ấm ức.
Đặng Tiêu không phục: “Mèo thì sao, A Bố lợi hại lắm.”
“Mèo vẫn hoàn mèo, nó vĩnh viễn không phải sư tử, cho dù dáng vẻ của nó lớn hơn bất cứ động vật biến dị nào tôi từng gặp, song nó vẫn quá nhát gan.”
“A Bố không nhát gan.”
“Phải xem nó gặp phải cái gì đã, nó sợ dã thú, tôi có nói sai không.”
A Bố cúi đầu, nằm rạp xuống đất, cảm xúc rất suy sụp.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “A Bố tuy sợ sói, nhưng nó vẫn sẽ chiến đấu với sói, chỉ cần vì chủ nhân của nó.”
Hoắc Bạch cười nói: “Điều này tôi cũng tin đấy.”
Lý Đạo Ái nhảy xuống khỏi người Hoắc Bạch: “Bữa tiệc lần trước chúng ta không có thời gian nói chuyện, gần đây các vị vẫn khỏe chứ?”
“Rất khỏe.”
Lý Đạo Ái cười: “Tôi nghĩ cũng phải, tất cả đều đã thăng cấp, sĩ khí cực vượng, trạng thái cực tốt.”
Trang Nghiêu nhìn Chu Phụng Lam và Myron đang nói chuyện với nhau: “Hôm nay sẽ đến phiên hội Phụng Lam sĩ khí cực vượng, trạng thái cực tốt.”
“Có được sức mạnh như vậy, cho dù chỉ là tạm thời thì cũng rất hấp dẫn. Đáng tiếc, tôi thì ngay cả dị nhân dẫn xuất của tôi đang ở đâu, rốt cuộc người đó có tồn tại hay không tôi cũng không biết.” Lý Đạo Ái cúi đầu nhìn Trang Nghiêu: “Danh sách đi Thanh Hải đã quyết định chưa? Có tôi không?”
Trang Nghiêu nhìn lại hắn: “Anh muốn đi à?”
“Đương nhiên, căn cứ theo suy đoán của các cậu, không phải Thanh Hải sẽ có ít nhất một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ư, nói không chừng chính là năng lượng Thổ, vì khả năng này, tôi cũng phải đi Thanh Hải nhìn xem.”
“Nếu anh cũng đi thì Bắc Kinh chỉ còn lại Chu Phụng Lam, đó là chuyện không thể xảy ra. Chúng tôi muốn làm sao để đưa Chu Phụng Lam đi, hoặc là giữ lại ít nhất một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chống lại hắn. Thật ra thì bất luận thế nào cũng không đủ hoàn hảo, nhưng chúng tôi không thể mạo hiểm đưa tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đến Thanh Hải được, bởi vì có thể không ai trong số chúng ta sẽ thoát được cả. Cho nên, cảnh sát Lý, một nửa khả năng anh sẽ là người ở lại.”
Lý Đạo Ái gật đầu: “Tiếc quá, tôi thật sự muốn đi.”
“Nếu chúng tôi có thể may mắn gặp dị nhân năng lượng Thổ ở Thanh Hải, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách cho hai người gặp mặt.”
Lý Đạo Ái cười: “Điều kiện tiên quyết là mọi người phải sống mà rời khỏi đó.”
“Điều kiện tiên quyết là chúng tôi còn sống mà rời khỏi đó.”
Thành Thiên Bích nhìn về phía cách đó không xa: “Bắt đầu rồi.”
Chu Phụng Lam và Myron đồng thời đi về bãi đất trống xa xa.
Đây là một thị trấn đã bị bỏ hoang, một năm trước từng vì nạn chuột mà rất nhiều cư dân phải di tản, là do Lý Đạo Ái ra mặt trấn áp, làm sụp nền đất, phá hủy hơn sáu mươi tổ chuột thì mới bình ổn được nạn chuột khuếch tán. Nay nơi này đã biến thành một tòa thành chết, chỉ có nhà cửa cũ nát và cỏ dại sinh trưởng tốt.
Trang Nghiêu hai mắt sáng lên nhìn hai người: “Hai anh đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Không dễ tưởng tượng, sấm sét kết hợp với kim loại…”
Tùng Hạ nói: “Nhiệt độ cao? Điện từ trường?”
Trang Nghiêu nói: “Có thể có cả hai.”
Một nghiên cứu viên dùng loa hô: “Tất cả mọi người và vật nuôi hãy lui về sau.”
Tất cả mấy chục người đều lui về phía sau.
Chu Phụng Lam và Myron nhìn nhau.
Myron cười: “Chúng ta phải khống chế cho tốt, đừng làm ai bị thương.”
Chu Phụng Lam lầu bầu: “Ai hiểu cái thứ tiếng chim đó chứ.”
Myron vươn tay, nói bằng tiếng Trung: “Xin mời, Chu tiên sinh.”
Chu Phụng Lam hít sâu một hơi, bắt tay với Myron.
Tức thì, nguồn năng lượng ập đến mãnh liệt như sóng cuộn, một tia sét giáng xuống từ trên trời, dữ dội đánh xuống hai người người họ, quần áo của họ cháy thành than trong phút chốc. Một quả cầu điện từ xuất hiện nơi đôi bàn tay nối tiếp của họ, phát ra tiếng vang lách tách, sấm sét màu vàng dày đặc quanh thân khiến thoạt nhìn thì nó giống như một làn da nứt nẻ. Nhưng quả cầu điện từ đó lại càng ngày càng to, vô số vụn kim loại bị hút vào, bay nhảy cuồng loạn bên trong nó.
Quả cầu điện từ kia nhanh chóng bao bọc cơ thể hai người họ, càng ngày càng nhiều kim loại bị hút vào, lúc đầu chỉ là kim loại vụn vặt dưới đất, sau đó là ô tô bỏ đi, xe đạp và cả thùng rác. Cuối cùng, ngay cả cửa sổ, đồ dùng từ những ngôi nhà hai bên đường cũng thoát khỏi vị trí của chúng, bay vào trong quả cầu, khiến nó nhanh chóng phình to, cuối cùng biến thành một cơn bão điện từ đường kính hơn năm mét, điên cuồng cuốn lấy kim loại xung quanh như một chiếc vòi rồng. Sắt thép từ những ngôi nhà cũng phải oằn mình trước cơn bão điện từ, dưới sự lôi kéo của nó, bị buộc phải dời chỗ, nhà cửa bê tông cốt thép tan thành từng mảnh!
Mọi người khiếp sợ nhìn cảnh tượng có sức công phá khủng khiếp này, cho đến khi có người nhận ra hoàn cảnh, Tùng Chấn Trung giật lấy loa, hô to: “Đẩy nó qua chỗ khác! Mau!”
Vừa dứt lời, xe ô tô của Từ Ưng ở cách đó hơn trăm mét bị cuốn lên không trung, sắp bị cuốn vào trong cơn lốc.
Một dị nhân giữ được cái hãm xung của ô tô, một dị chủng cây liễu khác thì vươn ra hàng trăm nhánh liễu, bọc chặt ô tô lại, nhưng lực hút của quả cầu điện từ này càng lúc càng lớn, tất cả kim loại bị hút vào nó đều bị xé toạc thành từng mảnh trong nháy mắt.
Trang Du cũng la lớn: “Chu Phụng Lam! Đẩy nó qua chỗ khác! Hai người không thể giữ nó nữa, đẩy nó đi!”
Mọi người vừa lui về phía sau vừa hoảng sợ nhìn cơn bão điện từ như lốc xoáy này, đường kính của nó đã tăng tới tám mét, bên trong chứa vô số kim loại sắt vụn quay loạn. Nếu thứ này tiến về phía họ, ở đây có mấy người có thể thoát được?
Chu Phụng Lam và Myron phát ra tiếng rống cao vút, ra sức đẩy cơn bão điện từ kia ra xa, nó giống một quả bom điện từ, đập mạnh vào một tòa cao ốc hai mươi tầng phía xa. Cơn bão tan rã, tuy rằng lấy sức hủy hoại của nó thì dùng từ nổ tung thì chính xác hơn. Vào giây phút tan rã, nó phát ra tiếng nổ khổng lồ như thể có vạn tấn pháo hoa nổ trên đầu họ. Kim loại bị cuốn vào trong nó lúc trước bị hất tung ra, bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng.
Thành Thiên Bích và Lý Đạo Ái lần lượt dựng lên tường gió và tường đất ngăn vụn kim loại ở bên kia mặt tường, nhưng vẫn có những mảnh vụn rất nhỏ chui lọt, song không tạo ra bất cứ thương tổn gì cho họ.
Nhưng mọi người lòng còn sợ hãi. Nhất là những người chưa được thấy sức hủy hoại của Diêu Tiềm Giang và Ngô Du lại càng cảm thấy hết sức khiếp sợ trước uy lực đáng sợ này.
Chu Phụng Lam và Myron trần truồng ngất xỉu. Hiển nhiên họ không thể khống chế được sức mạnh này, nhưng cũng có thể hiểu được. Băng và nước tính chất nhu hòa, không có sức nổ đột ngột lớn như vậy. Hiệu quả của tổ hợp sấm sét và kim loại rất kinh người, thế công mãnh liệt, có lẽ bản thân Chu Phụng Lam và Myron cũng bị dọa, khiến nguồn năng lượng đó thiếu chút nữa thoát khỏi sự khống chế của họ.
…
Hai người được khiêng về, cho dù vừa đứng ở trung tâm trận bão song họ không hề bị tổn thương gì, chỉ có điều năng lượng kiệt quệ, ít nhất phải nghỉ ngơi ba ngày.
Trang Du tâm trạng mừng rỡ nhìn Chu Phụng Lam, sau đó lại cười nhìn về phía Từ Ưng: “Tư lệnh, không khiến ngài thất vọng chứ.”
Từ Ưng gật đầu, tuy không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại sáng lên: “Rất tốt, rất tốt.”
Vài người Mỹ vây lấy Myron kiểm tra thân thể, có vẻ rất căng thẳng, đây là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên duy nhất của họ, là người hùng, thần linh của quốc gia, không cho phép có chút sai lầm nào.
Đường Đinh Chi nói với họ: “Không có việc gì đâu, cậu ta chỉ mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Thành Thiên Bích sắc mặt nghiêm trọng, nói với Tùng Chấn Trung: “Đây là lần gặp nhau cuối cùng của Chu Phụng Lam với Myron chứ?”
“Nếu là ở Trung Quốc… thì đúng. Nhưng…” Tùng Chấn Trung nhìn Trang Du: “Nếu họ muốn đến Mỹ, chúng tôi không có điều kiện ngăn cản.”
Trang Nghiêu nói: “Không ngăn được, có điều chúng ta nắm giữ nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên hơn, chính phủ nước Mỹ cũng không ngốc. Có điều, chúng ta cũng có một nhược điểm rất lớn.”
Tùng Hạ gật đầu: “Jacqueline không biết tung tích, Ngô Du ở tận Trùng Khánh không chịu đến Bắc Kinh, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Hỏa dẫn xuất và Thổ dẫn xuất đến nay vẫn chưa lộ diện. Cho dù nắm giữ nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, song chúng ta lại không có một tổ hợp nào có thể lập tức hình thành phối hợp, nhưng họ thì khác, chỉ cần họ kết thành đồng minh… thì sẽ có được sức mạnh tính đến giờ thì là mạnh nhất. Cho nên, nếu Myron trở thành đồng minh của họ, giữa chúng ta sẽ lại khôi phục về trạng thái ngang bằng.”
“Điều kiện tiên quyết là Myron thật sự sẽ kết thành đồng minh với họ, tôi sẽ không để chuyện này xảy ra.” Trang Nghiêu nhìn về phía Trang Du, Trang Du nở một nụ cười lạnh lẽo với họ. Đăng bởi: admin
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Sắt thép từ những ngôi nhà cũng phải oằn mình trước cơn bão điện từ…
.
.
.
Trong lúc Myron Babbott tĩnh dưỡng, Trang Nghiêu soát lại một lần ký ức Tùng Hạ nhìn thấy từ trong đầu Myron, thông qua ánh mắt của Myron, Tùng Hạ thấy một vài thông tin quan trọng. Ngoại trừ chuyện Long Huyết nhân thì còn có ngọc Con Rối trong tay chính phủ nước Mỹ, chỉ là cậu nhìn thấy có hơn sáu miếng, vượt quá ba miếng mà chính phủ Mỹ đã công bố. Việc lợi dụng ngọc Con Rối của người Mỹ cho họ nhiều ý tưởng. Người Mỹ dùng ngọc Con Rối làm nguồn năng lượng quan trọng cho máy móc cỡ lớn để cải tạo đất đai và hạt giống, ngoài ra còn có rất nhiều cách sử dụng khác. Trong trí nhớ của Myron, phần lớn những cách nước Mỹ sử dụng ngọc Con Rối thì họ cũng đã sử dụng, nhưng có thêm những ý tưởng mới mẻ này có thể giúp họ khai thác thêm nhiều cách sử dụng ngọc hơn.
“Lúc chiến đấu, Myron như thế nào?”
“Rất thú vị, toàn thân anh ta có thể bao trùm trong áo giáp kim loại, có thể điều khiển bất cứ loại kim loại nào, còn có thể tạo ra kim loại với điều kiện là nguyên tố của loại kim loại đó có trong cơ thể người, ví dụ như sắt, đồng…”
Trang Nghiêu giơ tay lên: “Lược bỏ ví dụ đi, tôi có thể đọc thuộc lòng toàn bộ nguyên tố cấu thành cơ thể con người, không cần anh nói cho tôi biết anh ta có thể tạo ra kim loại gì.”
Tùng Hạ xoa xoa đầu nó: “Nhỏ mà đáng ghét.”
Liễu Phong Vũ nói: “Như vậy sau khi thăng cấp, hắn sẽ nguyên tố hóa, biến thành người kim loại thật sự, biệt danh của hắn không nên gọi là ‘Iron Man’, phải là Transformers mới đúng.”
Đặng Tiêu cười: “Thế anh ấy có biến ra được đầu điện không? Với cả kê kê bằng vàng nữa, ha ha ha ha.”
Tùng Hạ cũng cười: “Trong lịch sử có rất nhiều đế vương hy vọng có thể dựng nên cho mình một pho tượng bằng vàng, Myron nhất định là người hoàn hảo nhất, đáng tiếc bây giờ vàng bạc cũng không đáng giá, không thì anh ta sẽ trở thành người giàu nhất thế giới.”
“Kim loại có giá trị ở bất cứ thời điểm nào.” Trang Nghiêu mở máy tính ra, ngón tay lạch cạch gõ tiếng Anh: “Lần tới gặp mặt tôi cần anh ta tổng hợp cho tôi một số kim loại, tiện hơn việc phái người ra ngoài tìm kiếm.”
“Để làm gì?”
“Có tác dụng lớn, cải tạo vũ khí cho các anh, chế tạo thuốc nổ, thuốc độc, anh ta nhất định đã quen tạo ra mấy thứ này cho chính phủ của mình.”
Đặng Tiêu hỏi: “Tiểu Trang Nghiêu, trước khi xuất phát đi Thanh Hải, khẩu Gatling của anh có thể cải tạo thành vũ khí năng nguyên vô hạn không? Cũng không phải anh ngại súng đạn nặng nề, có điều vác nó đi theo quả thật rất phiền.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Trang Nghiêu nhìn Tùng Hạ: “Nghiên cứu công cụ phòng thủ của anh thế nào rồi?”
“Tiến triển thuận lợi.”
“Rất tốt, đại khái tôi còn cần một đến hai tháng để hoàn thiện vũ khí, sắp xếp lại những thứ anh lấy được từ ngọc cổ trong sáu ngày thăng cấp đi, chúng ta sẽ nghiên cứu từng bước từng bước một.”
“Được.” Tùng Hạ hoạt động gân cốt một chút: “Tôi no rồi, chú tôi và đại tá Đường chắc hẳn cũng đã chuẩn bị tốt, chúng ta qua đó thôi.”
Thành Thiên Bích đứng lên: “Đi thôi.”
Mọi người rời khỏi phòng ăn, đi đến khu thí nghiệm.
Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi đứng ở cửa phòng thí nghiệm, đang nói gì đó.
Tùng Hạ đi qua, vỗ vỗ bả vai Tùng Chấn Trung, cười nói: “Chú, chú không căng thẳng chứ.”
Tùng Chấn Trung cười: “Đâu có”
Trang Nghiêu khoanh tay nhìn họ: “Tôi chờ hai anh cùng chia sẻ thành quả suy nghĩ của mình. Có điều hãy nhớ, nhất định phải đi theo sự dẫn đường của Thành Thiên Bích, hai người các anh không thể đồng thời tới điểm mấu chốt, Tùng Hạ sẽ không chống đỡ được.”
Đường Đinh Chi nói: “Yên tâm. Chúng ta sắp dung hợp thành quả suy nghĩ của ba người, nhất định sẽ đạt được nhiều hơn Trang Du.”
Al vòng tay qua hông Đường Đinh Chi, hôn lên tóc anh: “An toàn là trên hết, biết chưa?”
Đường Đinh Chi quay đầu cười với hắn: “Biết rồi.”
Al đỡ cằm anh, dịu dàng đặt xuống một nụ hôn, ngón tay thanh mảnh vuốt ve tóc anh.
Các nhà khoa học chung quanh tuy đều đã quá quen thuộc, nhưng đối mặt với hành động rõ ràng như vậy vẫn có chút mất tự nhiên, ai nấy đều quay đầu đi.
Hai người lại hoàn toàn không coi ai ra gì, hôn xong, Al giữ nụ cười nhẹ, Đường Đinh Chi sắc mặt như thường, nói: “Đi thôi, vào trong.”
…
Sau khi Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi tiến vào phòng thí nghiệm, cửa phòng bị đóng lại. Lúc này, không ai vào trong cùng họ, Thành Thiên Bích vẫn là người dẫn đường, nhưng là thông qua bộ đàm bởi khi hai dị nhân tiến hóa não bộ đồng thời thăng cấp sẽ khiến những người tiến lại gần họ đau đầu khủng khiếp, cho dù là Thành Thiên Bích thì ở trong hơn hai mươi tiếng cũng sẽ không chịu nổi.
Tùng Hạ không yên lòng về Tùng Chấn Trung, cậu và Thành Thiên Bích đứng trong phòng theo dõi, chăm chú nhìn hai người bên trong.
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua, căn cứ theo sự dẫn đường của Thành Thiên Bích, Tùng Chấn Trung sẽ đề cao tốc độ, đột phá trước. Thời điểm năng lượng của Tùng Chấn Trung dâng cao, Tùng Hạ tiến vào phòng thí nghiệm, dùng ý chí thật lớn khống chế thân thể mình vì cậu có cảm giác có thứ gì đó đang kích thích trí óc cậu, tranh đoạt quyền khống chế thân thể cậu. Ảnh hưởng của hai dị nhân tiến hóa não bộ thật đáng sợ, thậm chí họ không nhằm vào cậu, chỉ có điều năng lượng của họ phát tán ra khắp phòng, chẳng trách nghiên cứu viên và bảo vệ đều lui ra xa hơn hai mươi mét, không ai có thể ở quá lâu trong phòng thí nghiệm này, nếu không có thể sẽ điên mất.
Tùng Hạ ngồi xuống bên cạnh Tùng Chấn Trung, nhỏ giọng nói: “Chú, hai người năng lượng quá mạnh, cháu giờ đã thấy buồn nôn chóng mặt, chú nhất định phải phối hợp với cháu, thăng cấp trong vòng mười phút, cho dù lúc này chú có muốn suy nghĩ thêm nhiều thế nào thì cũng phải nghe lời cháu, được chứ ạ?”
Tùng Chấn Trung gật đầu.
Tùng Hạ nhắm mắt lại, đưa năng lượng vào trong cơ thể Tùng Chấn Trung. Cũng giống Trang Du và Trang Nghiêu, từ trong đầu Tùng Chấn Trung, cậu nhìn thấy không ít hình ảnh quen thuộc, ba mẹ cậu, ông bà nội, nhà cửa ở quê, thành quả nghiên cứu của Tùng Chấn Trung, rất nhiều, Tùng Hạ không có ý định tra xét ký ức của chú cậu nên dồn toàn bộ tinh lực vào việc thăng cấp.
Tùng Chấn Trung không cố chấp như Trang Nghiêu, năng lượng Cambri mang tính hủy diệt của anh cũng chỉ chiếm tổng cộng không đến 70% năng lượng, anh tích cực phối hợp với Tùng Hạ. Bằng sự cùng cố gắng của hai người, nguồn năng lượng Thủy khiến đầu óc người ta căng trướng chợt tắt, về tới hạt nhân năng lượng của anh, Tùng Chấn Trung thành công thăng cấp.
Tùng Hạ đỡ lấy thân thể suy yếu của chú mình, dưới sự trợ giúp của bảo vệ dìu anh ra ngoài, Tùng Hạ cũng cùng ra, cậu nhất định phải hít thở không khí.
Al hỏi: “Cậu ấy còn cần bao lâu?”
“Khoảng hai, ba tiếng, không còn bao lâu.” Tùng Hạ thở hổn hển, có chút mệt mỏi. Sau khi thăng cấp, năng lượng trong cơ thể cậu đã tăng lên ít nhất gấp đôi, nếu là trước kia, cậu không thể liên tục giúp hai người thăng cấp trong vài tiếng ngắn ngủi, nhưng với cậu bây giờ mà nói thì lại không phải việc gì khó.
…
Không lâu sau, Đường Đinh Chi cũng đến thời khắc mấu chốt, Tùng Hạ đưa năng lượng vào cơ thể anh, bị bắt phải xem một vài ký ức. Từ trình độ nào đó mà nói thì vận mệnh của Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu có chỗ giống nhau, họ đều được “chế tạo” ra. Song điểm khác nhau là Trang Nghiêu là thể nhân bản của Trang Du, còn Đường Đinh Chi sinh ra vì “kế hoạch thiên tài”, đó là kế hoạch tuyển chọn thụ tinh ống nghiệm bằng việc kết hợp tinh trùng và trứng mang theo chỉ số thông minh cực cao để bổ sung cho quốc gia các nhà nghiên cứu khoa học ưu tú nhất. Từ trí nhớ của Đường Đinh Chi, Tùng Hạ còn nhìn thấy những chuyện vài năm trước của Thẩm Trường Trạch, Thiện Minh và Al, tuy chỉ là một phần nhỏ nhưng có vẻ thật là một sự trải nghiệm huyền thoại, cũng thấy được vào thuở đầu tận thế, tộc Long Huyết đã gặp phải những thử thách gì, không thoải mái hơn bao nhiêu hành trình vượt hơn 2000 km đến được Bắc Kinh của nhóm họ.
Sau khi giúp Đường Đinh Chi thành công thăng cấp, Tùng Hạ gần như đã mệt không đứng dậy được.
Al ôm Đường Đinh Chi đã hôn mê đi, Thành Thiên Bích cũng dìu Tùng Hạ ra ngoài.
Trang Nghiêu nói: “Cảm giác xem trộm ký ức của người ta không tồi chứ.”
Tùng Hạ hổn hển: “Tôi không cố ý xem.”
“Nhưng anh vẫn hiếu kỳ, phải, ai cũng có lòng hiếu kỳ, nhất là đối với bí mật của người khác, nếu tôi nói nếu cứ tiếp tục tiến hóa, tôi cũng có thể xem trộm ký ức của các anh, các anh có sợ không?”
Thành Thiên Bích cau mày: “Thật ư?”
“Chỉ là một suy đoán mà thôi, ví dụ tôi có thể tách ra một đoạn sóng điện não ngắn của anh, qua đó mà dù không cần nhìn nét mặt, không cần nghe những gì anh nói, tôi cũng có thể cảm nhận được cảm xúc hiện tại của anh. Ngoại trừ cực kỳ thông minh, dị nhân tiến hóa não bộ còn có tác dụng điều khiển và phân tích trí óc đặc biệt. Khi tôi đột phá cấp ba, tôi có thể hoàn toàn khống chế một người, cho dù chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn song cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện.”
Tùng Hạ cười: “Chẳng lẽ đến điểm tận cùng của tiến hóa, dị nhân tiến hóa não bộ mới là người vô địch?”
“Dưới điều kiện nào đó thì đúng. Dù sao thì động vật não bộ càng kém phát triển, ý chí càng yếu nhược thì càng dễ bị chúng ta khống chế.”
Đặng Tiêu hiếu kỳ: “Vậy chẳng phải em có thể khống chế A Bố ư?”
“Có thể, có điều không phải bất khả kháng thì tôi sẽ không làm, sẽ có tổn thương tới đầu óc nó.” Trang Nghiêu nhìn cậu ta: “Tôi không muốn khiến A Bố ngốc như anh.”
Đặng Tiêu la lên: “A Bố chỉ có IQ của đứa trẻ năm, sáu tuổi, em đừng khinh người quá đáng.”
“Anh dù có lên đến cấp bảy thì IQ cũng sẽ không biến hóa, nhưng A Bố thì sẽ càng ngày càng thông minh, cho đến một ngày nó vượt qua anh.” Trang Nghiêu nhếch miệng cười: “Có thấy nguy hiểm không?”
Đặng Tiêu bĩu môi, nhỏ giọng: “Còn lâu anh mới tin.”
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ chứng minh cho anh xem.”
…
Trang Nghiêu nói: “Tùng Hạ, anh về nghỉ đi, thời gian thí nghiệm chính thức của Chu Phụng Lam và Myron đặt vào ngày mai, chúng ta đều phải đi, tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh đều sẽ được mời.”
“Được, mấy ngày nay Ngô Du có tin gì không?”
“Không.”
“Cậu thấy hắn ta có đi theo chúng ta đến Thanh Hải không?”
“Sẽ.”
“Cậu khẳng định vậy ư?”
“Tôi chắc đến tám phần, có điều, còn cần chúng ta cố gắng một chút.” Trang Nghiêu nở nụ cười ranh mãnh.
Chiều ngày hôm sau, những người tham dự và chứng kiến cuộc thí nghiệm đều tập hợp ở viện khoa học, được bảo vệ ở viện khoa học dẫn tới khu thí nghiệm ở ngoại ô thành phố.
Xét thấy sức phá hủy lần trước Diêu Tiềm Giang và Ngô Du tạo thành nên vì lựa chọn một chỗ thích hợp mà họ đã bí mật thí nghiệm, tốn không ít công sức, hơn nữa trước tiên phái người đi dọn dẹp hiện trường, bảo đảm chung quanh không có cư dân, cũng không có ai nhìn thấy họ đang làm gì.
Chu Phụng Lam và Trang Du ngồi trên một con sói cao năm mét oai phong ngạo mạn xuất hiện ở nơi thí nghiệm, khi A Bố đi qua người nó, con sói kia phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
Bộ lông của A Bố dựng đứng cả lên, nhe nanh, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Trang Nghiêu xoa xoa lỗ tai nó: “Đừng sợ, bình tĩnh lại nào.”
Con sói kia vẫn không ngừng khiêu khích A Bố, thậm chí còn dè dặt tiến lại gần đến chỗ A Bố, thân thể cao lớn, ánh mắt xanh biếc, răng nanh lộ ra và cái lưỡi đỏ tươi của nó khiến người nhìn không rét mà run.
A Bố có chút kích động, thể tích của nó tuy lớn hơn nhiều con sói kia, nhưng cơ thể nó vẫn chảy dòng máu mèo nhà được thuần hóa, còn con sói này là dã thú thật sự.
Chu Phụng Lam hào hứng nhìn họ, không hề có ý định ngăn cản, lại còn cao giọng nói: “Ngại quá, đứa bé này là sói hoang, chẳng coi ai ra gì, thỉnh thoảng không nghe lời cho lắm, mau bảo con mèo nhép của mấy người trốn xa một chút đi, nó bị thương là tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
A Bố hung dữ kêu một tiếng, tiếng kêu lại có chút run rẩy.
Đột nhiên, một tiếng sư tử rống vang tận mây xanh khiến tất cả mọi người ở đây đều rung động đến run rẩy, một thân hình nâu xù mạnh mẽ nhảy đến như một tia chớp, chắn ngang A Bố và con sói kia.
Mọi người đều tập trung ánh nhìn vào đó, một con báo sư tử khổng lồ, ngồi trên người nó là thống lĩnh của Lục Đạo Hoàng Tuyền – Lý Đạo Ái.
Con báo sư tử kia hung tợn trừng con sói, con sói nhe răng, tuy nét mặt vẫn hung ác, song lại vô thức lui về sau một bước, cuối cùng dưới cái nhìn chằm chằm của báo sư tử, nó mới chậm rãi xoay đầu bỏ đi.
Chu Phụng Lam hừ lạnh một tiếng, cũng quay đầu đi.
…
Tùng Hạ lên tiếng: “Hoắc Bạch?”
Hoắc Bạch xoay qua: “Thật khiến người ta không chịu nổi, mấy người xem có ai là nhân vật lớn lại đi cưỡi mèo.”
Tùng Hạ nhìn, báo sư tử, sói, chim cắt trắng, cho dù là kẻ địch trước kia đụng phải thì tọa kỵ cũng hết sức oai phong, đúng là chẳng ai cưỡi mèo cả, có điều dù sao đi nữa thì chúng cũng không đẹp được bằng A Bố.
Hoắc Bạch đi đến bên cạnh A Bố, dùng chân vỗ vỗ vào ngực nó: “Còn sợ tao không?”
A Bố cúi xuống liềm liếm đầu Hoắc Bạch, sau đó kêu “meo” một tiếng, tiếng kêu có chút ấm ức.
Đặng Tiêu không phục: “Mèo thì sao, A Bố lợi hại lắm.”
“Mèo vẫn hoàn mèo, nó vĩnh viễn không phải sư tử, cho dù dáng vẻ của nó lớn hơn bất cứ động vật biến dị nào tôi từng gặp, song nó vẫn quá nhát gan.”
“A Bố không nhát gan.”
“Phải xem nó gặp phải cái gì đã, nó sợ dã thú, tôi có nói sai không.”
A Bố cúi đầu, nằm rạp xuống đất, cảm xúc rất suy sụp.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “A Bố tuy sợ sói, nhưng nó vẫn sẽ chiến đấu với sói, chỉ cần vì chủ nhân của nó.”
Hoắc Bạch cười nói: “Điều này tôi cũng tin đấy.”
Lý Đạo Ái nhảy xuống khỏi người Hoắc Bạch: “Bữa tiệc lần trước chúng ta không có thời gian nói chuyện, gần đây các vị vẫn khỏe chứ?”
“Rất khỏe.”
Lý Đạo Ái cười: “Tôi nghĩ cũng phải, tất cả đều đã thăng cấp, sĩ khí cực vượng, trạng thái cực tốt.”
Trang Nghiêu nhìn Chu Phụng Lam và Myron đang nói chuyện với nhau: “Hôm nay sẽ đến phiên hội Phụng Lam sĩ khí cực vượng, trạng thái cực tốt.”
“Có được sức mạnh như vậy, cho dù chỉ là tạm thời thì cũng rất hấp dẫn. Đáng tiếc, tôi thì ngay cả dị nhân dẫn xuất của tôi đang ở đâu, rốt cuộc người đó có tồn tại hay không tôi cũng không biết.” Lý Đạo Ái cúi đầu nhìn Trang Nghiêu: “Danh sách đi Thanh Hải đã quyết định chưa? Có tôi không?”
Trang Nghiêu nhìn lại hắn: “Anh muốn đi à?”
“Đương nhiên, căn cứ theo suy đoán của các cậu, không phải Thanh Hải sẽ có ít nhất một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ư, nói không chừng chính là năng lượng Thổ, vì khả năng này, tôi cũng phải đi Thanh Hải nhìn xem.”
“Nếu anh cũng đi thì Bắc Kinh chỉ còn lại Chu Phụng Lam, đó là chuyện không thể xảy ra. Chúng tôi muốn làm sao để đưa Chu Phụng Lam đi, hoặc là giữ lại ít nhất một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chống lại hắn. Thật ra thì bất luận thế nào cũng không đủ hoàn hảo, nhưng chúng tôi không thể mạo hiểm đưa tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đến Thanh Hải được, bởi vì có thể không ai trong số chúng ta sẽ thoát được cả. Cho nên, cảnh sát Lý, một nửa khả năng anh sẽ là người ở lại.”
Lý Đạo Ái gật đầu: “Tiếc quá, tôi thật sự muốn đi.”
“Nếu chúng tôi có thể may mắn gặp dị nhân năng lượng Thổ ở Thanh Hải, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách cho hai người gặp mặt.”
Lý Đạo Ái cười: “Điều kiện tiên quyết là mọi người phải sống mà rời khỏi đó.”
“Điều kiện tiên quyết là chúng tôi còn sống mà rời khỏi đó.”
Thành Thiên Bích nhìn về phía cách đó không xa: “Bắt đầu rồi.”
Chu Phụng Lam và Myron đồng thời đi về bãi đất trống xa xa.
Đây là một thị trấn đã bị bỏ hoang, một năm trước từng vì nạn chuột mà rất nhiều cư dân phải di tản, là do Lý Đạo Ái ra mặt trấn áp, làm sụp nền đất, phá hủy hơn sáu mươi tổ chuột thì mới bình ổn được nạn chuột khuếch tán. Nay nơi này đã biến thành một tòa thành chết, chỉ có nhà cửa cũ nát và cỏ dại sinh trưởng tốt.
Trang Nghiêu hai mắt sáng lên nhìn hai người: “Hai anh đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Không dễ tưởng tượng, sấm sét kết hợp với kim loại…”
Tùng Hạ nói: “Nhiệt độ cao? Điện từ trường?”
Trang Nghiêu nói: “Có thể có cả hai.”
Một nghiên cứu viên dùng loa hô: “Tất cả mọi người và vật nuôi hãy lui về sau.”
Tất cả mấy chục người đều lui về phía sau.
Chu Phụng Lam và Myron nhìn nhau.
Myron cười: “Chúng ta phải khống chế cho tốt, đừng làm ai bị thương.”
Chu Phụng Lam lầu bầu: “Ai hiểu cái thứ tiếng chim đó chứ.”
Myron vươn tay, nói bằng tiếng Trung: “Xin mời, Chu tiên sinh.”
Chu Phụng Lam hít sâu một hơi, bắt tay với Myron.
Tức thì, nguồn năng lượng ập đến mãnh liệt như sóng cuộn, một tia sét giáng xuống từ trên trời, dữ dội đánh xuống hai người người họ, quần áo của họ cháy thành than trong phút chốc. Một quả cầu điện từ xuất hiện nơi đôi bàn tay nối tiếp của họ, phát ra tiếng vang lách tách, sấm sét màu vàng dày đặc quanh thân khiến thoạt nhìn thì nó giống như một làn da nứt nẻ. Nhưng quả cầu điện từ đó lại càng ngày càng to, vô số vụn kim loại bị hút vào, bay nhảy cuồng loạn bên trong nó.
Quả cầu điện từ kia nhanh chóng bao bọc cơ thể hai người họ, càng ngày càng nhiều kim loại bị hút vào, lúc đầu chỉ là kim loại vụn vặt dưới đất, sau đó là ô tô bỏ đi, xe đạp và cả thùng rác. Cuối cùng, ngay cả cửa sổ, đồ dùng từ những ngôi nhà hai bên đường cũng thoát khỏi vị trí của chúng, bay vào trong quả cầu, khiến nó nhanh chóng phình to, cuối cùng biến thành một cơn bão điện từ đường kính hơn năm mét, điên cuồng cuốn lấy kim loại xung quanh như một chiếc vòi rồng. Sắt thép từ những ngôi nhà cũng phải oằn mình trước cơn bão điện từ, dưới sự lôi kéo của nó, bị buộc phải dời chỗ, nhà cửa bê tông cốt thép tan thành từng mảnh!
Mọi người khiếp sợ nhìn cảnh tượng có sức công phá khủng khiếp này, cho đến khi có người nhận ra hoàn cảnh, Tùng Chấn Trung giật lấy loa, hô to: “Đẩy nó qua chỗ khác! Mau!”
Vừa dứt lời, xe ô tô của Từ Ưng ở cách đó hơn trăm mét bị cuốn lên không trung, sắp bị cuốn vào trong cơn lốc.
Một dị nhân giữ được cái hãm xung của ô tô, một dị chủng cây liễu khác thì vươn ra hàng trăm nhánh liễu, bọc chặt ô tô lại, nhưng lực hút của quả cầu điện từ này càng lúc càng lớn, tất cả kim loại bị hút vào nó đều bị xé toạc thành từng mảnh trong nháy mắt.
Trang Du cũng la lớn: “Chu Phụng Lam! Đẩy nó qua chỗ khác! Hai người không thể giữ nó nữa, đẩy nó đi!”
Mọi người vừa lui về phía sau vừa hoảng sợ nhìn cơn bão điện từ như lốc xoáy này, đường kính của nó đã tăng tới tám mét, bên trong chứa vô số kim loại sắt vụn quay loạn. Nếu thứ này tiến về phía họ, ở đây có mấy người có thể thoát được?
Chu Phụng Lam và Myron phát ra tiếng rống cao vút, ra sức đẩy cơn bão điện từ kia ra xa, nó giống một quả bom điện từ, đập mạnh vào một tòa cao ốc hai mươi tầng phía xa. Cơn bão tan rã, tuy rằng lấy sức hủy hoại của nó thì dùng từ nổ tung thì chính xác hơn. Vào giây phút tan rã, nó phát ra tiếng nổ khổng lồ như thể có vạn tấn pháo hoa nổ trên đầu họ. Kim loại bị cuốn vào trong nó lúc trước bị hất tung ra, bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng.
Thành Thiên Bích và Lý Đạo Ái lần lượt dựng lên tường gió và tường đất ngăn vụn kim loại ở bên kia mặt tường, nhưng vẫn có những mảnh vụn rất nhỏ chui lọt, song không tạo ra bất cứ thương tổn gì cho họ.
Nhưng mọi người lòng còn sợ hãi. Nhất là những người chưa được thấy sức hủy hoại của Diêu Tiềm Giang và Ngô Du lại càng cảm thấy hết sức khiếp sợ trước uy lực đáng sợ này.
Chu Phụng Lam và Myron trần truồng ngất xỉu. Hiển nhiên họ không thể khống chế được sức mạnh này, nhưng cũng có thể hiểu được. Băng và nước tính chất nhu hòa, không có sức nổ đột ngột lớn như vậy. Hiệu quả của tổ hợp sấm sét và kim loại rất kinh người, thế công mãnh liệt, có lẽ bản thân Chu Phụng Lam và Myron cũng bị dọa, khiến nguồn năng lượng đó thiếu chút nữa thoát khỏi sự khống chế của họ.
…
Hai người được khiêng về, cho dù vừa đứng ở trung tâm trận bão song họ không hề bị tổn thương gì, chỉ có điều năng lượng kiệt quệ, ít nhất phải nghỉ ngơi ba ngày.
Trang Du tâm trạng mừng rỡ nhìn Chu Phụng Lam, sau đó lại cười nhìn về phía Từ Ưng: “Tư lệnh, không khiến ngài thất vọng chứ.”
Từ Ưng gật đầu, tuy không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại sáng lên: “Rất tốt, rất tốt.”
Vài người Mỹ vây lấy Myron kiểm tra thân thể, có vẻ rất căng thẳng, đây là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên duy nhất của họ, là người hùng, thần linh của quốc gia, không cho phép có chút sai lầm nào.
Đường Đinh Chi nói với họ: “Không có việc gì đâu, cậu ta chỉ mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Thành Thiên Bích sắc mặt nghiêm trọng, nói với Tùng Chấn Trung: “Đây là lần gặp nhau cuối cùng của Chu Phụng Lam với Myron chứ?”
“Nếu là ở Trung Quốc… thì đúng. Nhưng…” Tùng Chấn Trung nhìn Trang Du: “Nếu họ muốn đến Mỹ, chúng tôi không có điều kiện ngăn cản.”
Trang Nghiêu nói: “Không ngăn được, có điều chúng ta nắm giữ nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên hơn, chính phủ nước Mỹ cũng không ngốc. Có điều, chúng ta cũng có một nhược điểm rất lớn.”
Tùng Hạ gật đầu: “Jacqueline không biết tung tích, Ngô Du ở tận Trùng Khánh không chịu đến Bắc Kinh, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Hỏa dẫn xuất và Thổ dẫn xuất đến nay vẫn chưa lộ diện. Cho dù nắm giữ nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, song chúng ta lại không có một tổ hợp nào có thể lập tức hình thành phối hợp, nhưng họ thì khác, chỉ cần họ kết thành đồng minh… thì sẽ có được sức mạnh tính đến giờ thì là mạnh nhất. Cho nên, nếu Myron trở thành đồng minh của họ, giữa chúng ta sẽ lại khôi phục về trạng thái ngang bằng.”
“Điều kiện tiên quyết là Myron thật sự sẽ kết thành đồng minh với họ, tôi sẽ không để chuyện này xảy ra.” Trang Nghiêu nhìn về phía Trang Du, Trang Du nở một nụ cười lạnh lẽo với họ. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.