Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 200

Thủy Thiên Thừa

19/06/2017

CHƯƠNG 200 – [PN4] ĐƯỜNG ĐẠI HIỆP X LIỄU KIỀU HOA

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Trong thời đại hỗn loạn này, có thể tìm được ai đó ta thích thật lòng, đời này cũng đáng.

.

.

.

Đây là câu chuyện của hai người họ sau khi tâm ý tương thông và trước khi đi Thanh Hải.

Ba tháng trước khi đi Thanh Hải đối với mỗi người mà nói thì đều là ba tháng địa ngục, họ phải tập trung nâng cao tố chất thân thể và khả năng biến dị trong giai đoạn này, chuẩn bị một cách đầy đủ nhất cho hành trình Thanh Hải, mỗi một sự tiến bộ từng chút một đều có quan hệ mật thiết với tính mạng của họ, bởi vậy không ai dám lười biếng.

Trong sân huấn luyện ngầm dưới đất, từ tảng sáng đến đêm khuya, ngày nào cũng nhỏ ròng mồ hôi của các chiến sĩ.

Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện ngoài trời của mình, Liễu Phong Vũ về tới sân huấn luyện ngầm dưới đất. Trang Nghiêu yêu cầu hắn rèn luyện lực cánh tay, bởi vì cầm khẩu súng phun dịch đáng chết kia khá nặng, nếu cầm súng trong thời gian dài dễ khiến đau cơ mỏi bắp, ảnh hưởng đến độ chính xác khi bắn, bởi vậy hắn nhất định phải gia tăng cường độ cơ bắp ở cánh tay, mà trên phương diện huấn luyện sức tay thì không ai chuyên nghiệp hơn Đường Nhạn Khâu.

Liễu Phong Vũ đi đến khu dụng cụ của sân huấn luyện, quả nhiên nhìn thấy Đường Nhạn Khâu đang rèn luyện, lực kéo Đường Nhạn Khâu có thể đạt tới đã sớm vượt xa giới hạn của máy móc, các thiết bị rèn luyện lực cánh tay này đều đã được cải tạo.

Đường Nhạn Khâu đang chậm rãi kéo máy rèn lực cánh tay, hô hấp có quy luật, ***g ngực rắn chắc nhấp nhô đều đặn, tuy thấy Liễu Phong Vũ, song hắn cũng không nhàn rỗi nói chuyện.

Liễu Phong Vũ tựa vào cái máy bên cạnh, quan sát Đường Nhạn Khâu không chút kiêng nể.

Cho dù cánh tay là bộ phận có cơ bắp phát triển nhất trên cơ thể Đường Nhạn Khâu, nhưng đường cong của nó lại không trương phồng như trong tưởng tượng thông thường. Cơ bắp cánh tay của người thường sau khi cường hóa quá độ sẽ thô to dị thường, phủ đầy cơ bắp thành tảng, nhưng cánh tay Đường Nhạn Khâu lại thon dài khỏe đẹp. Liễu Phong Vũ từng hỏi Đường Nhạn Khâu vì sao lại thế, loại cơ bắp này đẹp như của minh tinh luyện tập vậy. Đường Nhạn Khâu nói cho hắn, chim chóc vì để giảm bớt lực cản của gió khi bay mà đường cong cơ thể đều có dạng mảnh dài. Nhờ khả năng tiến hóa ngược mà cơ bắp trên người Đường Nhạn Khâu đều thon dài hoàn mỹ, khiến Liễu Phong Vũ thích muốn chết.

Đường Nhạn Khâu dừng động tác lại, khẽ nói: “Anh có thể… đừng nhìn tôi như vậy hay không.”

Liễu Phong Vũ cười gian: “Tôi nhìn cậu thế nào.”

Đường Nhạn Khâu ngượng ngùng nói: “Tôi còn hai bài chưa luyện xong, anh có chuyện gì à?”

“Trang Nghiêu kêu cậu chỉ đạo tôi huấn luyện lực cánh tay á, cậu quên rồi à?”

“Không quên, anh chờ chút, tôi tập nốt.”

“Tôi cũng không vội.” Liễu Phong Vũ vừa nghỉ ngơi, vừa thưởng thức dáng vẻ mồ hôi đầm đìa của Đường Nhạn Khâu, động tác ngập tràn sức mạnh kia tỏa ra sức quyến rũ nam tính khiến người ta không thể kháng cự. Hắn xưa nay luôn thích qua lại với những người đẹp mã, có điều hắn thích Đường Nhạn Khâu không chỉ vì diện mạo, tính cách bảo thủ cứng nhắc của Đường Nhạn Khâu rõ ràng là loại hắn khinh nhất, song lại thu hút hắn vô cùng, thật khiến người ta khó lòng phòng bị.



Đường Nhạn Khâu tập xong, đứng lên dùng khăn mặt lau mồ hôi, nói: “Được rồi, tôi kiểm tra sức mạnh của anh trước.” Hắn chỉnh sức nặng của máy móc ở 60 pound: “Anh thử xem.”

Liễu Phong Vũ ngồi xuống, hai tay cầm ở tay nắm, cánh tay dùng sức, đẩy hai tay vào trong, sức nặng quả thật không nhẹ, có điều hắn còn chịu được, làm được vài lần, hắn hỏi: “Này không phải chứng minh tôi có thể kéo cung 60 pound?”

Đường Nhạn Khâu cười: “Còn kém xa, cái này khác kéo cung. Lực cánh tay của anh không khác tôi nghĩ cho lắm, tôi định ra cho anh một kế hoạch huấn luyện tiến hành theo chất lượng, tôi dạy anh làm vài lần trước, sau này mỗi ngày anh đến đây luyện một tiếng là được, trước khi đi đủ để anh cầm súng trong thời gian dài.”

“Ok.” Liễu Phong Vũ vẩy vẩy cánh tay, cảm giác không thành vấn đề.

Nhưng sau khi Đường Nhạn Khâu kêu hắn làm bốn động tác liên hoàn, hắn thấy có chút ăn không tiêu, cánh tay bắt đầu vừa tê vừa sưng, cuối cùng nhấc lên cũng thấy đau.

Đường Nhạn Khâu hỏi: “Sao rồi? Anh mệt à?”

Liễu Phong Vũ than: “Không mệt được à? Tay tôi cứng đờ ra rồi này.”

“Tôi giúp anh duỗi người một chút.” Đường Nhạn Khâu kéo hắn lên, khiến hắn đưa lưng về phía mình, túm hai cánh tay hắn dùng sức kéo về phía sau, lại đè vai dùng sức ép xuống, Liễu Phong Vũ đau đến nhe răng: “Á á đau, cậu nhẹ tay một chút.”

“Phải mạnh tay với có hiệu quả.”



Duỗi người xong, Đường Nhạn Khâu kêu hắn luyện tiếp, cứ như vậy lăn qua lăn lại dùng ba máy tập khác nhau, hai cánh tay của Liễu Phong Vũ sắp không nhấc lên nổi, kiên quyết không tập nữa.

Đường Nhạn Khâu cau mày: “Anh còn tập được, tăng thêm chút cường độ, tốc độ cường hóa cũng nhanh hơn một chút.”

Liễu Phong Vũ oán giận: “Dẹp, cậu tưởng tôi là cậu à, tay tôi sắp không cử động được rồi, mai tôi ăn uống thế nào.”

“Đêm nay về tôi mát xa cho anh, không tê liệt được đâu, anh không tập nữa thật à?”

“Không tập.” Liễu Phong Vũ lắc lắc bả vai, nét mặt hơi vặn vẹo.

Đường Nhạn Khâu bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy tôi tập thêm một lát, anh đi tập cái khác đi.”

Liễu Phong Vũ thật sự chẳng muốn tập nữa, kéo hai bả vai đau nhức về phòng, tắm rửa sạch sẽ hết cơ thể mướt mải mồ hôi, cơm tối cũng lười ăn, nằm xuống giường là ngủ.

Không biết ngủ được bao lâu, có người gõ cửa, Liễu Phong Vũ lòng không muốn vẫn phải bò dậy: “Ai thế.”

“Tôi.” Giọng nói của Đường Nhạn Khâu vang lên ngoài cửa.

Liễu Phong Vũ xuống giường mở cửa, thấy Đường Nhạn Khâu xách theo một cặp ***g, nói: “Tối nay sao anh không ăn cơm? Huấn luyện cả ngày mà không ăn cơm, thể lực càng khó hồi phục.”

Liễu Phong Vũ thấy trong lòng tuôn ra ấm áp, ngáp một cái: “Lười ăn.”

Đường Nhạn Khâu xách cơm vào phòng, giục: “Mau ăn đi.”

Liễu Phong Vũ cũng quả thật đói bụng, vùi đầu vào ăn, Đường Nhạn Khâu yên lặng ngồi một bên nhìn hắn, nhìn một hồi rồi có chút thất thần, hàng mi rất dài của Liễu Phong Vũ nhấp nháy nhấp nháy, giống như quét nhè nhẹ vào lòng hắn. Liễu Phong Vũ cảm nhận được ánh nhìn chăm chú kia, đột nhiên ngẩng đầu, Đường Nhạn Khâu hốt hoảng, xấu hổ quay mặt đi.

“Này…” Liễu Phong Vũ bắt lấy cằm hắn, trêu: “Nhìn thôi mà cậu cũng không dám? Thế nào? Tôi trông được đấy chứ.”

Đường Nhạn Khâu sắc mặt ửng đỏ, gật một cái cứng đờ: “Rất đẹp.”

“Đẹp sao cậu không nhìn.”

“Anh mau ăn đi.”

“Tôi no rồi.” Liễu Phong Vũ lau miệng, chống cằm nhìn hắn: “Cậu đến đưa cơm hay đến mát xa cho tôi?”

Đường Nhạn Khâu nói: “Cả… cả hai.”

Liễu Phong Vũ cười cười, đột nhiên đứng lên, sau đó quay người ngồi xuống đùi Đường Nhạn Khâu, mặt đối mặt với hắn. Hắn ôm lấy cổ Đường Nhạn Khâu, mờ ám nói: “Vậy cậu còn không làm đi?” Hắn hơi cúi đầu, mái tóc dài mềm mại trơn bóng rơi trên gò má, khiến đường cong khuôn mặt của hắn có vẻ dịu dàng hơn nhiều, cũng đẹp đến kinh người. Trong mắt Đường Nhạn Khâu chỉ toàn bối rối: “Tôi.. anh xuống… xuống trước đã…”

“Không xuống, cứ như thế mát xa đi.” Đôi môi của hắn mơn man môi của Đường Nhạn Khâu, ngón tay ***g vào tóc hắn, cười nhẹ: “Tôi nói này Đường đại hiệp, trong lòng cậu không có chút ý tưởng nào mà thân là đàn ông thì đều có sao? Có nghĩ hay không.”

Gương mặt Đường Nhạn Khâu căng trướng đến đỏ bừng: “Anh muốn làm gì?”

Liễu Phong Vũ không chút do dự nói: “Tôi – muốn – làm – tình.”

Yết hầu của Đường Nhạn Khâu trượt lên trượt xuống, như thể không biết nói thế nào nữa, gương mặt hắn đã đỏ đến độ sắp rỉ máu.

Liễu Phong Vũ xoa xoa má hắn, linh hoạt cử động vòng hông, cố ý cọ vào bên dưới Đường Nhạn Khâu, Đường Nhạn Khâu toàn thân cứng đờ, không tự giác đỡ hông Liễu Phong Vũ.

“Cậu có muốn không? Hở?” Liễu Phong Vũ thoáng hất mắt, đầu lưỡi liếm qua cái cằm hơi nhú râu của Đường Nhạn Khâu, lại dùng răng cắn nhẹ vào cánh môi mềm kia, bất luận là ngôn ngữ hay động tác thì đều tràn ngập khiêu khích.

Đường Nhạn Khâu nghẹn hồi lâu, nói: “Tôi… tôi không biết.”

“Cậu còn biết cái gì hả đồ cổ, mấy ngày trước cậu trốn tránh tôi, bây giờ không trốn nữa, hay là cậu không muốn làm gì, cậu muốn yêu đương tinh thần cả đời với tôi à? Tôi không muốn đâu á, cậu sẽ không nghĩ rằng chỉ hôn thôi cũng sinh được con đấy chứ.” Liễu Phong Vũ cười khẽ: “Làm đi, cái gì cũng không, cậu không sợ mình mất mặt à?” Hắn liếm vành tai Đường Nhạn Khâu: “Tôi dạy cho cậu.”

Yết hầu Đường Nhạn Khâu trượt lên trượt xuống, bên dưới nóng lên, sinh ra một ít biến hóa khiến hắn ngượng ngùng. Hắn nhắm chặt mắt, giọng nói khàn khàn: “Được.”

Liễu Phong Vũ hôn hắn một cái thật mạnh: “Đi trên giường.”

Đường Nhạn Khâu nâng eo hông Liễu Phong Vũ, trực tiếp ôm hắn một mét tám mấy lên, bước vào phòng ngủ, đè hắn xuống giường. Đôi mắt sáng ngời của Đường Nhạn Khâu nhìn Liễu Phong Vũ không chớp mắt, cảm xúc trong đôi mắt đó thay đổi liên tục, có căng thẳng, có do dự, có chờ mong, hắn cứ nhìn như vậy, có chút không biết làm sao.

Liễu Phong Vũ ôm cổ hắn đè đầu áp xuống dưới, liếm hôn môi hắn, Đường Nhạn Khâu cố gắng muốn đáp lại một chút, song động tác lại hơi vụng về, cơ thể cũng cứng đờ ra.

Liễu Phong Vũ cười: “Tôi đúng là lần đầu gặp phải người như cậu…”

Đường Nhạn Khâu dừng lại một chút, trong lòng có chút không thoải mái: “Anh từng gặp phải người như thế nào?”



“Ế? Giờ thì nói năng lưu loát rồi? Ghen à?”

Đường Nhạn Khâu hạ tầm mắt, muốn quay đầu sang chỗ khác.

Liễu Phong Vũ đè đầu hắn lại, không để hắn quay đi: “Ghen phải không? Hở? Mà cho dù cậu có ghen hay không thì toàn là chuyện trước kia cả, tôi đã hai năm không ăn mặn, ngày ngày nếu không phải chạy giữ mạng thì là đánh đánh giết giết, nói thật đa số thời gian không nghĩ đến chuyện đấy, nếu không có cậu… tôi còn không biết sẽ cấm dục tới khi nào đâu, nghẹn chết tôi.”

Đường Nhạn Khâu trầm giọng nói: “Chuyện trước kia của anh tôi mặc kệ, sau này anh không thể có người khác.”

Liễu Phong Vũ cười khẽ: “Yên tâm đi, có điều…”

“Có điều?”

“Cậu phải cho tôi ăn no đấy.” Liễu Phong Vũ vùng nhẹ lên, xoay người đè lên người Đường Nhạn Khâu, một tay lôi nút áo sơmi, hắn liếm liếm môi, khẽ nói: “Đường đại hiệp, phải xem cậu có bản lĩnh này hay không.”

Đường Nhạn Khâu khí huyết sôi sục, hô hấp cũng trở nên nặng nề, hắn như thể đang hạ quyết tâm, không lảng tránh nữa mà nhìn thẳng vào mắt Liễu Phong Vũ: “Anh… anh dạy tôi đi.”

Liễu Phong Vũ tháo bỏ thắt lưng, cởi phăng đồ ngủ rộng rãi. Cơ thể hắn thanh mảnh khỏe mạnh, cơ bắp căng chặt đẹp mắt, do được sống sung túc từ nhỏ nên da dẻ được chăm sóc còn trắng hơn con gái, ngay cả đầu ngực cũng hơi có màu hồng nhạt.

Đường Nhạn Khâu ngẩn ra nhìn hắn.

Liễu Phong Vũ nằm sấp xuống người Đường Nhạn Khâu, ngón tay vén lên vạt áo hắn, vuốt ve cơ ngực: “Cậu vốn thích phụ nữ phải không?”

Đường Nhạn Khâu do dự: “Ít nhất không thích đàn ông.”

“Đó là do cậu chưa thử qua đàn ông, có điều, cậu cũng không có cơ hội thử phụ nữ.” Bàn tay Liễu Phong Vũ đi xuống, đặt trên thắt lưng hắn: “Nếu cậu làm tôi, có phải đời này cậu không thể nghĩ đến người khác hay không?”

Đường Nhạn Khâu nghiêm túc gật đầu: “Anh cũng vậy.”

Liễu Phong Vũ liếm liếm môi: “Vậy… một lời đã định.” Hắn kéo thắt lưng của Đường Nhạn Khâu ra, ngón tay thanh mảnh đưa vào trong quần, bắt lấy bảo bối của Đường Nhạn Khâu, linh hoạt trêu đùa.

Trong khoảnh khắc thứ đó bị nắm lấy, hai người đều ngẩn cả ra, Đường Nhạn Khâu ngượng ngùng không thôi, thậm chí không biết nên phản ứng như thế nào, nét mặt Liễu Phong Vũ lại thoáng một sự kinh ngạc: “Đậu má, lớn thế á? Cậu!”

Trên đầu Đường Nhạn Khâu đã sắp bốc hơi cả rồi, hắn mất tự nhiên vặn người một cái, như thể muốn tránh ra, lại không muốn tránh ra.

“Đường đại hiệp, đúng là không nhìn ra.” Liễu Phong Vũ hôn xuống cổ hắn, cười khẽ: “Phí công được cái bảo bối lớn vậy mà luôn vô dụng? Tôi cũng thấy đáng tiếc thay cậu.” Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay trêu đùa khối thịt mềm kia như vẽ vòng tròn, cảm nhận thứ đó chậm rãi căng lên trong lòng bàn tay mình.

Đường Nhạn Khâu hít sâu một hơi, đánh bạo đặt tay lên lưng Liễu Phong Vũ, thật cẩn thận vuốt ve làn da bóng loáng ấy, xúc cảm ấm áp mềm dẻo khiến đầu ngón tay hắn hơi run lên, trong lòng có một giọng nói liên tục nhắc hắn, người này là của mình, trên thế giới này có một người thuộc về mình, người đó chính là Liễu Phong Vũ.

Những nụ hôn như mưa rơi đáp xuống ***g ngực nhấp nhô của Đường Nhạn Khâu, cơ bắp rắn chắc cường tráng ấy không chỉ có vẻ ngập tràn sức mạnh mà còn có xúc cảm rất tốt, nụ hôn của Liễu Phong Vũ một đường đi xuống, cuối cùng rơi xuống rốn.

Hơi thở của Đường Nhạn Khâu càng ngày càng nặng nề, khi Liễu Phong Vũ lột quần lót của hắn ra, bàn tay lành lạnh bao phủ thứ của hắn, Đường Nhạn Khâu toàn thân chấn động, xung động ngủ đông trong cơ thể như thể lập tức bừng tỉnh, dục vọng của một người đàn ông dâng trào mà đến, kích thích đầu óc và thân thể hắn một cách mãnh liệt, khiến hắn nóng lòng bộc phát.

Liễu Phong Vũ gảy thứ dựng thẳng nóng hầm hập kia: “Khỏe mạnh ghê ha.”

Giọng nói của Đường Nhạn Khâu khàn khàn: “Phải… làm thế nào?”

Liễu Phong Vũ lấy từ trong tủ đầu giường ra một lọ bôi trơn, dùng cái hộp mềm kia vỗ vào mặt hắn: “Hôm nay gia sẽ khai trai cho cậu, cậu phải nhẹ nhàng một chút đấy.”

Đường Nhạn Khâu ngập ngừng: “… Được.”

“Cậu thật sự hoàn toàn không biết phải làm thế nào?”

Khuôn mặt Đường Nhạn Khâu đã nóng đến dọa người, hắn không phải không biết giữa đàn ông và đàn ông thì làm thế nào, chỉ là khi thật sự xảy ra trên người mình, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng.

Liễu Phong Vũ cười một cách kỳ lạ: “Thằng đệ của cậu sẽ cắm vào mông tôi, nói vậy cậu hiểu chứ?”

Ánh mắt Đường Nhạn Khâu lóe lên: “Tôi…” Đôi khi hắn thật sự không chịu nổi thứ ngôn ngữ kinh người của Liễu Phong Vũ.

“Tôi nói cho cậu biết, trừ cậu ra chưa ai cắm vào đó, đồ cổ nhà cậu có phải sẽ vui sướng một chút hay không?”

Đường Nhạn Khâu cứng đờ nói không thành lời, mặt đỏ như cà chua.

Liễu Phong Vũ thật sự không nhịn được, cười phá lên: “Sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ, cười chết tôi.”

Đường Nhạn Khâu vô cùng xấu hổ, hắn vốn không giỏi nói chuyện, da mặt lại mỏng, vừa vặn ngược với Liễu Phong Vũ, bình thường luôn bị Liễu Phong Vũ trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, lúc này áo quần xộc xệch, thân mật da thịt với Liễu Phong Vũ, hắn lại càng ngay cả nói cũng không thành lời.

Liễu Phong Vũ bước xuống khỏi người Đường Nhạn Khâu, trần truồng nằm quỳ xuống giường: “Đúng là phong thuỷ luân phiên, trước kia toàn là tôi nằm trên, không ngờ thật sự có ngày hôm nay…” Hắn nói, bóp bôi trơn vào lòng bàn tay, lần tìm ra phía sau.

Đường Nhạn Khâu mắt mở trừng trừng, nhìn Liễu Phong Vũ nằm quỳ trước mặt mình, bờ mông cong căng đầy, hai chân thon dài bị kéo thành đường cong vô cùng hoàn mỹ, ngón tay trắng nõn thấm ướt dịch trơn, bôi vào phía dưới mình. Liễu Phong Vũ quay đầu, ánh mắt đào hoa quyến rũ gợi tình liếc nhìn Đường Nhạn Khâu: “Đồ ngốc, không phải kêu tôi dạy cậu à, lại đây.” Giọng nói của hắn trầm hơn vài tông, cho dù cực lực che giấu song vẫn bị Đường Nhạn Khâu phát hiện sự ngượng ngùng trong đó. Đường Nhạn Khâu tay đổ mồ hôi, miệng khô lưỡi đắng, vốn hình ảnh này thôi cũng đã đủ kích thích, nhưng dáng vẻ thẹn thùng lần đầu tiên được thấy của Liễu Phong Vũ càng làm người ta như có nai con chạy trong lòng.

Hắn tiến tới gần như mê muội, dưới ám thị của Liễu Phong Vũ, đặt tay mình lên tay hắn, dính lấy một ít dầu trơn, đầu ngón tay nhè nhẹ lưỡng lự nơi khe mông Liễu Phong Vũ, cuối cùng cắn răng đưa ngón tay vào bên trong, từ tốn ra vào.

Liễu Phong Vũ siết thẳng lưng hông, hít sâu một hơi: “A…”

Bên trong Liễu Phong Vũ vừa nóng vừa chặt, như thể đang ra sức hút lấy ngón tay hắn, cảm giác này vừa kỳ vừa lạ, bên dưới của Đường Nhạn Khâu căng đến đau nhức, dáng vẻ vừa mị hoặc vừa quyến rũ này của Liễu Phong Vũ mê người đến cực điểm. Đối với một người đàn ông không có bất cứ kinh nghiệm nào mà nói thì chỉ cần chấn động thị giác thôi đã đủ mãnh liệt lắm rồi. Cứ ra vào như vậy một lát, Liễu Phong Vũ bắt lấy ngón tay hắn, ý bảo hắn đưa vào thêm một ngón. Ngón tay Đường Nhạn Khâu dính đầy dịch bôi trơn ẩm ướt, huyệt thịt non mềm của Liễu Phong Vũ đang hơi khép lại, đã quen với sự ra vào của ngón tay. Đường Nhạn Khâu nuốt nước bọt một cái, bắt đầu tưởng tượng đến cảnh khi tính khí của mình đẩy vào nơi này, chỉ mới nghĩ thôi đã khiến máu huyết hắn sôi sục, nhưng nơi này nhỏ như vậy, sao có thể chứa nổi…

Liễu Phong Vũ nhẹ nhàng vạch mông ra: “Nhẹ một chút, phải phải, đờ mờ, cảm giác này đúng là kỳ quái muốn chết…”

Trên trán Đường Nhạn Khâu chảy mồ hôi ròng ròng, lắp bắp hỏi: “Đau… đau không?”

“Đau tôi sẽ nói cậu biết… ưmm…” Liễu Phong Vũ híp mắt lại, tự vỗ về bên dưới của mình.

Đường Nhạn Khâu ngẩn ngơ nhìn Liễu Phong Vũ, giống như một đứa trẻ không biết làm sao.

Liễu Phong Vũ lại quay đầu nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Tôi đúng là đầu óc nước vào, sao lại nhìn trúng cậu cơ chứ.”

Đường Nhạn Khâu mặt càng đỏ hơn.

Liễu Phong Vũ xoay người đè lại hắn xuống giường, một tay ấn xuống ***g ngực hắn, liếm liếm môi: “Sau này mang cho cậu chút tranh ảnh xem thử, cậu phải học tập cho tốt đấy.”

Đường Nhạn Khâu gật đầu cứng đờ.

Liễu Phong Vũ cười cười, đột nhiên cúi người xuống, cầm cây gậy thịt nửa cương của Đường Nhạn Khâu, ngậm vào miệng.

Đường Nhạn Khâu toàn thân chấn động, lưng hông rụt mạnh một cái, gần như lập tức cứng lên hoàn toàn, tính khí đột ngột căng lớn trong miệng Liễu Phong Vũ, nhồi đầy khoang miệng hắn. Liễu Phong Vũ cau mày, vừa dùng lưỡi liếm cái thứ đột ngột nảy đầy gân xanh kia, vừa dùng tay nghịch ngợm hai túi, nhẹ nhàng xoa nắn vùng đáy chậu, trêu ghẹo Đường Nhạn Khâu đến vừa cứng vừa nóng, cổ họng phát ra tiếng thở dốc khàn đục.

Đường đại hiệp đáng thương sống non nửa đời người vẫn đơn thuần đứng đắn, đã bao giờ phải chịu kích thích như vậy, dục vọng của hắn lập tức căng cứng phát đau, hắn đưa đẩy lưng hông theo bản năng, muốn vùi sâu hơn vào miệng Liễu Phong Vũ, song Liễu Phong Vũ lại đẩy nó ra, lau miệng nói: “Đây không phải muốn động à, không định cắm vào mông tôi?”

Đường Nhạn Khâu vuốt ve hông hắn: “Tôi… tôi sợ anh đau.”

Liễu Phong Vũ gảy miếng thịt nhỏ trên ngực hắn, cười mờ ám: “Đôi khi đau cũng rất thích, tôi từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng thích thứ tốt nhất, cậu là người đàn ông tốt nhất tôi chọn, phải cho tôi *** tốt nhất.” Hắn cúi người xuống, thổi khí bên tai Đường Nhạn Khâu: “Cậu đủ cứng rồi, làm tôi.”

Trong cơ thể Đường Nhạn Khâu một trận khí huyết sôi trào, hắn dồn sức lật người, đặt Liễu Phong Vũ dưới thân, tách ra hai đùi thon dài, đỡ tính khí của mình đưa lại gần lỗ nhỏ đang khẽ hé mở.

Hai chân Liễu Phong Vũ kẹp lấy hông hắn, kéo cổ hắn xuống, ra sức lấp đôi môi hắn.

Đường Nhạn Khâu được cổ vũ rất nhiều, hắn cố định hông Liễu Phong Vũ, chậm rãi đưa tính khí đẩy vào nơi ẩm ướt kia.

Thân thể Liễu Phong Vũ trở nên cứng đờ, gương mặt hiện nét đau đớn, cảm giác lớn nhất của hắn thật ra cũng không phải là đau mà là không được tự nhiên, cảm giác trong người có một vật lạ khiến hắn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Đường Nhạn Khâu thở hổn hển: “Anh có… có đau không?”

Giọng nói của Liễu Phong Vũ khàn khàn: “Không sao, tiến vào.”

Đường Nhạn Khâu mới chỉ đưa vào phần đầu, cảm giác được hút chặt này khiến hắn hưng phấn đến độ đầu ngón tay cũng phải run rẩy, hắn cũng không thể kiềm chế, cử động lưng hông, hoàn toàn đẩy dục vọng vào trong.

Khi cây gậy thịt kia đưa vào hoàn toàn, hai người đều không thể kìm lòng mà hít sâu một hơi, Liễu Phong Vũ cố gắng thả lỏng cơ thể, muốn mình dễ chịu hơn một chút, Đường Nhạn Khâu lại cực lực kiềm chế xúc động muốn đưa đẩy thật mạnh. Bên trong Liễu Phong Vũ vừa ấm nóng vừa siết chặt, dồn nén tính khí của hắn không một đường sống, cảm giác tê dại khi được ôm siết chặt chẽ lan truyền toàn thân, khiến hắn thật sự khó lòng khống chế. Hắn đỡ hông Liễu Phong Vũ, lay động nhẹ nhàng một cái.

“A…” Liễu Phong Vũ khẽ rên một tiếng, trong âm điệu mang theo một chút đau đớn.

Đường Nhạn Khâu xoa mặt hắn, nhìn ngũ quan đã hơi nhăn nhó, trong lòng không nỡ chút nào, buộc mình ngừng lại, cũng cúi đầu hôn môi hắn hết lần này đến lần khác.

Liễu Phong Vũ thấy mũi hơi cay cay, tên ngốc này luôn có vẻ cứng nhắc nghiêm túc, ai mà ngờ được cậu ta lại là người dịu dàng như vậy, sự dịu dàng ấy tuyệt đối chỉ có mình mới có thể cảm nhận được.

Đường Nhạn Khâu nhẹ nhàng vuốt ve Liễu Phong Vũ, muốn cơ thể này trầm tĩnh lại, hắn quanh năm cầm cung, lòng bàn tay có một lớp chai rất dày, lúc sờ vào cũng không tính là thoải mái, song lại có thể khiến người ta lập tức an tâm. Liễu Phong Vũ ôm lấy hắn, thầm thì: “Cậu cử động đi.”

Đường Nhạn Khâu hôn môi hắn, chậm rãi cử động lưng hông, nhẹ nhàng đưa vào rút ra, Liễu Phong Vũ an ủi bên dưới của mình, muốn dời đi một phần chú ý, cơn đau trướng đằng sau truyền đến không giảm bớt được bao nhiêu, nhưng không phải không thể chịu được. Trên tâm lý, chuyện kết hợp với Đường Nhạn Khâu khiến hắn cảm thấy thỏa mãn, hắn cũng không sốt ruột, chỉ cần chậm rãi dạy dỗ thì sớm muộn gì hai người cũng có thể hoàn toàn “phù hợp”.



Đường Nhạn Khâu kiềm chế tốc độ để không nhanh hơn, hắn một tay xoa bóp bờ mông săn chắc của Liễu Phong Vũ, một tay cố định hông hắn, dùng sức làm cái nơi ẩm ướt kia. Khoái cảm khi được vùng căng chặt nóng hổi ấy siết chặt quả thật khiến hắn điên cuồng, ma sát tốc độ cao sinh ra kích thích khiến hắn gần như không thể khống chế, dòng lũ của dục vọng va đập toàn thân, hắn chưa bao giờ có cảm nhận ấy, hắn muốn dùng sức, càng thêm dùng sức làm người đàn ông bên dưới, đóng dấu tất cả của mình lên cơ thể, vào trong lòng người này.

Liễu Phong Vũ vốn không ôm bất cứ hy vọng nào đối với lần đầu tiên của hai người, nhưng dưới sự va chạm càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh của Đường Nhạn Khâu, hắn thế nhưng dần dần cảm thấy thân thể có hơi là lạ, gậy thịt thô dài của Đường Nhạn Khâu không ngừng cọ xát vào bên trong hắn, trong lúc đưa đẩy chầm chậm nhưng mạnh mẽ ấy, thỉnh thoảng sẽ cọ qua điểm mẫn cảm của hắn, mỗi lúc ấy, hắn đều không kìm lòng được rên rỉ một tiếng, thân thể cũng mềm ra.

Đường Nhạn Khâu cũng nhận ra sự thay đổi của Liễu Phong Vũ, hắn cảm giác mỗi lần mình đẩy về một hướng, Liễu Phong Vũ sẽ kêu lên những tiếng động tình, nét mặt càng thêm say lòng người, bên trong sẽ ra sức co lại, mang đến cho hắn khoái cảm mãnh liệt hơn. Hắn giống như phát hiện ra đại lục mới, nâng mông Liễu Phong Vũ lên, chậm rãi rút côn thịt ra, sau đó toàn lực đẩy vào nơi mẫn cảm đó.

“A a—” Liễu Phong Vũ hét lên một tiếng, thân thể run rẩy mãnh liệt, hắn tóm lấy cánh tay Đường Nhạn Khâu, dùng ánh mắt ngấn nước nhìn hắn, trong mắt là xuân sắc khôn cùng. Đường Nhạn Khâu thấy bụng dưới siết căng, thiếu chút nữa sẽ vì ánh mắt kia mà bắn ra.



Giọng nói của Đường Nhạn Khâu trở nên khàn khàn: “Chỗ này… có thoải mái không?”

Liễu Phong Vũ vặn vặn hông, bên dưới dùng sức hút vào, rên rỉ: “Thoải mái, chính là chỗ đó…”

Đường Nhạn Khâu nhận được cổ vũ, kéo đùi hắn ra, lại đẩy mạnh vào trong, lần này hắn đưa vào hoàn toàn, không một khe hở, khiến Liễu Phong Vũ phải thét lên lần nữa. Đường Nhạn Khâu bắt lấy hai đùi hắn, chuyển động vòng hông khỏe mạnh, mạnh mẽ làm huyệt thịt mềm mại dính ướt kia. Thân thể liên tiếp phát ra tiếng va chạm, Đường Nhạn Khâu húc vào rất mạnh, cái giường lớn rắn chắc cũng bị chấn động đến vang tiếng.

Liễu Phong Vũ không thể kiềm chế cao giọng rên rỉ, hắn chưa bao giờ được cảm nhận thứ khoái cảm như thể ngay giây tiếp theo thôi là sẽ bị nhấn chìm này, cảm giác mãnh liệt này như có hàng vạn con kiến đang cắn vào tim hắn, vừa khiến người ta muốn tránh thoát, vừa khiến người ta muốn ngừng mà không được, Liễu Phong Vũ kêu khóc: “Đừng… nhanh quá… Đường Nhạn Khâu, cậu chậm một chút, tôi không chịu được a a a a— đừng, nhanh quá, a a a—”

Đường Nhạn Khâu mắt điếc tai ngơ, trên trán hắn nổi đầy gân xanh, thú tính trong cơ thể dường như vừa bị đánh thức, hắn đưa đẩy vào trong không biết mệt mỏi, sự căng chặt của nơi đó chôn giấu hưởng thụ cực hạn, hắn phải không ngừng dùng bảo bối của mình mãnh liệt đưa vào, rút ra… không ngừng lặp lại mới có thể đạt được khoái cảm khiến hắn điên cuồng hơn nữa.



Sức kéo dài của Đường Nhạn Khâu vượt qua tưởng tượng của Liễu Phong Vũ, dưới sự công kích mãnh liệt ấy, Liễu Phong Vũ bị buộc phải bắn ra, hắn đã bị khoái cảm tra tấn đến dần dần mơ hồ. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ Đường Nhạn Khâu có thể khiến hắn bắn ra trước ngay khi hắn còn chưa bắn vào lần đầu tiên của hai người.

Đường Nhạn Khâu như thể còn chê tư thế này không đi vào đủ sâu nên lật cơ thể đã mềm nhũn của Liễu Phong Vũ lại, đổi thành tư thế từ đằng sau, Liễu Phong Vũ khàn khàn nói: “Đừng… Đường Nhạn Khâu… a a…”

Sau khi rút gậy thịt ra, Đường Nhạn Khâu mới khôi phục được một chút lý trí, hắn nhìn lỗ nhỏ bị làm đến sưng đỏ của Liễu Phong Vũ, màu sắc tươi đẹp ấy vô cùng mê người, hắn muốn bộc lộ dục vọng của mình mạnh mẽ hơn, nhưng khi nhìn thấy nước mắt trên gương mặt Liễu Phong Vũ, hắn lại bắt đầu không nỡ. Đường Nhạn Khâu cúi người xuống hôn vào mặt hắn: “Anh khó chịu à…”

Liễu Phong Vũ sụt sịt mũi: “Cậu còn chưa bắn?”

Đường Nhạn Khâu đỏ mặt: “Hình như là chưa…” Hắn dùng tính khí của mình cọ vào mông Liễu Phong Vũ, trong mắt là dục vọng trắng trợn.

“Mẹ nó rốt cuộc cậu có bắn hay không.”

Đường Nhạn Khâu hôn xuống cổ hắn: “Rất nhanh…” Hắn xoa xoa mông Liễu Phong Vũ: “Được chứ?”

Liễu Phong Vũ mệt đến hơi thở cũng hổn hển: “Cậu… trước kia sao cậu có thể giả vờ giống người như vậy?”

Đường Nhạn Khâu thật sự không nhịn được, hắn trấn an hôn môi Liễu Phong Vũ, một tay tách mông Liễu Phong Vũ ra, lại đẩy tính khí của mình vào nơi non mềm ướt át kia.

Liễu Phong Vũ khẽ rên một tiếng, cong eo như một chú mèo, vào khoảnh khắc nơi trống trải được lấp đầy, thân thể hắn lập tức mẫn cảm có phản ứng đối với khoái cảm tê dại xương cốt kia, không nhịn được lại rên rỉ lên tiếng: “Cậu… cậu chậm một chút…”

“Được.” Ngoài miệng tuy nói vậy, song động tác của Đường Nhạn Khâu lại không thể kiềm chế mà càng lúc càng nhanh, tư thế từ phía sau khiến dục vọng của hắn đẩy vào được sâu hơn. Hắn dùng sức va chạm vào mông Liễu Phong Vũ, giã nghiền khiến nơi đó vừa ướt vừa mềm. Mỗi một lần ma sát đều mang đến cho hai người khoái cảm thật lớn, Liễu Phong Vũ nhanh chóng bị hắn biến thành ý loạn tình mê, nặng nề trôi nổi giữa đau đớn và sung sướng.

Liễu Phong Vũ nghĩ, nói không chừng hắn thích hợp làm 0 hơn, so với chơi người ta thì bị người ta chơi có thể khiến hắn hưng phấn hơn, trước kia hắn chưa từng thử chỉ vì hắn chưa gặp được người nào khiến hắn để ý, khoái cảm nằm đã có thể hưởng thụ hiển nhiên thích hợp với hắn hơn. Chỉ là thể lực của Đường Nhạn Khâu đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, khiến cho sau đó, hắn bị khoái cảm tra tấn đến nức nở không thôi, cuối cùng hoàn toàn lâm vào hôn mê.

Khi Liễu Phong Vũ tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là đói, là cơn đói do thể lực tiêu hao quá độ mang đến, bụng sôi lên sùng sục, sau đó là đau, hắn định nghiêng người một cái, song đổi lấy là toàn thân đau nhức, như thể mỗi một bộ phận trên người đều đang bãi công, nhất là bên dưới, cơn đau đớn khiến người ta xấu hổ ấy một lần nữa nhắc nhở hắn tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Liễu Phong Vũ muốn mắng người. Hắn không phải chưa làm với trai tơ, cơ mà đâu ra tên trai tơ nào như Đường Nhạn Khâu? Làm cả tiếng không chịu bắn, cuối cùng khi hắn khóc lóc cầu xin mới bắn ra, không thì lưng hông hắn cũng xong. Đối với lần đầu tiên của hai người họ, hắn vốn hoàn toàn ôm thái độ “dạy học” và “nếm thử”, căn bản không trông cậy vào chuyện có thể sung sướng, kết quả chẳng những sướng, cuối cùng còn sướng quá chừng, hai ngày tới hắn thế này không xuống nổi giường, Đường Nhạn Khâu đúng là không phải người, hai mươi bốn năm làm Đường đại hiệp nghẹn hỏng rồi!

Ngoài cửa truyền đến tiếng động, Liễu Phong Vũ quay đầu nhìn lại, kẻ đầu sỏ gây chuyện đang mặt mũi ngượng ngùng như nàng dâu đứng ở cửa, tay bưng bữa sáng, thậm chí không dám nhìn vào Liễu Phong Vũ, giống như người bị làm đến không dậy được là hắn vậy.

Liễu Phong Vũ há miệng: “Mẹ, cái tên cầm thú này…” Hắn vừa mở miệng lập tức phải hoảng sợ, giọng nói khàn đục ấy là của mình ư?

Đường Nhạn Khâu đặt khay xuống, rót một cốc nước bưng tới, đỡ hắn ngồi dậy: “Anh uống nước đi, cổ họng khàn hết cả.”

Liễu Phong Vũ tu ừng ực một ngụm nước, kết quả bị sặc, Đường Nhạn Khâu nhận lấy cốc nước, nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn: “Anh vội cái gì.”

Liễu Phong Vũ lau miệng, mắng: “Đường Nhạn Khâu tên khốn kiếp này, hông của ông đây sắp gãy cả ra rồi, không có tên trai tơ nào lại khai trai như cậu sất, ông đây… đậu má, cậu kêu tôi hai ngày này huấn luyện kiểu gì?”

Đường Nhạn Khâu đỏ mặt: “Ngại quá, tôi không biết… lại như vậy.” Hắn chưa bao giờ biết *** là thứ khiến người ta điên cuồng đến vậy, bây giờ chỉ cần nhìn Liễu Phong Vũ thôi là hắn có thể nhớ tới dáng vẻ quyến rũ mê hoặc của người này dưới thân mình đêm qua, khoái cảm làm người ta run rẩy đã giống như người này, khắc ghi sâu sắc vào trong đầu hắn.

Liễu Phong Vũ bóp mặt hắn, hung tợn nói: “Tôi thấy thằng nhóc nhà cậu chính là giả vờ thanh cao, cởi quần áo rồi chẳng khác gì cầm thú hết.”

Đường Nhạn Khâu lúng túng: “Xin lỗi…” Hắn đè tay lên hông Liễu Phong Vũ: “Tôi mát xa cho anh một cái.”

Liễu Phong Vũ đánh vào tay hắn: “Tôi thấy nằm thoải mái hơn.”

Đường Nhạn Khâu ôm hắn nằm xuống, dịu dàng nói: “Mát xa thoải mái hơn, nhanh hồi phục một chút.” Nói xong, bàn tay mạnh mẽ hữu lực đặt trên lưng Liễu Phong Vũ, xoa bóp không mạnh không nhẹ. Đường Nhạn Khâu ba tuổi tập võ, hết sức rõ ràng với chuyện làm thế nào để thả lỏng cơ bắp, ấn vào huyệt vị nào có thể thư giải mệt nhọc. Xoa bóp một lát, Liễu Phong Vũ quả nhiên cảm thấy gánh nặng vô hình trên lưng giảm bớt một chút, hắn thoải mái “hừ hừ” một tiếng, lại thấy hơi buồn ngủ.

Đường Nhạn Khâu khẽ nói: “Lát dậy ăn chút gì đi.”

“Hmmm… mấy giờ rồi?”

“11 giờ.”

“Sáng nay cậu không đi tập à?”

“Không.” Đường Nhạn Khâu bổ sung: “Tôi sợ anh dậy lại không tìm thấy tôi.”

Liễu Phong Vũ không nhịn được bật cười: “Tôi tìm cậu làm gì? Có phải đau ốm không dậy nổi đâu mà.”

Đường Nhạn Khâu trầm mặc một lát, khẽ nói: “Anh… tối qua là… lần đầu tiên của chúng ta, hôm nay hẳn là…”

“Hẳn là cái gì?” Liễu Phong Vũ cố gắng xoay người lại, đối mặt với hắn.

Đường Nhạn Khâu nghẹn đến mức mặt đỏ bừng bừng: “Tóm lại, hôm nay tôi không thể không có mặt ở đây, như vậy không tốt.”

Liễu Phong Vũ nằm gối lên cánh tay hắn, chớp mắt nhìn khuôn mặt khôi ngô của Đường Nhạn Khâu: “Đồ ngốc, tối qua thích không?”

Đường Nhạn Khâu gật đầu một cái cứng đờ.

“Tôi cũng thấy thế, làm tôi ngất cả ra, thân là đàn ông, tôi phục cậu đấy, nếu người chịu tội không phải tôi thì càng tốt.”

Đường Nhạn Khâu do dự: “Anh… không thích à?”

Hắn hỏi những lời này cực kỳ cẩn thận, thậm chí ánh mắt còn bộc lộ một chút căng thẳng, Liễu Phong Vũ không nỡ trêu quá đáng, ngộ nhỡ hắn mà nói “không thích” thật, Đường đại hiệp ngây thơ không biết có thể sẽ có vấn đề gì hay không.

Liễu Phong Vũ không nói gì khiến Đường Nhạn Khâu hơi hoảng: “Nếu tôi làm không được…”

Ngữ điệu của Liễu Phong Vũ thay đổi: “Cậu còn không được, đậu má, cậu còn muốn thế nào!”

Đường Nhạn Khâu ngẩn ra nhìn hắn.

Liễu Phong Vũ niết cằm hắn hôn lên: “Tôi thích cậu, cho nên tôi cũng thích làm tình với cậu, nếu không phải chúng ta ngày ngày bận rộn, tôi thà không làm gì, ngày ngày làm từ sớm tới muộn với cậu.”

Đường Nhạn Khâu xoa xoa mái tóc mềm mại của hắn: “Chúng ta sẽ sống sót, tôi sẽ bảo vệ anh, cho dù là lúc nào.”

Liễu Phong Vũ cười cười: “Tôi biết rồi.” Hắn ôm chặt hông Đường Nhạn Khâu, nét mặt treo nụ cười yên lòng biếng nhác: “Nhích sang mé trái một chút, đúng đúng, mạnh tay hơn một chút.”



Đường Nhạn Khâu vừa mát xa lưng hông cho hắn, vừa nói: “Hôm nay tôi hẳn là nên đi gặp bác trai bác gái, nếu anh không dậy được thì ngày mai đi.”

“Hả? Gì cơ?”

Đường Nhạn Khâu nghiêm túc nói: “Ba mẹ anh.”

Liễu Phong Vũ lúng túng: “Gặp họ làm gì?”

Đường Nhạn Khâu càng cảm thấy khó hiểu: “Họ là ba mẹ anh.”

Liễu Phong Vũ vỗ vỗ mặt hắn: “Dẹp đi, ngại quá, ba mẹ chưa bao giờ lo đến chuyện của tôi cả, không cần nói với họ.”

Đường Nhạn Khâu cau mày: “Như vậy sao được, nếu chúng ta đã có quan hệ như vậy thì nên cho hai bác biết, để sau này họ yên tâm với chúng ta hơn.”

Liễu Phong Vũ bật cười: “Cậu đúng là thú vị, được rồi, cậu muốn gặp thì chúng ta đi gặp, cậu có phải cảm thấy còn nợ tôi một cuộc cưới xin đàng hoàng không?”

Đường Nhạn Khâu ngượng ngùng: “Chuyện đó… chỉ sợ không tốt, chúng ta đều là nam, có điều nếu anh nhất định muốn, tôi sẽ đi xin ba mẹ…”

“Đùa đấy, ai muốn làm chuyện ngu ngốc đó.” Liễu Phong Vũ hôn lên môi hắn, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng mà kiên định: “Tôi chỉ muốn cùng chết với cậu là đủ rồi.”

Đường Nhạn Khâu ôm chặt hắn: “Chúng ta sẽ không chết, chúng ta sẽ cùng nhau sống sót. Đợi mọi chuyện chấm dứt, tôi sẽ đưa anh về Đường gia, có thể tạm thời ba mẹ tôi không thể chấp nhận, nhưng tôi dám làm dám chịu, tôi sẽ không để anh chịu uất ức.”

Đôi mắt Liễu Phong Vũ hơi cay cay, hắn cười: “Đồ ngốc, cậu không biết linh động một chút à, không nói cho họ biết không phải là xong rồi hay sao, tôi không cần biết người khác thấy thế nào đâu.”

Đường Nhạn Khâu vuốt ve lưng hắn, dịu dàng nói: “Mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp, chỉ cần chúng ta có thể sống sót.”

Liễu Phong Vũ mỉm cười, ôm thật chặt Đường Nhạn Khâu, không sai, chỉ cần họ có thể sống sót, mọi chuyện đều không thành vấn đề, chỉ cần ở bên người này, bất luận là sống hay là chết, đều không thành vấn đề.

Trong thời đại hỗn loạn này, có thể tìm được ai đó ta thích thật lòng, đời này cũng đáng.

Fi:

Có ai ngửa mặt lên trời cười to 300 tiếng cuối cùng cũng H rồi như đôi trẻ Bích Hạ không. :3 Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kỷ Cambri Trở Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook